Chương 370: THAY ĐỔI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1363 chữ
- 2022-02-06 09:42:18
Mấy đồ gia vị đó đã để trên bàn lâu rồi, nhưng ngày đó lại có vấn đề, chắc chắn không phải là lỗi của quán cơm.
Chu Tiểu Xuyên cười nhạo.
Trong quán có camera, chắc cũng dễ tìm được người thôi.
Bây giờ thì cũng khó nói lắm.
Chu Tiểu Xuyên chần chừ nói, khác ngh3ề như cách núi, anh ta không muốn giải thích với An Phi nhiều.
Buổi tối, Vương Dịch Tường vẫn đón An Phi tan làm, trên đường về, hai 9người bọn họ nói lại vụ việc ban ngày, anh không khỏi lo lắng,
Tuyệt đối đừng làm anh hùng, bây giờ điều kiện chữa bệnh không tốt, nếu thật 6sự xảy ra mâu thuẫn gì thì người chịu thiệt chỉ là mình thôi.
Hình như hôm qua có người gọi vào đường dây nóng của Thị trưởng, nói bệnh viện của chúng ta thu phí có vấn đề, Thị trưởng yêu cầu bệnh viện và cục Vật giá phải cho một câu trả lời hợp lý.
Mọi chuyện rõ ràng đã được giải quyết rồi, nhưng lại có người cứ cố tình níu không tha, còn biết đâu là điểm yếu, chắc là có người cố ý rồi, chẳng trách sắc mặt của Chủ nhiệm không tốt đẹp mấy.
Lúc Chủ nhiệm Hàn dẫn bọn họ đi thăm phòng, các bệnh nhân bị ngộ độc muối nitric không có biểu hiện gì khác, phục hồi rất tốt, ông cho bọn họ biết buổi chiều bọn họ có thể xuất viện được rồi.
Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?
An Phi thầm hỏi Khương Thiệu Vân đứng cạnh.
Nghe nói hôm nay, cục Vật giá đến bệnh viện chúng ta để kiểm tra vấn đề thu phí.
Khương Thiệu Vân nói nhỏ.
Chẳng phải hôm qua đã giải quyết mọi chuyện xong xuôi rồi à, sao lại tới kiểm tra nữa?
An Phi không hiểu.
Em đừng nghĩ nhiều, con nhà chị ấy lớn rồi, tìm một nơi có thể thoải mái chăm sóc con mình cũng là chuyện thường tình thôi.
Trương Mạt Lỵ ôm vai Khương Thiệu Vân, khuyên nhủ.
Em không sao, nhưng nghĩ lại tuổi tác của mình cũng lớn rồi, cứ lãng phí ở quầy phân khoa cũng không hay, chị Tuyết Tình đi rồi, có phải....
An Phi sợ hãi, vội vàng nói:
Tuyệt đối đừng, nếu chị đi rồi, bọn em sẽ mất vui lắm đấy.
Là chị ấy chủ động xin đi, hay là y tá trưởng điều chị ấy đi.
An Phi nhíu mày, nhớ lúc chuyện lúc Tết, có thể nói Lưu San đã xử lý mọi việc rất hoàn hảo, nhưng dù sao là Vu Tuyết Tình gây ra, không biết là có phải bị tính sổ không?
Chị Tuyết Tình chủ động đấy, trách nhiệm ở phòng giám sát quá nặng nề, cố gắng bao nhiêu cũng không được cảm ơn, mấy y tá ở phòng bệnh bằng tuổi chị ấy đã không còn mấy người trực đêm nữa rồi, chị ấy đã cố gắng ở khoa chúng ta hơn mười năm rồi. Lúc đầu chị ấy cũng không nỡ bỏ tình cảm chị em ở cùng nhau, nhưng sau khi xảy ra chuyện lần trước, chắc chị ấy cũng buồn lòng.
Thái độ của Khương Thiệu Vân lại bình thường, cô ấy lẳng lặng nói, giọng nói bình thản.
Khương Thiệu Vân liếc cô, khẽ hừ một tiếng.
Vài ngày sau, trong cuộc họp giao ca, khoa Cấp cứu mới có vài cậu nam sinh tới, ai cũng cao to, trên người mặc đồng phục xanh của khoa Cấp cứu, đứng trong dàn y tá vô cùng nổi bật.
Đợi mọi người im lặng, Lưu San nhìn một vòng, mỉm cười nói:
Hôm nay, khoa Cấp cứu sẽ bước vào giai đoạn mới, đây là bốn y tá nam mới tới khoa chúng ta, tạm thời sẽ làm việc ở phòng cấp cứu, hy vọng mọi người sẽ giúp bọn họ trong công việc nhiều hơn. Ngoài ra, bởi vì yêu cầu công việc, Tuyết Tình được điều đến làm việc tại khoa Ngoại gan mật, công việc cũ ở phòng giám sát của cô ấy sẽ do Khương Thiệu Vân nhận.
An Phi cười nhạt, bây giờ tâm trạng của cô đã thay đổi rất nhiều so vớ5i lúc mới đi làm, lúc trước, mỗi lần gặp chuyện gì cô lại muốn phân rõ đúng sai, còn bây giờ cô đã học được cách nhẫn nhịn.
Đi theo hai vị lão Chủ nhiệm, ngoài kiến thức chuyên ngành còn học được không ít cách làm người.
Hôm sau lúc giao ca, An Phi phát hiện tình hình hơi kỳ lạ. Chủ nhiệm Thôi và y tá trưởng Lưu San nghiêm mặt đứng ở giữa, khác hẳn trạng thái tối qua.
Chị Tuyết Tình sắp đi rồi.
Khương Thiệu Vân chán nản nói, cô ấy lúc nào cũng hoạt bát, ít khi nào đau buồn như bây giờ.
Đi, vì sao? Đi đâu chứ?
An Phi lắp bắp ngạc nhiên, cô đến khoa Cấp cứu hai năm, chỉ thấy người vào, chứ chưa thấy ai rời đi.
Đến khoa Ngoại gan mật, trễ nhất chắc là thứ hai tuần sau.
Trương Mạt Lỵ cúi đầu nói nhỏ. Cô ấy và Vu Tuyết Tình vào khoa Cấp cứu gần như cùng lúc, quan hệ chị em rất tốt, tuy trên đời này không có bữa tiệc nào cũng không tàn, nhưng nói đi là đi ngay thì cũng khó diễn tả được cảm xúc trong lòng.
Mọi chi phí đều do ông chủ quán chi trả, sau khi người nhà thảo luận với nhau, đã thống nhất được vấn đề bồi thường, không có gì cản trở xuất viện.
Sau khi làm xong hết các lời dặn của bác sĩ, An Phi đi ra khỏi phòng theo dõi, chuẩn bị dãn gân cốt một chút, cô đưa mắt nhìn thấy Khương Thiệu Vân ở quầy phân khoa đang nói nhỏ gì đó với Trương Mạt Lỵ, sắc mặt của hai người đều ủ rũ.
Ai chọc giận làm hai chị không vui vậy?
An Phi cười đi tới, ngồi xuống ghế cạnh Khương Thiệu Vân.
Một viên đá dấy lên ngọn sóng, y tá nam? Tuy mọi người đã từng nghe nói, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người gặp, nhìn thấy tai họa ngầm từ vụ tên say xỉn kia lúc trước, Chủ nhiệm và y tá trưởng đã để ý hơn.
Ca trực buổi tối của khoa Cấp cứu, có y tá nam trực, so với bảo vệ mỗi lần xảy ra chuyện chỉ biết đứng nhìn, thì người một nhà dễ dựa dẫm vào nhau hơn.
Đối với mọi người, Vu Tuyết Tình rời đi cũng coi như là chuyện buồn, nhưng cũng may có người mới tới, xua tan đi một chút bầu không khí đau buồn.
Bốn y tá nam mới tới, cần cù nhanh nhẹn, nói chuyện hài hước, nhanh chóng hòa nhập với đại gia đình cấp cứu, mặc lên người bộ đồng phục làm việc, bọn họ là cảnh xanh của phòng cấp cứu, cởi đồng phục ra, bọn họ là những người đàn ông chân chính.
Khương Thiệu Vân đến phòng giám sát, đối với cô ấy mà nói thì như cá gặp nước, cô ấy vốn rất thông thạo các thao tác, trên danh nghĩa, cô ấy làm việc lặt vặt điền thông tin bệnh án này nọ ở quầy phân khoa, nhưng thật ra rất nhiều việc ở phòng cấp cứu, cô ấy đều hỗ trợ một tay.
Sau sự kiện lẩu cay nhà họ Vương một tuần, đã có kết luận, nguyên nhân là do ghen ghét. Quán mới mở đối diện thấy quán nhà bọn họ đắt khách, đông như trẩy hội, còn nhà mình thì vắng tanh, ít có khách đến, từ hâm mộ, ghen tị, cuối cùng chuyển thành hận thù.
Chủ quán bên kia thuê một người, nhân lúc không ai để ý, bọn họ bỏ muối nitric vào gia vị trong quán của lẩu cay nhà họ Vương, hòng thông qua sự kiện ngộ độc thực phẩm đạp đổ được bọn họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.