• 947

Chương 398: SỢ HÃI


Thoáng cái đã hơn 20 năm trôi qua, bà ấy rất hòa hợp với những người trong khu dân cư, như một người nhà, ai bị đau đầu hay sốt đều thích8 tới tìm bà ấy.

Nếu không, An Phi cũng không yên tâm để mẹ một mình ở trạm xá.

Cô vừa chạy vừa hối hận, trên đường, cô g3ọi điện cho An Quốc Cường, bảo ông lập tức về đây.
Bác sĩ Tiêu vội vàng đi lấy thuốc theo lời dặn của An Phi.
Tiếng còi xe 120 vang lên, An Phi ngạc nhiên nhìn bác sĩ Tiêu, bà ấy cũng rất ngạc nhiên.

Cộp cộp cộp
, một loạt tiếng bước chân vang lên, Vương Dịch Tường dẫn bác sĩ Lưu xe 120 và tài xế lên lầu.

Dì Tiêu, dì tiêm thêm 0.5mg Adrenaline cho mẹ con đi, 10mg Dexamethason, thêm một ống glucose.
An Phi giục.

Có nhiều quá không, để chị Cát đỡ chút rồi nói được không?
Bác sĩ Tiêu do dự hỏi.

Cơn sốc của mẹ con không thuyên giảm, huyết áp liên tục giảm, nếu kéo dài thêm nữa, một khi bị thiếu oxy não nghiêm trọng sẽ hôn mê đó.
An Phi sốt ruột kêu.

Chị Cát xảy ra chuyện khi truyền dịch ở trạm xá, sao dì không đi theo được chứ.
Bác sĩ Tiêu áy náy nói.
Bà ấy liếc mắt, thấy An Phi không phải chỉ là khách sáo không muốn bà ấy đi theo, mà là thật sự không có ý định để bà ấy đi theo, bà ấy mở túi, lấy 1000 tệ nhét vào tay An Phi.

Dì Tiêu, dì làm gì vậy?
An Phi sợ hãi, vội vàng nhét tiền về lại.

Dì không đi được, số tiền này... con đừng chê ít, bao nhiêu cũng là lòng thành.
Dì Tiêu lùi lại, tiền rơi xuống sàn xe. Tài xế đóng cửa sau lại
cạch
một tiếng.

Haiz, dì ấy cần gì phải vậy!
An Phi giậm chân, nhặt tiền lên, tiện tay nhét vào túi, để khi nào về sẽ trả lại cho bà ấy.

Em làm bác sĩ thì đạt tiêu chuẩn, còn làm người nhà thì không đạt, chẳng phải mỗi khi xảy ra chuyện, người nhà nên tóm chặt lấy bác sĩ không buông, sợ người ta trốn tránh không chịu trách nhiệm sao?
Vương Dịch Tường ngồi cạnh cô thở dài, cười như không nói.

Mẹ không sao rồi, truyền dịch xong chúng ta về nhà thôi.
Sắc mặt của Cát Phù Dung đã hồng hào lại, môi và làn da cũng không còn tím tái nữa.

Không được, theo dõi tới chiều đi, rồi tối về.
An Quốc Cường giận dỗi nói, ông cả đời làm bác sĩ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng căng thẳng như vậy, trên đường chạy tới đây, ông thầm nghĩ trong lòng sau này sẽ không bao giờ để vợ đi truyền dịch một mình nữa.

Đúng đó, nghe lời ba con đi, theo dõi tới chiều, rồi tối về nhà.
An Phi mặc đồ ngủ bên trong, áo blouse trắng bên ngoài, ở lại phòng theo dõi truyền dịch với mẹ, thỉnh thoảng bị người nhà và bệnh nhân đi qua lại nhìn chăm chú.

Sao anh lại tới đây?


Anh nhận được điện thoại của bác trai nên chạy tới đây, bác ấy đã đi thẳng tới khoa Cấp cứu rồi.

Vương Dịch Tường nhìn chằm chằm đồ ngủ và đôi dép trên người An Phi, anh nhíu mày.

Huyết áp, đo huyết áp chưa?

Trạm xá không có máy giám sát, chỉ có bệnh án đơn giản, phản ứng dị ứng xuất hiện sốc phản vệ, ngoại trừ run rẩy và tím tái, hạ huyết áp cũng là một biểu hiện điển hình.

Vẫn chưa kịp đo.
Bác sĩ Tiêu luống cuống tay chân đi lấy đồng hồ đo huyết áp.
Anh muốn dìu Cát Phù Dung, nhưng thấy bà run rẩy quá nhiều nên bế lên luôn, cẩn thận đặt lên băng ca, quay đầu nói với bác sĩ Lưu và tài xế:
Đi, về bệnh viện.

An Phi đuổi theo, bác sĩ Tiêu cũng đi cùng.

Dì Tiêu, dì vẫn còn bệnh nhân, con đưa mẹ con tới bệnh viện là được rồi, dì không cần đi theo đâu.
Lúc An Phi lên xe cấp cứu mới thấy bác sĩ Tiêu đi theo sau lưng, cô vội vàng cản lại.

Truyền thuốc gì, tình hình thế nào?


Vừa mới truyền Levofloxacin, chưa tới 5 phút sau, chị Cát thấy không thoải mái, tim đập nhanh, nên dì giảm tốc độ lại cho chị ấy, không ngờ, một lát sau chị ấy bắt đầu run rẩy, dì vội vàng lấy thuốc xuống, dùng thuốc chống dị ứng.

Bác sĩ Tiêu nói cặn kẽ quá trình phát bệnh với An Phi.

Mẹ không sao, chỉ là cảm thấy nặng mí mắt nên muốn ngủ chút thôi.
Cát Phù Dung vội mở mắt ra, ra hiệu con gái đừng lo lắng.
Vương Dịch Tường bất lực nhìn cô, nắm chặt tay cô, cười khổ nói:
Đến bệnh viện ngay thôi, em là bác sĩ cấp cứu, bình tĩnh một chút được không.

Lúc đến phòng cấp cứu, huyết áp của Cát Phù Dung đã khôi phục bình thường, An Quốc Cường và An Phi chăm sóc ở giường bà, một trái một phải, mỗi người nắm một bàn tay của bà.

Ở trạm xá vẫn còn những bệnh nhân khác, dì ấy đi rồi thì ai trông? Mẹ em thì còn có chúng ta trông mà.
An Phi biết anh đang cố tính nói mát, cô mặc kệ anh, cúi đầu chăm sóc cho mẹ.
Sau lần thứ hai dùng thuốc, tình trạng của mẹ đã ổn định hơn trước, sắc mặt hồng hào trở lại, huyết áp trên máy giám sát cũng từ từ tăng lên 90/60mmHg.

Mẹ, mẹ nghe thấy con nói chuyện không? Đừng dọa con mà.
An Phi thấy Cát Phù Dung dần nhắm mắt lại, lo lắng hô lên.
Đến khi cô chậm rãi lên lầu hai, thấy Cát Phù Dung nằm trên giường, cơ thể kh9ông ngừng run rẩy, sắc mặt tím tái, đúng là biểu hiện của sốc phản vệ do truyền dịch.

Dì Tiêu, dì dùng thuốc gì rồi?
An Phi ch6ạy không kịp thở, thở hổn hển hỏi.

Đã tiêm 0.5mg Adrenaline rồi, thêm 5mg Dexamethasone.
Bác sĩ Tiêu đứng trước giường, lo lắn5g nhìn Cát Phù Dung, không biết phải làm sao.

Mẹ, mẹ thấy sao rồi?
An Phi nắm tay mẹ, lo lắng hỏi.

Không sao cả... Đừng lo... Chỉ là hơi lạnh thôi...
Cát Phù Dung rùng mình, nói chuyện đứt quãng, mỉm cười trấn an con gái.
An Phi cầm lấy đồng hồ đo huyết áp trong tay bác sĩ Tiêu, huyết áp của mẹ là 70/40mmHg, xem ra có thể chẩn đoán chính xác là sốc phản vệ, bác sĩ Tiêu dùng thuốc chống dị ứng nhưng cũng không có hiệu quả tốt.
Sự thật chứng minh, may là An Quốc Cường có tính đề phòng cao, nếu không ba người bọn họ lại phải quay lại thêm chuyến nữa.

Buổi chiều, Cát Phù Dung đột nhiên mất cảm giác hoạt động ở nửa người trái, lực cơ suy giảm rõ rệt, An Phi vội vàng đưa mẹ đi chụp MRI sọ não.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.