• 114

Chương 13-3


Số từ: 5210
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học

Phụ nữ nào chả thế? Đó là một trong những quy tắc nhàm chán khi làm phụ nữ. Sao không giữ liên hệ với những thứ vớ vẩn?


Đó là lý do vì sao em có anh,
cô nói.
Lyne nhoài tới và bắt đầu nghịch những nút bấm trên bảng điều khiển chính giữa.

Này anh?
Victory nói.

Chỉ đang băn khoăn không biết xe này có điều hòa không khí không.


Có đấy, nhưng em ghét. Dù bên ngoài có ba mươi độ thì em cũng mở cửa xe.
Và để chứng minh quan điểm của mình, cô mở cửa sổ, làm làn khí nóng tạt vào người Lyne.

Kỳ nghỉ cuối tuần không đến nỗi thảm họa lắm cho đến tối thứ Bảy. Mãi đến lúc đó, Lyne đã cố gắng hết sức cho thấy ông cũng có một mặt khác, thoải mái hơn. Nhưng có lẽ một phần là do trong vòng bán kính ba mươi dặm không có sóng điện thoại di động. Vào sáng thứ Bảy, họ đi một hội chợ nông nghiệp địa phương. Và thay vì nhìn thỏ và gà trống, Lyne cứ nhìn điện thoại di động của mình.
Làm thế nào mà ở đây cũng không có sóng nhỉ?
ông hỏi.
Anh dùng cái di động này trên đảo hoang ở ngoài khơi xa Thổ Nhĩ Kỳ, vậy mà ở Connecticut thì lại không có sóng ư?


Anh yêu, nhàm chán quá rồi đấy,
Victory nói.
Than phiền việc không có sóng di động. Anh phải quên chuyện đó đi.


Được rồi,
Lyne nói. Ông nghịch ngợm chọc ngón tay vào lồng một con gà trống, và ngay lập tức bị mổ.
Chúa ơi,
ông nói, lắc lắc ngón tay.
Nơi quỷ quái gì thế này? Không có sóng di động và gà giết người.


Lại chỗ mấy cái máy cày xem đi,
cô nói.

Đi giày này á?
ông hỏi, nhấc một chân lên. Ông đang đi đôi giày lười đắt tiền của Ý.

Này, cẩn thận,
một phụ nữ mặc bộ váy lộng lẫy kêu lên, bà này đang ngồi một bên trên một con ngựa. Lyne nhảy sang một bên, đạp phải đống phân, mà ngay lập tức Victory đoán là phân bò. Lyne cười vẻ anh hùng, chỉ nhìn xuống giày khoảng mười lăm giây.

Và bây giờ là John trong cuộc thi kéo máy cày, lần đầu tiên cố thử kéo bốn chăm pound,
phát ngôn viên thông báo trên loa.

Em thích cái này lắm, anh thích không?
Victory hỏi.
Cô nhìn Lyne đợi sự đồng ý, nhưng dường như đột nhiên ông đã biến mất. Mẹ kiếp ông, cô nghĩ. Ông cứ như một đứa trẻ luôn chạy biến đi rồi bị lạc. Cô khoanh tay trước ngực. Cô sẽ không đi tìm ông. Ông lớn rồi và cô không phải mẹ ông.
Cô xem màn kéo máy cày, từng phút một trôi qua lại càng cảm thấy tức giận và sợ hãi không biết ông có bị làm sao không. Và rồi cô nghe phát thanh viên nói,
Đây là Line, hoặc là Lynn, thật không tài nào đánh vần cho đúng tên anh bạn này, cố thử lần đầu tiên kéo bốn chăm pound...

Không thể nào. Nhưng lại đúng thế. Lyne ở đó, ngồi trên một chiếc máy cày, cố kéo nó qua đường đầy bùn. Ông đi tới được vạch cuối cùng và cô vỗ tay hoan hô, nghĩ ông thật hiếu thắng. Ông không thể ngăn mình không tham gia bất kỳ một cuộc đua tranh nhau.
Lyne vào được đến vòng bán kết, nhưng cuối cùng bị loại khi khói bắt đầu bốc ra từ động cơ máy cày lúc ông kéo đến tám trăm pound.

Này bé có thấy anh không?
ông hổn hển nói, tự hào về bản thân.
Anh cho bọn nông dân ở đây sáng mắt ra, nhở?


Anh lấy cái máy cày đó ở đâu ra thế?
cô hỏi.

Mua của một tay nông dân nào đó với giá mười ngàn đô.


Anh định làm cái quái gì với nó?


Em nghĩ sao?
ông nói.
Anh trả nó lại cho ông ta. Ông ta là bạn thân mới của anh. Bảo với ông ấy là lần tới khi về đây anh sẽ tới trang trại của ông ta và lái nó.

Đêm đó, cô làm món gà nướng cho buổi tối. Lyne cứ luôn miệng nói về cuộc thi kéo máy cày, và ông đã hạ gục vài tay nhà quê thế nào. Cô nghĩ chuyện thật buồn cười, cho đến khi cô bắt đầu làm nước xốt. Lyne, vẫn tự mãn về màn biểu diễn kéo máy cày, nằng nặc đòi làm nước xốt, bảo rằng ông biết một công thức làm nước xốt tuyệt hảo do mẹ ông dạy. Ông đổ rượu vang đỏ vào đó, và rồi xốt Worcestershire. Đột nhiên, Victory không chịu nổi nữa. Cô hét vào mặt ông, và trong một giây, ông đứng đó, sững sờ. Rồi ông ném cái thìa vào bồn rửa.

Sao anh dám?
Victory nói, cầm cái thìa lên. Cô dí nó vào mặt ông.
Anh không được phép cư xử như thế trong nhà em.


Được thôi,
ông nói.
Dù sao có vẻ em muốn được ở một mình, vì thế tốt hơn hết là anh đi về. Anh sẽ gọi Bumpy và bảo anh ta đến đón anh.


Ý kiến hay đấy,
cô nói.
Mất hai tiếng rưỡi Bumpy mới đến được đó. Trong thời gian đó, họ gần như không nói chuyện với nhau. Cô cố ăn món gà, nhưng nó khô khốc và làm cô bị nghẹn. Đây chính là giây phút lẽ ra họ nên làm lành, khi một trong hai nên xin lỗi, nhưng có vẻ như chẳng ai buồn cố gắng.
Tốt hơn là cứ như thế này,
cô nói với ông, khi cuối cùng ông bước ra khỏi cửa.

Sao cũng được,
ông lạnh lùng nói. Ông đã rút vào lại cái vỏ nhà tỷ phú thờ ơ của mình, và cô đã đẩy ông vào đó.

Cậu chia tay vì nước xốt ư?
Sau đó Wendy kêu lên, qua điện thoại.

Luôn là những thứ nhỏ nhặt, chả phải à?
Victory nói. Cô nhìn quanh ngôi nhà nhỏ xíu của mình. Lẽ ra phải có cảm giác yên bình hạnh phúc, khi mà trật tự đã được khôi phục lại, nhưng thay vào đó nó dường như vắng vẻ và buồn bã.
Ôi Wendy, tớ là đồ chết tiệt,
cô nói.
Tớ cư xử như một đứa dở hơi toàn tập. Tớ không biết mình bị làm sao nữa. Tớ nổi đóa lên. Tớ chỉ không thể chịu nổi khi nhìn thấy ông ấy trong không gian của tớ...


Vậy sao cậu không gọi cho ông ấy đi?


Tớ nghĩ là không nên. Giờ quá muộn rồi, tớ chắc chắn là ông ấy ghét tớ. Hoặc nghĩ là tớ bị điên. Mà tớ đã cho ông ta lý do khá chắc chắn để tin như vậy.

Tuy vậy, cô đã nghĩ cuối cùng rồi thì Lyne sẽ gọi cho cô. Hồi trước lúc nào ông cũng làm vậy. Nhưng lần này thì không. Hai ngày trôi qua, rồi bốn ngày. Và giờ đến lúc này, cô đã quyết định sẽ quên ông. Không quan trọng gì cả.
Nhưng dù vậy, nó vẫn làm cô sợ - cái khả năng sợ hãi có thể ngay lập tức cắt đứt với một người đàn ông và mọi tình cảm của cô dành cho ông. Xa mặt, cách lòng. Thật sự dễ dàng như thế đấy.
Những phụ nữ khác có cảm thấy thế này không? Wendy thì không, mà Nico cũng không. Dù cho Nico có ngoại tình, cô ấy vẫn
yêu
Seymour. Nhưng có gì đó xảy đến với ta khi ta có quá nhiều mối quan hệ, nghĩa là rất nhiều các cuộc chia tay nữa. Đầu tiên thì đau đớn khủng khiếp, và ta nghĩ mình sẽ không bao giờ vượt qua được chuyện này. Nhưng rồi ta học cách phải nhìn về tương lai. Ta chỉ bị tổn thương vì anh chàng kia đã cướp đi ước mơ có một mối quan hệ của ta. Ta hiểu rằng cảm giác tổn thương thực sự chỉ là về cái tôi mà thôi, về cái ý tưởng lấy mình làm trung tâm rằng mọi người đàn ông xung quanh đều nên yêu ta, rằng vũ trụ nợ ta điều đó. Nhưng tình yêu không phải là cái quyền con người không thể chuyển nhượng. Và vài phụ nữ có khi sống suốt cả đời mà không có nổi một người đàn ông thực sự yêu họ. Một vài người đàn ông cũng vậy! Và chắc hẳn cô là một trong số đó. Đó là một sự thật cô nên chấp nhận, cô dữ dội nghĩ, dù có đau đớn đến mức nào. Có ai bảo cuộc đời sẽ dễ dàng đâu. Cô có thể đương đầu với nó; cô sẽ tiếp tục. Và hơn nữa, cô có sự nghiệp của mình.
Cô lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ chiếc Mercedes lần nữa. Chiếc xe dường như đã tiến qua được một tòa nhà nữa, và cuối cùng, ông Hulot bật đèn xi nhan để rẽ trái vào lối xe chạy của cảng. Đây rồi, cô nghĩ. Bữa tiệc là sự công nhận cô và tài năng của cô, và mọi thứ mà cô đã làm việc rất chăm chỉ để đạt được.
Chiếc xe từ từ chạy xuống làn đường xi măng hẹp, cuối cùng dừng lại trước một chiếc du thuyền màu trắng sáng loáng có những bóng đèn nhỏ. Hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ hàng hải và cầm bảng đứng im ở cuối ván cầu. Một nhóm nhân viên an ninh đeo bộ đàm đứng một bên, còn phía trước là một đám paparazzi, bị một hàng cảnh sát mặc đồ màu da cam cản lại. Đèn sáng chói cả mắt, và qua làn ánh sáng trắng, Victory nhận ra những cặp diễn viên điện ảnh nổi tiếng đang nắm tay và vẫy rất chuyên nghiệp.
Victory ra khỏi xe, cúi xuống để cầm đuôi váy lên. Đột nhiên đám paparazzi chuyển sự chú ý qua cô, và cô mỉm cười, dừng lại đứng vài tư thế cho đám chụp ảnh, một vài người cô quen ở New York.

Này, Victory,
một trong số đó hét gọi.
Lyne đâu?

Cô nhún vai.

Tôi nghe bảo ông ấy đang ở Cannes,
một người khác hét lên.

Thuyền buồm của ông ấy ở đây...
một người nữa nói.
Lyne đang ở đây? Ở Cannes á? Tim cô đập thình thịch. Không, cô nghĩ, không thể nào. Dù cho ông có ở đây, có lẽ ông đi cùng một ai đó... và dù thế nào chuyện đó cũng không quan trọng. Giá gì cô có thể trở nên thành công hơn một chút nữa, cô nghĩ, khi cô bước tới ván cầu tàu và dừng lại để tạo tư thế chụp ảnh cho một tay paparazzi, tay này cứ nài nỉ cô quay lại. Có lẽ nếu cô làm việc chăm chỉ hơn và kiếm nhiều tiền hơn và công ty của cô phình to hơn, cô nghĩ... Có lẽ khi đó cuối cùng sẽ xuất hiện một người đàn ông thực sự yêu cô.


Wendy?
Selden Rose kêu lên.
Wendy, phải cô đấy không?

Ông ta còn nghĩ là ai mới được chứ? Wendy nghĩ, hơi khó chịu. Cô đã liếc nhìn thấy Selden khi xuống cầu thang nói chuyện với người quản lý để lấy thêm một phòng cho Gwyneth. Cô đã hy vọng tránh mặt ông. Nhưng đột nhiên ông nhìn lên từ tờ báo và mặt ông rạng rỡ vẻ ngạc nhiên sung sướng. Giờ thì không thoát được ông ta rồi. Cô sẽ phải nói xin chào. Nếu không, ông ta có thể đi nói với mọi người rằng cô khinh thường ông.

Xin chào, Selden,
cô nói, tiến lại phía bàn. Ông ta làm cái quái gì trong sảnh quầy bar của khách sạn Mercer lúc chín giờ sáng Chủ nhật nhỉ, và uống, cô nghĩ, nhìn thấy ly rượu trước mặt ông, thứ có vẻ như là một ly Bloody Mary? Và với một cái que, một lát chanh, ba quả ôliu, và một cái ống hút cắm trên đầu?
Selden Rose uống Bloody Mary từ một cái ống hút? Wendy nghĩ một cách xấu tính. Ông ta bao tuổi rồi, mười hai à?
Ông đứng dậy. Mặc dù uống bằng ống hút, trông Selden sexy đến ngạc nhiên, với mái tóc nâu dài và đôi kính đồi mồi. Thực sự rất đáng yêu.
Cô muốn làm một ly không? Hay là một cốc latte,
ông hỏi.
Trông cô có vẻ có thể làm một ly đấy.

Cô lập tức bình tĩnh lại.
Trông tôi tệ đến thế sao?
cô hỏi.

Không, Wendy, hoàn toàn không...


Để tôi giải thích cho ông điều này, Selden,
cô nói vẻ cảnh báo.
Nếu ông muốn biết một thứ về phụ nữ, và đặc biệt là phụ nữ như tôi, thì ông không bao giờ nên bảo chúng tôi rằng chúng tôi trông có vẻ cần một ly rượu, cần đi bơm ngực, hay cần một ly latte chết tiệt.


Chúa ơi, Wendy,
ông nói, ngạc nhiên khi bị chỉ trích.
Tôi không có ý... Trông cô rất tuyệt, như mọi khi...


Tuyệt?
cô hỏi, hơi nổi điên lên.

Và chắc chắn cô không cần phải đi bơm ngực rồi. Ý tôi là...
ông nói, ngập ngừng vì ánh mắt dữ dội của cô.
Tôi chỉ nói rằng cô cần một ly cà phê, hy vọng rằng cô sẽ ngồi xuống dùng một ly với tôi.

Và ông kéo một chiếc ghế ra.
Wendy nhìn cái ghế ngờ vực. Ồ sợ quái gì chứ, cô nghĩ, hất tóc qua vai. Không phải là cô có việc phải làm hay gì cả. Cô ngồi xuống.
Vậy? Ông khỏe không, Selden?


Tôi khá tuyệt...


Mọi người ở New York và Los Angeles, và đặc biệt trong ngành chúng ta, lúc nào cũng tuyệt cả. Ông có nhận ra điều đó không?


Chà, tôi...


Chuyện đó có làm phiền ông không, Selden? Ông không thấy nó... đáng ngờ à?


Nếu cô nói như thế...
ông lên tiếng.

Tôi thì có đấy,
cô nói.
Selden nghịch cái ống hút.
Cô nên cảm thấy tuyệt, Wendy ạ. Bộ phim The Spotted Pig đạt hai giải Oscar.


Nhưng không giành được giải Phim xuất sắc nhất.


Nó là một bộ phim hài mà, Wendy,
Selden bình tĩnh nói.
Bộ phim hài gần đây nhất được giải Phim xuất sắc nhất là Driving Miss Daisy. Hồi cuối những năm tám mươi. Cô biết mọi chuyện vận hành thế nào mà.


Phải, tôi biết,
cô sắc sảo nói. Cô bình tĩnh lại. Sao cô lại xấu tính với Selden đến vậy? Nhìn ông ta mà xem, cô vừa nghĩ vừa cầm khăn ăn lên. Với khuôn mặt mềm mại và mái tóc dài, trông ông như một giáo sư đại học hơn là một giám đốc bộ phận phim ảnh khét tiếng xấu xa. Có lẽ đây là một sự nỗ lực cố tình của ông để làm không làm người khác liên tưởng được từ nghề nghiệp tới bản chất thực của ông. Mặt khác, nó cũng có thể có nghĩa là Selden Rose đơn giản cũng như mọi người khác và muốn trông trẻ hơn tuổi. Cô gần như không thể tin nổi một năm trước cô thấy ông ta đáng sợ. Nhưng có lẽ khi nỗi sợ hãi nhất của ta trở thành hiện thực, nó khiến tất cả những thứ khác trở nên xa vời.
Mình phải gọi cho Nico và kể với cô ấy việc gặp Selden mới được, cô nghĩ.

Ông đang làm gì ở đây thế?
Cô hỏi, cố nở một nụ cười.

Tôi sống gần đây. Sáng Chủ nhật nào tôi cũng đến đây ăn sáng,
ông nói.
Tôi quen ở một mình rồi, trừ sáng Chủ nhật. Không có gì đáng buồn hơn việc tự làm trứng và thịt muối cho mình.
Ông mỉm cười ngọt ngào, khi Wendy nhìn chằm chằm vào tóc ông. Sao ông ta làm cho nó thẳng thế nhỉ? Cô hy vọng ông không là tóc.

Tôi tin chắc là ông tìm được một cô bạn gái mà không gặp khó khăn gì, Selden ạ,
cô nói vẻ cương quyết, không định bị câu chuyện chàng độc thân cô đơn của ông làm mủi lòng.
Ông thành công, lại không có con, ông...
cô dừng lại,
hấp dẫn.


Cô nghĩ thế à?
ông hỏi, có vẻ thực sự sung sướng khi được nghe lời khen. Ông chìa tờ thực đơn ra cho cô.
Cô nên thử món soufflé pho mát. Rất là ngon. Mà dù sao, mọi chuyện không đơn giản thế,
ông nói vẻ tự nhiên, ngả người ra trong ghế.
Wendy gật đầu, nhìn xuống tờ thực đơn.
Món soufflé hay là mối quan hệ?
cô hỏi, hy vọng rằng đó là món soufflé.
Mới sáng sớm thế này mà đã nói về các mối quan hệ sao?
cô nói, đưa trả tờ thực đơn cho ông.

Cô nói đúng,
ông nói.
Nói chuyện cô vậy. Mà cô đang làm gì ở đây vậy?
ông hỏi vẻ ngây thơ.
Chẳng phải cô ở khu trung tâm xa ư?


Giờ chúng ta lại nói về các mối quan hệ rồi.


Thế á?


Chà, giờ tôi sống ở đây. Thế thôi,
cô nói. Cô nhìn quanh khó chịu, cảm thấy đột nhiên bị kích thích về mặt tình dục. Vì một lý do kỳ quặc nào đó cô bị Selden Rose cuốn hút - và cô không cưỡng lại được. Cô bắt chéo chân, ngoáy một bàn chân quanh mắt cá chân kia như thể cử chỉ này có thể chứa đựng ham muốn không phù hợp của mình.

Thật á?
Selden hỏi. Trong giọng nói của ông ta có vẻ hào hứng phải không nhỉ? Hay là cô tưởng tượng ra? Như thể cố đè nén cảm xúc của mình, ông cau mày.
Vậy cuối cùng mọi chuyện với chồng cô đã không ổn thỏa.


Không.
Cô lắc đầu.
Tôi nghĩ là ông đã nói đúng. Ông bảo một khi ai đó phản bội ta, họ sẽ lại làm thế.


Tôi rất tiếc cho cô, Wendy ạ, nếu chuyện đó làm cô buồn khổ.
Ông dừng lại, nhưng rồi ông nói ra điều đáng kinh ngạc hơn thảy.
Nhưng tôi rất vui cho tôi.

Cô kinh ngạc nhìn ông. Ông ta thực sự nói thế á? Cô đỏ bừng mặt, đột nhiên cảm thấy choáng váng. Ông ta không thể thực sự có ý như thế. Cô tốt hơn là lờ đi.

Tôi nói thực lòng đấy,
ông nói.
Có lẽ cô không muốn, nhưng tôi đang nghĩ chúng ta có thể ăn tối cùng nhau một lúc nào đó.


Ý ông là...?


Ý tôi là một cuộc hẹn hò,
Selden bạo dạn nói.
Tôi đoán người ta vẫn gọi nó như thế. Mặc dù nghe có vẻ buồn cười, ở tuổi chúng ta rồi mà còn đi hẹn hò.


Chúng ta?
cô kinh hoàng hỏi. Cô không định nói như thế, nhưng cô ngạc nhiên đến nỗi không biết mình đang nói gì nữa. Lần cuối cùng một người đàn ông xin hẹn hò với cô là khi nào? Cô tự hỏi. Chuyện đó có bao giờ xảy ra chưa?

Nếu cô không muốn, tôi hoàn toàn hiểu,
Selden nói.
Ý tôi là, chúng ta làm việc cùng nhau...

Nếu họ đi hẹn hò, thế có nghĩa là họ có ngủ với nhau không nhỉ? Cô tự hỏi, ý tưởng đó đột nhiên làm cô bị kích thích dữ dội. Nhưng không, chuyện đó xảy ra sau. Ta không được ngủ với người khác trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Cô cảm thấy hơi chóng mặt.
Ồ không, Selden à,
cô nói, muốn trấn an ông.
Ý tôi là, chắc chắn rồi. Tôi rất vui được đi ăn tối với ông. Tôi đoán là giờ tôi có thể đi rồi. Tôi không phải ngày nào cũng phải trông con nữa.


Cô không phải á?
ông hỏi.
Cô nhún vai, muốn nhanh chóng thay đổi chủ đề. Đi ăn tối với ông ta là một chuyện, còn kể cho ông ta nghe hoàn cảnh thảm hại của mình lại là một chuyện khác.
Ông có con không?
cô hỏi.

Tôi muốn...
ông nói, trông có vẻ không thoải mái,
nhưng tôi không thể.


Ông không thể?
Wendy hỏi, hơi ngạc nhiên.

Vợ đầu tiên của tôi và tôi đã cố. Chúng tôi đi xét nghiệm đủ loại, rồi hóa ra tôi là người có vấn đề. Cô ấy tiếp nhận chuyện này không tốt lắm. Cô ấy ngoại tình và tôi phát hiện ra, và rồi tôi ngoại tình.

Wendy há hốc mồm.
Tệ quá.


Chuyện tệ hại lắm,
Selden đồng ý.
Rồi vợ thứ hai của tôi... Ừm, nói cho cùng là tôi đã lấy một người hoàn toàn trái ngược với người vợ đầu tiên của mình. Chúng tôi lấy nhau không đủ lâu để tôi biết được liệu cô ta muốn có con hay không. Nhưng tôi tin chắc là cô ta không muốn. Mà dù sao tôi không đủ giàu cho cô ta.


Vẫn có những phụ nữ như thế á?
Wendy sợ hãi hỏi.

Ừ,
Selden nói, vuốt tóc trên trán.
Nhưng việc đó là lỗi của tôi. Tôi ngu ngốc. Cô ta là siêu mẫu, và tôi để cho cái tôi chiến thắng lương tri.


Ít nhất thì ông cũng nhận ra điều đó,
Wendy nói vẻ khích lệ, nhẹ nhõm khi họ nói về ông chứ không phải vấn đề của cô, và không phải cuộc hẹn hò tương lai của họ.
Hầu hết đàn ông vẫn nghĩ rằng nếu họ lấy siêu mẫu, chuyện đó sẽ giải quyết tất cả những rắc rối của họ.


Đó là nơi mọi rắc rối khởi đầu,
Selden nói một cách bí ẩn.
Wendy gật đầu, và ngả người ra trong ghế, cảm thấy bị ấn tượng. Không gì khiến một phụ nữ cảm thấy dễ chịu hơn việc một người đàn ông ở cùng với một siêu mẫu... và từ chối cô ta! Ở chuyện đó có gì đó rất an ủi. Nó có nghĩa là một người đàn ông có những giá trị riêng của ông ta ở nơi đúng đắn. Cô nhìn mặt ông trong vài giây. Selden thật sự tử tế đến thế sao? Hay cô lại đang phạm sai lầm, và tất cả những thứ này... những việc... chỉ là một phần của thủ đoạn nào đó để... để làm gì? Cô tự hỏi. Nếu ông ta đang cố dụ cô lên giường, thì chuyện có tệ đến mức đó không?

Giờ cô làm gì?
ông đột nhiên hỏi.
Tôi định đi bộ qua khu Soho. Cô muốn đi cùng không?


Tại sao không chứ?
Wendy nói, đột nhiên thấy việc đi bộ với Selden Rose là một cách tiêu buổi sáng rất dễ chịu. Ít nhất cô cũng không phải ở một mình.
Selden thanh toán và họ đứng dậy.
Mà này,
ông hỏi.
Tôi quên hỏi cô. Tại sao cô lại ở Mercer? Chẳng phải chồng cô nên ở đây chứ không phải cô ư?

Đột nhiên Wendy thấy chán nản, nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Tessa Hope ngày hôm trước.
Lẽ ra là thế... nhưng tình huống có chút đặc biệt. Tôi phải cho chồng tôi căn hộ của mình.


Chúa ơi, Wendy,
Selden nói.
Cô phải chịu đựng quá nhiều.
Ông giữ cửa mở cho cô, để cô đi qua.
Nếu cô cần một căn hộ, tôi có thể giúp cô. Tôi có một đại lý môi giới nhà đất rất giỏi.


Cám ơn ông,
cô nói.
Có lẽ phải nhờ ông mới được.
Và bước ra ngoài, cô nghĩ Selden mới tử tế làm sao, và được ở bên một người đàn ông tử tế mới dễ dàng làm sao. Tử tế! cô nghĩ. Có ai tưởng tưởng nổi cuối cùng đó chính là phẩm chất mà cô mong muốn nhất ở một người đàn ông?

Ba tiếng sau, cô và Selden đang ở trong thang máy đi lên căn hộ của ông, sau khi lang thang tới tận sông Hudson rồi quay về. Lần đầu tiên trong suốt bao tuần qua cô cảm thấy thực sự thích thú trong giây lát, thực sự quên đi chuyện Shane và những đòi hỏi đáng sợ của anh. Thật là lạ lùng và phấn khích khi đi bộ vào một ngày Chủ nhật với một người đàn ông không phải là chồng mình, và cư xử như thể họ là một cặp, tạt vào đủ các cửa hàng và rồi vào quán cà phê nghỉ chân. Cô mua một cái váy cho Chloe, một con khủng long nhồi bông cho Tyler, mà Selden đã chọn, và một cái áo khoác cho Magda. Trong suốt thời gian đó họ nói chuyện rồi nói chuyện, như thể cả hai đều biết rằng khi họ thôi không nói chuyện nữa, thì cuối cùng họ không được đi cùng nhau nữa. Khi về lại West Broadway, cô nhìn xuống, không muốn chia tay, nhưng cũng không biết phải làm gì, và ông đã nói,
Cô có muốn xem căn hộ của tôi không? Tôi có thể cho cô số điện thoại người môi giới bất động sản của tôi.


Thế tuyệt quá,
cô nói, cảm thấy nhẹ nhõm và đột nhiên hứng khởi.

Tôi phải báo trước với cô, tôi không thích trang trí cho lắm...


Tôi cũng vậy,
cô nói, lén liếc nhìn ông. Ông nhìn lại cô và cả hai vội vã quay đi, ngượng nghịu. Mọi thứ họ cần phải biết đều nằm trong ánh mắt đó, cô nghĩ. Nó nói,
Tôi muốn làm tình với cô, ngay bây giờ. Và tôi hy vọng cô cũng muốn làm tình với tôi.
Cô không hề nhìn thấy được ánh mắt đó trong suốt bao năm qua, kể từ khi còn độc thân - hơn mười lăm năm trước! Thật buồn cười khi giờ tất cả quay trở lại - miệng khô, mọi thứ trong người cứ như đảo lộn hết cả lên. Nỗi sợ hãi và phấn khích khi tưởng tượng đến vùng đất mà mình không hề quen biết. Một cơ thể khác, hy vọng rằng sex sẽ không khiến cả hai phải thất vọng...
Cô cau mày.

Có chuyện gì à?
Selden hỏi.

Ồ không,
cô nói.
Mọi thứ ổn cả.


Không lo cho lũ trẻ đấy chứ?
ông hỏi. Có cảm giác thang máy đi lên căn hộ của ông rất chậm. Đây là loại thang máy cũ - nó chậm chạp kinh khủng.

Lúc nào tôi chả lo,
cô nói.
Nhưng bọn nhỏ ổn. Năm giờ Shane mới đưa chúng về lại chỗ tôi.
Giờ cô đã nói xong, cô nghĩ, bước một bước ra xa khỏi ông. Cô thực tế đã tuyên bố rằng cô có bốn tiếng tiếp theo để làm tình với ông.

Shane làm gì với chúng cả ngày?
Selden hỏi.

Anh ấy đưa chúng tới chuồng ngựa... con gái lớn của tôi có một con ngựa... và tới công viên, và thường là tới tiệc sinh nhật của một đứa trẻ nào đó.


Anh ấy có thể một mình trông nom bọn nhỏ?
Selden hỏi.
Wendy gật đầu.
Anh ta là một kẻ tồi tệ nhưng lại là một người cha tốt. Không may là thế.

Cửa thang máy mở ra và họ bước vào một hành lang rộng với tường bằng kính dựng lên từ các khối màu xanh lá. Có một chiếc thảm Oriental màu be trên sàn.
Đẹp ghê,
Wendy cẩn trọng nói.

Cô vẫn chưa thấy đâu,
ông nói, đẩy cánh cửa ẩn đằng sau gương mở ra một không gian trống không cực lớn. Căn hộ của Selden lớn hơn của cô rất nhiều - phòng khách và bếp chắc chừng 2.500 feet vuông. Nhưng ông không nói dối, ông không trang trí gì nhiều lắm. Chính giữa phòng là một cái bàn gỗ với tám cái ghế; dọc theo bức tường có các cửa sổ là một chiếc sofa đơn độc đặt trước một cái bàn cà phê bằng kính. Và chỉ có mỗi thế. Wendy không biết phải nói gì.
Nó...


Đơn độc, nhỉ?
Selden nói, đi vào bếp.
Tôi cứ liên tục tự nhủ mình phải mua thêm ít đồ đạc, hay ít nhất thuê một người trang trí. Nhưng cô biết thế nào rồi đấy. Ta bận rộn rồi cứ hoãn lại mãi, và rồi trước khi kịp nhận ra, hai năm đã trôi qua.


Ông có cái giường nào không thế?
Wendy hỏi.

Tôi có chứ. Và một cái tivi màn hình lớn. Trong phòng ngủ. Tôi xem tất cả các chương trình trên giường.

Cô theo ông vào bếp, tiếng bước chân cô vang vọng trên nền nhà bằng gỗ. Cô không thể tưởng tượng nổi Selden Rose - một giám đốc ngành giải trí quyền lực lớn, ngạo mạn - lại sống thế này. Nhưng ta không bao giờ thực sự biết người khác, cho đến khi ta thực sự hiểu, cô nghĩ vậy. Có lẽ việc cho phép cô xem căn hộ của ông với ông là một thứ mạo hiểm. Ông phải đủ tin tưởng cô đến mức nghĩ rằng cô sẽ không đến Splatch-Verner và buôn chuyện về căn hộ không được trang trí một cách kỳ quặc của ông. Đột nhiên cô tưởng tượng ra cảnh Selden nằm một mình trên giường, mặc áo choàng, cầm điều khiển từ xa trong tay, xem đủ các chương trình tivi. Có gì đó thật sự buồn bã và yếu ớt trong cảnh tượng đó, cô nghĩ. Nhưng là thứ cô có thể hiểu được.

Tôi có một chai champagne ướp lạnh,
ông gọi với ra với cô, mở cửa tủ lạnh.
Là loại Cristal. Victor cho tôi năm ngoái.


Vậy mà ông vẫn chưa uống à?
cô hỏi, bước đến đằng sau ông.

Tôi nghĩ là mình chờ một dịp đặc biệt,
ông nói, quay lại với cái chai trong tay và họ suýt va vào nhau.

Tôi xin lỗi.
Wendy nói.

Tôi thì không. Wendy, tôi...
Ông không nói hết câu, vì đột nhiên ông nghiêng người xuống và bắt đầu hôn cô.
Đó là một trong những giây phút tuyệt vời, và đột nhiên, họ hôn riết lấy nhau, Selden chỉ dừng lại để đặt chai champagne xuống. Vẫn hôn nhau, họ bắt đầu cởi quần áo, và Selden dẫn cô qua phòng khách xuống cái sofa.

Ngực em,
cô thì thầm.
Bụng em. Em đã có ba con...


Anh không quan tâm,
ông nồng nhiệt nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rừng Son.