Nguyên Tắc 4: Thả Nổi Cảm Xúc
-
Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?
- Liz Tuccillo
- 11453 chữ
- 2020-05-09 02:16:54
Số từ: 11440
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
(Dù Không Thể Biết Khi Nào Bạn Nên Làm Thế và Khi Nào Chuyện Sẽ Kết Thúc Trong Thảm Họa)
Alice luôn tự hào mình hiểu rõ New York như thế nào. Cô có thể là một hướng dẫn viên du lịch cho cả thành phố rộng lớn này, từ Bronx tới Staten Island, bởi vì cô tường tận những ngóc ngách ở nơi này hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng đó là trước khi cô có bạn trai. Chỉ sau khi đó, cô ngộ ra rằng có cả một New York khác biệt ở ngoài kia đang tồn tại chỉ dành cho các đôi lứa. Trong những năm tháng hẹn hò quá khứ, Alice đã bắt mối với những quán bar, những hộp đêm, nhà hàng, những sự kiện thể thao thú vị nhất thành phố phải có. Nhưng vì cô chưa từng có một người bạn trai, thế nên vẫn còn nguyên một mặt khác của thành phố New York mà cô chưa được bước chân tới.
Lấy ví dụ như vườn hoa Brooklyn Botanic Garden, nơi cô đến cùng Jim. Được rồi, anh không phải bạn trai đúng nghĩa của cô; chuyện chỉ kéo dài có hai tuần thôi. Nhưng sau ngày hẹn hò đầu tiên, cô đã quyết định để anh mê mẩn cô trong suốt thời gian hai người cùng thích thú tận hưởng. Họ đã bắt chuyến tàu số 2 đến Brooklyn, tay trong tay đi dạo qua gian hàng triển lãm nhiệt đới và bảo tàng bonsai. Thật tuyệt vời làm sao. Họ dừng lại một chút trước một bài nói chuyện nhỏ về đề tài cây bạch quả vàng.
Một người phụ nữ tóc bạc nhỏ nhắn đang phát biểu trước đám đông về cách phân biệt cây bạch quả với cây hạt trần bằng những chiếc lá hình dẻ quạt và có hai thùy. Alice bắt đầu nghĩ về bốn ngày vừa qua với Jim. Họ đã khám phá những điểm hẹn thú vị của các cặp đôi khác, ví dụ như bảo tàng thiên văn Hayden Planetarium vào ngày thứ Sáu đầu tiên trong tháng (ngày nó mở cửa rất muộn), Vườn thú Bronx (ai lui tới mà lại không đi cùng một đứa trẻ hay bạn trai chứ?), và sân trượt băng ở khu giải trí Chelsea Piers (Alice vẫn luôn muốn đến đây nhưng chưa dụ được ai đến cùng). Và giờ đây, cô đang ở vườn hoa Brooklyn Botanic Garden để nghe thuyết giảng về các loại hạt hai thùy.
Thật dễ chịu
, Alice thầm nghĩ. Có đôi có lứa thật dễ chịu
.
Bài phát biểu kết thúc, họ đi dạo xuống một con đường mòn trải đầy lá rụng. Jim nắm lấy tay Alice. Một cảm giác hân hoan trào dâng trong lòng cô. Cô chợt thấy cũng chẳng làm sao nếu như bàn tay ấy nối với cánh tay của Ted Bundy1 – cảm giác nắm tay thật là tuyệt. Nắm tay ai đó nghĩa là bạn thuộc về họ. Không hẳn là mối gắn bó sâu đậm không thể rời bỏ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, bạn thực sự gắn kết với người ấy. Đi dạo bên nhau trên con đường mòn, Jim nói,
Cuối tuần tới mình nên đi hái táo.
Hay đấy,
Alice vui vẻ.
Hai người đi về phía ao nước kiểu Nhật. Không khí thật mát mẻ trong lành. Những tia nắng đang sưởi ấm vạn vật. Một ngày thu tuyệt đẹp. Họ ngồi xuống dưới chân một ngôi chùa nhỏ, ngắm ao nước. Với những ai nghĩ cô biết mọi thứ cần biết về chuyện hẹn hò, Alice thực sự sốc khi khám phá ra khoảnh khắc tuyệt vời cô đang có với một người cô không quá si mê. Cô quyết định tự vấn bản thân lần nữa xem tại sao cô lại chưa yêu Jim. Anh quyến rũ. Cách cư xử không thể chê vào đâu được, một điểm Alice thấy rất quan trọng về sau, khi cô nhiều tuổi hơn. Jim rất hài hước, đôi khi có một chút ngờ nghệch, và cô luôn thích điểm ấy ở anh. Cô thực sự rất thích nụ cười của Jim. Anh cũng nghĩ cô là người hài hước. Anh ngồi nhích thêm một chút lại gần Alice. Cô tựa đầu vào ngực anh. Tuần trước, khi họ ngủ với nhau lần đầu tiên, cô đã thấy bớt căng thẳng khi phát hiện ra mình khá thích thú chuyện đó.
Nếu cô không thấy thế, có lẽ mối quan hệ điên rồ này sẽ chẳng đi đến đâu. Nhưng lần đó thật tuyệt. Rất ổn. Nếu có chút lo lắng rằng chuyện ấy chưa đủ nhiệt thì cũng còn cả một khoảng trải nghiệm khác chỉ dành riêng cho các đôi: sinh hoạt tình dục thường xuyên. Trải nghiệm của việc gắn bó mật thiết với ai đó về thể xác. Trải nghiệm cảm giác vô ưu khi mối liên kết trọn vẹn của sự hấp dẫn lẫn nhau, sự an toàn, và hoàn cảnh thích hợp (anh ấy không phải một gã họ Sở, không phải người yêu cũ mà bạn mình vẫn còn yêu, không phải bạn của bạn vì nếu chuyện hai người không tiến triển tốt thì sẽ chẳng phải thảm họa v.v...) cho phép hai người yêu nhau. Chẳng có gì tệ hơn khi xem lại danh sách hẹn hò của bạn, nhận ra mình chưa ngủ với ai suốt sáu tháng qua, và quãng thời gian ấy dường như chỉ tựa một ngày. Rồi sau đó sẽ là mối lo lắng sáu tháng nữa lại trôi qua trong chớp mắt, và bạn chưa được nếm trải cảm giác đụng chạm da thịt với ai đó. Với Jim, mối lo lắng đó giờ đã mất cân bằng, và nếu không phải một cuộc yêu vồ vập điên dại, điều rất tuyệt, thì cũng chẳng sao cả. Alice lý luận, vì nó là kiểu thông thường. Và điều đó còn hơn cả việc bù đắp cho những khao khát có lẽ đã bị bỏ quên.
Alice để ý thấy hai con rùa nhỏ đang bơi dưới ao. Chúng không phải loại rùa bạn nuôi trong một cái hộp với một cây cọ nhựa và cho ăn thịt băm viên. Hai con này to hơn, khỏe mạnh hơn, đang bơi trong một cái ao nhỏ nhưng với chúng dường như rộng vô bờ bến.
Cô không ngừng nghĩ về Jim, về tất cả những chuyện này tuyệt vời như thế nào, và cô thầm cầu Chúa để cô có thể yêu anh. Nhưng cô cũng biết phải ngừng lại một chút. Cô không bao giờ tự làm rối mình chỉ vì không thể đem lòng yêu một anh chàng tốt bụng cô gặp. Nếu Jim không phải tình yêu vĩ đại của đời cô, thì cũng chẳng có nghĩa Alice e sợ một sự ràng buộc, hoặc cô chỉ có thể thích những người chẳng có mảy may cảm xúc, hay bất cứ những lời nói vô nghĩa nào mọi người thích trút lên bạn. Nếu Jim không phải người ấy thì cũng chẳng phải lỗi do ai, đó là cuộc sống. Nhưng khi cô ngồi đó, nghĩ về những chuyện tốt đẹp hai tuần qua, cô cực kỳ mong ước rằng Jim có thể làm những điều tuyệt vời ấy thật lâu, thật lâu nữa.
Alice quay sang Jim, ánh mắt anh đang hướng về một khoảng không. Cả sáng nay anh hành động hơi kì lạ. Những cử chỉ tự nhiên mọi khi đều ẩn chứa một chút cảm xúc nho nhỏ. Chân trái anh cứ nâng lên hạ xuống, khiến cả băng ghế cũng rung theo. Alice đặt tay lên bên chân không chịu để yên của anh, hỏi xem có chuyện gì.
Anh chỉ hơi lo lắng thôi.
Sao thế?
Vì anh cần nói chuyện với em.
Tim Alice bắt đầu đập nhanh hơn. Đàn ông thường không nói thế này trừ khi có tin xấu hoặc là...
Anh chỉ muốn em biết rằng anh đang có quãng thời gian bên em, tuyệt vời hơn với bất cứ ai khác trong đời anh.
Tim Alice giờ còn đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp hơn bất kỳ ai trên hành tinh này khi đang định gạt bỏ hết ngượng ngùng để thú nhận tình cảm của mình.
Và anh chỉ muốn em biết rằng em là người phụ nữ của đời anh. Dù cho em muốn tiếp nhận chuyện này nhanh hay chậm, với anh cũng chẳng hề gì. Nếu em muốn mình cưới nhau vào tuần sau, anh sẽ rất hạnh phúc được làm điều ấy, còn nếu em muốn chuyện chúng mình tiến triển thật chậm, thật chậm, thì anh cũng sẽ sẵn sàng làm theo. Dù không hạnh phúc bằng, nhưng anh sẽ chờ được.
Alice nhìn thẳng vào mắt Jim. Thật khó có thể tưởng tượng có lúc nào trong đời trông anh lại dễ tổn thương hơn lúc này. Cô liếc nhìn cái ao, thấy hai con rùa nhỏ đang phơi mình tắm nắng trên một hòn đá. Cô quyết định để mình thả nổi cảm xúc.
Em cũng đang có một khoảng thời gian tuyệt vời. Em biết chúng mình chưa hiểu rõ về nhau lắm, nhưng em cũng muốn thử một lần xem sao.
Jim thở phào nhẹ nhõm sau khi nín thở tới ba phút rưỡi. Anh mỉm cười.
Tuyệt vời. Thật tuyệt vời.
Lúc này em thực sự không biết phải nói gì khác ngoài những lời đó. Có sao không anh?
Ôi, không, chắc chắn rồi, ổn mà. Tuyệt vời. Anh vui vì em đã không cho anh một đấm vào mặt và ném anh xuống ao.
Sao em lại không làm thế bây giờ nhỉ?
Alice dịu dàng. Họ hôn nhau. Cô cảm thấy hạnh phúc, an toàn và mãn nguyện. Bởi vì đôi khi, sau khi đã bơi lòng vòng trong một cái hồ tăm tối, được ngồi trên một tảng đá phơi mình tắm nắng thật là tuyệt.
Tới Rome
Mười phút nữa máy bay cất cánh. Tôi thở hơi gấp một chút. À, thực ra là rất gấp.
Thật kỳ lạ khi bạn chợt nhận ra mình có một điểm mới khá điên rồ về bản thân. Người ta nói càng nhiều tuổi, bạn sẽ càng sợ hãi và ám ảnh, nhưng vẫn bất ngờ khi bạn nhận ra phải thêm một điều nữa vào danh sách những việc Điên Rồ của mình. Tôi chẳng buồn bận tâm điều gì khi lên máy bay. Nhưng giờ đây, khi đang ngồi trên ghế, mỗi phút trôi qua, tôi lại thêm lo lắng hồi hộp. Làm thế nào để máy bay cất cánh được? Thứ gì giữ cho chúng không đâm sầm xuống mặt đất? Chẳng khiếp sợ lắm sao khi nhận thức được toàn bộ giây phút máy bay đang lao xuống mặt đất? Lúc ấy tôi sẽ nghĩ gì...? Và khi lý thuyết vật lý của chuyện bay trên không trung ngày càng không còn đáng tin cậy với tôi, khi tôi tin mình sẽ chẳng thể sống sót mà đến được Rome, tôi bắt đầu thấy sợ hãi. Tôi đổ mổ hôi, thở gấp gáp. Tại sao lại đúng vào lúc này cơ chứ. Tôi không rõ nữa. Tôi đã từng bay từ New York đến Paris, chẳng bận tâm chuyện gì. Một bác sĩ chuyên khoa có lẽ sẽ nói cho tôi biết tâm lý căng thẳng này là do chuyến đi liều lĩnh của tôi, đến một thành phố xa lạ, không một người thân thích; rằng tôi đang lên kế hoạch thực hiện toàn bộ chuyện
nghiên cứu
này ở Rome, nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu nó như thế nào. Cuối cùng, có lẽ điều đó nhắc tôi về việc mình đã bỏ việc, rời khỏi mái ấm của mình mà không thực sự có một kế hoạch tỉ mỉ. Mặc kệ lý do là gì, tôi nhận ra rằng: còn ai khác tốt hơn để nói chuyện vào thời khắc này hơn cố vấn riêng của tôi chứ? May mắn thay, tôi gọi được cho cô ấy.
Được rồi, Julie à, hãy nhắm mắt lại, hít thở thật sâu vào,
giọng Serena thật dịu dàng.
Hãy tưởng tượng một luồng ánh sáng trắng phát ra từ rốn cậu và tỏa ra quanh máy bay.
Tôi đang tưởng tượng.
Nó là thứ ánh sáng thanh bình, an toàn và bảo vệ. Nó đang lấp đầy khoang máy bay, cả bầu trời, rồi cả thế giới. Và cậu đang cảm thấy tuyệt đối an toàn.
Tôi bắt đầu thở chậm rãi. Tim cũng đập chậm hơn. Cách đó đang phát huy tác dụng. Tôi mở mắt ra. Thomas đang đứng ngay trước mắt.
À, chào cô, Cô Nàng Nhà Quê. Tôi nghĩ mình được sắp chỗ ngay cạnh cô đấy.
Cảm giác choáng váng chạy dọc sống lưng tôi. Công sức của Serena bị hủy hoại trong chốc lát.
Ừm... Serena à, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau nhé.
Được rồi, nhưng tớ đang định nói với cậu đây. Cậu nên đến Ấn Độ. Ý tớ là, sự duy linh, văn hóa của họ – mọi người đều nói rằng đến Ấn Độ thực sự là một trải nghiệm hiệu quả đấy.
Ừ, tớ sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Cảm ơn cậu nhé.
Không, thật đấy. Họ nói việc đó sẽ làm thay đổi cuộc đời đấy.
Được rồi. Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau. Tạm biệt, và cảm ơn nhiều nhé!
Tôi cúp máy, ngẩng lên nhìn Thomas, người đang tỏa ra thứ ánh sáng trắng độc đáo của riêng mình.
Anh đang làm gì ở đây thế?
Tôi quyết định đi cùng cô. Tôi nghĩ mình có thể giải quyết vài công chuyện ở đó.
Anh ta ra hiệu, muốn tôi đứng dậy để anh ta có thể ngồi xuống ghế bên cạnh. Tôi đứng lên giữa hai dãy ghế.
Tất nhiên là tôi không thường ngồi ghế hạng phổ thông,
Thomas vừa nói vừa nhích về phía ghế mình. Chúng tôi cùng ngồi xuống.
Nhưng tôi quyết định sẽ có một ngoại lệ.
Anh ta lúi húi mãi mới ngồi được xuống, ngó xung quanh.
Chúa ơi, mấy cái ghế này đúng là thảm kịch.
Anh ta quay sang nhìn tôi, lúc này vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện này là thế nào.
Tôi nhận được bản ghi kế hoạch của cô từ tay Steve. Hơn nữa, tôi cũng quen vài người ở Alitalia2.
Anh ta mỉm cười, nắm lấy cổ tay tôi. Tôi ngại ngùng, lấy một mẩu kẹo cao su bạc hà bỏ vào miệng nhai. Phi hành đoàn bắt đầu thông báo máy bay sắp cất cánh. Tôi cố gắng giấu những giọt mồ hôi đang vã ra cùng hơi thở hổn hển. Sẽ xấu hổ làm sao khi lần đầu tiên tôi bị khủng hoảng lại là ngay trước mặt Thomas kia chứ? Rồi sẽ có thêm cái biệt danh quý cô New York Kỳ Quặc, rồi thì New York Điên Rồ. Ý nghĩ chỉ lóe lên trong đầu tôi, không có nghĩa anh ta cần phải biết ngay lập tức. Trong lúc anh ta bận chỉnh chang chỗ ngồi cho đầu gối thoải mái, tiếp viên hàng không đi kiểm tra dây an toàn, tôi khẽ thổn thức. Thomas hoảng hốt.
Xin lỗi. Chỉ là tôi... Có chút chuyện đang xảy ra. Tôi hơi cảm thấy như mình sắp chết. Hay sắp chết đuối. Cảm giác vậy. Xin lỗi,
Tôi thì thầm.
Thomas rướn người lại gần tôi.
Chuyện này chưa từng xảy ra à?
Tôi lắc đầu.
Cô đang bị một dạng như khủng hoảng tâm lý phải không?
Tôi gật đầu.
Vâng, tôi cũng nghĩ thế.
Tôi bám chặt lấy hai tay vịn, vô tình lại gác lên tay Thomas. Tôi rướn người về phía trước, cố gắng hít lấy chút không khí.
Xin lỗi, mọi chuyện ổn chứ ạ?
Cô tiếp viên hỏi Thomas.
Vâng, tất nhiên rồi. Cô ấy chỉ đau bụng thôi. Cô ấy sẽ ổn thôi.
Tiếp viên vừa đi khỏi, Thomas vội lục túi xách của mình.
Julie, cô phải uống viên thuốc này ngay. Nào. Nó sẽ giúp cô bình tĩnh lại.
Tôi ngả mình ra sau, hổn hển,
Tôi không thể tin được là anh đang trông thấy tôi trong bộ dạng này. Thật xấu hổ quá.
Chuyện đó để sau đi. Giờ cô cầm viên thuốc này, nuốt nó đi. Đi nào, nhanh lên.
Thuốc gì đây?
Lexomil. Thuốc an thần của Pháp. Ăn nó như ăn kẹo ấy mà.
Tôi nuốt viên thuốc nhỏ màu trắng.
Cảm ơn anh nhiều.
Rồi tôi lại cố hít lấy một hơi nữa. Tôi bắt đầu thấy bình tĩnh trở lại.
Có lẽ cô nên ngủ một giấc.
Anh ta đặt tay lên đầu tôi.
Thật xấu hổ, hai ta sẽ không có cơ hội nói chuyện rồi.
Anh ta nói, đôi mắt xanh lấp lánh.
Bạn thực sự trở nên gần gũi với ai đó khi bạn ngồi cùng họ trên một băng ghế. Giống như bạn phải rất nỗ lực để không hôn họ.
Tôi thiếp đi.
Tôi tỉnh dậy khi Thomas gõ nhẹ vào mu bàn tay tôi, nói thứ giọng Pháp ngọt ngào,
Julie, Julie, đến lúc dậy rồi. Dậy đi nào.
Như phải nâng một quả tạ hai trăm cân, tôi nặng nhọc mở mắt ra. Tôi mơ màng thấy Thomas đứng giữa hai dãy ghế, trông thật điềm tĩnh, hơi thích thú trong khi một tiếp viên lượn lờ quanh anh ta.
Thưa ông, chúng ta phải rời máy bay. Ông phải đỡ cô ấy dậy thôi.
Lúc ấy tôi mới để ý là máy bay đã hạ cánh. Khoang máy bay chẳng còn hành khách nào. Tôi rên rỉ, đưa hai tay lên che mắt, tựa như che giấu vẻ xấu hổ trên mặt mình. Tại sao họ không để tôi tiếp tục ngủ tiếp cho rồi?
Thomas lịch sự dẫn đường cho tôi ra khỏi chỗ ngồi. Tôi cố gắng đứng dậy, với lấy túi xách, cố kéo mình ra khỏi chỗ này nhanh nhất có thể. Chúng tôi đi bộ qua rất, rất nhiều hàng ghế để ra đến cửa. Tôi hỏi Thomas,
Nói tôi biết chuyện này đi – ban nãy tôi có chảy nước miếng không thế?
Thomas bật cười, đáp,
Julie ơi, cô sẽ không muốn biết đâu.
Anh ta đỡ tôi bước ra cửa khoang máy bay.
Chiều muộn hôm ấy, tôi thức dậy trong một phòng khách sạn tư nhân kiểu Pháp. Tôi hơi bị mất phương hướng một chút. Vì vậy tôi ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một quảng trường với một công trình kiến trúc khổng lồ ở một bên – Đền Patheon. Tôi chẳng nhớ chút gì về việc đã đến đây như thế nào. Sau đó Thomas có nói với tôi rằng tôi đã đi qua cửa hải quan, bị nhầm là con nghiện thuốc, tất cả túi xách bị lục lọi kiểm tra, rồi ra khỏi đó bằng xe cảnh sát, nằm trong lòng Thomas. Cái thứ thuốc Lexomil đó không thể đùa được.
Tôi thấy một mẩu giấy trên bàn:
Tôi ở ngay tòa nhà kế bên, ngồi café với Lorenzo bạn tôi, khi nào tỉnh dậy thì sang đó nhé. Hôn cô, Thomas.
Tôi loạng choạng bước vào buồng tắm, chỉnh chang lại đầu tóc, ra khỏi phòng tìm Thomas.
Kế bên khách sạn là một quán café nhỏ, ngay quảng trường. Thomas đang ngồi với một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. Cả hai đang trò chuyện sôi nổi, tay chân múa may minh họa. Thomas thấy tôi, liền đứng dậy. Bạn anh ta cũng đứng lên.
Cô thấy thế nào rồi, nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng của tôi?
Thomas hỏi.
Tôi ổn mà. Hơi chóng mặt thôi.
Tôi sẽ gọi cho cô một ly cappuccino ngay đây.
Thomas vẫy vẫy một nữ bồi bàn. Cả ba chúng tôi ngồi xuống ghế.
Đây là bạn tôi, Lorenzo. Cậu ấy bị thất tình, đang kể cho tôi nghe mọi chuyện.
Lorenzo là một chàng trai Ý bảnh bao, đôi mắt to, ánh lên vẻ mỏi mệt. Anh ta cứ hất mái tóc nâu ra sau mỗi khi la lên việc gì đó. Hành động rất thường xuyên.
Thật tồi tệ, Julie ạ, tệ lắm. Tim tôi đang tan vỡ đây, cô không thể hiểu được đâu. Tan nát. Tôi như đang vỡ vụn ra vậy.
Anh ta lại hất tóc ra sau.
Tôi không thiết sống nữa. Tôi muốn nhảy từ nóc một tòa nhà nào đó xuống. Cô ấy vừa rời bỏ tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không còn yêu tôi nữa. Chỉ thế thôi. Nói tôi nghe đi, Julie, cô cũng là phụ nữ mà. Nói tôi nghe đi. Sao lại có thể như thế chứ? Làm sao một cô gái yêu mình lúc này, rồi ngay sau đó có thể hủy hoại mình chứ? Làm sao cô ấy lại không còn chút cảm xúc nào với tôi chỉ sau có một đêm cơ chứ?
Thật may là ly cappuccino của tôi được mang ra đúng lúc, vì tôi có thể nạp thêm chút cafein.
Ừm... tôi cũng không rõ nữa. Chuyện xảy ra quá đột ngột à?
Đúng thế đấy! Ba đêm trước, chúng tôi còn ngủ với nhau, cô ấy còn nói cô ấy yêu tôi lắm. Rằng cô ấy muốn cùng tôi sẻ chia hết quãng đời còn lại. Rằng chúng tôi nên sinh ba đứa con. Rồi ngay ngày hôm qua, cô ấy gọi tôi dậy và nói không còn muốn ở bên tôi nữa.
Hai người chung sống được bao lâu rồi?
Tôi hỏi.
Một năm. Một năm tuyệt đẹp. Bọn tôi đều thừa nhận là chưa từng có mối quan hệ nào tốt đẹp như thế này trước kia. Sao việc này lại có thể xảy ra chứ hả, Julie, cô nói đi. Chỉ mới ba đêm trước, cô ấy còn nói yêu tôi. Chỉ ba đêm trước thôi. Tôi không tài nào ngủ nổi. Không thể ăn nổi. Thật tồi tệ.
Tôi nhìn Thomas, tự hỏi tôi vừa dính vào chuyện gì đây. Như thể đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, Thomas bật cười,
Lorenzo là một diễn viên. Cậu ấy thích gây chú ý.
Không phải vậy, Thomas,
Lorenzo phản ứng.
Đây không phải chuyện tôi phóng đại. Đây là bi kịch thật đấy.
Bạn gái anh cũng là một diễn viên hả?
Không. Cô ấy là vũ công. Cô phải thấy thân hình cô ấy cơ. Thân hình đẹp nhất cô từng thấy. Bộ ngực hoàn hảo. Hoàn hảo. Cặp chân thẳng dài, như vẽ ấy. Cô nói xem, Julie. Sao chuyện có thể như này cơ chứ?
Thomas thấy tôi có vẻ choáng váng, quyết định xen vào.
Làm ơn đi Julie, cô phải giúp cậu ấy đấy.
Tôi vẫn phản ứng hơi chậm chạp do dùng thuốc quá liều, nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ nhanh nhất có thể.
Anh có nghĩ cô ấy đã gặp ai đó khác không?
Không thể nào! Chúng tôi để mắt tới nhau cả ngày cơ mà!
Anh chắc chứ? Vì có thể...
Không. Không đời nào. Tôi biết tất cả bạn bè của cô ấy. Bạn nhảy của cô ấy nữa. Không thể nào.
Cô ấy có bị rối loạn thần kinh không?
Không. Cô ấy hoàn toàn bình thường. Rất ổn.
Có thể,
tôi chậm rãi,
Cô ấy đã không yêu anh thật lòng chăng?
Lorenzo đập hai tay xuống bàn cái rầm.
Không! Sao có thể như thế được? Sao lại thế được?
Anh ta tha thiết chờ lời giải thích của tôi.
Nếu cô ấy không gặp ai khác, không bị rối loạn tâm lý, và cô ấy vừa thay đổi tình cảm với anh, thì rất có thể cô ấy đã không yêu anh thật lòng. Hoặc có thể đơn giản cô ấy không hiểu yêu là thế nào.
Phân tích kiểu Mỹ như thế này chẳng mấy tác dụng với Lorenzo. Anh ta nhún vai, đáp,
Hoặc có thể cô ấy đã hết yêu tôi rồi.
Anh nghĩ tình yêu đó chỉ thoáng qua rồi vụt mất như thế sao? Chỉ thế thôi sao?
Tất nhiên là tôi nghĩ vậy rồi, Julie à. Nó tìm đến ta, như phép màu, như một diều kì diệu, và rồi cũng sẽ ra đi nhanh chóng như vậy thôi.
Anh thực sự nghĩ tình yêu như một thứ cảm xúc bí ẩn có thể đến và đi như phép màu vậy sao?
Phải rồi, đúng thế. Đúng thế đấy!
Thomas lịch sự,
Tôi nghĩ cô sẽ gọi bạn tôi là một người lãng mạn.
Lorenzo vung cánh tay lên.
Còn cách sống nào khác nữa chứ? Julie, cả cô cũng không tin điều này phải không?
Ừm, không. Tôi nghĩ là không,
Tôi trả lời.
Cô nói xem. Vậy cô tin vào điều gì?
Thomas chen ngang.
Chuyện này giờ mới hay đây.
Lại là câu hỏi đó. Tôi đánh trống lảng, hớp một ngụm cappuccino. Tôi đã mất nhiều thời gian để phân tích tại sao mình lại bị cuốn hút bởi ai đó. Họ đã
ấn nút nào
trên người tôi, khiến tôi cần có họ trong đời. Tôi cũng dành khá nhiều thời gian để phân tích tại sao bạn bè tôi lại bị lôi cuốn bởi những kiểu đàn ông họ thấy hấp dẫn. Tôi chứng kiến họ thề thốt rằng đã tìm được tri kỷ, rằng họ chưa bao giờ cảm thấy như thế trước kia, và rằng đây là định mệnh – rồi sau đó họ chia tay với tri kỷ ấy còn nhanh hơn thời gian chuyển một cái ghế sofa. Tôi đã chứng kiến bạn bè mình kết hôn, những người bạn thông minh và điềm tĩnh. Rồi tôi sững sờ khi cuộc hôn nhân của họ đổ vỡ. Và chắc chắn tôi đã từng thấy những cặp đôi lố lăng vẫn sống bên nhau cả chục năm trời.
Còn tôi vẫn đang bận rộn với việc tìm kiếm tình yêu và vỡ mộng vì không thể tìm thấy. Tôi chưa từng tự định nghĩa nó cho chính mình. Vì vậy tôi đang ngồi tại quán café nhỏ này, trầm tư suy ngẫm.
Tôi nghĩ tôi không thực sự tin vào thứ tình yêu lãng mạn,
cuối cùng tôi cũng lên tiếng. Thomas nhướn mày. Lorenzo thì trông như thể vừa nhìn thấy ma vậy.
Vậy cô tin vào cái gì?
Thomas hỏi.
Tôi tin ở sự cuốn hút. Tôi tin vào sự đam mê và cảm giác đang yêu. Nhưng tôi không nghĩ điều đó nhất thiết phải là thật.
Thomas và Lorenzo dường như bị sốc.
Tại sao? Vì đôi khi chuyện đó không kéo dài à?
Thomas hỏi tiếp.
Vì hầu hết mọi lần đều không kéo dài. Vì hầu hết thời gian anh hướng về một người, anh muốn họ như thế nào, anh muốn bản thân anh ra sao, rất nhiều thứ chẳng liên quan gì tới người kia cả.
Tôi không hiểu,
Thomas nói.
Hình như chúng ta đang có một người rất hoài nghi yếm thế ở đây.
Đây thực sự là một thảm họa, thật đấy.
Lorenzo nói, lại vung hai tay lên trời.
Tôi nghĩ mình không hiểu gì cả.
Tôi bật cười.
Tôi hiểu! Tôi cũng không biết kiểu hoài nghi yếm thế của tôi cho tới lúc này là như thế nào!
Nhưng Julie này,
Thomas nhìn tôi lo lắng,
làm sao tình yêu có thể tìm thấy cô nếu cô chẳng hề tin nó?
Tôi thấy cả hai người nhìn tôi chằm chằm, lo lắng, và rồi... tôi bật khóc. Buồn cười làm sao. Một phút trước bạn còn là một phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, đang phát biểu về tình yêu và các mối quan hệ. Ngay sau đó, một người nói những câu chữ sắp xếp gọn ghẽ, và thế là không biết bằng cách nào, những lời ấy lại làm bạn tan nát.
Không! Julie. Ý tôi không phải như thế - không!
Thomas hoảng hốt.
Làm ơn mà, tôi không có ý gì cả đâu!
Tôi đưa tay lên ôm mặt.
Không, tôi biết chứ, đừng tự thấy có lỗi. Tôi không biết tại sao... chỉ là tôi quá... làm ơn. Đừng lo lắng về chuyện này. Thật đấy.
Nhưng khi nói vậy, nước mắt vẫn lăn dài trên má tôi. Lại một lần nữa, câu hỏi dường như luôn trực nhảy ra ngay vào lúc tôi ít mong đợi nó nhất. Sao bạn vẫn độc thân? Sao bạn không có tình yêu? Và giờ đây, ở Rome, đã có một câu trả lời: vì bạn không tin vào nó.
Tôi về phòng đây.
Tôi đứng dậy.
Thomas nắm tay tôi. Lorenzo nói to,
Không, Julie, thôi nào! Cô không thể trốn lên phòng khóc được. Như thế không thể chấp nhận được.
Thomas lịch sự nói thêm,
Làm sao ta có thể trở thành bạn bè nếu cô cứ trốn chạy mỗi khi cô xúc động chứ?
Tôi lại ngồi xuống ghế mình.
Tôi xin lỗi. Chắc tại thuốc Lexomil hay gì đó.
Thomas mỉm cười.
Ừ, chắc vậy. Cô thư giãn đi. Hàng thủ của cô bị hạ rồi.
Tôi quay sang Lorenzo, ngượng ngùng.
Tôi xin lỗi. Tôi không thường như thế này.
Anh ta nhìn tôi vẻ thích thú.
Ôi phụ nữ! Họ thật tuyệt diệu. Nhìn cô xem. Cô cảm nhận, cô khóc. Thay đổi nhanh thật đấy. Thật tuyệt! Thật tuyệt!
Anh ta hoa tay múa chân, cười phá lên. Tôi cũng bật cười theo. Thomas trông hạnh phúc chưa từng thấy.
Chúng tôi đến một nhà hàng khác để ăn tối. Tôi ăn món mỳ carbonara ngon nhất trong đời, với những miếng thịt lợn xông khói lớn. Không phải khoanh hay mẩu, mà thực sự là miếng (bạn nghĩ chuyện ấy không quan trọng gì nhưng với tôi thì có đấy). Đã đến giờ đi ngủ. Lorenzo về nhà, còn Thomas và tôi đi bộ về khách sạn. Chúng tôi đi qua những quảng trường tuyệt đẹp, đài phun nước Trevi Fountain, di tích Spanish Steps. Rome thật quá đỗi cổ kính, quá đẹp. Khó có thể nắm bắt được hết thành phố này. Chúng tôi về đến khách sạn. Thomas bước đến bên một chiếc mô tô có sẵn hai mũ bảo hiểm móc trên đó. Anh ta lấy một chìa khóa ra, mở khóa hai mũ và đưa cho tôi một cái.
Giờ thì,
anh ta tuyên bố,
cô phải được chiêm ngưỡng Rome bằng xe mô tô.
Anh lấy cái xe này lúc nào vậy?
Của Lorenzo đấy. Cậu ta có vài chiếc. Cậu ta cho tôi mượn trong lúc cô đang ngủ.
Tôi không thích mô tô. Chưa từng thích. Vì chúng thật nguy hiểm. Và cũng sẽ bị lạnh nữa. Tôi không thích bị lạnh một chút nào. Nhưng ý nghĩ muốn giải thích chuyện đó cho anh ta và dường như một lần nữa việc tỏ ra là một người Mỹ không ngượng ngùng, không lãng mạn, dễ hoảng sợ lại khiến tôi kiệt sức đến tận xương tủy. Thế là tôi đành cầm lấy cái mũ, trèo lên xe. Tôi có thể nói gì đây. Khi ở Rome...
Chúng tôi phóng rất nhanh, qua những tàn tích của thành Rome và khu hội trường La Mã. Chúng tôi lượn qua những con phố nhỏ xíu, chạy theo những con phố lớn, theo những con đường dẫn thẳng tới Quảng Trường Thánh Peter.
Tôi đang ở đây, ngồi trên một chiếc xe nguy hiểm phóng như bay, sau người cầm lái, thú thực mà nói thì anh ta đã uống vài ly rượu vang trong bữa tối rồi. Tôi thấy lạnh. Tôi thấy sợ. Quá nguy hiểm. Tôi hình dung chiếc xe tông vào đâu đó, Thomas mất lái khi vào cua, thân thể hai chúng tôi ngã văng ra đường. Tôi tưởng tượng vài nhân viên công vụ gọi cho mẹ tôi, báo cho bà sự tình đã xảy ra, mẹ và anh trai tôi sẽ phải đối mặt với nỗi kinh hoàng và đau khổ khi phải đưa thi thể tôi về nhà.
Sau đó, khi chúng tôi phóng về hướng khách sạn, chúng tôi lượn một vòng quanh Đại Hý Trường. Tôi mới nhận ra: không công trình nào ở nơi đây được bao bọc bởi tường, cổng, hay các tấm kính chắn. Chúng ở đó, không bảo vệ, chờ đợi để làm chúng tôi sững sờ, chấp nhận bị tổn thương bởi những tay vẽ graffiti, những tên phá hoại, hay lũ khủng bố lảng vảng xung quanh. Tôi thầm nghĩ, Nếu đây là cách mình từ giã cõi đời, thì cũng là một cách hay ho đấy. Và rồi tôi vòng tay ôm chặt Thomas hơn một chút, cố gắng tận hưởng từng khoảnh khắc tuyệt diệu ở thành Rome tráng lệ.
Chúng tôi về khách sạn. Thomas tháo mũ bảo hiểm và giúp cởi mũ tôi ra. Thành thực mà nói, không có gì kém hấp dẫn hơn việc đội trên đầu một cái mũ bảo hiểm. Chúng tôi đi bộ qua đại sảnh, vào trong thang máy. Đột nhiên tôi lại thấy gai người khi bị cuốn vào thế giới của những động lực, đạo lý, những ám chỉ và không biết Thomas sẽ ngủ đâu đêm nay. Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, Thomas mỉm cười.
Phòng tôi ở tầng bốn. Tôi không nhầm thì phòng cô ở tầng ba, phải không nhỉ?
Tôi gật đầu. Tôi đã cố nhớ chìa khóa phòng và số phòng mình. Thomas ấn nút tầng ba và tầng bốn. Cửa thang máy đóng lại. Cửa mở, Thomas lịch sự hôn lên hai má tôi,
Ngủ ngon nhé Julie yêu quý. Chúc cô ngủ ngon.
Tôi rời khỏi thang máy, đi dọc hành lang về phòng mình.
Ở Mỹ
Georgia biết chính xác mình phải làm gì. Dale sẽ đến trong vài phút nữa. Cô biết nguyên tắc quan trọng mà bất kỳ ai, kể cả người kém lãng mạn đến mấy, cũng phải biết rằng: luôn phải làm sao trông thật quyến rũ khi chuẩn bị gặp người cũ. Nhưng vào buổi sáng ngoại lệ như hôm nay, Georgia đã nói
mẹ kiếp.
Cô không có ý định tắm hay sấy tóc vì Dale. Mẹ kiếp hắn ta. Cô sẽ không tán tỉnh hắn ta làm gì. Mẹ kiếp. Hắn. Hắn cứ việc đến sống cùng con ranh vũ công samba của hắn.
Georgia và Dale sắp gặp nhau để bàn chuyện chính thức phân chia quyền giám hộ con cái. Không luật sư, không cãi vã. Hai người lớn không có vấn đề nào ngoại trừ việc chăm lo hạnh phúc cho con cái.
Cô mở cửa, Dale bước vào nhà trong bộ dạng, ờ thì, bảnh bao đấy, thật không may, nhưng mẹ kiếp. Việc đầu tiên anh ta làm khi đến là nhìn lên, thấy cửa thiết bị báo cháy đã mở và pin đã hết.
Chúa ơi, Georgia, cô vẫn chưa sạc pin cho bộ báo cháy à?
Chết tiệt, chưa, tôi đang định làm đây.
Cô không nghĩ chuyện đó quan trọng à?
Có chứ, nhưng gần đây tôi bận, anh cũng biết mà.
Anh ta lắc đầu.
Cô không nghĩ thứ đó cần phải được ưu tiên hàng đầu hả? Một bộ pin cho thiết bị báo cháy và máy dò carbon monoxide trong ngôi nhà có các con chúng ta?
Georgia biết việc này có thể bùng phát thành một cuộc cãi vã. Hay đây, một công dân New York có học thì không được cãi vã với người cũ của mình vì những thứ vớ vẩn. Nhưng cô cóc thèm quan tâm.
Nếu thích, anh có thể quay đầu ra cửa ngay bây giờ, đến cửa hàng tạp hóa, mua ngay pin về cho cái máy báo cháy và carbon monoxide trong ngôi nhà các con đang sống. Anh hoàn toàn được khuyến khích làm việc đó nếu anh thích.
Tôi sẽ làm thế sau khi ta nói xong chuyện, được chứ?
Được. Cảm ơn rất nhiều.
Cả hai đều hít một hơi. Họ bước đến bàn ăn, ngồi xuống. Im lặng.
Tôi lấy cho anh thứ gì đó uống nhé? Café? Hay sô-đa?
Tôi uống nước thôi.
Dale nói, trong khi đứng dậy khỏi ghế. Nhưng Georgia đang đứng chỗ tủ lạnh. Đây giờ là nhà cô, và Dale biết tốt hơn không nên đứng dậy tự lấy cho mình một cốc nước. Dale lại ngồi xuống. Cô rót một cốc từ máy lọc nước Brita, đưa cho anh ta. Anh ta nhấp một ngụm. Georgia ngồi xuống đối diện, đặt hai tay lên bàn, đan vào nhau. Cô cảm giác nếu cô cứ để tay như vậy thì mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát.
Như đã thỏa thuận, Georgia toàn quyền nuôi bọn trẻ và Dale sẽ gặp chúng bất cứ khi nào hai người đồng ý, và bất cứ khi nào Georgia cần thời gian nghỉ ngơi. Nhưng họ biết đây là lúc để bắt đầu thiết lập thêm vài luật lệ khác.
Tôi nghĩ có lẽ cô có thể chăm bọn trẻ trong tuần, còn tôi sẽ lo ngày cuối tuần.
Câu mỉa mai tuôn ra khỏi miệng Georgia trước khi cô kịp kìm lại.
Nghe tuyệt đấy. Tôi phải đưa đón con đi học, giúp chúng làm bài về nhà, chăm bữa tối và cho chúng đi ngủ. Còn anh thì chỉ việc ra ngoài và vui chơi với con thôi hả?
Georgia thậm chí cũng không biết mình đang tranh cãi vì điều gì; thực sự thì chuyện đó nghe có vẻ là một sự sắp xếp hợp lý. Để Dale đón con vào cuối tuần và cô có thể ra ngoài vui chơi. Dale thì không cần cuối tuần ra ngoài chơi, vì hắn ta đã ở nhà với con vũ công samba kia, làm tình kiểu samba với nó mỗi đêm trong tuần rồi. Nhưng cô vẫn chưa muốn đồng ý với anh ta. Cô thấy mình giống một con mụ chua ngoa, và cô muốn làm rõ ràng một chuyện.
Cô ta không bao giờ được đến gần bọn trẻ. Anh biết điều đó phải không nào?
Georgia à.
Nghiêm túc đấy. Nếu tôi biết cô ta lởn vởn gần các con, tôi sẽ nổi điên trút cả lên đầu anh.
Chúng ta sẽ nói chuyện này sau,
Dale nói, khẽ cúi đầu, cố gắng để giọng không bộc lộ cảm xúc gì.
Hai bàn tay Georgia không còn đan vào nhau nữa. Giờ chúng đang đập mạnh lên bàn để giúp cô bày tỏ quan điểm.
Ý anh là sao hả? Nói sau ư? Làm như tôi sẽ thay đổi ý kiến à? Làm như sau đây hai tuần, đột nhiên tôi chuyển giọng sang ‘Này, anh có thể cho con điếm Brazil ấy quanh quẩn bên bọn trẻ, cho chúng biết ai là kẻ đã làm tan vỡ hôn nhân của bố mẹ chúng được không?’ à?
Cô ấy không phá hoại hôn nhân của chúng ta, Georgia.
Georgia đứng phắt dậy. Thái độ lịch sự ngồi xuống bàn ăn bàn chuyện đã biến mất.
Ôi, cứ làm như anh tự bỏ đi một mình, không chốn nương thân ấy nhỉ? Phải rồi. Anh đã bỏ đi ngay khi anh biết anh có thể sống cùng người khác.
Dale đáp trả ngay.
Có thể đúng là như thế, nhưng như thế không có nghĩa là cuộc hôn nhân của chúng ta không đổ vỡ từ trước đó rất lâu rồi.
Giờ thì Georgia đi đi lại lại trong phòng, tiếng cô nói tăng thêm mấy đề-xi-ben.
Thật vậy sao? Được rồi. Trước đó bao lâu cơ? Cuộc hôn nhân của chúng ta đã kết thúc bao lâu trước khi anh gặp con vũ công đó hả? Vài tháng? Một năm? Hai năm?
Georgia đứng lại trước mặt Dale, lúc này vẫn đang ngồi im.
Bao lâu hả!?
Có câu thành ngữ rằng nếu phải vượt qua địa ngục, tốt nhất hãy đi thẳng qua nó. Dale đã quyết định làm như thế.
Năm năm. Với tôi, mọi chuyện đã tệ đi từ cách đây năm năm rồi.
Georgia trông như thể vừa bị chích điện.
Ý anh là sau khi Beth ra đời? Ngay sau đó?
Đúng vậy, nếu cô buộc phải biết. Đúng vậy đấy.
Georgia lại bắt đầu đi đi lại lại. Cô như con thú bị thương – ánh mắt điên dại, không thể lường trước sẽ làm gì.
Vậy ra anh đang nói với tôi rằng năm năm qua sống chung với nhau mà anh không yêu tôi nữa hả?
Đúng vậy.
Trước khi Georgia kịp kìm lại, cô khẽ rít lên. Cô cố gắng nuốt nó vào trong, hi vọng Dale chỉ nghe như tiếng hổn hển. Cô đi về phía quầy bếp, run rẩy. Nhưng như một con thú hoang dã, mạnh mẽ, Georgia trấn tĩnh lại và quay trở lại cuộc chiến.
Vậy đấy, chết tiệt. Anh chỉ đang nói chuyện đó để bản thân anh thấy dễ chịu hơn, để anh không phải đối diện với sự thật. Sự thật là anh đã may mắn tìm được một đứa muốn ngủ với anh, và thế là anh vứt bỏ cuộc hôn nhân của anh, vứt bỏ các con anh. Anh định nói với tôi rằng anh đã không còn yêu tôi trong năm năm ư? Thật láo toét. Anh đã không còn yêu tôi khi Gareth lần đầu đi được xe đạp mà không cần đến hai bánh phụ, khi anh bế tôi lên, hai tay ôm rồi hôn tôi ư? Anh đã không còn yêu tôi khi anh được thăng chức, còn tôi giúp bọn trẻ viết thiệp ‘chúc mừng Bố’, dán khắp nhà, và cả gia đình có một bữa tối thịnh soạn chào đón anh về nhà ư?
Tôi đã yêu cô, nhưng không, lúc đó tôi không còn yêu cô nữa. Chúng ta chưa từng có sex. Georgia ạ, chưa từng có. Cuộc hôn nhân của chúng ta không có đam mê. Nó đã chết rồi.
Georgia lùa tay vào tóc, vuốt từ đỉnh đầu xuống, cố gắng trấn tĩnh lại bằng cách nào đó. Từ khi chia tay, đã có nước mắt, có chửi rủa, nhưng họ chưa từng nói chuyện
mặt-đối-mặt
như thế này. Đây chính là cuộc nói chuyện như thế.
Vậy ra đây là nguyên do của tất cả chuyện này hả? Tình dục? Cháy bỏng và khao khát à? Hôn nhân không phải như vậy đâu Dale. Đó chỉ là chuyện cặp kè tình ái thôi. Hôn nhân là hai con người cùng xây dựng cuộc sống chung, cùng nuôi nấng các con và đôi khi có thể tẻ nhạt.
Và đôi khi cũng cần có sex, Georgia à. CHÚNG TA CHƯA TỪNG CÓ SEX.
VẬY SAO LÚC ĐÓ ANH KHÔNG NÓI VỚI TÔI HẢ?
Georgia hét lên.
SAO ANH KHÔNG NÓI VỚI TÔI ANH MUỐN SEX NHIỀU HƠN THẾ? SAO CHÚNG TA KHÔNG TÌM ĐẾN TƯ VẤN, ĐI ĐÂU ĐÓ VÀO CUỐI TUẦN ĐỂ LÀM TÌNH? TÔI ĐÃ NGHĨ MỌI CHUYỆN VẪN TỐT ĐẸP CƠ ĐẤY.
Dale bật dậy khỏi bàn.
SAO CÔ CÓ THỂ NGHĨ MỌI CHUYỆN VẪN TỐT ĐẸP CHỨ? CHÚNG TA KHÔNG NGỦ VỚI NHAU. TÔI VẪN CÒN QUÁ TRẺ ĐỂ NGƯNG CHUYỆN ĐÓ, GEORGIA. TÔI VẪN CÒN MUỐN ĐAM MÊ, CHÁY BỎNG VÀ NHỮNG VUI THÚ TRONG CUỘC SỐNG CỦA MÌNH.
TỐT THÔI. VẬY THÌ LÀM TÌNH ĐI. NẾU ĐÓ LÀ TẤT CẢ, THÌ TA LÀM TÌNH NGAY BÂY GIỜ ĐI.
Georgia đứng đó, với mái tóc nhờn, mặc chiếc quần thun, hai tay dang ra. Dale bắt đầu lùi lại, lắc đầu.
Thôi nào, Georgia.
Sao nào? Anh không nghĩ sẽ rất cuồng nhiệt ngay lúc này à? Anh không nghĩ có thể tìm kiếm đam mê cháy bỏng cùng tôi à?
Georgia vẫn đang thổn thức trong cơn kích động.
Anh không chỉ muốn tình dục, Dale ạ, anh chỉ muốn nó mới mẻ thôi. Nếu lúc đó anh muốn ngủ với tôi, thì anh đã cố gắng làm như thế. Nhưng lúc đó thứ anh cần chỉ là thứ tình dục mới mẻ.
Vừa nói Georgia vừa đẩy Dale ra, đấm mạnh vào vai và ngực anh ta.
Dale mặc áo khoác vào.
Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu hết. Chúng ta đã định nói về bọn trẻ.
Đúng vậy.
Georgia theo chân Dale, đứng sát anh ta.
Bọn trẻ mà anh đã rời bỏ, vì anh cần thứ TÌNH DỤC NÓNG BỎNG VÀ MỚI MẺ KIA.
Dale xoay lại, tóm lấy hai vai Georgia.
TÔI GHÉT PHẢI NÓI VỚI CÔ ĐIỀU NÀY, NHƯNG TÔI YÊU MELEA, GEORGIA Ạ. VÀ CÔ SẼ PHẢI LÀM QUEN VỚI Ý NGHĨ RẰNG CÔ ẤY SẼ CÒN Ở BÊN TÔI RẤT, RẤT LÂU ĐẤY.
Rồi Dale gần như nhấc cả hai vai Georgia lên, đặt cô tránh khỏi lối đi. Anh ta gần như lao ra khỏi cửa. Georgia choáng váng mất thăng bằng.
CÔ TA SẼ KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN GẦN CÁC CON TÔI, ANH HIỂU KHÔNG??
Cô chạy theo anh ta ra hành lang, trong khi Dale phóng như bay ra cầu thang bộ, chắc chắn không muốn đợi thang máy thêm một phút nào nữa. Georgia hét vọng theo trong khi anh ta lao xuống các bậc thang.
SAO NÀO? ANH KHÔNG ĐỊNH QUAY LẠI VỚI MẤY CỤC PIN CHO CÁI MÁY BÁO CHÁY CHÓ CHẾT MÀ ANH VẪN LO ĐẤY CHỨ HẢ?
Dale dừng lại ở chiếu nghỉ, ngước lên nhìn Georgia đang giận dữ dõi theo anh ta từ cách đó ba tầng.
Tự đi mà mua lấy đi, Georgia.
Và anh ta đóng sầm cửa lại.
Ở Rome
Trong lúc Thomas bận công chuyện, anh vẫn rất chu đáo thu xếp cuộc hẹn nhỏ để tôi có thể gặp gỡ vài cô bạn của anh, cùng đàm luận về tình yêu, đàn ông và các mối quan hệ. Cuối cùng thì tôi cũng đã ở đây, để nghiên cứu.
Ngay lập tức, tôi biết được vài điều rất quan trọng về những phụ nữ Ý này. Trước tiên, không ai trong số họ từng ngủ với Thomas. Đó không phải là phát hiện văn hóa hay gì đó lớn lao cho lắm, nhưng lại khá thú vị với tôi. Tôi chưa bao giờ hỏi thẳng điều đó; bạn chỉ việc hỏi một phụ nữ xem cô ta biết ai đó như thế nào, và bạn có thể hiểu được ngay mọi việc qua nét mặt cô ta.
Điều thứ hai tôi phát hiện ra khá ngạc nhiên, đó là những phụ nữ này có chút gì đó rụt rè. Trên mảnh đất của Sophia Loren3 và... thực sự thì không có nhiều nữ diễn viên Ý mới đáng lưu ý cho lắm, chuyện này có thể bổ sung cho lập luận của tôi... Tôi khá ngạc nhiên về việc họ kín đáo khi nói về cảm xúc của mình. Tất nhiên có thể chỉ những phụ nữ tôi gặp mới vậy, nhưng điểm đó khá ấn tượng. Vậy nhưng ngay sau đó, tôi bắt đầu để ý tới một hướng khác.
Trong lúc kể về các mối quan hệ của mình, phụ nữ Ý thường đề cập đến cái tát. Ví dụ như,
Ôi, tôi phát điên đến nỗi phải tát hắn ta một cái.
Hay là
Tôi đã tát hắn ta rồi bước thẳng ra cửa. Tôi đã rất tức giận.
Dường như những phụ nữ rụt rè này lại không hề nhút nhát khi bị ngược đãi. Tất nhiên, tôi chỉ mới nói chuyện với vài phụ nữ Ý, và tôi thường không thích khái quát hóa chuyện gì, nhưng những câu chuyện về các chuyến du lịch vòng quanh thế giới sẽ kể về cái gì khác mà không có chuyện khái quát hóa lên đây? Tuy nhiên, tôi không muốn rập khuôn mãi. Nó giống như một ghi chú.
Ngày thứ ba, tôi gặp Cecily. Cô cao có hơn một mét năm, nặng gần ba mươi sáu kí, chỉ nói vừa đủ nghe, hơn mức thì thầm một chút xíu. Và với cái giọng thì thầm đó, Cecily kể chuyện bạn trai mới đây của cô đã làm cô phát cáu tại một bữa tiệc. Cô đã tát anh ta rồi đi thẳng về nhà.
Ôi, cô đã tát anh ta ngay tại đó á? Ngay tại bữa tiệc?
Vâng. Lúc đó tôi cáu điên lên được. Anh ta đã tán chuyện với một cô gái khác suốt cả buổi tối. Trông như anh ta sắp hôn cô ta đến nơi. Họ có vẻ rất thân mật. Thật là bẽ mặt.
Cô là người thứ tư tôi nói chuyện có nhắc đến chuyện tát bạn trai đấy.
Cô bạn Lena của Cecily phụ họa theo,
Đó là vì họ khiến chúng tôi điên lên thôi. Bọn họ không chịu lắng nghe.
Chúng tôi đang ngồi trong một quán café đông đúc ngay gần đài phun nước Trevi Fountain. Tôi đang ăn một cái bánh sừng bò nhân sô cô la, bọc đầy đường bột bên ngoài.
Cecily cố gắng phân trần.
Julie ạ, tôi không tự hào gì về chuyện này. Tôi không nghĩ mình nên tát họ. Nhưng lúc đó tôi quá thất vọng. Tôi không biết phải làm gì khác!
Tôi hiểu mà.
Tôi an ủi, hoàn toàn là nói dối. Bởi thực sự, đó là việc tôi chưa từng nghĩ sẽ làm, kể cả trong mơ. Đúng thế, vì tôi được dạy dỗ rằng đánh ai đó là xấu, và một người cần phải học cách làm chủ những hành vi bạo lực bột phát của mình. Hơn nữa, tôi cũng không thể tưởng tượng ra hành động táo bạo như thế. Không hẳn là tôi muốn thế, thật đấy. Thế nên ý nghĩ thoải mái đập lòng bàn tay mình vào mặt một người đàn ông quả thực nằm ngoài trí tưởng tượng của tôi.
Lena nói thêm,
Chúng tôi không thể kiềm chế được. Chúng tôi quá giận dữ, chúng tôi cần phải tát họ.
Cecily nhận ra vẻ mặt kinh ngạc của tôi.
Phụ nữ Mỹ có hay dùng đến cái tát không?
Tôi không muốn làm ra vẻ cao ngạo, nhưng tôi cũng không muốn nói dối.
À... tôi chắc là cũng có vài người làm thế, nhưng có vẻ không thường thấy như mọi người ở đây.
Lena hỏi thêm,
Thế cô đã tát ai bao giờ chưa?
Tôi lắc đầu, bẻ một miếng bánh sừng bò, trả lời không. Cả hai bọn họ đều hiểu, im lặng không nói gì.
Một lúc sau, Cecily lên tiếng,
Julie à, nhưng thể nào cũng phải có một gã khiến cô phát điên lên và muốn tát hắn chứ, phải không?
Tôi cúi xuống nhìn ly cappuccino,
Không.
Họ nhìn tôi với vẻ thương hại, còn tôi nhìn họ với ánh mắt ghen tị.
Thế thì cô chưa biết yêu là gì rồi.
Lena nhận xét.
Có thể cô nói đúng.
Họ đều nhìn tôi như thể vừa mới phát hiện ra bí mật thê thảm nhất trên đời vậy.
Thật bi kịch. Cô phải ra ngoài đi chơi ở Rome, yêu ai đó ngay lập tức đi.
Cecily nói, giọng khá nghiêm túc.
Phải đấy, tối nay luôn.
Lena đề xuất.
Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi đấy.
Có dễ dàng thật không? Chỉ cần ra khỏi cửa và quyết định yêu ai đó ư?
Lena và Cecily quay sang nhìn nhau, nhún vai.
Ở Rome thì có thể đấy.
Cecily mỉm cười.
Lena phụ họa theo,
Ít nhất cô nên thử một lần, cởi mở với chuyện đó đi. Cởi mở với chuyện đánh mất lý trí trong tình yêu.
Mất lý trí? Tôi vẫn nghĩ đó là chuyện không hay ho gì cả.
Lena lắc đầu.
Không. Đấy là do phụ nữ Mỹ các cô hiểu sai nó. Luôn cố gắng để thật độc lập. Cô phải tự nguyện để mất lý trí, phải liều lĩnh trong mọi chuyện. Nếu không, thì đó không thực sự là tình yêu.
Cuối cùng thì những phụ nữ rụt rè này đã có điều gì đó muốn dạy cho tôi.
Đến tận khi tôi gặp Thomas để cùng ăn tôi, tôi vẫn còn ngơ ngác. Những người phụ nữ ấy – những người nhút nhát, dễ nổi nóng, ghen tuông, thất thường – đã khiến tôi lãnh cảm, rất hạn chế cảm xúc của mình. Làm thế nào để một người bắt đầu tin tưởng vào tình yêu? Làm thế nào bạn có thể bỏ qua lý trí, bỏ qua tất cả những điều bạn nhìn thấy, bạn nghe được suốt hai mươi năm qua? Làm thế nào tôi lại đột nhiên tin rằng những thứ cảm xúc điên rồ ấy không phải do kích thích tố và ảo giác mang lại? Làm thế nào tôi lại đột nhiên tin rằng tình yêu lãng mạn là có thật, có tồn tại trên đời và tôi có quyền tin vào điều đó? Tôi lo sợ mình bắt đầu suy nghĩ giống như một cuốn sách tự lực khi tôi bước vào bên trong một nhà hàng nhỏ trên quảng trường Di Pietro. Thomas đã ở đó, bên quầy bar, tay cầm một ly rượu vang.
Những ngày qua ở bên Thomas thật giản dị, nhưng cũng thật lạ thường. Một cảm giác hạnh phúc trong sáng, vẹn nguyên. Đó là những bữa tối đi uống cùng bạn bè anh. Chúng tôi gặp Lorenzo suốt. Bạn gái anh ta chẳng đáp lại bất cứ cuộc gọi nào của anh ta cả. Lorenzo cứ một mực khăng khăng rằng mình đã sẵn sàng nhập viện. Chúng tôi đi bộ, trò chuyện, tranh luận sôi nổi và luôn có rất, rất nhiều tiếng cười khi ấy. Chúng tôi đi mô tô dạo chơi nhiều hơn, rồi khi đêm xuống thì thưởng thức rượu vang Prosecco cùng nhau. Thật buồn cười làm sao khi bạn cảm thấy mình đang có đôi nhanh chóng như thế. Chỉ mất vài ngày nữa thôi bạn sẽ nghĩ đến
chúng tôi
thay vì
tôi
.
Trải qua tất cả những chuyện đó, anh vẫn chưa từng vượt quá giới hạn với tôi một lần nào. Chưa một lần nào hết. Trong bốn đêm đã qua, anh chỉ lịch sự thơm má tôi, chúc ngủ ngon rồi ai về phòng nấy. Không hẳn là tôi muốn anh vượt quá giới hạn. Ý tôi là. Không hẳn là tôi muốn làm điều gì đó. Ý tôi là. Không hẳn... sao cũng được.
Tôi ngồi xuống, hỏi ngay Thomas,
Anh đã từng hẹn hò với một cô nàng người Ý nào chưa? Cô ta đã từng tát anh chưa?
Anh bật cười.
Đấy là điều tôi yêu ở cô, Julie ạ. Cô cũng không giỏi nói chuyện phiếm. Chúng ta giống nhau ở điểm ấy.
Tất cả những từ tôi nghe được chỉ là anh nói anh yêu điểm gì đó ở tôi.
Tôi từng hẹn hò với vài cô gái Ý, nhưng họ chưa bao giờ tát tôi cả. Tôi nghĩ họ biết một người đàn ông Pháp thì có thể tát lại họ.
Có vẻ đàn ông Ý dễ dàng vượt qua nhỉ.
Tôi cũng không rõ. Tôi không nghĩ họ thích thế. Nhưng tôi có nghe chuyện đó xảy ra khá thường xuyên.
Tôi lắc đầu.
Thật thú vị.
Tôi đã hơi ngà ngà say vì ly vang đỏ trên tay mình.
Điện thoại Thomas đổ chuông. Nghe điện thoại, anh bắt đầu tỏ vẻ lo lắng.
Làm ơn nào, bình tĩnh lại đi. Đừng làm thế. Ngừng lại ngay. Tôi sẽ đến đó ngay. Được rồi.
Tôi thầm nghĩ có thể là vợ anh, lòng tự hỏi không biết khi nào anh sẽ quay về Paris. Thomas cúp máy.
Là Lorenzo. Cậu ta dọa sẽ nhảy lầu.
Tôi vội vơ lấy áo khoác, ví rồi chúng tôi đi ngay.
Chúng tôi tới căn hộ của Lorenzo, thấy anh ta đang vật vã. Anh ta khóc, có vẻ như đã thức trắng đêm qua. Trên sàn có vài mảnh đĩa vỡ.
Hôm nay cô ấy gọi cho tôi, Thomas ạ. Cô ấy không cáu giận, cũng không gặp ai khác. Chỉ là cô ấy không muốn chung sống với tôi nữa. Cô ấy bảo tôi hãy thôi gọi cho cô ấy đi. Kết thúc rồi! Mọi chuyện kết thúc rồi!
Anh ta vò đầu bứt tai, ngồi trên ghế, nức nở. Thomas ngồi lên tay vịn ghế, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Lorenzo. Và rồi Lorenzo đứng phắt dậy, xé toạc áo sơ mi trên người, cúc áo bay tứ tung. Anh ta vo áo lại ném thẳng xuống sàn, trên người mặc mỗi chiếc áo phông trắng.
Tôi sẽ tự sát. Để cho cô ấy thấy.
Tại sao anh ta cần phải làm chuyện đó với độc một chiếc áo phông trắng, tôi cũng không chắc, nhưng nó khiến chúng tôi chú ý. Anh ta chạy thẳng ra ban công, mở toang các cánh cửa. Thomas chạy theo, hai tay tóm lấy Lorenzo, kéo lại. Lorenzo vùng thoát được, lại chạy ra chỗ cửa sổ lần nữa; Thomas lại bắt được anh ta. Cả hai ngã vật ra sàn. Lorenzo cố bò về phía cửa sổ trong khi Thomas túm chặt chân anh ta. Lorenzo ra sức dùng chân còn lại đạp vào đầu và vai Thomas.
Chết tiệt, Lorenzo!
Để tôi yên! Để tôi yên!
Tôi làm gì bây giờ? Có nên gọi người giúp không?
Tôi hốt hoảng.
Thomas tìm cách nằm đè được lên người Lorenzo. Cảnh tượng thật kỳ cục. Giờ Lorenzo đang nằm ngửa, quẫy đạp ầm ĩ trong khi Thomas ngồi trên bụng, hét.
Làm ơn đấy, Lorenzo, thế là đủ lắm rồi. Tôi sẽ không xuống cho đến khi anh bình tĩnh lại. Ý tôi là thật sự bình tĩnh ấy. Làm ơn.
Được vài phút, Lorenzo bắt đầu thở chậm lại.
Tôi lấy cho mỗi người một cốc nước nhé?
Tôi hỏi, rõ ràng là chẳng còn biết câu nào hay ho hơn để nói. Cả hai gật đầu, ngạc nhiên. Tôi vội chạy vào bếp, lấy hai cốc nước máy. Thomas vừa uống vừa ngồi đè lên Lorenzo, còn Lorenzo thì cố uống trong khi vẫn nằm trên sàn.
Lorenzo ra sức, hoặc giả vờ ra sức lao mình ra khỏi cửa sổ chỉ vì một người đàn bà. Chuyện đó có điên rồ không? Những cuộc chiến tranh nổ ra, những đế chế lung lay chính vì tình yêu. Những bài ca cất lên, những vần thơ được viết nên, tất cả cũng vì tình yêu. Nói theo khía cạnh lịch sử thì cảm giác này dường như rất thật. Ngay trong giây phút này, nhìn Thomas ngồi đè lên người Lorenzo, chạy đến cứu nguy cho bạn, thật khó để không cho rằng Thomas quá hoàn hảo. Thật khó để không thấy những hi vọng, khao khát và giả định của tôi đều đặt cả nơi anh. Anh trông thật bảnh bao, thật hấp dẫn, anh có thể an ủi một anh bạn đang khóc nức nở mà chẳng cần lấy một cái nháy mắt. Nhưng anh cũng có thể đè nghiến anh ta xuống sàn không khác gì một trung vệ thòng. Anh là một người bạn tuyệt vời, một người đàn ông đích thực.
Thật hài hước, nhưng khi cảm giác này xuất hiện thực sự giống như bạn rơi từ trên cao xuống. Tôi muốn cảm nhận từng khoảnh khắc, để lạc lối trong xúc cảm đó. Sao lại không cơ chứ? Trước khi biết mình đang làm gì, trước khi có thể kéo mình ra khỏi nó, tôi chạy về phía Thomas, quỳ xuống sàn bên cạnh anh, quàng tay quanh người anh và hôn anh say đắm. Lorenzo, đang nằm bẹp trên sàn nhìn chúng tôi, bắt đầu vỗ tay thích thú.
Người Mỹ muôn năm! Cô bắt đầu hiểu ra một vài thứ rồi đấy.
Tôi vội đứng dậy. Thomas nhìn tôi; trông anh cười rạng rỡ, đầy tự hào.
Em chỉ đang cố gắng, anh biết đấy, để phá vỡ không khí căng thẳng.
Tôi lắp bắp, lùi lại.
Không! Đừng phá hỏng nó với lý do ấy. Không.
Lorenzo vẫn nằm trên sàn ngóc đầu dậy nói.
Thật tuyệt vời. Thật đấy.
Có lẽ là tuyệt vời thật. Nhưng giờ tôi đang rất xấu hổ. Lorenzo có biết vợ Thomas không? Liệu anh ta đã trông thấy có bao nhiêu cô gái tự xin chết trước Thomas rồi nhỉ? Liệu Thomas có muốn mình hôn anh ấy không? Không đời nào mình mất lý trí trong tình yêu khi đầu mình vẫn còn như một cái la bàn thế này. Tôi vội chui vào bếp, lấy cho mình một cốc nước.
Tôi lén nhìn ra, thấy Thomas đang nhìn Lorenzo, nói giọng nghiêm khắc bằng tiếng Ý. Hình như Lorenzo nói gì đó tỏ ý cam đoan chắc chắn với anh. Thomas chậm rãi đứng lên. Lorenzo cũng lồm cồm bò dậy, lẳng lặng ngồi xuống ghế sofa.
Thomas đưa cho Lorenzo một liều Lexomil. Sau khoảng hai mươi phút, Lorenzo ngủ thiếp đi.
Chúng tôi đi bộ về khách sạn, im lặng khác hẳn mọi khi. Cuối cùng thì Thomas cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng ấy.
Julie thân mến, anh rất xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng anh nghĩ anh nên về. Anh nghĩ Lorenzo sẽ ổn thôi. Anh đã xong việc ở đây rồi.
Đây là phản hồi cho hành động của tôi. Anh ấy cần phải rời thành phố. Thật đáng đời mình. Thật xấu hổ khi tự làm mình bẽ mặt như thế này. Tôi đã tự biến mình thành một con ngốc. Tôi biết mà – thả nổi cảm xúc chẳng thích hợp với tôi một chút nào.
À, tất nhiên rồi. Phải rồi. Cũng phải thôi. Vâng, cảm ơn anh! Cảm ơn vì mọi chuyện.
Tôi hi vọng giọng mình nghe có vẻ phấn khởi, cố gắng bắt chước một phụ nữ Pháp, giữ được phẩm giá. Tất nhiên chuyện này phải chấm dứt, tất nhiên nó sẽ sớm kết thúc thôi. Không cần phải khóc vì nó. Chúng tôi đang đi qua Đại Hý Trường lần nữa. Rome thật điên rồ. Bạn đi đạo, tán gẫu, cảm nhận nó, hay làm cái quái gì cũng được, và rồi bạn chợt quay ngoắt lại, giống như là, Ô, xin chào, hai nghìn năm trước.
Em sẽ ở lại đây bao lâu nữa?
Thomas hỏi.
Em không chắc. Em phải quyết định xem đi đâu tiếp theo đã.
Tôi thực sự phải lên kế hoạch nghiêm chỉnh hơn cho chuyến đi này.
Chúng tôi dừng lại, ngắm Đại Hý Trường một lúc lâu, thật cổ kính và sống động.
Thomas quay sang nhìn tôi.
Nói anh nghe đi, Quý Cô New York. Em đang mải mê nghĩ gì vậy?
Không có gì.
Thật sao? Không biết sao chứ anh thấy như thế thật khó tin.
Chỉ là, anh biết đấy, cảm thấy hơi ngốc nghếch, vậy thôi. Ý em là em đã hôn anh vì em nghĩ mình nên thử thả nổi cảm xúc, như mọi người nói. Nhưng chuyện đó thật ngớ ngẩn. Trước hết là anh đã có vợ, anh đẹp trai, quyến rũ, anh phải... Em không muốn mình trông như một con ngốc...
Nhưng hãy nói cho anh nghe, Julie, một tuần qua em cảm thấy thế nào? Hãy nói anh biết đi.
Tôi ngẫm nghĩ một lát. Tôi thực sự không muốn nói sự thật một chút nào. Tôi đã trải qua quãng thời gian tuyệt vời. Tôi cảm giác như mình đã yêu anh rồi. Thậm chí tôi còn không biết chuyện ấy nghĩa là gì, nhưng đó là điều tôi cảm thấy.
Đừng nghĩ ngợi nữa, Julie, hãy trả lời anh đi.
Bạn thực sự không nên đứng trước một trong những kỳ quan tuyệt vời của thế giới mà lại nói dối. Tôi có thể hiểu điều đó. Vì vậy tôi đã nói sự thật. Tôi có gì để mất nào?
Em thấy rất tuyệt vời. Giống như... như một phép màu. Như thể hàng giờ trôi qua chỉ trong vài giây, và em chưa lúc nào muốn rời xa anh cả. Mọi điều anh nói đều thú vị, đều hài hước. Em chỉ muốn ngắm nhìn anh, ngắm nhìn gương mặt anh. Em chỉ muốn ở bên anh thật gần. Ngồi bên anh, đứng bên anh. Và khi em thấy anh vật nhau với Lorenzo, chuyện đó khiến em mê mẩn anh.
Thomas xích lại gần tôi hơn.
Và em có tin không, rằng cả tuần qua, anh cũng cảm thấy y hệt như em?
Thật ra, em chưa bao giờ đấu với Lorenzo, nên là...
Thomas nhướn mày.
Em hiểu anh muốn nói gì mà.
Tôi nhìn anh, muốn nói,
Không, thực sự là em không hiểu. Bởi vì những chuyện thế này chưa từng xảy ra với em. Và em không nghĩ mình tuyệt vời tới mức có thể thực sự hiểu anh lại tìm thấy điểm quyến rũ nào ở em, vì thế, không, em không tin nổi.
Nhưng thay vào đó, tôi lại mơ màng nghĩ đến những giây phút chúng tôi bên nhau, những bữa ăn, những câu chuyện và những suy nghĩ từng cùng nhau chia sẻ. Rất thật. Xuất phát từ cả hai phía. Tôi nghĩ đến những phụ nữ Ý, những điều họ nói với tôi về việc để mất lý trí trong tình yêu. Tôi nghĩ con người ta gặp nhau, yêu nhau, hay mê đắm nhau chẳng cần lý do gì nhiều. Chuyện đó cứ thế xảy ra thôi. Và tất cả những gì bạn có thể tin tưởng chính là bản thân mình có cảm giác ra sao, bởi vì có thể nó chẳng có nghĩa lý gì. Bạn phải tin tưởng vào cảm giác và những khoảnh khắc ấy.
Thật khó khăn cho em để tin được chuyện đó, nhưng em nghĩ em có thể thử,
là những lời nói cuối cùng của tôi. Nghe xong, Thomas vòng hai tay ôm ghì lấy tôi, hôn tôi say đắm. Chúng tôi đứng đó, ngay trước Đại Hý Trường lịch sử, đổ nát và uy nghi. Chúng tôi hôn nhau. Giống như một đôi bạn trẻ. Giống như hai con người tin tưởng vào sự kỳ diệu của tình yêu.
Tôi thức dậy trên giường Thomas sáng hôm sau. Tôi nhìn sang, thấy anh đang ngủ ngon lành. Tôi nhớ lại đêm trước. Chúng tôi quay về khách sạn, đi lên phòng anh như thế nào. Tôi đã thả mình buông theo cảm xúc ra sao. Tôi ngẫm thật lâu. Tôi đã cảm thấy thế nào? Tội lỗi ư? Đúng thế. Tôi cảm thấy tội lỗi. Dù cho chẳng có vấn đề gì với cả hai người bọn họ, nhưng anh đang là chồng người khác. Vì thế nên tôi thấy mình có tội. Nhưng tôi có hối tiếc vì đã làm thế không? Không, tôi không hề thấy hối tiếc. Và rồi tôi thấy tội lỗi vì đã không hối hận làm chuyện đó. Tôi còn cảm thấy gì nữa? Hạnh phúc. Có. Chắc chắn rồi. Tôi thấy hạnh phúc. Tôi đã cho phép mình tận hưởng một khoảnh khắc. Tôi nhìn sang Thomas, biết mình đã cảm thấy một điều gì đó, một điều gì đó giống như là đang yêu, và nó rất thật. Tôi đã không làm tổn thương ai cả. Ngay lúc này đây, thế là đủ. Tôi đã sẵn sàng rời thành Rome. Tôi đã học được tất cả những điều cần học ở nơi này.