• 466

Chương 44: HOANG MANG


Lâm Mộng Phạm không ngờ An Phi lại nói như vậy, vẻ mặt cô ta tốt hơn một chút so với khi nãy. Cô gái tóc ngắn đi cùng đứng8 ngoài đợi hơi mất kiên nhẫn, thúc giục nói:
Chị, đi thôi.
Lâm Mộng Phạm nhìn Vương Dịch Tường, anh vẫn không nói gì. <3br>

Được rồi, để tôi đưa họ đến sở Giao thông, khi nào rảnh ta sẽ cùng nhau đi ăn đồ mà cô giới thiệu.
Vương Dịch Tư9ờng nói với An Phi rồi cầm chìa khóa kéo Lâm Mộng Phạm đi ra ngoài. Lâm Mộng Phạm quay lại vẫy tay với An Phi xem như chà6o tạm biệt.

An Phi cũng vẫy tay lại với cô ta, cô bạn này và Lâm Yến thời cấp hai mà cô biết hoàn toàn khác nhau,5 lúc đó ai cũng để mặt mộc không trang điểm, Lâm Yến xinh đẹp như đóa sen mới nở, còn vẻ đẹp bây giờ của cô ta lại làm cô cảm thấy xa lạ. Bạn gái của Vương Dịch Tường là bạn của cô, mà bạn thân của cô lại là bạn gái của bạn Vương Dịch Tường, An Phi cảm thấy hình như thành phố L quá nhỏ, ai cũng là người quen.

Ra khỏi quán ăn, cô chậm rãi đi dọc bờ sông, cô và Âu Dương cũng nên duyên từ ăn uống. Lúc đó hai người thực tập cùng nhóm, cứ đến giờ ăn, anh lại kéo cô đi ăn cùng, anh là người miền Nam, còn bị mù đường, lúc đầu là anh lôi kéo cô đi, nhưng sau đó cô lại thành người dẫn anh đi. Có một lần, phẫu thuật xong đã chín giờ tối, cô dẫn anh đi ăn cơm ở một quán nhỏ gần trường học, anh không thích ăn sủi cảo nên chủ quán chiên cho anh vài cái, miệng anh ăn sủi cảo chiên dính đầy dầu mỡ, vừa ăn vừa khen ngon, nói sau này sủi cảo của anh đừng luộc nữa, cứ chiên lên là được.
Dáng vẻ và giọng miền Nam làm cô và chủ quán bật cười vui vẻ. Sủi cảo chiên được chiên từ sủi cảo đã nấu chín để nguội, trong mắt người miền Bắc món này rất bình thường, nhưng đối với người miền Nam thì lại rất kỳ lạ, giống như trong mắt anh ta, mọi thứ của cô đều kỳ lạ. Cô viết chữ Khải() đẹp, am hiểu âm nhạc, thích đọc sách, dịu dàng tỉ mỉ, nhưng cô biết đùa giỡn, cảm giác phương hướng tốt, là một cô gái miền Bắc thẳng thắn và độc lập.
() Chữ Khải: là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất
Sự khác biệt vùng miền và tính cách bổ trợ làm bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, cuối cùng từ quen biết đến hiểu nhau, yêu nhau rồi kỳ vọng lẫn nhau. An Phi là một người tham ăn, Âu Dương nấu ăn giỏi, cuối tuần Âu Dương sẽ đến nhà trọ của đồng hương để nấu các món ngon cho An Phi, canh bổ dưỡng, gà KFC, sườn bí đao, móng heo đậu phộng, lần nào An Phi cũng thấy rất thỏa mãn. Người ta dùng tài nấu nướng giữ bạn trai, còn Âu Dương lại dùng tài nấu nướng giữ bạn gái, trong mắt anh, An Phi chính là một cô gái cần cưng chiều, anh thích xuống bếp vì cô.

Vậy nếu em cũng thích người có tiền thì sao?
An Phi hỏi.

Vậy anh sẽ làm người có tiền.
Âu Dương đáp lại.

Vì sao?
An Phi tò mò hỏi.
Đã đến trạm xe buýt, An Phi lên xe đi về nhà, trong nhà không có người, cô tắm rửa rồi đi ngủ, trong mơ toàn là hương thơm của các món ngon Âu Dương làm cho cô lúc trước, khắp nơi đều là nụ cười như ánh mặt trời của anh, cô muốn ngủ thêm một lát, không muốn tỉnh dậy, bởi vì tỉnh dậy rồi sẽ chỉ còn lại một mình cô.
Nhưng vì sao trong mơ lại đột nhiên xuất hiện một cô gái khác, vì sao Âu Dương cũng cười với cô ta, anh nói đó là đàn em của anh, An Phi thấy hai người như vậy nên tức giận chạy ra ngoài, Âu Dương đứng đó cười nhìn cô chạy đi, An Phi giật mình tỉnh dậy. Cô đưa tay xem đồng hồ, cô đã ngủ một giấc đến tận chiều.
Cô gửi tin nhắn cho Âu Dương, nói chuyện giấc mơ của mình, Âu Dương nhanh chóng trả lời lại:
Đừng nghĩ nhiều nữa Phi Phi, cũng chỉ có em coi anh như bảo bối thôi, đàn em của anh không thích anh đâu, cô ấy thích người có tiền, mà anh thì không có tiền.


Bởi vì, anh yêu em, em thích cái gì anh sẽ làm cái đó, Phi Phi, đợi sang năm mới anh sẽ về thăm em.
Âu Dương luôn nói chuyện ngọt ngào, An Phi thích sự dẻo miệng của anh, nếu anh cũng nói như vậy với một cô gái khác cô sẽ không chịu nổi, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt anh nhìn cô, cô liền hiểu anh đối xử rất đặc biệt với cô, đó là ánh mắt nóng bỏng, ánh mắt làm cô có thể tự đốt cháy cảm xúc bản thân mình mỗi khi nhìn vào. Bởi vậy, cô không buông anh ta được, cô can tâm tình nguyện đợi chờ một tương lai mờ mịt.
Ai cũng nói thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, đúng là không sai, An Phi đã đến khoa Cấp cứu thấm thoắt được một tháng. Hôm nay là ca ngày của cô, sáng sớm Lý Mộc Tử có nói muốn dẫn ba người bọn cô đến phòng nghiên cứu trên lầu để tập luyện phục hồi tim phổi. An Phi nghĩ đến người mô phỏng đứt đầu mà y tá trưởng kia nói là lại thấy rùng mình.
Lữ Tiêu Tiêu và Tôn Hạ Bình hôm nay không có ca nên đặc biệt đến tập luyện, không khí giữa hai người bọn họ hơi kỳ lạ, An Phi cảm thấy hình như có gì đó không giống lúc trước. Lữ Tiêu Tiêu rõ ràng là ít nói hơn, không còn nhiệt tình đến nói chuyện như lúc bình thường mỗi lần thấy cô. Nhân lúc Lý Mộc Tử vẫn chưa đến, cô lén hỏi cô ta sao vậy.

Cuối tuần này bạn gái anh ấy đến thăm anh ấy.
Lữ Tiêu Tiêu nặng nề nói.

Anh ta vẫn chưa chia tay bạn gái à?
An Phi cảm thấy hơi khó tin, Lữ Tiêu Tiêu có khối người theo đuổi, nhưng chỉ để ý Tôn Hạ Bình, nếu Tôn Hạ Bình chăm sóc cô ta thật tốt, ba cô ta có thể đồng ý chuyện cưới hỏi của hai người thì tốt, dù sao điều kiện gia đình của Tôn Hạ Bình quá khác cô ta, nhưng anh ta lại không chủ động, chuyện hai người giống như chỉ có Lữ Tiêu Tiêu theo đuổi anh ta vậy.

Anh ấy nói anh ấy nợ bạn gái mình nhiều lắm, nếu cô ấy không chủ động chia tay thì anh ấy sẽ không chia tay, bảo tớ đừng tốn thời gian với anh ấy nữa. Nhưng anh ấy càng từ chối thì tớ càng không từ bỏ được. Tớ làm sao thế này?
Nói xong, đôi mắt Lữ Tiêu Tiêu đỏ lên.

Còn làm sao nữa, càng không có được thì càng muốn có, đụng tới tính tiểu thư rồi còn gì nữa.
An Phi nghĩ thầm, cô không biết nên an ủi cô ta thế nào. Lữ Tiêu Tiêu là con gái một trong nhà, ba lại là Chủ nhiệm lâu năm, cách đây không lâu còn có tin đồn ông ấy được đề cử thành Phó Viện trưởng, cô ta muốn gì được đó, bây giờ bị Tôn Hạ Bình từ chối, ngược lại càng khiến cô ta không bỏ cuộc được.

Lần trước, Tôn Hạ Bình cũng tìm An Phi nói rõ thái độ của mình, anh ta không thể nắm lấy Lữ Tiêu Tiêu, anh ta đã biết mình sai rồi, và sẽ không muốn phạm phải sai lầm nữa. Bây giờ An Phi không biết nên khuyên nhủ Lữ Tiêu Tiêu thế nào, bảo cô ta nên bỏ cuộc đi thì lại không chịu nghe, nhưng khuyên cô ta nên quý trọng thì cô ta lại càng chìm sâu vào.


Sao cậu lại nói với tớ?
Cô hỏi sang chuyện khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.