• 466

Chương 43: BẠN GÁI CHÍNH THỨC


Một lúc sau, ông chủ bưng súp và bánh bao lên, hai người cứ cúi đầu ăn cho xong, rồi gọi thêm một lồng bánh bao, trong l8úc chờ đợi, hai người ngồi trò chuyện với nhau.


Cô cũng biết thưởng thức đó, có thể tìm được một nơi như này, 3cái bánh bao nhỏ này chỉ cần cắn một cái thôi nước thịt đã chảy ra rồi, trong miệng nồng đậm hương vị, súp cay còn ngon9 hơn những súp cay khác mà tôi từng ăn.
Vương Dịch Tường ăn xong một lồng bánh bao còn thấy chưa đã miệng, nói chưa no6, nên muốn ăn thêm một lồng nữa.
An Phi là một người tham ăn, gặp được một cũng y hệt mình, tâm trạng cô vô cùn5g thoải mái:
Từ lúc học cấp hai, tôi đã thường xuyên đến quán của ông ấy ăn sáng rồi, hương vị súp cay của quán ông ấy không tìm được ở chỗ khác đâu. Lúc lên đại học, mỗi lần được nghỉ về nhà, tôi đều phải đến quán ông ấy ăn súp cay đó.
An Phi mím môi khẽ cười nói, đối với cô, quán ăn này tràn ngập ký ức xưa cũ.
Lúc trước mẹ cô - Cát Phù Dung phải đi làm sớm không có thời gian làm đồ ăn sáng cho cô, nên luôn đưa tiền cho cô ra ngoài ăn sáng, lúc đầu cô vô cùng tủi thân, vì sao con nhà người ta có thể ăn cơm cùng gia đình, mà cô phải đi ra ngoài ăn sáng chứ, sau này thì cô cũng dần nghĩ thoáng ra, nếu không thay đổi được thì tập làm quen thôi. Quán ăn từ nhà đến trường cô rất phong phú, vừa ăn vừa nghĩ, sau này cô kết hôn rồi có con, cô nhất định sẽ làm mỗi bữa sáng khác nhau cho nó, chứ tuyệt đối không đuổi ra nó ra ngoài quán ăn sáng.

Lâm Yến? Là cậu à?
An Phi thấy cô gái quen mặt, nghe cô ta nói một hồi mới nhớ ra cô ta là ai, mở miệng hỏi.

Cô là?
Cô gái bắt đầu ngạc nhiên, nhìn kỹ An Phi vài lần, khóe miệng gượng cười nói:
An Phi? Cậu và Vương Dịch Tường là đồng nghiệp ư? À, ngại quá, bây giờ tôi tên Lâm Mộng Phạm.

Vương Dịch Tường nhíu mày, đứng dậy nhẹ nhàng nói:
Tôi làm xong ca đêm nên đi ăn cùng đồng nghiệp.


Bình thường anh có đến mấy quán nhỏ như vậy đâu, anh còn nói những quán nhỏ như vậy không vệ sinh mà, sao hôm nay lại đến đây?'' Tuy cô gái vẫn cười nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại thể hiện sự khinh thường, cô ta liếc nhìn An Phi, như thể cô ta không chỉ ghét cái tiệm này mà còn ghét luôn cả An Phi.
Hai cô gái này cao khoảng 1m65, một người mặc bộ váy cổ điển của Chanel, mái tóc dài xõa ngang vai, chân mang một đôi giày cao gót cùng màu tinh xảo, người còn lại mặc một bộ váy jean ngắn, mang đôi giày thể thao, mái tóc ngắn hoạt bát.
Vương Dịch Tường nhìn kỹ, nụ cười trên mặt vụt tắt, vẻ mặt u ám, An Phi phát hiện ra điều kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt anh, cô sững người.
An Phi hoàn hồn, ngại ngùng cười với anh:
Nhớ lại chuyện hồi cấp hai thôi.


Lúc đó cô có phải là một học sinh nghiêm túc học hành không vậy?
Anh mỉm cười hỏi cô gái nho nhã trước mặt.
Đợi đến khi cô lên đại học, mẹ cô cũng về hưu, sau khi về hưu, Cát Phù Dung đã có thời gian làm đồ ăn sáng cho cô, thì cô lại bắt đầu nhớ quán bánh quẩy, bánh bao, hamburger, súp cay... đúng là kỳ lạ.
Vương Dịch Tường thấy cô không nói gì, anh lấy đầu đũa gõ nhẹ cô nói:
Này, ngẩn người cái gì đó?

Hai cô gái đi đến, người tóc dài mỉm cười với hai người, ngoại hình của cô ta rất đẹp, nhìn từ xa thì duyên dáng, nhìn gần thì rất đẹp, trang điểm tự nhiên, đôi mày nhỏ nhắn cong như lá liễu, một đôi mắt to tròn biết nói lấp lánh phản chiếu bóng người, khuôn mặt trái xoan trơn bóng như ngọc, đúng là khuôn mặt như tranh vẽ.

Vương Dịch Tường, sao anh lại ở đây? Em và em họ đi ngang, thấy xe của anh để ở ven đường nên tò mò tới xem một chút.
Cô gái mở miệng hỏi, giọng nói dịu dàng, giống như giọng của Lâm Chí Linh phiên bản búp bê.

Tôi không thuê, trong kệ sách ba tôi có sẵn, có rất nhiều Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh, Hoàn Châu Lâu Chủ vân vân, tôi đọc hai năm luôn, đến lớp chín, bài vở nhiều quá nên không đọc nữa.
An Phi nhớ lại chuyện cũ mà cảm thấy buồn cười, nhiều lúc cảm thấy cô không còn nhớ những đau khổ và buồn bã của lúc đó nữa, cô chỉ nhớ mỗi chuyện vui mà thôi.

Có một kệ sách tiểu thuyết kiếm hiệp là mơ ước của biết bao nam sinh chúng tôi lúc đó.
Vương Dịch Tường vừa ăn bánh bao chủ quán mới đem lên vừa nói.

Ồ, cô còn biết viết văn à, cô gái tài năng.
Vương Dịch Tường giả vờ ngạc nhiên nói.
Bọn họ ngồi ăn ngay gần cửa, người qua đường chỉ cần liếc một cái là có thể thấy bọn họ, anh vừa nói xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai cô gái đi trên đường đang nhìn qua đây, trong đó có một người rất quen.

Sao vậy được, lúc đó tôi cực kỳ thích đọc tiểu thuyết của Kim Dung, là một con bé đặc biệt chăm chỉ đọc tiểu thuyết kiếm hiệp.
An Phi cười gian xảo.

Sách đó lấy ở đâu thế, không phải là đi thuê đó chứ, lúc đó rất thịnh hành mấy kiểu cho thuê tiểu thuyết.
Vương Dịch Tường cũng nhớ lại tiệm sách gần trường cấp hai của mình.
Hai người học y đã tìm được hai chủ đề chung để nói, một là món ngon, ngoài bánh bao và súp cay của quán này, An Phi còn giới thiệu một vài quán bán đồ ăn sáng đặc sắc cho Vương Dịch Tường, hai là tiểu thuyết kiếm hiệp, An Phi viết rất nhiều ý kiến nhận xét văn chương trong bộ sưu tập trên diễn đàn của cô, cô cho anh địa chỉ, bảo lúc nào rảnh rỗi thì có thể vào đọc.
Đương nhiên, Vương Dịch Tường đã xem qua những bài văn đó, bây giờ anh vẫn không muốn cho An Phi biết anh chính là
Lòng Tôi Bay Lượn
, anh ngoài đời và người bạn hoạt bát trên mạng kia khác nhau một trời một vực, anh không muốn phá hỏng hình tượng học rộng tài cao của mình trong lòng An Phi.

Hai người quen nhau à?
Vương Dịch Tường ngạc nhiên hỏi. Lâm Mộng Phạm là đối tượng mà Viện trưởng làm mai cho anh, là cháu gái của Tổng Bí thư Lâm, hiện đang là giảng viên trường đại học top 1 thành phố L. Lúc đầu, vẻ đẹp và sự dịu dàng của cô cũng làm anh hơi rung động, nhưng sau nhiều lần gặp gỡ, lại cảm thấy cô ta làm bộ làm tịch, nên anh cũng tự động tránh xa cô ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.