Chương 20: Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương
-
Phong Vân Tân Tác Thiên Thu Đại Kiếp
- phamvantruong
- 2063 chữ
- 2020-05-09 12:06:20
Thiên đường là tiếng cười. Địa ngục là tiếng khóc. Và ta đang sống ở một nơi dở khóc dở cười, đó được gọi là trần gian.
Nơi mà tồn tại mọi điều phàm tục, chen trúc đủ các hạng người, nơi ngập tràn khổ đau thù hận cũng chính là trần gian. Và hơn thế nữa nơi trần gian này còn tồn tại cả những điều kỳ lạ, không thể nào giải thích được.
Trên đời đúng là tồn tại những chuyện, những việc và cả những người chúng ta nghĩ chẳng bao giờ xảy ra, chẳng bao giờ tồn tại. Vậy mà những thứ đó lại xảy ra một cách rõ ràng, tồn tại ngay trước mắt ta.
Đế Thích Thiên có thể sống cả hai ngàn năm, trong Động Lăng Vân quả thật có một con Hỏa Kỳ Lân trong truyền thuyết sinh sống. Rồi có phải Nữ Oa vá trời còn thừa ra bốn viên linh thạch, sau đó được bà ném xuống nhân gian.
Giữa đời thật và những điều kỳ bí luôn tồn tại song hành với nhau, có những chuyện xảy ra mà con người không tài nào giải thích nổi. Như dưới đáy Lôi Phong Tháp ở Tây Hồ có thực sự đang giam giữ Bạch Xà Yêu Nữ Bạch Tố Trinh. Bốn viên linh thạch lưu lạc trong nhân gian, có thực sự là do Nữ Oa luyện đá vá trời mà luyện nên hay không.
Cũng không rõ trong tất cả đó có bao nhiêu phần thực, bao nhiêu phần hư, hoặc có thể đều là hoàn toàn bịa đặt.
Nhưng trong vô số những câu truyện vốn chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, vẫn có người tin. Và sức hấp dẫn lôi quấn gợi nên sự tò mò đối với người nghe của những câu truyện này, là điều không thể nào phủ nhận.
Thật thật, ảo ảo, ảo ảo, thật thật, đúng là khó thể nào phân biệt được. Ai có thể ngờ một người trôn thân dưới băng tuyết mấy mươi năm lại có thể sống lại được, thậm chí võ công và nội lực còn đại tiến vượt bậc nữa.
Vô Danh chính bản thân ông cũng từng trải qua những chuyện vốn không thể nào tin là có thật, mà vẫn xảy ra ngay trước mắt ông ta.
Ai mà ngờ có một ngày, có một người tự nhiên xuất hiện trước mắt ta, nói rằng người đó chính là tổ tiên ngàn năm trước của ta. Điều tưởng chừng như hết sức hoang đường đó, lại đã từng xảy ra trong đời Vô Danh. Đế Thích Thiên tu vị ngàn năm đó đích thực chính là tổ tiên của Vô Danh.
So với thần có thể sống qua cả ngàn năm thì một người vùi thân trong băng mấy mươi năm, có thể sống lại cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Chẳng phải Thần Tướng cũng trui ra từ băng sau bao năm ngủ vùi đó sao.
Mai Kiếm Nhai cũng từng trôn xác Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân gần hai mươi năm không ít.
Chẳng có điều gì là không thể xảy ra trong cuộc sống này, chỉ là xảy ra khi nào và xảy ra ở đâu mà thôi.
Vô Danh đứng nhìn dấu vết long lộ còn in hằn rõ mồn một trên mặt đất, những dấu giày mang kình lực cao thâm này khiến Vô Danh nhận ra là của một người Vô Danh đã từng gặp năm xưa.
Nhìn vào vóc dáng cao lớn của hán tử đi cùng với người thần bí, đã sử dụng Ma Kiếm Chi Cảnh tấn công Vô Danh.
Không còn nghi ngờ gì nữa Long Hình Trận này là của người cao lớn ấy.
Căn cứ vào bộ pháp di chuyển biến hóa khôn lường trong long trận này, Vô Danh đã nhận ra đó là một thức diễn giải ra từ sát chiêu có tên là Sát Long Cầu Đạo.
Tuyệt kỹ này mấy mươi năm trước đã nổi tiếng trên võ lâm, và là công phu tâm đắc nhất của một người.
Ông ta là ai?
Ông ta chính là cường giả uy danh hiển hách một cõi Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương.
Độc Cô Nhất Phương là nhân vật như thế nào?
Vô Song Thành là môn phái ra sao?
Vô Danh vẫn còn nhớ mấy mươi năm trở về trước, khi đó thiên Kiếm vẫn còn là một thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, cũng muốn nhất kiếm thành danh trên giang hồ.
Vô Danh nhờ kiếm nghệ siêu phàm thoát tục đã nhanh chóng nổi tiếng bậc nhất trong giới võ lâm, có vô số kiếm thủ khắp nơi tìm tới khiêu chiến.
Nhưng đáng nói tới nhất đó là đương kim Kiếm Thánh.
Còn nhớ khi đó Kiếm Thánh và Vô Danh đấu "Kiếm Tâm" liền ba canh giờ không phân thắng bại, có hai anh em nho sinh đi thi vô tình lạc vào chiến trường của cả hai.
Kiếm Thánh liền dùng Kiếm Tâm điều khiển người anh tấn công em mình, ép Vô Danh điều khiển người em biến họ thành Kiếm Nhân, thay cả hai đấu kiếm.
Biết Vô Danh không muốn hại chết người anh, phần lớn chỉ né tránh chứ không tấn công, Kiếm Thánh liền điều khiển người anh ra chiêu hiểm độc tiêu diệt em mình.
Nhưng do không hiểu được phần người trong kiếm, Kiếm Thánh không ngờ người anh kháng cự lại sự điều khiển của mình mà không ra chiêu dứt khoát.
Người em được Vô Danh điều khiển liền điểm huyệt khiến người anh không thể động đậy. Chính thức Nhất Kiếm Thành Danh ấy đã khiến Kiếm Thánh bại trận. Sau khi Vô Danh rời đi, Kiếm Thánh điên cuồng vì thất bại quyết tâm thoái ẩn để tu luyện chiêu thức mới hòng đánh bại Vô Danh.
Sau khi Kiếm Thánh thất bại quy ẩn, Vô Danh bị vướng vào những cuộc phân tranh giang hồ. Nguyên nhân là vì Vô Danh từng là người của Mộ Gia.
Mộ Long lão gia cùng con trai Mộ Ứng Hùng vỗn là dòng dõi Đại Kim. Họ định cư ở Trung Nguyên thực tế là tay trong cho người Kim. Không những thế Mộ Ứng Hùng đã ra tay hành thích hoàng đế, sự việc bất thành người ấy cũng mất tích.
Vô Danh từng được nhận là con của Mộ Long, người Trung Nguyên cực kỳ căm ghét kẻ bán nước cầu vinh. Việc làm của cha con Mộ Ứng Hùng đã phần nào liên lụy đến Vô Danh.
Tại Hoàng Sơn trưởng môn của ba đại gia tộc và bảy đại môn phái đã vây đánh Vô Danh. Nhờ vào kiếm pháp cao cường Vô Danh đã đánh bại thập đại môn phái, nhất kiếm thành danh trên giang hồ.
Có điều trận chiến này tuy Vô Danh chiến thắng, nhưng thập đại trưởng môn kẻ chết người bị thương vô số, tinh anh võ lâm vì thế mà bị tổn thương nghiêm trọng. Mãi sau này mỗi khi nghĩ lại Vô Danh vẫn cảm thấy hối hận về điều đó.
Cũng thời gian ấy một việc bất hạnh đã xảy đến với Vô Danh, thê tử của ông bị người khác hại chết, hung thủ không biết là ai. Vô danh đau khổ chán nản, nên đã giả chết thoái ẩn giang hồ, từ đó không ai còn thấy ông ta đâu nữa.
Vì trận chiến thảm liệt ở Hoàng Sơn mà tinh anh võ lâm bị thiệt hại rất nặng, giang hồ lúc này như quần long vô thủ.
Nhưng trong lúc ấy loạn thế thì sẽ xuất hiện anh hùng, cao thủ lại liên tiếp nổi lên như trường giang sóng sau dồn sóng trước.
Trong đó có một người cầm một thanh Hàn Đao, nghe nói được đúc nên từ Bạch Lộ linh thạch của Nữ Oa nương nương. Người này một mình một đao trong thời gian ngắn đã đánh bại hết đao khách thiên hạ, vươn lên làm vô địch đao khách ngoại hiệu Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương.
Trời bắc xuất hiện đệ nhất đao thì trời nam xuất hiện đệ nhất kiếm, người đó là Nam Lâm Kiếm Thủ Đoạn Soái. Ông này tay cầm một thanh kiếm lưỡi đỏ như máu, tên của kiếm này là Hỏa Lân Kiếm. Cùng với bộ kiếm pháp gia truyền là Thực Nhật Kiếm Pháp đã lừng danh một cõi trời nam.
Ngoài ra cũng có thêm nhiều cao thủ khác nữa, như Kiếm Bần, Kiếm Ma, Đao Hoàng, Trư Hoàng, tại Di Ẩn Tự xuất hiện một cao tăng võ nghệ cũng cao cường pháp hiệu là Bất Hư. Đồng Hoàng môn chủ Thiên Trì Sát Thủ, còn một kẻ cùng hung cực ác nữa là Phá Quân luyện Hình Hung Cang Khí.
Nhưng trong tất cả cường giả đương thời ấy, có hai người nổi bật hẳn lên như hai vì sao sáng chói nhất trong bầu trời võ lâm.
Hai người này được nhắc đến qua hai câu nói mà không ai là không biết, không ai mà chưa từng nghe qua.
Hùng Bá Nhất Phương
Thiên Hạ Vô Song.
Ý của hai câu này có nhắc đến hai cái tên, cũng chính là hai vị kiêu hùng bất thế lừng danh thiên hạ.
Hùng Bá bang chủ của Thiên Hạ Hội.
Nhất Phương thành chủ của Vô Song Thành.
Thiên Hạ Hội tuy mới nổi lên chưa phải lâu lắm, nhưng Tổng đàn được đặt trên Thiên Sơn thuộc tây bắc Thần Châu, là nơi cực kỳ hiểm yếu, phân đàn rải khắp Trung Nguyên cũng đến ba trăm cái có lẻ, có thể nói là cực thịnh lúc bấy giờ, tuyệt không để cho Vô Song Thành độc hưởng ngọn gió lành.
Vô Song Thành không phải là một thành trì.
Vô Song Thành là một bang hội, một đại bang.
Vô Song Thành cũng không phải vô song, vì trong giang hồ còn một đại bang Thiên Hạ Hội!
Chỉ có điều, Vô Song Thành tuy chưa phải vô song, nhưng tài trí của Vô Song Thành chủ Độc Cô Nhất Phương lại thuộc hàng vô song đương thời.
Vô Song Thành khai bang lập phái đã rất lâu, tới nay đã ngoài trăm năm, tổng đàn ở Hà Nam Dự Châu, gốc rễ cực kỳ sâu xa. Nay truyền tới thế hệ của Độc Cô Nhất Phương thì thế lực Vô Song Thành đột nhiên lại càng mạnh mẽ hơn nữa, từ hơn trăm phân đàn nay đã nâng lên tới hơn ba trăm.
Thế phát triển này tuy không bằng Thiên Hạ Hội nhưng cũng đủ khiến người giang hồ phải thán phục, cho thấy Độc Cô Nhất Phương tài trí quyết đoán chẳng hề thua kém Hùng Bá là bao!
Một đại bang như thế, nhất đại bá chủ trí tuệ siêu quần như thế, rốt cuộc sẽ là một người thế nào?
Vô Danh còn nhớ đã có lần được diện kiến vị thành chủ vô song này, ông ta khi đó tuổi chừng ngoài ba mươi lăm, vẻ mặt tươi cười, tuyệt đối không có cái khí phách kiêu hùng chọc trời khuấy nước của Hùng Bá mà ngược lại, mang khí độ ung dung khác thường, mắt sáng trí tinh, trông rất bình thường những vẫn lộ khí độ bất phàm, không cần hỏi cũng biết ngay người này nhất định là Vô Song Thành chủ Độc Cô Nhất Phương!
Võ công đưa ông ta lên hàng cao thủ nhất lưu, chính là Hàng Long Thối Pháp. Trong đó cường chiêu hung hãn nhất chính là Sát Long Cầu Đạo, cũng chính là chiêu Vô Danh đang nhìn thấy trước mắt.
Vô Danh cũng tận mắt thấy cái chết của Độc Cô Nhất Phương, chuyện nhất đại thành chủ bị hạ sát trong tay Nhiếp Phong chỉ là kẻ giả mạo.
Nhưng nếu Độc Cô Nhất Phương có thể đội mồ sống lại, thì rất có khả năng những người đó đều hồi sinh hết.
Và nhất định có cả "người đó"!
Nếu quả thật điều ấy xảy ra thì đúng là một tin trấn động võ lâm.
Vô Danh phải đích thân đến đó.
Đích thân truy cứu chuyện này.
Để lý giải cho tất cả những thắc ấy thì Voi Danh phải tới nơi đó.
Nơi đó là nơi nào?
Mời anh em đón xem chương sau để biết đám cao thủ bị nhốt trong băng đã sống lại hay chưa nhé.