• 945

Chương 59: TỌA ĐÀM TRUYỀN HÌNH KỲ LẠ


Hai ngày nay, ba Tô ở nhà cảm thấy tức ngực, cử động một chút thì càng tức ngực hơn, muốn đến bệnh viện khám, vì Tô Mi và anh trai đều đi làm không rả8nh đi cùng ông, nên ông nghĩ để cuối tuần đến, kết quả hôm qua coi buổi tọa đàm trên tivi, nghe các bác sĩ chuyên khoa Hô hấp đến từ bệnh viện Triêu 3Dương Bắc Kinh nói là
tắc động mạch phổi
, chuyên gia trên truyền hình nói bệnh này có tỷ lệ tử vong cao, tỷ lệ chữa khỏi cực kỳ thấp.

Xem c9hương trình xong, ông cảm thấy bệnh giống với bệnh trạng của mình, càng nghĩ càng sợ, mất ngủ cả đêm, sợ mình ngủ xong thì không tỉnh dậy được nữa. S6áu giờ sáng, ông ầm ĩ gọi Tô Mi, bảo cô ấy xin nghỉ phép đưa ông đến bệnh viện khám.
Có bảy nguyên tố dẫn đến tắc động mạch phổi, nhưng ông đã có ba nguyên tố, tuổi tác, giãn tĩnh mạch và động mạch vành, bây giờ thêm kết quả xét nghiệm đông máu bất thường, tỷ lệ ông mắc bệnh tắc động mạch phổi cực kỳ cao, An Phi bị nghiệp quật.
An Phi vội vàng giải thích tình hình cho Tô Mi, dọa Tô Mi sợ một phen, cô ấy không thể tiếp nhận kết quả như thế này được. Anh trai cô ấy đang đi công tác, tạm thời không thể về được, lỡ ba cô ấy thật sự bị bệnh này thì cô ấy phải làm gì đây? Một người luôn có chủ kiến như cô ấy bây giờ không còn suy nghĩ gì nữa.
Lúc đại học, hễ bọn họ học hệ thống bệnh nào là lại có bạn nghi ngờ mình bị mắc bệnh đó, bệnh dạ dày, hội chứng Sjogren (1), bệnh về máu v.v, bệnh nào càng lạ, các bạn học nghi ngờ các nhiều, cứ mỗi lần nghi ngờ mình bị bệnh các bạn học lại đến tìm giáo viên tư vấn, nhưng lần nào cũng bị giáo viên chê cười rồi đuổi ra ngoài.
(1) Hội chứng Sjogren: Hội chứng Sjogren là bệnh gây ra do viêm các tuyến tiết nước mắt (tuyến lệ), nước bọt và các chất khác. Viêm khớp, phổi, thận, mạch máu, dây thần kinh và cơ cũng có thể xảy ra. Hội chứng Sjogren là một rối loạn của hệ thống miễn dịch được xác định bởi hai triệu chứng phổ biến nhất của nó – khô mắt và khô miệng.
Cô ấy biết hôm nay An Phi đi làm, mẹ cô ấy có ấn tượng tốt với An Phi, nên cứ dẫn ba mẹ đến chỗ An Phi đã, hi vọng An Phi có thể khuyên ba cô suy nghĩ lại. Mẹ Tô Mi đã đi lấy thẻ khám bệnh và bệnh án, vẫn chưa trở lại.
An Phi cảm thấy buồn cười, xem chương trình tọa đàm, chẳng lẽ bây giờ không chỉ là chuyên gia giả lên tivi bán thuốc mà cả chuyên gia thật sự cũng lên tivi luôn à?
Cô ấy cảm thấy ba mình chỉ xem một chương trình tọa đàm 5mà đã cảm thấy mình bị bệnh sắp chết, chuyện này còn làm quá hơn phim Hàn, cứ cho là ông đùa thôi, không ngờ ba Tô lại mắng cho một trận, nói cô ấy không coi trọng tính mạng của ông, cô con gái này ông uổng công nuôi rồi.
Tô Mi bất đắc dĩ đành phải xin nghỉ phép đưa ba đến bệnh viện xem có bệnh thật không.
Ba Tô Mi có bằng cấp, trình độ học vấn hẳn hoi, vậy mà cũng bị ma chướng đi xem mấy chương trình này, nghe cũng thấy rất khó tin.
Mẹ Tô Mi cầm bệnh án đến, An Phi nhanh chóng gọi một tiếng

, rồi liên tục khoa tay múa chân giải thích cho ba người bọn họ hiểu
tắc động mạch phổi
là cái gì, và rằng ba Tô không thể nào bị bệnh này được.
An Phi đành viết giấy chỉ định xét nghiệm đông máu cho Tô Mi, cô ấy bất lực đi đóng tiền, rồi dẫn ba cô ấy đi lấy máu, An Phi và Trương Mạt Lỵ ngồi ở phòng cấp cứu đùa, nói lúc học đại học cũng có mấy bạn học tự nghĩ mình mắc bệnh hiếm.
Bốn mươi phút sau, Tô Mi cầm kết quả quay lại, An Phi mỉm cười nhận lấy rồi nói với ba cô ấy:
Xem đi, con đã nói chú không sao rồi mà, chú còn không tin con.
Nhưng sau khi lướt nhìn sơ kết quả, vẻ mặt An Phi bắt đầu nghiêm túc, kết quả rõ ràng cao hơn mức bình thường.
Nghe cô giải thích xong, ba Tô nghiêm mặt nói:
Tiểu An, năm nay chú 60 tuổi rồi, lúc trước có bị giãn tĩnh mạch và động mạch vành, các chuyên gia nói bảy dấu hiệu thì chú đã có ba dấu hiệu rồi, chú còn bị tức ngực nữa, bình thường chú có thể đi bộ thẳng một hơi lên tầng sáu, nhưng bây giờ chỉ đi được bốn tầng đã phải nghỉ ngơi tầm hai, ba lần, rõ ràng là bệnh trạng của tắc động mạch phổi rồi, không sai được đâu, con nhanh chóng kiểm tra cho chú đi.

Trước kia ba Tô Mi từng đi lính, sau khi xuất ngũ thì làm nhân viên công chức tại cục Xây dựng thành phố, lớp con cháu như Tô Mi và An Phi không thể đối phó với mức độ cố chấp của ông được.
Cô ấy cầm tay An Phi, khóc nức nở nói:
Phi Phi, bây giờ tớ cũng không biết làm sao mới tốt, cậu nói sao thì làm vậy đi, ba tớ không thể xảy ra chuyện gì được, tuyệt đối đừng để ba tớ gặp chuyện không may.


Thấy cô ấy như vậy, mẹ Tô Mi cũng lo lắng, vẻ mặt sắp sụp đổ tới nơi rồi, ba cô ấy thấy kết quả như vậy nhưng vẫn bình tĩnh, an ủi vợ con nói:
Bây giờ ba vẫn có thể kiên trì được, không sao đâu, hai người đừng như vậy, ba nhìn càng thấy khó chịu hơn. Lúc nãy ba có nói rồi, ba không sợ chết, đã nghĩ trước kết quả xấu nhất rồi, di chúc cũng viết xong để ở đầu giường rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.