• 114

Chương 13-4


Số từ: 4910
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Họ vẫn làm tình một tiếng sau đó khi cô nghe điện thoại đổ chuông, tiếng chuông vang lên trong không gian trống.
Điện thoại của em...
cô nói.

Em có nhất thiết phải nghe không?
ông hỏi.

Em không biết...

Điện thoại tiếp tục đổ chuông và vài giây sau, tiếng báo có tin nhắn lại vang lên.

Em nghe máy đi,
Selden nói, lăn xuống khỏi người cô.
Cứ phải lo lắng thì không ích gì cả.

Cô ra khỏi giường của ông, và nơi cuối cùng họ cũng lên đó, và không mặc gì bước ra phòng khách, nơi cô bỏ túi trên bàn. Cô lục lọi túi lấy điện thoại.

Mẹ, mẹ ở đâu thế?
Magda hỏi, bằng một giọng thì thầm vẻ buộc tội, ngay lập tức khiến Wendy hoảng sợ.
Mẹ ở đâu thế?
nó lại hỏi.
Bọn con bị mọc mụn. Bọn con ốm hết cả rồi...


Một tia nắng chói chang rọi qua cánh cửa sổ Pháp mở toang lên tận giường và chiếu lên mặt Victory, khiến cô giật mình mở mắt.
Cô ngồi dậy, và rồi ngay lập tức nằm xuống lại, khẽ rên rỉ. Đầu cô có cảm giác như một khối xi măng đã bị một cái mỏ cặp siết lại.
Ôi không. Cô vẫn còn say à?
Và tại sao cửa chớp lại mở ra thế?
Hmmmmm. Chắc hẳn tối qua cô đã mở ra khi quay về phòng. Giờ nghĩ lại, cô nhớ mình đã ra ngoài ban công, ngắm biển, ánh trăng sáng bạc trên mặt nước với những con sóng nhỏ bắt lấy ánh sáng lấp lánh. Nhưng có vẻ như cô chỉ nhớ được mỗi câu sau:
Nó thực sự chẳng khá gì hơn Hamptons, anh biết không? Vậy mà dân Pháp thật hợm hĩnh về nó.
Mà cô đã nói câu này với ai nhỉ? Không phải Pierre... hay là Lyne Bennett? Tối qua cô có gặp Lyne không nhỉ? Khuôn mặt ông quay lại với cô - còn có những khuôn mặt khác nữa quanh nó - như nhìn thấy ai đó trong cuốn sổ ảnh lưu niệm thời cấp ba cho ban nhạc của trường. Cô tưởng tượng ra ông mặc đồ dạ tiệc, và trông cực kỳ thích thú.
Đột nhiên cô ngồi thẳng dậy. Không phải Lyne. Đó là một tay diễn viên, cô nghĩ. Tay diễn viên người Pháp cô đã gặp... trong khách sạn... lúc đêm khuya... Người Pháp có ngôi sao điện ảnh riêng của họ mới tuyệt vời làm sao, cô nghĩ. Tay này có cái mũi rõ là to, mặc dù có vẻ anh ta là một sao còn trẻ. Cô hy vọng anh ta cuối cùng không ngủ trong phòng cô. Chuyện kiểu này trước đây đã từng xảy ra, khi cô tỉnh dậy và phát hiện ra người ngủ trên ghế hoặc trên sàn. Và có lần cô còn phát hiện ra một gã ngủ trong bồn tắm. Nhưng chuyện đó xảy ra ở Los Angeles, nơi mà rõ ràng loại sự việc như vậy xảy ra suốt.
Cô bò xuống cuối giường và ngó nghiêng căn phòng. Có vẻ như không có người lạ nào cả, và cô ngồi xổm lên, cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy vậy, cô vẫn có cảm giác hơi khó chịu khi nghĩ tới tay diễn viên trẻ kia. Cô có ngủ với anh ta không nhỉ? Hay có khi là sỉ nhục anh ta? Cô nhớ mang máng đã nói gì đó về mũi anh ta, và sao mà nó lớn hơn bình thường. Và nếu anh ta mà là diễn viên Mỹ thì anh ta phải đi cắt cái phần chóp mũi đi. Có lẽ nào đó chính là lý do cô cảm thấy tội lỗi không nhỉ. Nhưng có vẻ như người Pháp không dễ bị sỉ nhục bởi những lời nhận xét về mũi của họ. Người Pháp thường tự hào về cái mũi lớn của họ, bảo rằng họ dùng vào đủ chuyện hay ho mà người Mỹ không tài nào hiểu được.
Humm, cô nghĩ. Cô phải uống chút cà phê. Cà phê giúp cô suy nghĩ.
Cô cầm điện thoại lên.
Mang cho tôi ít cà phê được không?
cô hỏi.

Chào buổi sáng, thưa madame. Tôi xin lỗi, nhưng phục vụ phòng sẽ mất một tiếng.


Một tiếng?
cô hỏi, kinh hoảng.
Cho một tách cà phê?


Vâng, thưa madame. Sáng nay chúng tôi rất bận.


Khách sạn kiểu gì thế này? Cô tuyệt vọng hỏi.
Cũng đâu có nhiều phòng lắm...


Nhà hàng rất tiện lợi cho bữa ăn sáng, thưa madame. Rất dễ chịu. Trông ra biển.


Ở đây chỗ nào chả trông ra biển,
cô nói với một tiếng thở dài khó chịu.
Và cô có thể bảo mọi người đừng gọi tôi là Madame có được không? Tôi chưa kết hôn.
Cô gác máy, và giận dữ ngồi trên giường. Trả hai nghìn đô một đêm, bạn nghĩ bạn có thể có được một tách cà phê trong phòng vào buổi sáng!
Ôi trời ơi. Đầu cô... cô thực sự cảm thấy không khỏe lắm. Đầu tiên, có một bữa tiệc trên thuyền buồm của Pierre, nơi cô chắc chắn mình đã uống champagne (nhưng ai mà chả uống) vì có quá nhiều chuyện cần phải ăn mừng. Và rồi, cô quay về khách sạn và đã uống thêm khá nhiều, vì đột nhiên cuối cùng chẳng còn gì để mà ăn mừng nữa...
Trời ơi. Cảnh tượng đó trên chiếc du thuyền. Đột nhiên cô nhớ ra hình ảnh Pierre Berteuil, mặt đỏ bừng lên vì giận dữ. Cô đã nói gì với ông ta mà khiến ông ta giận điên lên thế? Nhưng có lẽ ông không giận cô. Có lẽ ông giận một ai đó khác. Cô bắt đầu nhận ra rằng Pierre là một trong những tay giàu có rất dễ nổi cơn tam bành. Chắc chắn ông ta cũng đang bị đau đầu như cô. Có khi bản thân ông ta cũng chả nhớ mọi chuyện đã xảy ra nữa.
Chuông cửa reo và cô giật bắn cả mình, bò xuống khỏi giường để ra mở cửa. Có lẽ cuối cùng phục vụ phòng cũng tới. Cô mở cửa lòng đầy hy vọng, nhưng chỉ là một bà hầu phòng, cầm một tờ báo và chồng khăn lau, và trông rất không hài lòng.
Madame,
bà ta khịt mùi, đưa tờ báo cho Victory.
Bà này bị cái gì không biết? Victory nghĩ. Cái đám phụ nữ Pháp già này - họ rất là kỳ quặc. Bà hầu phòng bước vào phòng tắm và bắt đầu xả nước ầm ĩ. Victory quay lại giường và bắt đầu xem báo. Ở Pháp, các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ngang với ngôi sao điện ảnh. Và tờ báo đã tường thuật lại đầy đủ, chi tiết bữa tiệc của Victory trên chiếc du thuyền của Pierre. Robbie Williams đã trình diễn (nhưng chỉ hai bài, và không bài nào là hit cả). Khách đến dự được phục vụ Dom Perginon và trứng cá tầm (phần này thì đúng). Jenny Cadine cũng có mặt ở đó (nhưng chỉ nửa tiếng sau là bỏ về, bảo rằng cô ta mệt), và cả Hoàng tử William và Harry cũng có mặt (người lẽ ra phải đi học ở trường! Victory nghĩ).
Viva La Victory!
một câu chuyện giật tít, phía trên một tấm ảnh chụp cô đang nhảy trên một cái bàn.
Ôi trời ơi, cô nghĩ, đưa bức ảnh lại sát mặt. Cô đang giơ một chân lên trời, và có vẻ như cô đã bị mất một chiếc giày. Thảo nào bà hầu phòng trông bất bình thế. Thật sự không chuyên nghiệp lắm, cô nghĩ, khi nhảy trên bàn mà giày bị mất. Nhưng ai đó phải làm việc đó... và từ những gì cô lượm lặt được từ vốn tiếng Pháp nghèo nàn của mình, bữa tiệc có vẻ là một thành công vang dội. Có lẽ sau rốt không có gì phải lo lắng cả.
Nhưng rồi, Pierre và vẻ mặt giận dữ của ông ta quay lại với cô như một đoạn phim. Phần đuôi thuyền đã biến thành sàn nhảy disco, với những ánh sáng lập lòe. Và trong trí óc cô, cô nhìn thấy Pierre giận dữ bò tránh xa qua một chiếc gối quỳ bọc da ngựa trong ánh đèn flash như của máy chụp ảnh. Thiệt tình, cô nghĩ. Pierre đẹp trai, nhưng khi ông ta nổi giận thì không đẹp trai chút nào. Mặt ông ta nhăn nhúm lại như một quả cà chua bị nướng quá lửa. Có lẽ ai đó nên nhắc cho ông ta biết chuyện này, cô nghĩ.
Đầu cô bắt đầu giật giật. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi xuống nhà hàng, mà ở đây giá cắt cổ nổi tiếng - họ rất có thể đòi hai mươi đô cho một tách cà phê. Cô loạng choạng bước đi tới tủ quần áo, nơi cô lấy ra một sơmi vải lanh và một quần bó. Cô vào phòng tắm đánh răng, cố tình mỉm cười với bà hầu phòng cho đến khi bà ta hiểu ý và ra ngoài. Rồi cô nhìn vào gương. Chiếc mặt nạ ngủ mà cô mang đã tụt lên tận đỉnh đầu, trông như một con sâu bướm, và giờ tóc cô chĩa ra như một mớ tóc giả.
Cô thấm nước rồi vuốt xuống, nhưng nó lại chĩa lên. Cô vào lại phòng ngủ và thấy một cái khăn lụa trắng dài nằm trên ghế bành. Cái này của ai nhỉ? Rõ là của đàn ông - một trong những khăn lụa mà đàn ông dùng khi mặc tuxedo. Cô cầm lên và nghĩ mình ngửi thấy mùi nước hoa Pháp. Cô nhìn vào gương và cau mày, buộc cái khăn quanh đầu. Quan trọng là người đàn ông bí ẩn kia đã khôn ngoan tự chuồn đi trước khi cô tỉnh dậy, để không khiến cho cả hai phải xấu hổ thêm.
Cô nhìn quanh phòng, và thấy một đôi kính đen to đùng nằm trên bàn. Cái này cũng không phải của cô. Cô đeo kính lên, nhìn ra cửa sổ vào mặt trời, rồi tháo ra. Chà, cô nghĩ, cẩn thận đi xuống cầu thang cẩm thạch dẫn xuống tầng một, dù đêm qua có xảy ra chuyện gì, thì ít ra hôm nay cũng là một ngày đẹp trời. Hôm nay là Chủ nhật và cô không có kế hoạch gì - có lẽ cô sẽ ngồi ở bể bơi. Chắc chắn cô sẽ gặp được vài người quen biết, và rất có khả năng có người sẽ mời cô đi ăn trưa. Cô giơ tay lên bịt tai lại. Tiếng bước chân trên nền đá cẩm thạch thật quá ầm ĩ; người ta nên trải thảm mới phải. Tiếng giày của cô nện xuống nền đá lách cách vọng tới sảnh như thể tiếng súng. Và giờ nhân viên tiếp tân ngẩng lên nhìn cô, cau mày. Anh ta bước ra khỏi bàn và tiến tới trước.

A, Madame,
anh ta nỏi.
Tôi có cái này cho cô.
Anh ta đưa cho cô cái đồng hồ của cô. Cô bối rối giơ nó lên, tự hỏi sao đồng hồ của mình cuối cùng lại ở bàn anh ta. Nhân viên tiếp tân ngả người tới trước, và thì thầm nói,
Tôi tin là cô đã bị mất nó tối qua. Khi chơi bài. Quý ông thắng được nó muốn đảm bảo nó được trả lại cho cô.

Chơi bài?

Cám ơn anh,
cô nói. Cô đeo đồng hồ lên cổ tay và nhăn nhó mỉm cười.

Cô ổn chứ, Madame?


Ồ ổn,
cô nói.
Tôi hoàn toàn ổn. Không thể tốt hơn.
Cô dừng lại.
Và người đàn ông đó...?


Ông ấy ra về vào sáng nay khoảng nửa tiếng trước. Ông ấy bảo sẽ quay lại du thuyền của mình và không chắc khi nào mới được gặp lại cô.

Chuyện này nghe không dễ chịu lắm, vì thế Victory quyết định không tiếp tục hỏi nữa.
Cám ơn,
cô nói. Cô bắt đầu cẩn thận bước đi qua sảnh. Có những chiếc ghế sofa bọc lụa và những bàn cẩm thạch nhỏ và trường kỷ đặt rải rác khắp chỗ này. Một bãi mìn thực sự - một người có thể vấp ngã vào bất cứ lúc nào!
Cô bước qua những cánh cửa gỗ ở cuối sảnh. Nó dẫn ra ngoài, thêm một loạt bậc thềm bằng đá cẩm thạch nữa. Cô bước ra ngoài và đeo kính râm lên. Chơi bài! Không may là chuyện đó lại nghe hợp lý. Cô không bao giờ cưỡng nổi một ván bài. Và vì vài lý do đáng hối hận nào đó, bài bạc có vẻ luôn đi được đi kèm với một số lượng lớn rượu whisky. Di chuyển thật nhẹ nhàng, như thể cô được làm bằng thủy tinh và có thể bị vỡ, cô bước xuống bậc thềm như một con cua.
Một lối nhỏ lát gạch dẫn đến nhà hàng qua một mê cung những bờ dậu cao, và từ sau một bờ dậu một xe đẩy trẻ em đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, suýt nữa thì đâm vào cô. Victory nhảy bật lại ở phút cuối cùng, thực tế là đã ngã vào bờ dậu.
Tôi rất xin lỗi,
một giọng phụ nữ Anh dễ chịu cất tiếng, rồi nói tiếp,
Ôi cưng ơi! Là chị à. Tôi không nhận ra chị với đôi kính râm này đấy. Chị dậy sớm quá nhỉ?


Thế á?
Victory hỏi, mỉm cười khi đứng thẳng lên từ bờ dậu. Người phụ nữ này là một trong những cô gái Anh dễ thương mà cô gặp ở bữa tiệc tối hôm trước. Nhưng tên cô ta là gì nhỉ? Tên rất lạ, như kiểu
granny
... Grainne, đúng rồi, cô nhẹ nhõm nghĩ. Kiểu gì đó cô nhớ ra mình đã ở hàng giờ với những cô gái Anh này. Họ rất là vui - và cư xử khá tệ. Chồng họ là đối tác làm ăn với Pierre. Họ dành toàn bộ thời gian để đi shopping và tiệc tùng, bay vòng quanh thế giới trên những chiếc phi cơ riêng và, như họ vẫn luôn miệng nói,
Nghịch ngợm.
Nghe thế thì có vẻ như họ đã luôn
nghịch ngợm
ở mọi quốc gia trên thế giới.

Tối qua chị hơi say chút đỉnh đấy cưng ạ,
cô Grainne này nói, với một kiểu cố tình nói giảm đi.
Nhưng tất cả chúng ta đều say cả mà. Và chị tuyệt đối đúng,
cô ta nói, gật đầu về phía đứa bé nhỏ xíu đang nằm trong xe đẩy.
Trẻ con thật quaaaá chán.


Tôi nói thế á?
Victory kinh hoàng hỏi.
Tôi chắc là mình không nói thực lòng. Tôi không hề biết là cô có con...


Chị nhộn kinh ấy, cưng ạ. Ai cũng yêu chị. Và chồng tôi bảo chị không phải lo lắng gì về Pierre cả. Ông ta là một lão khọm già. Mẹ ông ta ở Thụy Điển, chị biết đấy, cho nên ông ta khó tính khủng khiếp...


Pierre...
cô rền rĩ thốt lên.

Dù chuyện gì xảy ra, chị cũng phải đến ở với chúng tôi ở Gstaad vào tháng Hai nhé,
Grainne ngọt ngào nói, vỗ lên tay cô.
Tôi sẽ để số di động lại chỗ tiếp tân... Tạm biệt cưng! Gọi cho chúng tôi nhé,
cô ta ngoái lại nói, khi đẩy đứa bé đi.
Victory cương quyết bước tới trước. Cô cần phải uống ít cà phê. Cô có một cảm giác rất tồi tệ là có chuyện gì đó đã xảy ra với Pierre. Và nó không tốt lắm.
Một cầu thang bằng gỗ dẫn tới một không gian ngoài trời của nhà hàng, và chỉnh lại cái khăn quàng để nó không che mất tai, cô bắt đầu bước lên, cương quyết xuất hiện với vẻ bình thường và thư thái hết mức có thể. Nếu có chuyện gì thực sự tồi tệ đã xảy đến với Pierre tối qua, thì cô càng phải cư xử thật tự nhiên, như thể mọi thứ đều ổn cả. Vẫn có khả năng, cô lý luận, rằng chỉ rất ít người biết cái sự vụ tồi tệ này. Mà giả sử là chuyện đó có xảy ra.

Bon matin, Madame,
[18] người phục vụ nói, và khẽ cúi đầu. Victory gật đầu, và theo anh ta đi qua nhà hàng tới một bàn nhỏ cạnh lan can. Nhà hàng, được phủ một mái hiên có sọc xanh và trắng, khá là đông, cô nghĩ, và khi nhìn đồng hồ, cô thấy mới chín giờ sáng.
[18] Tiếng Pháp trong nguyên bản: Chúc buổi sáng tốt lành, thưa bà.
Thế này là sớm, đặc biệt là khi tối qua cô đã ngủ rất muộn. Thảo nào thế giới cứ đảo điên không thực thế nào ấy, cứ như thể cô vẫn đang mơ. Ngước lên, cô thề là nhìn thấy Lyne Bennett ngồi ở một cái bàn cạnh lan can, đọc báo và cầm một cái khăn ăn có đá đặt trên mũi. Khi lại gần hơn, thì cô nhìn thấy quả thực đó là Lyne, và tâm trạng ông có vẻ không dễ chịu gì cho lắm. Ông ta đang làm cái quái gì ở đây nhỉ? Cô tự hỏi, hơi thấy khó chịu. Cô thực sự không sẵn sàng để gặp ông vào lúc này, đặc biệt là khi đang ở trong tình trạng này...
Phục vụ bàn dẫn cô tới cái bàn trống cạnh bàn Lyne. Anh ta kéo ghế đối diện với ông, để cô và Lyne có thể ngồi xoay lưng vào nhau. Lyne khẽ ngước lên.
Chào buổi sáng,
ông nói vẻ bình thản và quay lại đọc báo tiếp.
Kiểu chào này hơi kỳ lạ với người mà ta đã hẹn hò hơn sáu tháng. Nhưng Lyne rất lạ. Chà, hai người có thể cùng chơi trò này, cô nghĩ. Bằng một giọng thản nhiên không kém, cô nói
Chào buổi sáng
lại, rồi ngồi xuống.
Cô mở khăn ăn màu hồng ra, và trải lên đùi. Đằng sau cô, cô có thể nghe Lyne đang giở tờ báo. Có một tiếng sột soạt rõ to, theo sau là tiếng Lyne đang vuốt thẳng tờ báo rất khó chịu.
Cô nhấp một ngụm nước.
Anh có thực sự phải làm thế không?
cô hỏi.

Làm cái gì?
ông hỏi.

Vuốt phẳng tờ báo. Nghe như tiếng phấn viết két két trên bảng vậy.


Ồ, anh xin lỗi,
ông nói, với vẻ lịch sự giả vờ.
Nhưng trong trường hợp em không để ý, sáng nay anh hơi bị tàn tật đấy.


Chuyện đó không hẳn là lỗi của em, phải không nhỉ?
cô hỏi. Cô ra hiệu cho bồi bàn.
Mà cái mũi của anh bị làm sao vậy?


Sao cơ?
ông hỏi.

Mũi của anh,
cô nói.
Anh làm gì với nó thế?


Anh chẳng làm gì với nó cả,
ông nói, bằng giọng mà cô hy vọng là sự giận dữ để chế nhạo cô.
Chắc là em nhớ, đó là anh bạn của em, tay diễn viên người Pháp với cái mũi khổng lồ. Thằng này có vẻ muốn làm mũi anh to lên bằng mũi nó.

Buổi sáng hôm nay càng lúc càng tệ, cô nghĩ. Tối qua đã có chuyện gì đó tồi tệ xảy đến với Pierre Berteuil, và rồi Lyne bị tay diễn viên người Pháp đấm vào mũi. Hình ảnh lờ mờ Lyne vật lộn với tay người Pháp ngoài hành lang đột nhiên hiện ra trong đầu cô.
Vậy là tối qua em có gặp anh,
cô nói.

Phải,
ông nói vẻ cố tình.
Có gặp.


Ừmmmmm,
cô gật đầu.
Em hiểu rồi.
Một bồi bàn lại phòng cô cầm theo một bình cà phê.
Và anh cũng ở khách sạn nữa?


Anh đưa em về. Sau bữa tiệc. Em nằng nặc đòi chơi bài. Tay diễn viên Pháp cố cướp cái đồng hồ của em, và khi anh phản đối, hắn quyết định đánh anh.


Mới... tuyệt vời làm sao,
Victory nói.

Anh đến bữa tiệc khá muộn,
ông nói.
Vừa kịp lúc để nghe em bảo với Pierre Berteuil là một ngày nào đó em sẽ có một chiếc du thuyền to hơn của ông ta.

Victory làm rơi cái thìa xuống sàn dưới ghế Lyne. Sao cô có thể nói câu đó với Pierre Berteuil nhỉ? Nhưng đó chính xác là câu cô sẽ nói. Cô cúi xuống nhặt cái thìa cùng lúc với Lyne. Ông đưa cái thìa cho cô.
Em xin lỗi,
cô nói, với vẻ lịch sự thái quá.

Không có gì,
Lyne nói. Trông ông thực sự không ổn lắm, Victory nói, đặc biệt với cái cục u màu đỏ to đùng trên cánh mũi.
Anh mừng là em đã tìm thấy khăn và kính của anh,
ông nói thêm.

Ồ! Cái này của anh à?
cô hỏi.
Em tìm thấy ở trong phòng sáng nay.
Chuyện này thực sự tệ, cô nghĩ. Và đột nhiên cô nhớ ra Lyne đã vào phòng cô. Và thấy tay người Pháp ở đó, và rồi kéo hắn ra ngoài hành lang. Cô hắng giọng.
Anh có... ờ... ở lại đêm không? Ý em là ở khách sạn ấy.

Cô nghe tiếng Lyne khuấy cà phê, rồi một tiếng xoạp.
Xét về mặt thực tế. Anh thức dậy trên sàn phòng em. Còn nguyên quần áo, anh xin nói thêm.


Em có cảm giác là có một người đàn ông trong phòng em,
cô khẽ nói. Cô cầm thực đơn lên.
Một phút trôi qua.
Lyne?
cô hỏi.
Em thực sự bảo với Pierre rằng một ngày nào đó em sẽ mua một chiếc thuyền lớn hơn của ông ta à?


Khăng khăng ấy,
Lyne nhấn mạnh.
Cô gật đầu. Thảo nào cô cứ thấy khuôn mặt Pierre nhăn nhúm như một quả cà chua.
Nó có... khó ưa không?
cô hỏi vẻ cẩn trọng.

Phần đó thì không,
Lyne nói.
Anh nghĩ Pierre ngạc nhiên. Nhưng ông ta không nổi giận, chưa thì đúng hơn.


Ôi trời.
Victory ngồi ngả ra ghế.

Về cơ bản em cho ông ta Màn Đặc biệt của Victory Ford,
Lyne vừa nói vừa gập tờ báo lại.

Em hiểu rồi.
Cô dừng lại.
Và chính xác thì điều gì đã khiến ông ta nổi điên lên?


Anh không chắc lắm,
Lyne nói. Bồi bàn mang cho ông đĩa trứng.
Có thể là phần khi em bảo với ông ta rằng phụ nữ sẽ thống trị thế giới thời trang và rằng ông, chính ông ta, rất có khả năng sẽ tiêu tùng trong vòng mười năm nữa.


Chuyện đó cũng đâu tệ lắm...


Ừ, không tệ. Và như sau đó anh có nói, em có lý do đúng đắn để bảo vệ cho mình.


Ồ vâng,
cô nói, nhắm mắt lại và xoa xoa hai thái dương.
Chắc chắn là thế rồi.


Tay đó bảo rằng một khi em có tiền, em nên thôi không làm việc nữa, tìm một người đàn ông và có con đi.


Nói thứ dở hơi thế mà cũng nói.


Ừ, đúng thế, anh cố giải thích với ông ta rằng ta không nên nói một điều như thế với một phụ nữ New York.


Ông ta không đồng ý, đúng không?


Đúng,
Lyne nói.
Ông ta bảo ông ta chán ngấy nữ doanh nhân rồi, và rằng cả thế giới này phát chán lên với những phụ nữ cư xử như đàn ông, và phụ nữ mang ca táp, và rằng điều phụ nữ thực sự muốn là ở nhà và được chăm sóc.
Lyne dừng lại.
Cái bọn Pháp này rất chi là cổ hủ. Dù nói gì cũng thế.


Anh đã rất tử tế khi đã bảo vệ em,
Victory nói.

Thực ra thì em không cần anh,
Lyne nói.
Em tự bảo vệ bản thân khá tốt rồi.


Em là một con hổ à?
cô hỏi, cho ba viên đường vào tách cà phê.

Em xé tan ông ta ra. Đến lúc em xé xong, thì tay người Pháp đó chẳng còn gì ngoài một vũng champange.


Nhưng không phải em cố tình làm thế. Thực sự em không cố tình.


Có vẻ như ông ta thực sự nghĩ là em cố tình đấy. Ông ta đứng dậy và giận dữ bỏ đi.


Ôi trời,
Victory nói. Cô uống hết tách cà phê và rót cho mình một tách nữa.
Anh có nghĩ ông ta... giận đến mức không tha thứ được không? Ý em là, hẳn ông ta phải biết là chúng ta đang có một cuộc bàn luận rất sôi nổi do say xỉn chứ, nhỉ? Ông ta có phải là loại rất nhạy cảm không?


Ý em là sao?


Ừ thì chỉ loại đàn ông trẻ con và rất nhạy cảm thì mới đứng dậy khi đang bàn luận và bỏ đi. Thường thế chỉ có một nghĩa duy nhất. Ông ta được nuông chiều quá mức, và ông ta không thích điều mình nói với ông ta.


Những điều em nói với ông ta thì khá quá đáng, từng lời một, anh tin thế,
Lyne lạnh lùng nói.
Victory rên rỉ. Cô muốn bò xuống dưới bàn. Lyne nói đúng. Cô đã nói như thế.

Anh nghĩ là ông ta không được hài lòng cho lắm. Mặt khác, anh lại nghĩ chuyện đó khá nhộn. Pierre Berteuil là một đứa bé được nuông chiều quá, và đã đến lúc có người nói cho ông ta biết điều đó.


Em đã quá đúng,
Victory nói.
Em nghĩ giờ mình có thể ăn trứng rồi.

Một phút nữa trôi qua, và rồi cô hoảng sợ quay lại.
Lyne,
cô đột nhiên nói.
Ông ta không... thực sự nổi giận, đúng không? Ý em là, không giận đến mức hủy hợp đồng...?


Anh nghĩ cái này em phải hỏi ông ta,
Lyne nói. Ông mỉm cười vẻ rất cảm thông.
Victory đứng dậy khỏi bàn lấy di động, vội đi xuống cầu thang. Vài phút sau, cô quay lại, kéo lê chân bước. Cô ngồi xuống ghế, sốc.

Sao?
Lyne nói.

Ông ta bảo rất may là em chưa ký hợp đồng. Bởi vì đây là thứ cả hai phải suy nghĩ và cân nhắc rất cẩn trọng.


Anh rất tiếc,
Lyne khẽ làu bàu.
Victory nhìn ra biển. Cô có thể cảm thấy nước đang dâng lên trong mắt mình.
Không sao,
cô nói vẻ nặng nề. Nước mắt trào ra bên dưới cặp kính. Cô dùng khăn ăn lau đi.
Em tiêu rồi. Thế đấy. Và giờ em có khả năng làm tiêu cả công ty của mình.


Ôi, thôi nào,
Lyne nói.
Em chẳng làm gì công ty của mình cả. Em vẫn có nó mà, phải không?


Không phải chỉ thế,
cô nói, vặn xoắn chiếc khăn ăn.
Em vừa mới nhận ra một điều rất tệ về bản thân. Em đã cư xử với Pierre Berteuil y hệt như với những người đàn ông mà em có liên quan. Dù là chuyện làm ăn hay là tình ái. Đến một lúc nào đó, em nổi điên lên. Và rồi em đánh mất nó. Em... nói thế nào nhỉ... biến họ thành kẻ tồi tệ. Và rồi họ bỏ chạy. Và ai có thể buộc tội họ chứ? Em làm y hệt như với anh và Pierre... Mà thậm chí em còn chưa ngủ với ông ta...


Chà, em biết người ta nói gì không: Quan hệ đối tác làm ăn là một loại hôn nhân,
Lyne nói.
Nếu nó đã tệ, thì chỉ càng ngày càng tệ hơn. Dù sao thì ít ra em cũng đã xác định được vấn đề. Và như em vẫn luôn nói, em không thể giải quyết được vấn đề chừng nào em xác định được nó một cách đúng đắn.


Em thực sự nói thế á?
cô hỏi, ngẩng đầu lên.
Chúa ơi. Thỉnh thoảng em nói toàn thứ vớ vẩn.


Và thỉnh thoảng nó thực sự đúng,
Lyne nói, đứng dậy.

Anh đi đâu thế?
cô hỏi.

Chúng ta đi shopping,
ông vừa nói vừa chìa tay ra.
Cô lắc đầu.
Giờ em không đi mua sắm được. Em phá sản rồi.


Anh sẽ mua, bé con ạ,
ông nói, cầm lấy tay cô và kéo cô đứng dậy.
Đây là hợp đồng có qua có lại. Lần tới khi một trong những hợp đồng của anh bị thất bại, em có thể đưa anh đi shopping.


Lời đề nghị này chắc chắn là rất đắt đỏ rồi.


Và tới lúc đó anh hy vọng là em sẽ đủ khả năng chi trả.
Ông vòng tay qua vai cô.
Anh thích nghĩ như thế này,
ông nói, tự nhiên tháo kính của cô ra và đeo lên mặt mình.
Không phải ngày nào em cũng được mất hai mươi triệu đô. Ý anh là, có bao nhiêu người có thể huyênh hoang về chuyện đó chứ?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rừng Son.