• 338

Chương 28


Số từ: 1809
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Picard đón chúng tôi trong sảnh tồi tàn của mình rồi đưa vào một căn phòng bên mé. Chúng tôi điểm qua hết những gì mình đã biết. Đặc vụ FBI gật đầu, hai mắt ánh lên. Ông đang chứng kiến một vụ lớn.
"Công việc thật hoàn hảo, các bạn ạ," ông nói. "Nhưng bây giờ chúng ta đang đối đầu với bọn nào? Tôi nghĩ chúng ta phải nói rằng những tay gốc Tây Ban Nha nhỏ bé này là bọn bên ngoài. Chúng là bọn đánh thuê. Chúng không ẩn mặt. Nhưng tại địa bàn thì chúng ta vẫn còn năm trong số mười tên ban đầu ẩn mặt. Chúng ta vẫn chưa xác định được chúng. Điều đó có thể khiến mọi thứ trở nên khó khăn với chúng ta. Chúng ta đã biết về Morrison, Teale, Baker và hai cha con Kliner, đúng không? Nhưng năm tên còn lại là những ai? Có thể là bất kỳ ai dưới đó, đúng không?"
Tôi lắc đầu.
"Chúng ta chỉ cần xác định danh tính thêm một tên nữa", tôi nói. "Đêm qua tôi đã đánh hơi được bốn tên. Chỉ còn tên thứ mười là chúng ta chưa biết"
Cả Picard và Finlay đều ngồi thẳng người lên.
"Bốn tên đó là những ai?" Picard hỏi.
"Hai tên gác cổng nhà kho", tôi nói. "Và hai cảnh sát nữa. Nhóm hỗ trợ hôm thứ Sáu tuần trước".
"Thêm cảnh sát nữa à?" Finlay hỏi. "Chó chết thật."
Picard gật đầu. Úp đôi tay khổng lồ xuống bàn.
"OK," viên đặc vụ nói. "Ngay bây giờ hai người trở về Margrave đi. Cố gắng tránh xa rắc rối, nhưng nếu không thể thì hãy thực hiện các vụ bắt giữ. Song cần cẩn thận với tay thứ mười này. Có thể là bất kỳ kẻ nào. Tôi sẽ ở ngay sau lưng hai vị. Cho tôi hai mươi phút để đưa Roscoe trở về và tôi sẽ gặp hai người dưới ấy."
Tất cả chúng tôi đứng dậy. Bắt tay nhau. Picard hướng lên gác còn Finlay và tôi trở ra xe Bentley.
"Thế nào?" viên thám tử hỏi tôi.
"Baker", tôi đáp. "Đêm qua hắn vô tình chạm mặt tôi. Tôi bịa ra cho hắn câu chuyện về việc tới nhà Hubble để tìm một số tài liệu, rồi tôi tới đó đợi xem điều gì xảy ra. Và thằng con Kliner cùng bốn tên tay sai của hắn xuất hiện. Chúng tới để đóng đinh tôi vào tường phòng ngủ của Hubble."
"Chúa ạ," Finlay thốt lên. "Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
'Tôi đã hạ chúng."
Viên thám tử quay sang nhìn tôi chằm chằm trong khi xe chạy với tốc độ chín mươi dặm một giờ.
"Ông hạ chúng rồi à?" ông hỏi. "Ông đã hạ thằng con trai Kliner à?"
Tôi gật đầu. Finlay yên lặng một lúc. Giảm tốc độ còn tám mươi lăm dặm một giờ.
"Chuyện ấy diễn ra thế nào?" ông hỏi.
"Tôi phục kích chúng. Ba tên bị tôi đánh vào đầu. Một tên thì tôi rạch họng. Thằng con trai Kliner thì tôi dìm chết dưới bể bơi. Đó là lý do bản danh sách của Joe bị ướt sũng nước. Bị tẩy hết mực."
"Chúa ạ," Finlay lại nói. "Ông đã giết chết năm người. Đó là việc kinh khủng lắm đấy, Reacher. Ông cảm thấy thế nào về chuyện đó?"
Tôi nhún vai. Nghĩ về anh trai Joe. Nghĩ về anh như một thanh niên cao và vụng về mười tám tuổi vừa rời nhà tới học viện West Point. Nghĩ về Molly Beth Gordon, đang giơ lên chiếc va li nặng bằng da màu vang đỏ và mỉm cười với tôi. Tôi liếc qua Finlay trả lời câu hỏi của ông bằng chính một trong những câu hỏi của tôi.
"Ông cảm thấy thế nào khi vạch mặt được bọn chúng?" tôi hỏi.
Viên thám tử lắc đầu một cách đột ngột như con chó giũ hết nước lạnh bám trên người.
"Chỉ còn bốn tên," ông nói.
Viên thám tử bắt đầu vuốt tay lái chiếc xe như thể ông là thợ nướng bánh đang làm một cái bánh xoắn. Ông nhìn qua kính chắn gió rồi thổi phù một hơi mạnh.
"Có cảm nhận gì về tên thứ mười không?" Finlay hỏi.
"Chẳng thực sự quan trọng hắn là ai. Ngay bây giờ hắn đang ở nhà kho cùng ba tên kia. Bây giờ bọn chúng đang thiếu lực lượng, đúng không? Toàn bộ bọn chúng sẽ thực hiện nhiệm vụ gác cả đêm. Ngày mai là nhiệm vụ nhận hàng. Cả bốn tên bọn chúng."
Tôi bật đài của chiếc Bentley. Một chiếc đài lớn bằng crôm. Đài của Anh đã tồn tại được hai mươi năm. Nhưng nó vẫn hoạt động. Nó phát một kênh hay. Tôi ngồi nghe nhạc, cố gắng không để mình thiếp đi.
"Không thể tin nổi," Finlay nói. "Làm thế quái nào một nơi như Margrave lại bắt đầu với chuyện này nhỉ?"
"Nó bắt đầu thế nào à?" tôi hỏi. "Nó bắt đầu với Eisenhower. Đó là lỗi của ông ta."
"Eisenhower hả? Ông ấy liên quan gì tới chuyện này?"
"Ông ta xây dựng các tuyến đường liên bang. Ông ấy giết chết Margrave. Hồi trước, tỉnh lộ cổ là tuyến đường duy nhất. Mọi người và mọi thứ phải chạy qua Margrave. Nơi ấy đầy các nhà trọ và quán bar, người ta đi qua đó, tiêu tiền ở đó. Rồi các tuyến quốc lộ được xây dựng, đi lại bằng đường hàng không rẻ đi, đột nhiên thị trấn chết. Nó héo mòn đi thành một chấm trên bản đồ bởi quốc lộ nằm cách nó tới mười bốn dặm."
"Vậy đó là lỗi của quốc lộ à?"
"Là lỗi của thị trưởng Teale. Thị trấn đã bán đất làm nhà kho nhằm kiếm chút tiền mới, đúng không? Lão già Teale đã dẫn mối cho hợp đồng ấy. Nhưng lão không có can đảm từ chối khi khoản tiền mới hóa ra là tiền bẩn. Kliner sắp xếp dùng chỗ tiền ấy cho hoạt động đen tối lão dựng lên, và lão già Teale bắt tay ngay với Kliner."
"Lão ấy là chính trị gia. Họ không bao giờ nói không với tiên. Và đó là món tiền lớn kinh khủng. Teale đã dùng nó để xây dựng lại toàn bộ thị trấn."
"Lão đã dùng chỗ tiền ấy dìm chết cả thị trấn," tôi nói. "Nơi này là một bể phân rồi. Người ta nổi nhờ tiền bẩn. Từ tay thị trưởng tới kẻ đánh bóng các cây anh đào."
Chúng tôi lại dừng nói chuyện. Tôi loay hoay với núm chỉnh đài và nghe Albert King nói với tôi rằng nếu không có sự đen đủi thì ông sẽ chẳng bao giờ có may mắn cả. (Albert Nelson – 1923-1992, nhạc công ghita, ca sĩ dòng nhạc blues của Mỹ có ảnh hưởng lớn tới các tay ghita chơi rock ở nước này).

"Nhưng tại sao lại là Margrave?" Finlay hỏi lại.
Ông già Albert bảo tôi rằng đen đủi và rắc rối là bạn cũ của ông.
"Đặc điểm địa lý và vấn đề cơ hội," tôi giải thích. "Nó nằm đúng chỗ. Tất cả các loại quốc lộ đều giao nhau dưới này và có thể chạy thẳng xuống các bến tàu ở Florida. Margrave là nơi yên tĩnh, những kẻ điều hành thị trấn lại là bọn khốn nạn tham lam làm những việc chúng bị sai khiến."
Finlay im lặng. Nghĩ về những dòng đô la giấy chảy ào ào về phía Nam và phía Đông. Như cơn bão diễn ra sau một trận lụt. Một đợt thủy triều nhỏ. Lực lượng nhân công ít ỏi và khốn cùng ở Margrave giữ cho nó tiếp tục chảy. Chỉ cần tắc một chút là vài chục ngàn đô la sẽ dồn ứ lại. Như đường cống thoát nước. Đủ tiền để nhấn chìm một thị trấn. Đội trưởng thám tử gõ những ngón tay trên tay lái. Chạy hết đoạn đường còn lại trong im lặng.

Chúng tôi đỗ xe ở ô gần cửa đồn nhất. Hình ảnh chiếc xe phản chiếu trên lớp kính cửa. Một chiếc Bentley cũ màu đen, bản thân nó có giá một trăm ngàn đô la. Cộng một trăm ngàn nữa trong cốp. Chiếc xe đắt giá nhất bang Georgia. Tôi bật nắp cốp. Trải chiếc áo khoác lên trên thùng chứa điều hòa nhiệt độ. Đợi Finlay rồi cùng bước tới cửa.
Nơi này vắng tanh trừ nhân viên hành chính. Ông gật đầu chào chúng tôi. Chúng tôi vòng qua quầy tiếp tân. Bước qua phòng họp lớn và yên tĩnh tới căn phòng đầy gỗ hồng sắc ở phía sau. Bước vào rồi khép cửa lại. Finlay trông có vẻ lo lắng.
"Tôi muốn biết tên thứ mười là ai," ông nói. "Đó có thể là bất kỳ ai. Có thể là thượng sĩ làm văn phòng. Trong vụ này đã có bốn cảnh sát rồi".
"Không thể là ông ta," tôi nói. "Ông ta chưa bao giờ làm gì. Chỉ mài đũng quần trên ghế. Nhưng có thể là Stevenson. Anh ta có liên hệ với Hubble."
Đội trưởng thám tử lắc đầu.
"Không", ông nói. "Teale đã loại anh ta ra khi lão tiếp nhận chức đồn trưởng. Lão muốn anh ta ở nơi lão có thể giám sát. Như vậy không phải Stevenson. Tôi đoán có thể là bất kỳ kẻ nào. Có thể là Eno. Ở tiệm ăn ấy. Lão là một tay tính khí không tốt."
Tôi nhìn Finlay.
"Ông là một tay tính khí không tốt, Finlay," tôi bảo. "Tính nóng chưa bao giờ khiến ai trở thành tội phạm."
Viên cảnh sát nhún vai. Tảng lờ lời chế giễu.
"Vậy chúng ta làm gì?" ông hỏi.
"Chúng ta đợi Roscoe và Picard. Chúng ta thống nhất lúc ở đó rồi."
Tôi ngồi xuống cạnh chiếc bàn lớn bằng gỗ hồng sắc đung đưa hai chân. Finlay bước tới bước lui trên tấm thảm đắt tiền. Chúng tôi đợi như thế trong hai mươi phút và rồi cửa mở. Picard đứng đó. Ông to lớn đến mức choán hết cả cửa. Tôi thấy Finlay chằm chằm nhìn Picard như thể có chuyện gì đó không ổn với viên đặc vụ. Tôi dõi theo ánh mắt của ông.
Có hai điều không ổn với Picard. Thứ nhất, ông ta không đưa theo Roscoe. Thứ hai, bàn tay khổng lồ của ông ta cầm một khẩu súng ngắn cỡ nòng .38 được nhà nước trang bị. Viên đặc vụ đang nắm chắc khẩu súng chĩa thẳng nòng vào Finlay.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Reacher báo thù.