• 672

Chương 19: Cực Ác Tam Hung


Nước không đủ thì chẳng thể đẩy nổi chiếc thuyền lớn, gió không đủ thì chẳng thể dang đủ đôi cánh to.

Chiếc thuyền lênh đênh giữa biển khơi phải dựa vào sức nước, đại bàng muốn sải cánh trên trời cao thì phải dựa vào sức gió.

Không có đủ sức nước thuyền chẳng thể cập được bến, không có đủ sức gió đại bàng chẳng thể bay suốt một quãng đường dài.

Nếu luyện Ma Kiếm mà không có độc thủ thì khác nào kẻ bốc mộ mà sợ đêm khuya.

Kiếm của ông ta là kiếm ma, nhưng tâm của ông ta liệu có phải là tâm ma.

Có những hạng người vì si mê, vì muốn khám phá những thứ kỳ lạ để thỏa mãn sự tò mò của bản thân, mà làm cả những chuyện quái dị.

Ông ta đam mê luyện kiếm, muốn luyện qua tất cả các trường phái kiếm đạo trong thiên hạ. Dĩ nhiên Kiếm không hẳn chỉ có chính kiếm, mà còn có cả ma kiếm.

Năm xưa Đế Thích Thiên tu vị cái thế đã đạt mức tiến cảnh vượt qua người phàm mà tự xưng là Thần.

Thần là chí cao vô thượng, có quyền năng siêu nhiên, không gì là không biết, không gì là không làm được.

Đế Thích Thiên là tên một vị thần cai quản trên thiên đình, ông ta không đơn giản chỉ là thần, mà là người đứng đầu trong các thần. Người mà tự xưng là thần thì lòng tự tôn vào trí tuệ tuyệt thế và tài năng của mình phải là thiên hạ vô song.

Đế Thích Thiên đã sống qua cả ngàn năm, võ công thiên hạ bách gia đã thể hội không ít, ảo diệu như Vạn Kiếm Quy Tông người này còn có thể luyện thành. Chả trách gã tự xưng là Thần cũng là có cơ sở.

Vậy thì một người đã vượt qua giới hạn sinh tử, hưởng thụ cuộc sống trường tồn thì đã hài lòng chưa.

Chắc chắn là chẳng bao giờ hài lòng.

Con người không bao giờ có khái niệm hài lòng cả, vì sâu trong con người luôn tồn tại lòng tham và ham muốn được thỏa mãn.

Đế Thích Thiên sở hữu hai đại tuyệt học thượng thừa là Thánh Tâm Quyết và Tuyết Huyết Trảo. Cùng với vô số võ học đã qua nghiên cứu trong cả ngàn năm, ông ta cần gì một bộ Ngũ Lôi Hóa Thủ nữa.

Nhưng điều đáng nói ở đây chính là lòng tham và ham muốn được thỏa mãn. Người thường thì tham lam ở mức độ bình thường. Kẻ tài trí thì có tham lam ở mức độ của người tài trí.

Còn đạt mức thần nhân như Đế Thích Thiên thì ông ta tham lam điều gi?

Thứ mà Từ Phúc tham chính là tham sự hoàn mỹ.

Lão tự xưng mình là thần thì phải có quyền năng của thần, lão tự phụ trí tuệ kinh nhân mọi võ công thiên hạ đều biết, đều hiểu, đều luyện được.

Nhưng riêng bộ Ngũ Lôi Hóa Thủ là Đế Thích Thiên không luyện được, ông ta coi đó là thất bại, là sỉ nhục đối với một vị thần.

Đó chính là chỗ khuyết trong tham vọng hoàn mỹ của Đế Thích Thiên, chính vì muốn trở nên thập phần vô khuyết. Nên ông ta mới muốn có được Ngũ Lôi Hóa Thủ để lấp đi chỗ khuyết trong sự hoàn mỹ của mình.

Con người ta ta càng ham muốn điều gì thì sẽ càng khao khát có được nó, sẽ làm tất cả bất chấp tất cả để thỏa mãn thứ mình thứ mình theo đuổi.

Nộ Phong Lôi đã hiểu ra cái tham hoàn mỹ của Đế Thích Thiên mà lừa ông ta vào lối không thể quay đầu, vạn kiếp bất phục.

Trong Phật pháp có răn rằng: "Vực sâu lớn nhất của đời người chính là tham lam ".

Cũng theo triết lý đó, con người sâu trong tâm khảm nguyên thủy của mình đều có chứa Tam Độc.

Tham, sân, si gọi chung là Tam Độc, đó là ba món phiền não lớn nhất, không có gì hơn được và ba món phiền não này đã lôi kéo chúng sanh trôi lặn trong vòng sanh tử.

Chúng sanh từ bậc Thánh cho đến Chư Thần, cho đến hàng Phàm Phu, tất cả đều bị vướng mắc vào Tham - Sân - Si. Đừng tuởng rằng người đắc quả đã diệt được hết tham sân si.

Đầu mối của những đau khổ trên cuộc đời bắt nguồn từ tánh Tham. Kẻ có nhiều quyền uy thì tham những điều cao hơn. Và cái tham đó đôi khi lại đụng chạm vào sanh mạng của kẻ khác.

Người giàu sang biểu lộ tánh tham của mình dưới dạng thức của một kẻ có trình độ. Người nghèo khó biểu lộ tánh tham của mình qua hành động rất lộ liễu. Do đó, tùy hoàn cảnh, tùy môi trường, tùy địa vị thấp hèn, cao sang, quyền uy mà cấp bậc của tánh tham sẽ hoàn toàn khác biệt.

Bao nhiêu sóng gió trong cuộc đời, bao nhiêu điều mất trật tự trong xã hội, bao nhiêu điều hỗn loạn trong một quốc gia, cũng đều bắt nguồn từ một chữ THAM này mà ra.

Trong ''tam độc'' xem ra Tham là khó khắc phục nhất, còn Sân - Si thì khả thể. Bởi nếu cố gắng, khi tức giận vẫn có thể tự kiềm chế, khi mê muội, mê lầm vẫn có thể tự thay đổi bằng cách học hỏi. Còn Tham đeo bám con người hằng ngày, hàng giờ mà còn người chẳng thể nào thoát khỏi nó được.

Ông ta không giống như Hùng Bá đã đứng nhất giang hồ, còn tham muốn "Nhất ngộ Phong Vân tiện hóa long". Hùng Bá muốn gặp Phong Vân để thành rồng, ý nói lão còn muốn làm vua.

Ông ta cũng không giống như Đế Thích Thiên có sinh mạng thọ ngang trời đất, muốn dùng sinh mạng người khác như những quân cờ. Chỉ để thỏa mãn lạc thú trong quãng đời trường sinh của một vị thần.

Ông ta là kẻ đam mê kiếm, đam mê đến tột đỉnh, thứ ông ta tham muốn là luyện được tất cả kiếm pháp cao thâm nhất, phá được tất cả kiếm chiêu tinh diệu nhất, đánh bại tất cả các kiếm giả siêu phàm nhất.

Với kiếm tuệ thiên bẩm cùng với một lòng đam mê kiếm vô cùng tận, ông ta đã nghiên cứu và học hỏi được hầu hết kiếm đạo tồn tại trong thiên hạ.

Ông ta mất hơn 30 năm mới luyện thành cảnh giới Thiên Kiếm. Nhưng ông ta chưa muốn dừng lại ở đó, vì kiếm đạo không chỉ có một cảnh giới.

Dĩ nhiên trong số các cảnh giới tối cao trong Kiếm đạo, thì Ma Kiếm Chi Cảnh là một thử thách rất lớn đối với ông ta.

Từ bỏ cảnh giới Thiên Kiếm để luyện Ma Kiếm, chịu mất đi cái siêu phàm đã có để đổi lấy cái chưa có, chỉ người như ông ta mới làm vậy mà thôi.

Ma Kiếm Chi Cảnh gồm ba đạo gọi là Cực Ác Tam Hung. Đạo mà Kiếm Ma năm xưa sử dụng là Đoạn Mạch Kiếm Khí chỉ là một đạo trong Ma Kiếm.

Đạo thứ hai mạnh hơn nhưng đồng thời cũng ác hơn là Đọan Cốt Kiếm Khí. Hiện tại đạo thứ hai này đang được ông ta sử ra để tấn công Vô Danh, tấn công một Thiên Kiếm.

Ông ta làm thế cũng chính là tham muốn đánh bại ông ta trong quá khứ. Bỏ Thiên Kiếm để luyện Ma Kiếm, ông ta vẫn luôn thắc mắc là cảnh giới nào thực sự mạnh hơn.

Nay cũng gọi là may mắn khi gặp người có thể đạt được tu vị Thiên Kiếm đó là Vô Danh. Đây là một cơ hội tốt để chứng tỏ ma Kiếm chi cảnh có lợi hại như thế nào.

Kiếm thứ nhất vừa xuất ra đã bị Nhất Kiếm Thành Danh trong Mạc Danh Kiếm Pháp của Vô Danh phá. Lão thần bí vẫn chưa dừng lại kiếm thứ hai xuất ra, chiếc sọ đầu từ trong chữ Ma trồi ra phun 36 chiếc răng ra ngoài. Hóa thành 36 đường kiếm chia nhau tấn công 36 huyệt đạo nguy hiểm trên người Vô Danh.

Kiếm chiêu ngụy dị lại không kém phần hiểm ác, trong đời Vô Danh từng đấu qua với vô số dị kiếm thủ. Nhưng kiếm pháp tà môn kinh thế hãi tục này thì mới thấy qua lần đầu.

Thiên Kiếm đã muốn quy ẩn lánh thế, nhưng ma Kiếm lại cứ hoành hành ở nhân gian. Vì thế Vô Danh đã sử ra một kiếm nói lên tất cả nội tâm của mình.

- Xem Ẩn Tánh Mai Danh trong Mạc Danh Kiếm Pháp.

Kiếm khí ôn nhu như nỗi lòng người muốn lánh xa thế gian, không muốn đặt thân trong trốn thị phi giang hồ nữa.

Tay áo Vô Danh bay lên như một thanh nhuyễn kiếm, cánh tay này của Vô Danh đã mất bởi cuộc chiến năm xưa với Đế Thích Thiên.

Kiếm gãy đương nhiên vẫn còn chuôi, một chiêu Ẩn Tánh Mai Danh vừa xảo diệu vừa cương nhu hài hòa. Tay áo Vô Danh vươn ra thu hết 36 chiếc răng, cũng là 36 đường kiếm của cao thủ thần bí. Sau đó ném hết ra ngoài, 36 chiếc răng bị ném xuống đất, tựa như 36 thanh kiếm đang cắm xuống đất, cúi đầu thần phục trước Thiên Kiếm vô thượng.

- Ha ha! Hảo kiếm pháp! Thiên Kiếm quả nhiên lợi hại, nhưng lão phu vẫn còn một kiếm thứ ba. Xem Đoạn Cốt Tam Kiếm Vạn Kiếm Phục Tru.

Người thần bí khẽ phất áo vung tay lên dùng chỉ thay kiếm, phong thái tôn sư hiếm có trên đời. Nhuệ khí phát ra thôi động mớ tóc của Bá Nhất dưới đất lên cao, đầu ngón tay phát ra kiếm ý sắc bén làm mớ tóc bị cắt đứt đoạn.

Sau đó dùng kiếm khí dẫn động hóa những sợi tóc thành hàng ngàn đạo kiếm bắn vào Vô Danh. Đạo thứ ba này xem ra còn lăng lệ hiểm ác hơn đạo thứ hai gấp ngàn lần.

Mỗi sợi tóc như một mũi kiếm nhỏ vây kín Vô Danh, làm bầu trời trước mắt Vô Danh tối sầm lại. Thiên Kiếm như bị vây khốn trong địa ngục tối tăm, thật là một kiếm lợi hại vô cùng.

Phật có thể không tham sân si mà tránh Ma, nhưng Ma thì lại luôn thích đối đầu, gây chiến.

Con người không thể giống như Phật tứ đại giai không được, người đã muốn ẩn cư lánh thế không màng thiên hạ. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.

Vô Danh đã có ý Ẩn Tánh Mai Danh nhưng người ta lại dùng vạn kiếm để tru diệt ông ta. Thiên Kiếm cũng là người cũng biết dận dữ.

Vô Danh muốn mai danh ẩn tánh nhiều lần nhưng không được, trong lúc bị Vạn Kiếm Phục Tru dồn ép. Thiên Kiếm đã thực sự nổi giận hỏa khí bừng bừng.

- Xem Kiếm Hỏa Vô Danh trong Mạc Danh Kiếm Pháp.

Vô Danh vận khí sử ra vô thượng kiếm đạo biến hỏa khí trong tâm, truyền vào những lá của cây Liễu đang bay đầy trời.

Lá Liễu gặp phải kiếm ý hừng hực của Vô Danh đã bốc cháy, lá cháy mang theo sức mạnh của Kiếm Hỏa Vô Danh. Hóa thành muôn ngàn kiếm hỏa phong tỏa xung quanh.

Vạn Kiếm Phục Tru sau khi đụng phải Kiếm Hỏa Vô Danh thì những sợi tóc bị bốc cháy hết thảy, tạo nên hoa quang bay đầy trời. Trong luồng ánh sáng hoa lệ đó Vô Danh bước ra trông thật lẫm liệt.

Sau khi phát ra Kiếm Hỏa Vô Danh thì Thiên Kiếm phát hiện, người thần bí kia nội lực thâm hậu vô cùng. Kiếm của Vô Danh chỉ đủ cản phá kiếm chiêu của ông ta, chứ không thể tiến thêm một tấc nào nữa.

Vô Danh biết đây là một kiếm giả có thể xem là lớn thứ hai trong đời, sau Mộ Ứng Hùng thì người này có thể dùng kiếm dồn ép Vô Danh. Nếu không chuyên chú rất có thể sẽ thảm bại. Chính vậy nên Vô Danh đã đứng dậy để chấp nhận sự khiêu chiến kia.

Khi Thiên Kiếm vừa đứng dậy, chiếc bàn và chiếc ghế ông vừa ngồi lập tức vỡ nát, vừa rồi hai người đọ kiếm, kiếm khí của người thần bí đã phong tỏa toàn thân Vô Danh.

Bàn ghế nhờ dựa vào tu vị cái thế của Vô Danh mà vẫn đứng vững. Nay Thiên Kiếm rời đi bàn ghế mất nơi nương tựa lập tức vỡ nát.

Trong làn ngân quang rực rỡ, Vô Danh bước ra với chính khí mãnh liệt, hai mắt lộ rõ kiếm quang, nét mặt cương nghị. Rõ ràng kiếm lực kinh nhân của người thần bí đã làm Vô Danh lộ ra chiến ý thật sự.

Nhưng khi Vô Danh bước ra khỏi luồng ngân quang thì đã không còn thấy người kia đâu nữa, chỉ có làn khói khét lẹt do tóc bị cháy bốc lên cao. Khói xám ngưng tụ thành một chữ Ma lớn rồi từ từ bay lên trời cao, quả là một hóa cảnh vô cùng độc đáo trong kiếm đạo.

Vô Danh đang nhìn chữ Ma được gió thổi bay lẻn cao, thì bên tai truyền đến một giọng nói.

- Thiên Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ trên đời vẫn có người luyện được cảnh giới này. Đáng tiếc hôm nay lão phu có chuyện gấp, không thể cùng với các hạ phân rõ cao thấp. Hậu hội hữu kỳ lần sao gặp quyết một trận thư hùng. Hà hà.

Tiếng nói còn đây mà người đã đi đâu mất, với tu vị Thiên Kiếm của Vô Danh thì có thể ý hòa vạn vật, kiếm thủ trong vài dặm gần đây, chỉ cần cảm nhận là thấy.

Vậy mà người thần bí kia vừa mới rời đi mà như biến mất khỏi hư không, tung tích hoàn toàn mất hút. Tiếng nói để lại chính là tuyệt kỹ Vọng Âm Chi Thuật, một loại âm công vô cùng phức tạp.

Sự xuất hiện của người thần bí khiến Vô Danh cũng phải thấp thỏm bất an trong lòng, người này lai lịch bất minh, kiếm pháp ngụy dị không thể để ông ta đi dễ dàng như thế.

Vô Danh toan đuổi theo, thì bên tai một giọng nói yếu ớt cất lên.

- Tiền Bối xin hãy cứu chúng tôi.

Vô Danh bất giác nhìn lại thấy phía sau có hơn chục người cầm kiếm đứng đơ như tượng, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, thần sắc mệt mỏi.

Nhìn kỹ thì thấy có sự bất thường đang diễn ra, kiếm của người này đang chĩa ngay vào yết hầu người kia, chỉ cần nhích một ly thôi e rằng sẽ có người mất mạng.

Vô Danh liếc qua đã biết đám người này đang bị một áp lực vô hình khống chế. Nhìn dưới chân họ có một đường long lộ in trên mặt đất, trông như một con rồng uốn lượn trông rất sống động.

Con rồng này tỏa ra nhuệ khí quấn chặt cả đám người, chỉ cần những người kia bước ra khỏi Long lộ lập tức kiếm của họ sẽ đâm thủng yết hầu của đồng đội.

Khí lực vô hình như khống chế hết huyệt đạo đám cao thủ này, khiến chúng đứng đơ như tượng gỗ vậy.

Đây đúng là một trận pháp cao thâm, đủ thấy người vẽ ra Long Hình Trận này trí tuệ không hề đơn giản chút nào.

Muốn giết rồng thì phải đoạn xương sống của nó, nghĩ đoạn Vô Danh xuất chỉ vào một chiếc đũa đang ở dưới đất. Cả bó đũa mấy mươi chiếc nhưng tất cả đều nằm gục, duy chỉ có chiếc này vẫn hiên ngang đứng vững.

Vô Danh biết muốn phá Long Hình Trận thì phải có khí khái sát long cầu đạo, nên vừa ra tay đã xuất ra một kiếm có tên là Danh Động Giang hồ trong Mạc Danh Kiếm Pháp.

Chiếc đũa hóa thành đạo kiếm vàng óng bay lên phía trước, kiếm khí sắc bén trấn gãy toàn bộ kiếm trong tay đám người kia.

Một kiếm xuyên thẳng long hình trận, phá tan long cốt làm trận này bị phá, đám người cầm kiếm kia tim đập chân run, ngã xuống như rạ.

Chỗ đám kiếm nhân ngã xuống hiển lộ ra một con rồng, rồng này được tạo nên bằng những vết chân. Mỗi bước chân đều không nông không sâu, kình lực thâm hậu tạo nên Long Hình Trận vô cùng độc đáo.

Nhìn bộ pháp của người tạo ra trận pháp này cũng ảo diệu tuyệt luân, so ra thì chẳng thua kém gì Phong Thần Cước Pháp của Nhiếp Phong.

Nhìn dấu giày được sắp xếp nghiêm mật tinh vi, đủ thấy chủ nhân trận pháp là người cao sâu tinh thuần. Vết nếm của Vô Danh đâm xuyên quả giữa tâm của các dấu giày, khí của Thiên Kiếm như làm các vết chân bị chia đôi.

Như con rồng bị đoạn long cốt đang vùng vẫy trong đau đớn, nhưng vẫn không hề mất đi long uy hung hãn vốn có.

Đứng nhìn đường long lộ Vô Danh chợt sững người khi phát hiện ra nguồn gỗ thật của cước long tại điền này.

Đó là một trận pháp được phát triển từ tuyệt học thành danh của một người.

Người này năm xưa cũng có thể xem là bậc kiêu hùng nhất thế.

Tuyệt học thối pháp đỉnh cao của ông ta có tên là Sát Long Cầu Đạo.

Không còn nghi ngờ gì nữa đây là tuyệt đại cước pháp Hàng Long Bá Thối của Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phong Vân Tân Tác Thiên Thu Đại Kiếp.