• 4,707

Chương 350: Đánh Loạn Tiết Tấu (1+2)


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
10h đêm, Ngô Minh Chi còn đang bận rộn xử lý vài văn bản, đây đều là thứ mà mai chủ tịch quận Vương Quốc Hoa cần dùng. Đời người không có nhiều cơ hội, có thể cũng chỉ có một hai lần mà thôi, bỏ lỡ sẽ không bao giờ trở lại. Ngô Minh Chi không muốn bỏ lỡ cho nên cố gắng làm thật tốt, cố gắng nắm bắt cơ hội này. Ngô Minh Chi bình thường không hút thuốc nhưng lần này cũng lấy bao Hồng Song ra hút, loại thuốc nhiều năm trước hắn không hút.
Đứng dậy đi vài bước, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, Ngô Minh Chi ưỡn lưng định về ngồi làm cho xong rồi đi ngủ không ngờ bên ngoài có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Ngô Minh Chi có chút không hài lòng đi ra mở cửa:
- Ai thế?
Ngoài cửa chính là Hàn Vũ, một tay còn nắm tay con gái Ngô Hiểu Dĩnh. Hàn Vũ mắt ngân ngấn nước, vừa nấc vừa nói.
- Anh.
Ngô Minh Chi định đi vào nhưng không nhịn được phải quay đầu lại. Ngô Hiểu Dĩnh đưa tay che miệng ngáp.
- Bố, ôm con.
Giọng nói non nớt của con gái trong nháy mắt phá tan sự lạnh lùng trong tim Ngô Minh Chi, hắn ngồi xuống ôm con gái.
- Con mệt không?
- Ừ, mẹ nói bố chơi trốn tìm với con, bố giỏi thật đó, con với mẹ tìm mãi.
Vừa nói Ngô Hiểu Dĩnh vừa che miệng ngáp, nó dựa vào vai bố rồi ngủ thiếp đi. Ngô Minh Chi đưa con vào giường rồi trừng mắt nhìn lại. Hàn Vũ đứng cửa không dám vào.
Một tiếng sét vang vọng bên tai, Hàn Vũ thuận thế chui vào lòng Ngô Minh Chi. Hai ông bà đứng ở hành lang thấy Hàn Vũ đã vào nên đứng một lát rồi rời đi, xe taxi vẫn còn đang đợi ở cửa.
Tiếng sấm vang lên làm Vương Quốc Hoa đang ngồi chơi game bị động. Hắn đứng lên đóng cửa, vuốt cằm đột nhiên cảm thấy còn gì đó chưa làm nên cười cười đầy quỷ dị. Nhìn nụ cười của hắn làm Lưu Linh bưng chén trà vào khá sợ.
- Anh cười lạ quá.
Vỗ vỗ ngực tạo thành hình sóng, Lưu Linh bỏ chén trà xuống. Vương Quốc Hoa cười hắc hắc đưa tay ôm eo đối phương, một tay cầm máy điện thoại trên bàn.
- Lão Chu, là tôi, anh điều tra một người giúp tôi. Lý Quốc Quang, tuổi như tôi, nhà ở Bắc Kinh.
Bỏ máy, Vương Quốc Hoa quay đầu lại cảm thấy có gì đó xẹt qua mặt, điểm mềm mềm hiện ngay trên mặt. Lưu Linh kêu khẽ một tiếng ngửa mặt lên, điểm kia bị hắn cắn hơi đau làm cô bấu chặt vai hắn. Cả cơ thể mềm mại của Lưu Linh run lên, ngực mát lạnh, áo đã bị cởi ra, cảm giác tê dại càng mãnh liệt hơn. Cảm giác ngứa ngứa rất nhanh xuất hiện ở nơi riêng tư, cô theo bản năng kẹp hai chân lại không ngờ cảm giác đó càng mãnh liệt hơn, một làn hơi ấm không thể khống chế tràn ra. Cô gần như phản ứng theo bản năng dùng hai tay ôm lấy đầu hắn.
Mặc dù đã qua lại không ít nhưng khi người bị nhấc lên bàn, vểnh mông lên Lưu Linh vẫn rất xấu hổ, cô không nhịn được nhỏ giọng cầu xin.
- Mẹ em ở phòng bên đó.
Tiếng cầu xin càng phản tác dụng, càng khơi dậy dục vọng của người đàn ông.
Ầm một tiếng, tiếng sét vang lên, cả người Lưu Linh mềm nhũn lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Xấu hổ chết đi được.

Sáng sớm vừa tới văn phòng, Mã Ngọc Cao đã kịp thời xuất hiện trước cửa văn phòng chủ tịch quận. Hắn một chút gật đầu nói:
- Chủ tịch.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa điếu thuốc tới.
- Lão Mã đến sớm quá, bố trí một chút, tôi nói chuyện với mấy phó chủ tịch quận.
Vừa nói hắn vừa nhìn đồng hồ.
- Nửa tiếng nữa bắt đầu.
Ngô Minh Chỉ vào rót trà định đi ra, Vương Quốc Hoa giơ tay lên nói.
- Minh Chi, anh không ngủ được à?
Mặt đang tái của Ngô Minh Chỉ thoáng đỏ lên, hắn vội vàng xin lỗi.
- Đêm qua có chút hưng phấn.
Vương Quốc Hoa cười cười xua tay, Ngô Minh Chỉ đi ra không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua hưng phấn làm hắn không ngừng phấn đấu, hai vợ chồng như điên dại quấn nhau hai tiếng thiếu chút nữa làm Ngô Minh Chỉ không đứng thẳng được.
Gần như rất đúng giờ Diêu Hiểu Hoa xuất hiện trước cửa văn phòng gật đầu với Ngô Minh Chỉ đang đứng lên chào mình.
Ngô Minh Chỉ cười nói:
- Chủ tịch Diêu, tôi cũng nên đi thông báo.
Diêu Hiểu Hoa đang định gõ cửa phòng trong đột nhiên ngẩn ra. Ngô Minh Chỉ mặc dù rất khách khí nhưng cũng là nhắc nhở đối phương một chút ai là chủ nhân nơi này. Trong lòng thoáng hiện ra một tia khó chịu, Diêu Hiểu Hoa đứng ở tại chỗ lấy thuốc ra hút. Ngô Minh Chỉ mở cửa hỏi một tiếng rồi cười cười mời Diêu Hiểu Hoa vào, Diêu Hiểu Hoa mặt sa sầm lại tiến vào.
Vương Quốc Hoa ngồi sau bàn làm việc không động đậy lúc này cũng đứng lên nói:
- Đồng chí Hiểu Hoa ngồi đi.
Vừa nói hắn vừa đưa tay ra mời đối phương ngồi. Diêu Hiểu Hoa do dự một chút nói:
- Mời chủ tịch ngồi.
Vương Quốc Hoa lúc này từ từ ngồi trước, Diêu Hiểu Hoa ngồi một mình ở gếh sô fa, trong lòng lại đang suy nghĩ Vương Quốc Hoa tìm mình nói chuyện gì.
- Đồng chí Hiểu Hoa, tính tuổi thì anh là tiền bối của tôi. Nói ra cũng thú vị, tôi mới nhận chức hai hôm mà đã nghe thấy vài lời đồn. Nói gì tân chủ tịch quận muốn điều chỉnh phân công. Mời anh tới tôi chính là muốn nhấn mạnh một điểm phân công công việc của ủy ban trong thời gian ngắn sẽ không có biến hoá.
Vương Quốc Hoa nói thẳng làm Diêu Hiểu Hoa không kịp suy nghĩ, bao suy đoán trước đó toàn bộ biến mất, có chuyện tốt như vậy sao? chủ tịch quận sao lại chủ động buoong tha vũ khí lợi hại này?
- Điều chỉnh phân công là quyền lợi của chủ tịch quận, điểm này tôi không có bất cứ ý kiến gì.
Diêu Hiểu Hoa đương nhiên không dễ bị đả động, không mặn không nhạt duy trì lập trường.
Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói:
- Tốc độ tăng trưởng năm ngoái của quận ta là 15%, đây nói rõ công việc của chính quyền làm tốt, tôi tại sao cần điều chỉnh phân công? Hơn nữa tôi mới tới không biết tình huống mà điều chỉnh có khi lại ảnh hưởng đến công việc. Đồng chí Hiểu Hoa, anh cảm thấy tôi nói có đúng không?
Diêu Hiểu Hoa hơi run lên, trước tưởng rằng Vương Quốc Hoa thử dò xét, không ngờ đối phương có lý do như vậy.
- Chủ tịch nói rất đúng.
Diêu Hiểu Hoa gần như theo bản năng nói như vậy. Kinh tế phát triển nhanh thì Diêu Hiểu Hoa cũng có một phần công lao.
- Công việc chủ yếu hiện nay chính là duy trì xu thế phát triển ổn định và tốt đẹp. Ở điều kiện ổn định rồi tìm điểm tăng trưởng mới mà không phải dành tâm trí cho việc phân công.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa cười hì hì nhìn Diêu Hiểu Hoa làm Diêu Hiểu Hoa có chút chột dạ không dám đối mặt.
Lần đầu hai người nói chuyện khá thú vị, sau đó rơi vào cuộc trao đổi không có mục đích rõ ràng. Diêu Hiểu Hoa cuối cùng không nhịn được nói:
- Chủ tịch quận, nghe nói anh rất quen với người phụ trách công ty dược Huy Hoàng? Bây giờ bên đầu tư và công nhân công ty đang có tranh chấp, anh có đề nghị gì không?
- Tôi là bạn học đại học với con gái tổng giám đốc Đổng công ty này. Chuyện công ty dược Huy Hoàng, tổng giám đốc Đổng cũng nói với tôi. Tôi nói với tổng giám đốc Đổng nếu hai bên xuất hiện tranh chấp thì ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tôi tin các đồng chí của ngành liên quan có thể làm hai bên hài lòng.
Nhớ đến biểu hiện ngày đầu nhận chức của Vương Quốc Hoa, Diêu Hiểu Hoa tin Vương Quốc Hoa đâu thể khoanh tay đứng nhìn. Ai không phát hiện hắn ôm con gái họ Đổng kia lên xe chứ? Nằm bên gối nói vài câu thì kiểu gì hắn chẳng xen vào.
Trong lòng nghĩ như vậy, Diêu Hiểu Hoa cũng biết có nói nữa cũng không hỏi được gì nên cười cười đứng lên định cáo từ. Vương Quốc Hoa đưa ra tới cửa mới nói.
- Đúng, bắt đầu từ ngày mai tôi định đến khảo sát khu công nghệ cao một chút, xem có thể đưa hạng mục thích hợp vào không?
Diêu Hiểu Hoa nghe vậy không khỏi hơi dừng bước. Hắn ra khỏi văn phòng không khỏi thầm nghĩ mình quên cuộc nói chuyện với Đặng Ngâm tối qua. Tên Vương Quốc Hoa này giỏi làm kinh tế. Diêu Hiểu Hoa vừa nghĩ đi tới cầu thang vừa lúc gặp Đặng Ngâm đang đi ra khỏi cửa.
- Chủ tịch Diêu, nói chuyện xong rồi ư?
Đặng Ngâm cười cười đi lên đưa thuốc tới, Diêu Hiểu Hoa cầm châm rồi híp mắt nhỏ giọng nói.
- Không nhìn ra.
Đặng Ngâm ngẩn ra rồi gật đầu nói:
- Tôi bây giờ lên, thư ký Ngô gọi điện mời tôi lên.
Ngồi trong văn phòng chờ cấp dưới lên nói chuyện, thằng này cũng không ra vẻ lấy lễ đãi sĩ. Diêu Hiểu Hoa hút một hơi thuốc thật sâu nên bị sặc.
- Hôm qua tôi đã xem qua tài liệu của khu công nghệ cao, từ lúc thành lập tức nay đã có một năm. Nhưng từ tình hình hiện tại thì thành tích thu hút đầu tư của khu công nghệ cao rất bình thường. Ý của tôi là trong nửa năm tới trọng điểm làm tốt khu công nghệ cao, do tôi tự mình phụ trách.
Sau khi Đặng Ngâm vào, hai người nói vài câu khách khí, Vương Quốc Hoa liền đi thẳng vào vấn đề. Đặng Ngâm biết rõ tại sao việc thu hút đầu tư của khu công nghệ cao không được tốt, nguyên nhân rất đơn giản đó là vì đây là nơi mà nguyên chủ tịch quận lập ra dể chống lại bí thư Miêu Vân Đông. Người ở phòng chiêu thương đều là người do Miêu Vân Đông đề bạt, có chút tăm tích đều ưu tiên cân nhắc cho Khu khai phát. Nguyên chủ tịch quận lại không giỏi thu hút đầu tư, đầu tư xây dựng cơ sở vật chất cho khu công nghệ cao do phòng Tài chính không phối hợp nên đã thành lập hơn năm mà có hơn hai phần ba các công trình xây dựng không làm xong. Vì thế khu công nghệ cao làm sao thu hút đầu tư được?
Đặng Ngâm phụ trách công nghiệp nên biết rõ nguyên nhân ở đâu. Thấy vẻ mặt tự tin của Vương Quốc Hoa, Đặng Ngâm thở dài một tiếng. Y thấy không cần nhắc Vương Quốc Hoa nhưng lại thấy không đành lòng. Đặng Ngâm cười cười cười nhắc một câu.
- Chủ tịch quận, công tác xây dựng cơ sở vật chất của khu công nghệ cao do tài chính của quận không nghiêng nên giờ còn chưa xây xong.
Vương Quốc Hoa ra vẻ giật mình nói:
- Sao? Tài chính có gì khó khăn sao?
Đặng Ngâm thấy thế quyết định nói thêm.
- Một năm qua không ngừng có các công ty đầu tư vào Khu khai phát. Bí thư quận ủy Miêu từng có ý rút khu công nghệ cao sát nhập vào Khu khai phát. Bởi vì chủ tịch Võ trước đây vẫn phản đối nên chuyện không được quyết định. Nếu như trên hội nghị ban bí thư bí thư Miêu lại nhắc tới việc này thì với hiện trạng của khu công nghệ cao bây giờ…
Đặng Ngâm cảm thấy nói tới đây đã là hết mức. Tình huống của Vương Quốc Hoa thì hắn đã tìm người hỏi giúp, biết trước đây Vương Quốc Hoa rất có thành tích trong công tác kinh tế, Đặng Ngâm đương nhiên hy vọng Vương Quốc Hoa có thể làm gì đó ở quận Hồng Sam. Dù sao làm ra thành tích thì Đặng Ngâm thấy mình làm phó chủ tịch phụ trách công nghiệp cũng có thành tích. Hơn nữa Đặng Ngâm không cùng thuyền với Miêu Vân Đông, đương nhiên hy vọng có ai đó đấu với Miêu Vân Đông một phen. Có thể thay đổi cục diện hiện nay hay không thì không dám nói nhưng có thể khẳng định chính là Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy đã làm chủ tịch quận đương nhiên không dễ bị bắt nạt. Hai bên nếu đấu nhau, Đặng Ngâm và Diêu Hiểu Hoa đều là phó bí thư thì sẽ có nhiều trọng lượng hơn trong hội nghị ban bí thư.
- Như vậy à?
Vương Quốc Hoa trầm ngâm giống như đang thận trọng hỏi gì đó. Hắn đột nhiên cười nói:
- Đồng chí Đặng Ngâm, nếu như đồng chí Vân Đông đưa chuyện sát nhập ra trong hội nghị ban bí thư, tôi nếu phản đối thì anh cảm thấy đồng chí Vân Đông sẽ nói như thế nào?
Vương Quốc Hoa hỏi rất thẳng, Đặng Ngâm thật sự không biết nên trả lời như thế nào? Không nói thì không tiện vì mình là cấp phó, trả lời lại không thể nói thật. Còn nếu nói hàm hồ cho qua chuyện thì Vương Quốc Hoa nhất định có thể thấy.
Đặng Ngâm có chút khó xử cảm thấy người này sao không chú ý phương pháp vậy? Nhìn Đặng Ngâm nhăn nhó mặt mày, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Như vậy đi, trên hội nghị ban bí thư tôi sẽ nói ra quan điểm của mình, đến lúc ấy đồng chí Đặng Ngâm nếu cảm thấy tôi nói có lý thì không ngại ủng hộ một chút.
Đặng Ngâm không khỏi thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa mặc dù không có chuyển biến gì nhưng cuối cùng cũng cho mình bậc thang đi xuống. Nói thật Đặng Ngâm rất khó hiểu với cách nói chuyện này thì đối phương sao bò nhanh như vậy?
- Có thể, chủ tịch quận, tôi còn có chút chuyện nên xin đi trước.
Đặng Ngâm không định tiếp tục nói chuyện nữa, Vương Quốc Hoa nói rất thẳng làm hắn có chút không thể khống chế được, đừng để bị dồn tới góc tường trả lời hàm hồ sẽ đắc tội Vương Quốc Hoa, cuộc sống sau này của mình sẽ không tốt.
Ra ngoài, Đặng Ngâm xuống lầu càng nghĩ càng thấy không đúng. Hắn cúi đầu suy nghĩ nên không phát hiện đối diện có người đi tới. Mãi cho tới lúc thiếu chút nữa va vào, Đặng Ngâm mới vội vàng phanh lại. Thấy Diêu Hiểu Hoa đứng đối diện, hắn cười nói:
- Chủ tịch Diêu có việc?
- Đến văn phòng tôi ngồi chứ?
Diêu Hiểu Hoa cũng rất rối rắm cảm thấy cần trao đổi với Đặng Ngâm một chút. Dù sao hai người có quan hệ tốt nên không sợ người khác biết.
Cả sáng Vương Quốc Hoa nói chuyện với mấy phó chủ tịch quận, thời gian không dài chỉ khoảng mười, hai mươi phút một người. Mặc dù là như vậy nói chuyện xong cũng gần hết giờ làm.
Gần hết giờ Mã Ngọc Cao tiến vào báo tin.
- Chủ tịch quận, Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm ở văn phòng Diêu Hiểu Hoa đến tận bây giờ.
Vương Quốc Hoa sớm đoán được kết quả này. Hắn cười nói.
- Biết rồi.
Lúc này Ngô Minh Chỉ ở gian ngoài tiến vào nói:
- Chủ tịch, thư ký của bí thư Miêu gọi tới 3h chiều nay họp hội nghị ban bí thư.

Sắp xếp các phó bí thư của quận Hồng Sam khá tùy ý. Bên chính quyền không ngờ có bốn phó bí thư, trong đó có một là kiêm nhiệm. Ngoài ra mấy phó bí thư khác đều là thân kiêm hai chức. Ví dụ như phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ Thạch Vân Thanh, phó bí thư kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hà Vạn Niên; phó bí thư kiêm trưởng ban tuyên giáo Hạ Bân…
….
Lý Quốc Quang bị thương thực ra không hề nặng, băng bó lại là xong. Vấn đề là Lý Quốc Quang không có hứng thú với công việc ở quận Hồng Sam gì cả. Hắn nhân cơ hội về Bắc Kinh, sau đó Lý Quốc Quang chết sống không về. Dù sao cũng không có việc gì làm không bằng ở lại Bắc Kinh chơi gái, tán tỉnh các em ngôi sao.
Buổi trưa Chu Lạp Phong mời khách. Chu Lạp Phong có biệt danh
Phong oa
, biệt danh này có nghĩa Chu Lạp Phong có nhiều mắt như tổ ong. Lý do Chu Lạp Phong mời khách chính là giới thiệu mấy em đang khá nổi tiếng gần đây. Đối với việc này Lý Quốc Quang rất khó từ chối. Ở vấn đề gái mú, Lý Quốc Quang thích các em có tiếng, chính là thích các em hay lên Tv rên rỉ dưới thân mình. Càng là nổi tiếng thì càng làm Lý Quốc Quang hưng phấn.
Đứng ở bậc thang câu lạc bộ Hoàng Thành, tâm trạng Lý Quốc Quang hoàn toàn rơi xuống đáy, hắn cảm thấy mình đi ra đáng lẽ phải xem lịch. Bậc thang có một em là loại tuyệt đẹp, hơn nữa cô em này là người làm Lý Quốc Quang rất sợ. Có thể nói ở Bắc Kinh này không có mấy người trẻ làm Lý Quốc Quang sợ, mà cô gái trước mặt chính là một trong số đó.
- Chị, sao ngài lại ở đây?
Lý Quốc Quang thò đầu tiến vào cười hì hì nói.
Cô gái kia là Sở Sở. Sở Sở đưa tay ra uy hiếp.
- Không được trốn.
Lý Quốc Quang đúng là không dám trốn nếu không sẽ bị véo tai kéo vào sảnh câu lạc bộ, bao thanh danh sẽ bị mất sạch. Biết sao được, ai bảo lão gia tử nhà mình là cấp dưới của Sở lão gia tử. Chỉ cần Sở Sở nói vài câu trước lão gia tử nhà mình, mông Lý Quốc Quang ít nhất ba ngày không thể xuống giường. Đây là bài học thảm thiết mà Lý Quốc Quang từng trải qua. Cho nên Lý Quốc Quang không sợ trời không sợ đất không có biện pháp gì khi gặp Sở Sở.
- Nghe nói cậu làm ở tỉnh Nam Thiên? Đang ở bộ Khoa học công nghệ tốt như vậy còn chạy xuống địa phương làm gì? Tai họa các cô gái ở Bắc Kinh chưa đủ còn xuống địa phương gây họa ư?
Sở Sở không hề cho Lý Quốc Quang chút mặt mũi nào. Thấy tên háo sắc này, Sở Sở lại nhớ tới tên xấu xa kia.
- Chị, chị ruột của em, chị cũng không biết là em xuống quận Hồng Sam – thị xã Giang Đông kiêm nhiệm nhưng chán lắm, thằng em chỉ muốn về thôi, giờ không muốn xuống nữa.
Lý Quốc Quang liên tục xin tha, Sở Sở cuối cùng thả lỏng tay xách tai đối phương ra. Cô cẩn thận đánh giá Lý Quốc Quang một lúc mới cười nói:
- Đúng thật, xem ra gầy đi một chút, chị không làm khó dễ cậu. Đúng, cậu vừa nói tới quận Hồng Sam phải không? Chị nhớ ra rồi, chị có một bạn học hồi đại học tên Vương Quốc Hoa, hình như nhận chức bên đó. Cậu đã gặp hắn chưa?
Sở Sở ra vẻ tùy ý không quan tâm, Lý Quốc Quang đang xoa xoa tai nghe xong lập tức đảo đảo mắt nhìn tới, Sở Sở thẹn quá hóa giận trừng mắt nói:
- Nhìn gì?
Đáng tiếc mặt đỏ đã tố cáo suy nghĩ của cô.
Lý Quốc Quang cười hắc hắc nói:
- Hắn thì em chưa gặp, chỉ biết hắn xin nghỉ chữa bệnh hai tháng, lúc em về thì hắn còn chưa nhận chức, lát em gọi điện hỏi xem.
- Bỏ đi, chị chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Sở Sở nhìn như hời hợt thực ra trong lòng rất lo lắng. Hắn bị bệnh gì mà phải xin nghỉ hai tháng? Lúc Sở Sở nhíu mày Lý Quốc Quang đã lặng lẽ chuồn đi. Sở Sở tìm đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Hội nghị ban bí thư xác định diễn ra lúc 3h chiều nhưng 10 phút trôi qua mà Miêu Vân Đông vẫn chưa xuất hiện. Vương Quốc Hoa ngồi trên vị trí vẫn cúi đầu viết gì đó, Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm không ngừng nhỏ giọng nói chuyện. Hai người bàn nhau từ sáng đến trưa cuối cùng có kết luận mình bị Vương Quốc Hoa ép tới góc tường. Nhất là Đặng Ngâm, chiều nay Vương Quốc Hoa nếu có xung đột với Miêu Vân Đông về khu công nghệ cao, chỉ cần Vương Quốc Hoa đưa ra phương án ứng phó hợp lý, Đặng Ngâm sẽ không thể không ủng hộ. Đặng Ngâm ủng hộ, Diêu Hiểu Hoa cũng phải đi theo.
Miêu Vân Đông đến muộn, các vị phó bí thư đang ngồi không ai tỏ vẻ khó chịu.
Năm phút sau Miêu Vân Đông cuối cùng xuất hiện ở cửa. Miêu Vân Đông bình thường theo thói quen đến muộn mười phút, hôm nay cố ý chậm thêm năm phút.
Miêu Vân Đông đứng ở cửa ho khan một tiếng nói cho mọi người biết mình đã tới. Gần như mọi người bên trong đều theo bản năng đứng lên. Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn tại chỗ, hắn ngậm thuốc châm lửa đồng thời dùng mắt nhìn hai người Đặng Ngâm, Diêu Hiểu Hoa.
Hai vị này vừa đứng lên một nửa lại ngồi xuống.
Vương Quốc Hoa khẽ thở làn thuốc rồi nhìn Miêu Vân Đông ở bên ngoài. Hắn giơ đồng hồ lên nói:
- Bí thư Vân Đông, không phải nói 3h họp sao?
Gần như cùng lúc Vương Quốc Hoa lên tiếng, Thạch Vân Thanh cũng ngồi xuống. hội nghị ban bí thư trước đây Miêu Vân Đông chưa ngồi thì mọi người sẽ không ngồi, không khí hội nghị thoáng cái trở nên khẩn trương. Miêu Vân Đông mặt không chút thay đổi ho khan một tiếng:
- Tạm thời có việc gấp nên đến muộn.
Miêu Vân Đông lúc này rất tức giận nhưng hắn không phát tác được vì mình không chiếm lý. Trước mọi người nhịn là do bị quyền lực của Miêu Vân Đông áp bách. Miêu Vân Đông tập mãi thành quen ai ngờ bị Vương Quốc Hoa nắm được chi tiết này. Vì thế Miêu Vân Đông chỉ có thể nhịn cơn tức.
Bước tới vị trí chủ trì, Miêu Vân Đông không còn theo thói quen nhìn quanh rồi mới ngồi nữa. Điều này làm mọi người có chút ngạc nhiên, tiết tấu của Miêu Vân Đông đã loạn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.