• 466

Chương 40: BẢO VỆ


Vốn chỉ định làm cô vui vẻ một chút, nhưng ai ngờ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Vương Dịch Tường đau khổ cười, An Phi bây giờ yếu ớt và nhạy cảm8 khiến lòng anh đau xót:
Ca trực hôm nay thế nào, cô trực nửa ca đầu hay nửa ca sau?


Bởi vì hiện tại khoa Cấp cứu có Lý Mộc Tử và An Phi3 thay phiên nhau trực, nên một người có thể nghỉ ngơi một nửa đêm, đương nhiên, dù An Phi có trực ca nào đi nữa, lúc cô chẩn đoán không chắc chắn 9cũng sẽ gọi Lý Mộc Tử đến khám cùng.

Lý Mộc Tử thấy mãi một lúc An Phi vẫn không lên tiếng, cô bèn nói:
Cảm xúc của Tiểu An bây giờ không6 được tốt lắm, chị trực ca đầu vậy.

() Y tá giám sát: Là chức danh cho y tá chuyên nghiệp.
Lý Mộc Tử vừa đi, Vương Dịch Tường mở cửa phòng khoa Nội tim để An Phi vào nghỉ, bảo cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi ra, nếu phòng Cấp cứu có bệnh nhân anh sẽ xử lý.
Không ngờ anh lại có lòng tốt như vậy, nhưng An Phi kiên quyết không chịu, cô không muốn rời khỏi phòng Cấp cứu, đối với cô mà nói, đây là mặt trận của cô, cuộc chiến còn chưa kết thúc thì cô không thể rời đi được.
Cũng may, những bệnh nhân đến sau nếu không bị cảm sốt cũng bị tiêu chảy nôn mửa, khám ở phòng khám là xong. Không có bệnh nhân nào vào phòng Cấp cứu nữa. Lợi dụng khoảng thời gian này, An Phi về chỗ ngồi.
Cô ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn Vương Dịch Tường, đúng lúc anh cũng nhìn qua, ánh mắt giao nhau, hai người đều nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Anh đi lâu như vậy, phòng bệnh không ai tìm anh à?
An Phi không muốn nợ anh quá nhiều ân tình, muốn anh hãy nhanh nhanh trở về phòng khám của mình. Anh là một người đàn ông độc thân
bán chạy
trong bệnh viện, nhưng anh không phải kiểu cô thích, huống chi cô là hoa đã có chủ.

Trực thì được chứ, đương nhiên là được rồi, Chủ nhiệm Vương trực khoa giúp là vinh hạnh của chúng tôi mà.
Lý Mộc Tử vội vàng nói.
Vương Dịch Tường có thâm niên hơn cô ấy hai năm, dù là kinh nghiệm hay trình độ chuyên môn của anh đều tốt hơn, anh đồng ý trực cùng An Phi, cô ấy cầu còn không được, người này chính là người đàn ông kim cương trong mắt mọi người ở bệnh viện, chẳng lẽ anh ta muốn theo đuổi đàn em của cô sao?
Lý Mộc Tử quay đầu nhìn An Phi, diện mạo, gia đình, bằng cấp, phẩm chất, tính nết của cô bé này đều tạm ổn, nhưng cũng chỉ là tạm ổn mà thôi, không có điểm nào quá đặc biệt. Nhưng mà cô lại nghe nói Viện trưởng muốn làm mai Vương Dịch Tường cho con gái của một lãnh đạo thành phố, bồi dưỡng anh ta như người nối nghiệp của mình.

Dù sao bây giờ cô ấy cũng không ngủ được, cứ để tôi và cô ấy ngồi trực được rồi, còn cô cứ đi ngủ đi5, đến ba giờ hai người thay ca thì tôi sẽ về ngủ một chút.


Anh trực giúp à? Tôi không nghe lầm đó chứ, ga lăng thế.
Lý Mộc Tử khó hiểu liếc nhìn Vương Dịch Tường.

Tôi trực không được sao?
Vương Dịch Tường nhướng mày hỏi.
Xã hội bây giờ cưới gả đều chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, mấy năm nay bản thân cô cao không tới thấp không xong cũng là vì nhà cô ở ngoại thành, không có nền tảng ở bản địa.
Đã có người chủ động chăm sóc An Phi rồi, Lý Mộc Tử cũng vui mừng rảnh rỗi một chút, cô tiếp tục đi thăm phòng, đợi khoảng mười một rưỡi sẽ về phòng trực nghỉ ngơi, đến ba giờ thì đổi ca cho An Phi.
An Phi từ từ khôi phục lại tâm trạng, trong chuyện này vốn dĩ bản thân cô cũng không phải chịu trách nhiệm gì, chỉ là hoảng sợ thôi. Nhưng đối với một bác sĩ, dù có trách nhiệm hay không, nếu bệnh nhân có vấn đề thì cũng sẽ tự trách trong lòng mà thôi.
Giống như trên mạng nói, lúc bạn mắc bệnh nặng phải nằm viện, có lẽ ngay cả người nhà cũng không hi vọng bạn khỏe lại rồi xuất viện, thậm chí chỉ vì chuyện kinh tế mà gây gổ với nhau, hi vọng bạn cứ chết luôn đi, nhưng chỉ có một người không ngừng cố gắng, không rời bỏ, hi vọng bạn sẽ khỏi bệnh, đó chính là bác sĩ chủ trị của bạn.
Giờ phút này, An Phi cũng như vậy, tuy sự cố chấp của bà cụ làm cô nổi điên nhưng sau khi người nhà mang bà cụ về, không điều trị nữa, cô vẫn không kềm nén được sự khổ sở trong lòng, câu tuyên thệ
sống chết như nhau, cứu chữa bằng cả tính mạng
này đã cô đã mang theo trong lòng từ ngày bắt đầu học y.
Y tá đã đổi ca, lúc mười một giờ, bệnh nhân phòng Cấp cứu giảm dần. Trình Giai Di bắt đầu kiểm dụng cụ, đêm nay đã cấp cứu hai ca rồi, các dụng cụ và thuốc phải được bổ sung kịp thời, tất cả y tác trực phòng Cấp cứu đều là y tá giám sát(), thâm niên từ mười năm trở lên, kinh nghiệm phong phú, làm việc gì cũng quen tay.

Tôi ở phòng khám cũng chỉ trực thôi, có chuyện gì quan trọng bọn họ mới gọi tôi, những việc nhỏ nhặt thì bác sĩ nội trú tự xử lý được. Sao, muốn đuổi tôi à?
Vương Dịch Tường bình tĩnh nói, không thấy được vẻ mặt vui mừng tức giận gì của anh.


Không phải, tôi chỉ sợ làm lỡ việc của anh thôi.
An Phi chột dạ, trong lòng cô có một người tí hon đang cào tường, vừa cào vừa khóc, tên này cũng vô tâm thật! Đã biết người ta đuổi mình rồi thì tự động về đi, sao vẫn chưa chịu đi nữa?


Nếu cô đã ổn hơn nhiều rồi thì tôi về khoa Nội tim nghỉ ngơi đây, bận quá thì qua gọi tôi, lúc cô và Lý Mộc Tử thay ca nhớ báo tôi một tiếng, tôi về phòng khám. Tôi đã hứa với Lý Mộc Tử sẽ chăm sóc cô, nói là phải làm.
Nói xong anh nhìn An Phi, đợi cô đáp lại.


Ừ, anh đi đi, có việc gì tôi sẽ gọi anh.
An Phi liên tục gật đầu như được đại xá, anh chàng này đúng kiểu người mạnh mồm mềm lòng điển hình, rõ ràng là lo lắng cho cô, trông chừng cô, vậy mà còn phải nói là đã hứa với Lý Mộc Tử rồi, sợ cô bị gánh nặng tâm lý.


Có cơ hội mình nhất định sẽ trả ơn anh, dù là là việc công hay chuyện riêng tư, một Phó Chủ nhiệm như anh lại làm đến bước này vì nhân viên mới, ân tình này mình sẽ giữ.
An Phi lặng lẽ nghĩ trong lòng.

Vương Dịch Tường về phòng trực khoa Nội tim, Trình Giai Di úp mặt xuống bàn ngủ, giờ phút này An Phi không hề cảm thấy buồn ngủ. Cô lấy quyển
Ứng dụng nội khoa
, tìm chương tắc mạch phổi, cẩn thận nghiên cứu.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, gần đến hai giờ rồi, tiếng bước chân dồn dập từ hành lang vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của An Phi, cô ngẩng đầu lên nhìn, cửa phòng Cấp cứu mở ra, một người đàn ông đi tới, trong tay cầm theo bệnh án cấp cứu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.