• 341

Chương 19


Số từ: 3855
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Chúng tôi vào chiếc Chevy, Roscoe bật đèn trần. Lôi tấm ảnh ra khỏi túi. Ngả người nghiêng tấm ảnh cho ánh sáng rọi vào mặt bóng của nó. Xem cẩn thận. Rồi đưa cho tôi.
"Nhìn ở ngoài rìa ấy," cô bảo. "Ở bên trái."
Tấm ảnh chụp cảnh Sherman Stoller đứng phía trước chiếc xe tải vàng. Ở hậu cảnh, Hubble quay đi. Hai người và chiếc xe tải choán hết phần khung ảnh, trừ một vệt đường ở phía dưới cùng. Và một phần rìa mỏng hậu cảnh bên trái. Phần rìa hậu cảnh này còn xa tiêu điểm hơn cả Hubble nhưng tôi có thể thấy rìa một tòa nhà hiện đại bằng thép, có lớp ngoài màu bạc. Xa hơn là một cây cao. Khung của một ô cửa. Đó là cửa công nghiệp loại lớn, cửa cuốn. Khung có màu đỏ thẫm. Một dạng tạo lớp phủ ngoài bằng phương pháp nung công nghiệp. Một phần để trang trí, một phần để bảo vệ. Một dạng cửa nhà kho. Bên trong nhà kho có ánh sáng mờ.
"Đó là nhà kho của Kliner," Roscoe bảo. "Ở đầu tỉnh lộ."
"Em chắc không?"
"Em nhận ra cái cây mà."
Tôi xem lần nữa. Đó là một cây rất dễ nhận ra. Bị chết một mé. Có lẽ bị sét đánh.
"Đó là nhà kho của Kliner," Roscoe nhắc lại. "Không có gì nghi ngờ cả."
Rồi cô bật điện thoại trong xe và lấy lại tấm ảnh. Bấm số DMV của Atlanta và đọc biển số ở mặt trước chiếc xe tải của Stoller. Đợi một lúc lâu, vừa đợi vừa gõ ngón trỏ lên tay lái. Tôi nghe tiếng lạch xạch trả lời trong ống nghe. Rồi Roscoe tắt máy xoay sang tôi.
"Chiếc xe tải thuộc đăng ký của Công ty Kliner. Địa chỉ đăng ký là Công ty luật Zacarias Perez, Jacksonville, Honda.
Tôi gật đầu. Cô gật đầu đáp lại. Bạn của Sherman Stoller. Những kẻ hai năm trước đã giúp anh ta thoát khỏi đồn cảnh sát Jacksonville Central chỉ trong vòng năm mươi lăm phút.
"OK," Roscoe nói. "Tập hợp tất cả lại. Hubble, Stoller, cuộc điều tra của Joe. Bọn chúng đang in tiền giả trong nhà kho của Kliner, đúng không?"
Tôi lắc đầu.
"Sai. Không có hoạt động in tiền giả nào diễn ra bên trong nước Mỹ. Tất cả đều diễn ra ở nước ngoài. Molly Beth Gordon đã nói với anh điều đó, cô ấy phải biết minh đang nói về chuyện gì. Cô ấy bảo Joe đã ngăn chặn hoạt động đó. Và dù Stoller có làm gì, Judy đã bảo rằng anh ta đã chấm dứt việc ấy từ một năm trước. Còn Finlay nói rằng Joe mới bắt đầu toàn bộ việc này cách đây một năm. Quanh thời điểm Hubble sa thải Stoller."
Roscoe gật đầu. Nhún vai.
"Bọn mình cần sự hỗ trợ của Molly," cô nói. "Bọn mình cần bản copy file của Joe."
"Hoặc sự giúp đỡ của Picard," tôi bảo. "Ta có thể tìm phòng khách sạn của Joe và lấy bản gốc. Đó sẽ là một cuộc đua, xem ai gọi cho bọn mình trước, Molly hay Picard."
Roscoe tắt đèn trần. Khởi động xe để trở về khách sạn trong sân bay. Tôi nằm dài bên canh cô và ngáp. Tôi có thể cảm nhận rằng Roscoe đang căng thẳng. Cô đã không còn việc để làm. Không còn bị phân tán. Giờ cô phải đối mặt với những giờ im lặng rất dễ tổn thương của đêm. Đêm đầu tiên sau đêm qua. Viễn cảnh ấy đang khiến Roscoe bị kích động. "Anh lấy khẩu súng đó rồi chứ Reacher?" cô hỏi
Tôi xoay người trên ghế để quay mặt sang cô.
"Nó trong cốp xe", tôi đáp. "Trong cái hộp ấy. Em đã bỏ nó vào trong đó, nhớ chứ?"
"Lấy nó ra được không? Như thế em thấy yên tâm hơn."
Tôi mơ màng cười trong bóng tối. Và ngáp.
"Như thế anh cũng thấy ổn hơn", tôi nói. "Nó là khẩu súng tuyệt vời".
Rồi chúng tôi lại chìm vào im lặng. Roscoe tìm thấy bãi đỗ xe của khách sạn. Cả hai ra khỏi xe đứng trong bóng tối. Tôi mở cốp xe. Nhấc chiếc hộp ra rồi đóng sập cốp lại. Đi vào qua sảnh lên thang máy. Vào tới phòng, chúng tôi chỉ đổ xuống giường mà ngủ. Roscoe đặt khẩu .38 sáng bóng của cô trên thảm cạnh giường. Tôi nạp đầy đạn cho khẩu .44 khổng lồ rồi đặt bên cạnh mình. Chếch và khóa. Chúng tôi chèn một chiếc ghế vào phía dưới tay nắm cửa. Như thế Roscoe cảm thấy an toàn hơn.

Tôi thức giấc và nằm trên giường, nghĩ về Joe. Sáng thứ Tư. Anh đã mất được năm ngày. Roscoe đã dậy. Cô đứng trên sàn nhà, vươn vai. Một dạng yoga. Cô đã tắm và chỉ mặc một nửa đồ trên người. Cô không mặc quần. Chỉ mặc chiếc sơ mi. Xoay lưng về phía tôi. Khi Roscoe vươn người, chiếc áo bị kéo lên trên. Đột nhiên tôi không nghĩ đến Joe nữa.
"Roscoe," tôi gọi.
"Gì thế anh?"
"Em là người có cặp mông tuyệt vời nhất hành tinh."
Roscoe khúc khích cười. Tôi nhảy bổ vào cô. Không thể cưỡng lại được. Không thể làm việc gì khác. Roscoe làm tôi
phát điên. Chính tiếng cười ấy khiến tôi như thế. Nó làm tôi phát điên. Tôi kéo Roscoe trở lại chiếc giường lớn của khách sạn. Nếu cả tòa nhà có sập xuống chúng tôi cũng chẳng hề hay biết. Và chuyện ấy kết thúc khi hai cơ thể mệt lả, nhưng vẫn xoắn vào nhau. Nằm một lúc. Rồi Roscoe lại dậy tắm lần thứ hai trong buổi sáng. Mặc quần áo vào. Quần và đủ thứ khác. Cô nhăn nhở với tôi như định ngăn tôi khỏi một cơn ham muốn khác.
"Thế ý anh đúng là thế đấy chứ?" cô hỏi.
"Ý gì cơ?" tôi hỏi lại bằng một nụ cười.
"Anh biết là gì mà," Roscoe mỉm cười trở lại. "Khi anh nói rằng em có cặp mông đẹp".
"Anh không nói là em có cặp mông đẹp. Anh đã nhìn thấy nhiều cặp mông đẹp rồi. Anh nói là mông của em là cặp mông tuyệt vời nhất trên hành tinh chết tiệt này".
"Nhưng ý anh đúng là thế chứ?"
"Em có thể cá là thế đấy", tôi bảo. "Dù có làm gì đi nữa, đừng đánh giá thấp sự hấp dẫn của mông em, Roscoe."
Tôi điện cho bộ phận phục vụ phòng gọi đồ ăn sáng. Nhấc chiếc ghế ở phía dưới tay nắm cửa ra để đón một chiếc xe đẩy nhỏ. Kéo những tấm rèm nặng nề. Một buổi sáng rực rỡ. Bầu trời xanh tươi không một gợn mây, ánh nắng sáng của mùa thu. Căn phòng tràn ngập ánh sáng. Chúng tôi hé cửa sổ đón lấy bầu không khí, những mùi vị và âm thanh của một ngày mới. Góc nhìn ở đây thật ấn tượng. Nhìn qua sân bay vào thành phố phía xa. Những chiếc xe hơi trong bãi đỗ bắt ánh sáng mặt trời trông như những món nữ trang đặt trên nền nhưng màu be. Những chiếc máy bay lao mình vào khoảng không hoặc chậm rãi lăn bánh ra xa trông như những con chim khổng lồ quan trọng. Những tòa nhà ở trung tâm thành phố như cao lên và rõ hơn dưới ánh nắng. Một buổi sáng rực rỡ. Nhưng là buổi sáng thứ sáu liên tiếp anh trai tôi không còn sống để chứng kiến.
Roscoe lấy điện thoại gọi cho Finlay ở Margrave. Cô nói với ông về tấm ảnh chụp Hubble và Stoller đứng trong nắng ở sân trước khu nhà kho. Rồi cô đọc cho ông số phòng của chúng tôi, bảo ông gọi cho chúng tôi nếu Molly gọi lại từ Washington. Hoặc Picard gọi lại cho chúng tôi với những thông tin từ công ty cho thuê xe hơi về chiếc Pontiac bị đốt. Tôi nghĩ chúng tôi nên ở lại Atlanta phòng trường hợp Picard vượt trước Molly tìm được khách sạn Joe đã ở. Có khả năng anh đã ở trong thành phố, gần sân bay. Chẳng có ích gì khi chúng tôi chạy xe cả chặng đường về Margrave rồi lại chạy ngược lại lần nữa. Thế nên chúng tôi đợi. Tôi lóng ngóng xoay xở với chiếc đài trên tủ đầu giường. Và dò được một kênh phát những bài hát cũng tạm. Nghe như họ đang phát một album thời đầu của ban nhạc Canned Heat (Ban nhạc rock được thành lập năm 1965 ở Los Angeles)..
Sống động, vui vẻ và phù hợp với một buổi sáng rực rỡ trống rỗng.
Đồ ăn sáng tới, chúng tôi ăn. Hết toàn bộ. Bánh kếp, xi rô, thịt muối. Rất nhiều cà phê trong một chiếc bình sứ dày. Sau đó tôi lên giường nằm. Và chẳng mấy chốc cảm thấy bất an. Cảm giác như một sai lầm gì đó đang chờ đợi mình. Cảm giác như chúng tôi chẳng làm gì hết. Roscoe cũng đang cảm thấy như vậy. Cô ném tấm ảnh chụp Hubble, Stoller và chiếc xe tải vàng lên trên tủ đầu giường rồi chằm chằm nhìn nó. Tôi chằm chằm nhìn máy điện thoại. Nó không đổ chuông. Chúng tôi loanh quanh đợi trong phòng. Rồi tôi cúi người cầm khẩu Desert Eagle trên sàn cạnh giường lên. Nắm nó trong tay. Dùng ngón tay miết theo cái tên khắc trên báng. Nhìn qua phía Roscoe. Tôi thấy tò mò về người đã mua khẩu tự động khổng lồ này.
"Gray thế nào?" tôi hỏi.
"Gray à? Ông ấy rất cẩn thận. Anh muốn có các hồ sơ của Joe à? Anh nên xem các loại giấy tờ của Gray. Trong đồn có hồ sơ do ông ấy thu thập suốt hai mươi lăm năm. Tất cả đều chính xác, tất cả đều hoàn thiện. Đó là một thám tử giỏi."
"Thế tại sao ông ấy treo cổ?"
"Em không biết", Roscoe đáp. "Em chưa bao giờ hiểu nổi.
"Ông ấy bị trầm cảm à?"
"Không thực sự thế," Roscoe nói. "Ông ấy luôn có vẻ u uất. U ám ấy, anh biết chứ? Một kiểu người rất khó gần. Và chán chường. Gray là thám tử giỏi nhưng bị bỏ phí ở Margrave. Nhưng tháng Hai không tệ hơn bất kỳ thời điểm nào khác. Sự kiện ấy hoàn toàn khiến em ngạc nhiên. Em rất buồn."
"Em với ông ấy có thân thiết không?" tôi hỏi.
Roscoe nhún vai.
"Có", cô đáp. "Xét từ một khía cạnh nào đó thì bọn em rất thân. Ông ấy là người khó gần, anh biết đấy, không thực sự thân với bất kỳ người nào. Chưa bao giờ kết hôn, luôn sống độc thân, không họ hàng thân thích. Gray là người kiêng rượu bia hoàn toàn nên không bao giờ đi uống bia hay thứ gì đó. Ông ấy trầm lặng, bẩn, hơi béo. Không có tóc, râu quai nón mọc lộn xộn. Một người rất khép kín, tự làm bản thân thấy thoải mái. Thực sự là một người cô độc. Nhưng người này thân với em cũng như sẽ thân với bất kỳ người nào. Bọn em quý nhau theo cách rất lặng lẽ."
"Và ông ấy không bao giờ nói gì à?" tôi hỏi. "Chỉ treo cổ vào một ngày nào đó à?"
"Chuyện đúng là như thế đấy. Hoàn toàn là một cú sốc. Em sẽ không bao giờ hiểu được chuyện đó."
"Tại sao em để súng của ông ấy trong bàn mình?"
"Gray hỏi xem có thể cất nó ở đó không. Trong bàn của ông ấy không có chỗ. Gray làm rất nhiều hồ sơ. Ông ấy chỉ hỏi liệu em có thể giữ giúp ông ấy một chiếc hộp, trong đó giấu khẩu súng. Nó là vũ khí riêng của Gray. Ông ấy bảo khẩu súng sẽ không được đồn thông qua do cỡ nòng quá lớn. Ông ấy khiến nó giống như một bí mật lớn".
Tôi lại bỏ khẩu súng bí mật của người đàn ông đã chết xuống sàn, sự yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi chạy vụt tới tủ đầu giường và nhấc máy. Nghe thấy giọng Finlay. Tôi nắm chặt điện thoại và nín thở.
"Reacher à?" Finlay nói. "Picard đã kiếm được thứ ta cần. Anh ấy đã tìm ra được chiếc xe."
Tôi thở ra và gật đầu với Roscoe.
"Tuyệt quá Finlay", tôi nói. "Vậy câu chuyện là thế nào?"
"Đến văn phòng của anh ấy đi. Anh ấy sẽ cung cấp thông tin, trực tiếp. Tôi không muốn nói quá nhiều qua điện thoại ở chỗ này".
Tôi nhắm mắt một giây và cảm thấy sức lực trào lên.
"Cảm ơn, Finlay. Nói chuyện với ông sau nhé."
"OK," viên thám tử đáp. "Nhớ cẩn thận, được chứ?"
Rồi ông gác máy, để tôi đứng cầm chiếc điện thoại mà mỉm cười.
"Em nghĩ ông ấy sẽ chẳng bao giờ gọi," Roscoe bật cười. "Nhưng em nghĩ là với Cục Điều tra liên bang thì mười tám tiếng cũng không quá tệ, đúng không?"

FBI Adanta nằm trong một tòa nhà của liên bang ở trung tâm thành phố. Roscoe đỗ xe ngoài rìa đường. Bộ phận lễ tân gọi lên tầng nói với chúng tôi rằng đặc vụ Picard sẽ xuống ngay đón chúng tôi. Hai chúng tôi chờ ông dưới sảnh. Đây là sảnh lớn, trang trí táo bạo nhưng nó vẫn có không khí u ám của các tòa nhà chính phủ. Sau ba phút, Picard từ một thang máy bước ra. Ông thong thả chạy tới chỗ chúng tôi. Dường như đặc vụ này choán hết cả sảnh. Ông gật đầu với tôi và bắt tay Roscoe.

Tôi đã nghe Finlay nói nhiều về cô," viên đặc vụ nói. Giọng nói như gấu của ông dội lên. Roscoe gật đầu

Chiếc xe Finlay tìm thấy à?" ông nói. "Xe cho thuê hiệu Pontiac. Được đặt cho Joe Reacher, tại sân bay Atlanta, .... tạm giữ tối thứ Năm."
"Tuyệt, Picard," tôi nói. "Có phỏng đoán gì về nơi anh ấy đã ở không?


Còn hơn là đoán ấy chứ, anh bạn. Họ đã có vị trí chính xác. Đó là chiếc xe được đặt trước. Người ta chuyển nó tới khách sạn của ông ấy."
Viên đặc vụ nhắc tới một nơi cách khách sạn chúng tôi đang ở một dặm.
"Cảm ơn Picard," tôi nói. "Tôi nợ ông đấy."
" Không vấn đề đâu, bạn tôi ạ," ông nói. "Bây giờ các bạn xử lý nhé, được không?"
Người khổng lồ nhảy trở lại thang máy còn chúng tôi vội vã chạy ngược về phía Nam tới sân bay. Roscoe ngoặt sang đường vành đai và tăng ga hòa vào dòng xe cộ. Bên kia dải phân cách, một chiếc bán tải màu đen vụt qua. Mới tinh. Tôi ngoắt người lại thoáng thấy nó biến mất sau một dãy xe tải màu đen, mới tinh. Có lẽ chẳng là gì cả. Ở dưới này người ta bán xe bán tải nhiều hơn bất kỳ thứ gì khác.

Ở quầy lễ tân mà Picard bảo rằng Joe đã làm thủ tục nhận phòng hôm thứ Năm, Roscoe trưng phù hiệu ra. Nhân viên lễ tân gõ bàn phím một chút rồi thông báo cho chúng tôi biết rằng Joe đã ở phòng 621, trên tầng sáu, phía cuối hành lang. Cô ta nói rằng viên giám đốc sẽ gặp chúng tôi ở trên đó. Thế nên hai chúng tôi đi thang máy lên bước dọc theo hành lang tối. Và đứng đợi ngoài cửa phòng Joe.
Viên giám đốc gần như lập tức xuất hiện mở phòng bằng chìa vạn năng của anh ta. Chúng tôi bước vào trong.
Phòng trống. Nó đã được lau dọn. Trông như đã sẵn sàng đón các vị khách mới.
'Thế còn đồ đạc của anh ấy thì sao?" Tôi hỏi. "Tất cả ở đâu rồi?"
"Hôm thứ Bảy chúng tôi đã chuyển hết ra", tay giám đốc nói. "Ông ấy đặt phòng vào đêm thứ Năm, dự kiến trả phòng vào mười một giờ trưa thứ Sáu. Việc chúng tôi làm là cho thêm một ngày, rồi nếu khách không xuất hiện thì chúng tôi sẽ dọn sạch đồ trong phòng xuống khu phục vụ buồng phòng ".
"Thế là đồ đạc của anh ấy đang nằm trong một chiếc tủ ở đâu đó à?"
"Dưới tầng. Ông nên xem các thứ đồ chúng tôi đã chuyển xuống dưới ấy. Lúc nào người ta chẳng để lại thứ này thứ khác."
"Vậy chúng tôi có thể xuống xem được chứ?"
"Ở tầng hầm. Từ sảnh xuống bằng thang bộ. Các vị sẽ thấy."
Viên giám đốc bước ra khỏi phòng. Roscoe cùng tôi lại bước dọc hành lang đi thang máy xuống dưới. Chúng tôi tìm thấy thang bộ và xuống tầng hầm. Khu phục vụ buồng phòng là một hành lang lớn đầy đồ vải lanh và khăn các loại. Có hòm, rổ đựng đầy xà phòng tắm cùng các thứ đồ dùng miễn phí ta vẫn thấy trong các buồng tắm. Các nhân viên buồng phòng đang ra vào cùng xe đẩy dùng để dọn phòng. Ở gần góc hành lang có một ô ngồi làm việc quây kính, một phụ nữ ngồi sau chiếc bàn nhỏ. Chúng tôi bước tới gõ vào mặt kính. Cô nhìn lên. Roscoe rút phù hiệu ra.
'Tôi giúp gì được hai vị?" người phụ nữ hỏi
'Phòng sáu-hai-một," Roscoe nói "Sáng thứ Bảy các cô đã chuyển ra một số đồ dùng cá nhân. Các cô đã chuyển xuống đây chứ?"
Tôi một lần nữa nín thở.
"Sáu-hai-một à?" người phụ nữ hỏi lại. "Ông ấy đã tới lấy rồi. Chúng được mang đi rồi."
"Ai tới?" tôi hỏi. "Khi nào?"
"Người khách ấy. Sáng nay, có lẽ lúc chín hay chín giờ rưỡi",
"Ông ấy là ai?" tôi hỏi tiếp.
Người phụ nữ lôi một cuốn sổ nhỏ từ giá xuống và lấy ngón cái lật ra. Liếm một ngón tay mập mạp chỉ vào một dòng.
"Joe Reacher," cô nói. "Ông ấy đã ký vào sổ và lấy đồ."
Cô xoay ngược cuốn sổ đẩy về phía chúng tôi. Ở dòng này có một chữ ký nguệch ngoạc.
"Ông Reacher này trông thế nào?" tôi hỏi.
Người phụ nữ nhún vai.
"Người nước ngoài. Kiểu người Mỹ Latinh. Có lẽ từ Cuba à? Người nhỏ da sẫm, dáng mảnh, cười duyên. Theo như tôi nhớ thì thuộc típ rất lịch sự."
"Cô có danh sách kê các món đồ không?"
Người phụ nữ lướt ngón tay múp míp theo hàng chữ. Có một cột nhỏ đầy chữ viết tay sít vào nhau. Trong cột ghi một chiếc túi bằng vải dệt, tám món quần áo, một túi đựng đồ vệ sinh cá nhân, bốn chiếc giày. Thứ cuối cùng được liệt kê là một chiếc ca táp.
Chúng tôi rời khỏi ô quây kính theo cầu thang bộ trở lại sảnh. Bước trở lại với mặt trời buổi sáng. Không còn chút cảm giác nào về một ngày tuyệt vời nữa.
Chúng tôi ra tới xe. Đứng bên nhau tựa vào cản sốc trước của xe. Trong đầu tôi cân nhắc xem liệu Joe đã đủ khôn ngoan và cẩn thận để làm điều tôi sẽ làm nếu là anh. Tôi cho là có lẽ anh đã làm thế. Anh đã có một thời gian dài làm cùng những người khôn ngoan và cẩn thận.
"Roscoe!" tôi nói. "Nếu em là kẻ đã cầm những thứ đồ của Joe ra khỏi chỗ này, em sẽ làm gì?"
Cô ngừng lại khi cửa xe mới mở một nửa. Và suy nghĩ về điều đó.
"Em sẽ giữ lại chiếc ca táp. Mang đến nơi em cần phải mang tới. Những thứ còn lại thì sẽ vứt bỏ."
"Đó là điều anh cũng sẽ làm. Em sẽ vứt chúng ở đâu?"
"Em nghĩ là ở chỗ đầu tiên em nhìn thấy."
Có một đoạn đường phụ nối giữa khách sạn này và khách sạn kế tiếp trên đường lớn. Nó vòng qua hai khách sạn rồi chạy ra đường vành đai. Dọc theo một đoạn dài chừng hai chục mét có một dãy thùng rác. Tôi chỉ về phía đó.
"Giả sử hắn lái xe ra theo đường đó thì sao?" tôi nói. "Giả sử hắn dừng lại ném cái túi vải dệt vào thẳng một trong các thùng rác đó thì sao?"
"Nhưng hắn sẽ giữ lại chiếc ca táp, đúng không?"
"Có thể chúng ta không tìm chiếc ca táp. Ngày hôm qua, anh chạy xe nhiều dặm để ra lùm cây ấy nhưng anh lại nấp dưới ruộng. Một đòn đánh lạc hướng, phải không? Nó thuộc về thói quen. Có lẽ Joe cũng có thói quen ấy. Có thể anh ấy đã mang chiếc ca táp theo nhưng lại bỏ những thứ quan trọng trong chiếc túi vải dệt."
Roscoe nhún vai. Vẫn không tin. Chúng tôi bắt đầu bước dọc theo con đường phụ. Khi tới gần, những thùng rác trông thật lớn. Tôi phải đu lên cạnh từng thùng đề ngó vào trong. Thùng đầu tiên rỗng không. Trong đó chẳng có gì ngoài những đám bụi bẩn trong nhà bếp sau nhiều năm tích tụ. Thùng thứ hai thì đầy. Tôi tìm một đoạn gậy từ một bức tường đá không trát đã sập và chọc vào đó. Không thể thấy gì. Tôi thả người xuống bước tới thùng tiếp theo.
Trong thùng có một chiếc túi vải dệt. Nằm ngay trên vài thùng bìa cứng cũ. Tôi dùng đoạn gậy khều lấy nó. Lôi ra. Quẳng xuống cạnh chân Roscoe. Rồi nhảy xuống ngay bên chiếc túi. Đây là chiếc túi rúm ró đã được dùng đi dùng lại nhiều. Vải xơ và trầy xước. Trên túi đầy nhãn dán của các
hãng hàng không. Ở tay cầm buộc một bảng tên như chiếc thẻ tín dụng vàng thu nhỏ. Trên đó ghi: Reacher.
"OK, Joe," tôi tự nhủ. Ta hãy xem anh có phải tay khôn ngoan không".
Tôi đang tìm những chiếc giày. Chúng nằm ở túi ngoài của chiếc túi. Hai đôi. Bốn chiếc, đúng như bảng liệt kê của bộ phận buồng phòng. Tôi lần lượt lột đế trong của từng chiếc ra. Phía dưới chiếc thư ba, tôi thấy một túi Ziplock nhỏ xíu. Trong đó có một mẩu giấy in gập lại.
"Khôn như ma, Joe ạ", tôi lại tự nhủ và bật cười.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Reacher báo thù.