• 114

Chương 03-4


Số từ: 4355
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Chỗ làm việc của cô nằm ở góc tràn ngập ánh nắng mặt trời ở mặt trước tòa nhà, trông ra Đại lộ 7. Tuy nó khá ồn, nhưng ánh sáng khiến nó đáng giá.
Chỗ này rất tiện lợi, có một bàn làm việc kiểu Mission lớn và một bàn dài hẹp nơi cô để các bản vẽ. Tường ốp gỗ, treo các mẫu thiết kế ở các giai đoạn phát triển khác nhau. Ở giữa phòng là bốn chiếc ghế thiết kế từ một căn nhà ở Palm Beach, bọc da trắng. Một chiếc bàn cà phê thủy tinh có chân bằng sắt uốn đặt chính giữa. Tạp chí và báo chất đầy trên bàn, và trên cùng là hai phong bì lớn với tên cô được viết rõ ràng bằng bút bạc.
Cô rên lên một tiếng và ngồi xuống ghế, mở chiếc phong bì ở trên ra.
Bên trong là vài bản vẽ trên giấy trắng. Cô nhìn lướt qua, rồi đặt lên chồng báo, ngả người ra ghế, dùng ngón tay ép chặt hai mắt nhắm lại. Đúng như cô đã dự đoán, bản vẽ của cô Matsuda rất tệ.
Cô thả tay ra và nhìn vào chiếc phong bì thứ hai. Đột nhiên nét chữ bạc có vẻ báo điềm gở. Cô lật nó lại để không phải nhìn vào đó, và xé phong bì.
Mấy cái này còn tệ hơn phong bì đầu tiên! Cô đã dành gần như cả đời mình để nhìn các bản vẽ, phân tích chúng, cố nghĩ ra xem có gì không ổn, và làm cách nào, chỉ thay đổi tỉ lệ một vài mi-li-mét, cô có thể khiến nó tốt hơn và đẹp đẽ hơn. Chỉ mất vài giây là cô thấy rằng bản vẽ của cô Matsuda là một thảm họa.
Cô đặt bản vẽ lên chồng giấy tờ, đứng dậy, run rẩy vì giận dữ. Đây là một sự sỉ nhục. Cô gái này không hề có chút tài năng. Và để bắt chước phong cách của cô, cô ta đã lấy những chi tiết đặc biệt của cô và biến chúng thành một bản nhái. Đúng là thế. Cô Matsuda đã quyết định cho cô. Mấy năm trước, Nico đã kể với Victory một chuyện mà cô sẽ không bao giờ quên. Và giờ nhìn xuống bản vẽ của cô Matsuda, cô lại nhớ đến lời Nico:
Khi đụng đến chuyện làm ăn, cậu chỉ phải nhớ một điều. Cậu phải thức dậy vào buổi sáng và có khả năng nhìn vào chính mình trong gương. Dĩ nhiên, vấn đề là cậu phải hiểu được cậu có thể và không thể chấp nhận những gì trong hành vi của chính mình.
Đơn giản là cô không thể nào nhìn vào mình trong gương, khi biết những mẫu thiết kế này được tung ra với tên của cô trên đó.
Như thể cô từng thiết kế thứ gì đó xấu tệ hại đến vậy.
Ông Ikito sẽ phải biết cô nghĩ gì. Cô đã chịu đựng sự sỉ nhục của ông ta đủ rồi. Ông ta có thể ủng hộ và chộp lấy cơ hội của mình với dòng sản phẩm mùa xuân của cô. Hoặc ông ta có thể có các cửa hàng của Victory Ford mà không có gì trong đó...
Cô nhìn đồng hồ. Giờ là khoảng một giờ sáng ở Tokyo; muộn quá rồi không gọi được. Mà ông Ikito không phải là vấn đề duy nhất của cô. Các cửa hiệu - bánh mì và bơ của cô trong hai mươi năm qua - có vẻ cũng đang chống lại cô.
Trong một giây, cô tưởng tượng cảnh mình gọi cho tất cả những người mình quen biết trong ngành thời trang và hét vào mặt họ. Nhưng nếu ta là phụ nữ thì giận dữ thường không có tác dụng gì. Nếu cô để mọi người trong nghề này biết cô giận dữ, đau đớn và buồn khổ thế nào với phản ứng của mọi người ở show trình diễn vừa rồi, họ sẽ coi cô là kẻ yếu đuối và thảm hại. Chỉ có những kẻ thua cuộc mới than van về thất bại và sự kém may mắn của mình, đổ tội cho mọi thứ trừ chính mình.
Cô bước tới bức tường ốp gỗ và xem những mẫu vẽ của cô cho bộ sưu tập mùa xuân. Dù giới phê bình nói gì, cô vẫn nghĩ chúng đẹp, táo bạo, độc đáo, và mới mẻ. Tại sao toàn bộ thế giới không nhìn thấy thứ mà cô đã thấy?
Nghe này, Vic,
Wendy đã nói lúc ăn trưa.
Tớ đã thấy chuyện này xảy ra hàng triệu lần với các đạo diễn, diễn viên, và nhà văn rồi. Một khi ta đã đạt được thành công nhất định, thế giới sẽ đóng khung và dán nhãn cho ta. Khi chúng ta cố làm gì đó khác đi, đột nhiên ta là mối đe dọa. Bản năng đầu tiên của giới phê bình là giết ta. Và bởi họ không thực sự giết được ta, họ sẽ làm điều tiếp theo - họ cố giết tinh thần ta. Thành công thì dễ xử lý,
Wendy tiếp tục vừa nói vừa nhai một miếng rau diếp.
Vấn đề thực sự là làm thế nào xử lý thất bại.

Trước đây Victory đã gặp thất bại, nhưng hồi đó không quan trọng lắm. Chẳng ai mong đợi gì nhiều ở cô, và những thất bại đó cũng không bị công khai quá nhiều.
Tớ cảm thấy như mọi người cười sau lưng vậy.


Tớ biết,
Wendy vừa nói vừa gật đầu.
Rất tồi tệ. Nhưng cậu phải nhớ rằng không phải thế. Hầu hết mọi người chỉ để tâm đến chuyện của mình thôi, nên họ không chú ý lắm đâu...


Này!
Trợ lý của cô, Zoe, ló đầu vào phòng.
Sandy Berman ở Neiman Marcus gọi chị. Clare bảo chị đến rồi, nhưng tôi không tìm được chị.


Tôi vào phòng Marcia,
Victory nói.

Tôi có nên bảo cô ấy là chị ra ngoài không?
Zoe nói, cảm thấy cô đang ngần ngại.

Không. Tôi sẽ nghe.

Cô ngồi xuống bàn mình. Đây sẽ là một cuộc nói chuyện khó chịu, khó khăn cho Sandy cũng như với chính cô. Cô đã cộng tác với Sandy mười năm rồi và họ thường bảo rằng họ cùng nhau trưởng thành trong ngành này. Cô bình tĩnh lại và nhấc điện thoại lên.
Sandy! Xin chào,
cô nói như thể chả có chuyện gì.

Cậu chắc mệt mỏi lắm,
Sandy dịu dàng nói.
Cậu đi du lịch nhỉ?


Nhật, Dallas, L.A., như thường lệ,
Victory nhún vai nói.
Nhưng tớ ổn. Cậu thế nào?


Tuần lễ Thời trang hết rồi thì dễ chịu hơn nhiều.

Họ cười khích khích tỏ vẻ hiểu ý, và rồi một khoảng lặng. Victory muốn cất tiếng, nhưng rồi quyết định để Sandy làm cái việc không hay ho gì.

Cậu biết là bọn tớ rất yêu cậu ở Neiman này,
Sandy nói.
Victory khẽ gật đầu, nỗi sợ hãi dâng lên cổ họng.

Và cá nhân tớ rất thích bộ sưu tập mùa xuân,
Sandy nói.
Nhưng cảm giác chung là nó không bán được như các bộ sưu tập khác của cậu.


Thật à?
Victory nói, giả vờ ngạc nhiên.
Thật lòng nhé, Sandy, tớ nghĩ nó là bộ sưu tập đẹp nhất mà tớ từng làm đấy.
Cô cau mày. Cô ghét phải bán mình cho những người ở cửa hiệu mua sắm. Làm cô có cảm giác mình rẻ tiền. Nhưng cô không thể làm khác được.
Nó chỉ hơi khác một chút...


Tớ không bảo là nó không đẹp,
Sandy ngắt lời.
Nhưng nói chung là mọi người lo ai sẽ mặc nó. Nếu chỉ tùy thuộc vào tớ thì chả có vấn đề gì cả. Nhưng khách hàng của Neiman bảo thủ hơn cậu nghĩ.


Tớ hiểu vì sao họ sợ,
Victory nói vẻ đồng cảm.
Nhưng người ta luôn sợ những gì mới mẻ. Thực lòng tớ nghĩ cậu nên cho bộ sưu tập này một cơ hội. Tớ nghĩ cuối cùng cậu sẽ ngạc nhiên cho mà xem.


Tớ biết cậu rất tài năng - chả ai nghi ngờ việc đó cả,
Sandy an ủi nói.
Tin tốt lành là bọn tớ vẫn sẽ lấy mười mẫu.


Thế hơi quá nhỉ, trong tổng số ba mươi sáu mẫu...


Ừ, đơn đặt hàng bình thường của bọn tớ không phải thế,
Sandy đồng ý.
Nhưng bộ sưu tập mùa xuân khó bán ghê lắm. Thành thật mà nói, Vic ạ, tớ nghĩ tớ đã phải đấu tranh chỉ để lấy mười mẫu.

Victor nghẹn ngào.
Tớ thật sự cảm kích những nỗ lực của cậu, Sandy ạ,
cô dũng cảm nói.

Nghe này, Vic, bọn tớ đã có cả một lịch sử lớn với cậu ở Neiman. Và tớ biết bọn mình sẽ còn làm việc cùng nhau dài lâu trong tương lai. Bọn tớ đều mong ngóng bộ sưu tập mùa thu của cậu,
Sandy nói, rõ là nhẹ nhõm sau khi đưa xong được tin xấu.
Nếu công ty tớ vẫn tồn tại được, Victory chua chát nghĩ, và gác máy.
Trong vài giây cô ngồi đó, cố tiêu hóa những gì Sandy nói và thế là có nghĩa gì với công ty. Thông điệp khá rõ ràng: Cô nên quay lại với cái cô đang làm trước kia, quay lại với cái an toàn, nếu không cô chết chắc.

Nhưng mình không muốn thế,
cô nói lớn.

Có một phụ nữ gọi điện thoại,
Zoe nói, lò đầu vào cửa.
Victory cau có nhìn cô.

Ellen gì đó? Từ văn phòng của một phụ nữ nào đó. Lynn thì phải?


Lyne Bennett?
Victory hỏi.

Có lẽ thế,
Zoe nói.

Cám ơn,
Victory nói cộc lốc. Thường thì cô không khó chịu khi Zoe không nghe đúng tên. Nhưng đó cũng là lỗi của cô - cô quá thân mật và tử tế. Kết quả là các trợ lý của cô làm việc không sát sao cho lắm.

Ông ta có phải là tay tỷ phú già không?
Zoe hỏi, mặt lộ vẻ kinh tởm.
Victory thở dài và gật đầu. Với một phụ nữ trẻ như Zoe, Lyne Bennett đúng là đồ cổ đáng sợ. Đột nhiên cô hy vọng Ellen gọi điện để hủy cuộc hẹn, và nếu không phải thì Victory cũng đang cân nhắc hủy hẹn. Lúc này cô không thể hẹn hò với một người như Lyne Bennett, khi toàn bộ cuộc đời cô đang tan rã. Và ngay cả khi cô ở trên đỉnh thế giới, thì hẹn hò thế có ích gì? Chỉ tốn thời gian, và có lẽ Lyne Bennett cuối cùng hóa ra là một lão khọm già vớ vẩn giàu có...

Xin chào, Ellen,
cô nói vào điện thoại.

Tôi đã nói chuyện với Lyne, và ông ấy bảo buổi khai trương của Whitney sẽ hoàn hảo,
Ellne nói.
Tôi sẽ gọi cho cô một vài hôm trước đó, để chắc chắn.


Được rồi,
Victory nghe mình nói, yếu ớt quá không phản đối được.
Cô gác điện thoại, biết mình đã phạm sai lầm. Cô vẫn chưa hẹn chắc ngày, nhưng biết rằng Lyne Bennett sẽ như cái nhọt ở mông. Chẳng lẽ trợ lý của ông ta không có việc gì để làm ngoài sắp xếp cho đời sống xã hội của ông ta?
Nhưng đàn ông độc thân giàu có thường cư xử như vậy. Họ biến nhân viên nữ của họ thành người thay thế cho vợ.
Cô đứng dậy và bước lại cái bàn dài nơi cô vẽ các thiết kế. Những phác thảo cô bắt đầu cho bộ sưu tập mùa thu xếp gọn ghẽ trên góc phải. Cô cầm một bản lên và nghiêm túc nhìn đánh giá.
Những nét vẽ như mờ đi trước mặt cô, và cô bắt đầu hoảng loạn. Cô không thể biết được phác thảo này là tốt hay tệ. Cô đặt nó xuống và cầm một bản khác hơn, một trong những mẫu cô ưa thích. Cô nhìn nó chằm chằm, lắc đầu. Cô không biết. Cô chỉ không biết nữa. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Dù chuyện có tồi tệ đến mức nào, cô vẫn luôn trông cậy vào gu thẩm mỹ và bản năng của mình. Nếu giờ chúng không hoạt động, cô chết chắc.

Vic?

Cô giật bắn mình. Zoe lại vào văn phòng cô.
Lại người phụ nữ kia gọi. Từ văn phòng của Lynn?

Chúa ơi, cô nghĩ. Cô tức giận bước tới chỗ điện thoại và cầm lên.

Sao, Ellen?
cô nghiêm nghị nói.

Xin lỗi vì làm phiền cô,
Ellen nói.
Nhưng tôi vừa nói chuyện với Lyne, và ông ấy muốn biết liệu đến ăn tối ở nhà hàng Cipriani’s sau đó được không?


Tôi không biết là chúng tôi sẽ ăn tối đấy,
Victory nói.
Ellen hạ thấp giọng.
Ông ấy thường không ăn tối vào lần hẹn đầu tiên, nhưng rõ là ông ấy rất muốn vậy.


Thế à?
Victory hỏi, chua chát nghĩ nếu quả thực vậy, ông ấy thuộc dạng thiểu số. Nhưng chắc hẳn ông ấy không đọc báo chí thời trang.

Nếu cô không đi được thì không sao,
Ellen nói.
Tôi sẽ bảo ông ấy cô đã có kế hoạch rồi.

Victory cân nhắc một lúc. Nếu người ta thấy cô đi chơi với Lyne Bennett vào lúc này chắc cũng chả ảnh hưởng gì. Nó sẽ khiến mọi người có gì đó mới mẻ mà bàn tán, hướng sự chú ý ra khỏi bộ sưu tập thảm bại của cô. Cô ghét việc tính toán khi liên quan đến chuyện tình ái, nhưng cũng có những lúc ta phải làm bất cứ điều gì phải làm để giúp công ty mình. Hơn nữa, cô đâu phải ngủ với ông ta chứ.

Nói với Lyne rằng tôi rất vui được ăn tối với ông ấy,
cô nói.


Tất cả những gì tôi muốn là tình yêu,
Jenny Cadine vừa nói vừa thở dài vẻ nghiêm trọng.

Cái đó và một giải Oscar,
Wendy tỏ vẻ hiểu biết nói.
Cô và Jenny ngồi trên sofa trong phòng khách căn hộ, uống vang trắng và hút thuốc lá. Jenny giống như hầu hết các sao nữ diễn viên điện ảnh: Trước công chúng, cô khăng khăng mình không hút thuốc hay uống rượu, nhưng sẽ làm cả hai, tranh thủ cơ hội một cách bí mật. Wendy ngờ rằng thỉnh thoảng Jenny hút cả thuốc thuốc phiện. Nhưng cô không phải là người có quyền phán xét - một năm cô và Shane vẫn hút vài lần. Cô cau mày nhìn đồng hồ. Đã chín rưỡi. Shane ở quái đâu ấy nhỉ...?

Nếu cô không tìm được tình yêu, tôi không biết ai có khả năng nữa,
Wendy nói thêm, nhấp một ngụm rượu. Lời nhận xét này đơn thuần để làm vui lòng. Jenny được coi là một trong những phụ nữ đẹp nhất trên thế giới, nhưng không có mối quan hệ nào suốt ba năm qua, mà điều này không làm Wendy ngạc nhiên cho lắm. Hẹn hò với một sao điện ảnh không dễ dàng gì. Phải là một loại người đặc biệt (bệnh hoạn, Wendy nghĩ) thực sự thích thú việc bị đám paparazzi bám đuôi, và rồi ngôi sao điện ảnh đi du lịch suốt. Thực sự không có chỗ cho vợ chồng trong đời sống một ngôi sao. Và đó là thứ mà hầu hết đàn ông đều nhận ra khá nhanh.

Chị thật may mắn khi có được Shane,
Jenny nói.

Ừ. Mà...
Wendy bắt đầu. Shane đã không về nhà ăn tối, anh chẳng bao giờ làm thế này, và anh không trả lời điện thoại. Cô bắt đầu căng thẳng. Cô đã để lại cho anh hai tin nhắn, nhưng cô không muốn quấy rầy anh. Do anh vốn đã cáu bẳn vì chuyện gì đó, thế chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Shane vẫn cư xử như một thanh niên hai lăm tuổi cần
không gian
cho mình.
Tyler lao ầm vào phòng như tàu hỏa.
Con chán,
nó tuyên bố.

Con nên đi ngủ, anh chàng nhỏ ạ,
Wendy nói, nửa mắng mỏ.
Chín rưỡi rồi.


Không,
nó nói.

Có,
cô nói, cương quyết.

Không!
nó hét. Trời ơi, nó đang ở một độ tuổi rất khó bảo. Magda lúc sáu tuổi rất ngoan. Cô túm lấy cánh tay và kéo nó về phía mình, nhìn chằm chằm vào mắt nó.
Con cư xử như một thằng đểu trước mặt cô Jenny. Con không muốn cô ấy nghĩ con là một thằng đểu chứ?


Ồ, tôi không bận tâm đâu,
Jenny vui vẻ nói.

Con có đi ngủ không?
Wendy hỏi.
Nó vặn người thoát ra.
Khôngggg,
nó châm chọc nói và chạy ra đằng sau sofa.

Tôi xin lỗi,
Wendy nói với Jenny, đứng dậy. Giờ cô đã bảo Tyler đi ngủ, cô phải cho nó lên giường.
Shane ở đâu không biết nữa?

Đừng bận tâm đến tôi,
Jenny nói, rót những giọt rượu cuối vào ly mình. Cô giơ cái chai không lên.
Tôi sẽ mở thêm một chai nữa.

Wendy gật đầu, chạy rượt theo Tyler. Cô khẽ rên rỉ. Thông thường, cô sẽ không thấy phiền gì nếu Jenny ở lại. Nhưng thường thì Shane không biến mất. Ôi trời ơi. Hay là anh bí mật hút hít...?
Cô tóm được Tyler từ phía sau, bế nó lên. Nó vùng vẫy đá loạn xạ và la hét. Cô đưa nó vào phòng.
Cô đặt Tyler lên giường. Nó bắt đầu nhảy trên giường. Shane đi đâu nhỉ? Thường anh cho Tyler đi ngủ, và rồi cô chỉ vào và hôn chúc ngủ ngon. Dĩ nhiên chỉ khi cô có nhà. Thỉnh thoảng cô không có nhà, cô ở trường quay. Và mặc dù cô chưa bao giờ thú nhận với bất kỳ ai ngoại trừ Nico hay có lẽ là Victory hay vài cô bạn gái khác, có những lúc cô thực sự không nhớ gia đình, khi cô thực sự sung sướng được là một người độc thân, hiện thực hóa ước mơ của mình mà không bị vướng bận gì với gia đình... Tyler lấy tay ôm chặt tai và hét lớn.

Đó chính xác là điều mẹ cảm thấy đấy, con trai ạ,
Wendy nói, túm lấy áo thằng bé. Và rồi nó kích động và đánh cô. Ngay giữa mặt. Bằng nắm đấm của nó.
Wendy há hốc mồm và kinh hoàng lùi lại. Việc đầu tiên cô nghĩ là nó không cố tình làm thế. Nhưng lúc này nó lại đang đánh cô, giơ cánh tay gầy giơ xương của thằng nhóc sáu tuổi lên. Cô không tin nổi. Cô đã nghe chuyện những thằng nhỏ đánh mẹ mình (và ngay cả những thằng bé vị thành niên nữa). Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi con trai mình lại đánh mình. Thằng con trai sáu tuổi bé bỏng của cô sẽ đánh cô như thể cô là một người... giúp việc.
Cô muốn khóc. Cô đau. Bị thương. Việc này như một thứ hiển nhiên: hàng triệu năm đàn ông bất kính phụ nữ. Và nghĩ rằng đó là quyền của họ...
Đột nhiên lòng cô tràn ngập sự giận dữ. Cô ghét cái thằng nhỏ hư đốn này. Cô thở dốc ra. Cô túm lấy cổ tay nó và siết chặt.
Đừng có bao giờ đánh mẹ một lần nữa!
cô nói thẳng vào mặt nó.
Con có hiểu không? Con không được đánh mẹ!

Trông nó thực sự... bối rối. Như thể nó thực lòng không hiểu mình đã làm gì sai. Và có lẽ nó không hiểu thật, Wendy nghĩ, thả tay nó ra.

Đi ngủ, Tyler. Ngay bây giờ,
cô gay gắt nói.

Nhưng...
nó phản đối.

Ngay bây giờ!
cô quát.
Nó len lén lên giường, vẫn mặc quần áo. Cô không quan tâm. Shane có thể thay pyjama cho nó sau. Hoặc cứ để nó mặc vậy suốt đêm. Thế chẳng giết được nó.
Cô ra khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng mình. Cô vẫn run lên vì giận. Cô dừng lại và giơ tay bịt miệng. Nước mắt chảy ra từ mắt cô. Cô yêu con trai mình. Cô thực sự yêu nó. Dĩ nhiên cô yêu tất cả các con mình. Nhưng có lẽ cô là một bà mẹ tồi tệ. Rõ ràng là Tyler ghét cô.
Cô không thể chịu nổi tất cả những xúc cảm này. Có con là như thế đó. Những xúc cảm bất tận, bất tận. Và rất nhiều trong số chúng chẳng dễ chịu gì.
Cô cảm thấy tội lỗi ghê gớm.
Cô bước về phía phòng khách. Từ hành lang hẹp, cô thấy Jenny đóng khung trong phòng khách như một cô gái xinh đẹp trong một bức ảnh thời trang. Mái tóc xoăn của cô ta búi một cách vội vàng phía sau đầu. Đôi chân dài duỗi ra xa trước mặt. Trong một giây, Wendy ghét cô ta. Ghét cô ta vì cuộc đời tự do của cô ta, vì những gì mà cô ta không phải đương đầu. Cô ta không biết mình có những thứ tốt đẹp ư?
Wendy rẽ sang bếp, mở tủ lạnh, và lấy ra một chai vodka.
Tại sao cô lại có con? Cô tự hỏi, rót cho mình một cốc nhỏ. Cô nốc vội. Nếu không có con, chắc cô và Shane đã không còn ở bên nhau. Nhưng đó không phải là lý do. Cô đóng sập cửa tủ lạnh lại. Tủ lạnh dán đầy những những bức tranh của bọn nhỏ - đúng kiểu tủ lạnh trong ngôi nhà cô lớn lên với những bức vẽ của cô và bốn đứa em trai em gái. Cô có con đơn giản chỉ vì nó là điều tự nhiên nhất. Thậm chí cô chưa bao giờ chất vấn khả năng đó. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ, nhỏ như Magda bây giờ, cô nhớ đã nghĩ rất nóng lòng được
lớn lên
(hai mươi mốt tuổi), để cô có thể có con (chắc hẳn mẹ cô đã bảo với cô rằng bằng tuổi đó mẹ cô bắt đầu có con). Và cô cũng rất nóng lòng được làm tình. Cô bắt đầu hôn bọn con trai lúc mười ba tuổi và mất trinh lúc mười sáu. Cô thích việc đó. Cô đạt cực khoái ngay phút thằng bé kia đi vào người cô.

Mọi thứ ổn chứ?
Jenny gọi với ra.

Ừ, ổn,
Wendy nói, bình tĩnh lại và vào phòng khách. Cô phải làm tình với Shane tối nay. Và làm tình tử tế. Vài tháng qua, Shane trở nên lười biếng chuyện đó, hoặc có lẽ anh hư hỏng. Anh cho phép cô thổi kèn cho anh, nhưng rồi sau đó anh lăn ra ngủ. Chuyện đó khiến cô rất khó chịu. Nhưng cô không thích cãi nhau với anh nhiều quá. Khi kết hôn được mười hai năm, bạn hiểu rằng các đôi phải trải qua các giai đoạn...
Cô nghe tiếng chìa khóa trong ổ, và thế giới đột nhiên yên ổn trở lại.
Shane bước vào phòng khách, tỏa ra không khí đàn ông thường thấy. Da anh vẫn còn hơi rám nắng từ kỳ nghỉ Giáng sinh ở Mexico, và má anh hồng lên vì trời lạnh. Luôn có gì đó rất đàn ông, rất quyến rũ ở Shane khiến năng lượng thay đổi khi anh bước vào nhà. Không khí như giãn nở ra, căn nhà có cảm giác tràn đầy hơn...

Xin chào,
anh nói, quẳng áo khoác lên ghế.

Shane, chào cưng,
Jenny nói, vỗ vỗ lên chỗ ghế cạnh mình.
Bọn tôi vừa nói chuyện về anh.


Thật á?
anh vừa nói vừa liếc Wendy. Trong một giây, mắt họ gặp nhau. Trong ánh mắt của anh có gì đó khắc nghiệt, nhưng Wendy quyết định lờ đi. Có lẽ anh thấy tội lỗi vì bỏ mất bữa tối và đang nghĩ cô sẽ càu nhàu anh. Cô lờ đi chuyện anh về muộn. Thậm chí cô không hỏi anh đã đi đâu.

Bọn tôi đang nói chuyện Wendy may mắn biết bao khi có được anh,
Jenny nói vẻ đong đưa.
Shane sững người.
Còn rượu không?
anh hỏi.

Đầy,
Wendy nói,
nếu anh nhớ đặt mua.
Đột nhiên cô cảm thấy cần phải thể hiện uy quyền của mình trong tình huống này.

Ừ, anh quên,
Shane nói.

Ừ, chả sao cả đâu,
Wendy nói. Cô thấy hơi tội lỗi. Vì thế cô đứng dậy vào bếp lấy cho Shane một cái ly rồi rót rượu đưa cho anh.

Cám ơn,
anh nói. Anh lạnh lùng nhìn cô, như thể cô là một người lạ.

Bộ phim của chúng tôi sẽ rất đỉnh,
Jenny nói, nhoài người tới trước và chạm vào chân Shane.
Wendy kể cho anh chưa?


Dĩ nhiên là nó sẽ đỉnh rồi,
Shane nói, làm một ngụm rượu.
Nếu có cô diễn.

Bốn mươi lăm phút sau Jenny ra về. Shane tiễn cô ra xe. Khi anh quay lại, một không khí lạnh lẽo như bao trùm cả căn hộ.
Không nhìn cô, anh đi vào bếp và rót cho mình một ly vodka.
Anh đang làm gì thế?
Wendy hỏi. Cô muốn chạm vào anh, muốn làm mọi thứ ổn thỏa, nhưng xung quanh anh như có một bức tường. Cô chịu thua.
Em không biết anh có chuyện gì, Shane ạ,
cô nói. Và rồi sự khó chịu thắng thế trong cô.
Nhưng em đoán anh sẽ vượt qua chuyện đó.

Anh nhấp một ngụm vodka và nhìn xuống sàn nhà.
Anh không đùa, Wendy ạ,
anh nói.
Anh muốn ly dị.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rừng Son.