• 341

Chương 29


Số từ: 3378
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
"Là anh sao?" Finlay thở hắt ra.
Picard lạnh lùng nở một nụ cười với đội trưởng thám tử.
"Không ai khác", hắn nói. 'Tất cả trò vui này là của tao, tin tao đi. Bọn mày đã rất có ích đấy, cả hai. Rất chu đáo. Bọn mày đã cung cấp cho tao thông tin kịp thời về từng bước một. Bọn mày đã trao cho tao gia đình Hubble, và bọn mày đã trao cho tao sĩ quan Roscoe. Tao thực sự không thể đòi hỏi thêm gì nữa."
Finlay như cắm rễ xuống sàn. Run rẩy.
"Là anh sao?" ông lặp lại.
"Lẽ ra mày nên nhận thấy điều đó từ hôm thứ Tư, đồ khốn ạ," Picard nói. "Tao đã điều thằng nhỏ tới khách sạn của Joe hai tiếng trước khi tao bảo bọn mày. Bọn mày đã làm tao thất vọng. Tao mong đợi làm việc này lâu rồi chứ không phải mãi tới tận bây giờ."
Hắn nhìn hai chúng tôi và mỉm cười. Finlay quay đi. Nhìn tôi. Tôi không thể nghĩ ra điều gì để nói với ông. Tôi không thể nghĩ được điều gì. Chỉ nhìn tấm thân khổng lồ của Picard ở cửa và có một cảm giác rất mạnh rằng đây sẽ là ngày cuối cùng của đời mình. Ngày hôm nay nó sẽ chấm dứt.
"Ra chỗ kia", Picard lệnh cho tôi. "Cạnh chỗ Finlay."
Hắn đã sải hai bước dài vào phòng và đang chĩa súng thẳng vào tôi. Một cách máy móc, tôi nhận thấy rằng đây là một khẩu mới, nòng ngắn cỡ .38. Tôi tự động tính toán rằng nó sẽ bắn chính xác ở cự ly ngắn thế này. Nhưng không thể tin tưởng một khẩu cỡ .38 hạ được mục tiêu. Và ở đây có hai chúng tôi, Picard chỉ có một. Hơn nữa Finlay còn có vũ khí trong bao súng đeo qua vai, phía dưới chiếc áo khoác bằng vải tuýt. Tôi dành một phần nhỏ giây tính toán các khả năng. Rồi tôi từ bỏ việc tính toán ấy bởi thị trưởng Teale bước vào cửa phía sau Picard. Tay trái lão cầm chiếc gậy chống nặng. Nhưng bên tay phải là một khẩu súng trường trang bị cho lực lượng cảnh sát. Đó là một khẩu Ithaca Mag-10. Việc lão chĩa súng hay không thực sự chẳng thành vấn đề.
"Ra chỗ kia," Picard nhắc lại với tôi.
"Roscoe ở đâu?" tôi hỏi hắn.
Picard bật cười với tôi. Chỉ cười và dùng nòng súng ra hiệu rằng tôi nên đứng lên bước tới cạnh Finlay. Tôi nhấc người khỏi bàn bước đi. Tôi cảm thấy hai chân như đeo đá. Tôi bặm môi nhăn nhó bước với vẻ quyết tâm của một người què quặt cố gắng đi. Tôi đứng cạnh Finlay. Teale dùng khẩu súng khổng lồ bắn đạn chùm khống chế hai chúng tôi. Picard thọc tay vào phía dưới áo khoác của Finlay. Gỡ khẩu súng ngắn khỏi bao. Nhét vào túi chiếc áo khoác khổng lồ của hắn. Chiếc áo như bật ra dưới sức nặng cơ thể. Nó to như một chiếc lều. Picard bước sang một bên vỗ người tôi từ trên xuống. Tôi không có vũ khí. Áo khoác của tôi đang để bên ngoài, trong cốp xe Bentley. Rồi gã đặc vụ lùi lại đứng cạnh Teale. Finlay nhìn Picard như thể trái tim mình bị bóp nát.
"Tất cả chuyện này là sao?" viên thám tử hỏi. "Chúng ta đã quen thân từ lâu, đúng không?"
Picard chỉ nhún vai với ông.
"Tao đã bảo mày tránh xa," hắn nói 'Từ hồi tháng Ba tao đã có ngăn mày xuống dưới này. Tao đã cảnh báo để mày không làm việc ấy. Đúng như thế, phải không? Nhưng mày không chịu nghe, đúng không, thằng khốn cứng đầu? Thế nên mày nhận những gì mày phải nhận, ông bạn của tao ạ."
Tôi nghe tiếng gầm của Picard và cảm thấy khổ tâm cho Finlay hơn là cho chính mình. Nhưng rồi Kliner bước qua cửa vào phòng. Khuôn mặt rắn đanh của hắn nứt ra một điệu cười nhăn nhở. Những chiếc răng thú của hắn lấp lánh. Đôi mắt Kliner xoáy thẳng vào tôi. Tay trái lão đang cầm một khẩu Ithaca Mag-10 nữa. Bên tay phải, lão cầm khẩu súng đã giết chết Joe. Nó đang chĩa thẳng vào tôi. Đây là khẩu Ruger Mark II. Một khẩu tự động đảm bảo sự kín đáo có cỡ nòng .22. Lắp ống giảm thanh loại lớn. Đây là súng dành cho sát thủ thích áp sát mục tiêu. Tôi chằm chằm nhìn khẩu súng. Các đây chín ngày, đầu thiết bị giảm thanh đó đã chạm vào thái dương anh trai tôi. Chẳng có gì nghi ngờ về điều ấy. Tôi có thể cảm nhận được.
Picard và Teale di chuyển về sau chiếc bàn. Teale ngồi xuống ghế. Picard đứng phía sau lão già. Kliner ra hiệu cho Finlay và tôi ngồi. Lão đang dùng nòng khẩu súng trường làm gậy lệnh. Những động tác ngắn, giật cục cho chúng tôi di chuyển. Hai chúng tôi ngồi xuống. Bên cạnh nhau trước chiếc bàn gỗ hồng sắc lớn. Chúng tôi chằm chằm nhìn thẳng vào mặt Teale. Kliner đóng cửa phòng tựa người vào đó. Lão dùng một tay giữ khẩu súng trường tì vào hông, chĩa vào một phía đầu tôi. Khẩu .22 giảm thanh chĩa xuống sàn.
Tôi quắc mắt nhìn lần lượt cả ba. Lão già Teale đang chằm chằm nhìn tôi với mọi loại căm ghét thể hiện trên gương mặt già nhăn nheo. Lão run rẩy. Lão trông như người đang căng thẳng khủng khiếp. Lão trông tuyệt vọng. Gần như sắp suy sụp. Tay thị trưởng này trông già hơn hai mươi tuổi so với lão già có làn da nhẵn nhụi tôi gặp hôm thứ Hai. Picard thì trông khá hơn. Hắn có sự điềm tĩnh của một vận động viên điền kinh khổng lồ. Như một ngôi sao bóng đá hay nhà vô địch Olympic đến thăm trường phổ thông mình từng học. Nhưng xung quanh hai mắt hắn, da thịt như co chặt lại. Và hắn đang chọc mạnh ngón tay vào đùi. Đầy căng thẳng.
Ánh mắt tôi xoay sang Kliner. Trừng trừng nhìn lão. Nhưng không có biểu hiện gì. Người lão không chút mỡ, rắn đanh và khô quắt lại. Kliner không động đậy. Chỉ đứng im hoàn toàn. Gương mặt và cơ thể lão không thể hiện gì hết. Trông lão như một pho tượng tạc từ gỗ tếch. Nhưng hai mắt rực lên sức mạnh tàn ác. Từ khuôn mặt trơ trơ rắn đanh, hai con mắt như lao ra xuyên vào tôi.
Teale lạch cạch mở một ngăn kéo của chiếc bàn hồng sắc. Lấy ra chiếc đài ghi âm mà Finlay đã dùng ghi lời khai của tôi. Đưa cho Picard phía sau lưng. Picard đặt khẩu súng của hắn xuống rồi gỡ đám dây cứng, cắm vào nguồn điện. Không để tâm gì tới chiếc micro. Chúng sẽ không làm gì hết. Chúng sẽ bật cho chúng tôi nghe gì đó. Teale rướn ra bấm nút đàm thoại nội bộ. Trong không gian tĩnh lặng, tôi nghe tiếng tín hiệu lờ mờ phía ngoài phòng họp.
"Baker hả?" Teale nói. "Hãy vào đây."
Kliner rời cánh cửa và Baker bước vào. Hắn đang mặc sắc phục. Trong bao súng là một khẩu cỡ nòng .38. Viên cảnh sát nhìn tôi. Không nhăn nhở cười. Baker đang cầm hai cuốn băng. Teale nhận từ tay hắn. Chọn cuốn thứ hai.
"Một cuốn băng", lão thị trưởng già nói. "Nghe nhé. Bọn mày sẽ thấy cái này thú vị đấy."
Teale lập cập cho băng vào và đẩy cửa băng đóng lại. Bấm cho chạy. Bộ cơ rít lên và loa loẹt xoẹt. Sau tiếng loẹt xoẹt ấy, tôi có thể nghe thấy tiếng ro ro. Rồi chúng tôi nghe thấy giọng Roscoe. Đó là giọng nói to đầy hoảng sợ. Tiếng nói ấy vang khắp căn phòng yên lặng.
"Reacher à?" Roscoe nói. "Đây là thông điệp dành cho anh, được chứ? Thông điệp là anh nên làm những gì họ bảo, nếu không em sẽ gặp rắc rối. Thông điệp là nếu anh có bất kỳ sự hoài nghi nào về rắc rối, anh nên trở lại nhà xác xem báo cáo phẫu thuật tử thi bà Morrison. Đó là rắc rối em sẽ gặp phải. Thế nên hãy giúp em, được chứ? Hết thông điệp, Reacher."
Giọng Roscoe chìm dần vào tiếng ro ro. Tôi nghe tiếng thở đau đớn lờ mờ như thể cô bị lôi xệch khỏi micro. Rồi Teale mạnh tay bấm tắt chiếc máy ghi âm. Tôi chằm chằm nhìn lão. Nhiệt độ cơ thể tôi như đã giảm xuống bằng không. Tôi chẳng còn cảm giác sống nữa.
Picard và Baker đang nhìn tôi. Toát lên sự mãn nguyện. Như thể chúng đoán đúng được con bài đang bị giấu. Teale mở cửa băng nhỏ lấy cuốn băng ra. Đặt xuống cạnh bàn. Giơ cuốn băng còn lại lên cho tôi thấy rồi cho vào máy. Lại đẩy cửa băng nhỏ đóng lại rồi bấm nút chạy.
"Một cuốn nữa", lão già thuyết minh. "Nghe nhé".
Chúng tôi lại nghe thấy tiếng loẹt xoẹt như cũ. Lại tiếng ro ro. Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng Charlie Hubble. Nghe giọng cô cực kỳ hoảng sợ. Giống như sáng thứ Hai, khi cô đứng trên con đường rải sỏi sáng sủa nối nhà với phố.
"Hub à?" Charlie hỏi. "Charlie đây. Em mang theo các con. Nếu em không ở nhà, anh hiểu thế nghĩa là sao chứ? Em phải chuyển cho anh một thông điệp. Nếu anh không quay lại, điều gì đó sẽ xảy ra với bọn trẻ. Họ bảo em rằng anh biết điều đó là gì. Họ nói rằng điều ấy nên xảy ra với anh và em, nhưng thay vào đó sẽ diễn ra với các con. Thế nên anh phải trở lại ngay, được chứ?"
Giọng nói kết thúc với đoạn cuối cao lên thể hiện nỗi hoảng sợ, rồi chìm vào tiếng ro ro. Teale thọc tay vào nút dừng. Lấy băng ra cẩn thận để lên cạnh bàn. Ngay phía trước mặt tôi. Rồi Kliner bước vào tầm quan sát của tôi và cất tiếng.
"Mày phải mang cuốn băng đó theo", hắn nói với tôi. "Mày phải mang nó tới nơi mày giấu Hubble dù đó là nơi đâu, và mày phải bật cho nó nghe."
Finlay và tôi nhìn nhau. Chỉ chăm chằm nhìn nhau đầy kinh ngạc. Rồi tôi ngồi thẳng dậy trừng trừng nhìn Kliner.
"Bọn mày đã giết Hubble rồi", tôi nói.
Kliner chần chừ một giây.
"Đừng cố làm trò vớ vẩn ấy," lão già nói. "Chúng tao đã chuẩn bị giết nó thì mày ngáng đường. Mày đã giấu nó đi, Charlie đã nói với chúng tao thế."
"Charlie bảo chúng mày thế à?"
"Chúng tao đã hỏi nó là Hubble ở đâu. Nó hứa với chúng tao rằng mày có thể tìm ra chồng nó. Nó gần như khăng khăng về điều ấy. Suốt thời gian đó chúng tao kề một con dao giữa hai chân con gái nó. Nó lo lắng nên thuyết phục chúng tao rằng chồng nó không nằm ngoài tầm với của bọn tao. Charlie bảo rằng mày đã khuyên nhủ và hướng dẫn chồng nó đủ cách. Nó nói là mày đã giúp đỡ Hubble đủ mọi hình thức. Nó bảo mày có thể tìm ra Hubble. Tao hy vọng là, vì sự an toàn của mọi kẻ khác, Charlie không nói dối".
"Bọn mày đã giết Hubble rồi," tôi nhắc lại. "Tao không biết gì về chuyện đó."
Kliner gật đầu thở dài. Hạ giọng xuống.
"Bỏ mẹ trò vớ vẩn ấy đi," lão nói. "Mày đang giấu Hubble, chúng tao cần đưa nó trở lại. Chúng tao cần nó trở lại ngay. Đó là chuyện rất khẩn với chúng tao. Chúng tao có việc phải làm. Thế nên chúng tao có một số lựa chọn. Chúng tao có thể dần mày nhừ tử để phải phun ra điều ấy. Chúng tao đã bàn chuyện đó. Đó là vấn đề chiến thuật, đúng không? Nhưng bọn tao cho là có thể mày sẽ đánh lạc hướng bọn tao bởi bây giờ thời gian còn rất ít. Có lẽ mày thấy đó là lựa chọn tốt nhất của mày, đúng không?"
Lão già chờ tôi nói. Song hắn không nhận được gì hết.
"Thế nên việc chúng ta sẽ làm là thế này", Kliner nói. "Picard sẽ đi cùng mày để đón Hubble. Khi mày đến chỗ Hubble đang ở, Picard sẽ gọi cho tao. Vào điện thoại di động của tao. Ông ta biết số rồi. Sau đó cả ba sẽ trở lại đây. OK chưa?"
Tôi không nói gì.
"Nó đang ở đâu?" đột nhiên Kliner hỏi.
Tôi chuẩn bị lên tiếng thì lão già giơ một tay lên ngăn lại.
"Như tao đã bảo mày, bỏ mẹ trò vớ vẩn ấy đi," lão nói. "Bỏ mẹ cái trò ngồi đây nghĩ đến nát óc. Chắc chắn là mày đang cố gắng tìm ra cách có thể hạ Picard. Nhưng mày không thể làm được điều ấy đâu."
Tôi nhún vai. Chẳng nói gì.
"Hai vấn đề," Kliner tiếp tục. "Tao không tin mày có thể hạ Picard. Tao không tin bất kỳ ai có thể làm điều ấy. Chưa từng có ai làm được điều đó. Và số máy di động của tao không được viết ra. Nó nằm trong đầu Picard."
Tôi lại nhún vai. Kliner là một tên khôn ngoan. Loại khốn nạn nhất.
"Để tao thêm vài yếu tố," hắn nói. "Chúng tao không biết chính xác Hubble đang ở cách bao xa. Và mày sẽ không nói cho chúng tao sự thật về điều đó. Thế nên tao sẽ nói cho mày biết việc chúng tao sẽ làm. Chúng tao sẽ cho mày thời hạn."
Lão già dừng nói bước tới chỗ Finlay đang ngồi. Hắn nâng khẩu .22 đặt đầu bộ phận giảm thanh vào tai Finlay. Ấn mạnh vào cho tới khi Finlay nghiêng người trên ghế.
"Ông thám tử đây sẽ phải ngồi tù," Kliner thông báo. "Nó sẽ bị còng tay vào song sắt. Nếu Picard không gọi cho tao trước bình minh ngày mai một tiếng, tao sẽ chĩa khẩu súng trường vào buồng giam của thám tử cho nó tan xác pháo. Rồi tao sẽ sai sĩ quan Roscoe quyến rũ dùng miếng bọt biển lau sạch lòng mề ông ta bám trên tường trong xà lim. Rồi tao sẽ cho mày thêm một giờ. Nếu Picard không gọi cho tao vào lúc mặt trời lên, tao sẽ bắt đầu với chính sĩ quan Roscoe quyến rũ. Rốt cuộc con bé ấy sẽ rất đau đớn, Reacher. Nhưng trước tiên sẽ bị hãm hiếp rất nhiều lần. Rất ghê gớm. Mày nghe tao nói rồi đấy Reacher. Sẽ rất lộn xộn. Thực sự là rất lộn xộn. Thị trưởng Teale và tao đã có một tiếng đầy dễ chịu khi bàn bạc chính xác những gì chúng tao sẽ làm với Roscoe."
Kliner gần như đẩy Finlay ra khỏi ghế khi dùng khẩu súng tự động ép vào tai ông. Hai môi Finlay mím chặt. Kliner nhếch mép cười với tôi. Tôi mỉm cười đáp lại hắn. Kliner như một xác chết. Lão như một kẻ đã nhảy từ nhà cao tầng xuống. Và vẫn chưa rơi xuống đất. Nhưng lão đã nhảy.
"Mày hiểu chứ?" lão già hỏi tôi. "Hãy gọi lúc sáu giờ sáng mai để cứu mạng quý ông Finlay, lúc bảy giờ để cứu mạng quý cô Roscoe. Và đừng gây chuyện với Picard. Chẳng ai khác biết số điện thoại của tao đâu."
Tôi một lần nữa nhún vai với lão già.
"Mày hiểu chứ?" lão già nhắc lại.
"Tao nghĩ là tao hiểu," tôi đáp. "Hubble đã bỏ trốn và bọn mày không biết tìm anh ta bằng cách nào, đúng không? Đó là điều mày đang nói với tao à?"
Chẳng ai nói gì.
"Bọn mày không thể tìm được anh ta, đúng không?" tôi tiếp. "Mày là đồ vô dụng, Kliner. Mày là loại cứt đái vô dụng. Mày nghĩ mày là một tay khôn ngoan, nhưng mày chẳng thể tìm nổi Hubble. Đến cả cái lỗ đít của mày mày cũng chịu chết chẳng thể tìm ra ấy chứ."
Tai tôi có thể cảm nhận rằng Finlay không thở nổi. Ông nghĩ tôi đang chơi đùa với tính mạng ông. Nhưng lão già Kliner để mặc viên thám tử. Lại bước vào tầm quan sát của tôi. Lão đã tái dại đi. Tôi có thể ngửi được sự căng thẳng của lão. Tôi vừa mới quen với thông tin Hubble vẫn còn sống. Anh ta đã chết cả tuần, giờ anh chàng sống lại. Anh ta vẫn sống và đang lẩn trốn đâu đó. Hubble đã lẩn trốn suốt tuần, trong khi bọn chúng tìm kiếm anh ta. Tay này đang trốn chạy. Sáng hôm thứ Hai Hubble đã không bị lôi khỏi nhà. Anh ta đã tự đi. Anh ta đã ngửi thấy mùi nguy hiểm của cú điện thoại dặn ở nhà, rồi bỏ chạy để thoát khỏi tử thần. Và bọn chúng không thể tìm ra Hubble. Paul Hubble đã cho tôi chút xíu hy vọng mà tôi sẽ cần tới.
"Hubble có gì mà bọn mày muốn đến thế?" tôi hỏi.
Kliner nhún vai.
"Nó là việc cuối cùng chưa được giải quyết," hắn nói. "Tao đã xử lý mọi việc khác. Và tao sẽ không từ bỏ công việc của mình chỉ bởi một thằng khốn như Hubble chạy lăng nhăng đâu đó há cái miệng ngu ngốc của nó ra. Thế nên tao cần có nó ở nhà. Nơi nó phải ở. Thế nên mày sẽ tìm nó cho tao."
Tôi cúi người chằm chằm nhìn vào hai mắt lão già.
"Thằng con trai không thể tìm anh ta cho mày à?" tôi nói, nhẹ nhàng.
Chẳng ai nói gì. Tôi cúi người thêm một chút.
"Bảo con trai mày đưa nó về ấy," tôi tiếp.
Kliner im lặng.
"Con trai mày đâu rồi, Kliner?" tôi hỏi.
Lão già chẳng nói gì.
"Chuyện gì đã xảy ra với nó vậy?" tôi tiếp tục một câu hỏi. "Mày biết chứ?"
Hắn biết, nhưng hắn không biết. Tôi có thể thấy như thế. Kliner vẫn chưa chấp nhận điều đó. Hắn cho thằng con bám theo tôi nhưng nó đã không trở về. Thế nên hắn đã biết, nhưng hắn chưa thú nhận với chính mình về chuyện ấy. Gương mặt rắn đanh của Kliner nhão ra. Hắn muốn biết. Nhưng hắn không thể hỏi tôi. Hắn muốn căm thù tôi vì đã giết con trai hắn. Nhưng hắn cũng không thể làm điều ấy. Bởi làm thế đồng nghĩa với việc thú nhận điều đó là sự thật.
Tôi chằm chằm nhìn Kliner. Hắn muốn nâng khẩu súng trường to bự kia bắn tôi thành một đống đỏ bầy nhầy. Nhưng hắn không thể. Bởi Kliner muốn tôi đưa Hubble trở về. Trong lòng hắn đang nổi sóng. Lão già muốn bắn chết tôi ngay lập tức. Nhưng với lão, bốn mươi tấn tiền quan trọng hơn tính mạng con trai lão.
Tôi chằm chằm nhìn vào đôi mắt của kẻ đã chết. Không chớp. Nói rất nhẹ.
"Con trai mày đang ở đâu, Kliner?" tôi nói.
Trong một khoảng thời gian dài, trong phòng chỉ có sự im lặng.
"Đưa nó ra khỏi đây," Kliner nói. "Nếu mày không ra khỏi đây trong vòng một phút, Reacher, tao sẽ bắn chết ngay tay thám tử."
Tôi đứng dậy. Nhìn một vòng cả năm tên. Gật đầu với Finlay. Hướng ra cửa. Picard theo sau tôi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Reacher báo thù.