Chương 397: ÉP HÔN
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1302 chữ
- 2022-02-06 09:43:00
80%, Chủ nhiệm nói một năm sau sẽ cho toàn bộ tiền thưởng.
Vẻ mặt của Mễ Lan rất khó coi.
Dù là ai đi chăng nữa bị đối xử khác thì 8trong lòng cũng đều không thoải mái, nhưng mà tiền thưởng của khoa là do Chủ nhiệm quyết định, người ta là dao thớt, còn mình là cá thịt, kì3 kèo cũng vô ích thôi, mấy người bọn họ ngoại trừ chấp nhận thì không có điều kiện gì để đám phán với Chủ nhiệm.
An Phi
à
một tiến9g, không nói nữa. Ở chung hai năm, cô cũng không có gì để nói về tính tình của Chủ nhiệm Thôi. Điều duy nhất làm người ta lên án chính là ti6ền thưởng, không hữu nghị với người mới.
Được rồi, đến lúc đó sẽ gửi em bao lì xì thật to.
Người thua nhưng trận không thua, An Phi đồng ý ngay.
Tiễn mợ và em họ đi, ba người lại quay về phòng khách, An Phi không nhịn được oán:
Mẹ, mẹ nói con đính hôn trước năm mới, sao con không biết vậy?
Các con cũng sửa sang nhà cưới xong rồi mà vẫn chưa định đính hôn à? Đợi cái gì nữa?
Cát Phù Dung sẵng giọng, Vương Dịch Tường và An Phi cũng đã quen nhau hơn một năm, hai người trải qua không ít sóng gió, tình cảm vững chắc, nhưng vẫn chưa quyết định chuyện cưới hỏi, làm mẹ, bà không khỏi sốt ruột thay.
Lúc đầu cũng tính mang cho con vài quả trứng gà, nhưng đi xe xóc quá, sợ bị hư. Lần này về mợ cho con cả giỏ, để gia đình còn lái xe mang về.
Mợ không thèm để vào tai lời châm chọc của An Phi, nói một câu giải tỏa xấu hổ.
An Quốc Cường mở cửa để hai người đi vào trong. Có không muốn gặp tới đâu thì người tới cũng là khách, An Phi vẫn pha trà cho bọn họ rồi ngồi kế bên xem ý đồ đến đây của bọn họ.
Chị, lần này em tới đây là vì chuyện của Thừa Chí, thằng bé đã có bạn gái rồi, dự định tháng sau đính hôn, đến lúc đó chị và anh rể qua giúp bọn em một tay.
Mợ uống ngụm trà, đi thẳng vào vấn đề, nói mục đích tới đây.
Từ khi bà ngoại bị bệnh, bị cậu mợ đuổi ra khỏi nhà, An Phi cũng không gặp bọn họ nữa, bọn họ cũng không tới nhà họ An nữa.
Chị, mới sáng sớm mà mọi người đi ra ngoài làm gì, em và Thừa Chí đã đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi đấy.
Mợ niềm nở chào hỏi.
Lớn tuổi rồi, xương cốt không được như xưa, ham đồ mát, ăn nhiều dưa hấu nên phải tới bệnh viện truyền dịch. Sao các em tới mà không gọi điện? Đứng ngoài cửa đợi lâu như vậy.
Cát Phù Dung khách sáo chào hỏi, mỗi lần bà gặp lại người nhà mẹ đẻ đều không tự chủ được thân thiết hơn.
Phi Phi, nếu con không có ca thì đến lúc đó đi cùng đi.
Người gặp chuyện tốt nên tinh thần mợ phấn chấn hơn, không quan tâm tới lời chế giễu của An Phi.
Được, không thành vấn đề, đến lúc đó gia đình chị nhất định sẽ tới.
Cát Phù Dung thoải mái đồng ý. Cô là cô ruột duy nhất của Thừa Chí, chắc chắn phải có mặt trong lễ đính hôn.
Chị, anh rể, Phi Phi lớn hơn Thừa Chí bốn tuổi, khi nào thì mới được ăn kẹo cưới của con bé đây?
Mặt An Phi đỏ bừng, mợ đúng là quá đáng ghét, tự vạch áo cho người xem lưng.
Nhanh thôi, chắc sẽ trước năm mới.
Cát Phù Dung liếc nhìn con gái, cười nói.
Thật à, em cũng kết hôn trước năm mới, thế chị Phi và anh rể cùng tới luôn nhé.
Thừa Chí cười, vẻ mặt ngại ngùng.
Cát Thừa Chí là em họ của An Phi, năm nay 23 tuổi, từ nhỏ học hành không giỏi, học nghề, sau khi tốt nghiệp, Cát Phù Dung nhờ người cho cậu ta làm chút việc ở Sở Giáo dục huyện, có sự nghiệp.
Cậu ta do một tay bà ngoại An Phi nuôi nấng từ nhỏ, lúc An Phi về nhà ngoại, hai người chơi đùa cũng hợp nhau, lúc còn nhỏ cậu ta đi theo sau mông An Phi luôn miệng gọi chị, đương nhiên cũng không ít lần bị An Phi trêu đùa.
Thế mà chỉ thoáng chốc, bé trai năm đó đã trưởng thành, chuẩn bị lập gia đình.
An Phi đi thăm phòng với Chủ nhiệm xong rồi về nhà với ba mẹ. Chức năng dạ dày của Cát Phù 5Dung thường xuyên không được khỏe, bị viêm túi mật cấp độ thấp, An Quốc Cường kê thuốc Đông y cho bà, bà lại chê, chưa bao giờ uống.
Đức hạnh của người nhà bác sĩ đều giống nhau, thường không tin tưởng người nhà của mình, cho dù An Quốc Cường là danh y, thì trong mắt vợ chỉ là bác sĩ Mông Cổ mà thôi, bị xếp vào nhóm lừa đảo.
Thang máy vừa vang lên, An Phi dìu mẹ ra, thấy hai người đang đứng trước cửa nhà là mợ và em họ đã lâu không đến.
Chao ôi, đi bệnh viện à, chị xem đi, em không biết gì cả, nếu không thì đã mang chút bữa sáng tới tẩm bổ cho chị rồi.
Mợ vỗ tay, khuôn mặt tiếc nuối.
Mợ, mợ khách sáo quá rồi, có khi nào mợ đến mà mang theo quà này nọ à?
An Phi cười đáp, hoàn toàn không quan tâm khuôn mặt nhăn nhó của người ta.
Phi Phi, đừng vô lễ như vậy.
Cát Phù Dung trừng mắt nhìn cô, An Phi cười lạnh, không nói gì.
Con không vội, ba mẹ vội cái gì?
Nếu là mười tám, mười chín tuổi thì mẹ không sốt ruột tí nào đâu, nhưng con gần hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rồi, mẹ không vội sao được? Lần trước, người tới nhà chúng ta chính là Hiểu Mẫn, con của chú họ con, con bé nhỏ hơn con một tuổi đấy, nhưng mà người ta đã sinh hai mụn con rồi.
Cát Phù Dung cứ nhắc mãi mấy điều này, làm An Phi không có sức đánh trả.
Được rồi, dù sao đi nữa, con bé cũng yêu đương rồi, con của bạn anh lớn hơn An Phi một tuổi, đi làm ở tòa soạn Bắc Kinh, nói bạn trai xếp cả hàng dài, nhưng không ai qua được một tháng cả, chúng ta nhìn lên thì không bằng ai, nhưng nhìn xuống thì không ai bằng.
An Quốc Cường rất vừa lòng với con gái nhà mình. Ông và Cát Phù Dung không nói, nhưng trong lòng bọn họ biết rõ chuyện An Phi và Âu Dương quen nhau, sau đó cô bị tổn thương.
Là ba mẹ thì ai cũng như nhau thôi, không nỡ để con lấy chồng xa, nhưng không muốn con gái mình tủi thân, bây giờ thấy cô và Vương Dịch Tường quen nhau hài hòa, ổn định, hai ông bà cũng thỏa mãn.
Đề tài ép hôn chấm dứt tại đây, An Phi vội vàng rời khỏi hiện trường, đi nghỉ ngơi.
Hôm sau cô đi làm, Cát Phù Dung phải tới trạm xá truyền dịch thêm một ngày, bệnh viêm dạ dày cấp tính sau khi truyền dịch sẽ thuyên giảm, có thể ngừng thuốc, không cần phải dùng thuốc qua tĩnh mạch nữa, nhưng ba con nhà họ An ai cũng không khuyên được, đành bỏ mặc bà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.