• 945

Chương 58: BỊ CHIA TAY


Vậy nên một người không biết gì về tình hình gần đây của Tô Mi như An Phi lại bất ngờ gặp người vừa bị đá một cách khó hiểu như Trươn8g Phàm, cô cũng không biết nên an ủi anh đẹp trai này thế nào. Trong mắt cô, tình cảm của hai người này không khác gì phim truyền hì3nh, mới một giây trước vẫn còn yêu nhau chết đi sống lại, một giây sau đã đường ai nấy đi.

Hai người yên lặng ngồi bên hồ mộ9t lúc, thật lâu sau, Trương Phàm mở miệng nói:
Em giúp anh một việc, bây giờ anh muốn biết vì sao Mi Mi lại đòi chia tay anh.

6

Chia tay thì cũng chia tay rồi, tìm lý do còn quan trọng sao?
An Phi không theo kịp tiết tấu của đàn ông ngành kỹ thuật này. <5br>

Cho dù cô ấy không còn yêu anh nữa, anh cũng muốn biết người kia có đáng được cô ấy yêu không, thấy cô ấy hạnh phúc anh cũng yên tâm mà buông tay.
Trương Phàm nhìn hồ nước phía xa xa, ngẩn ngơ nói.

Nếu người cô ấy thích không bằng anh thì sao?
An Phi hỏi thử.

Nếu thật sự như vậy, anh sẽ không buông tay, anh không thể đứng nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa được. Em biết cô ấy thích người khác à?
Trương Phàm quay đầu nhìn An Phi, muốn nhận được đáp án anh đang mong chờ.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà muốn một khoa lột xác thì khó khăn trùng trùng, ở tuổi của chị, chị đã có tất cả rồi, kể cả thanh danh hay tiền bạc, nên việc nhận lời Viện trưởng đến khoa Cấp cứu, trong mắt người ngoài sẽ có cảm giác đây là một tình cảm nực cười. Đúng vậy, là tình cảm, tình cảm của một người làm
cấp cứu
.
Chị hi vọng sẽ tự mình xây dựng nền tảng cho bệnh viện quê nhà mình, với nền tảng này, sức khỏe của hàng nghìn bà con sẽ được hưởng lợi. Chị hi vọng ngành học Cấp cứu này sẽ đi vào chính quy theo kế hoạch của mình, chứ không chỉ là một trạm trung chuyển, để việc cứu chữa sinh mệnh ngay từ lúc đầu đã phải tranh thủ từng giây từng phút.

Em chỉ suy luận từ những điều anh nói ra thôi, gần đây em bận tối mày tối mặt, còn chưa được gặp cô ấy, chẳng phải ngay cả chuyện hai người chia tay em cũng không biết sao?
An Phi giấu giếm nói, cô không muốn kể chuyện hôm đó cho Trương Phàm nghe.
Hoàng hôn buông xuống, An Phi và Trương Phàm tạm biệt nhau rồi về nhà, trên đường về, cô gọi điện cho Tô Mi, hẹn cô ấy buổi tối gặp nhau tại cà phê Xưa, Tô Mi hơi do dự, bảo là để ngày mai, trong điện thoại, tâm trạng của cô ấy không quá tốt. An Phi cứ nghĩ hai người bọn họ là bạn thân không có gì là không kể nhau nghe, không ngờ lần này cả chuyện chia tay Tô Mi cũng không nói với cô một câu, tình bạn giữa hai người đang xảy ra vấn đề.
Dù tình cảm hay nỗi buồn phiền công việc làm tổn hại tinh thần thế nào thì vẫn phải tiếp tục sống, hôm sau, lúc Cát Phù Dung gọi An Phi dậy, An Phi cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái khi tỉnh ngủ, chút chuyện không vui hôm qua dường như đã đi xa cô. Vừa nghĩ vậy, cô cảm thấy cứ sống vô tư là tốt nhất, nếu không cứ trằn trọc cả đêm, thì sáng nay cô phải mang cặp mắt thâm quầng đến khoa, bị Lý Mộc Tử chê cười mất.
Lúc giao ca, Chủ nhiệm Thôi lén nhìn An Phi, chị thấy vẻ mặt của cô không còn những cảm xúc hôm qua, trong lòng chị yên tâm, tính tình con bé này quá mạnh mẽ, nhớ lại điều Vương Dịch Tường từng nói, chị nghĩ đúng là nên mài giũa tinh thần của cô một chút,
cứng quá dễ gãy
, đặc biệt đối với các bác sĩ, để sống tốt trong môi trường điều trị phức tạp thế này thì phải co được dãn được, biết tiến biết lùi, đây cũng là điểm chị thích nhất ở Lý Mộc Tử.
Trong kế hoạch của chị, mỗi người ở khoa Cấp cứu đều phải có sức chiến đấu,
cầu người không bằng cầu mình
, một ngày nào đó phải thay đổi quan điểm xem khoa Cấp cứu như một cái trạm trung chuyển, cấp cứu không chỉ đơn giản là chẩn đoán rồi chia khoa, mục tiêu sau này của chị chính là biến khoa Cấp cứu trở thành một khoa lớn tổng hợp, như vậy có thể giúp bệnh nhân đỡ phiền phức khi phải chuyển nhiều nơi để khám, cũng có thể để bệnh nhân được điều trị nhiều khoa khi các chuyên khoa đẩy tới đẩy lui không chịu nhận bệnh.

Đương nhiên, trong giai đoạn hiện tại thì cái này cũng chỉ là kế hoạch mà thôi, chị mới đứng vững, mọi thứ đều phải từ từ, bồi dưỡng nhân tài cũng vậy. Nhóm An Phi là thế hệ trẻ, là hi vọng tương lai của khoa Cấp cứu, chị giống một người nông dân nhìn hạt mầm mình gieo lớn lên từng ngày, đợi đến ngày nào đó bọn họ trưởng thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.