Nguyên Tắc 5
-
Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?
- Liz Tuccillo
- 19446 chữ
- 2020-05-09 02:16:55
Số từ: 19433
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
Phải Hiểu Biết Trọn Vẹn Về Tình Dục – Khi Nào Bạn Muốn, Làm Thế Nào Để Có Nó, Và Làm Việc Đó Với Ai
(Phải Chắc Chắn Bạn Có Làm Việc Đó Thường Xuyên; Đó Là Quan Diểm Của Tôi)
Có vẻ đó là một ý kiến hay tại thời điểm này. Georgia và tôi đang ở Rio de Janeiro, thử những bộ bikini đắt tiền trong một cửa hàng nhỏ ở Ipanema.
Georgia bước khỏi phòng thử đồ, cho tôi xem bộ cô chọn: Một bộ màu cam nhỏ nhắn, viền trắng kết hợp với những vòng bạc hai bên hông và ngay giữa khe ngực, nối liền các mảnh với nhau. Kiểu những năm thập kỷ sáu mươi, giống y các Bond girl1. Tôi đã quên mất rằng Georgia sở hữu một thân hình đẹp như thế. Georgia hình như cũng quên mất đ1iều đó, vì cô ấy tỏ ra rất phấn khích với phát hiện này.
Nhìn tớ này. Trông tớ mới bốc lửa làm sao. Làm như chỉ mỗi cô ta là người bốc lửa nhất sao? Nhìn đi. Trông tớ mới ngon lành làm sao!
Cô xoay người một vòng, ngắm nghía phần mông nhỏ nhắn săn chắc của mình trong gương, rồi nói với nhân viên bán hàng.
Tôi lấy bộ này.
Nói xong, cô quay về phía tôi, vẫn đang mặc nguyên quần áo, tay nắm chặt một bộ hai mảnh giản dị, run run.
Nào, giờ thì tới lượt cậu đấy.
Tôi nhớ là tôi có nói với các bạn rồi. Tôi ghét thân hình của mình lắm. Nhưng khi ấy tôi tự thuyết phục bản thân rằng đấy đơn thuần chỉ là suy nghĩ của riêng tôi thôi. Tôi quay lại nhìn gương và nhận ra – không, đấy chính là mông tôi. Biết bao nhiêu là mỡ thừa. Trong cửa hàng bikini đó, nắm chặt bộ hai mảnh nhỏ xíu trên tay, tôi cảm thấy không thể đứng vững nổi vì đám mỡ thừa ấy, tưởng như cần phải được cho ngồi trên một chiếc xe lăn.
Georgia đang có chuyện. Cô ấy gọi cho tôi ở Rome, kể hết chuyện cãi vã với Dale. Cô ấy đang rất đau khổ, nói cần phải thoát khỏi tất cả chuyện này. Điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng khi cô ấy định về quê hương của Người Đàn Bà Khác thì tôi lại thấy bối rối. Làm thế không có vẻ giống như thoát khỏi mọi chuyện này. Nhưng tôi vẫn đồng ý. Cha mẹ cô ấy đang khao khát được chăm sóc bọn trẻ, thế nên họ đã đáp máy bay đến còn cô ấy thì bay đến đây.
Tôi dùng vé vòng-quanh-thế-giới của mình để quay lại Miami, nơi tôi gặp Georgia, rồi chúng tôi cùng bay tới Brazil. Tôi đã từng nghe rất nhiều về Rio, về vẻ gợi tình, sự vui vẻ, những hiểm nguy ẩn chứa nơi đây. Tôi rất háo hức được tận mắt chiêm ngưỡng tất cả những nét ấy ở thành phố này.
Georgia thì lại có vài điều cần làm rõ. Điều này đã sáng tỏ ngay những phút đầu tiên tôi gặp cô ấy tại Miami, cùng ăn chung món nấm nhồi chiên phồng tại một trong những nhà hàng ngon nhất sân bay.
Cô ta tuyệt vời chỗ nào cơ? Ôiii... cô ta là người Brazil. Ôiii... thật quá đỗi kỳ dị. Tốt thôi, sao nào? Tớ là một cô gái Mỹ quyến rũ. Cũng tuyệt lắm chứ.
Vừa nói, Georgia vừa xúc một thìa đầy nấm và pho mát đưa vào miệng.
Mẹ kiếp, hay thật đấy.
Thế là giờ đây, Georgia đang đi lại nghênh ngang khắp cửa hàng y như một cây kem cam Creamsicle nhỏ hạnh phúc, cố gắng chứng minh bất cứ điều gì cần chứng minh trong bộ đồ thiếu vải nhất có thể.
Trước hết hãy để tôi nói với bạn suy nghĩ của tôi về những bộ bikini hai mảnh này: với tôi, chúng chỉ là đồ lót. Tại sao ta lại không thừa nhận chuyện đó nhỉ? Vì vài lý do, cùng lúc bạn có bãi cát, nước và mặt trời, thế là bạn được chấp nhận, thậm chí phải chịu áp lực, công khai bước ra ngoài trong bộ đồ lót. Bạn phải phô bày thân thể mình cho bạn bè, người nhà, đôi khi cả đồng nghiệp, theo cái cách bạn sẽ chẳng bao giờ làm trong các dịp khác. Nếu Georiga cứ mặc đồ lót đi đi lại lại trong một cửa hàng tương tự thế này, tôi sẽ nói,
Này, Georgia, mặc ngay quần áo vào. Cậu đang mặc mỗi đồ lót đi lại đấy, trông kỳ lắm.
Nhưng vì đây là bộ đồ lót màu cam nên chẳng sao cả.
Tôi không muốn mặc đồ lót ra đường.
Giải pháp của tôi là mặc một bộ đồ bơi liền nhỏ nhắn dễ thương cùng một cái quần lướt sóng của nam giới. Mọi chỗ kín đáo đều được che đi, thậm chí cả khi đang bơi. Vấn đề duy nhất là tôi có thể sẽ phải lặn mất tăm ít nhất hai năm nếu tình cờ nghe lỏm được đứa bé nào đó ở bãi biển nói,
Bà già kỳ cục ăn mặc như con trai thế kia là ai vậy?
Chờ Georgia thay đồ, tôi cứ mải giảng giải triết lý của tôi về đồ bơi tới khi cô ấy ngắt lời.
Bọn mình đang ở Rio. Cậu sẽ mặc bikini ra biển. Thử đi. Nghiêm túc đấy. Đủ rồi.
Giọng cô ấy thật hoàn hảo làm sao.
Tớ là một bà mẹ, làm như tớ nói đi.
Tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc phải làm theo. Trong lúc thay đồ sau tấm rèm, tôi nghe Georgia nói với nhân viên bán hàng, cố hết sức động viên tôi.
Phụ nữ ở Rio hẳn là yêu thân hình họ lắm nhỉ? Họ tự hào vì thân hình mình và thích khoe cho mọi người ngắm, phải không?
À, vâng.
Tôi nghe cô gái bán hàng trả lời.
Ở Rio, chúng tôi tôn thờ cơ thể mình.
Tôi nhìn mình trong gương. Tôi không nghĩ mình sẽ treo cái hình ảnh này lên bàn thờ rồi sì sụp khấn vái đâu. Rồi tôi chợt thấy thật sự buồn. Tôi còn quá trẻ để chán ghét cơ thể mình. Tôi sẽ già đi, chỉ trong hai phút chẳng hạn, và cơ thể tôi sẽ rất khó khăn để tiếp tục yêu đương. Nhưng ngay lúc này đây, nó vẫn ổn. Tại sao tôi lại không ngưỡng mộ nó chứ? Cơ thể này là của tôi, nó giúp tôi mạnh khỏe. Tôi nên chấp nhận nó, như chính nó vẫn thế. Có những người đau ốm, tàn tật, khao khát có được một cơ thể khỏe mạnh, lành lặn. Điều cuối cùng họ lo lắng chỉ là đống mỡ thừa khốn kiếp. Thật là vô ơn với chính sức khỏe, tuổi trẻ và sự linh hoạt của chính tôi khi căm ghét cơ thể mình đến thế.
Tôi xoay một vòng. Có quá nhiều mỡ thừa ở mông và đùi khiến tôi chỉ muốn tự tay cắt bỏ đi.
Chết tiệt!
Tôi nói.
Đèn đóm ở đây tệ y như ở Mỹ. Sao họ lại làm thế với đèn trần chứ? Khiến ta chỉ muốn tự sát thay vì mua quần áo? Tớ không lấy cái này đâu!
Julie, ra đây nào, cậu đang phóng đại đấy.
Không. Không đùa đâu. Tớ đang mặc quần áo lại đây.
Julie, vì Chúa, ra đây. Ra ngay xem nào.
Georgia lại nói cái giọng như ban nãy, và vì Chúa, nó lại có hiệu quả. Tôi bước ra. Họ ngắm tôi từ đầu tới chân.
Cậu điên à. Trông tuyệt quá đi. Nhìn eo cậu xem. Điên mất thôi.
Ôi, đẹp quá chị ạ, đẹp quá.
Cô gái bán hàng phụ họa theo.
Thật hả?
Tôi nổi cáu – nhu cầu chứng minh quan điểm đang che mờ bất cứ chút tự cao tự đại nào trong tôi. Tôi quay lại, cho bọn họ thấy phần sau lưng.
Giờ thì các cô thấy thế nào?
Đây là một kinh nghiệm rất đáng chán về phụ nữ: quá dễ để biết khi nào chúng tôi đang nói dối. Không phải với những chuyện lớn; khi ấy chúng tôi có thời gian chuẩn bị, chúng tôi có thể là bậc thầy nói dối. Nhưng với những chuyện nhỏ nhặt, như thế này thì sao? Chúa ơi, quá lộ liễu. Giọng Georgia tự dưng cao vút lên phải tới hai tông.
Ôi xem này, cậu đang nói gì thế?
Ơ, tớ nghĩ cậu biết tớ đang nói gì mà.
Cậu mất trí rồi.
Thật á? Tớ mất trí á? Ý cậu là tớ chẳng có tí mỡ thừa nào ở bắp đùi sau, từ gối lên ấy hả? Ý cậu là chỉ là chứng ‘ảo giác bị mỡ thừa’ điên rồ tớ mắc phải suốt năm năm qua ấy hả?
Không tệ như cậu nghĩ đâu. Thật đấy.
Thấy chưa!? Tớ vừa mới nghe từ ‘tuyệt quá’ biến thành ‘không tệ như cậu nghĩ đâu’ đấy.
Tôi thấy cô bán hàng đột nhiên im bặt nãy giờ.
Thế nào, cô thấy sao? Trông tôi kinh khủng lắm phải không?
Cô gái im lặng một lúc. Tôi nhận thấy ngay lúc này, bên trong cô ta hẳn là đang có sự giằng xé giữa một bên là công việc người bán bikini, một bên là trách nhiệm con người. Cô ta hít một hơi thật sâu, trả lời.
Có lẽ chị không phải đi ra bãi biển làm gì. Còn nhiều việc khác để làm ở Rio mà.
Georgia há hốc mồm. Tôi đứng đó, mắt và miệng mở to, không nói nên lời. Cuối cùng, tôi lắp bắp,
Cái....?
Georgia nhảy vào ngay.
Sao cô có thể nói kiểu đấy hả?! Tôi tưởng cô nói tất cả phụ nữ Rio đều yêu cơ thể mình, đều tôn thờ thân hình mình cơ mà.
Cô bán hàng vẫn giữ bình tĩnh.
Vâng, nhưng tất cả phụ nữ ở đây đều tập tành, ăn kiêng và hút mỡ.
Thế ra cô chỉ có thể yêu cơ thể mình nếu đã hút mỡ hả?!
Georgia gào lên.
Tôi xây xẩm mặt mày, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh lẩm bẩm.
Vậy là tôi không nên ra bãi biển với đống mỡ thừa phải không?
Hoặc là mặc thêm áo choàng nếu có thể.
À, ra là cô đang bảo tôi đừng có phô đống mỡ thừa ra ngoài cho người khác xem.
Cô bán hàng trẻ trung, gày gò nhún vai.
Đấy chỉ là quan điểm của tôi thôi mà.
Ôi Chúa ơi, tôi sắp ngất đây.
Tôi thốt lên.
Georgia điên lên.
Đó là những câu cực kỳ tồi tệ có thể nói với ai đó. Cô nên tự thấy xấu hổ vì đã nói cái kiểu đấy với bạn tôi. Cô là một NGƯỜI BÁN BIKINI cơ mà. Vì Chúa! Chủ cô đâu? Tôi muốn nói chuyện với cô ta.
Tôi là chủ đây,
cô ta từ tốn.
Tôi sở hữu cửa hàng này.
Georgia siết chặt nắm tay trong khi tôi thấy cả căn phòng quay cuồng vì cảm giác nhục nhã những đống mỡ thừa mang lại.
Được, hay lắm. Chúng ta ra khỏi đây thôi. Chúng tôi sẽ không mua gì ở cửa hàng cô hết. Chúng tôi sẽ không thí cho cô một xu nào hết.
Georgia kéo tôi quay lại phòng thay đồ.
Nào, Julie, thay đồ rồi đi thôi.
Tôi vội vã mặc quần áo vào. Chúng tôi biến thẳng ra cửa. Georgia vẫn còn điên tiết lắm. Ra đến đường rồi, cô ấy lại quay ngược trở vào trong.
Sau khi nghĩ lại. Không. Cô không thể nói với chúng tôi rằng ai được phép mặc bikini trên bãi biển hay ai không được phép. Chẳng ai thuê cô làm Cảnh Sát Mỡ Thừa ở Rio này cả. Mẹ kiếp. Tôi sẽ mua bộ bikini bạn tôi đã mặc. Cô ấy sẽ mặc nó ra biển. Cô ấy sẽ hấp dẫn chẳng kém ai hết.
Tôi cố gắng phản đối, bởi vì không đời nào tôi mặc một bộ bikini lên người nếu Rio không phủ đầy tuyết trắng. Thực sự, tôi còn không dám chắc liệu tôi có dám để ai đó thấy tôi trần trụi một lần nữa hay không.
Một lần nữa, cô ả bán hàng chỉ nhún vai.
Thật tốt cho tôi.
Georgia nhìn tôi với anh mắt kiểu hãy-cho-cô-ta-thấy-nhé.
Đừng lo, để tớ trả tiền.
Nói xong cô ấy quay sang cô ả bán hàng, lúc này đang gói ghém bộ bikini của tôi, rồi ngập ngừng nói thêm.
Tôi cũng sẽ lấy cả bộ màu cam nữa.
Bốn trăm tám mươi lăm đô la – với hai trăm bốn mươi hai đô la lẻ năm mươi xen của cái thứ sẽ không bao giờ được trông thấy ánh mặt trời, bờ cát hay nước biển – chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng.
Vậy đấy, chúng tôi thực sự đã cho cô ta biết mặt.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng tới bãi biển, ngay bên kia đường, đối diện khách sạn của chúng tôi ở Ipanema. Georgia mặc bộ đồ bơi kiểu James Bond của cô ấy, còn tôi mặc quần lướt sóng nam, áo ngực, quần trượt tuyết và áo trùm đầu. Tôi đùa đấy. Tôi vẫn đang trong quá trình hồi tỉnh sau khi bị bắn sáng nay. Ý tôi là bữa mua sắm lu bù. Khi chúng tôi nằm im, tôi có thể nghe tiếng ba người phụ nữ cười vang và nói chuyện bằng tiếng Bồ Đào Nha. Nhắm mắt lại, tôi có thể phân biệt được từng giọng nói. Một người giọng hơi khàn ngay lập tức khiến tôi chú ý. Một người giọng thanh, dịu dàng còn người thứ ba có giọng nữ tính hơn. Người giọng khàn đang kể một câu chuyện, hai người còn lại cười và phụ họa theo. Tôi mở mắt, quay sang bên cạnh nhìn họ. Người phụ nữ kể chuyện cao ráo, da rám nắng, trẻ trung đáng yêu... Thực ra thì cô ta cao và đen, rất đen, làn da như màu mã não – trông cô ta tuyệt đẹp. Hai người bạn còn lại cũng xinh không kém. Một người tóc xoăn ngang vai màu đỏ, một người để tóc bob ngắn, đen tuyền. Xem chừng họ gần ba mươi tuổi. Ai cũng mặc những bộ bikini thắt dây nhỏ xíu. Georgia ngồi dậy, thấy tôi đang nhìn họ.
Tớ đang tự hỏi không biết bọn họ có thích cướp chồng người khác không nhỉ?
Georgia à...
Tớ chỉ tò mò thôi mà. Sao cậu không hỏi họ? Cho đề tài nghiên cứu của cậu ấy. Hỏi xem liệu họ có thích cướp chồng người khác không.
Thôi đi.
Một cô gái thấy chúng tôi đang nhìn họ. Cô gái cao, giọng khàn nhìn chúng tôi hơi ngờ vực. Tôi quyết định lại gần, giới thiệu bản thân.
Chào các bạn. Chúng tôi đến từ New York. Chúng tôi đang lắng nghe các bạn nói tiếng Bồ Đào Nha. Một ngôn ngữ thật tuyệt.
Ồ, New York à? Tôi yêu New York.
Cô gái tóc đen ngắn tỏ vẻ thích thú.
Một thành phố tuyệt vời.
Tôi hào hứng.
Vâng, tôi đến đó làm việc suốt, tuyệt lắm.
cô gái giọng trầm lên tiếng.
Hai bạn đến đây nghỉ à?
cô gái tóc đỏ hỏi.
Cũng gần như thế.
Tôi đáp.
Nhưng Georgia, vốn là một người bạn tốt, huênh hoang như cô ấy vẫn thế, chen vào.
Thực ra Julie bạn tôi đây đang cố gắng trò chuyện với các phụ nữ độc thân. Các bạn trông ai cũng rất quyến rũ và vô tư. Chúng tôi muốn biết bí mật của các bạn.
Georgia cười toe toét. Tôi không nghĩ những cô gái này nhận ra chút mỉa mai nào trong giọng cô ấy, nhưng tôi thì có.
Bọn họ mỉm cười. Cô tóc đỏ vui vẻ,
Không phải chúng tôi đâu, là Rio đấy. Một thành phố cực kỳ quyến rũ.
Tất cả họ đồng tình.
Phải rồi, đổ hết tội cho Rio đấy,
Georgia nói. Rồi cô không quên thêm một câu lẩm bẩm,
Hoặc có lẽ tất cả các cô chỉ là bọn gái điếm.
Georgia!
Tôi thì thào, trừng mắt nhìn cô bạn.
Cô gái giọng khàn nói,
Chúng tôi cũng đang nói về chuyện đó đây. Tối hôm qua, tôi đi chơi, một anh chàng lại gần tôi rồi nói ‘Ôi, em đẹp quá. Anh phải hôn em ngay mới được!’ và anh ta làm thế thật!
Giờ thì chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Chuyện thường ngày ở Rio ấy mà.
Cô tóc đỏ gật gù.
Thật á?
Tôi ngạc nhiên.
Phải rồi, lúc nào cũng thế đấy.
Cô tóc đen xác nhận.
Thật sao?
Georgia chen vào. Giờ thì cô ấy thấy rất hứng thú.
Thú vị nhất là,
cô giọng khàn kể tiếp,
Tôi quyết định thử với anh chàng Marco này. Anh ta rất dễ thương. Tôi lại gần, nói anh ta trông cũng thật quyến rũ làm sao, và tôi phải hôn anh ta ngay mới được. Thế là anh ta ôm chầm lấy tôi, hôn tôi tận mười phút.
Các cô kia cười phá lên.
Và sau đó cô ấy đã có một fica,
cô tóc đen rúc rích.
Cô giọng khàn lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Bồ Đào Nha, có vẻ như nhắc cô bạn.
Thôi nào, họ đến từ New York mà.
Fica là gì thế?
Tôi tò mò.
Cô giọng khàn mím môi, nhún vai.
Tình một đêm.
Ôi, tuyệt thật!
tôi không biết nên phản ứng thế nào.
Thế có thú vị không?
Có chứ, rất tuyệt. Anh ấy đến từ Buenos Aires. Anh ấy tuyệt lắm.
Buenos Aires, tất cả đàn ông tử tế đều ở đấy cả. Chúng tôi chẳng bao giờ hẹn hò với đàn ông ở Rio hết.
Tóc Đỏ nói.
Ừ, không bao giờ.
Giọng Khàn đồng tình.
Sao lại thế?
Tôi ngạc nhiên.
Bởi vì họ chẳng thể cam kết điều gì.
Họ là lũ lừa đảo.
Từ từ đã nào!
Cô tóc đen cười phá lên.
Anna vừa mới đính hôn với một anh chàng Rio đấy. Vì thế cô ấy không thích nghe chuyện này đâu.
Không phải tất cả đàn ông Rio đều là lũ dối trá.
Cô tóc đen, có vẻ như chính là Anna, lên tiếng.
Ồ, chúc mừng cô,
Tôi nói.
Tôi là Julie, nhân tiện, đây là bạn tôi, Georgia.
A, giống tên một bang!
Vâng,
Georgia quả quyết.
Giống tên một bang.
Tôi là Flavia,
cô gái giọng trầm giới thiệu,
Đây là Caroline,
rồi chỉ sang cô tóc đỏ,
còn đây là Anna.
Georgia hỏi thẳng luôn.
Nói tôi nghe đi Anna. Bạn có bao giờ sợ những cô gái khác cướp chồng mình không?
Georgia!
Tôi lắc đầu.
Xin thứ lỗi cho bạn tôi, cô ấy không khéo cư xử lắm.
Tôi đến từ New York,
cô ấy nói tiếp.
Chúng tôi thích nói thẳng.
Flavia đùa,
Không. Phụ nữ không đi cướp chồng. Các ông chồng luôn thích giữ hôn nhân mãi mãi, và lừa dối.
Hơn nữa, không cần lo lắng quá nhiều về những người đàn bà khác. Cái đáng lo là bọn gái điếm kìa.
Caroline thêm vào.
Gái điếm?
Đúng thế. Đàn ông thích gái điếm. Tất cả bọn họ. Để vui vẻ thôi.
Caroline giải thích.
Đấy mới thực sự là vấn đề.
Anna nói.
Tôi lo lắm.
Bạn lo chồng bạn sẽ cặp với gái điếm hả?
Georgia hỏi.
Ừ, chuyện này thường thấy lắm. Có thể bây giờ thì không, vì chúng tôi vẫn đang yêu nhau, nhưng sau này thì khác. Tôi lo lắm.
Flavia lớn tiếng.
Ai thèm quan tâm anh ta ngủ với một con điếm chứ? Ý tôi là thật sự đấy. Nếu anh ta có ngủ với một vài con đàn bà khác, ai thèm quan tâm chứ? Đặc biệt là loại gái anh ta phải trả tiền. Anh ta là đàn ông, cô ta là điếm. Anh ta làm tình với cô ta. Đó là điều đàn ông thích. Cậu sẽ không thay đổi được họ đâu.
Đây là điều tôi thích ở phụ nữ. Chúng tôi chẳng dính vào tệ nạn nào cả.
Tớ không quan tâm. Tớ không thích thế.
Anna phản kháng.
Caroline lúc này cũng vào cuộc.
Anna, thôi nào. Anh ta sẽ cưới cậu. Anh ta sẽ có con với cậu. Anh ta sẽ chăm sóc cậu khi đau ốm, và cậu cũng chăm sóc anh ta như thế. Vậy sẽ thế nào nếu anh ta đi chơi gái?
Nếu anh ấy lừa dối tớ, tất nhiên tớ sẽ bỏ anh ấy. Tớ không thích như thế.
Georgia và tôi nhìn nhau ngạc nhiên.
Nếu cô bắt gặp anh ta chơi gái, hoặc đang ngủ với một phụ nữ khác, cô sẽ bỏ anh ta thật ư?
Georgia hỏi.
Anna lắc đầu.
Tôi không nghĩ thế. Anh ấy là chồng tôi.
Cô ấy cau mày.
Nhưng tôi sẽ không thích chuyện đó.
Georgia và tôi há hốc mồm nhìn nhau.
Flavia mỉm cười.
Rất đậm chất Mỹ, quan niệm về sự chung thủy. Tôi nghĩ nó quá ngây thơ.
Tôi đã nghe điều này trước kia. Tôi nghĩ về việc mình là một phần tác nhân khiến Thomas không chung thủy. Một cảm giác tội lỗi dấy lên trong tôi, khiến tôi cảm thấy buồn. Tôi nhớ anh, và dù rằng tôi ước mình không muốn anh gọi điện, nhưng tôi vẫn muốn anh gọi.
Caroline đồng tình.
Đàn ông vốn không chung thủy. Nhưng không sao; thế nghĩa là chúng ta cũng có thể ra ngoài lừa dối họ.
Anna nhìn chúng tôi buồn bã.
Tôi vẫn cố gắng thực tế hơn trong mọi chuyện. Tôi muốn một cuộc hôn nhân trọn đời.
Georgia nhìn ba người bọn họ. Tôi không thể biết cô ấy định bắt đầu một cuộc cãi vã hay sẽ mời họ cocktail pina2. Cô ấy hỏi một loạt những câu hỏi mới.
Vậy nói tôi nghe đi, có đàn ông nào làm điếm cho phụ nữ không?
Cả ba bọn họ gật đầu.
Có, chắc chắn,
Flavia nói.
Không phổ biến lắm, nhưng có, có loại đó đấy.
Có cả đám môi giới cho họ nữa.
Caroline nói thêm.
Mắt Georgia sáng lên.
Tốt, ít nhất cũng phải có cái gì đó cho phụ nữ chứ. Ít ra cũng còn chút công bằng trong chuyện này.
Flavia nói,
Hai bạn nên đi với chúng tôi tối nay, tới Lapa. Chúng ta sẽ đi nhảy.
Các bạn sẽ được gặp Frederico, hôn phu của tôi.
Anna vui vẻ.
Sẽ thú vị lắm.
Nhảy samba à?
Tôi háo hức.
Tất nhiên, samba.
Flavia đáp.
Sẽ có những nụ hôn ở đấy chứ?
Georgia hỏi tiếp.
À, chắc chắn rồi.
Caroline cười.
Vậy thì chúng ta tới đó thôi!
Georgia hớn hở.
Bạn sẽ biết mình đang ở quận Lapa, thủ đô Rio khi nhìn thấy cống bê tông dẫn nước cao chót vót trên đầu. Nó được xây dựng từ năm 1723 bởi các nô lệ - một cấu trúc mái vòm khổng lồ, dẫn nước từ Rio Carioca. Giờ đây nó là con đường khổng lồ dẫn tới bữa tiệc tuyệt vời nhất thành phố. Flavia và hai cô bạn đón chúng tôi ở khách sạn trên một chiếc xe buýt mini. Trông nó không được hợp thời trang lắm, nhưng xem ra đây là phương tiện được ưa chuộng của các du khách Mỹ giàu có tới Rio (thường hộ tống bởi một hay hai vệ sĩ có vũ trang). Nhưng Flavia mượn chiếc xe này của công ty cô ấy, một hiệu ảnh nổi tiếng. Tài xế, người sau này chúng tôi mới biết là anh trai Anna, Alan, là một anh chàng da rám nắng, tốt bụng, luôn thường trực một nụ cười nhẹ nhàng, không mở lời với ai. Tối nay, chiếc xe buýt đã sẵn sàng tới bữa tiệc. Caroline, Anna và Flavia đang uống chút gì đó khi chúng tôi lên xe. Họ mở thùng lạnh, cho chúng tôi thấy một đống lon Red Bulls và một chai rượu rum. Họ chế nước cho chúng tôi rồi cả hội lên đường.
Hai mươi phút sau chúng tôi đi qua cống dẫn nước bê tông tới con phố chính của Lapa, nơi tập trung tất cả các câu lạc bộ, quán bar và nhà hàng. Tiếng nhạc samba xập xình, nơi đâu cũng đông kín người và người. Đó thực sự là một bữa tiệc khổng lồ. Chúng tôi đỗ xe, đi bộ trên những con đường rải sỏi. Tôi mua một thanh sô cô la từ một đứa bé bán kẹo. Đứa bé đeo một hộp kẹo trước ngực, vòng dây qua cổ. Vài gái bán dâm đứng khuất ở góc đường. Rất nhiều câu lạc bộ có cửa sổ lớn giúp chúng tôi có thể nhìn rõ bên trong, có thể thấy những thân hình đang nhảy múa theo giai điệu nhạc nhịp nhàng. Tất cả trông thật kì dị và có phần hơi nguy hiểm. Chúng tôi vào Carioca de Gema, một câu lạc bộ nhỏ đang chật cứng khách khứa ở mọi lứa tuổi.
Một phụ nữ Brazil đang hát, hai tay trống đang chơi ngay sau cô, nhưng chưa ai nhảy. Chúng tôi vào phòng sau, tìm thấy một cái bàn. Flavia gọi một số món. Tôi bắt đầu thấy ấn tượng vì cô ấy biết tất cả mọi người ở đây. Và tại sao không phải là cô ấy nhỉ? Khi bước vào câu lạc bộ, hôn chào mọi người, Flavia là ngôi sao của đêm diễn. Cô ấy mặc một chiếc quần jeans vải bông chéo bó sát hoàn toàn thoải mái ôm trọn vòng mông Brazil và một chiếc áo yếm màu nâu vàng nhạt có những hạt cườm bé xíu chạy dọc hai bên sườn. Flavia xinh đẹp, mạnh mẽ, biết hưởng thụ cuộc sống và luôn sẵn sàng tươi cười. Càng nhìn tôi càng thấy thích cô ấy.
Thức ăn được đưa đến. Một đĩa to bày thịt sấy khô, hành và thứ gì đó trông như cát. Đừng hỏi tôi vì sao thịt sấy khô, hành và cát lại ngon thế, nhưng đúng là ngon thật đấy. Flavia gọi cho chúng tôi cocktail caipirinha3, nhưng với rượu vodka uống kèm, chứ không phải cachaca4, loại rượu bản xứ Brazil. Chúng tôi đều phải gọi đồ theo yêu cầu của Alan, anh trai Anna, tránh xa những thức uống này.
Tôi thấy Flavia đứng ở xa, nói chuyện với một vài phụ nữ đang tò mò nhìn chúng tôi. Tôi không biết cô ấy nói gì, nhưng tôi cũng không để tâm lắm. Tôi còn đang mải mê ngấu nghiến món cát ngon tuyệt, nghe nhạc và nhắc bản thân rằng mình đang ở Rio, trong một hộp đêm. Thế chẳng tuyệt lắm sao?
Georgia đang lắc lư người theo nhịp trống. Cô ấy nghiêng người về phía trước nói,
Tớ nên có một nụ hôn tối nay!
Một đôi khoảng sáu mươi tuổi đang đứng trước chúng tôi nghe nhạc. Chân họ bắt đầu di chuyển. Những bước nhảy nhanh, đẹp, lôi cuốn – chính là điệu samba. Thật tuyệt vời. Chúng tôi không thể rời mắt khỏi họ. Flavia lại gần chúng tôi.
Julie này, tôi có vài cô gái độc thân cho bạn đây. Họ sẵn sàng nói về cuộc sống độc thân ở Rio đấy.
Thật sao? Bây giờ à?
Tôi ngạc nhiên.
Ừ, tôi sẽ dẫn họ tới đây.
Sau đó, tùy viên văn hóa mới của tôi, Flavia, dẫn những cô gái độc thân, hết cô này đến cô khác đến chỗ tôi. Tôi uống, ăn cát với thịt, nghe nhạc và nghe họ kể chuyện. Tôi ghi vào quyển sổ của mình nhanh nhất có thể.
Giờ tôi biết mình là một người phụ nữ đang nói chuyện với một phần rất nhỏ đại diện cho số đông phụ nữ ở Rio, nhưng tất cả họ dường như đều đồng ý một điểm: Đàn ông Rio là lũ vớ vẩn. Họ không muốn cam kết và cũng không cần phải làm việc đó. Có vô số cô gái xinh đẹp mặc bikini hai mảnh (không có mỡ thừa) ở khắp nơi cho họ. Vậy thì ai cần phải lấy vợ làm gì cơ chứ? Họ vĩnh viễn là những gã độc thân. Hoặc nếu có lập gia đình thì họ cũng sẽ lừa dối vợ. Tôi không nói tất cả đàn ông Rio đều như thế. Tôi chỉ nói điều những phụ nữ này nói với tôi thôi.
Vậy thì những phụ nữ độc thân ở Rio làm gì? Họ làm việc rất nhiều. Và họ tới Sao Paulo, một nơi theo như mọi người có vẻ nhất trí thì đàn ông ở đây sành điệu hơn, chín chắn hơn, không trẻ con như đàn ông ở Rio.
Nhưng tất cả họ cũng đều đồng ý rằng đàn ông Rio là những người hôn rất tuyệt vời, những người tình đầy đam mê, quyến rũ và điêu luyện. Tất cả họ đều nhận xét bằng giọng điệu y như vậy, và khi tôi ngần ngại hỏi điều gì khiến họ giỏi chuyện này đến thế, tôi không thể giấu được sự tò mò. Cụ thể là vì cả buổi tối luôn có một người đàn ông rất đẹp trai, cao ráo, da nâu, với cánh tay săn chắc, vạm vỡ cứ đứng yên lặng trong góc phòng nhìn tôi chằm chằm. Tôi đã bắt đầu hiểu vì sao fica là từ Bồ Đào Nha đầu tiên tôi học được.
Những phụ nữ này cũng nói đến
các ông chồng
, và những người đàn ông họ
đã cưới
. Tôi nhận ra thực sự họ không phải đã kết hôn theo pháp lý, nhưng vẫn sử dụng những từ này để chỉ mối quan hệ lâu dài và nghiêm túc. Tôi sẽ hỏi Flavia vấn đề này sau.
Ừ, đúng rồi, chúng tôi dùng từ này để chỉ mối quan hệ lâu dài, khi bạn sống chung với ai đó.
Thật khó hiểu. Sống chung với ai đó có thể ám chỉ tới
kết hôn
, nhưng
cưới ai đó
cũng có thể nghĩa là
Tôi ngủ với gái điếm.
Frederico của Anna đã tới. Màn giới thiệu diễn ra. Anh ta dịu dàng xin lỗi Anna vì đến trễ. Anh ta làm việc ở một công ty dịch vụ tàu lượn gần Sugerloaf, một đảo đá ở giữa thành phố, nơi thu hút rất nhiều du khách.
Xin lỗi mọi người, cho phép tôi nhảy với Anna nhé,
Frederico lịch sự, nắm lấy tay Anna và kéo cô ra sàn nhảy. Anna, trước đó còn trầm lắng và dịu dàng, bỗng nhiên tươi cười. Cô bắt đầu di chuyển những bước chân, lắc mông, và ngay lập tức biến thành cô gái quyến rũ nhất tôi từng thấy. Frederico tiếp tục những bước nhảy cuồng say, xoay xung quanh cô. Hai con người khiêu vũ tuyệt vời như vậy sao có thể không có những giây phút làm tình tuyệt diệu được cơ chứ? Thành phố này quả thật tuyệt vời.
Tớ đi quanh đây một lát.
Georgia nói, rời khỏi bàn. Tôi nghĩ những điệu nhảy quyến rũ, nóng bỏng này sẽ cuốn hút cô ấy.
Tôi nhìn lên, thấy Flavia đang nói chuyện với ai đó. Anh ta đang chạm tay vào người cô, áp hẳn lại gần để nói chuyện. Tôi quay sang Calorine lúc này đang ngồi ngay bên cạnh.
Này, anh chàng dễ thương Flavia đang nói chuyện là ai thế?
Là Marco, người tình đêm qua. Hôm nay anh ta có gọi và cô ấy hẹn gặp ở đây.
Thú vị thật. Những cuộc điện thoại của tình một đêm... chuyện này có thường diễn ra không?
Cũng không thường xuyên lắm, tôi nghĩ thế. Thi thoảng thôi.
Ở Mỹ, vài người nghĩ rằng nếu bạn muốn họ gọi lại, bạn không nên có tình một đêm trước tiên.
Caroline nhún vai.
Đó là nguyên tắc đạo đức của dân Thanh giáo các bạn. Ở Rio, dù là người tình một đêm hay không, anh ta vẫn sẽ gọi cho bạn. Nếu không cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Flavia và Marco lại gần chỗ chúng tôi. Cô ấy giới thiệu chúng tôi với nhau. Anh ta có mái tóc đen dài, để râu. Nụ cười của anh ta trông có vẻ chân thật, tràn trề năng lượng.
A, New York! Tôi yêu New York! Tôi yêu nó lắm!
Đấy là tất cả những gì anh ta có thể nói với tôi bằng tiếng Anh, và anh ta cứ nói mãi câu đó với tôi suốt cả tối. Để đáp lại, tôi cũng nói
Rio! Tôi yêu Rio!
Không nhiều, nhưng cũng thú vị.
Tôi nhận ra Georgia đang đi lại trong đám đông. Lúc đầu tôi không hiểu cô ấy định tìm ai hay cái gì. Cô ấy không phải người thích đi loanh quanh, gãi đầu có vẻ như bị lạc. Tôi dõi theo cô ấy một lúc nữa, trong khi cô ấy đi vòng quanh khu quầy bar, dừng lại bất cứ chỗ nào có một hoặc hai anh chàng dễ thương. Giờ thì tôi đã nhận ra cái cô ấy đang tìm kiếm – Cô ấy đang tìm kiếm một nụ hôn. Tôi không chắc liệu những nụ hôn có phải thứ bạn trông đợi hay không, nhưng tôi thực sự khâm phục lòng kiên trì của cô ấy.
Anna trở lại bàn mà không có Frederico, đứng cạnh bàn nhún nhảy.
Làm thế quái nào mà bạn nhảy được như thế?
Tôi hỏi, giọng ngà ngà say sau ly caipirinha thứ hai.
Lại đây, tôi chỉ cho bạn.
Tôi đứng dậy. Anna chậm rãi bước từng bước, lùi rồi tiến, gót chân đến ngón chân, ngón chân đến gót chân. Tôi bắt chước theo cô ấy, bắt đầu nắm được các bước cơ bản, nhưng tới khi cô ấy nhảy nhanh hơn, thêm phần lắc mông thì tôi theo không kịp. Tôi chỉ bắt chước sao cho giống, nhảy và lắc mông. Tôi thấy mình giống một con cá đang giãy trên bờ hơn là một vũ công samba. Nhưng chí ít thì việc đó cũng khiến tôi cười hơn là ly cachaca ở trong góc phòng. Thật là vui. Chúng tôi tiếp tục nhảy quanh bàn, tiếng nhạc rộn ràng, tiếng ca sĩ hát át cả tiếng trống, thu hút đám đông tụ lại cùng nhảy.
Trong khi ấy, Georgia đâm sầm vào Frederico lúc anh ta vào phòng vệ sinh nam. Anh ta hỏi cô làm gì ở đây mãi mà không ra chỗ các bạn.
Tôi nghe nói mọi người ở Rio rất thích hôn. Tôi đang đợi ai đó tới thử hôn tôi xem thế nào.
Frederico mỉm cười. Anh ta quả thực rất đẹp trai: cao ráo, làn da rám nắng, cằm để chút râu và tóc nâu gợn sóng. Với đôi mắt nâu và hàm răng trắng bóc, trông anh ta giống một ngôi sao nhạc Pop Latin.
Ôi, tôi chắc cô sẽ không phải đợi lâu đâu. Đây là Rio mà.
Anh ta cười rồi đi tiếp.
Georgia đã học được một bài học; cô sẽ không trở thành người chủ động tấn công lúc này. Cô đã học được từ quán bar thể thao ngày nào rằng tóm lấy ai đó hôn không phải việc hay ho gì. Điều tuyệt nhất phải là ai đó chọn hôn bạn. Thế là cô tiếp tục lượn lờ quanh quán, liếm môi, làm ra vẻ khiến người khác muốn hôn mình.
Tôi vẫn đang mải mê nhảy, chợt nhận ra anh chàng để ý tôi vẫn không ngừng dõi theo. Trong khi nhảy, tôi thấy Flavia và Marco đi tới, nói chuyện với anh ta. Cô ấy đặt tay mình lên vai anh ta – tất nhiên rồi, Flavia, nữ thị trưởng của Rio, có quen anh ta. Flavia và Marco quay lại với chúng tôi. Tôi hỏi,
Cô biết anh chàng đó à?
Flavia cười.
Ừ, một người bạn cũ.
Anh ta đang làm gì ở trong góc đấy thế?
tôi hỏi tiếp.
Anh ta làm việc ở đây. Anh ta là vệ sĩ mà.
Tôi gật gù, thầm nghĩ, Tuyệt Thật.
Cô thích anh ta ở điểm nào?
Flavia mỉm cười đầy ẩn ý. Chúng tôi đều quay ra nhìn anh ta, khiến anh ta ngay lập tức nhận ra. Tôi vội quay sang Flavia.
À... anh ta... trông rất quyến rũ, thế thôi.
Tôi ấp úng.
Paulo. Anh ta cũng rất ngọt ngào đấy. Anh ta giống như anh trai tôi vậy.
Flavia nói.
Tôi nhìn anh ta thêm một lần nữa. Anh ta nhìn tôi và cười. Tôi cười đáp lại. Khi tôi quay đi, tự nhiên tôi thấy đau nhói trong tim. Tội lỗi. Cảm giác kỳ lạ nhất từng gặp. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã bị hút hồn bởi Paulo trong khi vừa mới đây còn ngủ với Thomas, một người có tư tưởng hôn nhân rất thoáng. Chỉ mới nghĩ đến Paulo và mỉm cười với anh ta cũng làm tôi thấy mình hư hỏng. Tôi vừa mới ngủ với một người đàn ông khiến tôi gần như phát điên vì anh ấy. Một người đàn ông, thành thật mà nói, đã không gọi cho tôi kể từ ngày đó và có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng tôi vừa mới ngủ với một người, thật là ý nghĩ kì cục khi bị cuốn hút bởi ai đó khác ngay sau đó. Tôi không hay đây là một vấn đề của mình, vì tôi không gặp phải tình huống rắc rối như thế này ở New York.
Một lý do khác để đi du lịch là tất cả những gì tôi phải nói về chuyện đó.
Georgia quay trở lại với chúng tôi, vẻ chán nản, đúng lúc nhìn thấy Frederico đang hôn Anna thắm thiết. Georgia liếc mắt, tỏ ra vừa ghen tỵ vừa khó chịu cùng lúc. Cô ấy ngồi xuống cạnh Alan, anh chàng Im Lặng.
Nói tôi nghe đi, Alan. Anh có ngủ với gái điếm bao giờ không?
Tôi bật cười, ngạc nhiên, nhìn Alan xem anh ta sẽ phản ứng thế nào. Alan chỉ cười, ngả người về phía Georgia, nháy mắt với cô.
Tôi hỏi thật đấy. Tôi đoán là anh sẽ luôn tìm kiếm những cô gái ít nói.
Georgia nhấp một hớp nước, chẳng tỏ vẻ gì bối rối. Nhưng cô vẫn chưa dừng lại.
Thế nếu anh bắt gặp Frederico lừa dối em gái anh, anh có giết anh ta không?
Alan nhìn Georgia như thể cô đến từ hành tinh khác. Hoặc là từ nước Mỹ. Anh ta bật cười, lắc đầu. Giờ thì tôi bắt đầu tham gia cuộc đối thoại này.
Thật á? Sao lại không?
tôi hỏi.
Alan cầm cốc bia, thản nhiên đáp.
Đàn ông chúng tôi phải bảo vệ nhau chứ.
Georgia nhướn mày.
Anh đùa tôi đấy à? Thậm chí cả khi đó là em gái anh sao?
Alan chỉ nhún vai, uống bia tiếp. Georgia nhìn anh ta, rồi lại nhìn Caroline.
Tôi không hiểu nổi. Nếu đến anh trai cũng không bảo vệ em gái mình, thì ai làm đây?
Caroline nhún vai.
Tôi nghĩ chẳng ai cả.
Georgia và tôi nhìn nhau thất vọng. Tôi ngó điện thoại, thấy đã là ba giờ sáng. Chúng tôi nhất trí là đã đến lúc phải về. Chúng tôi đang ở cửa ra vào mua mấy cái đĩa nhạc vừa được nghe thì thấy Paulo đi ra từ trong đám đông. Anh ta trông có vẻ như đang tìm ai đó. Tôi ra khỏi cửa, bước xuống đường. Tôi quay lại xem có thoáng thấy bóng anh ta không. Ngay khi ấy, anh ta cũng rời câu lạc bộ, ánh mắt đã hướng ngay về phía tôi. Anh ta lại gần, chìa tay ra bắt.
Chào cô, tôi là Paulo. Trông cô thật đẹp.
Mắt tôi mở to. Tôi bắt đầu bật cười, nhìn xung quanh xem có phải do Flavia dàn dựng trò này hay không.
À, cảm ơn anh... tôi là...
và trước khi tôi có cơ hội nói thêm một từ nào thì Paulo đã đặt đôi môi mềm mại lên môi tôi. Thật dịu dàng, êm ái, như thể anh ta có tất cả thời gian trên thế gian và đã chờ đợi cả cuộc đời để có được giây phút này. Khi anh buông tôi ra, tôi bối rối nhìn xuống đất, không dám ngẩng mặt lên nhìn người đáng ra tôi phải nhìn.
Cho tôi số điện thoại nhé.
Anh đề nghị thật dịu dàng. Như thể bị thôi miên, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi đưa cho anh. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày anh trong khi anh nhập tên và số điện thoại vào máy tôi, đưa lại cho tôi rồi bỏ đi. Tôi lấy hết can đảm để ngẩng mặt lên thì thấy Flavia, Alan, Caroline, Frederico, Anna và Georgia đều đang nhìn tôi, vỗ tay, cười rôm rả. Thậm chí cả Marco cũng bật cười.
Tôi lại chỗ họ, bẽn lẽn cười.
Ôi, ít nhất thì một người trong chúng ta cũng đã được hôn tối nay.
Georgia mỉm cười. Chúng tôi quay lại dưới cống nước, trở về khách sạn. Bữa tiệc, ít nhất là cho tối nay, đã kết thúc.
Tôi tỉnh dậy vào khoảng giữa trưa. Georgia đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ, uống café, tay giở đọc cái gì đó.
Cậu đang làm gì thế?
Tôi chuếnh choáng ngồi dậy.
Tớ đang nghiên cứu danh sách trai bao.
Georgia thản nhiên.
Tôi dụi mắt. Tôi nghĩ mình phải hỏi lại lần nữa.
Cậu nói gì cơ?
Tớ đang nghiên cứu hồ sơ các anh chàng làm trai bao lấy ở chỗ đám môi giới. Tớ phải trả một trăm đô la cho cái bản danh sách này đấy.
Cái gì cơ? Cậu đang nói gì thế?
Georgia tiếp tục giở trang khác.
Tớ đã hỏi Flavia cái này tối qua. Cô ấy cho tớ tên trung tâm môi giới. Tớ gọi cho họ sáng nay. Thế là họ gửi nó cho tớ.
Georgia, cậu không nhất thiết cứ phải ngủ với trai bao.
Cô ấy ngước lên nhìn.
Sao lại không nhỉ? Ngủ với một ai đó chẳng thú vị lắm sao? Và cũng chẳng phải mong đợi gì ở họ. Cậu sẽ chẳng phải buồn nếu họ không gọi lại, vì họ chỉ là trai bao.
Nhưng cậu không nghĩ đó là một kiểu...
Cái gì? Tục tĩu à?
Ừ, đại loại thế.
Ừ, có thể đó là điều ta phải vượt qua. Tớ nghĩ đó là một ý tưởng hay, ăn bánh trả tiền. Tớ biết rất nhiều phụ nữ thực sự muốn làm tình. Và tớ nghĩ cũng tốt thôi nếu ta có thể vượt qua được toàn bộ chuyện tục tĩu này.
Thế còn chuyện AIDS và chuyện ‘tất cả bọn họ không phải gay à’ thì sao?
Georgia đặt tách café xuống.
Nghe này, tớ không muốn mình thành một phụ nữ độc thân mà không biết mùi sex suốt ba năm. Tớ muốn kiếm ai đó ngủ với tớ. Hôn tớ. Ôm tớ. Nhưng tớ không muốn ngủ với những thằng khốn giả vờ nói thích tớ trong khi không phải thế. Vậy nên tớ nghĩ thuê một gã trai bao là giải pháp tốt nhất.
Nhưng cậu sẽ phải trả tiền cho họ. Chuyện đó không làm cậu mất hứng sao?
Georgia nhún vai.
Có thể.
Cô ấy vẫn đang nhẩm tính mớ lý thuyết của mình.
Đó là cái tớ muốn tìm hiểu. Vì tớ nghĩ đó là cách để sống độc thân. Cố gắng chủ động trong tình dục, bằng mọi giá.
Đúng y nghĩa đen, bằng mọi giá.
Tôi không thể kìm lại, nói thêm, cảm thấy kinh hãi.
Phụ nữ thì khác chứ. Đàn ông được thỏa mãn khi ngủ với chúng ta. Thật kỳ cục.
Julie, lại đây mà xem những anh chàng này. Họ không phải loại vớ vẩn đâu. Trông ngon lành lắm.
Tôi thở dài, nhấc chân khỏi giường, lại gần bàn bếp,vẫn mặc nguyên áo phông và quần sooc. Georgia đưa cuốn sách cho tôi.
Tớ định ăn bánh mỳ cho bữa sáng, nhưng giờ thì tớ thấy thay vào đó tớ sẽ dùng món ‘bánh trai’,
Tôi mỉa mai.
Georgia không tỏ vẻ gì thích thú. Tôi xem qua mấy tấm ảnh. Đều là những tấm hình các chàng trai mặc vét bảnh bao, tiếp sau đó là những tấm họ mặc áo sơ mi phanh ngực. Phải thừa nhận là trông họ khá bảnh bao, tỉa tót và gợi tình. Không đến nỗi thô thiển lắm.
Tôi có thể tưởng tượng ra mặt vô tội của tất cả những người này. Có thể họ chỉ là những người đàn ông sở hữu tài năng thiên bẩm biết chiều lòng phụ nữ, và họ quyết định dùng nó để kiếm tiền. Có thể họ nghĩ mình chỉ là những công nhân tình dục cho xã hội hay những huấn luyện viên cực kỳ riêng tư. Hoặc có thể vì đó là đàn ông, nên chúng ta không thể coi việc trao đổi này giống như một kiểu hành vi ngược đãi. Những anh chàng này, từ trang này sang trang khác, diện trên người bộ vét, thắt cà vat hay mặc đồ bơi giống như những nam vũ công thoát y chúng tôi từng thấy ở Paris. Quá chải chuốt, hơi ủy mị và luôn sẵn phục vụ. Tất nhiên, nhìn họ theo một cách khác thì trông họ cũng có thể giống tên sát nhân hàng loạt sống ngay bên hàng xóm nhà bạn.
Tớ nghĩ là trông họ cũng không đến nỗi nào.
Tôi bình luận.
Tớ đã bảo mà. Tớ sẽ làm việc này. Nếu tối nay không có ai hôn tớ, việc đầu tiên sáng mai tớ làm sẽ là gọi cho họ. Tớ muốn làm gì đó với một người đàn ông trước khi rời khỏi đây đêm mai.
Tôi im lặng, nghĩ xem làm thể nào để có ai đó hôn cô bạn tôi tối nay đây. Georgia nói tiếp,
Flavia đang mời bọn mình dự bữa tiệc lớn tối nay, ở một trường dạy samba. Tớ đã nhận lời rồi. Cô ấy sẽ đón bọn mình lúc tám giờ.
Nghĩa là sẽ có ai đó dạy chúng ta nhảy samba hả?
Tôi háo hức.
Ừ, nếu không ai dạy, cậu có thể bảo Melea, ả người tình của chồng tớ dạy lúc mình về nhà cũng được. Tớ cá là cô ta sẽ đồng ý ngay đấy,
Georgia nhấp một hớp café,
Tớ đang tự hỏi không biết có cái phòng nào chất đầy đám giáo viên dạy samba chuyên cướp chồng người khác không nhỉ. Vậy chẳng thú vị lắm hay sao?
Cô ấy đưa tay phải lên, vén tóc ra sau tai. Trước kia tôi chưa bao giờ trông thấy Georgia lúc mới ngủ dậy. Không trang điểm, trông cô ấy thật trẻ trung và xinh đẹp. Lúc đó, tương lai của cô ấy dường như tràn trề hạnh phúc và ánh sáng. Giá như cô ấy có thể cảm nhận được điều đó. Nhưng tôi biết, khi cô ấy đang mải mê nghĩ đến Dale và Melea, thì tôi là người duy nhất trong căn phòng có thể thấy điều gì có thể xảy đến với cô bạn đang quẫn trí, hài hước, đau khổ và vừa mới ly dị này.
Ở Mỹ
Trong bộ áo hai dây và quần ngủ của Jim, Alice đứng ở phòng bếp nhà Jim, lấy cho mình một cốc nước, trầm ngâm suy nghĩ về tất cả chuyện sinh hoạt vợ chồng kiểu thế này. Lúc uống nước, cô phải tự thừa nhận rằng chuyện bây giờ đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Làm tình với một ai đó chỉ thực sự hiệu quả nếu bạn có hứng thú với họ. Khi ấy, nó trở thành điều tuyệt vời nhất thế gian. Nhưng nếu bạn không yêu người đó, nó có thể trở thành một vấn đề lớn. Đôi lần gần đây khi ngủ với Jim, Alice nhận ra cô thực sự cảm thấy nhàm chán. Anh không làm gì sai, anh hoàn toàn tuyệt vời. Chỉ đơn giản là cô cảm thấy không hứng thú với anh. Đứng ở quầy bếp, cô cứ nghĩ thật kinh khủng nếu cứ phải sống chung với sinh hoạt tình dục không có hứng thú suốt cả phần đời còn lại.
Alice muốn chấm dứt tình trạng này. Cô vốn là người luôn biết giải quyết các vấn đề. Không có vấn đề nào trên thế giới này mà cô không giải quyết được. Nếu cô biết nhiều hơn về địa vật lý, cô sẽ xử lý toàn bộ vấn đề nóng lên toàn cầu chỉ trong chốc lát. Cho cốc vào bồn rửa, Alice tin rắc rối với hứng thú tình dục của cô và Jim cũng không đến nỗi quá khó giải quyết.
Alice quay lại hành lang, về phòng ngủ của Jim. Jim đang ngồi trên giường đọc sách. Anh ngước lên nhìn cô, mỉm cười.
Em yêu.
Anh vui vẻ.
Em đây.
Cô đáp. Thậm chí ngay cả khi mặc chiếc quần ngủ của Jim cùng với áo hai dây, trông cô cũng thật quyến rũ, đến độ Jim không thể không ngây ra ngắm. Alice nhìn anh một lúc lâu, tự hỏi không biết đam mê thực sự là cái gì, thành phần của nó ra sao. Khi miêu tả ai đó, mọi người thường nói
Họ là người rất sôi nổi, nồng nhiệt.
Nhưng thế có nghĩa là sao? Alice lại bên mạn giường, ngồi xuống, quay lưng về phía Jim. Nó có nghĩa là họ dễ bị kích thích, cô thầm nghĩ. Họ nhiệt tình và say mê. Họ làm tất cả những điều họ đặt niềm tin mãnh liệt. Jim đặt tay lên vai Alice, vuốt ve. Alice rất hứng thú với việc có một mối quan hệ lâu dài, chứ không phải chỉ là hẹn hò, hứng thú với cảm giác an toàn nữa. Cô rất thích người đàn ông tử tế trong Jim cũng như cách anh chứng tỏ yêu cô biết nhường nào. Alice nhắm mắt lại, cố gắng truyền hết những hưng phấn này xuống vùng kín của mình. Cuối cùng thì cảm xúc thực ra cũng chỉ là năng lượng. Vì thế, cô có thể tạo ra năng lượng này và biến nó thành tác nhân kích dục. Cô cảm nhận bàn tay Jim trên lưng mình, để cảm xúc của mình tuôn trào. Cảm giác được vuốt ve thật tuyệt diệu. Cảm giác được làm tình thật tuyệt vời. Cô quay lại nhìn Jim, bàn tay vuốt ve má anh rồi hôn một nụ hôn thật say đắm. Cô trèo lên người Jim, áp sát mình vào ngực anh. Anh lùa tay vào trong áo cô để vuốt ve bầu ngực. Cô thở dài mãn nguyện.
Alice tự mỉm cười. Cô đâu cần cứ phải hứng thú với Jim thì mới có thể làm tình đầy hưng phấn. Bởi vì chính cô là một người đầy phấn khích rồi. Cô thực sự tin vào lẽ phải dành cho những người yếu thế. Cô hăng hái chống lại luật án tử hình. Cô hăng hái với cả nền hòa bình thế giới. Cô không ngừng hôn Jim cuồng nhiệt và ôm anh thật chặt. Cô nghiêng sang một bên để Jim nằm lên người mình, kéo áo rồi cởi quần sooc của anh ra. Jim cởi chiếc quần ngủ cô đang mặc, luồn tay vào giữa hai chân cô. Alice thở hổn hển, đầy phấn khích. Cô nghĩ xem làm thế nào để ai đó cứ làm như thế này suốt phần đời còn lại của mình. Cô lại hổn hển, tiếng thở gấp gáp, lớn hơn. Jim chưa bao giờ được làm điều gì phấn khích hơn thế. Anh cũng chưa bao giờ thấy Alice như vậy. Anh thở gấp, khó khăn tìm cách đưa vào trong cô. Alice quắp chặt chân sau lưng Jim, kéo tóc anh trong khi hôn – cảm nhận nụ hôn đầy đam mê, bờ môi, lưỡi, răng, và cả hơi thở gấp gáp. Alice rên rỉ. Cô yêu thằng bé, yêu cảm giác đưa nó vào trong mình, và cô sẽ yêu Jim, người đang ôm chặt lấy cô, xoay cô nằm lên trên người anh. Cô dạng chân ra, cả hai ngồi dậy, cùng nhấp nhịp nhàng. Anh say mê hôn cổ cô. Khi đang đưa lên đưa xuống, một ý nghĩ vụt lóe trong đầu cô: làm sao để lên đỉnh đây? Họ tiếp tục làm tình. Alice tiếp tục rên rỉ, tập trung cảm xúc nhưng lại một suy nghĩ khác vụt qua: thế này tốn năng lượng quá. Trong khi Jim tiếp tục nhấp mạnh hơn, hôn Alice cuồng nhiệt thì cô nghĩ ra một ý tưởng hay nhất trong đời. Đó là ý tưởng cô nghĩ hoàn toàn có thể thực hiện được. Nó sẽ khiến cô luôn lên được tới đỉnh mà không mất nhiều năng lượng: chỉ cần nghĩ đến Brad Pitt là đủ. Đó là một lựa chọn hiển nhiên, nhưng cô không quan tâm. Cô đã xem hết các bộ phim anh ấy đóng. Cô nghĩ tới thân hình mảnh khảnh của anh ấy trong phim
Telma và Louise
, thân hình vạm vỡ trong phim
Fight Club
, và cực kỳ rắn chắc trong
Thành Troy
. Cô nghĩ đến cảnh dí Angela Jolie vào tường trong phim
Ông bà Smith
. Khi gần tới đỉnh, cô nhận ra mình có thể nghĩ đến Brad Pitt suốt phần đời còn lại. Đó là một thế giới tự do chết tiệt chẳng cần ai hay biết. Cô có thể nghĩ đến Brad Pitt, Johnny Depp và thậm chí cả Tom Cruise, người cô biết là hơi kỳ quặc, nhưng cô yêu những thân hình khỏa thân, chẳng cần bận tâm hình ảnh bất chợt ấy là của ai. Khi những đam mê bên trong cô chưa đủ, họ luôn chờ đợi giây phút thăng hoa. Và khi cô tưởng tượng Brad Pitt trong bộ giáp vàng nhảy lên không trung trong một cảnh quay chậm, cô thực sự đạt lên tới đỉnh.
Ôi Chúa ơi!
Alice hét lên. Jim chỉ cần nhấp mạnh hai cái nữa là cũng lên đỉnh – anh đã phải mất một khoảng thời gian khó khăn để đạt được khoái cảm ấy, với tất cả sự hưng phấn đang dâng trào.
Ôi Chúa ơi,
Alice hổn hển. Một ý nghĩ mới lại lóe lên trong đầu cô. Mình có thể làm được! Mình thực sự có thể làm được.
Giờ đây, bất kỳ một người kiêng khem nào cũng biết, giây phút bạn tự nhủ sẽ không được làm gì thì cũng là lúc bạn không thể thôi nghĩ về nó. Serena đã không ngủ với ai suốt bốn năm qua. Thiên hướng tình dục của cô, vì không được chú ý, đã đi xa, rất xa. Thế nên khi cô nói cô sẽ không bao giờ được phép quan hệ nữa thì cũng là lúc ham muốn đã chết của cô sống dậy.
Serena đang đóng đô tại trung tâm yoga ở khu East Village. Tổ chức yoga này có rất nhiều chi nhánh trên thế giới. Serena cố gắng tu luyện ở một ngôi nhà đẹp xây dựng bằng đá nâu, cách nơi cô ở chưa đến hai dặm. Tản bộ quanh East Village, với cái đầu cạo trọc, trong bộ đồ màu da cam, trong đầu cháy lên những suy nghĩ tục tĩu nhất có thể tưởng tượng ra được. Mỗi sáng, cô ngồi khoanh chân trên sàn phòng thiền, mùi hương trầm ngào ngạt trong không khí, trí óc cô chạy đua với những suy nghĩ về những thân thể lõa lồ, về những người đàn ông đang nằm đè lên cô. Cô luôn có một giấc mơ lặp đi lặp lại: Cô đi bộ xuống một con phố New York, cứ tóm lấy đàn ông, ôm hôn họ khi họ đi ngang qua. Cô tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, sợ hãi. Cô phải thừa nhận rằng đối với cô, lời thề sống độc thân chỉ đơn thuần là thủ tục. Những ý nghĩ trần tục này khiến cô không tài nào tập trung nổi.
Đó là lý do vài sao mọi thứ rất dễ xảy ra như nó vốn thế. Một trong những công việc giao cho Serena, giờ được gọi là Thầy Giảng Durgananda, là phải dậy sớm hơn mọi người một chút và chuẩn bị bàn thờ. Có nghĩa là cô phải dậy lúc năm giờ bốn mươi lăm sáng, bổ hoa quả, xếp sung và chà là lên đĩa, rồi đặt lên bàn thờ khấn xin các vị thần Hindu trước khi buổi thiền nhóm bắt đầu lúc sáu giờ. Mỗi sáng, Thầy Giảng Swaroopananda, được gọi là
thầy giảng đẹp trai
, sẽ ngồi bên bàn bếp, đọc sách và trông thật hấp dẫn. Năm giờ bốn mươi lăm sáng. Serena cũng không chắc có luật nào cho phép đính hôn với thầy giảng ở trung tâm hay không, nhưng khi cô mở tủ lạnh ra chọn đồ làm lễ cúng, cô đã quyết định sẽ nói điều gì đó.
Thầy vẫn thường thích đọc sách vào giờ này à? Vào mỗi sáng sớm?
Serena nhẹ nhàng.
Anh ngước lên nhìn Serena mỉm cười.
Vâng, có vẻ thời gian duy nhất tôi ngồi đọc sách là giờ này.
Ôi chà. Vậy thì hẳn thầy phải dậy rất sớm để đọc sách. Thật ấn tượng.
Cô lấy một quả lê đặt lên quầy bếp. Cô lấy một con dao rồi bắt đầu đứng gọt. Anh quay lại đọc sách tiếp. Trong lúc bổ lê, cô liếc mắt nhìn trộm anh. Với một hóa thân của thần Vishnu5 thì trông anh thật cơ bắp. Liệu điều này có thực sự do tập luyện yoga mà có không nhỉ? Hay thầy giảng cũng được phép đi tập thể hình. Cô không nghĩ thế. Khuôn mặt anh thật khó miêu tả, nhưng là khuôn mặt của một người đàn ông thực thụ. Đầu anh không hẳn là trọc. Nó giống như kiểu tóc cua thì đúng hơn, và trông rất hợp với anh. Anh đáng ra phải là một trung sĩ quân đội – cao lớn, với bộ ngực nở nang và cánh tay dài, nhằng nhịt sẹo. Chiếc áo thụng màu cam dành cho thầy giảng đạo, thay vì khiến anh trở nên ngớ ngẩn lại càng khiến anh trông cực kỳ nóng bỏng.
Họ chỉ nói với nhau vài câu, nhưng Serena cũng chẳng cần nhiều để thổi bùng ngọn lửa đam mê rạo rực trong cô. Mỗi sáng, cô thức dậy sớm hơn chỉ để nói chuyện với anh. Và mỗi sáng, anh lại ngồi trên chiếc ghế đẩu bên bàn ăn, lặng lẽ đọc sách qua cặp kính tròn nhỏ trên sống mũi.
Thứ Ba, năm giờ ba mươi sáng:
Chào buổi sáng, thầy Swaroopananda.
Chào buổi sáng, thầy Durgananda.
Cuốn sách thế nào? Hay chứ thầy?
Vâng, đó là một trong những quyển hay nhất tôi từng đọc về Pranayama.
Anh đặt cuốn sách xuống.
Nhân tiện, thầy đã thích nghi với cuộc sống mới chưa?
Serena đi đến bên tủ lạnh.
Thật ngạc nhiên, một vài điều cứ hiện lên trong đầu, thầy biết đấy, trong khi tôi đã rất cố gắng tĩnh tâm.
Thầy Swaroopananda khoanh tay trước ngực, nhìn Serena.
Thế à? Như thế nào cơ?
Serena cảm thấy mặt mình đang ửng đỏ. Cô tự hỏi không biết khi không có tóc thì cả đầu cô có đỏ ửng hết lên hay không.
Ôi, thầy biết đấy, chỉ là vài ý nghĩ vẩn vơ cứ hiện lên trong đầu óc lộn xộn của tôi thôi. Thế thầy đã tham gia tổ chức này bao lâu rồi?
Và thế là họ thực sự bắt đầu trò chuyện. Anh kể rằng anh đến từ New Zealand (giọng anh đặc sệt vùng này!) và trở thành thầy giảng được tám năm rồi. Anh kể cho cô nghe những bài luyện thiền khắc nghiệt như thế nào, những trải nghiệm anh có tuyệt vời ra sao, đến mức anh thấy chắc chắn mình phải tiếp tục con đường này và từ bỏ đời sống phàm tục. Serena muốn biết nhiều hơn nữa. Trong khi nói chuyển, Serena sắp đồ lễ có vẻ đầy đặn hơn hẳn mọi khi.
Thứ Tư, năm giờ mười lăm sáng:
Chào buổi sáng, thầy Swaroopananda.
Chào buổi sáng, thầy Durgananda. Thầy có khỏe không?
Rất khỏe, thưa thầy.
Serena bắt đầu lấy bột mỳ, mật ong và hồ đào ra. Sáng nay cô sẽ làm món bánh mỳ chuối hạch sở trường để cúng lễ. Rốt cuộc thì cô phải làm gì đó trong khi giả vờ như không tán tỉnh một thầy tu, quên mất mình cũng là một nữ tu. Bên cạnh đó, cô cũng tự biện minh rằng còn cách nào khởi đầu ngày mới tốt hơn bằng mùi thơm của bánh mỳ chuối phảng phất quanh đây trong khi họ ngồi thiền không? Hơn nữa, họ còn được tận hưởng một bữa sáng ngon tuyệt với món này nữa chứ. Và cô bắt đầu nghiền chuối trong một cái bát.
Thầy tập thiền thế nào rồi? Hôm qua thầy bảo thầy có nhiều suy nghĩ hiện ra. Thầy có thắc mắc gì về bài tập này không?
Câu duy nhất mà Serena muốn hỏi bây giờ là làm thế nào để cô có thể làm tình mà vẫn độc thân, nhưng cô biết đấy là điều không nên nói. Thế là cô bịa ra một câu hỏi.
À, có ạ, thưa thầy. Khi thiền, tôi cảm thấy mạch suy nghĩ của mình chậm lại, thấy mình tĩnh tâm hơn và chạm dần được tới mức năng lượng cao hơn. Cảm giác này thật tuyệt. Nhưng tôi vẫn không nhìn thấy gì hết. Không thấy ánh sáng trắng, không một màu sắc nào lóe lên trong tâm trí cả. Tôi chỉ đang thiền, thầy hiểu không?
Vừa nói Serena vừa trút bột mỳ và đường vào một bát khác, đập thêm quả trứng, bắt đầu trộn đều bằng tay.
Thầy Swaroopananda gấp sách lại.
Chuyện này hoàn toàn bình thường thôi. Thầy không nên có mục tiêu khi thiền. Nó chỉ gây phản tác dụng lúc thầy luyện tập. Cái chính là ít khi chúng ta tĩnh tâm. Mỗi người sẽ trải nghiệm điều này khác nhau. Có duy nhất một điều thầy nên hi vọng là như nhìn thấy pháo hoa khi ngồi thiền.
Serena mỉm cười. Cô đổ chuối nghiền vào bột nhão và trộn chúng lại với nhau.
À, nói đến pháo hoa, thầy Durgananda này, nói cho tôi biết đi. Gần đây thầy có nghĩ nhiều đến tình dục không?
Serena ngước lên, rời mắt khỏi bát bột mỳ. Cô không chắc mình có nghe đúng hay không nữa. Trông vẻ mặt anh rất nghiêm túc, chẳng hề xấu hổ, giống như vừa hỏi một câu hỏi thông thường. Cô quay lại chỗ tủ, lưng hướng về phía anh. Cô thú nhận,
Thực ra tôi đã nghĩ rất nhiều về tình dục. Dường như chẳng nghĩ được gì khác nữa.
Cô lôi ba khay làm bánh ở giá trên cùng ra, để lên quầy bếp. Cô cố gắng không nhìn thầy Swaroopananda, nhưng không thể kìm được. Cô lén nhìn, thấy anh đang mỉm cười với cô.
Thầy không việc gì phải xấu hổ, đó là một phần của quá trình tu luyện. Đầu óc thầy sẽ phản ứng lại với những ham muốn của cơ thể. Và điều này sẽ sớm lắng xuống thôi.
Mong là thế. Nó chỉ giống như tôi đang tuyệt thực mà không thể dừng đọc sách nấu ăn thôi.
Cô đổ bột vào các khay bánh, lần lượt đặt chúng vào lò nướng. Serena nhìn đồng hồ. Giờ mới năm giờ ba mươi phút. Cô không biết làm thế nào mình có thể làm bánh nhanh đến thế. Và còn tới ba mươi phút nữa mới tới giờ thiền.
Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ vào trong và bắt đầu thôi. Thầy biết đấy, ngồi thiền.
Thầy Swaroopananda gấp sách lại.
Đừng vội. Sao thầy không ngồi lại một lát. Hãy trò chuyện thêm một lát. Thầy từ đâu đến?
Serena mỉm cười, bẽn lẽn ngồi xuống ghế đối diện thầy Swaroopananda, thường được gọi là Thầy Swaroop. Anh nhìn Serena kĩ hơn. Trong ba mươi phút đó, anh hỏi cô về gia đình, công việc cô đã làm, thứ âm nhạc cô từng ưa thích. Nơi tầng hầm trung tâm yoga, mùi bánh chuối thơm nức tỏa ra từ lò nướng. Serena đang ngồi bên người đàn ông trong bộ y phục màu cam nhạt, cả hai đều cạo trọc đầu. Cô chợt nhận ra mình chưa bao giờ có một buổi hẹn hò tuyệt vời như thế này trong nhiều năm qua.
Thứ Hai tuần sau đó, Serena làm món bánh mỳ dậy-sớm- để-bạn-có-thể-nhào-lên-nhào-xuống-và-làm-đi-làm-lại thơm ngon. Và anh vẫn ở đó, lúc đọc sách, lúc xem tivi, nhưng luôn trò chuyện cùng cô. Tới cuối tuần thì họ cùng nhau nhào bột.
Suốt hơn một tuần rưỡi, cô chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài anh. Vẻ mặt hạnh phúc, hân hoan của cô, có thể hiểu như biểu hiện của tinh thần trỗi dậy, thực sự giống như tình yêu mới chớm nở của bọn trẻ. Suốt ngày, suốt đêm, cô chỉ nghĩ đến việc được gặp anh vào sáng hôm sau. Và rồi sáng hôm sau, khi ở bên anh, hình như không giống cô đang trò chuyện, lắng nghe anh, mà là đang
hấp thụ
anh. Lúc ngồi thiền, tập yoga, tụng kinh hay làm việc, cô có nhiệm vụ phải cố gắng tiến gần hơn đến các bậc thần linh. Thế nhưng, thay vào đó, cứ mỗi sáng, ở trung tâm Yoga Jayananda, lúc chuẩn bị cẩn thận đồ lễ cũng là lúc cô gần gũi thầy Swaroop. Những điều anh nói, những quan điểm của anh dường như đồng điệu với suy nghĩ trong cô. Cảm giác như những lời anh nói ra, lọt vào tai cô đều biến thành những âm thanh ấm áp, lan tỏa khắp tâm hồn.
Thật thích thú. Mỗi phút bên anh, cô đều cảm thấy cảm giác vui sướng không thể phủ nhận. Những ý nghĩ yêu đương ân ái thêm vào cái cảm giác vui sướng này ngày càng nhiều, đến nỗi cô không thể đo đếm được nữa. Đúng vậy, nhiều đến nỗi cô không thể đo đếm nổi. Và cũng trong thời gian đó, cả trung tâm ai cũng tăng cân, thỏa thê thưởng thức bữa sáng với bánh mỳ hồ đào nóng hổi và bánh xốp nướng.
Thứ Năm, bốn giờ ba mươi sáng. Bước vào bếp, Serena tìm kiếm anh, tim đập nhanh hơn, lo rằng vì một lý do nào đó anh sẽ không tới. Không còn những lời xã giao
chào buổi sáng, thầy Swaroopananda
,
Chào buổi sáng, thầy Durgananda
nữa, mà thay vào đó là hai con người gặp nhau mỗi sớm, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn nhau.
Rồi thì cái việc cùng nhau trộn bột, nhào đi nhào lại cũng sẽ phải dẫn đến chuyện gì đó. Một buổi sáng, thầy Swaroop lại gần Serena, nắm lấy vai cô, nhìn quanh để chắc chắn không có ai trông thấy rồi hôn môi cô. Serena quàng quay qua cổ anh, hôn say đắm. Giờ đây, mắt cô nhắm nghiền, cơ thể cô cuối cũng cũng chạm được vào anh. Cuối cùng Serena đã nhìn thấy ánh sáng trắng, thứ mọi người vẫn coi là sự hợp nhất, bình yên và hạnh phúc tuyệt diệu. Cuối cùng thì cô đã làm được.
Thế rồi Serena vẫn thức dậy lúc bốn giờ ba mươi sáng, nhưng đồ lễ thay bằng nho khô và vài quả sung. Họ cũng đã biết có thể làm gì suốt quãng thời gian ấy, họ làm chuyện ấy ở bất cứ nơi nào có thể: phòng để đồ ăn, phòng sưởi và cả tầng hầm. Nếu Serena là cô gái có thể không kiểm soát nổi việc chén đẫy cánh gà rán thì bạn có thể tưởng tượng cô sẽ như thế nào khi làm tình với người đàn ông cô yêu đến phát điên lên. Thậm chí, họ còn chẳng thể đợi được đến sáng hôm sau. Họ tìm kiếm những địa điểm khác để có thể gặp gỡ. Khi Thầy Swaroop đánh xe tải tới Hunts Point đi chợ, tất nhiên, anh cần sự giúp đỡ, và tại sao lại không gọi Thầy Durgananda nhỉ? Thế nên, khi tới đó, họ đỗ xe ở South Bronx và bắt đầu màn ân ái vốn bị cấm tiệt với những thầy giảng đạo. Chuyện này có thể đi ngược lại với lời thề sống độc thân, nhưng cuối cùng thì Serena vẫn sống một cuộc sống có tình dục. Lời thề chán ngắt của cô cuối cùng cũng kết thúc.
Ở Rio
Khi mọi người nhắc đến trường dạy nhảy samba, tôi tưởng tượng đến một trường học trang bị gương ốp tường, xà ngang như các lớp múa ba lê, có thể có khẩu hiệu được trang trí xung quanh, một chút rượu pân để sẵn trong bát, với các giáo viên sẵn sàng kèm cặp học viên mới. Nhưng không. Flavia, Alan, Caroline, Anna, Frederico, Georgia và tôi đi trên một chiếc minivan tới một trong những vùng hẻo lánh nhất, gọi là Estácio, cách xa khu du lịch tuyệt đẹp Ipanema và Leblon. Chúng tôi đỗ xe tại một tổ hợp công trình đồ sộ bằng bê tông đang xây dựng, trông như đã từng được dùng làm nhà chứa máy bay, trừ việc nó được sơn trắng xanh, bao trùm bởi các bức họa graffiti hình ngôi sao và những tia sáng tuyệt đẹp. Những chữ cái lớn màu trắng là tên trường dạy samba: G.R.E.S. Estácio de Sá. Mọi người ùa về nơi này. Chúng tôi cũng theo dòng người tới nơi được gọi là trường dạy múa samba kết hợp với tiệc tùng. Nơi này lớn ngang cỡ một sân bóng. Mọi người đều đang đi lại, trong tay cầm cốc bia bằng nhựa, sàn nhà tràn lan những vỏ lon bia và cốc bỏ đi. Cảm giác hứng thú khi biết sắp được chứng kiến điều khách du lịch chưa bao giờ biết tới khiến tim tôi đập rộn ràng.
Nhưng không gì so sánh được với tiếng trống tôi nghe thấy. Từ lúc chúng tôi bước vào, tiếng trống vang nhất, rộn rã nhất tôi từng được nghe như làm rung chuyển cả tòa nhà, khiến tim tôi như thắt lại. Âm thanh ấy phát ra từ hướng khán đài, với khoảng bốn mươi tay trống, thu hút cả đám đông cuồng nhiệt.
Chúng tôi quyết định leo lên tầng, chọn một hành lang có chỗ ngồi VIP để có thể trông được toàn cảnh. Ở cuối căn phòng, trên sân khấu được dựng lên là hai ca sĩ đang reo hò đầy phấn khích. Đám đông không phải những thanh niên ở Lapa, ăn diện bảnh bao đi dự tiệc tối trong thành phố. Họ mặc quần bò, áo phông, quần sooc và giày đế mềm. Có cả những cô gái mặc quần bó sát người và những chiếc váy ngắn đến độ tôi chỉ muốn ném cho họ một chiếc áo jacket, bắt họ về phòng không cho ăn tối. Đúng như người ta nói, phụ nữ Brazil có bộ mông đẹp nhất, và tối nay ai ai cũng khoe ra cả. Hầu hết mọi người đều nhảy samba, nói chuyện và uống bia. Một số người trong bộ quần áo đỏ trắng chỉ tha thẩn quanh bữa tiệc. Tôi không chắc nơi này thực ra là cái gì, và chúng tôi sẽ làm gì ở đây, nhưng tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ đến được đây nếu không phải là nơi dành cho cô bạn mới thân của tôi, Flavia.
Tôi không hiểu: sao các bạn lại gọi đây là trường học nhảy samba?
Tôi nói to, át cả tiếng trống.
Mỗi vùng đều có một trường dạy đánh trống và nhảy samba. Mỗi trường sẽ chọn ra một bài hát để trình diễn ở lễ hội Carnival. Các trường sẽ thi đấu với nhau.
Vậy những người này là đội samba của một vùng à?
Chính xác. Đây là trường samba của tôi. Vài phút nữa thôi, lần đầu tiên họ sẽ trình diễn bài hát định đem đi thi đấu ở Carnival.
Flavia nhìn xuống đám đông, đột nhiên mỉm cười.
Marco kìa!
Marco nhìn lên, thấy Flavia, anh vẫy tay. Flavia quay sang tôi, cười ngượng nghịu.
Tôi không bận tâm anh ấy có ở đây hay không,
cô ấy nói, cố không tỏ ra quá mừng rỡ. Cô ấy ra hiệu cho Marco đi lên cầu thang.
Tốt hơn tôi nên ra đó để bảo vệ cho anh ấy lên.
Tôi nhìn ra xa, chỗ những tay trống đang chơi, cố gắng tìm Anna. Đây cũng là trường samba của cô ấy. Cô ấy sẽ chơi trống với họ tối nay.
Bài hát đang chơi ngừng lại. Tiếng trống bắt đầu nổi lên lần nữa, lúc đầu rất chậm rãi, có lẽ để thu hút đám đông. Mọi người bắt đầu di chuyển tới trung tâm khán phòng, toàn bộ không gian như được tiếp thêm sinh lực. Frederico quay sang chúng tôi,
Đi nào, chúng ta xuống sàn nhảy thôi.
Georgia, Frederico, Alan và tôi kéo nhau xuống cầu thang. Tiếng trống ngày càng rộn rã, dồn dập. Cả sàn nhảy như rung lên theo nhịp trống, biến thành một buổi biểu diễn thực sự.
Tất cả chúng tôi bắt đầu nhảy. Frederico và Alan cũng nhảy. Georgia và tôi lắc lư người, cố gắng lắc mông thật nhiều, nhưng samba không phải điệu nhảy chúng tôi có thể dễ dàng bắt chước được. Những vũ công xuất hiện, diễu hành bước ra. Có cả thảy mấy chục vũ công. Đám đông tách ra, tạo thành một khoảnh đất trống để họ nhảy qua. Tất cả bọn họ đều mặc đồng phục hóa trang của
đội
: trang phục đính xê-quin trắng - đỏ. Con gái nhảy trước tiên. Họ mặc váy đỏ nhỏ xíu, đi giày cao gót, nhảy rất nhanh, phần thân dưới di chuyển nhanh đến nỗi trông họ như rung lên, đầy quyến rũ. Cánh tay họ múa trong không trung, chân xoay theo điệu nhạc và mông lắc nhanh đến nỗi tưởng như có thể đánh được bơ.
Theo sau những cô gái trẻ đẹp, trong bộ váy nhỏ xíu và thân trên mặc bikini là những phụ nữ đứng tuổi hơn. Tất cả đều mặc đồ đỏ-trắng, chỉ khác là mặc váy dài ngang gối, áo ngắn tay và đội mũ. Họ đi ra theo hàng, đứng quanh các cô gái trẻ, hay chính xác hơn, họ đứng thành một vành đai bảo vệ chống lại những con sói có thể xâm nhập, ăn thịt những cô gái trẻ đẹp này.
Họ nhảy như những phụ nữ đã chứng kiến tất cả. Họ không còn phải lắc mông, khua tay, dù tôi chắc chắn họ đã làm xong nhiệm vụ của mình. Bây giờ thì họ diễu hành nhiều hơn. Tôi không biết phần đời còn lại của họ sẽ ra sao, và tôi cũng ghét phải tưởng tượng nó khó khăn thế nào, nhưng tôi biết ở thời khắc này, họ chính là trung tâm của buổi diễn. Họ như những con công đang múa trong trang phục đỏ-trắng, tự hào về bản thân, về địa phương và bài hát của họ.
Trong khi đó, Georgia, Frederico và Alan đi lấy bia. Khi đang xếp hàng, cách khá xa sàn nhảy, Frederico áp sát vào Georgia nói,
Em không cần phải tìm người hôn mình đâu, Georgia xinh đẹp ạ. Anh sẽ rất vui nếu được ngủ với em, bất cứ khi nào em yêu cầu.
Và lúc đó, anh chàng đã đính hôn Frederico đã hôn cô gái độc thân, đang hứng tình Georgia, trong khi Alan, ông anh trai yêu quý của Anna cười khùng khục và uống bia. Frederico thật quyến rũ, trẻ trung, đẹp trai và đậm chất Brazil. Ý nghĩ trả thù kì quặc của Georgia là tới Brazil, cướp ai đó khỏi tay vợ anh ta. Và giờ đây cô đã có cơ hội. Frederico chính là một Melea nam và anh ta cần cô. Georgia, dù còn xa lạ với chuyện hẹn hò, vẫn hiểu theo bản năng rằng một trong những nguyên tắc cốt lõi của việc sống độc thân đó là: Phụ nữ chúng ta phải làm chỗ dựa cho nhau.
Vì thế, Georgia nhẹ nhàng đẩy Frederico ra và bảo họ nên quay lại bữa tiệc. Đó là lúc Georgia trả lời được câu hỏi ai đang tìm kiếm phụ nữ ở Rio – thật buồn thay, câu trả lời lại chính là cô. Cô quay sang Alan, đặt ngay ngón tay lên mặt anh ta,
Còn anh. Thật đáng xấu hổ. Anh là anh trai cô ấy cơ mà.
Chúng tôi tụ họp lại khi gặp Flavia và Marco ở ban công. Nhà vua và nữ hoàng của trường samba đang nhảy giữa trung tâm đám đông phấn khích. Ông hoàng mặc bộ vét trắng, đội mũ trắng, còn nữ hoàng mặc áo dài đỏ, đội vương miện. Đám đông vẫy cờ xung quanh họ trong khi nhảy tách nhau ra, rồi lại nhập lại, tay trong tay.
Ngay lúc ấy, có thứ gì đó được ném lên không trung từ bên dưới lên. Tôi không nhìn rõ là thứ gì, nhưng thấy Flavia ôm mặt, suýt ngã ngửa ra sau. Caroline đứng ngay đó, níu tay Flavia lại, hỏi xem chuyện gì. Chỗ Flavia đứng có nguyên một lon bia. Ai đó đã ném lon bia về phía chúng tôi, không biết do vô tình hay ác ý. Nhưng dù thế nào thì Flavia cũng bị ném trúng mặt. Caroline đỡ cô ấy ngồi xuống ghế. Tôi thấy một Flavia cứng rắn, giọng trầm đang bặm môi cố gượng cười để không bật khóc.
Mọi người đều không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra, trong khi mắt Flavia bắt đầu sưng lên. Caroline đi lấy một ít đá chườm, còn Georgia xoa lưng cho cô ấy. Anna vừa tới, trông thấy sự việc vội quỳ xuống, vén tóc Flavia lên. Nhưng Flavia chỉ vươn người, nhặt cái lon bia đã ném trúng mình, chườm lên mắt cho đỡ sưng. Marco đứng đó, chẳng giúp được gì mấy. Cô gái này, người anh không quen lắm, đang bị đau nhưng anh không biết phải làm gì hay vai trò của anh là thế nào. Thế nên anh chỉ biết đi loanh quanh, vuốt vuốt tóc. Sau khi đỡ sốc, Flavia bảo mọi người là mình không sao. Anna đề nghị cả nhóm rời khỏi đây. Chúng tôi quay lại chiếc minivan – Georgia, Flavia, Marco, Alan, Anna, Frederico và tôi.
Giờ đã là ba giờ sáng ở Rio nên hợp lý nhất lúc này là tới Pizzaria Guanabara, một quán ăn địa phương. Vừa bước vào, tôi thấy những người đàn ông và phụ nữ trưởng thành, ăn mặc lịch sự, chỉnh tề đang cùng nhau ngồi ăn pizza như thể giờ mới tám giờ tối. Một số người còn dẫn cả con cái theo.
Cả nhóm ngồi xuống trò chuyện, cố gắng chọc Flavia cười, trong khi cô chườm đá lên bên mắt sưng húp. Cô ấy thực là một người độ lượng đúng nghĩa, không một chút ca thán. Nhìn cô ấy, tôi cảm thấy mình đã học được thêm một điều nữa về việc làm thế nào để độc thân: Sẽ có đêm bạn bị ném một lon bia trúng mặt. Chuyện chỉ có thế thôi, và cách tốt nhất là không yếu đuối vì nó.
Flavia dần nép người vào Marco, tựa vào anh trong khi anh choàng tay ôm lấy cô. Cuối cùng anh cũng tìm được vị trí của mình, động viên cô ấy tựa vào mình, dang vòng tay che chở, khiến cô ấy có cảm giác được bảo vệ. Cô ấy có thể là cô gái cứng rắn nhất, lạnh lùng nhất Rio này, nhưng cô ấy đã bị thương, đã bị phục kích. Và dù có bao nhiêu cô bạn xúm lại giúp đỡ lúc ấy thì cũng không có gì làm cô ấy có cảm giác dễ chịu hơn một khuôn ngực rắn rỏi áp vào má cô cùng với vòng tay săn chắc bao bọc.
Chúng tôi đưa họ về nhà Flavia. Marco đỡ cô ra khỏi xe, vẫn vòng cánh tay dịu dàng ôm lấy cô. Một điều nữa về cuộc sống độc thân: Vào một đêm đen đủi, khi bạn là người bị ném lon bia trúng mặt, bạn sẽ không bao giờ biết ai có thể ở đó, sẵn sàng và muốn an ủi mình.
Khi Alan chở chúng tôi về khách sạn, lúc ấy chỉ còn lại hai người là Georgia và tôi. Georgia nhìn Alan nói, lần cuối cùng:
Anh thật đáng xấu hổ.
Cậu đang quan hệ với một thầy giảng ư?
Ruby bối rối. Cô và Alice được Serena mời đi ăn tối tại nhà hàng ở góc giao lộ Hai Mươi Tư và Tám. Thành thật mà nói, cả ba người đều cảm thấy hơi xấu hổ. Không phải bởi việc Serena thừa nhận có quan hệ với một thầy giảng, mà vì Serena trông giống một tín đồ Hare Krishna6 bạn chưa từng gặp ở các sân bay – và mọi người đều đang nhìn họ chằm chằm.
Ruby nói tiếp:
Không phải cậu vừa mới thề sống độc thân sao?
Và không phải là cậu vốn đã không quan hệ trước khi thề - ý mình là không bao giờ đó sao?
Alice hỏi tiếp, không được khéo léo cho lắm.
Tớ mới không quan hệ trong bốn năm thôi mà.
Ruby nhìn Serena đầy thông cảm. Alice vẫn không ngừng tra bằng được sự thật.
Ừ, cậu không quan hệ, cậu thề sống độc thân, rồi giờ lại quan hệ à?
Cũng không hẳn thế,
Serena biện minh.
Tớ đang yêu. Tớ có thể yêu một ai đó tớ gặp ở quán café, ở lớp hay ở trường – Chỉ là bỗng nhiên tớ lại yêu một người tớ gặp, một thầy giảng đạo. Chuyện này rất nghiêm túc đấy. Chỉ-có-thể-gặp-một-lần-trong-đời.
Cả ba người không biết phải nói gì về chuyện này. Họ vẫn cố lờ đi sự thật rằng mọi người đang nhìn Serena chằm chằm.
Được rồi,
Ruby nói,
Tớ nghĩ là tất cả linh mục và các bà xơ đều yêu nhau hết.
Alice uống một ngụm Diet Coka.
Và xem ra chẳng có gì ở đây là thật cả, phải không nào? Nó giống như một thứ tôn giáo chỉ tạo cho người ta đức tin thôi, phải không? Sẽ chẳng có ai buộc tội cậu, rồi cậu sẽ bị đầy xuống địa ngục hay đâu đó tương tự đúng không?
Đạo Hindu không tin vào địa ngục. Chỉ tin vào nghiệp chướng.
Alice bốc một miếng khoai tây.
Thế nếu cậu phá vỡ lời thề, cậu có nghĩ kiếp sau mình đầu thai thành con kiến hay con gì đó không?
Nhiều khả năng là gái điếm.
Serena nói, vẻ tội lỗi.
Alice cười phá lên.
Đúng đấy, có thể cậu sẽ trở thành loại gái đứng đường bẩn thỉu.
Serena chẳng thấy buồn cười.
Tớ gọi các cậu đến đây vì Julie đi vắng, mà tớ thì không có ai để nói chuyện cùng. Tớ đã đưa ra một cam kết nghiêm túc, và tớ nghĩ tớ đã lựa chọn sai rồi.
Các cô gái tỉnh cả rượu.
Alice hỏi,
Cậu đã bao giờ hỏi anh ta xem anh ta thấy thế nào chưa?
Serena ôm đầu.
Anh ấy thấy tội lỗi. Anh ấy thấy rất tồi tệ.
Ruby chen vào.
Anh ta có muốn rời bỏ nhà thờ không? Ý tớ là đền, hay cái gì mà cậu vẫn gọi ấy?
Anh ấy không rõ nữa. Anh ấy nói chuyện này chưa bao giờ xảy ra với anh ấy trước kia.
Alice bốc hai miếng khoai tây, nhét cả vào miệng.
Nếu đây thực sự là tình yêu thì hai cậu nên quên tất cả những chuyện khác và cứ yêu đi. Đó là tình yêu, là sự sắp đặt của Chúa. Đó là điều kì diệu. Những thứ khác chẳng quan trọng đâu.
Nhưng những thứ khác không hẳn là không có nghĩa lý gì cả. Rất nhiều người yêu nhau mà không thể đến được với nhau. Trong đạo Hindu, họ nói rất nhiều về toàn bộ thế giới này như thế nào, sự tồn tại này chỉ là ảo tưởng. Tớ có thể yêu bất cứ ai là người đầu tiên tớ ngủ sau bốn năm. Còn anh ấy thì đã làm thầy giảng tám năm rồi. Làm sao tớ có thể nói với anh ấy chuyện này khi chẳng có gì đảm bảo tình yêu của bọn tớ sẽ đi đến đâu? Chỉ yêu thôi thì chẳng có nghĩa lý gì hết.
Alice hi vọng Serena nói đúng. Cô hi vọng yêu không có nghĩa gì hết. Cô mong sự tôn trọng, lòng tốt và một chút Brad Pitt sẽ đem lại kết quả tốt đẹp cho cô và Jim. Có lẽ yêu chỉ là sự cuồng dại, mê đắm và ai có quyết định lớn của đời mình không nên dựa vào mỗi mình nó.
Ruby nhớ lại tất cả những người đàn ông cô đã nghĩ mình yêu: những người tình tuyệt vời và những người chẳng đi đến đâu. Giờ đây tất cả bọn họ chẳng có nghĩa lý gì với cô cả. Serena nói đúng. Chỉ là ảo tưởng. Trước khi Ruby kịp phát biểu, Alice đã nói.
Có lẽ cậu không nên làm chuyện gì quyết liệt lúc này. Nó mới chỉ bắt đầu, cậu chưa biết cái gì đang thực sự xảy ra giữa hai người. Cậu không muốn vội vàng quyết định.
Serena gật đầu, cảm thấy yên lòng.
Ừ, cậu nói đúng. Một kế sách hay đấy. Tớ nên đợi thôi.
Cả ba im lặng. Có điều gì đó khiến họ hài lòng, rằng ít nhất thì vấn đề này cũng có thể được giải quyết. Ruby nhấp một ngụm café, nhìn ra cửa sổ. Cô thấy hai thằng bé tầm mười ba tuổi, mặc đồ hip hop, chỉ tay về phía Serena cười nhạo. Ruby vội quay đi, vờ như không trông thấy gì.
Ở Rio
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, thấy Georgia đang nằm trên giường cô ấy, nhìn tôi chằm chằm.
Hôm nay tớ sẽ gọi trai bao.
Và chào buổi sáng với cậu.
Sao lại không? Tớ đâu phải đến sân bay trước tám giờ. Tớ còn rất nhiều thời gian.
Nói xong, cô ấy mở danh sách Trai Bao, tới trang đã đánh dấu và nhấc điện thoại lên. Không một chút ngần ngại, cô ấy bấm số. Bằng giọng nghe đúng kiểu doanh nhân, cô ấy hỏi có thể gặp Mauro vào lúc một giờ hay không. Cô ấy đưa địa chỉ khách sạn, số phòng chúng tôi, đồng ý mức giá năm trăm đô la và gác máy. Chúng tôi ngồi im lặng một lúc.
Rồi cô ấy cười phá lên.
Tớ không thể làm việc này đúng không? Tớ là một bà mẹ mà, vì Chúa.
Tôi thở phào.
Ừ, cậu không thể. Tớ mừng vì cậu đã bình tâm lại. Gọi lại cho họ đi.
Nhưng Georgia lại ngần ngừ.
Không, thực ra tớ nghĩ tớ vẫn sẽ làm thế. Tớ muốn biết mình có thích thú với việc ăn bánh trả tiền hay không. Hơn nữa, đằng nào thì chúng ta cũng đang ở Rio mà...
Tôi không thể tin nổi. Georgia thực ra vẫn đang định ngủ với người cô ấy thuê. Tôi thấy xấu hổ, lo lắng, bực bội và – tôi phải thừa nhận điều này – cũng thấy đôi chút ấn tượng nữa.
Buổi trưa, Georgia và tôi đã sẵn sàng cho buổi
hẹn hò
với Mauro. Chúng tôi thống nhất rằng tôi sẽ ở đó khi anh ta tới để chúng tôi có thể xem xem anh ta như thế nào trước khi để cô ấy ở lại một mình với anh ta. Một phần tôi cũng hi vọng cô ấy sẽ từ bỏ việc này trước khi anh ta xuất hiện. Chuyện này nghe có vẻ hơi điên rồ. Nhưng sau khi tìm trong vali đầy những bộ váy mùa hè, quần sooc, giày cao gót và đồ ngủ, cuối cùng quyết định cũng được đưa ra: quần bò và áo phông. Lý do là chúng tôi không muốn cô ấy trông có vẻ quá phấn khích vì việc này. Tôi muốn cô ấy mặc bộ đó, nếu kế hoạch không thành, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy mình ngớ ngẩn. Ý tôi là, còn gì tồi tệ hơn việc ngồi một mình trong khách sạn, mặc chiếc áo thiếu vải sau khi đuổi gã trai bao đi mà chưa kịp quan hệ với anh ta? Thế nên, theo chúng tôi, quần bò và áo phông là hợp lý nhất. Bởi vì cuối cùng thì chẳng phải như thế đáng năm trăm đô la đó sao? Cô ấy có thể quan hệ mà không phải bận tâm xem cô ấy trông thế nào.
Đúng một giờ, lễ tân báo có ông Torres tới gặp Georgia.
Cảm ơn. Làm ơn nói anh ta năm phút nữa hãy lên được không?
Georgia nói qua điện thoại rồi dập máy. Chúng tôi hét lên, bắt đầu chạy khắp phòng.
Chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ nói gì khi anh ta tới?
Tôi gào lên, nhảy vào ghế sofa.
Trước tiên, ta sẽ nói anh ta biết là cậu không ở đây, rằng chúng ta không định để anh ta phục-vụ-hai-người-trong-khi-chỉ-trả-tiền-một.
Làm sao cậu có thể nói thế, mà không... tớ không biết nữa!
Chuyện này thật điên rồ! Tớ có bị điên không? Tớ điên mất rồi!
Georgia nói, đi đi lại lại, cố gắng tự trấn tĩnh.
Rượu. Cậu cần uống một chút rượu! Sao chúng ta không nghĩ ra trước nhỉ?
Tôi chợt nảy ra ý kiến. Đoàn tàu đã lăn bánh, và tôi tò mò xem nó sẽ dẫn chúng tôi tới đâu.
Georgia phi như bay đến quầy bar nhỏ trong phòng. Cô ấy mở một chai rượu, đưa lên miệng tu. Rồi cô ấy đưa cho tôi. Có vẻ như tôi cũng cần phải uống.
Chúng ta sẽ nói chuyện gì bây giờ?
Georgia lo lắng.
Thường thì trong buổi hẹn đầu tiên, ta sẽ hỏi ‘anh làm nghề gì?’ ‘Anh thích công việc của mình không?’ ‘Anh sống ở đâu?’ Nhưng giờ thì tớ biết nói gì với anh ta đây?
Tôi nốc một hớp rươu chardonnay nữa.
Tớ không biết. Chỉ nói về Rio vậy. Hỏi anh ta vài câu về Brazil. Hỏi anh ta cái món mình rất thích hôm nọ, xem được gọi là cái gì. Cái món ăn giống cát ấy.
Rio và thức ăn. Được rồi!
Tôi đã uống hết cả chai rượu con, mở tiếp chai khác.
Tớ sẽ rót ra hai ly. Một cho cậu, một cho anh ta.
Được, được, đúng thế, phần mở màn rất hay.
Georgia vội lấy ra hai cái ly. Và rồi cô ấy dừng lại.
Đợi đã, nếu anh ta không uống thì sao?
Trai bao mà không uống rượu á? Cậu có nghĩ thế không?
Tôi vừa nói, vừa rót rượu vào ly. Tay tôi run lên.
Cậu nói đúng, nói đúng.
Georgia bày hai ly rượu lên quầy.
Giờ ta phải có kế hoạch. Ta cần có tín hiệu nếu một trong hai ta có ấn tượng xấu về anh ta.
Ừ, tớ hiểu.
Tôi vừa nói vừa đi đi lại lại.
Hừm, điệu nhảy samba thì sao? Tớ sẽ nói chúng ta đã đi nhảy samba và thấy rất thú vị.
Không được, nghe lạc quan quá. Tớ có thể bị bối rối và nghĩ cậu thích anh ta.
Ừ, thế còn ‘Chúng tôi đã đi nhảy samba và điệu này khó quá’ thì sao?
Chuẩn đấy, điệu samba, tồi tệ, nghĩa là anh ta rất tệ, hiểu rồi. Giờ nếu tớ có ấn tượng tốt với anh ta, và muốn cậu đi tránh đi thì sao?
Georgia lúc này đang ngắm mình trong gương, vuốt vuốt tóc. Cô ấy chạy ra chạy vào phòng tắm. Cô ấy lấy chai Listerine súc miệng.
Cứ thành thật thôi. Cứ nói là ‘Julie này, tớ nghĩ là cậu nên đi tới cuộc hẹn của cậu đi’.
Được, nghe ổn đấy.
Georgia, giờ đã quay vào phòng, uống một ngụm rượu lớn trong ly mình. Cô ấy nhăn mặt.
Eo, Listerine và chardonnay, ặc ặc.
Cô ấy lại chạy vào phòng tắm, nhổ ra, súc miệng lần nữa.
Nhưng nếu cậu muốn tớ đi, nhưng tớ lại có cảm giác không tốt về anh ta thì sao?
Thì sau khi tớ bảo cậu đi, cậu nói ‘OK, nhưng này, tớ nói chuyện riêng với cậu một chút được không?’ và sau đó ta sẽ ra hành lang nói chuyện.
Georgia trở lại phòng, uống tiếp một ngụm rượu khác. Lần này cô ấy không nhăn mặt nữa, tiếp tục uống.
Nhất trí, nghe có vẻ ổn rồi đấy.
Tôi không đi đi lại lại nữa.
Được rồi, tớ nghĩ là ta đã sẵn sàng.
Và như thể được ra hiệu, tiếng gõ cửa vang lên. Georgia và tôi như hóa đá. Rồi chúng tôi chạy đến với nhau, hớn hở bắt tay.
Tớ sẽ mở cửa.
Tôi nói, tràn đầy khí thế. Tôi tiến tới, cầm lấy tay nắm cửa. Trước khi mở ra, tôi quay lại nhìn Georiga. Cả hai chúng tôi làm bộ hét lên với nhau theo kiểu kịch câm. Tôi mở cửa ra.
Anh ta đứng đó, Chàng Hẹn Hò Bí Ẩn của chúng tôi. Mauro. Tôi không biết gì nhiều về những chàng trai Brazil này, nhưng anh ta có nụ cười rạng rỡ khiến bạn ngay lập tức phải sững sờ. Anh ta có thể từng là một ngôi sao phim truyền hình, với chiếc mũi nhỏ gọn, mái tóc cắt ngắn có bôi chút dầu bóng. Anh ta còn trẻ, khoảng hai mươi bảy tuổi. Trùng hợp ở chỗ anh ta cũng mặc quần bò và áo phông. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là, Không phải dân đồng tính, cũng không phải tên giết người hàng loạt. Ý nghĩ thứ hai là câu hỏi, Sao lại có người đẹp trai như anh nhỉ... Nhưng thay vào đó tôi nói,
Chắc anh là Mauro. Mời vào.
Anh ta mỉm cười, bước vào phòng. Georgia nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt, rộng đến nỗi tôi tưởng da cô ấy có thể bị rách ra. Để tránh bất kỳ sự hiểu nhầm nào, tôi nói luôn,
Tôi phải đi bây giờ. Tôi chỉ muốn chào anh và đảm bảo mọi chuyện... ổn thỏa.
Mauro gật đầu.
Vâng, mọi chuyện đều ổn cả. Tất nhiên rồi.
Georgia lại gần, tay cầm một ly rượu. Tôi có thể thấy hai tay cô ấy đang run lên.
Anh có muốn một ly không?
Giọng cô ấy nghe có vẻ bình tĩnh hơn tay.
Vâng, cảm ơn.
Anh ta cầm ly rượu, nói.
Chúng ta ngồi xuống nhé. Cứ thư giãn.
Cả hai chúng tôi ngay lập tức ngồi xuống giống như những con rối rất biết nghe lời. Georgia và tôi ngồi trên tràng kỷ, còn Mauro ngồi trên chiếc ghế ngay bên tay phải Georgia. Tôi nhận ra một điều rằng giữa những lo lắng của chúng tôi, chúng tôi đã quên mất một điều rất quan trọng: đây có lẽ là lần đầu tiên chúng tôi làm việc như thế này, nhưng hoàn toàn không phải lần đầu tiên của anh ta.
Các bạn đã tận hưởng Rio thế nào rồi?
Anh ta vui vẻ. Khi Georgia kể về bãi biển, Lapa hay bất cứ thứ gì cô ấy đang nói, tôi cố gắng tìm hiểu Mauro. Anh ta trông chẳng có vẻ gì ghét cái nghề này. Cũng không giống dân nghiện ngập, hay có mấy gã cao lớn mặc áo lông, đội mũ phớt đang đợi anh ta phía dưới để tẩn anh ta một trận và cướp tiền. Dường như anh ta khá hài lòng khi ở đây với chúng tôi. Có thể anh ta nhận ra: Georgia khá xinh đẹp, thậm chí cả trong bộ quần jeans áo phông. Cũng có thể anh ta thích làm tình với phụ nữ. Tại sao lại không làm tiền từ việc ấy? Nhưng làm thế nào anh ta có thể làm chuyện đó với tất cả các phụ nữ nhỉ? Đây không phải việc bạn có thể giả bộ như thật được. Với những phụ nữ không hề quyến rũ anh ta buộc phải gặp thì sao? Phải chăng anh ta cất một hộp Viagra ở đâu đó? Có quá nhiều câu hỏi, tôi không thể nhịn nổi.
Mauro này, nói tôi nghe đi. Anh có thích công việc này không?
Georgia nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt mở to của cô ấy cố gắng ra hiệu bảo tôi câm miệng lại.
Mauro chỉ mỉm cười. Một lần nữa, có lẽ đây không phải lần đầu tiên anh ta gặp phải loại phụ nữ ồn ào như tôi.
Có, tôi rất thích. Không dễ gì kiếm sống ở Rio, và tôi thì rất yêu phụ nữ,
Anh ta lịch sự trả lời. Tôi nhìn anh ta một lần nữa. Anh ta vẫn tạo cảm giác an toàn cho tôi. Nhưng vẫn có điểm gì đó ở anh ta tạo cảm giác hơi ngờ ngợ trống rỗng. Trống rỗng.
Tôi cố nói thêm,
Rất khó để anh ngủ với những phụ nữ... anh biết đấy... không được quyến rũ cho lắm phải không?
Mauro nhướn mày, lắc đầu.
Không phụ nữ nào lại không quyến rũ khi cô ấy được hài lòng.
Cứ cho đây là dòng đầu tiên trong cuốn Sách Giáo Khoa Về Trai Bao đi, nhưng thực sự nó đã có hiệu quả. Điều tiếp theo tôi nghe được là
Julie, chẳng phải cậu có hẹn à?
Tôi quay sang nhìn Georgia, đang cố gắng ra hiệu cho tôi biến ra cửa. Phụ nữ thực sự cũng dễ dãi như đàn ông khi họ sắp khơi gợi ham muốn. Nhưng thay vì một màn khiêu dâm, chúng tôi chỉ cần một người đàn ông nói dối rằng dù thế nào đi nữa thì chúng tôi vẫn rất đẹp.
À ừ, tất nhiên rồi, tớ phải đi đây.
Tôi đứng dậy. Mauro cũng đứng lên. Anh ta được huấn luyện rất tốt.
Rất vui được gặp cô.
Tôi lấy ví, nhét vào túi áo khoác nhỏ rồi ra cửa. Tôi quay lại nhìn Georgia. Cô ấy đang vẫy tay chào tôi, cười toe toét. Tôi biết cô ấy sẽ ổn. Có khi còn hơn cả ổn ấy.
Tôi quyết định đi bộ ra biển giết thời gian. Từ bãi cát, tôi trông thấy xa xa hai ngọn núi màu xanh cân đối nhô lên khỏi mặt đại dương. Hai ngọn núi có thể sánh với cặp mông của phụ nữ Brazil.
Tôi không thể không để ý đến nó. Thậm chí những ngọn núi còn có bộ mông đẹp hơn tôi.
Đi bộ dọc bãi biển, tôi nghĩ tới Thomas, về khoảng thời gian chúng tôi bên nhau. Có lẽ tôi đã tưởng tượng ra tất cả, mối liên hệ, sự lãng mạn. Khi đi ngang qua những phụ nữ mặc bikini hai mảnh, với bộ mông phô ra, tôi cố gắng soi xem liệu có chút mỡ thừa nào không. Không một chút nào hết.
Tôi đi dạo, ngắm nhìn tất cả những thân hình hoàn hảo, nuột nà kia. Tôi thầm hỏi không biết lý do Thomas không gọi cho tôi có phải vì đống mỡ thừa của tôi hay không. Anh ấy hẳn đã ngủ với tôi vì cảm nhận thấy mối liên kết. Nhưng rồi sau đó, khi nhớ đến những thứ khủng khiếp anh ấy thấy và đã chạm vào, anh ấy đã nghĩ lại. Tôi ngồi xuống cát, tự hỏi khi nào chuyện này mới chấm dứt. Tới khi nào tôi mới cảm thấy mình thực sự tuyệt vời theo đúng con người mình đây? Thật khó có thể đòi hỏi một mình tôi tự yêu bản thân mình. Những phụ nữ bình thường luôn muốn đàn ông nói với họ rằng họ thật xinh đẹp, quyến rũ và tuyệt vời; chúng tôi chỉ muốn vậy thôi. Bởi vì mỗi ngày thế giới này lại nói với chúng tôi rằng chúng tôi chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ mảnh mai, chưa đủ giàu có. Thật khó hi vọng chúng tôi sẽ cảm thấy tốt hơn về tất cả những chuyện đó chỉ với một đôi lời nhận xét và một cặp nến. Nhưng khi tôi bắt đầu phát ngán với sự vô nghĩa của việc ngồi than thở và tuyệt vọng, tôi chợt nhớ ra một chuyện: Paulo đã đưa tôi số điện thoại của anh.
Tôi gần như quên đi mẩu thông tin thú vị này. Giống như một người tóm được phao bơi, tôi chộp lấy điện thoại, lục tìm số của anh. Tôi ấn số gọi. Tôi không thể kìm lại. Rốt cuộc thì đây là Rio mà. Và Thomas cũng chẳng hề gọi cho tôi.
Rồi tôi nhớ ra Paulo không biết nói tiếng Anh. Tôi quyết định gửi tin nhắn, để nếu có ai đó biết tiếng Anh quanh đấy, họ sẽ giúp anh dịch. Tôi soạn tin,
Chào Paulo. Anh có thể gặp tôi hôm nay không?
Sau đó tôi gấp điện thoại lại, tự hỏi không biết chuyện đang diễn ra với Georgia thế nào.
Ta có thể phân biệt được không? Ngủ với trai bao, với một người đàn ông đã có gia đình và cuộc tình một đêm. Đây có phải cách để sống độc thân không? Trước khi tôi có thể cân nhắc kỹ việc này thì điện thoại rung lên, báo có tin nhắn. Là Paulo. Anh nói mười phút nữa anh có thể gặp tôi ở khách sạn. Như Thomas từng nói,
Em phải nói Có với cuộc đời này.
Và một trong những điều tuyệt nhất của cuộc sống độc thân là bạn phải chấp nhận cuộc sống thường xuyên như bạn thích thế.
Tôi phi như bay về khách sạn, dùng thẻ tín dụng thuê thêm một phòng. Tạ ơn Chúa, họ còn một phòng trống. Tôi nhắn cho Paulo số phòng mới, và anh xuất hiện ngay. Tôi mở cửa. Ánh mắt anh sáng rực.
Chào Paulo!
tôi nói, không biết anh có thể hiểu được chừng nào. Nhưng trước khi tôi kịp nói gì thêm, anh đã vòng tay ra sau lưng rồi hôn tôi. Lưỡi anh mềm mại như lông vũ, chầm chậm, nhẹ nhàng chạm vào lưỡi tôi. Chúng tôi đứng đó, như đóng băng lại khi bờ môi và lưỡi chạm nhau. Như thể mọi sự tập trung của anh chỉ dồn vào nụ hôn, đảm bảo lưỡi anh không chuyển động sai sót một chút nào. Chúng tôi đứng giữa phòng khoảng mười lăm phút, chỉ hôn nhau say đắm. Anh thực sự là người hôn điêu luyện nhất mà tôi từng có đặc ân được chạm môi.
Rồi anh ôm lấy eo và nhấc bổng tôi lên. Anh vừa bế vừa hôn tôi, khiến tôi cảm thấy mình thật bé nhỏ. Mỏng manh. Anh đặt tôi nằm xuống, bắt đầu hôn cổ tôi, thật nhẹ nhàng. Anh vuốt ve đầu tôi, tóc tôi, mát xa vai tôi trong khi vẫn hôn nồng nhiệt. Anh nhẹ nhàng xoay người tôi lại, vén mái tóc lên, hôn gáy tôi, giữ cho hai cơ thể thật gần gũi. Đôi tay anh chầm chậm xoa ngực, sờ xuống eo và lần vào trong lớp áo phông của tôi. Tôi quay đầu lại phía anh. Anh ngả người hôn tôi, trong khi tay vuốt ve hai bầu ngực. Tay trái anh chầm chậm di chuyển xuống chân, qua đùi tôi. Anh luồn tay vào trong chiếc váy dài, rộng của tôi, nhẹ nhàng vén nó lên. Hơi thở chúng tôi gấp gáp hơn. Tôi hổn hển trong khi anh luồn tay vào giữa hai chân tôi. Tay phải tôi đặt lên bàn, cố giữ thăng bằng trong khi anh đè lên người tôi. Anh nâng chân trái tôi tựa vào chiếc ghế cạnh bàn. Tay trái tôi vòng ra sau, xoa mông, đùi anh. Những ngón tay anh lần giữa hai chân tôi, tìm kiếm, khám phá. Tôi thở gấp hơn. Anh lấy hai tay từ từ cởi váy và quần lót xuống dưới chân tôi. Tôi nhấc chân ra khỏi chiếc váy, trong khi anh cởi áo phông qua đầu tôi. Rồi anh cũng cởi áo. Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp, mịn màng của da thịt anh chạm vào da thịt tôi. Tôi muốn quay lại, xoa tay mình khắp ngực anh, vòng tay ôm eo anh và nhìn ngắm khuôn mặt anh, nhưng tôi không dám cử động.
Rồi như thể người đàn ông này chưa đủ tài tình, anh thọc tay vào túi sau quần sooc, lấy ra một cái bao cao su. Tâm trí tôi sẵn sàng cảm thấy kinh sợ trong khoảnh khắc chúng tôi phải tách rời nhau, ai đó lẩm bẩm điều gì nghe như
Anh có một... không?
Ta có nên lấy một... không?
Nhưng tôi cảm thấy yên lòng. Paulo là một người đàn ông lịch thiệp, một ngôi sao khiêu dâm nghiệp dư. Anh lấy chiếc bao cao su ra, xé vỏ rồi đeo vào.
Tôi tưởng tượng ra có nhiều phụ nữ thực sự rất giỏi trong tình huống đeo bao cao su này; từ việc xé vỏ, mở bao ra, đeo vào cho người đàn ông đang ngồi chờ họ. Nhưng tôi thì không. Từ quãng ba mươi lăm tuổi, bao cao su khiến tôi có dấu hiệu bị mất hưng phấn khi quan hệ. Tôi không biết liệu có phải là do bạn tình của tôi, hay do tôi có vấn đề gì, nhưng mỗi khi chiếc bao cao su được lôi ra là tôi lại sợ. Sau một số lần bất hạnh ấy, tôi đã tránh không động đến chúng. Tôi vẫn sẽ dùng chúng, dĩ nhiên rồi, nhưng tay tôi sẽ không chạm vào nó nữa. Đó là việc của đàn ông. Anh ta sẽ phải tự chịu trách nhiệm cho việc để mình đánh mất hưng phấn. DÙ THẾ NÀO THÌ Paulo vẫn hưng phấn, đeo bao cao su, thằng bé vẫn cương cứng và nhẹ nhàng đưa được nó vào trong tôi. Đầu anh áp bên tôi, tay, vai, hai bắp tay anh ôm trọn lấy tôi. Anh thì thầm vào tai tôi
Em đẹp lắm.
Rồi anh hôn tai tôi. Lưỡi anh từ từ liếm dái tai, hơi thở nóng hổi của anh kích thích tôi. Tay phải anh lại lần vào giữa hai chân tôi, kích thích đúng điểm nhạy cảm, lưỡi anh khiến tôi sởn gai ốc, và anh vẫn ở bên trong tôi, nhịp nhàng, chà sát, thật hoàn hảo. Tất cả cùng kích thích một lúc, cảm ơn anh lắm. Tôi cảm giác như mình được thỏa mãn hưng phấn khắp cơ thể, theo ba cách khác nhau khi được vuốt ve, hôn hít, nhưng chỉ một mình anh chàng dễ thương này đang làm tất cả những việc này cùng lúc. Tôi rên rỉ, phát ra những âm thanh chưa từng có bao giờ. Anh không lỡ một nhịp nào khi cơ thể tôi quấn chặt lấy anh, từng cơn co bóp cực khoái. Tôi quay sang hôn anh say đắm. Anh nâng tôi dậy, bế tôi ra ghế bành. Anh ngồi xuống, để tôi cưỡi lên anh, vẫn giữ hai cơ thể hòa nhập làm một. Tôi muốn trao cho anh một phần thưởng. Tay anh ôm lấy hông tôi, đưa đẩy theo nhịp. Giờ thì đến lượt tôi phải làm gì đó. Tôi nhấp theo nhịp anh dẫn dắt, cố gắng giữ hai đùi thật linh hoạt – nếu bị căng cứng lúc này thì thật quá bất lịch sự. Tôi thấy mắt anh nhắm nghiền, anh đang dồn tất cả tập trung để lên đỉnh. Nhưng sau đó anh ngước lên, kéo tôi sát về phía anh, hôn tôi, hai tay ôm lấy tóc tôi. Chúng tôi cùng nhấp đều đặn, với cánh tay tôi ôm cổ anh, hôn cuồng nhiệt, thở hổn hển, tới khi anh bất ngờ bấu lấy hai tay vịn ghế, kéo hai chân tôi quấn chặt quanh người anh rồi đứng dậy. Anh ôm tôi, đi lại phía giường, đặt tôi nằm xuống. Trong tích tắc, tôi thấy rối loạn. Liệu tôi có đang làm đúng không? Liệu tôi có sai nhịp không? Đôi khi, ở tư thế ngồi trên, thật khó để có thể làm đúng... Tôi gạt phắt ý nghĩ đó đi khi anh đè lên tôi, chân tôi quắp chặt người anh. Mắt anh mở ra nhìn sâu vào mắt tôi trong chốc lát. Anh mỉm cười rồi hôn tôi. Anh đang hoàn toàn chủ động, biết chính xác phải chuyển động ra sao để lên đỉnh. Anh rên rỉ bằng tiếng Bồ Đào Nha:
Chúa ơi, Chúa ơi!
Anh nằm vật sang một bên. Tôi xoay lại nhìn anh. Chúng tôi dịu dàng hôn nhau, chân và tay vẫn quấn lấy nhau không rời. Sau hai mươi phút ân ái, anh thì thầm vào tai tôi,
Anh phải đi bây giờ.
Và chừng ba phút sau, anh mặc quần áo, hôn tạm biệt tôi. Anh dịu dàng,
Anh thích em,
và rồi anh đã trở thành quá khứ. Tôi nằm trên giường, ngẫm xem mình cảm thấy thế nào về tất cả chuyện này, nhưng tôi không có thời gian trầm ngâm nữa, vì Georgia gọi di động cho tôi. Giờ đã đến lúc an toàn để quay về phòng chúng tôi. Phải rồi, chẳng phải chúng tôi là những người hiện đại đó sao, tôi tự nhủ.
Khi tôi quay lại, thật may mắn là chiếc giường đã được xếp gọn gàng. Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy vừa có cuộc mây mưa ở đây. Georgia đã gói ghém xong đồ đạc, sẵn sàng lên đường ra sân bay.
Chào, Julie.
Cô ấy gọi, không để lộ điều gì.
Chào.
Tôi ngồi xuống tràng kỷ. Tôi quyết định hỏi, không cần để ý tứ.
Chuyện thế nào hả?
Georgia ngồi ở ghế bành, trầm ngâm nghĩ về chuyện vừa qua trong hai phút.
Tớ phải nói là thực sự ăn bánh trả tiền cũng không tệ đâu.
Georgia trông không có vẻ gì khác. Tôi nhận ra đó là một dấu hiệu lạ, như thể việc ăn bánh trả tiền bằng cách nào đó ngay lập tức phải để lại ấn tượng trên nét mặt ai đó. Nếu đúng như thế thì hẳn sẽ có rất nhiều bà vợ đệ đơn xin ly dị trên khắp nước Mỹ mất. Dù thế nào, tôi vẫn đợi câu trả lời của cô ấy.
Chuyện rất tuyệt. Thực sự rất tuyệt.
Ừ, kể cho tớ nghe đi!
Được rồi, được rồi.
Georgia đang rất nghiêm túc, như thể một phi hành gia đang thuật lại cảm giác đi bộ trên cung trăng vậy.
Anh ta thật tuyệt trên giường. Như một chuyên gia thực thụ. Anh ta có thể cương cứng rất lâu. Anh ta khỏe lắm. Kéo mình đi khắp phòng ấy. Chuyện đó khiến mình thực sự thấy thỏa mãn lắm.
Chà, nghe hay đấy.
Tôi nói.
Thế là tốt rồi. Cậu có hạnh phúc vì đã làm thế không?
Georgia ngập ngừng.
Có. Tớ thấy vui. Ý tớ là cảm giác thỏa mãn sinh lý hoàn hảo.
Cô ấy đứng dậy, đi lại phía tấm gương trên bàn. Cô ấy cầm thỏi son trên bàn, bắt đầu tô môi.
Và...?
Và... chính là nó. Đó là cảm giác thỏa mãn sinh lý trọn vẹn. Nếu tớ có một lời phàn nàn nào thì có lẽ là một chút hờ hững. Không quá lãnh cảm hay vô cảm. Hờ hững, như kiểu...
Như cậu đang làm tình với một gã trai bao.
Georgia cười phá lên.
Chính xác đấy. Như tớ đang làm tình với một gã trai bao.
Điện thoại vang lên. Taxi Georgia gọi đã đến.
Nhưng cậu biết không?
Georgia nói tiếp.
‘được thỏa mãn sinh lý trọn vẹn’ không phải là một cách tồi trước khi rời khỏi một căn phòng.
Tôi mỉm cười. Rốt cuộc thì cũng không quá tệ hại.
Giờ là lúc Georgia phải đi. Tôi tiễn chân cô ấy ra taxi, ôm cô ấy thật chặt. Tôi nghĩ sẽ thật tuyệt làm sao nếu vào xe cùng cô ấy và về nhà. Nhưng tôi không thể. Cô ấy đưa tôi một mẩu giấy.
Đây là số điện thoại của Rachel, em họ tớ ở Úc. Cô ấy rất vui tính và biết hết mọi người ở đó.
Gì cơ? Úc?
Chỉ là một ý tưởng thôi.
Cậu có người thân ở Sidney, Úc à? Xa quá.
Tớ biết, nhưng chẳng phải cậu có vé tới đó à?
Ừ, nhưng hình như hơi xa quá. Tớ không muốn bị hoảng loạn, hết Lexomil, rồi sau đó lại bay qua Nam Thái Bình Dương đâu.
Đây.
Georgia đưa tôi một túi nhựa nhỏ với vài viên thuốc trong đó.
Cầm vài viên Xanax của tớ đi. Chỉ để bổ sung cho Lexomil thôi. Rất hiệu quả đấy.
Nhưng tớ sẽ phải bay một mình. Sẽ là một chuyến đi rất dài.
Nhưng khi cậu đến đó, cậu sẽ biết cô em họ Rachel của tớ. Cô ấy sẽ giúp cậu bất cứ việc gì cậu cần.
Tôi nhìn xuống chiếc túi nhựa nhỏ. Tôi chắc chắn đã có đủ thuốc cho chuyến đi.
Ừ, tớ đọc được là ở đó đang thiếu đàn ông. Sẽ là một nơi thích hợp cho nghiên cứu của tớ.
Georgia nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nói với tôi bằng cái giọng đó.
Julie. Tiến lên.
Tôi tuân lệnh ngay lập tức.