• 946

Chương 369: BỐN LẠNG ĐỊCH NGÀN CÂN


Cô nhanh chóng xoay người trở về phòng cấp cứu, muốn gọi điện cho Chủ nhiệm và khoa Y tế, nhưng chợt phát hiện, Chủ nhiệm Thôi, Lưu S8an và Trưởng khoa Tưởng khoa Y tế đã có mặt trên hành lang.


Chủ nhiệm.
An Phi tiếp đón, Chủ nhiệm Thôi gật đầu, bảo cô ra 3sau lưng đứng.

Trong phòng cấp cứu, người đàn ông trung niên đóng tiền xong rồi lạnh mặt giao biên lai cho Triệu Lam, Triệu 9Lam lập tức bưng khay khử trùng đã chuẩn bị trước và bình thuốc, đi truyền dịch cho vợ ông ta.

Không còn.
Người đàn ông tức giận đi về chăm vợ.

Y tá trưởng, em...
Cô Cao biết chuyện hôm nay chị ta cũng có phần sai, nhưng lời xin lỗi đã đến miệng lại không biết phải nói làm sao.
Lưu San gật đầu với chị ta, rồi an ủi nhìn, ý bảo chị ta không cần phải nói nhiều, chị ấy đã biết tất cả, rồi xoay người đi ra khỏi phòng theo dõi.
Lưu San hỏi kỹ tình hình với cô Cao, trong lòng đã có tính toán, bảo An Phi gọi người đàn ông trung niên kia lại. Dù sao thì mọi chuyện cũng do ông ta mà ra.

Chào anh, tôi là y tá trưởng của khoa Cấp cứu, chúng tôi sẽ in hóa đơn chi tiết mà anh muốn ra, có gì nghi ngờ thì cứ hỏi tôi.
Lưu San cười dịu dàng như gió xuân, người đàn ông thả lỏng cơ mặt cứng đờ.
Lưu San ngồi trước máy vi tính, gõ một chút, phần phí chi tiết dần hiện lên, phí truyền dịch, phí xử lý giọt, phí khử trùng, phí theo dõi, rồi bắt đầu cộng từng mục lại, không nhiều không ít, vừa đúng 34 tệ. Lúc sau, chị in phần hóa đơn chi tiết ra, đưa cho người đàn ông.

Tôi không có ý kiến với cách thu phí của các cô, tôi có ý kiến với cách phục vụ của các cô, đã có hóa đơn chi tiết, vì sao lúc đầu không chịu đưa cho tôi? Đi nhà hàng ăn cơm, mua sắm ở siêu thị, thậm chí là đi nhà sách mua sách cũng có hóa đơn chi tiết, bệnh viện các cô lớn như vậy, sao lại không có chứ, rõ ràng các cô ngại phiền. Không có hóa đơn chi tiết, làm sao tôi biết được các cô có thu phí lung tung không!
Người đàn ông hơi mất kiên nhẫn, giải thích.

Chúng tôi sẽ tiếp nhận ý kiến của anh, sau này sẽ chú ý. Xin hỏi anh còn vấn đề gì khác nữa không?

An Phi đứng cạnh Lưu San, thật sự rất khâm phục chị ấy. Cho dù là muốn dàn xếp ổn thỏa, có thể hạ thấp mình, khiêm tốn với khách hàng như vậy, ít nhất là cô không thể làm được, nhưng Lưu San lại làm rất tự nhiên, không có gì là giả vờ cả, làm người ta không tìm được bất kỳ lỗi sai nào, cứ thanh cao hết lần này tới lần khác, không dám khinh thường ai, nhưng cũng có khí chất nghiêm nghị.
Động tác của chị ấy rất lưu loát, không do dự ngừng lại, làm người ta không thể nghi ngờ có gì mờ ám được, cho rằng chi phí như vậy là chuyện đương nhiên thôi.
Người đàn ông nhận lấy, vội vàng nhìn qua hỏi:
Chúng tôi chỉ ngồi ghế truyền dịch thôi, vậy mà thu thêm tận 5 tệ, có hợp lý không?


Nếu nằm giường thì phải thu 15 tệ giường, ghế chỉ có 5 tệ thôi, mức giá này ở cục Vật giá có tài liệu đấy.
Lưu San vẫn mỉm cười, nói có chứng cứ, không có chút gì bối rối.
Chủ nhiệm Thôi và Trưởng khoa Tưởng dẫn bọn họ lên phòng giảng dạy lầu hai, để Lưu San và An Phi ở lại.
Buổi chiều đi làm, Chủ nhiệm Thôi và Lưu San, Trưởng khoa Tưởng đã nhận được tin, họ gặp mặt nhau ở phòng giảng dạy để bàn bạc phương án, lúc đầu bọn họ chủ yếu thảo luận về vấn đề ngộ độc lẩu cay, sau khi thấy phóng viên và cảnh sát xuất hiện, bọn họ chuyển sang thảo luận phải đối phó với phóng viên thế nào.
Sau đó, trong phòng theo dõi có tranh chấp, phóng viên phỏng vấn làm mọi chuyện trở nên hỗn loạn hơn, sau khi Lưu San nhận được cuộc điện thoại cứu viện, ba người hiểu rõ, mọi chuyện đã vượt khỏi phạm vi khống chế của bọn họ rồi.
Bên cạnh người đàn ông, các p6hóng viên lại bao vây lấy thông tin, muốn moi được tin tức từ miệng ông ta.

Chào các vị phóng viên, tôi là Chủ nhiệm khoa C5ấp cứu, đây là Trưởng khoa Tưởng khoa Y tế, anh chị có chuyện gì, chúng ta có thể đến phòng họp để nói chuyện.
Chủ nhiệm Thôi mỉm cười nói.
Cuối cùng cũng thấy lãnh đạo bệnh viện ra mặt, phóng viên ào tới bao vây.
Giống như vụ khoa Phụ sản khâu hậu môn, vụ băng gạc, từng trang từng vụ đều là ăn bánh bao chấm máu người.

Nếu không có cách ngăn cản bọn họ đưa tin thì chúng ta chỉ dẫn đúng đường đi, lúc tin được đưa lên sẽ không chỉ có ý kiến từ một phía.
Trong phút chốc, Chủ nhiệm Thôi quyết định.

Chị đừng làm loạn, bệnh viện quy định rồi, đối ngoại là việc của phòng truyền thông.
Trưởng khoa Tưởng liếc mắt nhìn chị, cảnh cáo nói.

Trưởng khoa Tưởng, anh xem phải giải quyết thế nào đây, tôi cũng không muốn những hình ảnh khi nãy sẽ xuất hiện trong bản tin cuối ngày đâu.
Chủ nhiệm Thôi theo dõi hiện trường hỗn loạn, nở một nụ cười lạnh lùng.

Đài truyền hình đến ghi hình thì cần phải theo quy trình xét duyệt, chưa phát ngay được đâu. Tôi chỉ sợ tòa soạn báo và báo mạng thôi, bọn họ đưa tin rất nhanh, có thể là không kịp...

Trưởng khoa Tưởng phiền não, khoa Cấp cứu liên tục có sóng gió không ngừng, khi nào mới yên đây? Quan hệ của truyền thông và bệnh viện rất bình thường, nhất là những tòa soạn báo thích chơi nổi, giật tít, lấy vấn đề tranh cãi chữa bệnh để làm mánh lới thu hút ánh mắt, căn bản không chịu hỏi chân tướng thế nào.

Ồ, đợi phòng truyền thông đến thì chuyện đã xong rồi.
Chủ nhiệm Thôi cười châm chọc, nhìn thẳng vào mắt Trưởng khoa Tưởng, làm ông không khỏi run lên.
Đúng vậy, đợi phòng truyền thông tới thì phóng viên đã đi cả rồi, đang trong giai đoạn quan trọng của cuộc khảo sát bệnh viện hàng đầu, nếu tạo ấn tượng không tốt với xã hội, Chủ nhiệm Thôi và ông sẽ phải chịu cái danh bất tài, bị bệnh viện trung tâm thậm chí là cả thành phố chê cười.

Hai người chúng ta đi giải quyết đi.
Trưởng khoa Tưởng quyết tâm liều mạng một phen, thành bại tại lúc này, dù sao có Chủ nhiệm Thôi ở đây, mọi chuyện đã tệ đến mức này rồi thì còn có thể tệ đến mức nào nữa, nếu lỡ xoay chuyển được tình thế thì sao?
Phòng giảng dạy lầu hai, giờ phút này, cảnh tượng rất vui vẻ, lúc đầu giương cung bạt kiếm, bây giờ không còn nữa.
Hai bên bàn dài, Viện trưởng Tiêu, Trưởng khoa Triệu phòng truyền thông, Trưởng khoa Tưởng và Chủ nhiệm Thôi ngồi một bên, bên còn lại dành cho phóng viên, nhiếp ảnh gia và biên tập.
Lúc đầu cuộc trò chuyện, Trưởng khoa Tưởng để một mình Chủ nhiệm Thôi trao đổi bệnh tình với phóng viên, rồi nhanh chóng gọi cho Viện trưởng Tiêu và Trưởng khoa Triệu, bọn họ vừa nghe thấy có chuyện quan trọng, lập tức vội vàng chạy tới.
Tuy hai người kia hiểu biết về bệnh tình có hạn, nhưng nói về kinh nghiệm đối phó với truyền thông và phóng viên, bọn họ thông thạo hơn Chủ nhiệm Thôi và Trưởng khoa Tưởng nhiều.

Sau một lúc trò chuyện, vấn đề cuộc họp chủ yếu là chất vấn chế độ thu phí của bệnh viện có hợp lý hay không, quyền lợi của bệnh nhân được đảm bảo thế nào, rồi dần chuyển sang chủ đề những bệnh nhân bị ngộ độc được khoa Cấp cứu cứu trị thế nào, Kênh Xanh của bệnh viện nhân dân thành phố có hiệu quả ra sao, bảo vệ an toàn cho tính mạng người dân thành phố thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.