• 58

Nguyên Tắc 7: Hãy thừa nhận đôi khi bạn cảm thấy tuyệt vọng


Số từ: 19234
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
Hãy Thừa Nhận Đôi Khi Bạn Cảm Thấy Tuyệt Vọng
(Tôi Sẽ Không Để Lộ Cho Ai Biết Đâu)
Khi Alice trở lại New York, cô đã là một con người thay đổi. Sydney đã làm điều gì đó với cô. Cô sợ. Dù cô rất ấn tượng với Fiona nhưng điều đó chẳng đọng lại trong tâm trí cô lâu. Khi nghĩ về sáu tháng hẹn hò trước, về nước Úc và người đàn ông không muốn khiêu vũ cùng, cô phải thú nhận với chính mình rằng: Địa ngục đang hiện hữu bên ngoài kia. Cô đã làm hết sức có thể, cô đã thể hiện hết một Alice-có-thể-làm-bất-cứ-chuyện-gì, nhưng ý nghĩ hẹn hò trở lại thật sự quá sức với cô. Cô hài lòng chấp nhận ở bên Jim, điều làm cô gần như phát điên. Liệu cô có thực sự yêu anh hay không? Không. Liệu đây có phải người đàn ông trong mộng của cô hay không? Hoàn toàn không. Nhưng trong mắt cô, anh xếp ở một vị trí đặc biệt gần như là đang yêu, gần như là người đàn ông trong mộng của cô.
Và thế là Alice, cô nàng tóc đỏ, siêu anh hùng Alice của khu Staten Island, đã sẵn sàng ổn định cuộc sống. Không đời nào trong các phiên tòa, nhưng giờ đây, điều đó đã xảy ra trong cuộc sống của cô. Cô tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai không có Jim, và điều ấy thực sự khiến cô sợ hãi.
Cô đang đi bộ xuống phố Prince, suy ngẫm tất cả những điều này trong khi đi gặp Jim lần đầu tiên kể từ khi ở Sydney về nhà. Cô rẽ ở góc phố. Anh đã chờ sẵn ở đó, bên trong ô cửa sổ một quán bar nhỏ duy nhất còn sót lại ở khu Soho. Tất nhiên rồi, anh rất đúng hẹn. Anh nhìn thấy Alice qua cửa sổ, cười tươi vẫy tay gọi cô. Cô cười và vẫy lại, bước vội đến nỗi như phi nước đại vào trong quán. Cô ôm chầm lấy anh, hôn anh say đắm. Anh bật cười ngạc nhiên, vòng tay ôm cô.
Một lát sau họ mới buông nhau ra. Alice nghiêm túc nhìn anh.
Mình cưới nhau đi anh.
Cô thì thầm. Jim lùi ra, hai tay giữ hông cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

Em nghiêm túc chứ?
Giọng anh gấp gáp vì bất ngờ pha lẫn phấn khích.

Tất nhiên rồi,
Alice đáp, mỉm cười rồi cười phá lên. Cô ôm Jim như thể không bao giờ buông ra. Jim bế cô lên, ngay tại đó, trong quán bar, xoay cô vòng vòng trong khi cô cười vang và gục đầu vào cổ anh.
Vậy chuyện sẽ ra sao nếu nó không như cô tưởng tượng? Chắc chắn rồi, không có màn quỳ gối, nhẫn cưới với lời cầu hôn, và cô lại là người ngỏ lời trước. Nhưng anh đã bế cô lên, khiến cô hiểu rằng anh đang thấy mình là gã may mắn nhất trên đời này.
Khi cười vang và quay vòng, cô thầm nghĩ, Mình thực sự yêu Jim.
Trên đường tới Bali
Trên chuyến bay từ Tokyo tới Denpasa, Bali thì chuyện đó lại xảy ra. Tôi đang ngủ một giấc ngon lành nhờ thuốc Lexomil thì đột nhiên tỉnh dậy. Tôi ngồi ở ghế sát lối đi. Mành cửa sổ chỗ dãy ghế của tôi không đóng nên tôi có thể nhìn thấy toàn bộ khoảng tối bên ngoài. Màn đêm thăm thẳm đó xuất hiện ngay khi tôi tỉnh giấc, khiến tim tôi bắt đầu đập nhanh. Thình thịch. Tôi thở khó nhọc, hổn hển. Tôi thấy khát không khí như đang bị bóp nghẹt cổ họng. Hành khách bên cạnh tôi, một cậu thanh niên châu Á béo lùn độ hai mươi tuổi đang ngủ, cái chăn nhỏ màu xanh dương kéo tới tận cằm. Đầu cậu ta dựa vào ô cửa sổ đen ngòm. Cậu thanh niên tội nghiệp không hay biết có một quý cô điên loạn đang ngồi ngay kế bên. Tôi nhìn quanh. Tất cả hành khách đều như đã ngủ. Tôi biết sẽ làm họ chết khiếp khi tỉnh giấc vì tiếng hét thất thanh của một phụ nữ Mỹ. Tôi cúi gập người lại, chống khuỷu tay lên đùi, tay ôm đầu, cố gắng hít thở. Nhưng cảm giác giống như bóng tối bao trùm xung quanh sắp nuốt chửng tôi. Mắt tôi ướt nhòe. Tôi tuyệt vọng cố gắng kìm lại.
Tất nhiên tôi không muốn khóc vì tôi không muốn quấy rầy hành khách, báo động tiếp viên, tự chuốc rắc rối hay có thể là nguyên nhân của một vụ cãi lộn. Nhưng có một lý do vô nghĩa và thúc bách hơn nữa khiến tôi không muốn bật khóc. Khi tôi khóc, dù chỉ một giọt nước mắt thôi, mắt tôi sẽ phồng lên như cái khay đựng bỏng ngô, quầng mắt sẽ thâm sì và sệ tới tận cằm. Điều tôi lo nhất chính là tôi sẽ gặp Thomas ở sân bay Denpasar, và tôi muốn mình trông phải thật xinh đẹp. Vậy đấy, tôi đã nói rồi mà.
Tôi tự hỏi liệu có còn một cách khóc nào khác không phát ra tiếng hay không ứa nước mắt hay không. Tôi thử vài giây, làm bộ mặt nhăn nhó trong cơn nức nở không phát thành tiếng, mắt chớp lia lịa để nước mắt không trào ra. Đến tôi cũng không thể hình dung ra mình đang trông giống cái gì nữa. Tất nhiên vì tôi đang trong cơn hoảng loạn và không thể kiềm chế bản thân nên phương pháp đó không có hiệu quả. Tôi bắt đầu khóc. Tôi khóc vì tôi đang hoảng loạn, và tôi còn khóc vì tôi biết giờ đây trông mình sẽ thật gớm ghiếc. Chúng tôi chỉ còn ba mươi phút bay nữa. Chúng tôi sẽ phải thắt dây an toàn để hạ cánh. Tôi quyết định vào phòng vệ sinh, chí ít cũng là nơi tôi có thể hóa điên một mình. Tôi cố lấy lại tự chủ, đủ để đi giữa hai dãy ghế, bước qua những người đàn ông, đàn bà, thanh thiếu niên, trẻ em và những bé con đang say sưa ngủ. Tôi bước nhanh hết mức có thể tới nhà vệ sinh, sập cửa lại. Tôi ngồi lên bệ toa lét, òa khóc nức nở. Tôi gắng làm sao cho kín đáo nhất có thể; tôi vẫn còn đủ khả năng tự bảo vệ để không muốn một rắc rối nào xảy ra. Tôi lắc lư người trên bệ toa lét, hai tay ôm chặt mình như một đứa bé đang rất lo sợ đứng ngồi không yên. Tôi vò đầu bứt tai. Có lúc tôi nhìn vào gương và thấy khuôn mặt như con rùa trăm tuổi của mình. Tôi khóc nức nở hơn. Tôi thấy lạc lối, lơ lửng giữa không trung, trong bóng tối. Tôi không biết mình sẽ đi đến đâu, hay sẽ làm gì – với Thomas, với tình yêu, với cuộc đời mình. Tôi cảm thấy hồi kết của vở bi kịch sắp xảy ra.
Tôi vã nước lạnh lên mặt. Việc đó chẳng bao giờ có tác dụng. Chưa bao giờ. Tại sao mọi người lại bảo bạn làm chuyện đó nhỉ? Họ thông báo chúng tôi phải ngồi yên vị ở ghế để hạ cánh, trong khi tôi lại đang đứng ở bồn rửa, cố hết sức giữ bình tĩnh. Tôi nhắm mắt, tập trung hít thở thật chậm rãi. Tôi bắt đầu tĩnh tâm lại. Sau một phút, tôi khỏe hẳn, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi quay lại ghế mình, nhẹ nhàng ngồi xuống. Tôi nhìn cậu thanh niên ngồi kế bên đang say sưa ngủ, cảm giác như vừa giành chiến thắng. Đúng vậy, tôi vừa trải qua một cơn khủng hoảng, nhưng lúc này chẳng có ai nhận ra hết. Tôi đã có thể kiềm chế nó bùng phát cho tới khi vào phòng vệ sinh. Tôi biết trông tôi rất khủng khiếp. Dù có cả tấn son phấn trét lên cũng không thể thay đổi được điều đó. Nhưng giờ đây, thế này là tốt lắm rồi.
Trong tình huống kiểu như thế này, khi bạn sẽ gặp một người đã xa cách lâu ngày, với tâm trạng lo lắng, cảm giác không biết chuyện gì sẽ xảy ra, tôi nghĩ cái giây phút đầu tiên bạn trông thấy họ là điểm quan trọng nhất. Đó là giây phút bạn nhận ra chính xác bạn cảm thấy thế nào về người ấy cũng như quãng thời gian hai người bên nhau sẽ ra sao. Lúc này tôi đang đứng ở chỗ kiểm tra hành lý. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường. Đã nửa đêm. Nhiều hành khách mệt mỏi đang đứng chờ hành lý, các tài xế thì đang quanh quẩn gần đó, hi vọng bắt được một vị khách thuê xe.
Và rồi tôi trông thấy anh.
Anh đang đứng tách biệt một chút với những người khác. Anh mặc áo phông màu nâu, quần jeans, đang vẫy tay gọi tôi, đôi mắt xanh dương rực sáng. Anh đang cười, nhưng không quá to, chỉ đủ để tôi hiểu anh vui sướng nhường nào khi thấy tôi. Tôi vội vàng chạy thật nhanh tới, ôm chầm lấy anh. Anh ôm tôi thật chặt, hôn lên mái tóc tôi. Chúng tôi đứng đó, ghì chặt lấy nhau, hôn nhau say đắm và mỉm cười. Trông chúng tôi hẳn phải như một đôi tình nhân tuyệt vời nhất trên đời.
Anh vuốt má, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nào, nói anh nghe đi. Chuyến bay của em thế nào?

Tôi nhìn anh, nói dối:
Tuyệt lắm anh ạ. Em không gặp chút rắc rối nào.

Anh nhìn tôi dò xét.
Thật không vậy? Trông như em đã khóc.
Tôi buông anh ra, mắt hơi liếc xuống chân. Tôi lại nói dối tiếp.
Không, em ổn mà. Chỉ hơi mệt thôi.

Thomas nhìn tôi đắm đuối, mỉm cười.
Được rồi. Anh sẽ giả vờ như là tin em vậy. Giờ thì đi nào!

Chúng tôi về khách sạn lúc độ hai giờ sáng. Phục vụ đưa chúng tôi tới con đường nhỏ lát đá. Khi anh ta mở cửa phòng chúng tôi, tôi không thể kìm nổi, há hốc miệng kinh ngạc.
Thomas đã đặt trước một căn phòng khổng lồ cho chúng tôi, rộng gấp đôi căn hộ của tôi. Những bức tường phản chiếu ánh sáng ấm áp màu nâu gỗ nhạt. Trần nhà bằng tre như trải dài vô tận, nối nhau ở một điểm trên cao, ngay phía trên đỉnh đầu chúng tôi. Sàn nhà lát đá cẩm thạch. Còn có một chiếc giường ngủ rất lớn, đối diện với ban công tách biệt. Một bên phòng toàn là cửa sổ, hướng ra cánh đồng lúa bát ngát. Ngay cả trong đêm, quang cảnh cũng thật kì diệu.

Đẹp... đẹp quá. Em không thể tin nổi!
Tôi lắp bắp. Chưa một ai từng đưa tôi tới nơi nào đó tuyệt đẹp như thế này. Tôi quay lại phía Thomas, trân trân nhìn anh, không thốt nên lời. Anh vòng tay nhẹ nhàng ôm rồi hôn tôi.
Giờ thì tôi miêu tả chuyện diễn ra tiếp theo thế nào đây? Được rồi, chỉ cần nói là đôi khi trong đời, sau nhiều năm tháng trượt dài, cố gắng hết sức mình xoay xở trong tình cảnh tồi tệ, không nản chí, đôi khi Chúa cũng ban cho bạn một món quà, một phần thưởng nho nhỏ vì tất cả những nỗ lực của mình. Cuộc sống mang lại cho bạn một chút hương vị để thấy đơn giản nó có thể tuyệt vời đến nhường nào. Bạn không biết nó sẽ kéo dài bao lâu và bạn thực sự cũng chẳng bận tâm điều đó, vì bạn biết vào cái thời khắc mình sảy chân xuống một ao nước hạnh phúc nho nhỏ, bạn sẽ chẳng buồn lo nghĩ xem khi nào bạn bước ra khỏi nó.
Điều tôi muốn nói là tám ngày sau đó, chúng tôi không hề rời khỏi khách sạn. Chúng tôi hiếm khi ra khỏi phòng, nếu có thì cũng chỉ là đi ăn. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi lần cuối cùng chuyện ấy diễn ra với tôi. Sự thật là tôi thường không có bạn trai như thế. Tôi cũng có hẹn hò, có quan hệ tình cảm, cũng có
những tình cảnh
. Nhưng tôi không có những người đàn ông, hết người này tới người khác, người tôi dẫn đi khắp nơi với vị thế bạn trai, và rồi chia tay nhau với vài lý do này kia, sau đó nói với bạn bè tôi là
Lúc ấy tớ nghĩ gì nhỉ?
Không may thay, tôi luôn hiểu những gì mình nghĩ và họ cũng vậy. Thế nên không ai thực sự có thể tự lừa dối mình quá lâu. Mọi chuyện thường kết thúc khá chóng vánh và chẳng để lại mấy đau khổ. Dù sao đi nữa, tất cả chuyện này cũng chỉ là cách để tôi nói rằng đã lâu lắm rồi, kể từ cái thời tôi còn dành thật nhiều thời gian, ngày qua ngày, với một người đàn ông. Lâu lắm rồi kể từ cái ngày có người khiến tôi muốn dành thật nhiều thời gian và cũng muốn dành nhiều thời gian cho tôi. Một người tôi muốn cùng thức dậy, ngủ cùng nhau, cùng trò chuyện, cùng ăn chung và lại cùng làm tình hăng hái hơn nữa v.v... Thật buồn là cảm giác này thật khác lạ. Nó khiến tôi nhận ra khi độc thân, bạn thực sự quen với sự thiếu thốn cảm giác thân mật trong cuộc sống đến nhường nào. Dù sao đi nữa, điều tôi đang cố gắng nói ra đây là tuần qua thực sự là một chuỗi ngày hạnh phúc vô cùng với tôi.
Suốt những ngày ấy, Thomas gọi chín cuộc điện thoại, sáu cuộc giải quyết công việc và ba cuộc cho vợ. Anh thường rời khỏi phòng mỗi khi nói chuyện với cô ấy, nên tôi cũng không biết liệu cô ấy có hỏi khi nào anh về hay anh có thể đã trả lời cô ấy ra sao. Trong khi anh nói chuyện với vợ, tôi ngồi trên giường, cảm giác hơi hổ thẹn và khó chịu vô cùng. Tôi không thể thôi tự hỏi cuộc hôn nhân của họ như thế nào. Anh là một người cực kỳ thông minh, một người không thể chịu đựng những chuyện nhảm nhí và đề cao tính chân thật. Nhưng khi chuyện đó xảy ra với cuộc hôn nhân của anh, liệu có thật như thế không? Nếu vợ hay chồng bạn bỏ đi với ai đó vì một ý thích chợt thoảng qua, làm sao bạn có thể nghĩ mình thực sự có một cuộc hôn nhân đây? Hay phải chăng tôi đang hạ thấp cuộc hôn nhân của anh để vơi bớt phần nào cảm giác tội lỗi khi là một ả đàn bà hư hỏng?
Rốt cuộc, tôi không thể kìm nổi – tôi đã hỏi anh xem liệu vợ anh có đang tự hỏi khi nào anh về nhà hay không. Anh nói với tôi rằng họ có một thỏa thuận – họ có thể biến mất trong hai tuần liên tiếp, nhưng không còn nữa, không còn câu hỏi nào nữa. Vậy là đã đến lúc phải về.
Đây là một thỏa thuận nhỏ khá thú vị. Và giờ thì chí ít tôi cũng biết khi nào chúng tôi hết thời gian. Tôi không còn phải tự hỏi khi nào kỳ trăng mật nho nhỏ của chúng tôi sẽ kết thúc. Hai tuần, rồi
Selamat tinggal
1, như họ vẫn nói ở Bali này.
Một hôm, trong khi Thomas đang nghe điện, tôi gọi cho mẹ, chỉ để báo cho bà biết tôi vẫn an toàn và khỏe mạnh. Khi cúp máy, tôi lại nghe tiếng chuông báo cuộc gọi đến khác. Tôi nhấc máy. Giọng nói ở đầu bên kia rất dứt khoát, vẻ bề trên và lạnh lùng. Là Candace, tổng biên tập của tôi, gọi từ New York. Tôi điếng người, ngồi thẳng dậy.

Chào Julie, Candace đây. Tôi chỉ kiểm tra xem công việc tiến triển thế nào thôi.


Ôi, chào bà Candace. Ừmmm. Công việc đang tiến triển rất tốt. Thật đấy. Tôi học được rất nhiều. Thật đáng kinh ngạc.


Ồ, tốt đấy. Tôi đã lo cô chuồn đi với gã người Ý nào đó và đang dùng toàn bộ tiền của chúng tôi để nghỉ ngơi ở Capistrano,
bà ta nói với giọng Ý rất chuẩn.

Không, tất nhiên là không rồi. Tôi đang làm việc rất chăm chỉ đây. Rất chăm chỉ.
Tôi nhìn quanh thấy Thomas chỉ cuốn độc một chiếc khăn tắm, đang đi ra hồ bơi nhỏ ở ngay bên ngoài phòng ngủ. Tôi bắt đầu toát mồ hôi.

Tốt. Tôi thấy mình đã phần nào đưa quyết định liều lĩnh, nhưng chúng tôi đã đưa cô séc, và cô đã ký hợp đồng, vậy nên tôi chỉ muốn chắc chắn rằng chúng tôi mong cô thực hiện đúng hợp đồng.


Tất nhiên rồi,
tôi đáp. Thomas nhảy ùm xuống bể bơi. Tôi dí điện thoại sát ngực để ngăn âm thanh đó lại.
Tôi rất hân hạnh thực hiện hợp đồng ấy. Tôi đang thu thập thêm nhiều thông tin. Đây sẽ là một cuốn sách rất thú vị.

Tôi báo cáo tình hình để bà ta yên tâm hơn khi biết tôi đang làm việc chăm chỉ như thế nào, đã nói chuyện với bao nhiêu phụ nữ rồi sau đó kết thúc cuộc điện thoại nhanh hết mức có thể. Tôi cố gắng loại bỏ cuộc nói chuyện đó khỏi tâm trí thật nhanh. Ý tôi là vì Chúa, tôi đang trong kỳ nghỉ mà.
Cuối cùng, ngày thứ tám ở Bali, chúng tôi quyết định đánh liều ra ngoài khách sạn đi dạo. Chúng tôi đi dạo dọc theo đường Monkey, tham quan vài phòng triển lãm nghệ thuật ở địa phương. Ở một quán café nhỏ, chúng tôi cùng nhau thưởng thức một đĩa ayam jeruk: thịt gà tươi chiên tỏi với nước dừa, món đặc sản địa phương. Trong khi chúng tôi nhìn nhau đắm đuối và mỉm cười (tôi thấy mừng là đang ở xa nhà nên không ai trông thấy kiểu hành động trẻ con này cả) thì một đôi nam nữ đi mô tô dừng lại. Cậu ta là một thanh niên trẻ, chừng hai mươi lăm tuổi, còn bà ta thì đã ngoài năm mươi. Họ để mũ bảo hiểm trên mô tô, ngồi một bàn ngay sát chúng tôi, nắm tay nhau chuyện trò thân mật. Rồi bà ta vươn người về phía trước hôn cậu ta. Ánh mắt tôi chuyển từ Thomas sang nhìn chằm chằm vào họ.
Thomas xem tôi quan sát họ, mỉm cười.

A, nhà nhân loại học đã có một chủ đề mới đây.
Tôi thôi không nhìn họ nữa.

Chủ đề đó cũng thú vị phải không anh?

Thomas nhìn họ.
Nói anh nghe đi, em nhìn thấy gì nào?

Tôi liếc nhìn họ. Người phụ nữ rất hấp dẫn, nhưng trông không còn trẻ trung nữa. Bà ta đang trong giai đoạn đẹp nhất ở tuổi trung niên, eo thon nhỏ, cánh tay không săn chắc, mái tóc xám vuốt ngược, giữ nếp bằng những cái kẹp tóc kim loại nho nhỏ. Cậu thanh niên thì trông rất đẹp trai. Mái tóc đen chẻ ngôi giữa, rủ xuống qua tai một chút, hơi ốp vào. Cậu ta có khuôn mặt thanh tú, ngoại trừ cặp lông mày rậm, đôi mắt to màu nâu đem lại một vẻ mạnh mẽ. Cậu ta có thân hình hơi gầy, nhưng vẫn có vẻ săn chắc.

Một người đàn ông đang lợi dụng một phụ nữ,
tôi kết luận.

À. Vậy là em thấy một phụ nữ tuyệt vọng đang bị một gã trai trẻ lừa.


Có thể.


Nghe thú vị đấy. Anh lại thấy một phụ nữ đang lợi dụng một người đàn ông.


Thật sao?
Tôi ngạc nhiên.

Có thể. Có thể bà ta đang ở đây, tận hưởng quãng thời gian rất tốt đẹp, nhưng có thể bà ta đang khiến cậu trai kia nghĩ rằng bà ta yêu cậu ta lắm; rằng bà ta sẽ quan tâm đến cậu ta mãi mãi. Rồi sau đó bà ta sẽ về nhà ở London, Sydney hoặc Detroit, được thỏa mãn, còn cậu ta sẽ bị bỏ lại đây. Một mình.


Như đàn ông vẫn hay làm.


Đúng rồi, như đàn ông vẫn hay làm.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc.

Có buồn không khi ta giả sử chuyện phải là một trong hai trường hợp ấy?


Ý em là sao?


Cả hai ta đã ngay lập tức nhận định rằng vì sự khác biệt tuổi tác, một trong hai người bọn họ hẳn là đang lợi dụng người kia ấy.


Ừ, được rồi, tất nhiên rồi, Julie à. Ý anh là chúng ta không phải những tên ngốc, phải không nào?

Tôi cười phá lên vì câu nói đó. Thomas đặt tay lên tay tôi. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, vui sướng.
Tiếng em cười! Nụ cười của em. Làm anh nghiện, thật đấy.

Tôi cúi xuống nhìn mặt bàn. Tôi đang cố gắng hết sức để không cảm thấy bất cứ điều gì.
Chúng tôi đi bộ tới trung tâm Ubud, tới đền thờ nổi tiếng của Puri Saren Agung, xem buổi biểu diễn một điệu nhảy truyền thống có tên là Legong. Khi chúng tôi dạo qua những quán café, những tiệm nữ trang rẻ tiền, Thomas lại nhắc lại chuyện cặp đôi đó.

Em biết không, Bali khá nổi tiếng với kiểu quan hệ này. Phụ nữ tới đây, rất đông nhé, chỉ vì chuyện này thôi đấy.


Bọn họ làm vậy thật sao?

Thomas gật đầu.
Không thường thấy ở Ubud, nhưng ở Kutu thì thế. Đó là nơi tất cả bọn họ gặp gỡ.


Kutu ở đâu?


Ở bãi biển, gần sân bay. Đó là một thị trấn rất hấp dẫn khách du lịch. Mọi người ở đó luôn cố gắng bán cho em mọi thứ. Đó là nơi tất cả đám trai bao Bali tới để gặp phụ nữ.


Chuyện đó làm em buồn quá.


Sao vậy?


Vì em ước sao những phụ nữ ấy không cảm thấy như họ phải đến đây để kiếm một ai đó ngủ với họ. Thật quá đỗi... kinh khủng.


À, ừ, và chẳng có gì buồn hơn một phụ nữ tuyệt vọng, đúng không?


Thế đấy, thật buồn khi ai đó cảm thấy tuyệt vọng... nhưng đúng là chuyện đó có cảm giác tựa như một vở bi kịch vậy.

Chúng tôi đi tiếp, không ai nói gì. Tất cả những gì tôi biết về Bali là đó là một hòn đảo nổi tiếng về nghệ thuật và không có một từ nào trong văn hóa Bali dành cho
nghệ sĩ
, bởi vì nghệ thuật là thứ được tạo nên bởi tất cả mọi người và thế là chẳng cần phải dùng đến từ nào để tách biệt. Mọi người tạo nên thứ nghệ thuật này – nhảy múa, vẽ tranh, chơi nhạc – tất cả đều thể hiện lòng tôn kính tới những vị thần Hindu và các đền thờ của họ. Đó là những gì tôi biết về Bali. Không phải một nơi để tìm trai Bali hú hí vui vẻ.

Nói đến Kutu, anh nghĩ có lẽ mình cần rời khỏi đây để đến Kutu vào ngày mai, nếu em không ngại. Đến lúc anh phải giải quyết chút việc rồi.
Anh dừng bước, quay sang nói với tôi.
Dù cứ như thế này cũng tuyệt vời lắm rồi.
Khi anh vuốt má, hôn tôi, tôi cảm thấy đôi chút khó chịu; tôi không quen với cảm giác thích thú này. Tôi bảo anh rằng tôi thấy hạnh phúc làm bất cứ điều gì anh cần. Và ngay sau đó, một cảm giác bất an trỗi dậy, tôi tự hỏi liệu anh có đang hi vọng bỏ đi mà không có tôi hay không.

Ý em là, trừ khi anh đang nghĩ anh muốn đi một mình, ý em là, em không muốn phỏng đoán...

Anh ôm lấy tôi, thì thầm vào tai tôi,
Đừng nói nữa, Julie, em đang làm anh bực đấy,
và rồi lại hôn tôi tiếp.
Chúng tôi đi qua một khoảnh sân rộng, thấy buổi biểu diễn vừa mới bắt đầu. Khán giả đang ngồi trên một khán đài hình móng ngựa trên sân. Các vũ công từ một cánh cửa trên sân bước ra. Tất cả phụ nữ đều mặc quần áo sari xanh dương và vàng, đội khăn trùm đầu vàng, đôi mắt nổi bật với mí tô đậm. Điệu múa thật đặc biệt với những động tác tay và các bước di chuyển hình quạt trên nền nhạc hoàn hảo. Tôi nhận ra đôi nam nữ ở nhà hàng cũng đang ở đây. Tôi cố nhìn xem liệu bà ta có phải đang yêu cậu ta hay không. Bọn họ không động chạm gì trong lúc này, thế nên tôi cố gắng lượm lặt những chi tiết cho thấy ai có ưu thế hơn bằng cách quan sát họ nhìn nhau thế nào trong buổi diễn. Thật khó kết luận. Tôi quay lại xem những vũ công. Khi nghe những âm thanh sống động của thứ nhạc cụ Indonesia bằng gỗ đang đệm nhạc cho họ, tôi nhận ra ngay cả những cái đảo mắt của các vụ công này cũng là cả một nghệ thuật. Từng nét mặt sang trái, sang phải, lên trên hay xuống dưới, đều được lên kế hoạch trước. Tôi nhìn Thomas. Mắt anh sáng lên đấy thích thú và bất ngờ với tất cả những gì đang diễn ra. Tôi có thể thấy màn biểu diễn đang cuốn vào trong bộ não tuyệt vời của anh, sau đó xoay tròn với tất cả những kiến thức từ nền tảng giáo dục Pháp, pha trộn với tất cả khả năng cảm thụ và sự hiểu biết, và rồi cuối cùng anh sẽ nói điều gì đó về trải nghiệm này, điều gì đó sẽ hoàn toàn mê hoặc tôi. Nghĩ tới việc rời Ubud, rồi sau đó là Bali, tôi nhận ra toàn bộ chuyện tình cảm này sẽ sớm kết thúc. Anh sẽ về nhà để yêu thương nhiều hơn, quan hệ tình cảm nhiều hơn, gần gũi hơn và kết thân bè bạn nhiều hơn. Tôi sẽ lại tiếp tục chuyến phiêu lưu một mình. Ai là người có ưu thế trong mối quan hệ này đã quá rõ ràng rồi.
Sau màn biểu diễn múa, chúng tôi đi về phía cánh cửa dẫn chúng tôi ra ngoài đường. Tôi lại thấy đôi nam nữ đó, đang hôn nhau trên phố, cách đó vài bước chân.
Khi họ ngừng lại, người phụ nữ cười với tôi, nói giọng đậm chất Úc,
Có phải hôm nay chúng tôi đã thấy hai bạn ở quán café không nhỉ?

Tất nhiên bà ta là người Úc. Bà ta thật tinh ranh, đã đến một nơi đàn ông sẵn sàng ngủ với mình khi đã năm mươi tuổi đầu.
Tôi nói đúng là chúng tôi có ở quán café hôm đó. Màn giới thiệu bắt đầu. Tên bà ta là Sarah, còn cậu bạn trai là Made (phát âm là MAH-day). Bà ta kể với chúng tôi là đã sống ở Bali sáu tháng, đang tính chuyện chuyển tới đây ở lâu dài.

Hai bạn đang hưởng tuần trăng mật à?
Bà ta hỏi.

Không, chỉ là kỳ nghỉ thôi.
Thomas đáp.

Ôi, là vì trông hai bạn yêu nhau lắm. Tôi không thể không để ý khi ở quán café.
Tôi tự hỏi liệu đó có phải một trò tiêu khiển chính của các đôi hay không – nhìn các đôi khác, xem họ hạnh phúc như thế nào.

À, cảm ơn,
Thomas vui vẻ.
Đúng vậy đấy.
Anh nhìn tôi, đôi mắt xanh dương đầy vẻ hóm hỉnh.

Hai bạn sẽ dùng bữa tối với chúng tôi bây giờ chứ? Thật thú vị khi được nói chuyện với những người sống ở phương Tây và nghe những gì đang diễn ra ở phần còn lại của thế giới. Họ có kênh CNN ở đây, nhưng đôi khi tôi vẫn thấy đơn độc.

Tôi thực sự không muốn dành bữa tối cuối cùng của chúng tôi ở Ubud với đôi kia, nhưng không biết từ chối làm sao. Thomas chí ít cũng cố gắng.

Tôi nghĩ tối nay không được. Chúng tôi sẽ đến Kutu sáng mai...
Thomas đáp lại lời mời, trông cậy vào sự hấp dẫn vốn có ở anh.

Làm ơn đi mà, tôi rất cần một vài người bạn từ phương Tây,
Sarah ngắt lời.
Ta sẽ dùng bữa tối sớm nên các bạn có thể có cả đêm để dành riêng cho nhau. Đến quán Café Lotus nhé. Ở đó đẹp lắm.
Có vẻ chúng tôi không thể từ chối được rồi.
Vâng, rất hân hạnh.
Tôi đành phải đáp.
Khi cả bốn chúng tôi đi bộ trên đường, Thomas và tôi đi trước họ, cách khoảng vài bước chân. Hai chúng tôi cứ lặng thinh không nói gì, trước khi tôi quay sang anh nói,
Đang yêu, phải không anh?
Và anh trả lời,
Ừ, đang yêu em ạ.

Chúng tôi đến quán Café Lotus, kiếm một chỗ có vẻ là chỗ đẹp nhất quán, ngay cạnh một hồ nước nhỏ thắp sáng bằng những bóng đèn nhỏ xíu quấn quanh thân cây cổ thụ chiếu xuống; những máng xối nước nhỏ sắp hàng quanh hồ, phun nước từ miệng chúng. Ở bờ bên kia hồ nước là đền thờ Pura Taman Kemuda Saraswati. Thật quá đỗi kỳ lạ, rất Lara Croft: Tomb Raider, nhưng vẫn thật mộc mạc. Không thể không cúi mình khiêm nhường trước đền thờ ấy. Thomas gọi một chai rượu. Chúng tôi bắt đầu làm quen. Chúng tôi ngồi xuống, Sarah ngồi cạnh tôi, Made ngồi cạnh Thomas. Tất cả chúng tôi đều chọn chỗ ngồi thật hoàn hảo để có thể đối diện với người yêu mình.

Hai bạn ở đây được bao lâu rồi?
Sarah hỏi.

Hai tuần rồi.
Tôi đáp.

Thật tuyệt. Hai bạn có xem lễ hỏa táng hai hôm trước không? Một cảnh tượng thật ngoạn mục.

Thomas và tôi cùng lắc đầu, cười.

Hai bạn đã đến Rừng Khỉ chưa? Tôi yêu khỉ. Tôi thấy chúng rất buồn cười.

Tôi bối rối lắc đầu.
Chưa, chúng tôi chưa tới đó.


Còn chuyến đi núi Mount Batur thì sao? Cũng chưa à?

Cả hai chúng tôi lại lắc đầu tiếp. Thomas thú thực.
Thật ra là chúng tôi chưa từng rời khỏi khách sạn. Đó là một nơi khá lãng mạn rồi.


A.
Bà ta mỉm cười một cách ranh mãnh.
Tôi hiểu rồi.
Bà ta quay sang nhìn Made âu yếm.
Bali là một nơi thật đặc biệt để yêu đương.
Thomas nắm tay tôi, đồng tình.
Đúng thế.


Có điều gì đó về quang cảnh nơi đây, tất nhiên, cả văn hóa của người Bali nữa, sự cống hiến của họ cho nghệ thuật, cái đẹp và thần thánh. Nó có ảnh hưởng thật sự rất... sâu rộng.
Sarah khẽ lấy một sợi tóc vướng trên mắt Made.
Thật không thể cưỡng lại.

Made cuối cùng cũng lên tiếng.
Phải rồi, đó là Bali. Là hòn đảo dành cho mọi thứ tình yêu. Tình yêu với Thượng Đế, tình yêu với khiêu vũ, âm nhạc, gia đình và... tình yêu lãng mạn.

Sarah vươn tay qua bàn. Cậu ta nắm tay bà ta bằng cả hai tay, hôn nó thật ngọt ngào. Tội ác nào ẩn chứa trong hành động đó đây?
Không gì cả, ngoài trừ với tôi, điều đó vẫn thật khó để lờ đi sự thật rằng bà ta già ngang tuổi mẹ cậu ta. Giờ đây, để công bằng, tôi cũng cảm thấy tương tự khi nhìn một người đàn ông quá già với một cô gái quá trẻ. Một lần nhìn thấy Billy Joel trên phố với cô vợ trẻ của ông ta, tôi đã nghĩ, ông ta nên trả tiền học phí đại học cho cô ta chứ không phải làm tình với cô ta.
Nhưng tôi là ai mà có quyền phán xét Billy Joel? Hay phán xét Sarah và Made. Nếu họ thấy hạnh phúc thì như vậy cũng tốt chứ sao.
Uống sang chai rượu thứ hai, chúng tôi đã có vô số đề tài nói chuyện. Made nói về lối sống của người Bali, về những gia đình sống trong khu biệt thự riêng biệt; những ông bố bà mẹ, những đứa con, vợ và gia đình của những đứa con, tất cả sống trong những căn nhà riêng nối với nhau bởi một cái sân chính ở giữa. Made giải thích một chút về đạo Hindu, về cái chết và đức tin của họ rằng cuộc sống là vòng luân hồi của sự sống, cái chết, sự đầu thai cho tới khi linh hồn của bạn vươn tới đỉnh cao nhất của sự khai sáng, của sự nhập định.
Giờ thì Sarah đang chạm tới đỉnh cao nhất của cơn say rượu, bắt đầu tựa vào Made, thỉnh thoảng tựa đầu vào vai anh như một cô bé. Một đôi người Anh ngồi bàn kế bên không thể không nhìn hai bọn họ. Sarah không ngần ngại, nói hơi to.

Tôi biết họ đang nghĩ gì. Họ nghĩ vì tôi bằng này tuổi nên Made chỉ đang lợi dụng tôi thôi. Nhưng anh ấy chẳng đòi hỏi gì hết. Không một chút gì hết.

Tôi gật đầu động viên.
Sarah lại uống một ngụm rượu.
Chúng tôi gặp nhau ở bờ biển Kutu. Anh ấy đến gần, nói tôi là người phụ nữ đẹp nhất anh ấy từng thấy. Tất nhiên, tôi biết điều đó thật vô nghĩa, nhưng dù sao vẫn rất ngọt ngào.

Sarah chắc hẳn đã nhận ra được điều gì đó từ thái độ của tôi, dù tôi đang cố gắng tỏ ra thông cảm.

Không phải như những gì bạn nghĩ đâu. Anh ấy ngồi trên bờ cát với tôi. Chúng tôi chỉ trò chuyện và trò chuyện. Suốt bốn giờ liền. Thật đáng yêu.


Nghe lãng mạn quá.
Tôi khích lệ. Giờ thì Sarah bắt đầu nói to hơn. Bà ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn để giải thích cặn kẽ những gì vừa nói.

Anh ấy chưa bao giờ đòi hỏi tôi một điều gì hết. Ý tôi là vậy đó. Tôi đã mua cho anh ấy chiếc mô tô vì tôi thích thế. Tôi đưa tiền cho gia đình anh ấy vì tôi yêu Made và muốn giúp đỡ họ. Họ rất nghèo. Anh ấy sống với tôi và tôi đã chi tất cả mọi thứ cho chúng tôi, bởi vì tôi có thể, bởi vì đây là niềm vui của tôi. Nhưng anh ấy chưa bao giờ đòi hỏi gì ở tôi hết. Chưa bao giờ! Anh ấy làm việc tại một quầy trong siêu thị trên đường kia. Mỗi ngày. Anh ấy có tinh thần làm việc thật tuyệt vời.
Bà ta cứ nhìn chằm chằm vào đôi người Anh kia và nói lại thật to.
Một tinh thần làm việc tuyệt vời.
Cặp đôi đó nhìn bà ta rồi ngồi sát lại gần nhau. Người đàn ông vẫy phục vụ bàn, yêu cầu thanh toán.

Cũng muộn rồi. Có lẽ chúng tôi nên đi.
Tôi ngập ngừng chuyển chỗ ngồi.
Sarah hơi cau có một chút rồi lại quàng tay ôm lấy Made.
Anh ấy yêu tôi hơn bất kỳ người đàn ông nào tôi từng biết. Và đôi khi tôi phát ốm lên vì điều ấy. Tất cả những ánh mắt nhòm ngó.

Made hôn lên trán bà ta.
Vài người thôi. Bọn họ đâu hiểu những gì chúng ta chia sẻ. Ổn thôi mà, tình yêu của anh.


Phải rồi, bọn họ đều là lũ khốn khiếp.
Bà ta nói, giờ thì đủ to để cả quán nghe rõ.
Lũ khốn kiếp.
Rồi bà ta nhìn tôi.

Julie, hãy chỉ cho tôi xem một mối quan hệ nào thực sự công bằng đi – chỉ cho tôi xem một đôi nào đó cả hai đều thấy đúng y như những gì người kia cảm thấy ở cùng thời điểm xem nào. Cô hãy chỉ cho tôi xem nào, Julie. Cho tôi xem ngay bây giờ đi!

Cả quán đang nhìn chúng tôi. Tôi thực sự không muốn trả lời.

Chính xác. Nó không tồn tại.
Sarah kết luận, đấm xuống mặt bàn.
Không tồn tại. Vậy thì có làm sao nếu tôi đưa cho anh ấy và gia đình anh ấy tiền hả? Như thế thì sao hả? Anh ấy yêu tôi. Đó là điều tất cả mọi người cần phải biết. Anh ấy yêu tôi.

Hóa đơn được đưa đến. Thomas thanh toán nhanh hơn bất cứ người trả hóa đơn nào tôi từng thấy. Chúng tôi vội vã rời khỏi đó.
Khi chúng tôi đi bộ trên đường, tôi thấy hơi run run. Tôi bước vội vã hơn. Tôi đã không thể đủ nhanh để thoát khỏi bọn họ. Với tôi, bà ta thực sự là một phụ nữ tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì cả nghĩ cả thế giới đang nhìn nhận họ là một đôi thật sự. Tuyệt vọng vì không tự cho phép mình nhìn ra rằng người đàn ông yêu bà ta hơn bất kỳ người đàn ông nào từng biết thực ra chỉ đang làm việc đó như việc làm thêm. Theo quan điểm của tôi thì thế.
Một tuần vừa qua là một phép lạ; tôi đã rất hạnh phúc đến nỗi đã cầu xin các thánh thần, Hindu hay các đạo khác, cầu mong cho chuyện này đừng bao giờ kết thúc. Khi tôi nghĩ tới việc quay trở lại cuộc sống với những con đường bê tông, những công việc được lên lịch sẵn, những bữa trưa, nạn thất nghiệp, với những cuộc hẹn, những bữa tiệc, nó khiến tôi muốn hét toáng lên. Nếu Thomas đề nghị tôi ở lại với anh suốt phần đời còn lại, không bao giờ sống gần gia đình hay bạn bè nữa, chỉ sống ở đây, xây dựng một cuộc sống với anh ở Bali, tôi sẽ đáp lại vâng vâng vâng ngay lập tức. Điều đó giống như anh vừa mở toang cảnh cửa sập nho nhỏ trong tim tôi, trái tim đã bị bao phủ biết bao năm tháng bởi những kệ sách, những tấm chăn, giải phóng những ham muốn chất chứa trong tôi, những ham muốn nhiều hơn tôi từng nghĩ. Tất cả những gì tôi muốn làm ngay lúc này đây là quỳ xuống chân anh, van xin anh đừng bao giờ rời xa.
Nhưng thay vì thế, tôi chỉ cắm cúi đi tiếp. Thật vội vã.
Chúng tôi trở lại khách sạn, ngay lập tức nằm vật ra chiếc giường có mái che sang trọng. Chúng tôi ôm nhau, bắt đầu hôn cuồng nhiệt. Hai cơ thể ép chặt nhau không rời.
Ở Mỹ

Chẳng có gì tốt đẹp khi cả hai người đang có quan hệ tình cảm đều cảm thấy buồn chán. Sẽ cực kỳ có ích khi luôn luôn có một người có khả năng an ủi, động viên người kia ở bất cứ thời điểm nào. Serena và Ruby có mối quan hệ không hẳn là thân thiết đúng nghĩa, nhưng Serena đang ngủ trên sofa của Ruby và cả hai người đang có một quãng thời gian thật khó khăn để ra khỏi giường. Sáng nay, Serena tỉnh giấc, trong phút chốc quên bẵng đi chuyện mình là một thầy giảng – cho tới khi mơ màng lùa những ngón tay qua mái tóc dài vàng óng và nhận ra nó không còn ở đó nữa. Thế là cô bật khóc.
Ruby đang ở trong phòng khác, gặp một cơn ác mộng về con chó sục cuối cùng cô ôm ấp trước khi nó bị dẫn đi. Đôi mắt nâu của nó nhìn cô thực sự rất... tin tưởng. Cô choàng tỉnh, ôm gối khóc nức nở. Nếu ai đó ghé qua căn hộ của Ruby họ sẽ nghe thấy tiếng cả hai người đang nghẹn ngào đau khổ.
Cuối cùng Ruby cũng nín, nhận ra mình đã tỉnh. Trong khi nằm nhớ lại những ý nghĩ mơ màng vừa qua, cô nghe tiếng thút thít của Serena ngoài phòng khách. Cô bối rối không biết phải làm gì. Tất cả những gì cô biết về Serena là cô ấy đã quyết định cạo đầu, gia nhập tu viện nữ của người luyện yoga sau khi bị thông dạ dày vì rượu và cánh gà rán. Cô không chắc mình muốn hiểu Serena rõ đến nhường nào. Nhưng giờ Serena đang khóc ở ngay trong nhà Ruby.
Thế là Ruby chui ra khỏi giường. Cô mặc bộ pyjama vải flannen in hình những chú cún bé tí xíu. Cô đi đôi dép lê trắng đã sờn, bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống hành lang. Cây vani đặt ở hành lang cọ vào chân Ruby. Serena nghe tiếng Ruby đến liền nín bặt. Không gì tệ hơn việc một người lạ nhìn thấy bạn đang khóc. Nếu có một lý do duy nhất để sống không có bạn cùng phòng thì đó là bạn có thể khóc một mình. Serena vờ như đang ngủ, hi vọng Ruby sẽ đi khỏi. Nhưng Ruby cứ đứng bên cạnh ghế. Cô chờ một lát rồi thì thầm.

Serena, cậu ổn chứ?

Serena trở mình một chút.
à, ừ.
Cô đáp, giả vờ ngái ngủ.
Tớ ổn mà.


Nếu cần gì thì cho tớ biết nhé, được không?


Ừ, chắc chắn rồi.
Sau đó Ruby nhẹ nhàng quay ra hành lang, trở về giường. Khi kéo tấm chăn trùm qua đầu, cô ngẫm nghĩ, Đây là thứ nhà mình đã trở thành. Mảnh Đất Của Những Cô Gái Buồn Khổ. Rồi Ruby bắt đầu mơ mộng. Đây là việc cô vẫn làm. Thực tế, trong suốt những thời kỳ đen tối nhất của cô, đó là việc vẫn giúp cô tiếp tục sống. Mơ mộng về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Ngày hôm nay, vì một vài lý do, cô bắt đầu mơ mộng xem buổi sáng của cô sẽ ra sao nếu cô có một đứa trẻ trong nhà. Cô sẽ không còn thời gian để ngủ nướng trên cái giường chăn ấm nệm êm nữa. Cô sẽ dậy chuẩn bị bữa sáng, trang trí hộp đồ ăn trưa, mặc quần áo cho con tới trường. Ý nghĩ ấy không khiến cô kiệt sức, trái lại khiến cô mỉm cười. Ruby nhận ra mình không thể chờ đến cái ngày không còn thời gian để nghĩ cho bản thân. Cô nhận ra hôm nay thực sự là một ngày đẹp trời. Serena có thể không rối bời, nhưng cô ấy đang gặp khó khăn. Cô ấy đang chán nản, đang khóc, và nếu Ruby nhớ không lầm thì Serena sẽ gặp chủ cũ trong một giờ nữa. Sáng nay, Ruby có thể giúp đỡ cô ấy. Cô liền tung chăn, nhảy ra khỏi giường, nhẹ nhàng bước ra hành lang. Serena không còn khóc nữa, nhưng vẫn đang nằm cuộn tròn như trong bụng mẹ, hai tay ôm đầu, che mắt, thở nhè nhẹ.

Serena. Tớ lấy cho cậu thứ gì nhé? Trà hay café? Trứng hay thứ gì đó nhé?

Serena chỉ lắc đầu. Ruby đứng đó, không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô nghĩ tới những gì các bà mẹ vẫn làm trong tình huống này. Họ sẽ không xem
không
là một câu trả lời. Đó là những gì họ sẽ làm. Họ sẽ đi làm thứ gì đó thậm chí cả sau khi người kia từ chối tất cả sự giúp đỡ hay an ủi. Thế là Ruby quay vào trong bếp. Cô đổ nước vào ấm đun pha trà, bật bếp, đặt cái ấm lên. Cô mở ngăn kéo. Cô nghĩ Serena là một người sành trà vì là người tập yoga. Ruby nhớ có lần cô đã mua một hộp trà xanh trong một lần cố gắng thử uống trà vì công hiệu chống oxy hóa của nó, cho dù chưa có ai giải thích được cho cô hiểu chất chống oxy hóa là gì. Cô thò tay vào tận trong cùng ngăn kéo, lôi gói trà xanh ra. Ấm nước sôi, cô pha cho Serena một tách. Ruby mở một hộp sữa chua Fage nhỏ, xúc một thìa. Cô quay lại với Serena, cố gắng thân mật hơn một chút bằng cách ngồi ngay trên giường. Cô vuốt nhẹ tay Serena.

Cậu có muốn một tách trà xanh không? Tớ pha đây rồi.

Không trả lời. Bản năng của Ruby bắt đầu phát huy. Cô hiểu là chỉ cần chờ đợi. Một lúc sau, Serena từ từ ngồi dậy, ngồi dựa lưng trên chiếc giường sofa. Ruby thầm nghĩ với cái đầu cạo trọc lóc nhỏ nhắn cùng đôi mắt sưng húp, trông Serena thật kinh khủng, không khác gì một con đà điểu châu Phi sơ sinh.

Cảm ơn Ruby. Tớ rất cảm kích.
Giọng Serena yếu ớt. Cô cầm lấy tách trà, đưa lên miệng nhấm nháp. Tạ ơn Chúa. Ruby cảm thấy trái tim đang căng tràn niềm tự hào của một người mẹ.
Cậu có muốn nói về chuyện đó không?
Ruby hỏi.
Serena chỉ nhìn tách trà, không nói gì.
Tớ chỉ không hiểu cảm giác khi yêu dễ chịu đến nhường nào.
Khóe môi Serena trĩu xuống, mắt ngân ngấn nước.
Nó làm tớ mụ mẫm.

Ruby nắm tay Serena, dịu dàng.
Tớ rất tiếc, cưng à.

Serena tiếp tục.
Và rồi sau đó nó chẳng còn là thật. Tất cả chỉ là giả dối. Làm sao tớ có thể từng yêu nếu như tất cả chỉ là dối trá đây? Phải chăng tớ đã tuyệt vọng trong chuyện yêu đương đến nỗi đã tự dựng lên tất cả chuyện ấy?

Ruby thực lòng không biết phải nói sao. Nhưng cô cố gắng giúp ích được cho bạn.
Có lẽ đây chỉ là một màn diễn tập. Có lẽ cậu cần một ai đó mở đường để cậu có thể yêu một người xứng đáng.

Serena liếc nhìn cái hộp trên tay Ruby.

Hộp gì thế?


Sữa chua Hy Lạp trộn mật ong. Đặc và ngon lắm. Cậu muốn thử không?

Serena gật đầu. Ruby múc một thìa sữa chua, đưa cho Serena. Nhưng Serena lại cúi người, há miệng ra, cứ như việc cầm cái thìa sẽ tốn năng lượng lắm. Ruby đút thìa vào miệng Serena. Serena mỉm cười.
Ngon đấy.


Không phải cậu sắp có hẹn à?
Ruby dịu dàng.
Serena chậm rãi gật đầu. Cô hít một hơi thật sâu.
Tớ nghĩ tớ nên dậy thôi.

Nhưng trước khi xoay chân khỏi giường để dậy, Serena quay sang nhìn Ruby.

Cảm ơn cậu nhé, Ruby.

Ruby mỉm cười. Cô rất giỏi trong chuyện này.
Sau khi Serena đi, Ruby bắt đầu nghĩ có thể có một giải pháp cho toàn bộ chuyện làm mẹ đơn thân này. Cô nhận ra có lẽ cô không phải làm việc đó một mình. Có rất nhiều cách để lôi kéo một ông bố tham gia. Trong khi đi bộ xuống phố tới văn phòng, chỉ cách vài tòa nhà, cô bắt đầu nghĩ đến người có thể đánh thức tình cảm trong cô sống dậy. Câu trả lời đến ngay lập tức. Bạn cô, Dennis và Gary. Họ là những người bạn có mối quan hệ bền vững nhất cô từng biết. Họ đã ở bên nhau ba năm, sống trong một căn gác rất đẹp ở phố Mười Tám, Chelsea. Ruby sống ở khu Upper West Side – nhưng cô sẽ vui vẻ chuyển đến Chelsea để có thể chia sẻ trách nhiệm nuôi dạy con cái. Cô nhớ có lần họ nói chuyện về việc có con. Cô không thể tin cô chưa từng nghĩ về chuyện đó trước kia. Họ là hai người chăm con nhất cô từng gặp. Thường thường, cứ mỗi đôi thì có một người thật dịu dàng còn người kia thì hơn cả một tên
cớm biến chất.
Nhưng với Dennis và Gary, cả hai đều rất đỗi chu đáo. Khi tới chơi nhà họ, bạn sẽ cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới với chiếc giường kỳ diệu cùng bữa sáng, nơi tất cả mọi thứ đều mềm mại, thoái mái, và điều bạn cần nhất là được quan tâm chăm sóc. Ruby gặp Gary khi anh là hàng xóm nhà cô năm năm trước, và họ trở nên thân thiết từ ngày đó. Khi Dennis tới, anh và Ruby quý mến nhau ngay. Họ thường xuyên ở bên nhau, một gia đình lớn hạnh phúc. Ruby bắt đầu nghĩ xa hơn. Cô sẽ có quyền chăm sóc con, nhưng họ có thể ở bên bao lâu tùy thích. Và điều tuyệt nhất là cô sẽ không chỉ có một người cha cho con cô. Cô sẽ có tới hai người. Cô sẽ thoải mái ra ngoài đi chơi mà vẫn có một cuộc sống, vì Dennis và Gary sẽ ở đó chăm nom con. Thậm chí họ còn có thể dọn đến những căn hộ gần nhau trong cùng một tòa nhà.
Ruby tự hỏi chính xác chuyện này sẽ diễn ra như nào. Ai sẽ là người cho tinh trùng đây? Gary hay Dennis? Cả hai đều rất đẹp trai, sung sức. Dennis hơi to bè hơn Gary một chút. Thị lực Gary rất kém. Dennis lại bắt đầu hói rồi. Nhưng Gary lại làm bạn với cô trước; có thể sẽ tốt hơn nếu Dennis là bố đứa bé, như vậy anh sẽ không thấy bị bỏ quên. Cô từng đọc đâu đó rằng đôi khi những đôi đồng tính nam trộn lẫn tinh trùng của nhau, chơi một ván xác suất kiểu cò quay Nga. Ruby có thể tưởng tượng ra tất cả chuyện đó. Đứa bé nằm trong nôi BabyBjorn, mặc toàn đồ màu hồng. Hay có thể là màu xanh. Ruby đang ẵm đứa bé màu xanh hay hồng gì đó, trong khi nó bập bẹ, ríu rít tập nói. Đứa bé màu xanh hay hồng sẽ chập chững đi lại trong căn hộ, cô, Dennis và Gary vỗ tay, cười đùa. Và rồi cô có thể gặp ai đó. Người ấy sẽ nghĩ cô thật đặc biệt với cái gia đình hiện đại, điên rồ của cô. Anh sẽ thấy hòa hợp ngay. Có thể anh ấy cũng có con riêng và họ sẽ là một gia đình lập dị không ngừng mở rộng này. Cô rất thích thú với ý tưởng đang nảy ra trong đầu. Cô không thể đợi thêm một phút nào nữa. Cô rút điện thoại ra, hẹn Dennis và Gary hôm nào đó ăn trưa.
Đến ngày hẹn, Ruby quyết định ăn mặc như một
bà mẹ
. Cô mặc cái áo cánh rộng thùng thình, cái quần dài cũng rộng không kém, và một đôi giày đế bằng xinh xắn. Với cái kiểu áo cánh ấy, trong cô như đã có bầu và chính xác đó là kế hoạch: Để Dennis và Gary thấy sẽ thế nào nếu cô sẵn sàng mang thai đứa con của họ. Họ sẽ thấy cô dịu dàng, nữ tính và giống một bà mẹ đến nhường nào. Không may thay, cô không chắc một người dịu dàng sẽ ra sao nếu ở giữa đám dân hippi chén sa lát, bánh hamburger và la hét át cả tiếng nhạc đập uỳnh uỳnh.
Họ hẹn cô ở Cafeteria, một nơi vừa đặt chân đến, Ruby đã nhận ra là sai lầm. Cafeteria có lẽ là nhà hàng ồn ào nhất New York. Nền nhạc kỹ thuật số to hết công suất trộn lẫn với tiếng ầm ĩ của thực khách giống như đang cố dùng bữa trưa trong một bữa đại tiệc thâu đêm suốt sáng.
Ruby bối rối; cô chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện kiểu này bao giờ. Thậm chí cô còn chưa bao giờ mời một chàng trai đi chơi; cô không tin điều đó và cũng chưa bao giờ phải làm thế. Giờ đây, cô không đề nghị hỏi cưới, nhưng có khi còn hơn thế, một lời đề nghị không thể rút lại. Đó sẽ là một quyết định gắn chặt họ với nhau suốt phần đời còn lại. Hơn thế, cô còn định đánh liều hỏi những ông bố tuyệt vời này rằng liệu họ có nghĩ cô thích hợp để trở thành mẹ của con họ hay không.
Họ đã đến. Gary mặc áo vét da lộn, không chê vào đâu được, hoàn hảo. Dennis mặc áo len ca-sơ-mia cổ lọ màu đen và áo vét khoác ngoài. Thời trang đậm chất Lands’ End2 tuyệt đẹp. Hay người ngồi xuống, rất vui vẻ khi gặp được cô.

Thật tuyệt được gặp cô, Ruby.
Dennis niềm nở, nắm chặt tay Ruby. Ruby thấy thoải mái ngay lập tức. Hai người đàn ông này sẽ nghĩ cô là một bà mẹ tốt. Họ hiểu những phẩm chất tuyệt vời của cô hơn bất kỳ người nào khác. Rằng cô là người kiên nhẫn, dịu dàng, điềm tĩnh. Vậy sẽ ra sao nếu họ cũng chứng kiến mấy lần đau khổ kinh khủng cô đã trải qua. Chẳng ai hoàn hảo cả. Cô chợt nhớ có lần Gary đã đến, đưa cô đi chơi trong khi cô đang mặc đồ ngủ. Khi ấy cô đang đau khổ vì một gã nào đó. Anh bảo cô lên xe anh
nếu không thì...
, và họ đã đi một mạch tới Núi Bear rồi quay lại. Ruby, trong bộ đồ ngủ với áo trùm đầu, đã cảm động tới mức giúp cô thức tỉnh, không còn buồn chán và tiếp tục sống. Giờ thì cô rất hối tiếc rằng Gary đã từng chứng kiến mặt đó của con người cô. Anh có thể dùng cái khoảnh khắc cảm động ấy để chống lại cô. Cô thầm nguyền rủa mình vì đã không luôn luôn giữ vẻ vui tươi trước mặt người bạn thân. Sẽ ra sao nếu anh nghĩ tinh thần cô quá bất ổn để trở thành mẹ của con anh, hay con của Dennis?
Cô quyết định nói thẳng luôn.
Tôi muốn nhờ hai anh giúp tôi thụ tinh nhân tạo.

Ruby đặt hai tay lên bàn, cố giữ bình tĩnh.
Gary quay sang Dennis nói,
Anh đã nói với em rồi mà.

Ruby nhìn hai người.
Sao cơ?

Gary nhún vai.
Anh đã có một linh cảm.

Ruby bắt đầu giải thích.
Hai anh biết tôi là người có trách nhiệm thế nào mà. Tôi chưa bao giờ trễ hẹn, dù cho có phiền muộn, đau khổ thế nào đi chăng nữa. Không hẳn là tôi sẽ phiền muộn hay đại loại thế, vì lý do khiến tôi như vậy trước kia cũng chỉ vì đàn ông, các anh biết đấy, trao cho họ quá nhiều quyền lực với cuộc đời tôi. Nhưng khi làm mẹ, tôi có thể không bao giờ còn phiền muộn vì vài gã đàn ông hay đại loại vậy, vì tôi sẽ có một vai trò quan trọng hơn. Tôi sẽ là một bà mẹ.

Dennis và Gary nhìn nhau. Họ cùng quay sang nhìn Ruby, vẻ thương hại, lo lắng khác ánh lên trong mắt họ, mỗi người một kiểu. Dennis vươn người tới, nắm lấy cánh tay Ruby.

Tôi rất tiếc. Chúng tôi vừa cho Veronica và Lea tinh trùng mất rồi.

Ruby ngồi ngẩn ra một lúc, đón nhận thông tin mới này. Rồi cô nghĩ thầm, Veronica và Lea là bọn quái nào thế? Thậm chí cô còn chưa bao giờ nghe về Veronica và Lea.

Veronica với Lea là ai?
Ruby hỏi, có một chút oán giận trong lời nói.
Gary trả lời,
Họ là bạn của bọn tôi, chúng tôi gặp nhau khi làm tình nguyện ở bếp ăn từ thiện gần nhà. Một cặp đồng tính nữ. Họ rất tốt bụng.


Bạn mới à?
Các anh đã cho những người mới tinh trùng thay vì cho tôi à?
Ruby nói, cố dịu dàng nhưng hơi run run.

Bọn tôi không biết là cô cũng muốn!


Nhưng các anh có thể hỏi cơ mà! Trước khi cho những người lạ tinh trùng, các anh nên nghĩ lấy một phút thôi, xem có người bạn tốt nào của các anh có thể cần tinh trùng trước hay không chứ!
Giọng Ruby lớn hơn một chút, nhưng trong tiếng nhạc chói tai xập xình, không ai nghe được.
Các anh nên thận trọng hơn chứ!

Lần này Dennis lên tiếng.
Cưng à, lần cuối bọn tôi nói chuyện với cô là lúc con mèo của cô vừa mới chết và cô còn chẳng buồn ra khỏi giường suốt ba ngày liền.


Bọn tôi còn đến gội đầu cho cô đấy, nhớ không?
Dennis thêm vào.
Ruby co rúm lại. Cô biết chuyện đó. Trong khi đang tốt bụng và chăm sóc, họ đã tranh thủ ghi nhớ vài điểm về khả năng làm mẹ của cô. Cô cảm thấy bị phản bội. Cô đã nghĩ thêm một nguyên tắc mới cho việc làm sao để sống độc thân: Đừng bao giờ để bất cứ ai trông thấy bạn trong lúc bạn tồi tệ nhất. Bởi vì một ngày nào đó, bạn có thể muốn xin tinh trùng của họ hoặc hẹn hò với anh em của họ, như thế bạn sẽ không thể để họ biết bạn điên rồ, buồn rầu hay xấu xí nữa. Đó là những gì cô có thể nói với tôi để đóng góp vào quyển sách chết tiệt đang viết dở khi có cơ hội. Cô lập tức lấy lại bình tĩnh.

Tôi đã thất vọng. Nhưng rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ ngày ấy. Tôi đã đến và giúp những con chó bị giết ở trại động vật vô chủ để có thể cứng rắn hơn, và giờ đây tôi đã sẵn sàng có một đứa con.

Gary và Dennis nhìn cô bối rối. Dennis nói trước.

Cô đã giúp hóa kiếp những con chó trong cái trại khủng khiếp ở Harlem á?


Đúng vậy. Rồi. Việc đó cũng không quan trọng lắm.
Ruby, như một nữ thương gia, bắt đầu đàm phán.
Quan trọng là, tôi nghĩ không có vấn đề gì cả với việc đứa con của các anh do đôi kia mang bầu có một người anh em cùng cha khác mẹ sống đâu đó trong thành phố New York này. Chúng ta sẽ sắp xếp những ngày để bọn trẻ vui chơi với nhau. Sẽ vui lắm!


Ruby à, tôi không nghĩ là...

Bồi bàn đi tới, hỏi xem ba người dùng gì. Dennis chưa kịp nói hết câu.
Ruby to tiếng hơn.
Vì tôi độc thân, có phải không? Các anh thà tặng tinh trùng cho một cặp dù có là lesbian đi chăng nữa, còn hơn là một phụ nữ bình thường nhưng độc thân. Giờ thì tôi hiểu rồi. Phân biệt đối xử với người độc thân đây mà. Được đấy.
Cậu bồi bàn thấy vậy lặng lẽ rút lui.
Ruby đứng phắt dậy, nhưng Gary kéo tay cô ngồi xuống.
Cưng à, bọn tôi rất xin lỗi.

Ruby tựa lưng vào ghế mình.
Tôi xin lỗi. Tôi không có ý phản ứng như thế. Chỉ là tôi thấy thất vọng quá.


Bọn tôi hiểu mà.
Dennis nhẹ nhàng.
Sau khi bọn tôi thấy chuyện này diễn ra thế nào, có lẽ bọn tôi sẽ cân nhắc việc có thêm đứa con nữa.


Không sao. Tôi hiểu được.
Nhưng Ruby thực sự không chắc liệu cô có hiểu hay không. Cô không biết liệu lý do thực sự họ không hỏi cô trước có phải là vì họ không nghĩ ra, hay là vì họ nghĩ cô sẽ là một bà mẹ tồi tệ hay không nữa. Cô không hiểu liệu thực sự họ có cân nhắc chuyện của cô trong một hay hai năm tới, nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ với đứa con đầu lòng hay không. Cô không biết gì hết, ngoại trừ việc cô muốn giữ lại chút phẩm giá nào đó có lẽ đã từng để mất.

Lẽ ra tôi nên hỏi sớm hơn.
Cô gượng cười. Thấy êm êm, người bồi bàn quay lại để lấy thực đơn họ gọi.
Khi cô quay lại văn phòng, cô quyết định đây là lúc cô sẽ không nản chí. Tinh trùng của họ đâu phải là duy nhất. Có rất nhiều ông bố xứng đáng ngoài kia cho cô lựa chọn. Khi bước vào thang máy, cô chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời khác: anh bạn đồng tính nam của cô, Craig. Một nhà cựu thiết kế ánh sáng sân khấu. Mấy năm trước anh ta đã đổi nghề, giờ chuyên lái xe bán các loại nấm hiếm, đặc biệt cho các nhà hàng cao cấp trong thành phố. Anh ta cũng độc thân, có cuộc sống khá tao nhã, nhưng tinh trùng của anh ta không khó kiếm như loại tinh trùng có học thức, thu nhập cao như của Dennis và Gary. Cô quyết định gọi cho anh ta. Lần này cô vào thẳng vấn đề luôn.

Chào Craig, Ruby đây. Chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện về việc anh có thể làm cha của con tôi không? Chúng ta sẽ gặp nhau ở Monsoon, lúc tám giờ tối nay nhé? Gọi lại cho tôi nhé.

Khi Craig gọi lại, Ruby không nhấc máy, để cuộc gọi chuyển sang hộp thư thoại. Anh đồng ý gặp cô.
Lúc tám giờ mười lăm, Ruby bước vào trong Monsoon, một chuỗi nhà hàng Việt Nam không quá đông đúc, với đồ ăn rất ngon và bài trí khá trang nhã. Lần nay cô quyết định để anh ta ngồi đó đợi cô – việc ấy đặt cô vào một vị trí có quyền lực. Cô chậm rãi bước vào, mặc một chiếc áo đắt tiền hiệu Catherine Malandrino, đi giày cao gót. Không biết anh phản ứng thế nào với câu hỏi quan trọng này. Ruby quyết định ít nhất phải trông ra vẻ giàu có một chút. Dù cô đang cực kỳ trông đợi điều gì đó ở anh, nhưng cô vẫn sẽ tỏ ra mình cũng có gì đó đáng giá. Cô ngồi xuống. Trước khi cô kịp chào thì Craig đã thốt ra.

Tôi bị HIV Ruby à. Tôi chưa bao giờ nói với cô chuyện đó.

Ruột Ruby thắt lại. Cô chưa từng nghĩ chuyện này có thể xảy ra, chủ yếu là vì cô nghĩ anh ta sẽ kể với cô nếu có bị. Thế nên cô đã không ngờ tới việc anh ta lại bị căn ác bệnh ấy. Giờ cô nhận ra đó chính là sự ngây thơ trong cô. Cô cũng bối rối vì không biết phản ứng thế nào cho phải. Bị HIV thời nay có nghĩa là điều gì đó rất khác biệt. Cô có nên nói mình rất tiếc không? Có nên hỏi tại sao anh ta lại bị không? Hay những tế bào miễn dịch của anh ta thế nào? Hay là loại cocktail anh ta dùng đây?

Tôi rất tiếc. Anh có...?


Tôi ổn mà. Tôi vẫn nghiện ma túy nhiều năm nay, không có phản ứng phụ. Tôi sẽ sống đến cả trăm tuổi.


Tôi vui lắm,
Ruby an ủi.
Anh có muốn nói về chuyện đó không?


Không, tôi ổn mà, tôi chỉ nghĩ giờ thì cô nên biết, vì... mọi thứ.

Ruby gật đầu. Cả hai im lặng. Cô trầm ngâm vài phút về những gì mới được biết. Rồi cô quay lại với ý nghĩ về việc khao khát một đứa con đến nhường nào. Cô quen Craig từ hồi đại học – lâu hơn so với Gary. Anh ta là người cực kỳ dịu dàng, trung nghĩa, tốt bụng và kiên định. Anh ta có thể là một ông bố tuyệt vời.

Anh biết đấy, tôi nghe nói giờ anh có thể lọc rửa.
Ruby nói.

Sao cơ?


Anh biết đấy, lọc rửa HIV. Trên tinh trùng của anh. Trước khi anh thụ tinh cho ai đó. Người ta có thể làm sạch tinh trùng HIV của anh trước khi thụ tinh và rồi mọi người đều ổn cả.

Craig sốt ruột nhấp nhổm.
Thật thế à?


Ừ. Năm ngoái tôi nhớ là có đọc trong mục khoa học, tạp chí Times. Tôi nghĩ anh có thể phải tới Ý hay đâu đó để làm việc ấy, nhưng chắn chắn có thể làm được.
Ruby không muốn quá tự tin, nhưng ở một thời điểm như thế này, cô tỏ ra rất chắc chắn.

Ồ.
Craig ngừng lại, nhám nháp tách trà, vẻ căng thẳng.

Tôi biết có lẽ anh đang lo chuyện đó có thể ảnh hưởng tới tôi và sức khỏe của tôi như thế nào, nhưng tôi có thể nghiên cứu...

Craig đặt tách trà xuống.
Tôi có biết về phương pháp lọc rửa đó.

Ruby tươi tỉnh hẳn lên.
Ôi, anh biết à? Vậy xem ra nó có thể thực hiện được phải không? Đó có phải việc anh có thể thích...

Craig ngắt lời.
Ruby, tôi không muốn làm cô tổn thương, và tôi cũng không nghĩ cô lại gợi ý phương pháp này...

Ruby nhìn Craig, bối rối.
Tôi không hiểu.


Bạn tôi, Leslie, vừa mới hỏi liệu cô ấy có thể lọc rửa được hay không. Cô ấy năm nay đã bốn mươi mốt, và cô ấy...

Ruby đẩy mạnh ghế ra sau, đập tay xuống bàn. Cô bắt đầu nói một tràng không cần suy nghĩ.

Không không không không. Tôi không muốn nghe gì hết. Tôi nghĩ mình đã rất tốt bụng khi muốn đi lọc rửa. Tôi không ngờ anh lại đang từ chối những lời đề nghị của những phụ nữ thực sự rất muốn làm việc đó.


Tôi cũng bất ngờ mà.
Craig ngượng ngùng.

Vậy cái cô Leslie này là ai?
tay Ruby vẫy vẫy trong không khí, không ra hiệu rõ ràng với một ai.

Cô ấy là giáo viên thể dục của tôi.

Ruby đẩy ghế trở lại gần bàn, rướn về phía Craig.
Cô giáo thể dục của anh á?

Craig nhìn cô, vẻ bất lực.
Ruby à, nếu cô hỏi tôi trước thì tôi sẽ rất vui lòng...

Ngay lúc ấy, cô bồi bàn nữ tới.
Quý khách có muốn dùng gì không ạ?

Ruby đứng dậy, áo khoác vẫn còn đó.
Có. Tôi muốn một bé trai hay bé gái bé bỏng, khỏe mạnh, có mười ngón tay, mười ngón chân, với một ông bố có trách nhiệm, tốt bụng, cùng nuôi nấng con cái. Tôi thực sự muốn thế, như thế có phải là quá đáng không?

Cô bồi bàn lườm Ruby, với ý:
Tôi sẽ không chấp nhận đề xuất của cô cho tới khi cô nói cái gì đó không điên rồ như thế.

Ruby làm một hơi.
Không, cảm ơn. Tôi không đói.
Rồi cô quay sang Craig.
Tôi rất vui vì anh ổn, và tôi cũng rất hạnh phúc khi một ngày nào đó anh sẽ làm cha. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ về ngay bây giờ nhé, nếu anh cho phép?
Craig gật đầu. Ruby vội vã đứng dậy. Cô vươn người tới, thơm thật kêu lên má Craig, rồi quay đi, bước thẳng ra cửa.
Được rồi, khốn kiếp.

Khách sạn chúng tôi ở Kutu cũng là một biệt thự cực kỳ sang trọng, có một khu vườn nhỏ phía sau và bể bơi riêng trông ra biển. Tôi biết. Thật điên rồ. Thomas đã đi họp một giờ trước. Tin xấu là tôi nhớ anh không chịu nổi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi tách nhau ra trong suốt một tuần qua. Cảm giác thật khủng khiếp. Tôi đã hoàn toàn lệ thuộc tình cảm nơi anh. Tôi chưa bao giờ là một cô bạn gái ích kỷ, thậm chí cả khi ở độ tuổi đôi mươi, nhưng giả như tôi có thể khâu một cái túi vào da, giấu Thomas trong ấy, tôi sẽ làm. Tôi không muốn anh rời xa tôi nữa.
Tôi phải đấu tranh hết sức để cưỡng lại ham muốn ở lại căn phòng khách sạn ấy và nhất quyết không chịu rời khỏi đó trong suốt phần đời còn lại. Nhưng Thomas đã bảo với tôi Kutu có một bãi lướt sóng rất lớn nên tôi quyết định đi xem người ta lướt sóng; cuối cùng thì trông tôi cũng không đến nỗi lập dị với cái quần lướt sóng của mình. Nhưng tôi cũng tò mò liệu tôi sẽ được thấy những gã trai bao đang rình rập để nói với các quý bà rằng cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất từng thấy hay không. Tôi tự hỏi liệu bãi biển này có đầy những người phụ nữ luống tuổi đang chờ đợi ngày gặp Made hay không.
Trên biển có lác đác mấy người lướt sóng, tất cả đang chờ cho đợt sóng sắp vào. Bãi biển không còn đông lắm. Có thể nói là chẳng có gã trai bao hay những phụ nữ nằm chờ được tán tỉnh nào cả.
Tôi ngồi xuống một cái ghế của khách sạn. Một thanh niên Bali đến gần, tay xách một cái túi nhựa lớn.

Thứ lỗi cho tôi, thưa cô, cô có muốn một cái không? Rẻ lắm.

Anh ta lôi trong túi ra một vật gì đó trông như đồng hồ Rolex – tôi sẽ làm một việc chẳng giống ai, nói tôi không tin nó là đồ xịn. Tôi lắc đầu.

Nhưng xem này, chúng rất tốt, rất rẻ. Hãy mua một chiếc đi.

Là người New York, tôi biết cách làm thế nào để đạt mục đích. Tôi lắc đầu dứt khoát, nói to,
Không, cảm ơn anh.
Anh ta hiểu ý, cầm cái túi lên rồi bỏ đi.
Những người lướt sóng đã thấy một con sóng mới. Tôi thấy họ đang ra sức cưỡi trên con sóng ấy. Họ làm việc ấy thật dễ dàng, hầu hết đều đang giữ thăng bằng cho tới khi con sóng nhẹ nhàng trùm lên họ trên bờ biển.
Những suy nghĩ trong tôi lại hướng về Thomas và sự thật là chưa đầy một tuần nữa, anh sẽ về nhà. Trở về Paris, về với vợ anh. Thế nghĩa là chỉ còn vài ngày nữa thôi, tôi có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Tôi bắt đầu nghĩ lại về những ngày tuyệt vời này ý nghĩa thế nào với anh. Một kỳ nghỉ vui vẻ ngắn ngủi anh phải có trong một cuộc hôn nhân buồn tẻ. Anh có thể về nhà, không cảm giác tội lỗi, vì anh đã hoàn toàn thành thật với tôi về cuộc hôn nhân cởi mở không ràng buộc của anh, và dường như vợ anh cũng chẳng buồn bận tâm. Anh đã có một sự sắp đặt hoàn hảo. Tôi bắt đầu thấy cảm giác bực bội dâng lên trong người.
Vừa lúc ấy, một phụ nữ Bali luống tuổi đến gần, hỏi tôi có muốn tết tóc không. Tôi nói không, rất quyết liệt, với cái lắc đầu nguầy nguậy. Bà ta đi tiếp.
Trong tôi bắt đầu dấy lên suy nghĩ có thể tôi không phải người phụ nữ duy nhất Thomas đã làm thế này.Tôi biết đôi khi tôi hơi chậm chạp. Tôi nhận ra đây có thể là nơi anh đã đưa tất cả bạn gái đến. Thực tế, anh có thể vẫn biết mình sẽ đi Bali và chắc chắn có một cô bạn gái xếp hàng đi cùng. Ai mà biết được chứ? Tất cả những gì tôi chắc chắn là tôi chẳng biết gì hết, từng giây phút lãng mạn của chuyến đi này, giống như khách du lịch vớ phải đồng hồ Rolex dỏm vậy.
Một người đàn ông đến gần, tay ôm một đống áo phông. Nhưng trước khi anh ta kịp chào bán gì, tôi đã hét lên
Không!
Anh ta vội lỉnh đi ngay.
Rồi tôi có một ý nghĩ, một ý nghĩ chẳng người phụ nữ nào ở hoàn cảnh tôi lại cho phép mình nghĩ đến. Tôi bắt đầu tưởng tượng cảnh Thomas nói với tôi rằng anh muốn chia tay vợ vì tôi. Tôi tưởng tượng anh với nước mắt rưng rưng, cầu xin tôi ở bên anh, anh yêu tôi nhiều lắm, anh không thể nào sống thiếu tôi được.
Tôi lắc đầu, cố gắng loại ngay cái ý nghĩ nguy hiểm ấy càng nhanh càng tốt. Sẽ thật kinh khủng khi phải nói lời tạm biệt. Tôi tự hỏi liệu có cách nào để ép anh ở lại với tôi hay không. Liệu có cách nào để tôi có thể trông thật thê lương, thảm thiết hết mức, có thể khóc lóc, cầu xin anh ở lại hay không. Tôi vẫn thấy điều đó có tác dụng trong những bộ phim truyền hình sướt mướt đấy thôi.
Một thanh niên Bali đi tới, ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh tôi.

Tha lỗi cho tôi, quý cô, nhưng cô là cô gái đẹp nhất tôi từng thấy trên bãi biển này đấy. Tôi đã phải lấy hết can đảm đến đây để nói với cô điều đó.

Và lúc này, tôi hét lên,
Được rồi, khốn kiếp.
Tôi đứng phắt dậy, giật lấy cái khăn tắm, mũ và túi. Gã ta hăm hở tiếp nhận cơn giận dữ của tôi, nhưng tôi không biết gã đã làm gì sau đó, vì tôi đã bỏ đi thật nhanh, không thèm ngoái đầu lại nhìn.
Tôi có thể nói cho các bạn biết rằng tại thời điểm này, tôi chưa bao giờ cảm thấy cảm giác bị xúc phạm như vậy trong đời, xúc phạm hoàn toàn, theo đúng nghĩa đen. Thực sự hắn ta đã nhầm tôi với một người đàn bà đang tuyệt vọng và cô đơn đến nỗi có thể tin vào những lời láo toét của hắn.
Khi quay lại căn phòng khách sạn của những lời dối trá kia, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Có thể gã trai Bali này đã đọc được suy nghĩ của tôi. Có thể gã cảm giác ở thời điểm đó tôi là một người đàn bà đang nung nấu trong đầu những ý nghĩ làm thế nào để bản thân trở nên đáng thương tới mức một người đàn ông sẽ chịu ở lại bên tôi.
Có thể thằng nhãi đó biết chính xác người hắn sẽ bắt chuyện.
Khi tôi dậm mạnh chân trên lối đi nhỏ trải đá, tôi nhận ra việc này phải dừng lại. Tôi đã quá yêu Thomas mất rồi. Tôi đã rất mong muốn có một người trong đời, và ở New York, tôi thực sự cô đơn trong tuyệt vọng. Nhưng khi tới gần cửa khách sạn, tôi nghĩ chuyện này thật tuyệt vời. Nó sẽ là nhân tố bồi thường cho tôi. Tôi là một phụ nữ tuyệt vọng. Tốt thôi. Giờ thì tôi đã biết mình thế nào, tôi có thể đề phòng chuyện đó. Nó sẽ không còn khiến tôi choáng váng, bối rối không biết phải làm sao. Không phải tôi. Vì sự thật là chẳng có gì sai cả với việc cảm thấy tuyệt vọng – Chỉ là trong bất cứ hoàn cảnh nào bạn cũng không được phép làm thế.
Tôi bắt đầu ném tất cả đồ đạc vào vali: quần áo, đồ cá nhân, tất cả mọi thứ. Tôi đang chạy khắp phòng vơ đồ đạc của mình thì Thomas bước vào với nụ cười rạng rỡ.

Julie à, anh nhớ em...
Mặt anh biến sắc khi nhìn thấy vali của tôi trên giường.

Em đang làm gì thế?
Anh lo lắng.

Rồi thì anh cũng sẽ về nhà sớm thôi, về với vợ anh, về với cuộc sống của anh. Tốt hơn em nên rời khỏi đây ngay bây giờ, trước khi mọi chuyện...

Tôi dừng lại. Thời khắc này tôi không được khóc.
Em chỉ muốn đi khỏi đây, ngay bây giờ.

Thomas ngồi thụp xuống giường. Anh gục đầu xuống, suy nghĩ. Tôi tiếp tục chạy quanh phòng để xem còn quên thứ gì không. Cuối cùng Thomas cũng ngước lên nhìn, mắt anh rưng rưng. Tôi là người New York, và lúc này tôi đang rối bời, ý nghĩ đầu tiên trong tôi là anh đang giả vờ.

Cả buổi họp anh chỉ nghĩ đến em, Julie à. Anh không thể gạt hình ảnh em hiện hữu trong tâm trí anh. Anh nhớ em lắm.

Tôi vẫn vững vàng. Thật quá dễ dàng để anh có thể nói ra tất cả những lời lãng mạn này, với thứ cạm bẫy chắc chắn, ngọt ngào kiểu Paris của anh. Tôi nói với anh, giọng đôi chút lạnh lùng.

Anh từng trải qua chuyện này trước đây, em nghĩ vậy, nên anh hiểu đấy. Việc này cuối cùng cũng sẽ kết thúc trong vài ngày nữa, vậy nên giờ chỉ là kết thúc sớm hơn một chút. Vậy thôi.
Tôi kéo khóa vali. Lần này tôi có một kế hoạch.
Em sẽ đi Trung Quốc. Thật thú vị, em đã đọc được rằng ở đó đàn ông nhiều hơn hẳn phụ nữ, vì liên quan đến các chính sách...

Thomas đứng dậy, ôm chặt lấy tôi rồi hôn.

Phải rồi, Julie, anh thừa nhận chuyện ấy, anh đã trải qua chuyện này trước kia. Nhưng những cảm xúc này quá đỗi khác biệt. Xin em, xin em hãy để anh đi với em đến bất cứ nơi nào em đến, xin em đấy. Trung Quốc, Zimbabwe, đâu cũng được. Anh không thể rời xa em, anh không thể. Hãy nói với anh rằng em sẽ để anh ở bên em đi mà, anh xin em. Anh cầu xin em đấy.
Anh kéo tôi lại gần, tay anh ôm đầu tôi, áp chặt vào mái tóc tôi, tuyệt vọng.
Ở Mỹ

Tôi sẽ cố kể một cách vắt tắt chuyện này vì nó rất bực mình, nhưng tôi không chắc liệu mình có thể không, vì tôi cần các bạn biết hết các chi tiết. Các chi tiết vốn rất quan trọng.
Từ khi xảy ra chuyện với Sam, Georgia thực sự thấy khá dễ chịu về mọi chuyện. Chẳng có gì giống như việc quyết định không gặp một người đàn ông cực kỳ tốt lại khiến cho một cô gái cảm thấy đôi chút tự mãn như vậy. Cô vẫn hẹn hò với vài người đàn ông quen qua mạng, chẳng ai trong số đó thực sự dành cho cô, nhưng cũng chẳng ai là thảm họa. Dale đến đón bọn trẻ thường xuyên theo đúng như Georgia yêu cầu. Cô cũng có một danh sách dài những cô giữ trẻ đáng tin cậy. Có thể cô đã không còn để tâm nhiều tới các con lắm, nhưng giờ cô đang rất lạc quan. Vậy nên cũng coi là có vài điểm tiến bộ.
Cô gặp Bryan tại một buổi họp phụ huynh ở trường. Cả hai đang chờ ở hành lang, ngồi trên những chiếc ghế nhỏ xíu và bắt đầu nói chuyện. Con trai anh sáu tuổi, học cùng lớp con gái Georgia. Anh cao trung bình, khuôn mặt hơi gầy, hai má tươi tắn – trông anh giống người Scotland. Anh đã ly hôn được ba năm rồi. Vợ chồng anh mắc phải những trục trặc trong cuộc sống vợ chồng rồi ly hôn, đã thỏa thuận đầy đủ các vấn đề liên quan. Lúc Bryan được gọi vào gặp giáo viên, anh hỏi Georgia liệu anh có thể gọi điện cho cô hay không. Và anh đã gọi. Ngay tối hôm ấy. Hai ngày sau họ đi chơi với nhau. Họ đi ăn tối rồi anh đưa cô về tận nhà. Họ hôn nhau say đắm trước cửa nhà cô. Anh thổ lộ rằng anh đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời và hỏi xem liệu anh có thể được gặp lại cô hay không. Anh lại gọi cho cô vào hôm sau, nói rằng anh đã có một khoảng thời gian tốt đẹp làm sao và lên kế hoạch cho lần đi chơi tiếp theo. Họ hẹn nhau hai tối sau đó. Lần này cô tới nhà anh (con trai anh đang ở với mẹ). Anh nấu cho cô món thịt om ngon tuyệt. Họ cùng ăn, cùng trò chuyện. Anh thật dịu dàng và họ đã yêu nhau trên giường anh, rất rụt rè – nhưng không hề thiếu đi cảm giác đê mê say đắm. Hôm sau anh lại gọi cho cô, hỏi xem khi nào họ có thể gặp lại nhau. Cô nói mình rỗi vào thứ Ba và thứ Năm. Anh thốt lên,
Ôi, thứ Năm thì lâu quá, thứ Ba thì sao nhỉ?
Ôi, cảm giác thế nào đây. Để tôi nói lại cho các bạn nghe nhé, vì Georgia đã nói đi nói lại cái câu đó cho tôi nghe, nhai đi nhai lại, khoảng cách thật xa xôi, trong Những Ngày Dài Lê Thê tới đây của Bryan. Anh hỏi
Khi nào anh lại được gặp em?
Và Georgia trả lời
Thứ Ba hoặc thứ Năm.
Rồi anh thốt lên
Ôi, thứ Năm thì lâu quá, thứ Ba thì sao nhỉ?
Hiểu chưa nào? Được rồi. Kiểu phản ứng được-gặp-em-anh-vui-sướng-vô-cùng-nhưng-không-đến-nỗi-khó-tin-đâu rất chân thành, cực kỳ thẳng thắn này tiếp tục diễn ra một tuần rưỡi sau đó. Họ nói chuyện điện thoại gần như cả ngày, và tất cả chỉ dẫn đến một việc duy nhất:
cuộc chơi tiếp diễn.
Đây là điều gì đó có thật với một người đàn ông kiên định, có tình ý, một người không bộc lộ bản thân là ai khác ngoài một người đàn ông đang sẵn sàng và thích thú được bắt đầu mối quan hệ với Georgia, biểu hiện trong từng lời nói, hành động, từng tiếng thì thầm, từng câu nói đùa. Không một dấu hiệu nguy hiểm, không một cảnh báo trực tiếp hay mơ hồ, không một cuộc nói chuyện kiểu
anh chỉ muốn em hiểu
. Một lần nữa, Georgia lại có cái cảm giác mà bạn có khi chuyện cuối cùng cũng thành công. Đột nhiên quá dễ dàng. Bỗng nhiên bạn không biết chuyện lộn xộn này là thế nào. Cô trở thành một người khép mình, thầm nghĩ, tôi biết sẽ không quá khó để tìm được một người đàn ông lý tưởng.
Và rồi họ lại ngủ với nhau.
Đó là một tối thứ Bảy, Georgia thuê người giữ trẻ đến trông nhà. Cô không còn cảm thấy giống một ả đàn bà hư hỏng khi bỏ nhà đi chơi. Cô về, trả tiền cho người trông trẻ rồi chui vào giường, hạnh phúc và bình an. Cô đã làm mọi việc đúng đắn. Họ đặt nền tảng cho một tình bạn, thường xuyên hẹn hò, gọi điện, việc rõ ràng rất thích hợp với cả hai. Vậy nên khi cô thức dậy vào Chủ nhật, khi mở choàng hai mắt, điều đầu tiên cô nghĩ đến là Bryan. Cô nhớ cảnh làm tình. Cô thực sự vẫn cảm nhận thấy nó. Một nụ cười rạng rỡ, tươi rói nở trên khuôn mặt cô.
Có thể nói Georgia hơi sốt ruột với việc trông nom hai đứa con kể từ khi Dale bỏ đi. Với một vài phụ nữ, việc có con trong suốt một quãng thời gian như thế sẽ giúp họ cảm giác thoải mái – cảm giác vẫn còn thuộc về một điều gì đó. Nhưng với Georgia, vòng xoay buồn tẻ ngày qua ngày trông nom bọn trẻ chỉ càng nhấn mạnh thêm cảnh khổ sở, cô đơn đang nếm trải ở thời điểm đó. Thế nên khi Beth hét gọi cho Georgia một chiếc taxi vì cô không thích đi bộ qua nửa dãy nhà quay lại căn hộ, thì vậy đấy, có lẽ Georgia đã không tỏ ra vẻ kiên nhẫn giống như khi còn có một anh chồng.
Nhưng Chủ nhật này, cô thức dậy, mỉm cười, không có gì ngoài vẻ kiên nhẫn và yêu chiều hai đứa con nhỏ. Cô gọi con dậy, mặc quần áo, nấu bữa sáng cho con, đưa con đi dạo dọc theo Riverside Drive. Beth ngồi trên chiếc xe đạp của nó, còn Gareth ngồi trên xe đẩy. Cô hiếm khi nhìn vào điện thoại vì không cần thiết. Cô đang hẹn hò với một người đàn ông tử tế, một người cô vừa mới ngủ cùng lần đầu tiên, và hôm nay cô sẽ nói chuyện với anh lúc nào đó, như cô vẫn thường làm.
Khi Georgia nhận ra đã bốn giờ chiều, cô không hề ngần ngại. Anh chắc đang bận trông con.
Anh ấy chắc không muốn gọi khi không thể nói chuyện,
Georgia tự nhủ. Cô đưa bọn trẻ đi ăn bữa tối sớm ở nhà hàng Trung Quốc yêu thích của họ rồi về nhà.
Nhưng lúc tám giờ, khi Beth ra khỏi phòng con bé, xin cốc nước thứ ba, Georgia nổi cáu.
Mẹ đã bảo con thế nào hả Beth!? Không uống nước nữa. Về phòng ngay.
Beth bắt đầu khóc nhè.
MẸ BẢO CON VỀ PHÒNG NGAY!

Bryan vẫn chưa gọi. Georgia bật tivi lên. Cô bắt đầu thấy đôi chút xao động, biểu hiện đầu tiên của một cảm giác, nhưng nó đã xuất hiện: cảm giác sợ hãi. Và khi sự sợ hãi lần tìm đến, thậm chí là rón rén từng bước, tâm trí một phụ nữ bắt đầu vượt quá sức chịu đựng. Chí ít thì tâm trí Georgia đã như thế. Trông thì như cô đang xem tivi nhưng thực ra lại đang tập trung tất cả nguồn sức mạnh sáng tạo có thể để kìm nén cảm giác sợ hãi này. Đôi khi sau một cuộc ái ân mãnh liệt, một người đàn ông cần lùi lại một chút, chỉ là để bình tĩnh lại, để kiềm chế cảm xúc. Có thể anh thực sự rất bận, Có thể có chuyện gì đó xảy ra với con trai anh. Có thể anh thấy không khỏe. Có quá nhiều lý do để anh ấy không gọi điện.
Mình sẽ không giống những cô gái kia, những người phát điên lên chỉ vì một chàng trai không gọi điện, Georgia thầm nghĩ. Chuyện đó đâu có quan trọng. Anh ấy sẽ gọi vào ngày mai thôi.
MẸ BẢO CON VỀ PHÒNG NGAY CƠ MÀ!
, Georgia quát Gareth khi thằng bé ló mặt ra ở hành lang. Georgia cố gắng tống khứ điều đó ra khỏi đầu, nhưng sự sợ hãi không thực sự rời bỏ cô. Một cách khôn ngoan, cô đi ngủ. Ngày mai là một ngày khác. Và ngày mai anh sẽ gọi.
Đồng hồ báo thức Georgia vang lên lúc sáu giờ sáng hôm sau, cảm xúc đầu tiên ập đến là sự phấn khích. Yahh! Bryan sẽ gọi cho mình hôm nay! Cô tự hỏi mình sẽ phải đợi bao lâu nữa đây. Georgia cố gắng không nghĩ đến chuyện đó nữa. Cô ra khỏi giường, tính xem có thể làm món gì cho bọn trẻ ăn sáng. Cô thở dài. Cảm giác thật buồn tẻ. Cô lấy trứng, bánh mỳ ra làm bữa sáng. Các con tỉnh dậy. Đầu tiên Beth không muốn ăn trứng, sau đó không muốn ăn cháo yến mạch Georgia làm, và rồi cũng không ăn bánh mỳ nướng vì Gareth đã chạm vào nó chỉ một giây. Georgia nói với Beth rằng có nhiều trẻ con không có lấy một cơ hội được ăn sáng và tốt hơn con bé nên ăn những gì có trên cái đĩa chết tiệt kia hoặc là sẽ phải đến trường với cái bụng lép kẹp. Beth ném một mẩu bánh mỳ nướng vào Georgia, giậm chân bình bịch đi thẳng vào phòng con bé.
Sau đó là màn tranh cãi kịch liệt để đưa được bọn trẻ tới trường. La hét, khóc lóc, đủ cả. Và việc đó chỉ đến từ Georgia. Ha ha. Ở trường, cô nhìn quanh tìm Bryan nhưng anh không đến. Cô trở về nhà, mệt lả người, lại xem đồng hồ. Giờ là chín giờ. Chín giờ. Ngay lúc này anh ấy đang làm gì thế? Georgia tự hỏi. Lúc này anh ấy làm việc gì còn quan trọng hơn cả việc gọi cho mình? Cô quyết định làm điều gì đó có ích. Đây là lúc cô tìm kiếm một công việc. Từ khi ly dị, cô đã bỏ qua việc đó, chỉ muốn hành hạ Dale với nhu cầu tài chính của mình. Nhưng giờ là lúc để tiến lên. Cô biết đó là những gì một phụ nữ thông minh, tự tin sẽ làm.
Đó là khi cô có một ý nghĩ thoải mái, thanh thản nhất từng có trong suốt cuộc đời.
Cô có thể gọi cho anh.
Ôi Chúa ơi! Cô có thể gọi cho anh! Cô yêu điều đó. Cô vẫn biết tốt nhất không nên gọi cho các chàng trai, nhưng lần này thì khác. Chuyện này đang giết chết cô. Đây không còn là chuyện truyền tự tin – chầu chực bên điện thoại chờ chàng gọi đến. Thế này chẳng giống chút nào với cái cô gọi là nam nữ bình quyền. Cô sẽ gọi cho anh. Nhưng Georgia cũng thừa biết phải có một ý kiến của người khác nữa. Thật không may, cô lại xin ý kiến Ruby vì không thể gọi điện được cho tôi (Lúc ấy tôi đang ở Bali với Thomas, tôi rất tiếc!) còn Alice thì không nhấc máy. Nếu Georgia nói chuyện với Alice hay tôi, chúng tôi sẽ nói,
Đừng gọi, đừng gọi, đừng có gọi.

Trong cuốn sách của tôi có rất nhiều lý do để bạn không nên gọi, nhưng lý do chính là làm như thế là cách duy nhất để nhận ra mục đích thực sự của anh ta là gì. Bạn cần phải biết anh ta có thể chịu cảnh không nói chuyện với bạn trong bao lâu, không lúng túng vì những cuộc gọi nhỡ, email hay tin nhắn của bạn. Nếu bạn gọi, bạn đang tự tay phá hỏng những dấu hiệu ấy. Nhưng không liên lạc được với chúng tôi nên Georgia đã gọi cho Ruby. Ruby là người rất nhiệt tình, dễ xúc động, và bạn có thể khiến cô ấy nói bất cứ điều gì bạn muốn.
Georgia nhanh chóng giải thích tình hình cho Ruby rồi hỏi
Vậy gọi cho anh ấy có làm sao đâu nhỉ, phải không? Ý tớ là chẳng có luật lệ nào không cho tớ gọi anh ấy, phải không nào?

Ruby lắc đầu trong khi kích chuột vào trang web Trung tâm Y khoa đại học New York. Cô đang tìm kiếm thông tin về việc thụ tinh nhân tạo.
Tớ nghĩ chẳng có luật nào thế cả đâu, nhưng tớ có thấy người ta vẫn khuyên là không nên gọi.


Tớ biết. Nhưng tớ chẳng làm được việc gì cả. Nó khiến tớ phát điên lên đây! Tớ chỉ cần biết chuyện gì đang xảy ra thôi mà!

Ruby không hiểu Georgia cho lắm, nhưng cô có thể nhận ra cô ấy đang hơi kích động. Georgia rút ra quân át chủ bài, bào chữa cho việc gọi điện, việc chỉ những chuyên gia hẹn hò kỳ cựu mới có thể biện luận chống lại được.

Nhưng biết đâu có chuyện xảy ra với anh ấy,
Georgia thốt lên.
Sẽ ra sao nếu có chuyện với anh ấy, còn tớ thì ngồi đây ôm niềm kiêu hãnh thay vì đối xử với anh ấy giống như bất cứ người bạn nào, dù tớ có đang ngóng tin hay không? Tớ sẽ lo lắng, và tớ sẽ gọi cho anh ấy.

Có vẻ là một lập luận hoàn toàn hợp lý. (Ôi trời ơi, sao tôi và Alice lại không nhấc máy cơ chứ?)

Cậu nói đúng. Nếu anh ấy chỉ là một người bạn, đúng là thế, thì cậu nên gọi cho anh ấy xem chuyện gì xảy ra.


Chính xác!
Georgia hớn hở.
Tớ có quyền đối xử với anh ấy như với bất kỳ người bạn nào của tớ.

Cô ngắt máy với Ruby, bắt đầu bấm số điện thoại của Bryan nhanh chưa từng thấy.
Như người vừa uống một liều thuốc đau nửa đầu, Georgia thấy lâng lâng vì cơn đau sẽ dịu đi ngay lập tức. Khi bấm số, cô cảm thấy rất chủ động. Mạnh mẽ. Không gì tồi tệ hơn cảm giác không quyền lực trong đời. Hay bất lực trước chàng trai nào đó.
Bây giờ nếu cô ấy có nói chuyện với tôi hay Alice, cả hai chúng tôi đều sẽ nói điều gì đó đại loại như
Anh ta không phải bạn cậu. Tình dục thay đổi tất cả. Đó là sự thật đáng buồn. Chắc chắn anh ta ổn. Chắc chắn cuộc sống của anh ta vẫn y như lần cuối cậu gặp. Và nếu sau này cậu mới biết con trai anh ta bị ong Nam Mỹ đốt, Bryan phải dành vài ngày vừa qua ngủ trong khu vực bệnh-dễ-truyền-nhiễm ở bệnh viện Mount Sinai thì được thôi, gửi cho anh ta email xin lỗi là xong.
Nhưng chúng tôi đã không có ở đó để nói cho Georgia nghe. Và thế là, cô ấy hăm hở quay số gọi.
Cô để lại một tin nhắn. Cô biết sẽ sớm nhận lại tin nhắn thoại của anh, và cô đang sẵn sàng đón nhận.

Chào Bryan, em Georgia đây. Em gọi chỉ để chào anh thôi! Mong anh vẫn ổn.
Rồi Georgia cúp máy, đầy tự hào. Được rồi. Thế là xong. Cô trút một hơi nhẹ nhõm. Sự lo lắng, sợ hãi, hoang mang, bất cứ từ gì bạn muốn gọi, đã biến mất. Cô lập tức hiểu rằng mình đã làm điều đúng đắn, cảm giác mình giống như một nữ siêu nhân vậy.
Trong chính xác bốn mươi bảy giây.
Sau đó cô bắt đầu cảm nhận thấy rất rõ cảm giác khủng khiếp không giống bất cứ thứ gì cô từng trải qua. Giờ thì cô đang trông chờ anh gọi lại. Tất cả những gì cô đã làm là tự tạo cho mình một khoảng lặng quá đỗi ngắn ngủi giữa cơn đau khổ tột cùng vì chờ anh gọi điện. Và lúc này đây, cô lại ngồi chờ đợi – nhưng còn tồi tệ, tồi tệ hơn nhiều. Bởi vì giờ cô đã thực sự gọi cho anh mất rồi. Giờ nếu anh không gọi, sẽ không đơn thuần là việc anh không dành thời gian gọi cho cô sau khi ngủ với cô, mà thực sự là không hồi âm cuộc gọi của cô. Sự khổ sở trong cô đã nhân đôi.
Giờ thì để đẩy mọi chuyện tiến nhanh hơn một chút: phần còn lại của một ngày trôi qua. Bryan không gọi. Georgia đúng ra phải được đưa về giường. Bọn trẻ đã được một cô bảo mẫu đón. Cô ta ở lại làm bữa tối cho họ. Georiga vẫn nằm dài trên giường lúc chín giờ tối, khi tiếng chuông nhà thờ vang lên, những con bồ câu hót, những áng mây tan ra, và những thiên thần chơi đàn hạc.
Bởi vì anh đã gọi. Anh đã gọi, anh đã gọi, anh đã gọi. Georgia không biết là có khi nào trong suốt những ngày tháng sống đã qua, cô lại cảm thấy được giải thoát như thế. Họ tán gẫu. Họ cười đùa. Cảm giác ruột gan thiêu đốt đã biến mất. Ôi Chúa ơi, cô không biết cô đã lo lắng vì điều gì nữa. Đôi khi phụ nữ thật điên khùng! Họ nói chuyện khoảng hai mươi lăm phút trước khi Georgia kết thúc cuộc hội thoại. Ngay trước khi họ định cúp máy, cuối cùng thì Bryan cũng đưa ra lời đề nghị.

Có lẽ mình nên sớm gặp lại nhau.


Vâng. Sẽ tuyệt lắm.
Georgia đáp, hai ngày căng thẳng và lo lắng trong cô đang được giải tỏa.

Trong tuần anh sẽ gọi cho em rồi mình lên lịch nhé,
Bryan nói.

Ôi-i-i. Được ạ.
Georgia lắp bắp. Cô ngắt máy. Suy nghĩ đầu tiên trong cô là, Cái quái gì thế? Tại sao anh ấy phải gọi cho cô để lên kế hoạch khi họ vừa mới nói chuyện điện thoại?
Lúc này cô lại bắt đầu một nấc thang ác mộng mới. Cô bị ám ảnh với việc tìm ra xem mình đã làm gì sai. Cô đã làm gì để khiến anh chuyển từ
Không, thứ Năm thì lâu quá
thành
Trong tuần anh sẽ gọi cho em rồi mình lên lịch nhé
?
Thế là Georgia lại tiếp tục chờ đợi. Thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm. Cô cố gắng gạt nó ra khỏi đầu. Cô tham gia đôi cuộc phỏng vấn việc làm. Cô gặp Alice rồi cùng đi mua sắm. Cô cố hạn chế mắng mỏ các con. Con quỷ trơ tráo ngồi trên vai cô đang thì thầm với cô rằng nếu cô muốn gặp Bryan lắm rồi thì hãy gọi cho anh ấy đi. Chẳng có gì là sai trái khi một người đàn bà mời một người đàn ông đi chơi cả; đây đã là thế kỷ Hai Mươi Mốt rồi, vì Chúa. Nhưng rồi đến thứ Sáu, ngay khi cô vừa định nhấc điện thoại lên thì anh gọi đến, mời cô đi chơi vào tối thứ Ba. Tối thứ Ba ư? Tốt thôi, cũng được. Hẳn anh phải là biết không nên mời một phụ nữ đi chơi cuối tuần vào tối thứ Sáu; như thế là không lịch sự. Cô nghĩ cô có thể nhờ Dale trông nom giùm bọn trẻ.
Vậy là họ đi chơi tối thứ Ba. Georgia nhớ tại sao cô lại thích anh đến thế. Thi thoảng ý nghĩ trách móc lại thoáng xuất hiện trong đầu cô, Sẽ thế nào nếu mình không gọi cho anh ấy thứ Hai tuần trước? Liệu anh ấy có gọi cho mình không? Nhưng cô mau chóng gạt ngay ý nghĩ đó khỏi đầu. Họ quay lại nhà anh. Họ ngủ với nhau. Và Georgia lại được tiêm một liều ma túy tình yêu/tình dục, liều thuốc khiến cô ám ảnh về anh trong bốn ngày sau đó, suốt những ngày này anh chỉ nhắn tin cho cô một lần để nói,
Em, mình sớm gặp nhau nhé!
Nhưng lần này cô không gọi anh nữa. Cô rất kiên quyết. Hơn cả mong muốn được gặp anh, được làm tình, và được công nhận giá trị, hơn tất cả những điều đó, cô muốn biết anh có thể chịu đựng được bao lâu khi không gặp cô. Giờ đây, điều đó đòi hỏi sự bền bỉ, sức chịu đựng và khả năng kìm nén cảm xúc ở mức độ chưa từng có ở cô trước kia, thậm chí cả khi sinh con. Cách duy nhất để cô có thể tập trung sự kiềm chế phi thường này là gọi điện hành hạ Ruby và Alice. (Cả tôi nữa, khi cô ấy có thể liên lạc được với tôi). Những cuộc nói chuyện diễn ra kiểu thế này:
Georgia với Ruby:
Nhưng tớ không hiểu. Nếu anh ấy không muốn đi chơi với tớ, sao anh ấy không thôi mời tớ đi? Nhưng nếu anh ấy thích tớ, thì sao lại không thích nhiều như cái hồi đầu chứ?
Ruby sẽ chẳng có câu trả lời thích đáng, vì thực sự, bạn trả lời câu hỏi đó như thế nào đây?
Georgia với Alice:
Có thể anh ấy sẽ không bao giờ gọi lại cho tớ nữa. Ý tớ là, anh ấy nói anh ấy sẽ gọi, nhưng không nói khi nào cả. Có phải lên một kế hoạch cho tương lai lại khó đến thế không? Thậm chí là một kế hoạch để thăm dò? Thế là thế nào khi không muốn hẹn một ngày tiếp theo trong khi vẫn đang trong buổi hẹn hiện tại? Chẳng nhẽ anh ấy bận? Chuyện nghe có vẻ cấp bách lắm không?
Và Alice, cô bạn rất hợp ý tôi, vẫn luôn miệng nhắc, Đừng gọi anh ta, đừng gọi anh ta, đừng có gọi cho anh ta.
Tôi nghĩ sẽ công bằng khi nói rằng Georgia, vốn dĩ không có được sự tỉnh táo cho lắm ngay từ phút đầu, giờ đây đã chính thức đánh mất nó hoàn toàn.
Một số người có kết quả thê thảm khi rượu và máu họ trộn lẫn với nhau. Một ví dụ có thể nói điều tương tự về Georgia khi trộn lẫn tính cách của cô với sự ham muốn mãnh liệt. Một số người có thể đau khổ khi trải qua chuyện đó; một số khác có thể vượt qua và tiếp tục sống. Georgia đã gục ngã. Như một thổ dân với một chai whisky Wild Turkey, Georgia không còn giữ được tự chủ. Cô lại leo lên giường mình. Cô sẽ đưa bọn trẻ tới trường, quay về, mặc bộ pyjama vào, rồi quay về giường ngủ. Đó dường như là cách tốt nhất để thời gian trôi đi thật nhanh tới khi anh gọi. Nếu anh có gọi. Và trong nỗ lực kháng cự, cô vẫn luôn có thể đứng dậy, đón bọn trẻ ở trường, đưa chúng về nhà, làm cho chúng một bữa ăn nhẹ. Rồi cô sẽ tìm đến ghế sofa. Như thể có ai đó đã rút hết không khí khỏi người Georgia. Giờ cô như một trái bóng bay đã vỡ, không còn sự sống, nằm bẹp trên ghế sofa. Được rồi, có lẽ không chỉ vì Bryan. Có lẽ là đỉnh điểm vết thương ly dị, vì nỗi nhớ Dale hơn cô muốn thừa nhận, vì việc trở thành một bà mẹ đơn thân, vì việc quá vội vàng dấn thân vào một thế giới hẹn hò hiểm ác. Hay có lẽ cô thực sự đang tuyệt vọng chờ đợi Bryan gọi đến. Ai mà biết được chứ. Liều thuốc tình ái cô lỡ nuốt vào bụng giờ đã hóa thành thuốc độc. Cô đang bị đầu độc, chầm chậm tới chết.
Cuối cùng thì anh cũng gọi. Lúc chín giờ. Tối thứ Tư. Bryan nói với cô rằng anh đang ngồi ở một quán café nhỏ bên kia con phố nhà cô. Bọn trẻ có ở đó với cô không? Hay cô có thể ra ngoài không?
Đúng là bọn trẻ đang ở với cô. Thế nên đó là những gì cô nên nói. Nhưng cô đã không tỉnh táo. Cô muốn gặp riêng anh và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Cô đã làm sai điều gì chứ? Cô cần phải biết điều đó nên cô sẽ không lặp lại sai lầm tương tự. Cô không muốn gây khó dễ cho anh; cô chỉ muốn một sự thật tàn nhẫn đơn giản, hợp lý. Vậy là cô nói bọn trẻ có ở cùng cô, nhưng chị gái cô đang ở đây nên cô có thể ra ngoài vài phút.
Tôi biết! Nhưng bạn phải hiểu là; Beth không bao giờ, không bao giờ tỉnh dậy lúc nửa đêm. Con bé có thể dồn bạn vào thế bí trước khi lên giường đi ngủ, nhưng một khi nó ngủ thì dù có xe ủi đất chạy qua phòng con bé cũng không đánh thức nó nổi. Và với Gareth, cũng vậy. Thằng bé cũng đã đủ lớn để nếu có vì lý do nào đó thức dậy, nó có thể đọc lời nhắn của cô để lại, viết rằng
Mẹ sẽ quay lại trong NĂM phút! Đừng sợ!
Cô biết những gì cô đang làm là quá mạo hiểm. Nhưng cô đánh liều vượt qua nó. Thế nên cô viết lại lời nhắn, chạy ra khỏi căn hộ, xuống cầu thang, băng qua phố tới quán café. Bryan đang ngồi bên cửa sổ lớn. Khi nhìn thấy cô băng qua phố, anh vẫy vẫy tay, cười rất tươi.
Georgia ngồi xuống, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên. Cô biết việc đó chủ yếu để trông không có vẻ gì giống một người đàn bà bị kích động. Cô không được khóc. Giọng cô không được run. Không thể run run khi nói chuyện với một người đàn ông về Mọi Thứ. Bạn phải có giọng nói thật vô tư, thoải mái.

Anh lấy cho em một tách café nhé, hay là muộn quá rồi?
Bryan lịch sự hỏi. Georgia chỉ lắc đầu. Cô đang quá bận rộn với việc ổn định nhịp thở và nhịp tim để cất lời.
Anh xin lỗi đến phút chót mới gọi cho em. Anh chỉ đang uống một tách café và nghĩ anh nên thử xem em có rỗi không.

Cuối cùng Georgia cũng lên tiếng.
Em rất vui vì anh đã gọi. Em muốn hỏi anh vài điều.
Cũng tạm tạm. Giọng không hề run chút nào.
Em chỉ đang tự hỏi, việc này cũng không quá quan trọng, nhưng nó chợt nảy ra trong em, rằng anh có vẻ không...
Georgia thêm một cái nhún vai và vẫy tay –
không hứng thú với em nữa. Cũng được thôi, nhưng em chỉ đang tự hỏi liệu em đã làm gì sai. Vì dường như anh đã có hứng thú với em, và bây giờ anh có vẻ... không.
Bryan nhận thấy ngay sự tổn thương sâu sắc ẩn chứa trong vẻ ngoài lịch sự, thanh nhã này.

Ôi Georgia, anh rất xin lỗi để em cảm thấy như thế. Tất nhiên em không làm gì sai cả. Tất nhiên là không rồi. Anh nghĩ em rất tuyệt vời. Anh không biết cảm giác lại như thế. Anh xin lỗi. Chỉ là anh quá bận rộn với trường học và... mới chỉ có một vài tuần thôi, phải không nào? Nên anh đã nghĩ chúng ta mới chỉ đang để chuyện diễn ra từ từ...?
Georgia nhìn anh. Chuyện thật hoàn hảo. Chuyện mới chỉ diễn ra một vài tuần. Anh ấy thực sự rất bận rộn chuyện ở trường. Anh ấy nghĩ họ chỉ đang để chuyện này diễn ra từ từ. Trong thoáng chốc, cô bỗng thấy mình như một con ngốc. Tại sao cô lại quá bực bội vì chuyện này. Anh ấy đâu có làm gì sai. Anh ấy chỉ đang có trách nhiệm. Điềm tĩnh. Chững chạc. Nhưng rồi cô chợt nhớ ra chuyện gì đó. Cô nhớ đến
Thứ Ba Thứ Năm
. Chính là người đàn ông đó. Khi mới gặp, anh ta không phải Người Giữ Chuyện Diễn Ra Từ Từ. Anh ta là Gã Thứ Ba Thứ Năm. Và khi một cô gái đã biết cảm giác hẹn hò với Gã Thứ Ba Thứ Năm như thế nào thì dù cô ấy có muốn giả vờ mình tin tưởng rằng anh ta bận bịu hay muốn chuyện từ từ, thì cô cũng không bao giờ có thể quên được rằng chính người đàn ông đó đã nghĩ ngày thứ Tư, ngày thứ Tư tàn nhẫn, ác nghiệt, và ngày thứ Năm, ngày thứ Năm dài đằng đẵng, kinh khủng thực sự dài lê thê, không thể chịu nổi nếu không được gặp cô.
Cô cố tưởng tượng điều cô đang muốn anh sẽ nói lúc này.
Anh xin lỗi, Georgia. Em đã đúng. Cảm ơn em đã nhắc anh rằng anh yêu em. Từ giờ anh sẽ gặp em hai lần một tuần và gọi cho em mỗi tối để chúc em ngủ ngon.
Hay là,
Ôi, có điều anh muốn nói, Georiga à, những chuyện đã xảy ra chính là vì cuộc hôn nhân đổ vỡ của anh mới đây, anh đặt tình dục ngang với trách nhiệm, và từ khi anh hiểu em, anh biết mình cần phải duy trì một mối quan hệ không quá thân thiết với em, vì rốt cuộc anh cũng chẳng bao giờ có thể yêu em và trong thâm tâm, anh hiểu điều đó ngay từ ban đầu.
Dù kết cục cô đang cố gắng tìm kiếm có thế nào thì Georgia cũng nhận ra rằng nó sẽ chẳng thể tìm ra ở quán café Adonis. Còn hai đứa con cô thì đang ở trên kia, không được ai trông nom.

Anh nói phải. Tất nhiên rồi. Chúng ta đang để chuyện diễn ra từ từ. Ngay lập tức. Cũng chẳng sao cả, chỉ đang thử thôi phải không nào?
Bryan gật đầu. Cô nhìn đồng hồ. Cô đã ở đó chính xác bốn phút.

Anh biết đấy, em nên về thôi. Em có cảm giác chị em muốn về rồi.


Ừ, được, vậy cũng được,
Bryan đáp.
Anh sẽ gọi cho em sớm.


Chắc chắn rồi,
Georgia hờ hững.
Cô bước ra khỏi quán café, bước thật thoải mái và đàng hoàng, vì cô biết Bryan có thể đang dõi theo. Nhưng khi bước vào tòa nhà, cô tiếp tục bước tiếp bốn nhịp cầu thang để đến nhà mình. Không mảy may xúc động. Không còn là con người thiếu sinh khí. Cô mau chóng bước tới phòng các con. Beth đã ngủ ngon lành. Cô thở phào nhẹ nhõm, bước ra hành lang, lén nhìn vào phòng Gareth.
Thời gian như ngừng lại.
Gareth không ở trong đó. Cô vội lao thẳng tới phòng mình. Thằng bé đang ngồi trên giường cô, trông có vẻ sợ hãi nhưng vẫn ổn. Những gì thằng bé nói sau đó mới khiến Georgia thực sự hoảng sợ.

Con đã gọi cho Bố.

Georgia hít một hơi thật sâu, thở gấp gáp.
Sao cơ? Sao con lại làm thế?


Con sợ. Mẹ không ở đó. Con không biết mẹ ở đâu.


Con không thấy lời nhắn của mẹ à? Mẹ để nó ở trên gối ngay cạnh con cơ mà! Mẹ nói mẹ sẽ quay lại ngay còn gì.

Nó lắc đầu. Nỗi sợ hãi của một đứa bé biến thành những giọt nước mắt rơi lã chã.

Con không thấy!
Thằng bé gào lên.
Con không thấy nó!

Georgia ôm ghì lấy con, giữ nó thật chặt. Cô hôn đầu nó, cố làm mọi thứ có thể nghĩ ra để bù đắp bốn phút trước kia cho nó. Cô đứng đó, có lẽ đến mười phút, có thể ít hơn, tới khi nghe tiếng Dale xộc vào. Georiga đặt Gareth xuống, cố gắng chặn anh ta lại, chạy vào phòng khách để anh ta có thể trông thấy cô vẫn đang ở nhà và mọi chuyện vẫn ổn.

Tôi đây, tôi đây!
Georgia thì thào.
Mọi chuyện vẫn ổn.

Nhưng Dale không dễ nguôi giận như thế.

Cô đã ở chỗ quái nào vậy hả? Cô có bị điên không?

Georgia lùi lại một bước. Chuyện này thật tệ. Quá sức tồi tệ.

Tôi không đùa đâu, Georgia, cô đã ở chỗ quái nào hả?

Georgia chết lặng; cơn giận dữ của anh ta cùng với tội lỗi rành rành của cô để lại khiến cô không biết chống chế làm sao.
Đó... đó... đó là một chuyện khẩn cấp.


Chuyện khẩn cấp? Khẩn cấp kiểu gì khiến cô có thể bỏ các con ở nhà một mình hả? Chuyện đó thật khốn kiếp.

Georgia bật khóc. Cô không muốn thế, nhưng không kìm được, cô bật khóc.

Tôi xin lỗi... chỉ là...


Là thằng nào phải không?
Dale dấn tới, vẻ đe dọa.
Cô bỏ con ở nhà vì thằng khốn kiếp nào đó phải không?

Georgia nghe những lời ấy phát ra, nghe rõ sự điên rồ của cô trong lời buộc tội của Dale. Và cô chỉ biết khóc to hơn.

Tôi xin lỗi. Làm ơn. Chuyện này sẽ không tái diễn nữa đâu.


Phải rồi, chuyện này sẽ không tái diễn nữa. Tôi sẽ nuôi con, Georgia.


Cái gì?


Tôi đang thuê luật sư. Tôi muốn toàn quyền chăm sóc. Chuyện này thật vớ vẩn.

Georgia hét lên, nhưng tiếng đó cũng phát ra nghe như
CÁI GÌ?


Cô nghe tôi nói rồi đấy. Kết thúc rồi. Vứt các con cho tôi bất cứ lúc nào cô hẹn hò hú hí. Luôn mồm chửi mắng các con. Thầy cô giáo nói trông chúng thật bẩn thỉu, lại còn quậy phá ở trường. Rõ ràng là cô thích độc thân, thích đú đởn, thích ăn nằm với trai, thế nên giờ là cơ hội của cô đấy.

Georgia lắp bắp.
Anh không thế làm thế... anh không thể.

Dale định bỏ về, nhưng lại quay lại, chỉ thẳng vào mặt cô.
Cô nên được hạnh phúc. Cô sẽ ra ngoài đú đởn mỗi đêm mỗi khi cô muốn. Đừng có cãi, Georgia, thay vào đó hãy gửi một tấm thiệp cảm ơn cho tôi.
Và cùng với việc ném lại câu nói đó, anh ta sập cửa lại. Nếu anh ta chịu nhìn về phía bên trái khi bỏ đi, anh ta sẽ thấy Beth và Gareth đang đứng ở cửa, đã nghe thấy hết từ đầu chí cuối.
Georgia ngồi bên bàn bếp, khóc nức nở. Cô nhận ra cô vừa mới gây nguy hiểm cho các con, và giờ đây cho quyền làm mẹ của chính cô chỉ vì sự liều lĩnh – sự liều lĩnh cô không hề nhận thấy cho tới khi mọi chuyện đã là quá muộn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?.