• 58

Nguyên Tắc 6


Số từ: 21365
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
Hãy Chấp Nhận Những Số Liệu Thống Kê Vì Ta Chẳng Thể Làm Gì Được Chúng
(Hay Là Có Thể?)
Tôi luôn cho rằng chúng ta đang sống trong một thế giới, nơi một người muốn đi từ Rio de Janeiro, Brazil tới Sydney, Úc, chỉ cần đáp một chuyến bay cấp tốc, có thể tạm nghỉ ở New Zealand chẳng hạn, rồi sau đó đường ta ta đi. Nhưng tôi lại kiếm được một cuốn sách hướng dẫn du lịch ở quầy lễ tân khách sạn, đọc giống một ấn bản của kênh Địa Lý Quốc Gia. Bay từ Rio, tôi tạm nghỉ hơn bốn tiếng rưỡi ở Santiago, Chile. Nghe thú vị đấy. Sau đó tôi sẽ bay năm tiếng từ Chile tới Hanga Roa. Bạn sẽ hỏi Hanga Roa ở đâu? Xin thưa đó là
thủ đô
của Đảo Phục Sinh. Đảo Phục Sinh ở đâu? Ở bên kia bờ biển Chile, Nam Thái Bình Dương. Dân bản xứ gọi nó là Rapa Nui, dân số khoảng ba nghìn người. Nơi này nổi tiếng bởi những công trình điêu khắc khổng lồ huyền bí – những bức tượng đá hình mặt người đáng sợ sắp hàng bên bờ biển. Nơi đây được đánh giá là một nơi tuyệt đẹp để tham quan, với những môn thể thao giải trí như bơi có ống thở hay cưỡi ngựa, những tàn tích huyền bí, đi bộ đường dài và những quang cảnh hùng vĩ. Nhưng tôi sẽ chỉ mất một giờ ở sân bay để đợi chuyển máy bay tới Papeete, Tahiti. Tới Tahiti sẽ mất thêm năm tiếng nữa, vậy là tôi tới nơi lúc mười một rưỡi đêm. Sau khi đợi ở Papeete đến ba giờ sáng, tôi sẽ đáp chuyến bay tám tiếng tới Sydney.
Tôi tận dụng tối đa hai mươi hai tiếng rưỡi bay, trộn thuốc ngủ y như một dược sĩ lành nghề. Tôi uống Tylenol PM1 để tới Chile, rồi uống tiếp để tới đảo Phục Sinh. Tôi uống một viên Lexomil2 để tới Tahiti và một viên Xanax3 để tới Sydney. Thật là thiên tài.
Lần này tôi không thở nặng khó nhọc, đổ mồ hôi và chóng mặt trong chuyến bay. Những viên thuốc an thần quả là có công hiệu. Không, lần này thì triệu chứng đó lại xuất hiện ở các sân bay. Tôi như bị mất trí khi ở đó.
Tôi quyết định bắt đầu đọc về cái gọi là nạn
khan hiếm đàn ông
ở Úc và New Zealand trong suốt thời gian tạm nghỉ ở các sân bay. Tôi in tất cả những bài báo có thể tìm được trên mạng ra để đọc. Ở các quán bar sân bay và khu vực chờ khắp Nam Thái Bình Dương, tôi đều nhận được những tin xấu: năm 2004, một phụ nữ 32 tuổi ở New Zealand có khả năng tìm được đối tác nam ngang với chính cô ấy ở tuổi 82; tỉ lệ nam:nữ ở Sydney, Úc là 1:5. Còn có một báo cáo của Anh cho biết mỗi khi phụ nữ tăng 16 điểm IQ, khả năng kết hôn của cô ấy giảm đi 40%, chưa kể lời khuyên gửi đến các cô gái Úc ở độ tuổi hai mươi nên
trói chân
chàng trai của họ trước khi mình bước sang ngưỡng ba mươi; vì sau đó chẳng ai chắc chắn liệu bạn có gặp gỡ được một người đàn ông nào hay không, chứ đừng nói là bắt anh ta phải cam kết.
Trên đường tới Papeete, tôi không còn hoảng sợ vì bay xuyên qua các đám mây, rầm rập hạ cánh xuống mặt đất nữa. Ít phút cuối đó tưởng chừng dài vô tận, tới nỗi cho tôi thừa thời gian nhận ra có thể đó là những phút cuối cùng của tôi trên cõi đời này, rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại bạn bè, gia đình, rằng mình sẽ không còn được yêu, không được có con nữa, rằng cuộc đời mình thế là chấm hết. Không, chuyện đó không còn làm tôi lo sợ nữa. Bây giờ, chỉ cần đọc về chuyện là một phụ nữ độc thân hơn ba mươi lăm tuổi cũng đã đủ rùng rợn rồi. Khi bay tới Sydney, tôi uống một viên Xanax, chợt xáo trộn bởi các ý nghĩ mới xuất hiện. Chuyện gì xảy ra với cái ý tưởng rằng mọi cái nồi đều có một cái vung chết tiệt thích hợp với nó? Mọi người hãy thôi nói cái triết lý vớ vẩn ấy đi. Bởi vì những số liệu thống kê đang cho thấy chắc chắn không có chuyện nồi nào thì cặp với vung ấy mãi. Xem ra có rất nhiều cái vung đã rời khỏi bếp, đi tìm cái nồi tốt hơn ở nơi khác, hay có thể là những cái nồi trẻ hơn, đẹp hơn. Dù là lý do nào đi chăng nữa thì hình như có rất nhiều nồi thiếu vung đang lang thang trong bếp ngày nay.
Thuốc Xanax đang cố gắng nắm quyền kiểm soát trong khi tâm trí tôi rối bời, ám ảnh, lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra với tất cả những phụ nữ này? Nếu không có một sự đảm bảo rằng hạt đậu nào thì có vỏ đậu ấy, thì những phụ nữ này biết tin vào cái gì đây? Rằng họ có thể không yêu, không kết hôn, không có một gia đình bình thường ư? Hay vài người trong số họ nhận ra mình phải ổn định cuộc sống: không phải ai cũng có được tình yêu trong đời, vậy nên họ phải cố làm được chút nào hay chút nấy chăng? Họ phải nghĩ thế nào về quan điểm không bao giờ có ai đó trong đời mà họ thực sự yêu và cũng yêu họ, sâu sắc và say đắm? Khi tôi nói
họ
, ý tôi là
chúng tôi.
Và khi tôi nói
chúng tôi
, nghĩa là tôi đang ám chỉ
tôi
đấy.
Vậy câu hỏi của tôi đặt ra là, Chúng tôi buồn thế nào khi nghĩ xem chuyện này là thế nào? Một mặt chúng tôi thấy qua những bộ phim, những bản tình ca, và đôi khi là cả những kinh nghiệm cá nhân của chính chúng tôi nữa, rằng cuộc sống không có tình yêu thực sự là bi kịch; một trong những định mệnh tồi tệ nhất có thể hình dung được. Mặt khác, chúng tôi cũng được khuyên rằng mình không nhất thiết phải có một người đàn ông trong đời. Rằng chúng tôi là những con người tuyệt vời, đầy nghị lực như chúng tôi vẫn thế. Vậy rốt cuộc là thế nào? Liệu không bao giờ có được tình yêu vẫn đang tìm kiếm có phải bi kịch, hay đó chỉ là một tư tưởng lạc hậu, bất bình đẳng nam nữ? Hay phải chăng tình yêu đã được đánh giá quá cao? Có thể không phải được đánh giá quá cao, nhưng đơn giản hóa quá mức. Có lẽ chúng tôi nên ngừng xem những bộ phim, nghe những bài hát làm như thể mọi người đang yêu, đang sống hạnh phúc nhan nhản như đi mua kẹo cao su vậy. Họ nên nói với chúng tôi rằng chuyện ấy còn hơn cả trúng số độc đắc. Rất nhiều người chơi, nhưng cực kỳ hiếm người trúng. Theo những nghiên cứu bạn thấy thì có 43% đến 51% các cuộc hôn nhân của người Mỹ kết thúc bằng ly dị. Thực tế, trung bình người Mỹ sống nhiều năm độc thân hơn trong suốt độ tuổi trưởng thành của họ nếu họ sống qua độ tuổi bảy mươi. Và một thống kê điều tra dân số mới đây cũng chỉ rằng những cặp vợ chồng đứng đầu hộ gia đình đã chính thức trở thành thiểu số.
Hệ thống đèn trong máy bay đã tắt. Tôi thích điều ấy ở những chuyến bay đêm. Các tiếp viên trở thành những hướng dẫn viên cắm trại quyết định khi nào
tắt đèn
, khéo léo bắt hành khách trên máy bay đi ngủ. Nhưng tôi không tài nào ngủ nổi. Kể cả khi đã uống Xanax. Tôi cứ bị ám ảnh bởi những con số thống kê tổng quan. Chúng tôi phải làm gì với những thứ đáng ghét này đây? Ý tôi là bất cứ phụ nữ nào sống ở New York cũng có thể nói cho bạn về một thống kê nho nhỏ năm 1986 của tạp chí Newsweek nói rằng nếu bạn hơn bốn mươi tuổi mà sống ở New York thì bạn dễ bị tấn công bởi khủng bố hơn là có chồng. Nhưng sau đó, lạ chưa kìa, hai mươi năm sau, sau khi rất nhiều phụ nữ ngoài bốn mươi chuyển đến Vermont4, người thì cưới những người họ không yêu, người thì tiêu hàng nghìn đô la vào những khóa học Marianne Williamson5, đổ tiền vào phẫu thuật thẩm mỹ, hay có khi chỉ là thức dậy vào mỗi sáng với nỗi khiếp sợ vì cái thống kê khốn kiếp đó, thì Newsweek lại cho đăng một bài mới, nội dung đại ý,
Ôi! Chúng tôi đã nhầm! Xin lỗi. Các bạn thực sự có cơ hội kết hôn. Thưa tất cả các bạn, giờ không phải chuyện của các bạn nữa, xin cứ tiếp tục đi.

Nhưng đây là những thống kê của tôi. Một: tất cả đàn ông tôi biết, gặp, hay chỉ là nghe nói đến, nghèo, tẻ nhạt, hói đầu, béo ị, kiêu căng, hay bất cứ thứ gì đại loại thế, trừ khi anh ta là một người tàn tật không bao giờ ló mặt ra ngoài, đều có thể có một cô bạn gái bất cứ khi nào anh ta muốn. Hai: tôi biết hàng tá những phụ nữ thông minh, hài hước, xinh đẹp, đúng mực, tài chính ổn định, hấp dẫn, khỏe mạnh ở New York, đang độ tuổi ba mươi đến bốn mươi lăm, đều độc thân. Và không phải độc thân theo kiểu
trong thời gian giữa hai mối tình
, mà là độc thân hàng năm trời. Khi tôi nghe chuyện một đôi chia tay, tôi biết người đàn ông sẽ có một mối quan hệ mới sớm hơn nhiều so với phụ nữ.
Tôi lấy cái kính ngủ đáng tin cậy ra, đeo lên mắt. Vì tôi biết tôi đeo nó trông rất hợp. Đùa đấy. Tôi đang cố không nghĩ ngợi nữa. Vì đây là một chuyện khác. Chẳng phải tôi đang diễn vở kịch này sao? Vở diễn đã bắt đầu rất nhiều năm rồi. Không phải chỉ bởi tôi, mà còn bởi rất nhiều phụ nữ đi trước, những người đồng trang lứa với mẹ tôi, và thậm chí có lẽ còn trước nữa. Lời phàn nàn vẫn mãi là: Không có đủ đàn ông tử tế ngoài kia. Vậy một người phải làm gì đây? Bạn có thể sống độc thân thế nào đây khi những thống kê (cũng là sự thật) đang nói rằng bạn thực sự bất hạnh?
Tôi tới khách sạn trong bộ dạng lôi thôi và mệt mỏi; sau hơn 24 giờ bay, tôi cần lên giường ngủ một giấc. Khi phục vụ khách sạn lấy vali ra khỏi taxi, tôi quay lại, nhìn xa xăm.
Thậm chí cả trong lúc lơ mơ vì thuốc an thần và cơn buồn ngủ, tôi không khỏi lặng đi một lúc trước quang cảnh nhà hát opera Sydney, đang nhô lên trên bến cảng như một phép màu. Nói chung tôi không có nhiều hứng thú với các công trình kiến trúc, nhưng được cận cảnh ngắm nó, tôi ngạc nhiên thấy nó cuốn hút tôi đến nhường nào. Tôi chưa từng thấy một công trình nào lại phối cảnh hài hòa với vẻ tự nhiên của thành phố đến thế. Hình như kiến trúc sư Jorn Utzon đã thiết kế mái vòm trông như một
con tàu đầy những cánh buồm
. Và đó là những gì tôi nhìn thấy – nhà hát Sydney đang căng buồm đón gió ngay trước mắt tôi.
Khách sạn tôi tọa lạc ở mạn phải cầu tàu. Dù điều duy nhất tôi muốn là lên giường đi ngủ, nhưng tôi vẫn phải đứng đó, trong khi hành lý được chuyển vào khách sạn, chỉ để mê mẩn ngắm nhìn nó. Khi làm thế, tôi có thể chắc chắn rằng, những thống kê thật đáng nguyền rủa, tôi đang có một quãng thời gian tuyệt vời ở Sydney. Chuyến xe từ sân bay rất dễ chịu, thời tiết ấm áp và ánh mặt trời chói chang. Sydney thật hiện đại, nhưng cũng cổ kính, pha lẫn nét Anh và châu Á. Cảm giác ảm đạm, chết chóc tôi thấy trên máy bay đã biến mất. Tôi đã quá chú tâm tới những thống kê và chúng khiến tôi phát ốm. Thực tế ở Sydney hoàn toàn khác.
Tôi bước chân vào phòng mình. Tin tốt là căn phòng thật tuyệt, với góc nhìn ra biển và cả khoảng không gian rộng lớn. Tin xấu là có ai đó đang ngủ trên một trong những cái giường đôi của tôi. Tôi thở hắt ra, chết đứng. Giả như tôi đã đột nhập phòng ai khác, tôi sẽ từ từ lùi lại, cố ra khỏi đó trước khi đánh thức người ta dậy. Rồi tôi nghe rõ thứ âm thanh tôi có thể nhận ra ở bất kỳ nơi đâu: tiếng thở của Alice lúc ngủ. Thực ra không hẳn là tiếng ngáy, nó nhỏ hơn nhiều. Giống như tiếng rừ rừ của con mèo. Tôi biết điều này từ những chuyến du lịch của chúng tôi tới Bahamas và New Orleans. Tôi lại gần giường và thấy là mình đã đúng: đúng là Alice, đang ngủ. Tôi không biết làm thế nào cô ấy lại tới đây được, nhưng đúng là cô ấy đang ở đó. Tôi nằm lên chiếc giường còn lại, thiếp đi.
Khi chúng tôi tỉnh dậy, Alice giải thích là Georgia đã gọi cho cô ấy từ sân bay ở Rio, kể về những khoảnh khắc tuyệt vời đã qua. Alice, một người hiếu thắng và chưa bao giờ bỏ lỡ một bữa tiệc, đã hỏi Georgia điểm dừng chân tiếp theo của tôi và quyết định nhập hội cùng. Giờ tôi không chắc chuyện gì đang diễn ra với Jim, nhưng tôi không nghĩ đó là dấu hiệu tốt khi Alice, đang trong lúc hẹn hò, lại quyết định phải đi nửa vòng trái đất. Vậy nên, là một người bạn, tôi phải hỏi cho ra nhẽ.

Nói cho tớ nghe về anh chàng Jim đó đi, tiến triển ra sao rồi?

Alice vỗ nhẹ vào đầu, nhoẻn miệng cười.
Anh ấy rất tuyệt. Rất tốt. Ý tớ là, Chúa ơi, dễ chịu lắm.
Alice nhanh chóng ra khỏi giường.
Chúng ta đi kiếm gì ăn đi? Tớ đói lắm rồi.

Tối hôm đó, chúng tôi gặp em họ Rachel của Georgia khi uống ở quầy bar khách sạn. Chúng tôi ngồi tại một cái bàn phía ngoài, nhìn được bến cảng từ trên cao xuống. Mặt nước lấp lánh, những cơn gió hiu hiu thổi, và cái nhà hát đó lại thu hút sự chú ý của tôi. Nó đẹp tuyệt trần.
Rachel là một tay ăn chơi giao thiệp rộng rãi người Úc, ba mươi tuổi. Cô ấy rất sôi nổi, vui vẻ, với mái tóc xoăn vàng óng. Cô ấy là nhà tư vấn luật cho rất nhiều công ty gia đình thành công hiện đang sở hữu nhiều nhà hàng, khách sạn khắp thành phố Sydney. Cô ấy nói nhanh, gần như qua giọng mũi, giống mọi người nói giọng địa phương của Úc đôi khi vẫn phát âm. Chúng tôi đang uống thứ rượu vang màu hồng phớt rất dễ chịu của Úc. Cô ấy đang nói cho chúng tôi về buổi tối sắp tới.

Chắc chắn sẽ là một bữa tiệc tuyệt vời. Người tổ chức tiệc sinh nhật này giàu lắm. Gia đình anh ta kiếm tiền từ chăn nuôi gia súc. Thật tuyệt là chúng ta sẽ được tới đó. Anh bạn Leo của em đã kiếm cho chúng ta giấy mời. Thật tuyệt phải không nào?


Có chứ, bọn chị rất thích,
tôi lịch sự đáp.

Và đàn ông ở Sydney thật tuyệt vời, đúng thế.


Nhưng còn chuyện khan hiếm đàn ông thì sao?
Tôi hỏi,
Có thật thế không?
Rachel gật lấy gật để.
Hình như đàn ông quá đỗi khan hiếm thật. Đó là lý do tại sao em chưa bao giờ có ý định bỏ bạn trai. Bất kể anh ấy có tệ thế nào đi chăng nữa.


Anh ấy không tốt với em à?
Tôi hỏi cho rõ hơn nghĩa của từ tệ kia.

Không hẳn. Nhưng anh ấy ngon tuyệt.

Khi chúng tôi đến, bữa tiệc đang tràn ngập tiếng nhạc swing. Những người đàn ông, phụ nữ đẹp nhất Sydney đã có mặt, tất cả hội tụ trong buổi tối thứ Bảy tuyệt vời nhất. Những phụ nữ mặc áo quây xinh xắn, quần jeans hay váy dạ hội, với mái tóc mềm mại được duỗi, đôi môi tô son hồng bóng. Những người đàn ông trông thật hấp dẫn trong những bộ jacket và quần jeans, đầu tóc chải chuốt. Mọi người ở Sydney biết ăn mặc thế nào cho sự kiện đặc biệt – có thể gọi là
ngẫu hứng
như thế này. Câu lạc bộ tư dường như sắp trở thành một rạp hát Paris, rất thẩm mỹ, hoàn toàn phủ trong sắc nhung đỏ, lá vàng và những bức bích họa.
Trên đường tới quầy bar, một người đàn ông cao ráo, mái tóc đen bóng dầu nhập hội với chúng tôi. Rachel giới thiệu với chúng tôi đây là gia chủ, Clark. Anh ta thơm lên má Rachel.

Vậy chắc hẳn đây là những quý cô đến từ New York?


Vâng, đây là Julie và Alice.

Anh ta nhìn tôi.
Cô có phải là người đang phỏng vấn những phụ nữ độc thân trên khắp thế giới không?


Vâng, chắc là tôi rồi,
tôi hơi chút lúng túng.

Thật tuyệt.
Anh ta thốt lên.
Tôi có thể lấy cho ba cô đây một chút Sammy chứ? Đó là thức uống của tất cả mọi người tối nay đấy.


Hoàn hảo.
Rachel hưởng ứng.

Sammy là gì thế?
Alice hỏi Rachel.

Một loại nho của Pháp để làm vang trắng. Nó là rượu vang trắng của địa phương. Không phổ biến ở Mỹ, nhưng ở Úc thì phổ biến lắm.

Clark mang rượu tới.

Cô có muốn tôi giới thiệu cho vài quý cô độc thân có thể cô sẽ có hứng thú nói chuyện không?


Chắc chắn rồi,
tôi đáp, vội rút quyển sổ nhỏ trong túi ra.
Alice nắm cổ tay tôi.
Không, không phải ngay lúc này. Giờ là lúc để Julie nói chuyện với vài anh chàng độc thân đã.
Sau đó cô ấy dẫn tôi tới một đám đông toàn đàn ông. Rồi cô ấy nói thêm,
Nạn khan hiếm đàn ông thật vớ vẩn. Những thống kê chẳng có nghĩa lý gì hết. Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy.

Chẳng mấy chốc, Alice đã làm bạn với một nhóm bốn chàng trai trẻ, tất cả đều mặc đồ công sở. Cô ấythu hút cả nhóm khi bắt đầu kể chuyện một lần thuyết phục quan tòa thả một tên buôn ma túy do thiếu bằng chứng, và tên đó đã ngay lập tức hậu tạ cô bằng cách cho cô một ao-xơ cô-ca-in. Bọn họ rất ấn tượng, như bị mê hoặc.

Thật tuyệt vời, thật đấy,
một trong số bốn anh chàng đẹp trai thốt lên.

Thật ấn tượng, quá trẻ trung và hoàn hảo,
người khác hùa theo.
Jim ở nhà hẳn đã làm nhiều chuyện giúp Alice, vì ngay lúc này, cô ấy không thấy cần phải nói dối hay hạ thấp bản thân mình. Cô tự tin vào bản thân để nói sự thật.
Ôi, tôi không trẻ thế đấu. Tôi đã ba mươi tám rồi.

Cả đám đàn ông trông có vẻ nghi ngờ. Anh chàng đẹp trai nổi bật nói.
Tôi đã nghĩ cô chỉ khoảng ba mươi hai thôi!


Tôi thì đoán cô chừng ba mươi tuổi.
Người thấp hơn, vạm vỡ lên tiếng. Hai người còn lại gật gù tỏ vẻ đồng ý.

Không. Ba mươi tám rồi.
Rồi Alice kéo tôi nhập hội.
Đây là Julie, cũng ba mươi tám.

Giờ thì thành thật mà nói, phản ứng duy nhất của bất kỳ người đàn ông nào trong lúc này sẽ là tỏ ra đầy ngạc nhiên, ngờ vực, điều họ thể hiện thật đáng biết ơn.
Tôi luôn rất xấu hổ khi trong tâm thấy hài lòng vì được mọi người nghĩ trông mình trẻ hơn tuổi. Như thể đó là một nỗi hổ thẹn khi nhìn vào tuổi của mình vậy. Mỗi lần tôi nói
cảm ơn
khi ai đó khen trông tôi trẻ hơn tuổi, tôi luôn thầm nghĩ, Cả hai ta đều thừa hiểu là tuổi già thật kinh khủng với phụ nữ.

Ôi, hai cô trông thật tuyệt với tuổi của mình đấy,
chàng trai thấp, rắn rỏi khen. Không biết làm sao, chính bởi lối nói vô tư của anh ta, đột nhiên tôi cảm thấy mình già đi. Nhạc mở lớn hơn, mọi người bắt đầu khiêu vũ. Bỗng nhiên, hai trong số bốn chàng trai tỏ vẻ phải đi đâu đó gấp. Anh chàng đẹp trai nổi bật có mái tóc vàng không dễ dàng bỏ đi. Alice mời anh ta nhảy. Anh ta đồng ý. Còn anh chàng thấp hơn và tôi đứng đó, chằm chằm nhìn nhau tới khi tôi mời anh ta nhảy. Anh ta lịch sự đồng ý.
Alice và tôi bước lên sàn nhảy cùng hai người đàn ông. Giờ tôi không muốn khoe khoang, nhưng Alice và tôi biết nhảy như thế nào. Chúng tôi không nhảy điên loạn trên sàn, không chút bối rối, xin bạn nhớ cho, chúng tôi chỉ là hai cô gái biết một chút nhịp điệu nhảy. Bài
Groove is in the heart
đang bật. Ai lại không muốn nhảy bài đó chứ? Alice và tôi đang boogie, lắc hông và di chuyển chân, vỗ tay nhè nhẹ, nhưng những người đàn ông chỉ khẽ lê chân theo. Được rồi, họ không phải vũ công, tốt thôi. Nhưng điều đó làm điệu nhảy thật mất hứng. Tôi bắt đầu bớt lắc hông một chút, di chuyển bàn chân chậm rãi hơn. Trong khi đó Alice vẫn tiếp tục nhảy, áp lại gần anh chàng Đẹp Trai, đặt tay lên hông anh ta một lúc, rồi bỏ ra và xoay một vòng. Cô ấy không hề cư xử như một kẻ ngốc dù cho thế nào đi nữa. Cô ấy chỉ ở đây, tận hưởng niềm vui. Nhưng anh chàng đẹp trai kia không có vẻ muốn nhảy tiếp. Tôi vẫn tận hưởng niềm vui vì tôi yêu bài hát, nhưng thật khó để không thấy anh chàng Thấp Bè của tôi cứ nhìn lên trên đầu tôi, không nhìn vào mắt tôi một chút nào. Bây giờ, đây là điều tôi yêu ở khiêu vũ: đó là thời gian bạn cảm thấy tự do, quyến rũ và tình tứ với người thậm chí bạn chẳng cần bận tâm. Giống như việc hôn nhau ở Rio, đó là cách tuyệt vời để gia tăng nguồn năng lượng ham muốn mà thực tế chẳng cần phải ngủ với ai đó bạn không muốn.
Tôi đang nhìn anh chàng Thấp Bè, mỉm cười, cố tỏ ra thân thiện và tình tứ. Anh ta có mái tóc ngắn cũn, hớt sát đầu, khuôn mặt to béo, hồng hào. Anh ta cười lại với tôi, trong một lúc, rồi quay trở lại cái kiểu nhìn chằm chằm vào khoảng khốc cách một mét trên đầu tôi. Thật mất hứng. Khi bài hát kết thúc, tôi đang định rời sàn nhảy, thoát khỏi anh chàng Thấp Bè. Nhưng bài
Hey Ya
của Outkast lại vang lên, và tôi thì thực sự rất, rất thích nhảy bài đấy. Thế nên tôi lại tiếp tục nhảy, không cho anh ta cơ hội thoái lui.
Khi tôi đang nhún nhảy, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta một lúc rồi mỉm cười. Anh ta lại tiếp tục cái kiểu lờ tôi đi, ánh mắt lại hướng về phía cách đỉnh đầu tôi một mét. Trong giây phút ấy, tôi hiểu chính xác những gì đang diễn ra: Anh ta chẳng thấy ở tôi một chút hấp dẫn giới tính nào cả. Dĩ nhiên là tôi có cảm thấy điều đó trước kia, trong những buổi hẹn hò, những cuộc thảo luận, nhưng chưa bao giờ trên sàn nhảy, khi đang nhảy những bước rất khêu gợi. Cảm giác bẽ mặt cuồn cuộn trào dâng trong tôi.

Cậu đã nhạy cảm quá rồi đấy.
Alice nói sau đó, trong khi chúng tôi đợi rượu Sammy ở quầy bar.
Anh ta không thích nhảy. Tớ cũng nhận thấy thế ở anh chàng của tớ. Đó là lý do tại sao anh ta chỉ lắc tới lắc lui theo nhạc. Cậu đừng thấy là tớ đang bị xúc phạm nhé.


Alice, anh ta đã nhìn chằm chằm bên trên đầu tớ từ đầu tới cuối. TRÊN ĐẦU TỚ ẤY.
Tôi nói như hét lên.
Chúng tôi uống rượu, rượu rất ngon. Âm nhạc thực sự vẫn rất tuyệt để khiêu vũ tiếp.

Vậy chúng ta tự nhảy với nhau nào,
Alice đề nghị.
Mẹ kiếp mấy tên đấy.

Tôi ngắm nhìn tất cả những con người xinh đẹp xung quanh. Đây là đêm đầu tiên tôi ở Sydney, và thật đáng nguyền rủa nếu tôi lại có một quãng thời gian tồi tệ bởi một gã Chăm-Chăm-Nhìn-Lên-Trên-Đỉnh-Đầu nào đó. Chúng tôi để rượu xuống, bước ra ngoài sàn nhảy.
Tôi vẫn không ngớt lời. Hét to át cả tiếng nhạc,
Tớ bảo với cậu này, nếu tớ mà vẫn còn đang điên tiết thì gã đó chớ có lại gần khiến tớ khùng lên.

Alice hét to đáp lại,
Tớ bảo cậu này, Julie. Có những gã chỉ là không thích nhảy thôi! Nó chả có ý nghĩa gì với cậu cả.

Tôi liếc mắt nhìn qua Alice. Một gã thấp-bè-nhìn-trên-đỉnh-đầu đang nhảy điệu cabbage patch6 với một cô em tóc vàng chỉ khoảng hai mươi hai tuổi. Hắn ta đang nhảy vã mồ hôi. Từ nét mặt tôi, Alice quay lại nhìn hắn. Cô ấy lại quay sang nhìn tôi, im lặng. Rồi sau đó, cùng một lúc, chúng tôi nhìn sang trái, thấy gã Đẹp-Trai-Khác-Thường đang nhảy lắc hông với một cô gái trên sàn nhảy. Hắn để tay ở hông cô ta, xương chậu hắn ấn vào xương chậu cô ta. Hắn ta chắc hẳn mới gặp cô ta được ba phút rưỡi. Đôi tay hắn vuốt ve một bên má cô ta rồi họ hôn nhau. Họ dừng nhảy và bắt đầu hôn nhau ngay trên sàn. Alice đã nhìn thấy. Và đây là một lý do khác khiến tôi yêu Alice. Cô ấy biết khi nào thì nên thừa nhận thất bại. Cô ấy ngả vào tôi, nói,
Ra khỏi chỗ khốn kiếp này thôi.

Ở Mỹ

Điều dễ thương nhất về cuộc hẹn của Georgia là anh nhút nhát. E thẹn. Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của Sam từ sau cuộc ly hôn của anh bốn tháng trước. Anh giống như một cậu bé trong buổi khiêu vũ ở trường trung học vậy. Buổi hẹn được sắp đặt bởi Alice. Cô ấy biết rất rõ anh từ những ngày làm ở Legal Aid. Giờ Alice và Jim đã là một đôi, thế nên cô ấy có thêm nhiều thời gian và sức lực để tìm kiếm bạn trai cho người khác.
Họ hẹn nhau ở một nhà hàng nhỏ yên tĩnh nằm trong thành phố, một khu Georgia chưa từng nghe tới. Tudor Place. Nơi đây ở địa thế cao hơn những chỗ quanh vùng một chút. Ở đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh New York vào buổi tối, với một bên là tòa nhà Liên Hợp Quốc sừng sững như một người khổng lồ. Georgia như bị mê hoặc. Nhà hàng trang trí bằng những cây nến và rèm cửa, làm cho bạn có cảm giác như đang ở trong một túp lều tình yêu của một anh chàng hào hoa nào đó. Sam chịu trách nhiệm gọi một chai rượu cho hai người, ngay lập tức gây ấn tượng với Georgia. Dale rất am hiểu về rượu. Cô thừa nhận đó là một trong số những điểm cô thích ở anh ta. Thực tế, đó là một trong những điểm cô rất thích ở bọn họ. Trước khi có con, họ thường lấy những ly nếm rượu ở quầy rượu địa phương và thậm chí còn đi tới Sonoma để tham gia lễ hội nếm rượu.
Tối nay Sam gọi một chai Shiraz. Và sau đó bắt đầu bài thú tội rất cuốn hút và đáng yêu của mình.

Đây là buổi hẹn hò đầu tiên kể từ khi tôi ly dị, và tôi thực sự rất, rất bối rối. Tôi đã thử ba cái áo sơ mi khác nhau trước khi rời khỏi nhà.
Anh đang cười, mắt nhìn vào tay mình, những ngón tay đang lúng túng gõ trên mặt bàn.
Georgia thấy thích anh ngay lập tức. Một người đàn ông thật thà, dễ bị tổn thương và am hiểu về rượu.

Ôi, trông anh tuyệt lắm.

Và anh tuyệt thật. Anh cao ráo, mái tóc nâu mượt rất đẹp, rủ xuống qua tai. Trông anh giống James Taylor7, nếu James Taylor vẫn còn tóc.

Cảm ơn.
Sam nhìn Georgia, rồi lại nhìn tay mình.

Alice kể với tôi là cô rất xinh đẹp và thông minh, thế nên tôi biết áp lực lớn lắm.
Giờ thì Sam nhìn thẳng vào Georgia.
Tôi không biết cô thực sự xinh đẹp đến nhường nào.
Anh lúng túng vuốt ngược tóc ra sau.
Cảm ơn vì đã đồng ý ăn tối với tôi. Tôi thực sự cảm kích vì điều đó.

Georgia bật cười.
Tôi không làm việc đó như một đặc ân đâu. Giọng anh qua điện thoại rất hay, và Alice cũng nói anh rất tuyệt nữa.

Sam cười ngượng nghịu.
Phải rồi. Tôi đoán là giọng tôi không nên quá thảm thiết, phải không? Đó chỉ là, trải qua một cuộc ly hôn, và những năm tháng hôn nhân không hạnh phúc, thế đấy, nó hủy hoại sự tự tin của tôi, cô có hiểu được không?

Georgia gật đầu chậm rãi, đáp,
Ồ, tất nhiên. Tôi hiểu chứ.

Nhưng điều cô thực sự đang nghĩ, trong khi cô nhìn anh, đó là sự Chân Thật. Anh hoàn toàn không hề xảo trá hay ra vẻ giả vờ. Anh là người đàn ông trưởng thành, thẳng thắn, người đã khen cô xinh đẹp và tỏ vẻ ngại ngùng. Cô muốn lao vào anh, giam cầm anh, mang anh về nhà cô, nơi cô có thể giữ anh cho riêng mình, không bị cướp đoạt bởi thế giới bên ngoài nữa. Trong bữa tối, cô được biết anh đến từ Midwest, nơi có thể giải thích nhiều điều. Lối cư xử của anh không thể chê vào đâu được. Anh tử tế với cả cô hầu bàn. Anh còn có kiểu nói đùa như thật khiến Georgia cười không dứt. Tuyệt nhất trong tất cả mọi điều, khi anh kể về vợ cũ, rất rõ ràng rằng nó khiến anh đau khổ khi nhắc đến bất cứ chuyện gì tồi tệ về cô ta. Điều này rất tốt cho cuộc nói chuyện trước khi Georgia nói cho anh biết rằng vợ anh đã lừa dối anh. Nhiều lần. Họ trò chuyện say sưa, chia sẻ những chuyện riêng tư về cuộc hôn nhân của mình, rằng chúng kết thúc như thế nào, và bên cạnh việc hoàn toàn bị cuốn hút, Georgia còn thấy vô cùng cảm động. Không biết bằng cách nào mà người đàn ông này có thể chịu đựng được cảnh trở thành một người chồng bị quấy rối, ngược đãi, bị cắm sừng. Anh là người cao thượng, tốt bụng và vui tính, chỉ vừa đủ tỉnh táo để nhận ra thật ngu xuẩn khi cứ mê muội đắm chìm trong một cuộc hôn nhân tồi tệ và mười lăm năm đã mất. Họ dùng xong bữa tối, gọi thêm một chai rượu khác. Họ uống tiếp. Cả hai đã thấy ngà ngà say. Anh đợi Georgia lên taxi rồi hôn chúc cô ngủ ngon. Sau đó, bằng tất cả sự chân thành, Sam nói với cô rằng anh đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời. Anh rất mong được gặp lại cô lần nữa. Chính xác là họ hẹn nhau vào tuần sau. Đó có vẻ là một khoảng thời gian xa cách hơi lâu với Georgia, nhưng cô biết anh vẫn chưa quen với chuyện hẹn hò, nên cô không muốn thúc giục quá. Georgia lên gác, tới căn hộ của mình, trả tiền người trông trẻ và leo lên giường, cảm giác thật hạnh phúc. Giờ cô đã có một niềm hi vọng, một niềm hi vọng mang tên Sam.
Ở Úc

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm để tìm kiếm thêm những số liệu thống kê. Tôi không thể kiếm đủ chúng. Trong khi lướt web tìm
nạn khan hiếm đàn ông
, tôi thấy một cây viết nữ có nhiều bài được liên tục đăng. Tên cô ta là Fiona Crenshaw ở Tasmania8. Cô ta viết những bài báo về các quý cô độc thân ở Úc. Cô ta viết với giọng văn Úc hài hước trơ trẽn, nhưng rất cứng rắn rằng bất kể sự thiếu thốn có tồi tệ như thế nào đi nữa, các quý cô phải luôn nhớ rằng họ là nữ thần, họ không nhất thiết phải lập gia đình, và họ phải thật lạc quan. Cô ta tặng một phụ nữ lời khuyên chấn động địa cầu rằng – hãy nhớ lấy điều này – cô ấy phải yêu chính bản thân mình. Điều đó không mới lạ lắm sao? Hình như miễn là bạn còn yêu bản thân mình thì đàn ông sẽ sắp hàng dài trước mặt bạn vậy.
Điều này làm tôi bực bội vô cùng. Tôi đang ngồi trên giường, nghe tiếng rên rừ rừ của Alice và thấy điên tiết. Đây là một phụ nữ đang kể lể những con số thống kê trong bài báo của cô ta, nhưng lại bảo các quý cô là phải yêu lấy bản thân họ và bằng bất cứ giá nào cũng phải
giữ lạc quan
. Nếu có một ngôi làng chết đói, không thể tìm thấy thức ăn, thì sẽ chẳng có ai có thể nói với cả làng là họ cần phải yêu bản thân, suy nghĩ lạc quan và rồi thức ăn sẽ tự hiện ra cả. Nhưng tình yêu rất bí ẩn, khiến chúng ta cảm thấy mình có thể lờ đi thực tại phũ phàng và tàn nhẫn – một trong số đó là không có đủ đàn ông ở ngoài kia.
May mắn thay, tôi chẳng bận tâm chuyện đó lâu, vì hướng dẫn viên của chúng tôi, Rachel, đã gọi điện, báo hiệu một ngày tươi sáng hơn.

Will bạn em muốn đưa các chị đi chơi bằng du thuyền của anh ấy hôm nay. Hai chị có đi không? Có lẽ sẽ là một ngày tuyệt vời đấy.


Thật thế à? Anh ấy muốn đưa chúng ta đi chơi bằng du thuyền của anh ấy hả?


Vâng, anh ấy là một doanh nhân. Anh ấy rất thích những buổi gặp gỡ kiểu này.


Nhưng anh ấy biết là Alice và chị không nhất thiết...


Nào, thôi đi, chị đang viết một cuốn sách về chuyện hẹn hò. Ai lại không thích điều đó chứ? Anh ấy sẽ mời vài người bạn lên thuyền để chị có thể tìm hiểu quan điểm của nam giới.


Ôi, thật tuyệt quá đi...
Tôi thường không hào phóng như thế này. Tôi là dân New York, và chúng tôi thường quá bận rộn để sẵn lòng giúp đỡ bất kỳ ai.

Gặp hai chị lúc hai giờ ở khách sạn nhé. Du thuyền sẽ đón các chị ngay tại đó.
Nói xong Rachel cúp máy.
Du thuyền anh ta là chiếc Donzi – một chiếc du thuyền có vẻ đắt tiền và rất tốc độ. Chúng tôi phóng như bay quanh cảng, gió táp vào mặt rát rạt, làm tóc bay rối tung. Will chỉ cho chúng tôi nơi Russell Crowe9 sống và cả tòa nhà Rupert Murdoch10 sở hữu. Anh ta còn giới thiệu hai người bạn làm ăn là John và Freddie. Họ mới ba mươi tuổi, đẹp trai, và theo những gì tôi nắm được thì đều rất giàu có. John là anh chàng da ngăm đen đầu tiên tôi trông thấy ở Sydney, gần giống người Ý. Freddie là thành viên một gia đình Rachel đang làm việc cho. Freddie sở hữu hoặc đồng sở hữu năm hay sáu nhà hàng, khách sạn ở khu thương mại của thành phố. Anh ta gợi cho tôi nhớ đến Lance Armstrong: cao ráo, gầy dong dỏng, tự tin và có kiểu của một gã đê tiện. Anh ta có đôi mắt híp, có khả năng không bao giờ mở miệng cười hay nhìn trực diện với bạn. Tôi nhìn một lượt các quý ông giàu có, đẹp trai, những người đang sống trong nạn khan hiếm đàn ông, nhận thấy họ giống một điều và chỉ một điều duy nhất: bọn trẻ trong cửa hàng kẹo.
Đó là quan điểm tôi thu được khi Will giảm tốc độ thuyền xuống và tôi có thể ngồi tán gẫu với những anh chàng này. Will rót cho chúng tôi champagne còn Rachel mang ra ít
đồ nhắm
– vài mẩu bánh mỳ đen bé tẹo với cá hồi và kem chua Pháp phết ở trên. Bánh rất ngon. Tôi hỏi những người đàn ông này xem có ai trong số họ có bạn gái chưa. Bọn họ đều nói chưa có. Tôi hỏi họ phải chăng là do có quá nhiều lựa chọn. Bọn họ chỉ cười và nhún vai. À, riêng Freddie không cười, vì anh ta vốn đã quá lạnh lùng.

Vậy thế có nghĩa là đồng ý,
tôi kết luận.
Họ lại chỉ nhún vai, ngượng ngùng. Duy có John cố giải thích.

Không phải vậy đâu. Tôi muốn yên bề gia thất, thật đấy. Để được yêu. Nhưng tôi chưa gặp được cô gái phù hợp thôi.


Nhưng anh không nghĩ là mình có thể sẽ có một khoảng thời gian khó khăn khi gặp gỡ cô gái phù hợp vì anh không bao giờ chắc chắn được liệu có còn một cô gái phù hợp khác sau cô ấy hay không ư?

Lần này Will lên tiếng.
Không, khi cô yêu, nó sẽ làm cô mê muội, phải không nào? Cô biết đấy. Có khi có tới năm trăm siêu mẫu nhưng cô vẫn chẳng thèm để mắt đến.

Những người khác gật gù tán thành. Tôi thực sự chỉ có một câu hỏi rất muốn trả lời. Đó là về những thống kê khốn kiếp kia.

Cảm giác đó như thế nào? Không phải lo chuyện kiếm ai đó để yêu ấy?

John nhìn tôi, ngạc nhiên.
Ý cô là sao? Tôi có lo lắng đấy. Tôi cũng không rõ nữa.

Will đồng tình.
Tôi làm việc cả ngày. Khi nào mới có thời gian gặp gỡ ai đó đây?

John nói thêm,
Chỉ vì có nhiều phụ nữ ở đây không có nghĩa chắc chắn tôi sẽ gặp một người mình có thể yêu.

Will tự rót cho mình thêm một chút champagne nữa.
Thực tế, có điều này còn chán hơn cả, đó là gặp gỡ tất cả các phụ nữ, và rồi chẳng ai trong số họ trở thành ‘duy nhất’
.
Không đời nào Will lại khiến tôi thấy thương anh ta vì có quá nhiều phụ nữ cả. Tôi tiếp tục.
Vậy anh nói để tìm kiếm tình yêu ở Sydney này thì với anh cũng như với phụ nữ đều khó khăn như nhau ư?

Hai người đàn ông gật đầu. Freddie chỉ nhìn chăm chăm ra biển, vẻ mặt vô cảm. Tôi không thể kết thúc vấn đề này ở đây.

Nhưng các anh không thấy là khả năng các anh có thể yêu vẫn nhiều hơn, đơn giản vì các anh được gặp nhiều người có thể là ‘duy nhất’ hơn phụ nữ sao? Các anh không nghĩ chuyện đó có lợi cho cơ hội của mình sao?

John lên tiếng,
Tôi không nghĩ chuyện đó diễn ra như thế.

Will nói,
Tất cả cũng như nhau thôi.

Những người đàn ông này có cách nhìn nhận hoàn toàn khác biệt so với tôi về các thống kê. Hình như với họ, chẳng có vấn đề gì nếu có quá nhiều cá ngoài biển. Tìm kiếm một con cá để yêu cả phần đời còn lại của bạn thật khó khăn dù bạn có bơi ở đâu đi chăng nữa.
Alice tiếp tục dò hỏi.

Vậy có ai trong số các anh đã từng yêu chưa?

Tất cả gật đầu. Will nói trước,
Hồi còn thanh niên, tôi đã yêu rồi. Trái tim tôi đã bị tổn thương. Tôi có một cô bạn gái năm mười chín tuổi. Cô ta đã chà đạp lên tình cảm của tôi.

John đồng tình.
Tôi đã đối xử rất tử tế với các cô bạn gái hồi còn trẻ. Tôi tặng họ hoa, còn làm thơ tình tặng họ nữa.

Will cười phá lên. John bối rối nhưng vẫn tiếp tục.
Tôi không thể không làm thế, tôi là một người lãng mạn mà! Tôi có một cô bạn gái năm tôi hai mươi mốt. Tôi đã nghĩ mình sẽ cưới cô ấy. Tôi đã yêu cô ấy say đắm. Nhưng rồi cô ấy chia tay tôi vì tôi quá nghiêm túc.

Tôi tự hỏi cô gái này giờ đang ở nơi đâu. Tôi hi vọng không phải cô ấy vẫn đang độc thân và sống tại Sydney này.
Alice nhìn Lance Armstrong.
Còn anh thì sao, Freddie? Anh kín đáo quá.

Freddie nhìn Alice, nhún vai.
Với tôi cũng vậy thôi. Tôi cũng tan nát trái tim khi còn trẻ. Nhưng tôi đã hiểu ra vấn đề. Đến khi một phụ nữ khoảng ba mươi, ba mươi hai, cô ta sẽ có tất cả quyền năng. Chúng tôi tán tỉnh họ, chiến đấu giành giật họ, theo đuổi họ. Rồi thì khoảng ba mươi hai, ba mươi ba, mọi sự thay đổi. Chúng tôi giành lại quyền năng và họ mới là những người giành giật, theo đuổi chúng tôi. Tôi nghĩ đó là sự trả giá. Vì tất cả những gì họ bắt chúng tôi cam chịu khi chúng tôi còn trẻ.

Những người đàn ông khác nhìn Freddie, không hoàn toàn phản đối, nhưng cũng không muốn gây rắc rối chút nào. Alice nheo mắt, quay lại chỗ mình nhấm nháp champagne. Tôi nhập cuộc.

Có ai trong các anh có ý định đi chơi với một phụ nữ hơn tuổi không? Ai đó độ cuối ba mươi, thậm chí là bốn mươi?


Tôi thích chiến lược ‘phân chia tuổi cô và thêm đầu bốn vào’ hơn, nếu cô hiểu ý tôi là gì,
Freddie nói, chẳng có vẻ gì là đùa. Đám đàn ông còn lại cười phá lên.
Tôi nhẩm tính. Thế nghĩa là họ chỉ muốn hẹn hò với các cô gái mười chín, đôi mươi. Tôi đang cân nhắc xem có nên nhảy ngay ra khỏi thuyền hay không nữa.
Freddie nói thêm, vẻ hiểu biết.
Chúng tôi không gặp gỡ những phụ nữ lớn tuổi hơn khi ra ngoài, vì cũng chẳng có mấy.

Alice vội vàng chen vào,
Sao cơ?

Bằng giọng điềm tĩnh, chậm rãi, như thể đang nói với hai kẻ ngớ ngẩn, Freddie giải thích,
Không có phụ nữ ở độ tuổi ấy đến câu lạc bộ hay nhà hàng của tôi, vì họ đều có chồng cả rồi.

Tôi tiếp tục,
Anh đang nói là anh nghĩ tất cả phụ nữ trên ba mươi tám đều đã kết hôn ư? Đó là lý do họ không đến câu lạc bộ của anh sao?


Ừ, tất nhiên rồi.
Những người khác tán thành.
Alice lúng túng,
Các anh nói hoàn toàn không có phụ nữ độc thân ở Sydney mà lại hơn, thế nào nhỉ, hơn ba mươi tám tuổi ư?

Freddie tự tin gật đầu.
Đúng vậy.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta trong một phút rồi hắng giọng.
Anh có thấy những thống kê, tôi cũng khá quen thuộc với chúng rồi, không chứng minh chuyện đó không?

Freddie nhún vai.
Tôi sở hữu một nửa số quán bar và nhà hàng ở thành phố này. Cô tin ai đây? Những con số thống kê hay là tôi?

Tôi không thể ngừng nói tiếp.
Freddie này, anh có nghĩ lý do khiến anh nghĩ không có phụ nữ nào ngoài ba mươi tám còn độc thân có thể là do anh không nhận ra họ chăng? Rằng có thể họ vô hình với anh chẳng hạn?

Freddie vẫn chỉ nhún vai.
Có thể.
Alice và tôi nhìn nhau. Đây là lời thú nhận quan trọng nhất chúng tôi thu được từ những anh chàng này trong ngày hôm nay.

Chà, cả hai cô chẳng có gì phải lo lắng về tuổi tác cả, vậy sao phải rối lên thế?
Will hỏi.
Các quý cô đây bao nhiêu tuổi rồi? Ba mươi mốt, hay ba mươi hai vậy?

Ngay ở đây, trên du thuyền với những người đàn ông này, câu đó cũng khiến tôi thấy mát lòng mát dạ. Thật là điên với tôi quá. Lần này, Alice thấy không cần phải chỉnh gì anh ta cả.
Tối hôm đó, Alice có thể sấy tóc, đi giày cao gót và đánh mascara, nhưng cũng có thể mặc một bộ ka-ki, đi giày leo núi, đội mũ đi săn và mang theo một khẩu súng trường cũng chẳng làm sao. Cô ấy ra ngoài để lần theo dấu vết tới nơi có tất cả những phụ nữ ngoài ba mươi lăm tuổi.
Chúng tôi đến một quán của Freddie, gọi vui là
Thế giới của Freddie
. Đó là một quán rất rộng, với một quầy bar tròn ở giữa, xung quanh là đám đông hỗn độn người đang tụ tập. Ở đó dường như không có sự tồn tại của nạn khan hiếm đàn ông.

Cậu đi bên phải. Tớ sẽ đi bên trái. Chúng ta sẽ gặp nhau ở lối đi có mái vòm phía trước nhé.

Tôi rẽ sang phải, căng mắt ra tìm bất kỳ một phụ nữ nào có nếp nhăn mờ mờ trên trán hay quanh khóe miệng. Nhưng tôi chỉ thấy những cô em xinh xắn trẻ trung, với làn da căng đầy sức sống ở độ tuổi chưa đến ba mươi. Tôi tới chỗ hẹn thì Alice cũng vừa đến.

Tớ đã đến gần hai cô gái tớ đoán có thể ngoài ba mươi lăm. Họ nói với tớ là họ mới hai mươi bảy thôi. Một người thì suýt đấm tớ, còn người kia thì chạy vào phòng tắm khóc.
Alice ngoái đầu nhìn quanh một lượt.
Tớ chẳng tìm thấy gì cả.


Ta tới một nhà hàng khác của anh ta đi,
Tôi đề xuất.
Ý tớ là, phụ nữ ba mươi lăm tuổi thì vẫn phải đi ăn, đúng không nào?

Chúng tôi đi bộ qua vài khu nhà thì thấy nhà hàng Freddie’s Fish, một nhà hàng sushi rất hiện đại bao quanh cả một góc phố, với những cửa sổ cao, từ đó có thể nhìn thấy tất cả những thực khách xinh đẹp đang ăn cơm với cá sống bên trong. May mắn thay, chúng tôi kiếm được một cái bàn ở giữa nhà hàng. Bàn bên cạnh chúng tôi vẫn còn trống. Khi rượu sa-kê của chúng tôi được mang ra thì cũng là lúc bốn phụ nữ, ai cũng có nếp nhăn trên trán, xách túi xách đắt tiền, ngồi xuống bàn đó. Trúng mánh rồi.
Sau khi họ gọi món, chúng tôi cố nhìn họ, mỉm cười cùng lúc, tỏ vẻ thân thiện. Alice giấu chai nước tương vào túi để có thể hỏi mượn bọn họ, bằng thứ giọng đậm chất Stalen Island. Bọn họ đã cắn câu.

Các cô đến từ New York à?


Vâng, phải rồi, chúng tôi đến từ New York,
Alice vui vẻ.
Bạn tôi, Julie đây, đang viết một cuốn sách về vấn đề độc thân trên khắp thế giới. Kiểu một cuốn sách tự lực tầm cỡ thế giới.

Những phụ nữ này tỏ ra rất thích thú. Một người hào hứng,
Vậy cô đến Sydney để nghiên cứu hả?


Vâng.


Thế cô đã nghiên cứu được gì rồi?
một người khác hỏi.

À, tôi vẫn chưa biết thêm điều gì. Nhưng tôi có vài câu hỏi.
Tôi ngượng ngùng.
Bốn phụ nữ quay cả sang tôi và Alice. Bọn họ đều rất xinh đẹp. Một trong số họ mỉm cười,
Được rồi, cứ hỏi đi.

Alice vào cuộc.
Phụ nữ các bạn đến đâu để gặp gỡ đàn ông? Những quán bar à?


Không, không.
Một người đáp.
Tôi không bao giờ đi bar.


Không bao giờ,
một người khác đồng tình.
Người thứ ba nói tiếp,
Thi thoảng tôi đi chơi với vài người bạn cũ và thường thì hơi chán.


Đàn ông ở độ tuổi chúng tôi, họ hành động như thể chúng tôi vô hình ấy.

Alice đập tay xuống mặt bàn.
Tôi hiểu rồi! Các cô có đến câu lạc bộ nào của Freddie Wells không?


Thật khó để tránh xa chúng,
người thứ tư đáp,
Nhưng chúng tôi gần như đã thôi hẳn. Tôi đã ba mươi bảy và bắt đầu cảm thấy qua thời son sắt rồi.

Những người khác đồng ý.
Giờ chúng tôi chỉ ra ngoài ăn tối thôi.


Hay một buổi họp quan trọng vì công việc.


Nếu không thì tôi chỉ ở nhà.

Xét cho cùng thì có thể Freddie đã đúng. Có thể đây là Thành Phố của Những Phụ Nữ Bị Lãng Quên, nơi những quý cô quá một độ tuổi nhất định nào đó sẽ buộc phải ở nhà xem tivi. Tôi nhìn những phụ nữ xinh đẹp, đầy sức sống, hợp thời trang đang nói như thể họ đã sẵn sàng chơi shuffleboard11 và phẫu thuật đục thủy tinh thể vậy.
Tôi buộc phải hỏi:
Các cô đã bao giờ nghĩ đến việc chuyển đi nơi khác sống chưa? Một nơi có nhiều đàn ông hơn ấy?


Hay nơi nào đó có quán bar cho những người trên hai mươi lăm tuổi?
Alice thêm vào.
Một người trong số họ đáp,
Tôi đang định chuyển đến Rome.


Phải rồi, châu Âu. Tôi nghĩ đàn ông ở đó vẫn ngủ với bạn khi bạn đã năm mươi.
Một người khác nói, giọng tràn trề hi vọng.
Những phụ nữ khác có vẻ phấn khởi với quan điểm này. Tôi nghĩ chuyện này cũng có thể đúng. Có thể đó sẽ là một cuốn tự lực bán rất chạy: Những Nơi Đàn Ông Sẽ Ngủ Với Bạn Khi Bạn Năm Mươi Tuổi.

Nhưng thực tế thì sao chúng tôi có thể làm thế được? Thu xếp hành lý, rời khỏi mái nhà chỉ vì đời sống tình cảm của chúng ta quá tồi tệ ư? Nghe thật ngớ ngẩn.
Một người trong bọn họ lên tiếng.
Trong khi chúng tôi ngồi ăn edamame, uống rượu sa-kê, tôi ngẫm về tôi và những người bạn. Đời sống tình cảm của chúng tôi có thể coi là thảm bại. Nhưng tôi sẽ không bao giờ mơ đến chuyện gợi ý cho bất cứ ai trong số chúng tôi rời xa New York để tìm kiếm một người đàn ông. Hay là tôi sẽ làm chuyện đó đây? Chúng tôi có nên chú tâm hơn một chút đến những con số thống kê này hay không? Chúng tôi đã dùng xong sushi, và là những phụ nữ ở độ tuổi cuối ba mươi, chúng tôi về nhà rồi lên giường đi ngủ.
Ở Mỹ

Một tuần của Georgia chỉ có hai email vắn tắt dí dỏm từ Sam, một cuộc điện thoại ngắn gọn, và thậm chí là một tin nhắn
rất vui được nói chuyện với em!
Tin nhắn khiến Georgia bất ngờ, không giống chút nào với cá tính của Sam dễ thương, lỗi thời cô mới gặp tuần trước, nhưng cô không để tâm tới điều đó quá. Cô thấy nhẹ nhõm rằng mình đã có một ứng viên – bất kể có xa cách bao nhiêu đi chăng nữa. Một sợi dây hi vọng mỏng manh có thể khiến bạn vượt qua những ngày tháng cặm cụi một mình làm bữa trưa cho con, một mình ngủ và tưởng tượng cảnh chồng mình đang làm tình với một vũ nữ trẻ trung, khêu gợi, cặp đùi săn chắc. Georgia đang có một đối tượng triển vọng, và thậm chí khi Sam email bảo cô có thể lùi ngày hẹn lại vài ngày vì có chuyện gì đó
đột xuất
, cô cũng chẳng mảy may nhận ra. Tất cả những gì cô quan tâm là anh không bỏ rơi cô, rằng anh vẫn là một ứng viên triển vọng.
Họ gặp nhau tại một quán bar ở Brooklyn. Sam đã đề nghị vậy vì quán bar đó gần nhà anh. Georgia không hề để tâm. Tại sao cô lại phải đi xa thế? Sống ở Brooklyn, anh phải đi tàu điện ngầm suốt. Anh phải dậy sớm làm việc, phải đi xa hơn cái lần gần nhất họ gặp nhau. Đó có vẻ chỉ là chuyện công bằng. Nhưng khi Georgia bước vào, cô ngạc nhiên vì đám đông có vẻ rất trẻ; cảm giác như một quán rượu ở trường đại học vậy.
Và trong giây phút nhìn thấy Sam, Georgia có thể thấy có điều gì đó khác thường. Anh trông toát lên vẻ hoàn toàn... gì đó. Tự tin. Chính là nó. Trông anh tự tin hơn hẳn một tuần rưỡi trước. Cô gạt ngay những suy nghĩ đó đi, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt: tỏ ra thật quyến rũ.

Em không ngại nếu chúng ta chỉ ngồi ở quầy bar chứ?
Sam hỏi, giọng là lạ, tự tin.

Không, không, tất nhiên là không, vậy cũng vui mà.

Sam chỉ về phía một cái ghế lẻ loi ở góc quầy bar.
Đây, sao em không ngồi đó nhỉ?

Georgia hơi chút bối rối.
À. Vâng, được rồi... anh không muốn...?


Không. Anh đã ngồi cả ngày rồi; tốt hơn là anh nên đứng một chút.
Georgia nghiêm túc ngồi xuống nghế, nhìn Sam tựa vào quầy bar.

Anh có thể lấy gì cho em nào? Ở đây họ có bia Guinness rất tuyệt đấy.

Georgia không thể tránh khỏi nhận ra sự giáng cấp: từ nhà hàng xuống quán bar, từ ghế dài bọc nệm xuống ghế quầy bar, từ rượu vang xuống bia.

Tuyệt đấy.
Georgia nói. Sam gọi phục vụ quầy rồi quay lại với Georgia, mỉm cười. Nụ cười tuần trước còn ngượng ngùng, bối rối thì giờ đây hớn hở. Anh đang mặc cùng kiểu quần áo, nhưng giờ trông chúng rất khác. Rất hợp thời trang. Hai người trò chuyện vui vẻ, anh đứng còn Georgia ngồi. Georgia không có nhiều kinh nghiệm hẹn hò để hiểu tại sao nói chuyện kiểu này lại có cảm giác không thoải mái đến thế. Tại sao anh lại không đứng nếu anh muốn? Đây là một đất nước tự do cơ mà.

Anh thế nào, từ lần cuối chúng ta gặp nhau ấy?
Georgia hỏi, nhấp một ngụm bia Guinness.

Tuyệt. Thực sự rất tuyệt.


Tốt quá. Vậy chuyện gì diễn ra sau chuyện ‘thực sự rất tuyệt’ ấy?


Em biết đấy. Anh chỉ ra ngoài. Gặp gỡ mọi người, khám phá ra anh là ai khi không có Claire. Được dang rộng đôi tay tự do. Thật là vui làm sao.


Vui vẻ. Ôi, tuyệt thật đấy. Vui vẻ. Ta không thể không vui vẻ, phải không nào?


Không. Ta không thể không vui vẻ được!
Georgia thầm ngẫm về cuộc đời cô từ khi chia tay Dale. Phải rồi, cô đã ngủ với một tay trai bao Brazil. Cô nghĩ chuyện đó cũng có thể xem là vui vẻ.
Sam uống một ngụm bia, đưa ống tay áo lên lau mép. Georgia nhìn anh, không hiểu liệu mình có muốn tìm hiểu thêm nữa hay không, nhưng đã không thể kìm lại.

Vậy chuyện gì khiến anh phấn khích thế?


À, thú vị lắm, thật đấy. Anh đã gặp gỡ tất cả những cô gái này, em hiểu không?

Georgia nhướn mày. Sam tiếp tục giải thích.

Thực ra, cả hai ta, chúng ta đang đi chơi, chúng ta đang gặp gỡ mọi người, em hiểu không? Chúng ta đang quay lại cuộc chơi, xem chỗ nào là chỗ thích hợp cho mình trong toàn bộ bối cảnh này, phải không nào?

Georgia lịch sự gật đầu.
Vâng. Chính xác.


Anh thừa nhận. Anh đang thực hiện vài cuộc hẹn online tuần này. Như tất cả các tối trong tuần. Anh quyết định nhập cuộc thật nhanh chóng. Ôi cha!
Sam làm động tác giống nhảy ùm xuống nước lặn rồi sau đó hai tay vờ như té nước.

Ôi cha!
Georgia bắt chước theo, tỏ vẻ tán thành.

Và những gì anh nhận ra thật đáng kinh ngạc. Ý anh là, vợ anh đã không ngủ với anh nhiều năm rồi. Anh từng nghĩ là vì anh thực sự không hấp dẫn. Nhưng giờ anh đang hẹn hò, và phụ nữ muốn gặp lại anh. Họ không quan tâm anh đã có hai con hay chỉ kiếm được sáu mươi ngàn đô la một năm. Họ muốn gặp lại anh!

Georgia phản ứng đúng ý anh ta muốn.
Thật tuyệt, Sam ạ! Thật tốt cho anh!

Sam vươn tới, nắm lấy cánh tay Georgia.
Sự thật là cả đời anh, anh chưa bao giờ có bạn gái. Anh từng là một gã tử tế, một gã tất cả các cô gái nói chỉ ‘coi là bạn’. Và rồi sau đó họ đi chơi với những thằng khốn. Thế đấy, nghĩ sao đây? Những cô gái đó giờ vẫn độc thân khi ba, bốn mươi tuổi, còn anh, một gã tử tế với một công việc tử tế? Anh cũng có thể chính là chúa Jesus đấy.

Georgia thấy ruột thắt lại. Cô thay đổi hoàn toàn suy nghĩ khi câu
chính là chúa Jesus
thoát khỏi từ miệng Sam. Cô tựa vào quầy bar, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô hiểu câu nói đó gần như chắc chắn là sự thật, nhưng tới nay chưa có ai lại phát âm rành rọt từng chữ không ngần ngại như thế. Ở New York, trong chuyện hẹn hò, những gã tử tế ngoài bốn mươi thực sự luôn giành thế thượng phong. Bọn họ kỳ diệu như những ổ bánh mỳ và cá tươi từ trên trời rơi xuống vậy. Georgia thấy mặt nóng lên, nước mắt ứa ra.
Anh biết đấy, em thấy không được khỏe.

Sam lo lắng.
Sao? Thế à? Anh xin lỗi. Anh lấy gì cho em uống nhé? Nước nhé?


Không, không sao. Em nghĩ em sẽ bắt taxi về nhà, nếu anh không ngại. Em rất tiếc.
Nhưng sự thật Georgia chẳng thấy tiếc vì điều đó. Sam có hàng tá những buổi hẹn hò đang xếp hàng chờ đến lượt cho những buổi tối rảnh rỗi. Giờ thì cô đã hiểu toàn bộ lý do cho chuyện đứng-ở-quầy-bar. Anh ta đã hẹn hò nhiều đến nỗi ê cả mông. Hay có thể anh ta biết mình sẽ phải lao đến một cuộc hẹn kế tiếp và không muốn một cái ghế cản đường. Georgia đứng dậy. Sam giúp cô mặc áo khoác, tiễn chân cô ra ngoài, vẫy một chiếc taxi.

Em sẽ ổn chứ?

Georgia nhìn anh ta, cảm giác nhức nhối dâng lên khắp cơ thể.
Anh đừng lo. Em ổn mà. Em nghĩ em đã ăn gì đó hơi tệ vào bữa trưa. Nó khiến em khó chịu cả ngày.

Sam mở cửa xe, Georgia chui vào.
Được rồi. Anh sẽ gọi cho em sau hai mươi phút để chắc nữa để chắc chắn em đã về nhà an toàn. Được không?


Vâng, tất nhiên rồi. Cảm ơn anh.
Georgia lẩm bẩm. Cô quay đầu đi nên anh ta không biết cô đang khóc, nỗi buồn bực dâng trào trong cô. Georgia vừa mới học được một bài học quan trọng khác vể cuộc sống độc thân. Bạn có thể ra ngoài hẹn hò để gặp gỡ tình yêu của đời mình, nhưng người khác có thể chỉ đang muốn ăn một bữa thịt nướng ngon lành tối thứ Bảy – hay chỉ đang cố gắng
nhập cuộc
. Cô thấy bẽ mặt. Làm thế nào cô có thể nghĩ chuyện sẽ diễn ra thật đơn giản như thế chứ? Một người tử tế gặp cô, thích cô và muốn chung sống với cô. Đây là New York. Giờ đây cô cảm thấy những thống kê như đang khinh bỉ cô.
Như đã nói, Sam gọi cho cô xem tình hình thế nào đúng sau hai mươi phút. Anh ta thực sự tử tế. Thật là một tên khốn.
Hai tiếng làm việc đầu tiên với vai trò tình nguyện viên ở trại động vật vô chủ, Ruby đã thấy họ đem ba con chó đi giết. Họ không cần phải nói chuyện gì đang xảy ra cô cũng biết. Một người đàn ông mặc áo khoác trắng đưa con chó ra khỏi chuồng và rời khỏi phòng cùng nó. Con chó sẽ không bao giờ quay lại. Ruby sốc. Cô hiểu đó là những gì họ đã làm ở nơi đây, rằng đó là chính sách của họ, nhưng cô không nghĩ nó lại xảy ra thường xuyên đến thế. Cảm giác việc đó thực sự quá đỗi tùy tiện, quá đỗi tàn nhẫn. Khi con chó thứ ba đang được dắt ra khỏi chuồng, Ruby ngăn người đàn ông trẻ lại.

Xin lỗi anh?

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Ruby trong khi đã mở cửa.

Anh có thể nói cho tôi được không – anh chọn như thế nào vậy?

Anh ta đóng cửa chuồng lại, trả lời bằng giọng như thể không muốn con chó nghe được.

Ý cô là, chúng tôi chọn... ai hả?

Ruby gật đầu.
Đây rõ ràng là một chủ đề không thoải mái gì cho cam. Anh ta hắng giọng.
Chúng tôi quyết định dựa trên khả năng có thể được nhận nuôi của chúng, thế nên chúng tôi ghi vào báo cáo về tuổi đời, sức khỏe – và cả tính khí của chúng nữa.

Ruby lắc đầu.
Tính khí?

Anh ta gật đầu.

Vậy, con chó nào càng dữ thì càng dễ bị đem xử lý ư?

Anh ta lại gật đầu. Anh ta chắc chắn cũng không vui vẻ gì với việc ấy. Anh ta mỉm cười lịch sự với Ruby rồi lại mở cửa chuồng. Anh ta lôi Tucker ra, một con chó chăn cừu lai giống Đức. Nó không kêu, nhưng trông nó rất gầy; ốm yếu. Ruby đang gạt nước mắt.

Tôi có thể ôm Tucker không? Chỉ một lát thôi được không?

Người đàn ông trẻ nhìn Ruby. Anh ta dò xét khuôn mặt cô, biết chắc mình không gặp phải một kẻ dở hơi. Anh ta dắt Tucker ra khỏi chuồng, dẫn tới chỗ Ruby. Ruby quỳ xuống, ôm Tucker thật chặt. Cô vuốt ve nó, thì thầm vào tai nó rằng cô yêu nó đến nhường nào. Cô không khóc, cũng không gây chuyện. Cô chỉ đứng lên và để nó đi.
Khi làm như thế, một ý nghĩ lạ lùng nhất đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, một ý nghĩ cô không cần phải thấy tự hào: Cô vui vì đã quyết định làm tình nguyện viên ở trại thú này. Không phải vì cô cảm thấy mình có thể làm việc tốt ở đây; không phải vì cô cảm thấy những con vật cần cô. Không. Nếu mình có thể làm chuyện này và không hoàn toàn suy sụp, cô thầm nghĩ, mình có thể làm bất cứ chuyện gì – bao gồm cả việc hẹn hò trở lại.
Cuối cùng, việc này diễn ra thường xuyên. Ruby trở thành Xơ Mary Prejean12 của trại vật nuôi vô chủ. Cô sẽ đảm bảo gương mặt cuối cùng chúng nhìn thấy trước khi từ giã cõi đời là một gương mặt đầy yêu thương. Thế nên bất cứ khi nào Ruby làm việc, thường là một tuần một lần, vào tối thứ Năm, nếu có một con chó sắp sửa bị đem đi giết, người đàn ông trẻ tuổi đó, Bennett, sẽ dắt con chó qua chỗ Ruby. Cô có thể thực hiện lễ cầu siêu cho chúng. Đó là một cái ôm chặt, thật chặt và muôn lời thì thầm yêu thương. Rồi chúng sẽ bị dắt vào trong căn phòng đó, nơi chúng được tiêm một liều thuốc ngủ và vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Trong lúc ấy, Serena đang gặp gỡ người đàn ông của mình ở mọi nơi: trong phòng để chổi, phòng để chén bát, và thậm chí cả trong phòng thay đồ nữ siêu thị Integral Foods ở phố Mười Ba.
Một điều duy nhất họ không bao giờ mạo hiểm là gặp gỡ ở phòng nhau. Đó là nơi đầu tiên ai đó tìm bạn nếu họ cần, và sẽ chẳng có cách nào để cô thanh minh chuyện ra khỏi phòng Thầy Swaroop đã đóng kín. Nhưng tất cả những chỗ kín đáo khác đều được. Nếu mục đích trở thành thầy giảng giúp cô cảm nhận được một tình yêu đầy sức mạnh, hoàn thiện, khiến cô đến gần với linh hồn tối cao của Thượng Đế, thì những lời thề tu sĩ điên rồ đã kia lại thật quá đỗi tai hại.
Một buổi sáng, trong lúc ngồi suy ngẫm lại những phút riêng tư ngắn ngủi với Thầy Swaroop ở nhà tắm, trong đầu cô hiện lên toàn cảnh: mông cô trên bồn rửa, anh đứng phía trước cô, rồi cả hai ngồi trên bệ toilet, sau đó là dựa vào tường. Đây chắc chắn là
những suy nghĩ kỳ lạ
thầy trụ trì muốn cô tự xóa khỏi tâm trí mình. Nhưng dù đã rất cố gắng, cô cũng không thể làm nổi. Vì cô đã yêu. Vì đây là lần đầu tiên cô thấy từ ngữ thích hợp một cách hoàn hảo để miêu tả tình cảm cô lúc này: yêu say đắm. Serena yêu người đàn ông này nhiều đến nỗi cô cảm thấy tựa như đang bồng bềnh trong bong bóng. Một bong bóng tình yêu. Cô cảm thấy mình đang tồn tại, mỗi giây, mỗi phút, say đắm trong tình yêu. Và thật trớ trêu, đó là trải nghiệm tinh thần thiêng liêng nhất cô từng có. Không một lớp yoga, một khóa thiền, một lớp giảm cân cấp tốc nào từng giúp cô tiến gần tới sự hân hoan như cảm giác mới yêu tuyệt vời lúc này.
Trong lúc thiền, cô để bản thân tự nói lên tất cả những điều muốn tự nhủ bản thân.
Đây là điều mọi người vẫn đang nói đến. Tất cả những bản tình ca, những bài thơ tình và những bộ phim. Đây là ý nghĩa của cuộc sống. Yêu. Yêu một ai đó. Có ai đó yêu mình.
Khi chậm rãi hít thở đều đặn, thậm chí cô còn bước một bước xa hơn.
Mình không hiểu tồn tại thì có nghĩa lý gì. Không có tình yêu trong đời, cuộc đời thật vô nghĩa.
Đó. Cô đã nói thế. Ý của cô là thế. Làm sao cô có thể, có thể, tái sinh trên thế gian này mà không có cảm giác ấy? Nó là tất cả, là cuộc sống, là sự thật, là Thượng Đế. May mắn thay, cô không phải sống thiếu nó. Vì Thầy Swaroop sẽ không đi đâu cả. Thật kỳ lạ, cô vẫn gọi anh là Thầy Swaroop. Trong những phút ân ái nồng nhiệt nhất, cô có thể gọi,
Ôi, Thầy
, nhưng chuyện đó vẫn thường thế. Và Ngài
Ôi Thầy
dường như cũng đang chìm đắm trong bong bóng tình yêu ấy, luôn luôn muốn được gần gũi, chuyện trò, âu yếm cô. Lén mỉm cười, liếc mắt, động chạm. Anh còn tặng cô một món quà, một dấu hiệu bí mật rằng cô là của anh: một sợi dây màu đen nhỏ xíu. Anh buộc nó quanh mắt cá chân cô, nói với cô rằng mỗi khi thấy nó, anh sẽ biết họ còn gắn bó với nhau. Với Serena, điều ấy chứng mình anh cũng đang yêu cô say đắm, và cô bằng lòng để mọi chuyện cứ thế diễn ra.
Điều duy nhất làm giảm đi chút niềm vui của sự hòa hợp giữa hai tâm hồn này là sự thật rằng cô ấy chưa bộc bạch những cảm xúc tội lỗi với bất cứ ai. Trong lúc tôi du ngoạn, chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua điện thoại. Cô ấy không nói chuyện với Ruby, Georgia hay Alice trong một thời gian.
Tuyệt nhiên cô không nói chuyện này với Thầy Swaroop. Nhưng nó bắt đầu khiến cô thấy bất an. Niềm vui này ngụ trong cô, sưởi ấm cô, kích thích cô, nhưng nó cũng cần được bộc lộ ra ngoài. Nó cần được đặt ra ngoài thế giới, như một sự thật, như một thực tế, để cô có thể thăng hoa hơn cả bây giờ. Như thế tình yêu sẽ có một nơi để đến, bên ngoài trái tim cô, và ở ngoài đời.
Cô dạy lớp yoga đầu tiên trong ngày. Rất sớm, khoảng bảy giờ ba mươi, tốt, có sáu phụ nữ rất tận tụy và một người đàn ông đã có mặt. Cô hướng dẫn họ bài tập Pranayama, động tác thở, chỉ cho họ hít vào qua lỗ mũi phải, ngón tay cái trái bịt bên lỗ mũi kia rồi lại làm ngược lại. Khi họ thực hiện bài tập tập trung năng lượng này, Serena có một quyết định. Cô sẽ nói với Thầy Swaroopananda cảm xúc của mình. Serena cảm thấy chuyện này thật bất kính với vạn vật vũ trụ, với Thượng Đế, thật là không biết ơn những điều phước lành đã ban cho cô.
Trung tâm yoga này là một trường truyền thống. Đây không phải chỗ luyện yoga tốt cho tim mạch hay tập yoga trong một căn phòng nóng nực. Đây là một trường yoga kiểu cổ rất tốt, và giờ họ đang nhấc chân trái lên.
Đưa chân trái lên, rồi hạ xuống. Đưa chân phải lên, rồi hạ xuống.
Trong khi nói, đầu cô vẫn miên man suy nghĩ. Cô đang dự định sẽ nói với anh như thế nào. Cô quyết định sẽ phá vỡ luật tối kỵ và vào phòng ngủ của Thầy Swaroop sau giờ học. Cô sẽ dịu dàng nói cho anh điều cả hai đã biết và cảm nhận được. Cô sẽ thổ lộ những tâm tư từ sâu thẳm đáy lòng, không đòi hỏi bất cứ quyết định hay cam kết nào, ngoài việc muốn được giải thoát khỏi cảm giác giữ bí mật. Có thể là một lễ kỷ niệm, cảm xúc này, và cô cần kỷ niệm nó, thậm chí chỉ giữa hai người. Cô lại để tâm vào lớp học. Những cái chân đang đưa lên cao. Cô nhìn thấy một thứ khiến cô nghẹt thở.
Giờ thì đưa cả hai chân lên, hạ xuống... đưa lên, và... ặc!!

Mười hai cái chân nữ đưa lên trong lớp, bốn trong số chúng buộc dây đen nhỏ quanh mắt cá.
Serena ngay lập tức cố gắng kiểm soát nhịp thở - cô vẫn đang là một thầy giảng, một thầy giảng yoga. Cô lấy lại bình tĩnh,
Xin lỗi. Giờ thì đưa cả hai chân lên, hạ xuống, đưa lên rồi hạ xuống.

Cô cố gắng tìm lời giải thích hợp lý. Có thể là một kiểu xu hướng mới do Britney Spears hay vài người nổi tiếng nào đó tạo ra. Khoan đã nào! Chẳng phải những tín đồ theo đạo Kabbalah cũng đeo những sợi dây nhỏ sao? Những phụ nữ này đều là tín đồ Kabbalah. Đó chính là câu trả lời. Cô kết thúc giờ học, thanh thản và thư thái. Cô tự an ủi bản thân bằng sự hiểu biết rằng tất cả những phụ nữ này đều thay quần áo trong cùng phòng thay đồ trước và sau giờ học – chắc chắn họ sẽ thấy những sợi dây. Thầy Swaroop biết cô dạy yoga cho những người này, anh biết cô chắc chắn sẽ nhìn thấy mắt cá chân họ khi đưa chân lên. Loại đàn ông nào lại đưa cho tất cả những phụ nữ anh ta từng ngủ một sợi dây đen chứ? Không. Có vài lời giải thích khác. Cô đang yêu và cô vẫn sẽ nói với anh cảm giác của mình.
Ngay sau giờ học, Serena ngó vào những phòng học yoga và văn phòng để xem xem anh có ở đó không, nhưng chẳng thấy anh đâu cả. Cô đi tới phòng anh, nghe thấy tiếng thở mạnh quen thuộc của Thầy Swaroop, đang tập bài Pranayama buổi sáng. Cô không gõ cửa, lẳng lặng bước vào.
Thứ đầu tiên cô thấy là một sợi dây màu đen. Trên mắt cá chân Prema, cô bác sĩ thực tập mười chín tuổi đang làm việc trong tiệm tạp hóa của họ. Sợi dây được đưa cao quá đầu Prema. Thầy Swaroop đang nằm đè lên cô ấy trên giường, vừa nhấp vừa tập bài hít thở Pranayama. Anh ta ngước lên, thấy Serena đang nhìn anh ta chằm chằm. Với sự bình tĩnh không thể tin nổi, hơi thở của cô chậm lại, đều đặn, thậm chí khi tim cô đang đập nhanh và đôi bàn tay đang run lên, Serena lặng lẽ đóng cửa lại, chắc chắn cô không làm phiền ai ở trung tâm.
Cô nhẹ nhàng xuống cầu thang tới tầng hầm rồi vào phòng thay đồ. Có ba cô gái còn ở đấy – ba người cô từng thấy đeo dây ở mắt cá. Bọn họ hình như sắp đi ra.

Chào Thầy,
cô gái hai mươi hai tuổi, mảnh khảnh với mái tóc nâu và lông nách nâu để dài cất tiếng chào. Cô ta đang mặc áo khoác.
Lớp học thật tuyệt vời.


Vâng, thật sự rất tuyệt,
người phụ nữ trạc ba mươi lăm tuổi, tóc vàng đồng tình. Cô ta đang mặc một bộ đồ công sở và đứng trước gương tô son môi.

Cảm ơn, tôi chỉ... có một cái áo len dài tay ở đây phải không nhỉ? Có người đã gọi và nói họ để quên.

Các quý cô, gồm cả một phụ nữ năm mươi mấy tuổi da vàng, thân hình bốc lửa, bắt đầu tìm kiếm. Serena không biết chính xác cô muốn làm hay nói gì, nhưng cô biết cô phải làm hoặc nói gì đó.

Ôi chà. Thật buồn cười quá. Tôi để ý trong lớp thấy tất cả các bạn đều đeo dây đen quanh mắt cá chân. Các bạn đều theo đạo Kabbalah à?

Ba người bọn họ nhìn nhau, mỉm cười ranh mãnh.

Tôi nghĩ đó là dây đỏ.
Cô gái có lông nách nói.
Bọn họ bắt đầu rúc rích cười. Người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi lịch sự nói,
Thực ra thì chúng tôi theo một kiểu tôn giáo khác.


Vậy sao?

Những phụ nữ lại quay ra nhìn nhau, không nói thêm gì nữa. Họ bắt đầu lấy túi xách và tìm cách ra khỏi phòng nhanh nhất có thể. Cô gái tóc vàng mặc quần áo công sở mở cửa phòng thay đồ, định chuồn trước.
Trước khi nhận ra, Serena đã đá sập cửa lại, chân phải giữ cửa. Cái dây màu đen ở mắt cá chân Serena giờ đây đã lộ rõ ra. Những phụ nữ kia trợn tròn mắt nhìn nó. Cô gái có lông nách trông đầy hoài nghi. Cô ta chỉ vào Serena.

Nhưng... cô là một thầy giảng cơ mà,
cô ta nói, giọng đầy giận dữ.

Vậy ra là Thầy Swaroopananda!
Serena quát lại.
Tôi không hiểu! Tất cả các cô đều biết chuyện của nhau và không bận tâm sao? Anh ta đã tán tỉnh tất cả các cô cùng lúc mà các cô vẫn quyết định hợp thành một nhóm sao?

Người đàn bà da vàng nói, giọng vẫn bình tĩnh.
Thầy Swaroop tìm đến với tôi sáu tháng trước, thật đấy, ở ngày trong phòng thay đồ này.

Ở đó, làm việc đó, Serena thầm nghĩ, đúng ngay lúc cô gái hai mươi hai tuổi rúc rích cười.
Ở đó, làm việc đó!


Dù sao đi nữa,
người đàn bà da vàng nói tiếp,
Khi anh ta tặng sợi dây cho tôi, tôi đã nghĩ nó thật ngọt ngào. Sau đó tôi nhận ra Gina cũng có một cái như thế,
cô ta vừa nói vừa chỉ về phía cô gái tóc vàng,
và với Ricki cũng vậy,
khi chỉ vào cô gái để lông nách.
Tôi không quan tâm vì tôi đã có chồng; đây chỉ là để giải trí. Một hôm chúng tôi nói về chuyện đó trong phòng thay đồ và thế là được một mẻ cười.


Anh ta thật nóng bỏng.
Ricky thốt lên.
Chúng tôi rất vui vẻ chia sẻ.


Chia sẻ ư? Nóng bỏng ư? Anh ta là một thầy giảng cơ mà?!

Cô gái tóc vàng cười dâm đãng.
Tinh thần của anh ta, sự cấm đoán của nó. Thật nóng bỏng. Nhưng cô cần phải biết. Cô cũng là một thầy giảng, việc đó còn cấm kỵ gấp đôi.

Cả đám nhìn Serena đầy ghen tị. Dường như trong phút chốc họ ước mình đã cạo đầu, bị ràng buộc bởi lời thề sống độc thân, mặc bộ đồ màu cam chỉ để gia tăng sự dung tục đang phạm phải.

Vậy ra các cô đều hầu hạ hắn ta, đó có phải là điều các cô đang nói không?
Serena giận dữ.
Cả ba người lại cười. Cô gái tóc vàng nhún vai,
Giờ thì cô cũng vậy mà.

Serena lắc đầu quầy quậy. Cô cúi xuống tóm cái dây buộc quanh mắt cá chân, giật phắt ra. Rồi giật mạnh hơn. Nó không xê dịch. Thật ngạc nhiên khi một mẩu dây lại có thể chắc đến thế. Cô giật thêm vài lần nữa tới khi nó như đang cắt vào da thịt cô. Cô ngó quanh phòng, tuyệt vọng tìm kiếm một vật gì đó sắc cạnh. Chẳng có gì hết.

Có ai có cái chìa khóa chết tiệt nào không?
Thầy Serena hét lên.
Cô gái tóc vàng vội vàng đưa cô chùm chìa khóa nhà. Serena cầm chúng, dùng một chìa cưa lấy cưa để cái dây ở mắt cá chân. Ba người kia đứng trân trân nhìn cô, vẻ sợ sệt trong khi Serena ra sức tự giải phóng mình.

Tôi đếch phải trong số đó. Đếch phải con hầu của thằng nào hết. Chuyện này thật hết sức vớ vẩn.
Và khi cô nói vớ vẩn, sợi dây đứt rời ra. Serena quay ngoắt đi, xộc thẳng ra cửa, bỏ mặc ba người kia đứng lại đó.
Cô chạy một mạch ra cầu thang, tới phòng ngủ của Swaroopananda, nhưng phòng trống không. Serena nhớ ra giờ này anh ta có dạy một lớp thiền.
Ôi mẹ nó, cô rủa thầm. Và cô lao như bay xuống cầu thang, tới phòng Kali13, mở toang cửa. Ba phụ nữ và hai người đàn ông đang tập hít thở; Swaroopananda đang hướng dẫn họ. Serena bước vào, ném mẩu dây vào hắn ta. Nó rơi ngay xuống trước mặt cô, không thể nhìn thấy, kết quả là cô trông giống như vừa giận dữ cào vào không khí. Swaroopananda mở mắt ra, và trong khoảnh khắc đó Serena nhìn thấy ẩn dưới vẻ quyền năng xưa nay của hắn cũng gợn lên chút sợ hãi. Cô nhặt đoạn dây lên và ném hắn một lần nữa. Nó lại rơi ngay phía trước cô. Swaroopananda chớp mắt.

Tôi đã yêu anh. Anh có biết không hả? Tôi đã yêu anh đấy.

Swaroop bật dậy để ngăn sự việc vỡ lở. Nhưng Serena đã quay đi, vội vã bỏ chạy khỏi căn phòng đó. Cô chạy như bay về phía cầu thang để quay lại phòng Swaroopananda. Cô vào phòng, mở tủ quần áo hắn ta, lôi tất cả những bộ đồ cam trong đó ra. Rồi cô lao xuống cầu thang, tới phòng mình, vơ hết tất cả những bộ quần áo màu cam của cô, chất thành một đống. Đống quần áo màu cam cao chót vót hơn đầu cô tới gần một mét, che khuất tầm nhìn của cô. Serena cố gắng mang tất cả ra ngoài cửa, xuống những bậc thang xây gạch rồi chất thành đồng ở vỉa hè. Thầy Premananda, một thầy giảng to béo theo sau cô ra khỏi tòa nhà.

Thầy Durgananda, làm ơn, thầy đang tạo nghiệp chướng cho chính mình. Thầy đang đến quá gần bản ngã đấy.


Hôn cái mông màu cam của tôi đi!
Serena đáp lại.
Lúc này, Swaroop và học trò của hắn đang đứng bên ngoài ngó xuống nhìn Serena.
Serena ngước nhìn Swaroop nói,
À, phải rồi, anh đã đốt cháy dục vọng của mình vì Thượng Đế đấy.
Rồi cô nhìn chiếc xe tải của trung tâm đỗ ngay bên cạnh. Có một biểu tượng
tu sĩ
trên chắn bùn. Phải mất rất lâu Trung Tâm Jayananda mới được thành phố đồng ý cấp chứng nhận tu sĩ, và điều đó giúp họ dễ dàng đỗ xe ở New York. Hành động khiêu khích cuối cùng của cô là tiến tới cửa kính xe đang mở nửa chừng, lấy hết sức bình sinh, tới nỗi như sắp trật khớp khuỷu tay khi túm lấy cái biểu tượng, giật nó ra, xé nó thành từng mảnh trước nhúm khán giả ít ỏi của cô đang ngó từ trên xuống.

Nếu anh là thành viên của giới tu sĩ thì anh là một gã Howard Stern Khốn Nạn14,
Serena vừa nói vừa xé, xé và xé. Rồi cô bắt đầu dậm lên đống quần áo màu cam như thể đang dập lửa.
Vậy đấy. Đó là cách sự nghiệp trở thành thầy tu của Serena kết thúc ngoạn mục. Đám học viên và Swaroop quay vào trong. Thầy Premananda yêu cầu Serena ngay lập tức thu dọn đồ đạc, biến đi trước khi bà ta gọi cảnh sát. Serena không một chút tiếc nuối, vui vẻ làm ngay.
Ở Úc

Tối hôm đó, triệu chứng mệt mỏi do đi máy bay đường dài lại tái phát. Lúc bốn giờ sáng, tôi tỉnh dậy, đọc lại một bài báo của Fiona trên tờ Hobart News. Trong bài này, cô ta khuyên một phụ nữ nên tự âu yếm vuốt ve mình – cô ấy cần phải tự quấn lấy thân thể mình mỗi đêm trước khi lên giường đi ngủ. Tôi muốn giết chết người đàn bà này.
Cô ta có địa chỉ email để độc giả liên hệ, và vì bây giờ đang là bốn giờ sáng, tôi lại đang là người đàn bà bất mãn đau khổ, thế nên tôi quyết định phải viết. Email đại loại thế này:

Cô không nghĩ mình vô trách nhiệm khi nói với phụ nữ rằng tất cả những gì họ cần làm là yêu bản thân, lạc quan và rồi tình yêu sẽ tìm đến họ sao? Sẽ thế nào nếu họ sống ở một nơi thực sự không có bóng dáng đàn ông? Sẽ ra sao nếu họ già đi, béo phì hoặc không còn chút hấp dẫn nào? Tất cả những điều họ cần làm là yêu bản thân, tự tin, sống vui vẻ rồi ai đó sẽ xuất hiện và yêu họ ư? Thật thế không? Cô có dám chắc chuyện đó không? Liệu chúng tôi có thể gọi cô khi chúng tôi đã tám chục tuổi đầu, báo với cô chuyện đã kết thúc với chúng tôi như thế nào hay không? Và nếu như cô có sai thì chúng tôi có thể tìm đến, đấm thẳng vào mặt cô hay không hả?

Tôi đã không gửi bức thư đó. Tôi gửi bức này.

Cô không nghĩ mình hơi vô trách nhiệm khi khuyên phụ nữ rằng tất cả những gì họ cần làm là yêu bản thân, lạc quan và rồi tình yêu sẽ tìm đến họ sao? Sẽ thế nào nếu họ sống ở một nơi thực sự không có bóng dáng đàn ông? Cô thực sự nghĩ những con số thống kê, toàn bộ tính chân thực của nó, không có nghĩa lý gì ư? Rằng tất cả chúng tôi, nếu tỏa sáng đủ rực rỡ, đều có thể không nằm trong những thống kê đó?
Sau đó tôi tiếp tục giải thích rằng tôi đang viết một cuốn sách về những phụ nữ độc thân, rằng chính tôi cũng độc thân, và chuyện này quá đỗi thú vị với tôi.
Cuối cùng tôi cũng đi ngủ lúc sáu giờ. Tôi tỉnh dậy lúc mười giờ. Alice đã để lại một mẩu tin nhắn nói cô ấy đang ăn bữa sáng miễn phí dưới tầng. Tôi dậy kiểm tra email xem Cô Fiona kia có phân trần gì không. Cô ta có.

Julie, tôi rất muốn được nói chuyện riêng trực tiếp với cô, nếu cô muốn. Đó là cách tốt hơn nhiều để giải thích về bản thân tôi. Cô có thể dành chút ngày nghỉ tới Tasmania để chúng ta nói chuyện được không?

À, nghe văn minh đấy. Tôi tự hỏi liệu cô ta có làm điều đó vì sự bất bình của mỗi độc giả hay không. Có thể cô ta là một người thích làm vừa lòng người khác, luôn cố gắng không để ai phải nổi điên với mình. Hay có thể là vì tôi đã nói tôi đến từ New York và đang viết một cuốn sách. Chuyện đó có vẻ đang mở đường cho tôi.
Tôi xuống tầng dùng bữa sáng. Alice đang ở đó, với một cốc café bự đặt ngay bên cạnh, vẻ mặt nhăn nhó khủng khiếp.

Tớ mới thử món Vegemite. Tớ đã để ý nó mấy hôm nay. Tớ nghĩ có lẽ đã đến lúc nếm thử nó. Chúa ơi, thứ đó có vị tởm quá.
Cô ấy uống một ngụm nước rồi nói tiếp,
thật kinh tởm
.
Tôi tự rót cho mình một tách café.
Alice này, cậu có muốn đi Tasmania với tớ hôm nay không?


Đó là địa danh có thật hả?
Cô ấy hỏi, vẻ rất nghiêm túc. Vậy đấy, người Mỹ là thế đấy, không được thông thạo địa lý cho lắm.

Có, là địa danh có thật. Tớ muốn đi nói chuyện với một phụ nữ ở đó. Cô ta viết về việc hẹn hò ở Úc. Cô ta thực sự, thế nào nhỉ... sẵn lòng nói chuyện.

Alice nhìn tôi.
Sẵn lòng? Về việc hẹn hò ở Úc á?
Cô ấy bỏ ngay miếng bánh mỳ nướng xuống.
Thế thì tớ phải đi gặp rồi.

Ở Mỹ

Georgia quyết định không chịu buông xuôi. Cô vừa mới hẹn hò, thế nên cô thấy bằng cách này hay cách khác thì với quyết tâm và chiến thuật khéo léo, cô vẫn có thể giành chiến thắng. Vậy là cô lại bắt đầu một kế hoạch mới. Đầu tiên, cô gọi cho Sam xem anh ta có sẵn sàng dùng bữa tối với cô trong lịch hẹn hò dày đặc của anh ta hay không. Cô biết anh ta là một người tốt, vậy nên nếu cần cô sẽ tận dụng lối cư xử tử tế của anh ta. Cô nhấc điện thoại, chuẩn bị để lại một lời nhắn. Nhưng anh ta nhấc máy ngay.

Ôi, Georgia, em có khỏe không? Em đã thấy ổn hơn chưa?


A, chào Sam. Em khỏe. Em xin lỗi về tối hôm trước. Em tự hỏi liệu em có thể đền bù cho anh không nhỉ?


Ôi, không cần đâu...


Không, em muốn vậy mà. Em đang tự hỏi liệu anh có thích đến ăn tối một hôm nào đấy mấy đứa nhỏ nhà em đến nhà cha chúng không nhỉ.


Chắc chắn rồi, tuyệt lắm. Thú thực là anh có mấy dự định tối thứ Bảy này nhưng bị hủy rồi. Thế hôm ấy em có rỗi không?


Tuyệt quá. Tám giờ thế nào?


Tuyệt.

Georgia mỉm cười, trong bụng chắc mẩm hài lòng, đọc địa chỉ cho anh ta.
Tối thứ Bảy, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng theo kế hoạch. Georgia làm món gà hầm vang trắng Đức sở trường cho bữa tối. Căn hộ sực nức mùi thịt gà, kem tươi và thảo mộc. Cô cũng chuẩn bị sẵn những bó hoa trị giá hàng trăm đô la mua bằng thẻ tín dụng của Dale, đặt ở chỗ dễ thấy trong căn hộ. Những tấm bưu thiếp của người được xem là chủ nhân những bó hoa tặng cô được xếp đặt một cách tình cờ tới mức hoàn hảo gần mỗi bó hoa, cùng những phần còn lại của dải ruy băng và giấy bọc. Mọi thứ thật hoàn hảo. Chuông cửa vang lên. Sam đứng đó, tay cầm một bó hoa rất nhỏ.

Chào em!
Qua giọng nói của anh ta, Georgia biết anh ta đang nghĩ: cô xinh hơn so với lần trước gặp nhau.

Ôi. Trông em tuyệt quá!


Cảm ơn anh.
Georgia mời anh ta vào. Anh ta tặng cô một bó hồng nhỏ sáu bông, vừa lúc anh ta nhận ra những bó hoa rất to bày khắp trong phòng.

Ôi, anh đoán chắc là em rất thích hoa,
Sam lúng túng nhìn quanh. Trong khoảnh khắc, Georgia nhận ra một chút thiếu tự tin cô từng thấy trong lần hẹn đầu tiên của họ. Kế hoạch của cô đang có hiệu quả. Cô đã nắm được điểm yếu của đối phương. Georgia diễn vai
lúng túng
dễ dàng y như Julia Roberts vậy.

À, mấy bó hoa ấy... cũng lâu rồi... mấy anh chàng... anh biết đấy, đôi khi họ... anh biết đấy... quá nhiệt tình. Dù sao thì chúng cũng đẹp phải không?


Ừ, đẹp lắm.


Nhưng của anh cũng đẹp lắm. Chúa ơi, tuyệt đẹp. Để em cắm chúng vào lọ nhé.

Georgia nhận bó hoa rất nhỏ của Sam, đặt sáu bông hồng đáng thương vào một cái bình. Cô không thể đoán anh ta sẽ mua hoa cho cô. Đó thực là một món quà nhỏ bé rất giá trị.

Dạo này anh thế nào? Có ổn không? Bận rộn, em đoán vậy.
Georgia hỏi trong khi đặt những bông hoa lên quầy bếp.

Ừ. Bận lắm. Nhưng thật tuyệt khi được đến đây.


Em rất mừng là anh đến. Để thu xếp gặp nhau sau quá nhiều chuyện xảy ra với cả hai ta cũng khó. Thật thú vị vì cuối cùng chuyện này cũng có thể xảy ra. Ngồi đi anh.

Georgia chỉ cái ghế đẩu bên quầy căn phòng bếp đẹp và rộng rãi. Anh ta ngồi xuống. Cô đưa anh ta một ly vang đỏ Shiraz. Lần này anh ta là người ngồi, còn cô thì đứng. Trong lúc cô làm nốt công đoạn cuối cùng cho bữa ăn, hai người cười đùa vui vẻ khi cô kể chuyện về những bữa ăn kinh khủng cô đã nấu hồi còn trẻ. Cho đến giờ, một ngày hẹn hò tuyệt vời.
Sam kể chuyện về một đứa con của anh ta. Chuyện hơi phức tạp, về cha mẹ của một đứa bé trong đội Little League của con trai anh ta. Đó là một câu chuyện hài hước, và anh ta rất tự tin kể nó. Georgia đang cười ngặt nghẽo thì điện thoại đổ chuông. Đều đặn.

Em sẽ để họ nhắn vào hộp thư thoại cũng được. Anh kể tiếp đi.


Thế là gã đàn ông nổi điên lên, la hét chửi bới, và hắn ta có que kem...
Ngay lúc đó, giọng một người đàn ông phát ra từ máy điện thoại trả lời tự động của Georgia.

Georgia à, anh Hal đây. Anh chỉ muốn em biết rằng tối qua anh đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời. Anh mong sớm gặp lại em. Thứ Tư được không nhỉ? Em có rảnh hôm đó không? Anh không thể thôi nghĩ về...

Georgia
lao
đến cái điện thoại.
Em xin lỗi... Em nghĩ nên tắt máy...
Cô chỉnh điện thoại, rồi quay lại với Sam, má đỏ ửng lên.
Em xin lỗi. Anh kể tiếp đi.

Sam nhìn cô, đôi chút ngạc nhiên.

Không, chỉ là, bọn anh đến xem trận đấu này, một trận rất thú vị, một trận tuyệt vời... đừng bận tâm... nó không... nào, chuyện gì đã xảy ra với que kem?

Sam đứng dậy, tựa vào quầy bếp. Một bên là anh ta, một bên là cô. Vô tình cái quầy bếp bỗng giống như một cái bàn làm việc và anh ta như trong buổi phỏng vấn xin việc. Hay như một buổi thử giọng.
Sam cười gượng gạo.
Phải rồi. Dù sao, huấn luyện viên đã bảo với hắn ta là nếu hắn ta không bình tĩnh, ông ấy sẽ tống con trai hắn ta ra khỏi đội. Gã đó cầm túi đựng kem ném thẳng vào huấn luyện viên, y như một thằng nhóc hai tuổi. Rồi con hắn chạy tới nói...

Ngay lúc đó điện thoại trả lời tự động lại tình cờ vang lên. Giọng một người đàn ông khác trầm ấm, oai phong – giống như giọng của một mật vụ CIA hay tổng thống Mỹ vậy.

Chào Georgia, anh Jordan đây. Anh thực sự thích buổi uống rượu của chúng ta tối hôm trước. Anh hi vọng có thể gặp...
Georgia giả bộ ngạc nhiên, nổi cáu.

Em xin lỗi, em phải tắt chuông thay vì tắt mỗi máy, việc này thật bất lịch sự quá...
Cô đi tới điện thoại, giả vờ chỉnh chỉnh mấy cái nút.

Giờ thì nó tắt rồi. Tắt hẳn rồi.
Georgia ngượng ngùng.
Em rất xin lỗi.


Không sao đâu em. Không thành vấn đề.
Georgia nhận ra Sam thực sự đang rất bối rối. Anh ta thậm chí còn chẳng ý kiến gì về những tin nhắn bất thường của người đàn ông này, và Georgia chọn giải pháp không giải thích điều đó. Cô nghĩ việc có thêm người đàn ông khác ái mộ mình là cách tốt nhất.

Vậy con gã đó nói gì?
Giọng cô ngọt ngào.
Sam nhìn Georgia, tựa vào quầy.
Không có gì cả. Chẳng gì hết.


À, bữa tối xong rồi.

Họ bắt đầu ăn, nhưng mọi chuyện đã khác. Trước hết, Sam đang nhìn cô. Phụ nữ dành rất nhiều thời gian để tự hỏi xem đàn ông cảm thấy thế nào về họ; họ sẽ phân tích email, tua đi tua lại những tin nhắn điện thoại. Nhưng sự thật đơn giản là tất cả những gì bạn phải làm là quan sát cách anh ấy nhìn bạn. Nếu anh ấy nhìn bạn như thể anh ấy không muốn rời mắt khỏi bạn vì sợ bạn có thể biến mất, thì có nghĩa bạn đang ở bên người đàn ông thực sự thích bạn. Và giờ đây, đó là cái cách Sam đang nhìn Georgia. Tại quán rượu, anh hiếm khi nhìn thẳng vào mắt cô. Giờ anh đang nhìn cô chằm chằm, không rời mắt.
Georgia đã thực hiện một kỳ tích mà những tay môi giới Phố Wall và các nhà kinh tế phải nể sợ. Chỉ trong một giờ, cô đã làm
nhu cầu
cổ phiếu của mình tăng đột biến, tựa như sắp có một cuộc đấu giá thực sự. Cô khiến mình dường như trở thành một điều mà tất cả mọi thứ trong nền văn minh của chúng ta đều muốn cô tin mình không phải như thế: quý giá. Và tất cả chỉ mất có khoảng hai trăm đô la cho những bó hoa, những cú điện thoại từ cặp đôi đồng tính ở dưới sảnh. Cô quan sát Sam cố gắng gây ấn tượng với cô bằng những chuyện đùa, những ngón tay lúng túng vuốt tóc. Cô cười thầm khi anh chủ ý chạm tay cô, cảm thấy ánh mắt anh dõi theo cô khi cô quay đi lấy thêm rượu. Cuối buổi, anh chỉ ngừng hôn cô khi Georgia bảo anh đến giờ về rồi.
Bây giờ, bạn có thể hỏi, Georgia có cảm thấy tệ khi tất cả đều là dối trá không? Rằng cô đã dựng lên mọi chuyện thế này để thấy thoải mái hơn hay không? Liệu cô có thấy tệ khi chẳng có gì trong chuyện này là thật hết? Rằng thực tế cô đã tự gửi hoa cho mình chỉ để nhận được sự chú ý của một gã miền Trung Tây nước Mỹ hay không? Không. Tất cả những gì cô cảm thấy ngay giây phút này là tự hào. Cô đã thấy sự thật và cô từ chối đánh lừa bản thân về việc đó. Với sự nhạy cảm và trực giác, cô hiểu sự thay đổi sức mạnh đã xảy ra với Sam, với thế giới quan mới mẻ của anh và đã có tác dụng. Cô tự biến mình thành một
món bở
và cô thấy có người nên trao cô huân chương vì chuyện đó. Phụ nữ thật khốn khổ, những con số chống lại họ, thời gian chống lại họ, và nếu như sự trông cậy duy nhất của họ là bịa đặt hoàn toàn về đời tư để vùng dậy trong một hệ thống trật tự hẹn hò tàn bạo thì điều đó cũng là phải đạo thôi.
Hôm sau Sam gọi cho cô. Giọng anh nghe có vẻ căng thẳng như thể đang lo lắng không biết nàng Georgia nóng bỏng, được nhiều gã theo đuổi kia có thèm nhấc máy hay không.

Chào Georgia. Là anh, Sam đây.


Chào anh, Sam!
Georgia trả lời, giọng ấm áp.
Anh khỏe không?


Tuyệt, tuyệt quá,
Sam nói, cố tỏ ra vui vẻ nhưng không quá háo hức.
Nghe này, anh chỉ muốn em biết là anh đã có một khoảng thời gian thực sự tuyệt vời tối qua và anh đang hi vọng có thể sớm gặp lại em.

Georgia đã sẵn sàng làm gì khi nhận cuộc gọi này (cô biết sẽ có mà).
Nghe này, Sam, em cũng đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Nhưng em vừa mới nói chuyện điện thoại với Hal, bọn em quyết định sẽ đi chơi riêng rồi.

Sam hắng giọng.
À. OK. Chà. Tốt, anh thực sự thất vọng, anh không nói dối đâu, nhưng anh cảm kích vì em đã nói với anh.

Cô biết quyết định của mình thật mạo hiểm. Cô đã cắt đứt cuộc hẹn hò có triển vọng duy nhất đang có. Và, như tôi đã từng nói rõ, chúng tôi yêu những cơ hội hẹn hò. Nhưng cuối cùng, Georgia lại muốn ở bên người không có gì để chứng minh bản thân. Người không cần phải thủ thế, và chẳng cần cạnh tranh để nhận ra Georgia giá trị nhường nào. Chưa kể những bó hoa còn rất đắt nữa.
Thật không may, Serena đã bỏ căn hộ, việc không ai ở New York làm, dù có để chuyển chỗ ở, làm đám cưới hay có con đi chăng nữa. Chỉ duy có khi bạn chết thì may ra mới buông xuôi. Thậm chí cả thế đi chăng nữa thì cũng cố gắng không làm vậy.
Nhưng Serena đã làm. Và giờ đây cô chẳng còn tóc, cũng chẳng còn nhà. Vì tôi đã cho thuê căn hộ của mình mất rồi, và Serena cũng không có tiền ở khách sạn nên cô thực sự chẳng biết phải làm gì. Cô gọi cho một người có thể sẽ thấu hiểu tình cảnh khổ sở của cô. Cô gọi cho Ruby, hỏi xem có thể đến tá túc vài hôm không. Ruby, vốn dĩ là Ruby mà, đồng ý ngay lập tức.
Khi tôi nghe chuyện xảy ra, qua một tin nhắn, tôi nghĩ tốt nhất nên có một cuộc gọi nhóm trao đổi. Thậm chí tôi còn bảo Georgia rẽ qua để chắc chắn hai bọn họ vẫn ổn. Đôi khi tôi vẫn hay lo lắng vậy đấy.
Alice và tôi vẫn ở Sydney, đang thu dọn hành lý chuẩn bị tới Tasmania. Ruby đang ngồi ở bàn phòng ăn cùng Serena và Georgia. Bọn họ đều mở điện thoại. Tôi hét lên vào micro, không tin nổi chuyện đã xảy ra.

Một gã tưởng không ngủ với ai lại đang ngủ với ít nhất năm cô gái khác nhau á!?


Tất cả những người đó còn thấy quá đỗi hạnh phúc khi chia sẻ hắn ta. TẤT CẢ BỌN HỌ CÒN THẤY QUÁ ĐỖI HẠNH PHÚC KHI CHIA SẺ HẮN TA ĐẤY.
Serena hét lại.
Georgia lắc đầu.
Ôi. Giờ thì ngay đến những gã thầy tu cũng có cả đám thê thiếp hầu hạ. Đúng là ngày tàn của thế giới.


Có lẽ họ nên giết tất cả chúng ta đi cho khỏi đau đớn.
Ruby lẩm bẩm, như nói chính mình.
Tất cả há hốc miệng kinh ngạc, thậm chí cả tôi, trên điện thoại.

Cái gì cơ?!
Tôi hỏi lại, hi vọng đường truyền tín hiệu khiến tôi nghe nhầm.

Ý tớ là thế đấy,
Ruby thản nhiên.
Cũng giống như làm với bọn chó ấy mà. Có lẽ tòa thị chính nên giết hết những phụ nữ hay cáu bẳn, sức khỏe kém, răng sâu hay gì gì đó. Để những ứng viên tốt có thêm cơ hội tìm được một mái ấm thích hợp.

Tất cả chúng tôi đều ngơ ngẩn, im lặng không thốt nên lời. Những chuyện xảy ra ở trại động vật vô chủ đã bắt đầu ảnh hưởng tới Ruby.
Cuối cùng Serena hỏi,
Cậu là người tớ đã quyết định sống chung để động viên tớ đó hả?

Georgia lên tiếng,
Ruby, tớ không hiểu nhiều về cậu lắm, vậy nên hãy thứ lỗi cho tớ nếu chuyện này có không phải, nhưng nếu cậu không nhấc điện thoại và bỏ ngay cái việc tình nguyện đó thì tớ sẽ cho cậu một đấm vào mặt đấy.


Nghiêm túc đấy, Ruby, đó là điều tồi tệ nhất tớ từng nghe ai đó nói trong đời tớ,
Tôi thêm vào.
Georgia bắt đầu cười ngặt nghẽo.
Tớ không thể tin cậu đã nói thế.

Serena cũng rúc rích cười theo.
Cậu đang gợi ý thành phố đầu độc chúng ta bằng hơi ngạt.

Ruby gục mặt xuống bàn, bắt đầu cười phá lên, xem xem cô đã suy sụp tới mức nào.
Ôi Chúa ơi, tớ vẫn tin điều đó. Tớ mất trí rồi!

Alice và tôi ngồi trong khách sạn ở Úc, nghe bọn họ đang cười rũ rượi qua điện thoại.
Georgia lấy điện thoại di động ra.
Cho tớ số điện thoại. Của trại thú vô chủ ấy, ngay bây giờ.

Ruby răm rắp làm theo. Georgia bấm nút gọi, đưa cho Ruby. Ruby bắt đầu nói.

Xin chào. Tôi là Ruby Carson. Tôi là tình nguyện viên ở đó. Tôi muốn các bạn biết rằng tôi không muốn quay lại đó nữa. Thật tồi tệ cho sức khỏe tinh thần của tôi, cảm ơn.
Cô vội vàng ngắt máy trong khi Serena và Georiga vỗ tay tán thưởng.

Tớ chẳng nghe thấy gì cả - có phải Ruby vừa bỏ việc tình nguyện không?
Tôi hỏi từ đầu bên kia thế giới.

Ừ. Đúng thế. Cậu ấy bỏ rồi.
Georgia trả lời.
Giờ chúng ta phải kiếm ngay cho Serena một công việc và nhiệm vụ tối nay của chúng ta sẽ hoàn thành.


Cậu có thể trở lại làm việc cũ không? Với những ngôi sao điện ảnh ấy?
Alice hỏi.
Serena nhún vai.
Tớ chắc là họ đã thuê người khác rồi.

Tôi chen vào.
Nhưng Serena này, qua những chuyện cậu kể với tớ về họ thì có vẻ họ rất tử tế mà. Cậu cũng có vẻ rất quý mến họ nữa.


Ừ, đúng thế.
Serena nói vào micro.
Thực lòng tớ cũng hơi nhớ họ. Joanna rất dịu dàng với tớ. Còn Robert thì rất vui tính.

Georgia lấy điện thoại mình ra.
Gọi cho họ xem thế nào. Điện thoại của họ là gì?

Serena lưỡng lự.

Thôi nào, tớ không định bán nó cho tạp chí People đâu. Tớ chỉ đang cố kiếm cho cậu một công việc thôi.

Serena đưa số cho Georgia. Georgia bấm máy, đưa điện thoại cho Serena.

Chào, Joanna à? Tôi Serena đây.
Mọi người chăm chú dõi theo khi Serena nghe giọng từ đầu dây bên kia. Ánh mắt Serena bắt đầu sáng lên.

Ôi, thật vui khi cô hỏi. Chuyện ở trung tâm yoga chẳng tới đâu cả. Nên tôi đang tự hỏi liệu cô có... thật sao? Ôi. Ôi chao. Tuyệt vời. Vâng, ngày mai tôi sẽ đến. Ta có thể bàn chuyện đó. Vâng. Gặp lại cô sau nhé.

Serena gấp điện thoại của Georgia lại, vẻ bối rối.
Họ chưa thuê ai cả.

Georgia vỗ tay hoan hỉ,
Thật tuyệt vời!


Ừ,
Serena mỉm cười.
Nhưng tớ không biết nữa... giọng cô ấy nghe có vẻ buồn buồn.


Sao cơ?
Tôi hạ giọng.
Serena vươn người tới máy điện thoại nói lại, to hơn,
Giọng cô ấy nghe có vẻ buồn buồn.

Ở Úc

Chuyến bay tới Tasmania chỉ mất một tiếng rưỡi. Tôi hình dung nơi đó là một hòn đảo hoang vu, với những chú chuột túi nhảy nhót xung quanh, những bộ lạc bản xứ đón chào chúng tôi với những cây đàn ống thổ dân. Nhưng Hobart, thủ phủ Tasmania khá văn minh. Đó là một thành phố cổ kính, cảm giác như một thuộc địa nhỏ, nằm bên trong một bến cảng tuyệt đẹp. Những tòa nhà thấp xây bằng sa thạch dọc theo những con phố, được đổi thành quán rượu hay cửa hiệu. Đáng tiếc tôi còn thấy một cửa hiệu bánh sandwich Subway ở đó.
Tôi đã gửi email cho Fiona trước khi rời Sydney, báo cô ta là chúng tôi đang tới. Cô ta rất vui lòng gặp bọn tôi tại một quán rượu địa phương để nói chuyện. Tôi vẫn ngờ cô ta có ý đồ – là một người New York, tôi phải giả định có thể cô ta không làm việc này chỉ vì sự tử tế.
Tôi phải thừa nhận, tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm. Từ những điều đọc được ở các con số thống kê tệ hại, từ việc quan sát họ phát ốm với những gã đàn ông chỉ-chăm-chăm-nhìn-lên-trên-đỉnh-đầu, những phụ nữ cảm thấy đã qua bên sườn núi ở tuổi ba mươi lăm và những gã trai trẻ đang chia đôi tuổi họ rồi cộng thêm bốn vào. Ở New York, lối cư xử của một người hai mươi lăm và ba mươi lăm chẳng khác nhau là mấy. Ở New York, nếu bạn xấp xỉ bốn mươi, có thể đang bận tận hưởng quãng thời gian tốt đẹp thì cũng chẳng thấy bối rối khi nhận được một lời mời họp mặt bạn bè phổ thông lần thứ hai mươi. Nhưng ở Sydney, bong bóng ảo tưởng tự lừa dối bản thân của tôi đã vỡ tung. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình đã già.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán bar Ireland gần bến cảng, nơi có một quầy bar gỗ dài cùng biển hiệu khổng lồ ghi
Fishmonger.

Vừa bước vào, chúng tôi nghe thấy,
Chắc hẳn là những cô gái New York của tôi đây rồi!
Một phụ nữ tiến về phía bọn tôi, đôi tay dang rộng, nụ cười tươi rói trên khuông mặt. Cô ta đúng như tôi tưởng tượng. Khuôn mặt tròn, cởi mở, làn da nhợt nhạt của người Anh. Cô ta có mái tóc thưa màu nâu nhạt, cột đuôi ngựa đằng sau. Trông cô ta rất ưa nhìn – quyến rũ, có vẻ hiền lành và hơi nhạt nhẽo. Cô ta nhìn chúng tôi một lượt rồi thốt lên.
Các cô đẹp quá!
Đột nhiên tôi thấy xấu hổ vì đã nghĩ trông cô ta nhạt nhẽo. Cô ta dẫn chúng tôi tới quầy bar.
Đi nào, các cô đang ở Hobart, vậy nên cần uống một chút bia. Các cô đã thử bia James Boag’s chưa?


Chưa.
Tôi đáp.
Tôi không uống bia.


Tôi cũng thế,
Alice nói theo.

Nhưng các cô phải thử một chút. Các cô đang ở bến tàu. Chúng tôi không thể để các cô nếm rượu ở đây được, giờ thì ta có thể không nào?
Cả Alice và tôi đang nghĩ, Sao lại có chứ, có - bạn có thể, trong lúc Fiona đi đến quầy bar gọi bia cho chúng tôi. Cô ta chờ họ mang bia đến, trả tiền và đưa cho chúng tôi.

Giờ thì nói tôi biết đi, các cô nghĩ tôi thực sự là một kẻ ngớ ngẩn vì những gì đã viết có phải không? Các cô tới đây để chửi mắng tôi phải không nào? Được rồi, vậy thì làm đi.
Cô ta quá nhiệt tình và cởi mở, tôi không còn tâm trạng nào muốn gây gổ với cô ta nữa.

Tôi không đến đây để la hét với cô, chỉ là...


Trông tôi rất vui vẻ niềm nở phải không nào?


Chỉ là việc cô đang khuyên phụ nữ tự yêu bản thân mình và rồi họ sẽ tìm thấy tình yêu giống như... tôi cũng không rõ nữa...


Như một lời dối trá,
Alice ngắt lời.
Không thể có những thống kê như thế được. Thậm chí cả khi tất cả chúng ta lấy phải những tên đồng tính thì những con số đó cũng không có nghĩa lý gì hết.

Fiona thản nhiên đón nhận lời chỉ trích.
Những thống kê đó rất thuyết phục. Các cô đã nghe có người còn gợi ý chúng ta nộp thuế khuyến khích những gã trai của chúng ta chỉ để ở họ ở lại Úc chưa? Chuyện vớ vẩn đó là thế nào vậy? Những người đàn ông ở đây, bọn họ đang nghĩ mình là món quà của Chúa đấy.
Fiona vẫy tay ra hiệu với mấy phụ nữ đang bước vào quán.
Katie! Jane! Chúng tôi ở đây!
Cô ta quay lại nhìn Alice và tôi.
Cố gắng kiếm một người đàn ông hẹn hò bạn đi chơi tử tế khó chẳng khác nào bắt một con gấu túi chạy.
Katie và Jane đi tới. Fiona thơm má họ rồi giới thiệu chúng tôi với nhau.

Tôi vừa kể cho họ nghe chuyện hẹn hò ở Tasmania không hề tồn tại.

Jane và Katie gật đầu đầy ẩn ý.

Ồ, vậy các cô làm gì để thay thế?
Alice tò mò.
Fiona uống một ngụm bia, bật cười.
À, chúng tôi đến quán rượu, uống say khướt, nằm gục lên nhau, và hi vọng vào những điều tốt đẹp nhất sẽ đến. Đó thực sự là một cảnh kinh khủng, thật đấy.

Tất cả chúng tôi cười phá lên. Fiona tiếp tục vẫy tay và hôn chào mọi người. Cô ta chào ai cũng với vẻ mừng rỡ và luôn tỏ ra thật đúng là như vậy.
Tôi nhận ra chúng tôi đang đứng trước một trong những người được Chúa ban phước cho rất nhiều serotonin15 và tính vui vẻ niềm nở. Bạn biết đấy. Một người hạnh phúc.

Đó là sự thật. Tôi đã nói với độc giả của mình rằng nếu bạn yêu lấy cuộc đời mình và thỏa mãn với nó thì bạn sẽ trở nên cực kỳ hấp dẫn – và đàn ông sẽ lại xuất hiện trở lại.

Tôi không kìm được, phản đối.
Chuyện đó không có thật. Tôi biết hàng tá phụ nữ độc thân tuyệt vời, quyến rũ, tài giỏi và họ không thể tìm nổi bạn trai.


Họ cũng không quá kén chọn. Họ không trông chờ những điều viển vông.
Alice hùa vào. Cô ấy nhận ra lỗ hổng trong lập luận của tôi.
Quán bar bắt đầu đông đúc hơn, tiếng nhạc ồn ào, khiến Fiona gần như hét lên với chúng tôi.
Chỉ là chưa thôi!


Gì cơ?
tôi hỏi.

Họ chỉ chưa tìm thấy bạn trai thôi. Họ chưa hề hết hi vọng phải không nào?


Không. Nhưng thực tế là họ đang như thế.


Và ngày mai mọi thứ đều có thể thay đổi. Đó là những gì tôi nghĩ. Ngày mai, mọi chuyện đều có thể thay đổi!
Như thể gợi ý, một anh chàng mặc áo phông quần ngố tiến về phía Fiona, chào cô ta. Cô ta nồng nhiệt đón chào và thơm má anh ta.
Đây là Errol. Chúng tôi đã phải lòng nhau mùa hè năm ngoái và ở bên nhau trọn ba tuần, phải không nào?
Errol cười ngượng ngùng. Cô ta véo đùa tai anh ta.
Anh ta thực sự là tên bất tài với tôi. Phải không hả Errol?


Anh là một tên khốn. Đúng vậy.
Nói xong anh ta bỏ đi.

Giờ nói tôi nghe đi Julie. Cô nghĩ tôi nên nói với mọi người thế nào? Cô nghĩ chúng ta nên tin vào điều gì?
Fiona từ tốn hỏi.
Lại là câu hỏi đó. Bạn tin vào điều gì? Tôi nhìn quanh quán bar. Có cả biển người, cả nam và nữ, chủ yếu là nữ. Và những phụ nữ trông như đang cố gắng nỗ lực nhiều hơn đàn ông vậy.

Có thể cuộc đời này không công bằng,
tôi trả lời.
Không phải ai cũng được đảm bảo sẽ trúng xổ số, có sức khỏe tuyệt vời hay được sống yên ấm bên gia đình. Không phải ai cũng được đảm bảo sẽ có người yêu họ.
Tôi làm một tràng.
Có thể sau đó chúng ta sẽ bắt đầu một cách nghĩ mới về cuộc sống. Một cách nghĩ khiến chuyện không quá bi thương nếu tình yêu bỗng nhiên trở thành điều bạn không thể có được.

Fiona ngẫm nghĩ những lời ấy trong giây lát.
Tôi xin lỗi các quý cô. Nếu tôi nói với độc giả điều đó, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm cho vụ tự tử hàng loạt đầu tiên trong lịch sử Úc mất. Sẽ có hàng trăm cô gái trẫm mình xuống biển Tasman.

Alice và tôi nhìn nhau. Chuyện đó nghe hơi bi đát, thậm chí với cả chúng tôi.
Ngoài ra, tôi nghĩ điều đó đi ngược lại bản chất con người,
Fiona nói tiếp.
Tất cả chúng ta đều muốn yêu và được yêu. Đơn giản vậy thôi.


Đó có phải là bản chất con người hay không, hay lại là chuyện phim ảnh như Hollywood?
Alice hỏi.
Ban nhạc bắt đầu biểu diễn ở một sân khấu nhỏ dựng phía cuối phòng. Họ là một ban nhạc sống người Ireland. Chẳng mấy chốc sàn nhảy đã chật ních những người da trắng say khướt nhảy múa.
Tôi nói to.
Có thể bản chất thật sự của chúng ta là sống trong một cộng đồng. Đó là điều duy nhất có vẻ còn tồn tại. Chắc chắn hơn là hôn nhân.

Fiona tỏ ra rất nghiêm túc. Cô ta đứng dậy, đặt tay lên vai chúng tôi, nhìn thẳng vào mắt chúng tôi.
Tôi phải nói điều này, những lời thực sự từ đáy lòng. Cả hai cô là những cô gái rất xinh đẹp. Các cô thông minh, vui tính và đầy quyến rũ. Ý nghĩ các cô kết thúc cuộc đời mình mà không yêu ai thật hết sức nhảm nhí. Không đời nào làm được chuyện đó. Cả hai cô là những nữ thần. Tôi biết các cô không muốn tin tôi, nhưng đó là sự thật. Những nữ thần xinh đẹp và quyến rũ. Các cô không nên, dù chỉ một giây phút, nghĩ rằng mình sẽ không có nhiều hạnh phúc trong đời như các cô hoàn toàn có thể.
Nói xong, Fiona quay đi lấy thêm bia.
Nước mắt tôi chực ứa ra. Alice quay sang tôi, đôi mắt cũng gần như sắp khóc. Con người này, cô ta quả thật quá tử tế.
Tiếng nhạc và màn nhảy múa trở nên hỗn độn hơn. Alice tóm tay tôi, kéo tôi lên sàn nhảy. Fiona đi cùng chúng tôi, với khoảng chục cô bạn thân theo sau. Tôi quan sát cô ta tươi cười, xoay mình, hát theo lời những bài hát tôi không hiểu nổi. Dù tôi có nói gì, có thông minh đi thế nào đi chăng nữa thì tôi có thể thấy rất rõ ràng rằng Fiona hạnh phúc hơn tôi. Cô ta đã tự tiêm vắc xin để miễn nhiễm với sự độc hại của những thống kê đã đè nặng tâm lý tôi suốt tuần qua. Khi thấy những giọt mồ hôi lăn trên má cô ta, thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta, tôi phải thừa nhận điều đó. Cô ta là một trong số những người mà tất cả mọi người đều muốn đến gần, và cuối cùng thì người tích cực, lạc quan thường hấp dẫn hơn người tiêu cực bi quan. Alice ôm lấy tôi, giả vờ hát một bài hát chúng tôi không hiểu nổi lời.
Bay vào trong em flah flah flah anh yêu baba ba... yeah.
Fiona đang nhảy với Errol, Jane và Katie, làm bọn họ cười phá lên với việc thử nhảy một điệu hip-hop. Alice nói thật to vào tai tôi.
Tớ thích cô ấy. Cô ấy thật tuyệt.

Rồi một anh chàng đẹp trai, vạm vỡ bước vào sàn nhảy, len qua đám đông hướng về phía Fiona. Vừa nhìn thấy anh ta, cô ta quàng tay ôm lấy. Họ hôn nhau say đắm. Bọn họ nói chuyện ít phút, tay vẫn ôm chặt lấy nhau. Xong, anh ta đi lên phía quầy bar. Fiona thấy vẻ tò mò trên mặt chúng tôi, lại gần giải thích.

Chúng tôi mới gặp nhau vài tuần trước. Tên anh ấy là George. Tôi phát điên lên vì anh ấy. Anh ấy đã sống ở Hobart cả đời, nhưng chúng tôi chưa từng gặp nhau trước đây, cho tới tận tháng trước. Đó chẳng phải là điều kỳ lạ nhất hay sao?

Alice và tôi nhìn Fiona, bối rối.
Cô không định kể cho chúng tôi về anh ấy đấy chứ?
Tôi vui vẻ.
Fiona chỉ nhún vai, bật cười.
Không phải các cô ghét những phụ nữ nghĩ họ biết mọi thứ chỉ vì họ đã tìm cách gặp gỡ một người đàn ông hay sao? Tôi thà chết còn hơn là để các cô nghĩ tôi là loại phụ nữ đó!

Tôi nhìn Fiona kinh ngạc. Cô ta có vũ khí tối thượng trong xưởng vũ khí của mình, và đã không dùng đến nó. Cô ta đã không chơi bài
Nào, xem nó có kết quả tốt với tôi thế nào kìa.
Cô ta muốn chắc chắn tôi không cảm thấy quan điểm của tôi kém hợp lý hơn của cô ta chỉ vì cô ta đã có bạn trai còn tôi thì không. Việc này thực sự khiến cô ta trở thành một nữ thần và dạy cho tôi một nguyên tắc quan trọng nữa: Cuối cùng thì khi bạn yêu, cũng đừng tỏ ra tự mãn với việc đó.
Trên chuyến taxi quay lại sân bay Hobart, tôi không thể thôi nghĩ về Fiona. Có lẽ là không thành thật nếu tôi không chịu thừa nhận rằng cô ta đã đúng, theo một chiều hướng nào đó. Cô ta đã tự thắp nguồn sáng của mình thật rực rỡ tới nỗi một người đàn ông đích thực phải xuất hiện ở Hobart vì cô ta. Phải chăng thế có nghĩa là tôi đã tin chuyện ấy sẽ đến với bất cứ ai hành động giống cô ta? Không. Phải chăng bỗng nhiên tôi lại nghĩ mọi người chắc chắn được yêu trong cuộc đời này? Không. Phải chăng chuyện ấy khiến tôi nghĩ rằng bạn nên bỏ qua những thống kê và chỉ cần chắc chắn mình thực sự rất hấp dẫn ư? Cũng không nốt.
Nhưng đây là những điều tôi học được từ Fiona và Úc, về những con số thống kê cùng việc sống độc thân: Một trăm phần trăm loài người cần niềm hi vọng để sống. Và nếu như có bất cứ con số thống kê nào tước đi điều đó ở bạn, thì nó không đáng để bạn phải bận tâm.
Hãy du ngoạn thường xuyên hết mức có thể tới những nơi bạn biết sẽ có rất nhiều đàn ông.
Này, chẳng có gì sai khi cố gắng cải thiện tỷ lệ của mình cả.
Đã đến lúc Alice quay về New York. Trong phòng khách sạn ở Sydney, xem Alice sắp xếp hành lý, tôi bắt đầu thấy nhớ nhà da diết. Tôi nhớ cái giường ấm áp, những người bạn, thành phố của tôi. Sydney cũng làm tôi lo lắng. Càng học được nhiều điều ở Fiona và hạnh phúc của cô ta, tôi càng thấy mình cạn hi vọng và ít lạc quan hơn. Tôi đã đi đến một quyết định.

Tớ sẽ về nhà. Tớ sẽ về nhà, quay lại với công việc, thanh toán hết khoản vay và kết thúc chuyện này ở đây. Tớ không thể tiếp tục nữa.

Alice ngồi trên giường, trầm ngâm nghĩ xem nên nói gì.

Tớ thấy tiếc vì cậu đang cảm thấy như thế này. Nhưng tớ nghĩ vậy cũng tốt cho cậu. Cậu lúc nào cũng rất có trách nhiệm, cậu luôn có một công việc bàn giấy. Thật tốt cho cậu khi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Với tôi, thật quá đỗi đau khổ. Tôi thấy cô đơn vô cùng.

Tớ thấy rất... sợ.

Alice gật đầu.
Tớ cũng vậy. Nhưng tớ không nghĩ giờ là lúc để cậu về nhà. Tớ không nghĩ vậy.

Tôi tiễn Alice ra taxi, cô ấy quay lại hỏi.
Sao cậu không tới Ấn Độ? Hình như mọi người ở đó đều có nhận thức về tâm linh ở đó.


Serena cũng nói thế. Tớ sẽ cân nhắc chuyện này.

Chiếc taxi lăn bánh, Alice gọi với lại.
Đừng bỏ cuộc, Julie! Cậu vẫn chưa làm xong mà!

Tôi nhìn theo bóng xe cô ấy khuất dần, lại dâng trào cảm giác cô đơn không thể tả nổi. Tại sao mình phải tự hoàn tất việc này? Tại sao Thomas không gọi cho mình? Giờ đây chẳng còn là một ý nghĩ mới xuất hiện; tôi đã nghĩ về nó mỗi ngày kể từ khi ở Ý, vì khi tôi có thể đề cập đến nó trước đó, tôi đã là một kẻ thất bại và khi phụ nữ chúng tôi có mối liên hệ với ai đó thì thật khó dứt ra. Tin tốt là tôi chưa bao giờ gọi cho anh ấy. Tạ ơn Chúa. Tạ ơn Chúa. Vì đây là một nguyên tắc tôi đã học được để sống độc thân, một quy tắc tôi đã rất khó khăn để học được và không cần phải chu du thế giới mới tìm ra: Đừng gọi cho anh ấy, đừng gọi cho anh ấy, đừng gọi cho anh ấy. Và rồi, khi bạn nghĩ bạn có lý do thích đáng để gọi cho anh ấy, hãy đừng gọi cho anh ấy. Ngay bây giờ, tôi đang đắn đo có nên gọi cho anh ấy hay không.
Vừa lúc ấy điện thoại đổ chuông. Tôi nhấc máy. Giọng một người đàn ông Pháp vang lên ở đầu dây bên kia.

Julie đó phải không?
Anh ta hỏi.

Vâng, tôi đây.
Tôi trả lời, không tin những gì mình nghĩ đang được nghe.

Anh Thomas đây.
Tim tôi đập thình thịch.

Ôi. Ôi chao. Thomas. Ôi. Anh khỏe không?


Anh khỏe. Em đang ở đâu thế? Singapore? Timbuktu?


Em đang ở Sydney.


Úc à? Tuyệt vời. Bali rất gần đó.


Bali?
Tôi nhắc lại, đổi chân trụ, sốt ruột.

Ừ. Anh có mấy việc nên phải đến đó. Sao chúng ta không gặp nhau nhỉ?

Tim tôi ngừng đập trong giây lát.
Em không biết chuyện đó...

Giọng Thomas nghiêm túc hơn hẳn.
Julie à. Anh đã tự hứa với bản thân. Nếu anh có thể sống ba ngày mà không nghĩ về em, không muốn nhấc điện thoại hỏi xem khi nào có thể gặp lại em thì anh sẽ không bao giờ gọi cho em. Anh đã không thể chịu nổi lấy một ngày.

Đó là điều thật sửng sốt khi nghe một người nói ra. Đặc biệt là ở Sydney, nơi lòng tự trọng của tôi đã bị đánh bại, nơi ngọn lửa trong tôi sắp lụi tàn.

Julie à, xin em đừng bắt anh phải cầu xin. Hãy gặp anh ở Bali nhé.

Tôi nhìn quanh bến cảng Sydney, nghĩ về những con số thống kê. Tỷ lệ một người đàn ông Pháp điển trai muốn gặp bạn ở Bali là bao nhiêu đây? Tỷ lệ điều đó xảy ra lần nữa là bao nhiêu đây? Còn vợ anh ấy thì sao?
Tôi hỏi,
Nhưng còn vợ anh thì sao?


Cô ấy biết anh sẽ đi Bali, nhưng phần còn lại thì cô ấy không hỏi.

Tôi liền đồng ý. Vì một cơ hội hiếm có bạn mong chờ đã đến thì sao bạn có thể từ chối cơ chứ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?.