• 466

Chương 358: KHÔNG THỂ


Cô đột nhiên thấy sợ hôn nhân, cô bạn thân ngày nào đã kết hôn sinh con rồi, cuộc sống thay đổi rất nhiều, không thể muốn đi lúc nào thì đi, đùa giỡn8 không kiêng kỵ gì với cô ấy.

Tuy hiện tại vẫn là bạn thân nhất, nhưng từ khi Tô Mi làm mẹ, cô bắt đầu cảm thấy xa lạ.


Đúng rồi, cò3n chuyện này nữa, cậu nói thử xem, nếu hai vợ chồng, một người nhóm máu AB, một người nhóm máu A, có khả năng sinh một đứa con nhóm máu O không?
Tô9 Mi đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Không đâu!
An Phi nói như đinh đóng cột.
Theo di truyền học, trường hợp ba mẹ mà Tô Mi nói, đứa bé ph6ải có nhóm máu A, B, hoặc AB, nhưng tuyệt đối không thể nào là nhóm máu O được.

Hả, thật sự không thể sao?
Tô Mi ngạc nhiên.
Vé tình nhân! Cô đơn độc một mình, còn bạn trai lại mua vé tình nhân lãng mạn với cô gái khác, đáng thương nhất là cô lại không xông lên cãi nhau long trời lở đất với anh, mà một mình ngồi ở đây, trầm ngâm đau khổ.
An Phi ngồi trên bậc thềm đá ngoài phòng bán vé, từ từ vò nát tấm vé vừa mua trong tay, xé vụn ra.

Phi Phi, sao em lại ở đây?' Vương Dịch Tường thấy An Phi ngồi trên bậc thềm, anh nhíu mày lại.

Đàn ông đấy, ai cũng là mèo thích ăn vụng đồ tanh thôi.
Giọng nói của Tô Mi ghen tuông, làm An Phi không nhịn cười được.
Tô Mi đứng dậy vuốt tóc nói:
Bọn tớ đi dạo sở thú, bây giờ thời tiết đẹp nên dẫn con gái đi chơi chút. Cậu có muốn đi cùng không?


Gia đình ba người các cậu mà, tớ không muốn làm bóng đèn đâu.
An Phi cúi đầu chọc cô bé trong xe đẩy, cười nói.

Hình như anh ấy đẹp trai hơn trước khi kết hôn rồi.
An Phi liếc mắt trêu chọc Tô Mi đang ngại ngùng.

Bây giờ thì tớ không bằng lúc trước, con gái chưa cai sữa, tớ lên hẳn mười cân rồi, mỗi lần ra ngoài còn không dám soi gương nữa.
Tô Mi xoay người đặt con mình vào xe đẩy, buồn bã nói.

Cậu cứ ăn mặc như cũ là được rồi, dáng người cậu nóng bỏng thế, anh ấy còn tư tưởng khác nữa à?
An Phi che miệng cười.
An Phi hơi do dự, rồi xếp hàng sau cùng.
Xếp hàng khoảng 5 phút, lúc gần tới lượt cô, phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói:
Hai vé, vé ghế bao, cảm ơn.

Giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, An Phi chợt cảm thấy lạnh lòng.

Thật5 đó, nhóm máu không phải là chuyện đùa giỡn, làm giả được à?
An Phi buồn cười nói.

Một người đồng nghiệp ở công ty bọn tớ, hai vợ chồng vì chuyện này mà cãi nhau đòi ly hôn, nhà gái nhất quyết phủ nhận mình ngoại tình, nhưng nhà trai không tin, muốn đi xét nghiệm DNA, làm huyên náo cả lên. Nhưng mà từ lúc kết hôn, hai vợ chồng son bọn họ lúc nào cũng tình tứ cả, không hề nghe nói có người thứ ba xuất hiện, cậu nói xem, có khi nào giống như trong phim truyền hình hay diễn không, bệnh viện trao nhầm con rồi?

Tô Mi lại gần, mờ ám hỏi.
Gia đình Tô Mi nhanh chóng rời đi, An Phi chán nản giơ tay lấy quyển sách trên kệ, lật vài trang.
Hôm nay thời tiết đẹp, cô được nghỉ làm, Vương Dịch Tường nói trong khoa có việc, nên cô mới mời Tô Mi ra ngoài giải sầu, ai ngờ nửa đường, cô ấy lại vứt cô lại rồi đi chơi với chồng con.
Cô ra khỏi tiệm cà phê, đi dọc ngõ lát đá trong khu thành cổ về phía Nam, cô muốn đi xem vòng xoay mới xây bên hồ.
Cô ngẩng đầu nhìn, cách cô khoảng mười mét, Vương Dịch Tường đang cúi đầu mua vé, bên cạnh anh là một cô gái cao 1m65, làn da ngăm đen, thân hình cân đối, mặc trang phục màu hồng, chân đi đôi giày Nike trắng, trong tay cầm một chiếc túi Chanel vàng nhạt, khí chất hoàn toàn khác hẳn những người khác.
Bọn họ mua vé xong, cười nói đi vào trong, nhìn dáng vẻ vô cùng thân thiết.
An Phi sững sờ đứng tại chỗ, nhất thời không biết hồn đang ở đâu.
An Phi đen mặt, có ngoại tình thì cũng phải để các cậu phát hiện à? Vả lại bây giờ trong bệnh viện, đứa bé sơ sinh nào chào đời cũng được gắn thẻ, làm gì dễ nhầm lẫn vậy được, trao nhầm con, biết bao nhiêu người sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Điện thoại Tô Mi vang lên, cô ấy nhận điện thoại, nhìn ra cửa, cười ngọt ngào.
An Phi nhìn theo ánh mắt cô ấy, bên ngoài cửa sổ, Trương Phàm mặc trang phục bình thường màu xanh nhạt, đứng trước cửa xe màu bạc 508, đẹp trai rạng ngời, chững chạc hơn lúc trước kết hôn.

Này, cô có đi không vậy?
Một cô gái xếp hàng sau cô vỗ vai cô, An Phi mới chợt tỉnh ra, trước mặt cô đã trống một khoảng rất rộng.
Cô vội vàng bình tĩnh lại, đi nhanh vài bước.
Đến cửa sổ bán vé, cô mới hiểu ý nghĩa của ghế riêng. Ghế riêng của vòng xoay có tám chỗ ngồi, nếu chọn ghế tình nhân thì có thể bao luôn tám chỗ ngồi, chắc lúc nãy Vương Dịch Tường mua loại vé này.
Vòng xoay này vừa khai trương chưa được bao lâu, nghe nói được gọi là con mắt của thủy thành, lên đến điểm cao nhất có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố.
Đi được nửa tiếng, cuối cùng cũng tới nơi, trước mặt vòng xoay là một tòa nhà 5 tầng, điểm cao nhất còn cao hơn 20 tầng lầu, con người đứng trước mặt nó có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Không ít người xếp hàng mua vé, đa số là các cặp tình nhân, chỉ có vài người là một gia đình, chắc là cuối tuần đi chơi, mà ở đây lại vừa mở trò mới nên mọi người đến xem thử.

Em không nên tới đây à?
An Phi không thèm quay đầu lại, chế giễu cười, cô tuyệt đối không hy vọng mình ở đây, diễn một vai lúng túng.


Bạn gái cậu à?
Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, mang theo ý cười vô tội.


Ừ, Hàn Băng, cậu đợi tớ một chút.
Vương Dịch Tường vội vàng nói, đi đến trước mặt An Phi, muốn kéo cô đứng dậy.

An Phi vẩy tay anh ra, tự đứng dậy, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
Chuyện trong khoa anh xử lý xong rồi à? Sao không gọi cho em?



Tính tình của bạn gái cậu không dễ chịu tí nào nha.
Vẻ mặt cô gái mỉm cười, đi tới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.