Chương 351: Tính Kế
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 2285 chữ
- 2020-01-29 03:01:39
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Vương Quốc Hoa làm như vậy thực ra là lúc trưa Mã Ngọc Cao ngồi trao đổi và đề nghị với hắn. Hiệu quả của sự tin tưởng mà hắn dành cho Mã Ngọc Cao thoáng cái hiện ra. Mã Ngọc Cao làm chánh văn phòng ủy ban nhiều năm vẫn không thể lên chức không phải do vấn đề năng lực mà là vận mệnh. Nhận được thông báo chiều họp hội nghị ban bí thư, Mã Ngọc Cao lập tức đưa ra đề nghị rất có tính xây dựng.
Phân tích của Mã Ngọc Cao rất rõ ràng, lãnh đạo mấy phòng ban lớn đều là người của Miêu Vân Đông. Vương Quốc Hoa muốn làm ra thành tích là khá khó khăn. Điểm này nguyên chủ tịch quận trước đó thấy rất rõ ràng.
Vương Quốc Hoa muốn làm ra thành tích trong thời gian ngắn chỉ có thể là thu hút đầu tư. Điều Mã Ngọc Cao thấy, Miêu Vân Đông cũng sớm thấy và có chuẩn bị. Mã Ngọc Cao thông qua quan hệ biết trong hội nghị chiều nay Miêu Vân Đông sẽ đưa ra đề nghị sát nhập khu công nghệ cao và Khu khai phát. Lý do của Khu khai phát rất đơn giản, khu công nghệ cao không làm ra thành tích gì, Khu khai phát lại thiếu đất nếu như đều do chính quyền thu hút đầu tư thì sao không hợp nhất tài nguyên?
Có thể nói chiêu này đủ độc, một khi thực hiện sẽ cướp đi nơi có thể làm ra thành tích của ủy ban quận.
Chiêu khá đột nhiên của Vương Quốc Hoa làm mọi người rất giật mình. Dù sao hắn mới nhận chức có hai ngày. Nhưng càng làm người ta ngạc nhiên là Miêu Vân Đông lại nhịn.
Miêu Vân Đông thật sự có thể nuốt khẩu khí này vào bụng sao? Câu trả lời là không thể. Nhịn là vì hắn đã chuẩn bị thiên la địa võng làm Vương Quốc Hoa chuẩn bị chịu trói. Mày có lai lịch mạnh thì sao chứ? Ở quận Hồng Sam này do tao quyết định.
- Họp thôi, đề tài hôm nay là vấn đề phát triển của Khu khai phát.
- Tiểu Hà, cậu phát báo cáo của ban quản lý Khu khai phát cho các vị phó bí thư, mọi người xem một chút rồi nói ra suy nghĩ của mình.
Miêu Vân Đông cố khống chế tâm trạng của mình.
Nói là xem một chút rồi nói chuyện nhưng Miêu Vân Đông vừa dứt câu, Hạ Bân phụ trách tuyên giáo đã ngẩn ra nói.
- Năm ngoái Khu khai phát phát triển rất nhanh nên cần tiến thêm bước nữa. Ngược lại khu công nghệ cao làm người ta lo lắng. Hơn năm qua mà xây dựng cơ sở vật chất mới được một nửa, không có hạng mục nào ra hồn. Theo tôi thấy khu công nghệ cao không cần tồn tại, cần sát nhập vào Khu khai phát.
Hạ Bân vừa dứt câu, Trần Binh đã tiếp lời.
- Đồng chí Hạ Bân nói rất có lý, theo tôi thấy vấn đề trị an của quận ta cũng gặp nhiều áp lực do kinh tế phát triển, dân cư từ ngoài vào nhiều. đồn công an Khu khai phát và đồn công an khu công nghệ cao cùng tồn tại là lãng phí tài nguyên, tình hình trị an cũng không có chuyển biến tốt. Một bên là đồn công an khu công nghệ cao không đủ Lưu Linh, đồn công an khu công nghệ cao lại không có việc gì làm. Là thường vụ quận ủy, xuất phát từ góc độ công việc, tôi đồng ý với đồng chí Hạ Bân.
Hai người cùng lên tiếng, những người khác đều không tỏ thái độ. Bên chính quyền có ba phó bí thư, hai cúi đầu đọc văn bản, Vương Quốc Hoa híp mắt hút thuốc không lên tiếng, rất kiên nhẫn chờ chuyện phát triển. Thực tế Vương Quốc Hoa chú ý biểu hiện của các phó bí thư khác. Trần Binh, Hạ Bân là thân tín của Miêu Vân Đông. Thạch Vân Thanh đang viết gì đó, cũng không phải ngẩng đầu nhìn Miêu Vân Đông.
- Tôi nói vài câu, nếu sát nhập thì bộ máy khu công nghệ cao sẽ an bài như thế nào?
Thạch Vân Thanh nhìn như lấy việc nói việc nhưng thực ra là tạo khó khăn cho việc sát nhập. Hai mắt Vương Quốc Hoa sáng lên một chút nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.
- Vấn đề đồng chí Vân Thanh nói ra tạm thời không cân nhắc vội, tôi nói ý kiến của mình.
Miêu Vân Đông giơ tay lên đáp lại. Vương Quốc Hoa thấy mặt Thạch Vân Thanh thoáng cái trắng bệch lại, ngực phập phồng rất rõ.
Miêu Vân Đông nhìn quanh nhưng thấy Vương Quốc Hoa đang nở nụ cười, hắn không khỏi giật mình cảm thấy thằng này quá bình tĩnh. Miêu Vân Đông cười lạnh một tiếng thầm nghĩ mày làm sao nhìn thấy được ảo diệu trong đó. Chờ mày ở lâu thì sẽ biết gặp nhiều khó khăn như thế nào.
- Khu khai phát năm ngoái đưa vào 130 triệu, đất quy hoạch về cơ bản dùng hết. Kinh tế quận ta nếu muốn phát triển nhanh hơn, đạt thành tích tốt hơn trong năm nay thì Khu khai phát cần mở rộng. Xem khu công nghệ cao đi, xuất sắc cơ sở vật chất chưa hoàn thành, lấy gì để thu hút đầu tư?Ý của tôi là chủ nhiệm khu công nghệ cao điều tới phòng cựu cán bộ, các nhân viên sát nhập vào Khu khai phát, thành lập phòng làm việc mới của Khu khai phát.
- Chờ chút, tôi cắt ngang mong bí thư Miêu bỏ qua.
Vương Quốc Hoa đột nhiên giơ tay. Hành vi này rất không lễ phép nhưng khi Miêu Vân Đông nói xong tình huống nên về cơ bản có thể chấp nhận được.
- Đồng chí Quốc Hoa có ý kiến không đồng ý cứ nói, hội nghị ban bí thư quận ủy Hồng Sam không ai cấm người khác lên tiếng.
Miêu Vân Đông nghe ra ý sách mé của Vương Quốc Hoa, hắn ho khan một tiếng phản bác.
Vương Quốc Hoa không chút hoang mang cười ha hả cầm quyển sổ nhìn một chút.
- Đầu tiên tôi nói việc thu hút đầu tư của Khu khai phát, năm ngoái trong 130 triệu thì hạng mục gây ô nhiễm môi trường chiếm 70%, cái khác không nói ví dụ như tập đoàn mạ điện Ninh Quang, đây là tập đoàn Hongkong. Các vị đang ngồi cũng biết tập đoàn này năm ngoái tại sao không thể tiếp tục sản xuất nữa ở Hongkong? Không phải vì gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng nên chính quyền địa phương cấm cửa sao? Công ty người khác không cần, chúng ta lại coi như bảo bối mời vào, thử hỏi hành vi thu hút đầu tư thiển cận này đáng khen ư? Không nói tập đoàn Ninh Quang, ví dụ như vấn đề ô nhiễm môi trường của tập đoàn Minh Viễn tạo hậu quả nghiêm trọng mọi người thấy không? Hay giả vờ không thấy?
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, chú ý cách dùng từ?
Miêu Vân Đông không nhịn được lên tiếng. Vương Quốc Hoa chỉ nhìn thoáng qua rồi nói tiếp.
- Sau đó tôi muốn nói đến tư tưởng của khu công nghệ cao. Khu công nghệ cao là gì? Tôi hiểu chính là khu công nghiệp các ngành khoa học kỹ thuật cao. Tôi muốn chế tạo một khu công nghệ cao phát triển liên tục, vì thế mục tiêu thu hút đầu tư chính là các ngành có tương lai trong mười, hai mươi năm tới phát triển cực nhanh. Đối với sự phát triển của khu công nghệ cao, tôi còn có một quan điểm đó là khoa học kỹ thuật kết hợp bảo vệ môi trường. Phát triển kinh tế tuy quan trọng, nhưng là đơn thuần phát triển kinh tế mà bỏ qua vấn đề hoàn cảnh thì sẽ gây họa khôn cùng cho đời sau.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, anh nói thì đơn giản nhưng vấn đề thực tế khu công nghệ cao quận hiện nay đừng nói là thu hút đầu tư, dù là duy trì hoạt động bình thường cũng dựa vào tài chính quận cấp. Tôi hỏi anh có thể đưa hạng mục vào khu công nghệ cao sao? Nếu anh có thể đưa hạng mục tới thì khu công nghệ cao sẽ cần tồn tại. Vấn đề là bây giờ xây dựng cơ sở vật chất của khu công nghệ cao chưa xong, sao đưa hạng mục tới?
Miêu Vân Đông không khống chế được cơn tức.
Thành công nắm quyền chủ động vào tay, Vương Quốc Hoa tung ra một câu:
- Xin lỗi bí thư Miêu, anh sao biết tôi không kéo hạng mục tới được? Đưa tới bao tài chính thì khu công nghệ cao mới có thể tồn tại, dù sao cũng phải có cách nói chứ? Không thể cứ há mồm chối bỏ sự tồn tại của khu công nghệ cao.
Miêu Vân Đông không ngờ Vương Quốc Hoa lại đốp trả mình như vậy, nhất là trong giọng đầy vẻ khiêu khích. Hắn đang định gầm lên thì Trần Binh đột nhiên ho khan một tiếng xen lời.
- Chủ tịch Quốc Hoa, anh nói như vậy là có thái độ không đúng. Bí thư Miêu cũng vì công việc, có gì cứ nói ra. Suy nghĩ của anh là tốt nhưng không thể vì một suy nghĩ mà bác bỏ các đồng chí khác mà.
Trần Binh nói rất kịp thời làm Miêu Vân Đông tỉnh ngộ, nếu mình tức nói ra câu không thỏa đáng thì chính là mắc bẫy.
Miêu Vân Đông mỉm cười đầy hài lòng với Trần Binh, Trần Binh có chút đắc ý thầm nghĩ thằng Vương Quốc Hoa kia quá giảo hoạt, thiếu chút nữa làm Miêu Vân Đông mắc bẫy. Bây giờ mình nói ra thì thằng Vương Quốc Hoa làm gì được? Khu công nghệ cao muốn thu hút hạng mục nhỏ không khó nhưng muốn nhiều tài chính thu về thì gần như không thể.
- Đồng chí Trần Binh, anh nếu nói như vậy tôi xin hỏi một câu là đưa bao tài chính mới là làm thực?
Vương Quốc Hoa cười lạnh trong lòng, hắn chỉ sợ đối phương không mắc câu mà thôi.
Trần Binh thấy Vương Quốc Hoa mặt mày khó coi, hô hấp dồn dập như thẹn quá hóa giận không khỏi động tâm, thầm nghĩ tao nói số lớn một chút xem mày làm gì được. Nghĩ vậy hắn định há mồm đột nhiên thoáng động vội vàng quay đầu lại cười với Miêu Vân Đông. Miêu Vân Đông thấy thế rất hài lòng, được, không tự quyết định.
Trần Binh thầm kêu may mắn, hắn hiểu rõ Miêu Vân Đông, vừa rồi mình mà đắc ý quên mình thì sẽ xong đời.
Miêu Vân Đông thấy biểu hiện của Vương Quốc Hoa cũng khá vui vẻ. Hắn tính đôi chút rồi ho khan một tiếng:
- Điều kiện Khu khai phát năm ngoái có hạn mà thu hút đầu tư được 130 triệu, với đất đai khu công nghệ cao hoạch định thì phải kéo được 500 triệu. Theo tôi thấy đồng chí Vương Quốc Hoa năm nay có thể thu hút đầu tư 200 triệu là khu công nghệ cao sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Vừa nói xong Miêu Vân Đông có chút hối hận thầm kêu trong lòng. Vì sao muốn nói là một năm, không phải kế hoãn binh sao?
Hạ Bân là thân tín của Miêu Vân Đông cũng không ngồi không. Hắn cười xen miệng vào.
- Bí thư Miêu, tôi có ý kiến như thế này không biết có được không? Hay là trong nửa năm chủ tịch Quốc Hoa có thể thu hút đầu tư 100 triệu thì sẽ không nói tới việc sát nhập khu công nghệ cao nữa.
- Được, đề nghị này được.
Miêu Vân Đông lập tức nói theo, hai mắt y nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa phát hiện mặt đối phương sa sầm lại cúi đầu hút thuốc càng làm hắn vui vẻ hơn.
Không ngờ ngay khi Miêu Vân Đông đang vui vẻ, Vương Quốc Hoa dập thuốc nói.
- Thật không ngờ được một năm thu hút đầu tư có 200 triệu mà cũng không biết xấu hổ nói ra.
- Sao, chủ tịch Quốc Hoa cảm thấy khó khăn à? Anh không phải muốn tạo ra khu công nghệ cao phát triển liên tục sao?
Trần Binh không âm không dương xen vào một câu, Thạch Vân Thanh xoay mặt sang bên không đành lòng nhìn tiếp. Ả cảm thấy Vương Quốc Hoa này quá lỗ mãng, cứ như vậy tự đưa mình vào tuyệt lộ. Trong lòng Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm lại lộ rõ sự thất vọng.
- Phì.
Vương Quốc Hoa cười thành tiếng với giọng đầy khinh thường, đó là điều không ai ngờ tới.
- Một năm 200 triệu, đồng chí Trần Binh chỉ có tiền đồ như vậy sao? Anh coi thường mình có thể nhưng không được coi thường tôi.