Chương 03-3
-
Rừng Son
- Candace Bushnell
- 5831 chữ
- 2020-05-09 03:38:27
Số từ: 5821
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Wendy Healy ngồi ở phía sau phòng chiếu phim trên tầng bốn mươi ba tòa nhà Splatch-Verner.
Phòng chiếu có năm mươi ghế - ghế da đen, kiểu ghế bành - và sàn lát gỗ màu vàng. Trên tay ghế có chỗ để ly nước, và một bàn gỗ nhỏ gắn phía bên phải ghế cho những người muốn ghi chép. Có khoảng mười hai người trong phòng: Peter và Susan, hai giám đốc dưới quyền cô; Selden Rose, chủ tịch bộ phận cáp cùng hai giám đốc của ông ta; Cheryl và Sharline, những người đứng đầu bộ phận công chúng Bờ Đông và Bờ Tây; quản lý và bạn gái của anh ta; và ba diễn viên trong phim - Tanner Cole và Jenny Cadine, cộng với
người mới đến
Tony Cranley, một thanh niên thấp lùn mặt chuột mà mọi người dự đoán sẽ trở thành sao, không đi đâu nếu không có người quản lý Myra, một cô tóc vàng mật ong xương to, trông giống mẹ của mọi người.
Chào cưng,
Myra nói, hôn má Wendy sau khi cho Tony ngồi vào ghế ở hàng đầu cạnh Tanner.
Ngồi với chúng tôi đi,
Sharline nói với Myra.
Đợi một phút,
Myra nói. Cô nhìn lên chỗ Tony. Anh này đang giả vờ đập vào tai Tanner.
Mọi chuyện thế nào?
Wendy hỏi, đẩy kính lên. Cô hơi căng thẳng, và chiếc kính cứ trễ xuống mũi.
Myra liếc nhìn Tony, đảo mắt, rồi nhún vai, một cử chỉ khiến Sharline và Wendy bật cười.
Không, không hẳn thế,
Myra nói.
Mọi chuyện tuyệt lắm.
Chúng tôi đã thấy cái đó ở Trang Sáu,
Sharline nói. Cái đó ở đây là chỉ việc Tony rờ rẫm một nữ diễn viên nổi tiếng tại một lễ trao giải thưởng và bị ăn một cái tát.
Tôi ghét diễn viên,
Wendy thở dài.
Chị,
Sharline nói, trỏ ngón tay vào cô,
yêu diễn viên. Chị được coi là nhà sản xuất của diễn viên. Tất cả bọn họ yêu mến chị. Và chị yêu mến lại bọn họ.
Sharline sắp đi Ấn Độ,
Wendy nói.
Ôi trời, tôi ước giá mình được làm gì đó như thế,
Myra rên rỉ.
Chị có thể,
Sharline nồng nhiệt nói.
Ý tôi là, có gì cản trở chị chứ? Một tháng trước đây, tôi thức dậy và nhìn quanh. Rồi tôi nghĩ, đời mình là cái khỉ gì thế này? Mình đang làm gì? Và tôi nhận ra mình cần phải sống. Thoát ra khỏi tất cả những thứ này. Tôi cần phải có cái nhìn mới về cuộc đời.
Tất cả chỉ là về chuyện đó thôi, nhỉ,
Wendy đồng ý.
Cái nhìn.
Chị có thể đi,
Sharline nói.
Ôi, nhưng chị ấy không thể. Làm sao chị ấy đi, với con cái rồi mọi thứ?
Myra hỏi.
Tôi đang nghĩ đến chuyện đó đấy, tin tôi đi,
Wendy nói.
Vờ như đang tìm kiếm địa điểm,
Sharline nói.
Wendy mỉm cười. Cô sẽ không bao giờ, cô nghĩ, có thể đi được một chuyến như thế. Nhưng ý tưởng đi một chuyến như vậy... nó là thứ cô luôn hằng mơ ước sẽ làm khi còn nhỏ. Nhìn ngắm thế giới. Những nơi kỳ lạ... cô vội vàng xua ý nghĩ đó đi.
Cô nhìn quanh căn phòng, đẩy cái kính lên lại sống mũi.
Mình đang đợi ai thế?
Myra hỏi.
Victor Matrick,
Sharline vừa nói vừa nháy mắt với Wendy.
Wendy cười toét lại với cô. Cô ghét cái phần này trong công việc của mình. Những giây phút khổ sở trước khi màn hình chiếu bắt đầu. Dù cô có nghĩ bộ phim hay bao nhiêu chăng nữa, cô vẫn biết rằng, trong hai tiếng nữa, cô có thể sai hoàn toàn. Cái mình nghĩ là tuyệt vời hay vui nhộn hay rõ ràng, lại không thể, dù bất cứ lý do nào, làm khán giả cảm động. Và rồi, dù bạn có sản xuất bao nhiêu phim chăng nữa, dù bạn có thành công bao nhiêu (và cô đã giành được một ít; có lẽ, cô biết, nhiều hơn phần đóng góp của mình), nhưng thất bại vẫn treo lơ lửng trên đầu như cái chết. Cô biết tốt hơn không nên bị dính líu quá mức về mặt cảm xúc với những bộ phim của mình (đó là điều đàn ông nài nỉ phụ nữ làm). Nhưng không thể nào đặt nhiều công sức vào một công trình trừ phi ta có nhiều cảm xúc dành cho nó. Và vì vậy, khi một bộ phim không thành công, nó giống hệt một người bạn tốt thất bại. Người bạn đó có thể thất bại, họ có thể thảm hại toàn tập và là một kẻ tệ hại. Nhưng thế không có nghĩa là ta không yêu họ và ta không muốn họ thành công.
Và khi chúng thất bại, khi chúng chết, một vài ngày sau đó, cô luôn ở trong hố đen bí mật của sự xấu hổ. Không phải bộ phim thất bại, mà là chính cô. Cô đã làm chính mình thất bại, và tất cả những người liên quan khác...
Ôi Wendy,
Shane luôn nói, đảo mắt với một tiếng thở dài khó chịu.
Sao em lại quan tâm quá nhiều đến vậy? Chỉ là một bộ phim Hollywood ngu xuẩn thôi mà.
Và cô luôn mỉm cười nói,
Anh nói đúng, cưng ạ.
Nhưng thực ra anh đã sai. Mấu chốt trong cuộc đời là bạn phải quan tâm - thực sự quan tâm - về thứ gì đó. Bạn phải kiên trì với những đam mê của mình...
Di động của cô đổ chuông.
Shane,
cô thì thào với hai cô gái kia.
May mắn ghê cơ.
Sharline gật đầu và mỉm cười. Cả Sharline và Myra đều không có mối quan hệ nghiêm túc nào được quá năm năm, một hiện thực có vẻ luôn làm họ khổ sở.
Wendy đứng dậy bước ra ngoài sảnh nghe điện thoại. Cánh cửa có độn đệm của phòng chiếu khẽ khàng đóng lại sau lưng cô.
Chào anh,
cô hớn hở nói. Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện trong suốt cả ngày.
Em bận à?
anh hỏi có vẻ hơi lạnh lùng, cô nghĩ. Chẳng lẽ anh không biết cô sắp sửa xem buổi chiếu thử? Nhưng có lẽ cô đã không kể cho anh.
Mọi chuyện ổn chứ, anh yêu?
cô hỏi, ấm áp và ân cần.
Chúng ta phải nói chuyện,
anh nói.
Bọn nhỏ ổn chứ? Không có chuyện gì xảy đến với Magda đấy chứ?
Bọn trẻ ổn,
anh gắt gỏng nói.
Chúng ta phải nói chuyện.
Chuyện này nghe có vẻ không ổn. Hàng chục viễn cảnh chạy qua đầu óc cô. Ai đó cô biết qua đời; họ nhận được thư từ IRS đòi thuế; đối tác của anh đã quẳng anh ra khỏi nhà hàng... Cô ngước lên. Victor Matrick đang rảo bước trên sảnh. Sao đàn ông và các bà mẹ có giác quan thứ sáu biết được lúc nào bất tiện nhất mà gọi điện thoại thế nhỉ?
Em gọi lại cho anh sau. Sau buổi chiếu,
cô nói, bằng một giọng bình thường nhất có thể được, và gác máy.
Xin chào, Wendy,
Victor nói, bắt tay cô.
Rất vui được gặp ông, Victor. Tất cả chúng tôi rất mừng khi ông đến.
Cô ngượng nghịu đứng trong một giây, cố để cho ông ta bước qua vào phòng chiếu trước. Cô là phụ nữ, nhưng ông lớn tuổi hơn và quyền cao hơn. Tuổi tác đi trước sắc đẹp, cô nghĩ. Nhưng sau nhiều năm kinh doanh, cô vẫn không biết làm sao để xử lý những người đàn ông như Victor Matrick - một người đàn ông da trắng già ở vị trí quyền lực cao. Cô ghét quyền lực của đàn ông. Mỗi lần đối mặt với một người như Victor, cô thấy lại trở thành một cô bé, phải chơi trò đọ trán với cha mình. Quan hệ giữa họ không tốt lắm. Ông xa cách và thô bạo với cô, như thể chưa bao giờ hy vọng gì ở cô (ông vẫn ngạc nhiên rằng cô kiếm được việc, và thậm chí còn kinh ngạc hơn khi biết cô làm ra được bao nhiêu tiền. Khi ông biết được cô kiếm hơn ba triệu đô một năm, ông chỉ nhận xét duy nhất một câu,
Tôi chẳng hiểu nổi thế giới này nữa
). Ngược lại, Nico biết chính xác phải làm gì với những người đàn ông như Victor. Cô ấy dùng những câu nịnh bợ nhẹ nhàng. Cô nói chuyện ngang hàng với họ. Cô cư xử như thể cô là một trong số họ. Wendy không bao giờ làm được như thế. Cô không phải là
một trong số họ.
Vì thế giả vờ thật là vô ích.
Cô có nghĩ bộ phim này sẽ nổi tiếng không Wendy?
ông hỏi. Victor là một kiểu người cũ trong tập đoàn lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại tên bạn, cố tình khiến bạn cảm thấy quan trọng, nhưng có lẽ cũng để đe dọa bạn bằng cách nhắc bạn nhớ rằng họ có trí nhớ hoàn hảo còn bạn thì không.
Victor,
cô nói.
Nó sẽ cực kỳ hoành tráng.
Đó là điều tôi thích nghe từ các giám đốc của tôi. Sự nhiệt tình,
Victor nói, co tay phải thành nắm đấm và nện vào tay trái.
Chơi bóng thôi!
Wendy theo Victor vào trong phòng chiếu và ngồi xuống hàng ghế sau ông. Màn hình bắt đầu lên hình, ánh đèn trắng rọi sáng phần tóc ngắn màu xám sau cái đầu tròn của Victor. Wendy ngả người ra trong ghế, băn khoăn trong một lúc không biết Victor sẽ phản ứng thế nào nếu cô tới trước mặt ông ta mà nói,
Phải, Victor! Chơi búp bê Barbies thôi!
Đúng một trăm mười một phút sau, Tanner Cole nhoài người sang hôn Jenny Cadine trong một cỗ xe ngựa chạy qua những hàng cây rợp bóng trong Công viên Trung tâm. Wendy đã xem đoạn kết hàng trăm lần trong phòng biên tập. Nhưng cô vẫn cảm thấy sự thỏa mãn khiến ta phát khóc chỉ có được khi khán giả tin rằng thế giới được hoàn hảo nhờ tình yêu đích thực. Lẽ ra nó là kết thúc đạt được dễ dàng nhất, nhưng trên thực tế, lại là khó nhất. Quy luật rất cứng nhắc: một người đàn ông giàu có phải lòng một phụ nữ nghèo, nhưng lại có giá trị và xứng đáng. (Ôi trời. Thế thậm chí còn hay hơn). Năm mươi năm chủ nghĩa nữ quyền và giáo dục cũng như thành công đã ít nhiều tiệt trừ quyền năng của huyền thoại này. Và thực sự là có nhiều lần khi bán cái thứ vớ vẩn này cho phụ nữ khiến Wendy cảm thấy khó chịu. Nhưng cô còn có lựa chọn nào khác? Cô làm trong ngành giải trí. Và thực tế thì có bao nhiêu phụ nữ hồ hởi chịu chấp nhận việc ngược lại: phụ nữ giàu có (thông minh, quyền lực, thành công) phải lòng một người đàn ông nghèo khó... và cuối cùng là chăm sóc cho anh ta?
Không. Hai chuyện đó ảnh hưởng không được giống nhau cho lắm.
Sharline nhoài người tới và gõ lên vai Wendy.
Tôi muốn chuyện đó xảy ra với tôi,
cô rên rỉ, ý chỉ nụ hôn nồng cháy của Tanner Cole và Jenny Cadine.
Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với chúng ta,
Myra khịt mũi nói.
Chị vẫn chưa nhận ra điều đó ư?
Nhưng tôi muốn điều đó xảy ra,
Sharline phản đối.
Tôi muốn một chiếc thuyền buồm và máy bay riêng. Nhưng tôi cũng không có được chúng,
Myra rít lên.
Mọi người bắt đầu đứng lên.
Thật là tuyệt vời, cưng ơi,
Tanner Cole hét lên ở hàng ghế đầu.
Làm việc tuyệt vời, mọi người,
Victor Matrick nói.
Thật sự, thật sự số zách. Selden, anh thấy sao? Đỉnh chứ?
Wendy mỉm cười. Bụng cô quặn lên vì lo lắng trộn lẫn sợ hãi và tức giận. Nó là bộ phim của cô, không phải của Selden Rose. Selden chẳng có liên quan gì, ngoài việc đọc kịch bản và gọi vài cú điện thoại để đảm bảo Peter Simonson sẽ là đạo diễn. Và giờ Selden đã đi lại chỗ Victor và đang bắt tay ông ta, nịnh bợ Victor bằng cách chúc mừng ông như thể Victor đã làm hết mọi thứ. Cái gã Selden Rose điệu bộ chó chết với cái đầu đầy tóc và nụ cười ngơ ngẩn (vài phụ nữ trong công ty thực sự nghĩ ông ta đẹp trai, nhưng Wendy cực kỳ phản đối) đang cố giành công của cô...
Cô bước ra giữa lối đi, đứng thẳng ngay trước mặt Victor và Selden. Việc phải cho người khác thấy cô hiện diện rất quan trọng. Cô thường không ở cùng một phòng với Victor Matrick, và cô ghét phải đợi từng giây. Cô nghiêng đầu và cười với Selden, giả vờ đang nghe ông ta nói. Cô đã biết Selden Rose nhiều năm, từ cái hồi ông ta vẫn ở L.A. Selden nổi tiếng là tham vọng tàn nhẫn. Mà cô cũng vậy. Hai người có thể chơi bất cứ trò gì.
Victor,
cô nói, vẻ nịnh nọt (thật là tởm lợm nhưng phải làm thế),
tôi xin được chúc mừng ông vì những cống hiến ông dành cho bộ phim. Sự thông minh của Splatch-Vener tràn ngập khắp bộ phim này...
Mắt Victor hấp háy - với cả tia sáng của sự điên loạn, tuổi già, hoặc là cả hai thứ - và ông nói,
Trí thông minh của tôi, Wendy ạ, nằm ở việc thuê những người giỏi nhất thế giới này để điều hành các công ty của tôi. Cả hai người đã làm việc rất cừ.
Wendy mỉm cười. Cô liếc thấy Jenny Cadine và Tanner Cole đang tiến về phía cô trên lối giữa hàng ghế. Chỉ trong ba mươi giây nữa, Jenny sẽ tới đây... và rồi cuộc nói chuyện của cô với Selden và Victor sẽ kết thúc. Jenny đòi hỏi được chú ý. Cô ta là diễn viên điện ảnh, và vì thế chiếm hết sự quan tâm.
Cám ơn ông, Victor,
Selden nói, nhìn vào mắt Wendy.
Wendy và tôi hợp tác rất tốt.
Wendy gần như há hốc mồm, nhưng cố giữ cho mặt mình như vẻ đang cười toét miệng. Vậy ra đó là trò của Selden. Đột nhiên cô nhìn thấy toàn bộ bức tranh: Selden muốn sát nhập Parador vào bộ phận của ông ta, MovieTime. Ông ta đang nhắm vào việc điều hành MovieTime và Parador cùng một lúc và là sếp của cô - thật là một sự xâm phạm lớn! Ba năm trước, khi Splatch-Verner mua Parador và cô trở thành chủ tịch, Selden Rose đã không hề muốn dính líu chút gì với Parador... Vợ cũ của ông ta có chuyện gì đó bẩn thỉu... và thậm chí còn có tin đồn Selden còn đang cố làm cho Parador thất bại. Nhưng rồi cô khiến Parador phát triển bằng việc sản xuất năm bộ phim cực đỉnh trong vòng hai năm qua trong khi MovieTime vẫn dật dờ chạy theo - nên chẳng bất ngờ gì khi bây giờ Selden muốn chiếm nó.
Jenny Cadine đã tới gần cô. Wendy thở qua mũi, hy vọng cung cấp cho não thêm oxy. Nếu cô để cho Selden thoát khỏi chuyện này ngay trước mặt Victor, ông ta sẽ nhét ngón tay nhỏ bẩn thỉu của mình vào kẽ hở và cứ thể đẩy và đẩy cho đến khi mở ra được một lỗ hổng lớn.
Cô phải sập cửa lại cho kẹt ngón tay của ông ta!
Selden đã giúp tôi rất nhiều, Victor ạ,
Wendy nói, gật đầu tỏ vẻ công nhận lời nhận xét trước của Selden.
Chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần liên quan đến The Spottted Pig, nhưng Selden đã giúp chúng tôi liên lạc được với đạo diễn Peter Simonson.
Cô mỉm cười như thể toàn bộ sự thành công của bộ phim là nhờ vào một cú điện thoại nhỏ.
Ông này đã làm việc tuyệt vời,
cô kết luận.
Cô dừng lại, tự chúc mừng chính mình trong cú đâm hoàn hảo này. Thế là đủ để cho Selden biết rằng nếu ông ta định vượt ranh giới, ông ta sẽ phải chiến đấu cật lực, trong khi đồng thời nhắc nhở Victor rằng, tuy cô là người chịu trách nhiệm, cô vẫn là người biết hợp tác trong đội. Và thời điểm thật chính xác. Ngay giây sau, Jenny Cadine bước tới vỗ lên vai Wendy. Thế nghĩa là mọi câu chuyện không liên quan đến Jenny phải chấm dứt.
Wen...
Jenny lẩm bẩm.
Tôi mệt quá. Tối nay tôi muốn đến nhà chị ăn tối. Chị làm món lasagna nổi tiếng của chị cho tôi được không?
Wendy vỗ lên tay Jenny.
Cô biết Victor Matrick chứ?
Jenny, cao năm foot chín và nặng 125 pound (gồm ít nhất bốn pound nước muối trong bộ ngực được bơm, Wendy nghĩ), duỗi thẳng người với sự thanh lịch của một con rắn và chìa cánh tay dài trắng ra.
Xin chào bố,
cô nói, cầm tay Victor rồi nhoài tới trước hôn chụt một phát rõ to lên má ông. Victor rạng ngời cả lên. Chúa phù hộ Jenny, Wendy nghĩ. Cô ta lúc nào cũng biết nên ngã bên ngực nào ra.
Con thích thế này lắm, Bố ạ,
Jenny phun ra. Cả nhóm bắt đầu tiến về phía thang máy.
Wendy đang xem xét một kịch bản mới tuyệt vời cho tôi,
Jenny nói với Victor. Đôi mắt màu xanh của cô ta to tròn, và khi cô mở to mắt ra để nhấn mạnh, thì ta không thể quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng nó rất nghiêm túc. Chúng tôi nghĩ nó có khả năng đoạt giải Oscar...
Hãy nói với Wendy về chuyện đó,
Victor nói, vỗ lên vai cô ta.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ những giám đốc của mình cả.
Ông ta mỉm cười với cả nhóm và bước xuống hành lang về phía văn phòng mình.
Selden Rose nhấn nút thang máy. Phòng chiếu ở tầng gần trên cùng, cùng với những thang máy bí mật đi lên phòng làm việc riêng của Victor và phòng ăn, với các văn phòng của các bộ phận khác của Splatch-Verner ở bên dưới. Thang máy xuống tầng của Wendy trước tiên. Cô hôn lên má Jenny và bảo cô ta đến nhà cô tầm tám giờ tối. Selden đang đứng ở phía trước thang máy, bấm bấm chiếc điện thoại di động. Và Wendy tự hỏi ông ta có giận dữ không. Nhưng việc đó chả quan trọng gì. Giờ đã chôn vùi được ông ta, cô có thể tỏ ra rộng lượng.
Xin chúc mừng, Selden,
cô nói, và nói thêm mà không giễu cợt,
Anh làm rất cừ.
Selden ngước lên.
Đó là dự án của cô,
ông ta vừa nói vừa nhún vai. Chuyện này hơi đáng ngạc nhiên. Trước đây Wendy đã đương đầu với những người đàn ông giống Selden Rose rồi (họ đều làm trong ngành điện ảnh). Và thường thì loại gây hấn nhẹ nhàng này dẫn tới lời tuyên bố chiến tranh không cần nói ra. Nhưng có lẽ Selden không phải là tên sát nhân như mọi người đồn thổi. Hoặc có lẽ đơn giản là cô đã đẩy ông ta vào lại vị trí của mình để ông ta giúp cô yên trong vài tháng. Cô thấy việc này chả sao cả. Cô có hàng đống việc khác phải lo. Trong khi cô đi trên hành lang về văn phòng của mình, di động cô bắt đầu kêu. Trong hai giờ qua, cô đã nhận mười lăm tin nhắn, bao gồm năm cái từ Josh, một từ con gái, và ba từ Shane. Anh đang bị làm sao thế nhỉ? Có lẽ anh muốn tiền. Anh đã nói đúng. Họ cần phải nói chuyện. Cô không phải cái cột ATM.
Cô nhấn số gọi cho con gái.
Chào mẹeeee,
Magda nói, kéo dài chữ e ra.
Chào, Công chúaaaaa,
Wendy nói.
Con nghĩ mẹ sẽ phải mua cho con một con ngựa.
Mẹ á?
Wendy hỏi, không hoàn toàn khó chịu lắm. Cô nghĩ thế nghĩa là buổi học cưỡi ngựa của Magda với Katrina, con gái của Nico, diễn ra tốt đẹp. Và đây chính là điều cô mong muốn. Tính Madga khá là kỳ quặc. Sẽ tốt cho nó nếu có gì đó để làm với bạn bè, thứ gì đó khiến nó thích thú. Và hơn nữa, một con ngựa Pony thì giá bao nhiêu? Nó chỉ là một con ngựa thu nhỏ lại phải không nhỉ? Chừng hai ba nghìn đô là cùng?
Sao con không tìm thử vài quảng cáo về ngựa trên Internet và mẹ con mình sẽ nói chuyện thử xem,
Wendy nói.
Madga thở dài cau có.
Mẹeeeeee. Tìm ngựa Pony đâu phải bằng cách đó đâu. Trên Internet.
Giọng Magda gần như lộ rõ vẻ khinh miệt.
Mẹ phải bay xuống Palm Beach bằng phi cơ riêng và có một chú mang đến cho mẹ những con ngựa Pony tốt nhất ở nước này...
Chúa ơi! Mới học cưỡi ngựa một buổi và nó đang nói chuyện như thể nó sẽ đi thi Olympics. Nó lấy cái chuyện ngớ ngẩn này ở đâu ra thế?
Con yêu, mình sẽ không mua ngựa ở Palm Beach,
Wendy kiên nhẫn nói.
Mẹ chắc là mình có thể tìm được một con ngựa rất đẹp ở ngay đây... trong thành phố New York.
Có thể không nhỉ? Mà bọn ngựa Pony đó sống ở đâu không biết nữa? Nhưng phải có ở đâu đó chứ. Suy cho cùng, thành phố New York là nhà của tất cả sâu bọ, con người, và đủ loại khác... Chẳng phải có đủ loại động vật và bọ sống ở đây mà không ai thật sự biết là gì?
Mình sẽ nói chuyện này khi mẹ về nhà nhé. Cô Jenny C. sẽ đến nhà ăn tối.
Jenny ai cơ?
Magda ranh mãnh hỏi.
Wendy thở dài.
Cô diễn viên, Magda ạ. Con nhớ mà. Cô ấy là một trong những diễn viên yêu thích của con. Cô ấy là Công Chúa Mũi Nhọn trong bộ phim mà con thích ấy.
Mẹeeeeeee, đó là phim hoạt hình mà.
Cô ấy là người lồng tiếng,
Wendy nói. Cô chịu thua.
Bố về chưa?
Chưa ạ.
Điện thoại của cô lại kêu. Shane.
Bố đang gọi. Mẹ sẽ gọi lại cho con sau.
Cô nhấn nút. Shane đang gửi tin nhắn.
a muốn ldị,
cô đọc.
Đó gần như là một lời kêu gào đòi được chú ý khiến Wendy suýt bật cười. Không thể nào có chuyện Shane muốn ly dị. Anh sẽ đi đâu? Anh sẽ ăn uống thế nào? Làm sao anh có đủ tiền mà chi trả cho những chiếc áo sơmi Dolce & Gabbana đắt tiền mà anh chết mê chết mệt?
Đ vớ vẩn,
cô viết.
E iu a.
A nói nghiêm túc.
K nói c ldị nữa,
cô viết.
jen c tới ăn tối.
Và viết thêm, như kiểu tái bút,
nhớ về đấy, rõ chưa?
Số 55 Đại lộ 7 là tòa nhà danh giá nhất trong Garment District. Nằm giữa Phố 39 và 40, nó là tòa nhà hẹp với những thiết bị thanh nhã kín đáo. Tòa nhà được xây bằng đá hoa cương, và một cánh cửa xoay bằng đồng sáng loáng dẫn vào sảnh nhỏ tí. Trên tường là danh sách những công ty sở tại, một mạng lưới của ngành thời trang: Oscar de la Renta, Donna Karan, Ralph Lauren - và ở giữa danh sách, Victory Ford.
Victory thở dài khi liếc nhìn tên mình và bước vào thang máy. Cô đã chuyển tới tòa nhà này bốn năm trước, từ một nhà kho lộn xộn ở phố phụ, gửi cho ngành thời trang thông điệp rằng cô đã tới. Xưởng thiết kế của cô là loại nhỏ - chỉ một phần của tầng nhà khi đối sánh với ba tầng liền của Ralph Laruren. Nhưng trong ngành thời trang, một nửa trận chiến là về chuyện trực giác. Đó là một trong những lý do tại sao một nhà thiết kế có thể là đề tài cả thành phố bàn tán trong một ngày, và phá sản ngày hôm sau. Cô chưa bao giờ quên buổi chiều khi cô đi ăn trưa về phát hiện những người chuyên dọn đồ đạc ở sảnh chính, và biết rằng William Marshall đã đóng cửa...
Mà Willy còn có các nhà đầu tư đấy, cô nhắc nhở mình, khi cửa thang máy chầm chậm đóng lại. Phía trên cửa thang máy là một hàng dài logo của các nhà thiết kế trong tòa nhà. Các logo sáng lên khi thang máy lên đến tầng đó. Theo tin đồn, William vẫn kiếm được tiền, nhưng không đủ để làm hài lòng những nhà đầu tư của anh, vì vậy họ đóng cửa. Tội ác của anh là không có gì tệ hơn ba mùa làm ăn thất bát liên tục...
Chuyện đó sẽ không xảy tới với cô, cô mạnh mẽ nghĩ. Hơn nữa, William là một hãng rất lớn. Còn cô không được bằng thế. Chưa bằng.
Thang máy kêu, và logo
Victory Ford
sáng lên. Cô đi ra và bước vài bước về phía cửa kính mờ có dán logo của cô. Đột nhiên bụng cô quặn lên vì sợ hãi. Giá thuê chỗ này là 20.000 đô một tháng. Thế là 240.000 đô một năm.
Chào Clare,
cô vui vẻ nói với cô tiếp tân, như thể chả có chuyện gì xảy ra. Clare là một cô gái trẻ xinh đẹp, làm việc chăm chỉ, vẫn còn hoan hỉ khi đã nhận được công việc mơ ước trong ngành thời trang hào nhoáng.
Chào chị,
Clare hớn hở nói.
Chuyến đi của chị thế nào?
Tuyệt lắm,
Victory vừa nói vừa cởi áo khoác ra. Clare đưa tay ra định đón lấy, nhưng Victory phủi tay bảo thôi. Cô chưa bao giờ thấy thoải mái bảo cấp dưới làm những thứ mà mọi người bình thường vẫn tự làm cho chính mình.
Nhật thế nào?
Nóng,
Victory nói.
Có hai bưu phẩm lớn vừa được gửi đến cho chị,
Clare nói.
Victory gật đầu. Suốt cả buổi sáng nay cô đã sợ rằng chúng sẽ được gửi đến, kể từ lúc cô nói chuyện với ông Ikito. Và ông nhắc đi nhắc lại kế hoạch sáng suốt của ông khi thuê Matsuda vẽ mẫu thiết kế. Thực ra, ông nói, cô ta đã vẽ chúng rồi, và hôm nay chúng sẽ đến văn phòng cô.
Đừng đáp lại là không đồng ý đấy,
ông nói.
Cô thực sự bắt đầu ghét ông ta. Sao trước kia cô không nhận ra là mình rất ghét ông ta nhỉ?
Cám ơn cô, Clare,
cô nói.
Đối diện với bàn tiếp tân là một showroom trang nhã nơi khách hàng và các nhân vật nổi tiếng được giới thiệu các dòng sản phẩm. Tường và thảm màu hồng tro, và trên tường có treo hai chùm đèn pha lê Baccarat nhỏ. Cô đã mất hàng tuần liền mới chọn được màu ưng ý. Ý tưởng sơn màu hồng thật tuyệt vời - phụ nữ tự nhiên bị nó cuốn hút, và nó gần như làm cho mọi thứ trông đẹp lên - nhưng khi tiến hành sơn màu hồng lên thì thật là thảm hại. Sáng quá, và trông rất trẻ con; trong khi bóng của nó khiến mọi người nghĩ đến axit. Nhưng màu hồng này, trộn với một ít màu be, thì lại hoàn hảo, tạo ra không khí vừa trí thức và dễ chịu.
Tuy nhiên nằm trước showroom là một thứ khiến cô khó chịu: Gần như một hàng đầy những sản phẩm mẫu trong dòng sản phẩm mùa xuân. Quần áo đã được gửi tới Neiman Marcus ở Dallas mới ba hôm trước, và theo kế hoạch chúng sẽ không bị gửi trả cho đến cuối tuần. Bụng Victory quặn lên khó chịu.
Clare?
cô hỏi.
Dòng này gửi lại lúc nào thế?
Ồ,
Clare nói, căng thẳng nhìn lên.
Nó gửi về sáng nay...
Neiman có gọi không?
Chắc là không,
Clare nói, nhưng thêm vào đầy hy vọng,
nhưng tôi đã đi ra hiệu thuốc. Có khi Zoe nhận tin nhắn.
Cám ơn cô,
Victory nói, cố giữ thái độ bình thản. Cô nhìn xuống hành lang dài dẫn đến văn phòng của mình, qua phòng cắt may và làm họa tiết, nơi bốn phụ nữ đang ngồi sau những chiếc máy may. Thêm hai phòng chia làm các ô nhỏ cho các nhân viên quan hệ công chúng, trợ lý, và thực tập sinh ngồi. Một văn phòng nhỏ nữa thuộc về liên hiệp công ty và bộ phận truyền thông. Và cuối cùng, một phòng nhỏ ở phía sau là dành cho Marcia Zinderhoff, quản lý văn phòng và kế toán của cô. Như thường lệ, cửa phòng Marcia đóng kín, dán hình một con mèo xù lông dữ tợn. Victory gõ cửa rồi bước vào.
Chào,
Marcia nói giọng thản nhiên, ngước lên từ máy tính. Marcia chỉ lớn hơn Victory một vài tuổi, nhưng chị là loại phụ nữ trông như đã trung niên từ hồi học cấp ba. Chị vẫn sống ở khu Queens nơi cô sinh ra, và vẫn yêu anh bạn trai suốt mười lăm năm qua. Marcia nhàm chán nhưng rất giỏi tính toán. Và Victory nghĩ mình thật may mắn khi thuê được chị.
Chị có thể kiếm được việc tại công ty kế toán lớn ở Phố Wall, Marcia ạ,
cô từng nói.
Công việc sẽ ổn định hơn.
Việc ổn định nhất của tôi là đảm bảo sổ sách của cô được tính toán đúng,
Marcia đáp lại. Marcia không thích thay đổi, và Victory biết mình có thể trả cho chị ít hơn. Nhưng cô là người tin tưởng chắc chắn rằng khi liên quan đến nhân viên, ta nhận được cái mà ta đã trả, và rằng mọi người đáng được trả theo giá trị của họ. Marcia kiếm một trăm nghìn một năm cộng với năm phần trăm lợi nhuận.
Tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp khó khăn,
Victory nói, ngồi xuống cái ghế gấp nhỏ bằng sắt trước bàn Marcia. Lẽ ra Marcia có thể có được văn phòng lớn hơn với đồ đạc đẹp hơn. Nhưng chị bảo thích văn phòng thế này - rẻ tiền và bừa bộn - vì nó khiến khách khứa không muốn đặt chân đến.
Ừ.
Marcia gật đầu, lấy một miếng kẹo cao su ở phía trên ngăn kéo bàn ra.
Khỉ thật,
Victory nói.
Tôi hy vọng chị sẽ nói với tôi rằng mọi chuyện chỉ ở trong đầu tôi thôi và rằng đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Mọi chuyện ở trong đầu cô cả,
Marcia vừa nói vừa nhai trèo trẹo.
Cô hiểu chuyện này rõ như tôi mà, vậy cô biết đấy.
Chị bấm một vài phím trên máy tính.
Nếu tiền bên Nhật đến như năm ngoái, chúng ta sẽ ổn. Nhưng doanh số bán ở các cửa hiệu đã giảm năm mươi lăm phần trăm từ năm ngoái.
Ôi,
Victory nói.
Đau nhỉ,
Marcia vừa nói vừa gật đầu.
Đồ đểu. Thế là chúng ta lại quay về chỗ cách đây đúng ba năm trước.
Nếu nếu Nhật cũng thảm bại...?
Thì sẽ không tốt lắm đâu,
Marcia nói.
Sẽ là hai triệu bảy trăm nghìn đô la năm ngoái về mặt lợi nhuận. Chúng ta không được mất khoản đó.
Bọn đểu,
Victory nói. Marcia thắc mắc nhìn cô, và Victory thấy khó chịu.
Tuy nhiên vẫn có tin tốt,
Marcia nói. Chị nuốt kẹo và lấy ra thêm một cây nữa. Marcia ăn kẹo gôm như thể nó là đồ ăn thật. Và Victory run rẩy khi nghĩ đến việc trong bụng chị trông sẽ thế nào.
Đồ phụ kiện cô thiết kế mùa xuân năm ngoái, cho các cửa hàng miễn phí ấy? Chúng bán rất tốt. Mấy cái dù, bốt đi mưa và găng tay đó? Đến nay, chúng ta kiếm lãi được năm trăm tám mươi chín ngàn đô la. Mà thời tiết mùa đông sẽ cực kỳ tệ hại ít nhất là năm năm nữa.
Bốt đi mưa với dù,
Victory nói.
Ai mà nghĩ ra được chứ?
Đó là thứ cô cần mang theo khi đi du lịch nhưng lúc nào cũng quên cả. Mà để tìm được dù xinh thì cực khó.
Victory gật đầu, khẽ cau mày khi nghe từ
xinh.
Cô có bao giờ thoát khỏi từ đó không?
Victory Ford xinh thế không biết!
giáo viên mầm non của cô đã viết như thế ngay trong sổ liên lạc đầu tiên của cô. Từ đó theo cô mãi từ Minnesota đến tận Manhattan.
Xinh! Xinh! Xinh!
là tiêu đề lần phỏng vấn đầu tiên của cô với tờ Women’s Wear Daily. Cô sẽ không bao giờ thoát nổi nó.
Xinh, cô ghê tởm nghĩ. Nói cách khác, không gây tai họa gì. Dễ chịu, nhưng không đủ tốt để được coi trọng...
Dòng mùa xuân không xinh,
cô nói.
Không. Không xinh.
Marcia nhìn thẳng vào cô.
Thế thực sự thì chị nghĩ sao?
Victory hỏi, ghét bản thân vì tỏ ra yếu đuối trước mặt Marcia.
Tôi nghĩ nó... khác,
Marcia nói vẻ lập lờ.
Nhưng thật sự mà nói, cô biết không?
Chị nuốt thêm một miếng kẹo gôm.
Váy dài không thực tế cho lắm. Nhất là khi hàng ngày cô phải đi tàu điện ngầm.
Victory gật đầu. Đột nhiên cô thấy tội lỗi. Cô đã làm mọi người thất vọng vì thử nghiệm thứ gì đó khác. Và ngay cả Marcia trung thành cũng thất vọng.
Cám ơn chị,
cô vừa nói vừa đứng dậy.
Chúng ta sẽ làm gì đây?
Marcia hỏi.
Chúng ta sẽ tìm ra được cách thôi,
Victory nói, tự tin hơn thực tế mình cảm thấy.
Chúng ta luôn thế mà.
Cô ra hành lang về phòng mình.