• 1,830

Chương 347: CÓ CÔ GÁI NÀO MUỐN ĐI ĐÔNG BẮC CHƠI KHÔNG?


Có điều tối hôm nay, cậu bé ngủ sớm, có lẽ bởi mấy đề Toán đã rút cạn toàn bộ sức lực của người bạn nhỏ ấy rồi. Gập bài thi lại 8là cậu bé ngã ra giường ngủ ngay, đến răng còn lười chẳng buồn đánh.

Khi Giang Chấp qua tìm, ông chủ và bà chủ đang ngồ3i túm tụm lại để đánh mạt chược, bài được đẩy sột soạt lên mặt bàn. Ông chủ vừa chặn được một ván ù, cười dương dương tự đắc, v9ừa ngẩng lên bắt gặp gương mặt sa sầm, lạnh như băng của Giang Chấp, máu trong người bỗng chốc đông cứng lại.

Giang Chấ6p không đi thẳng vào vấn đề mà chỉ nói với họ rằng anh có chuyện muốn hỏi thăm.
Ngược lại, Giang Chấp không hề có ý định bỏ qua chủ đề này. Anh dựa vào đó, nét mặt và ngữ khí đều lạnh nhạt:
Nói đi, mọi chuyện là thế nào?

Bà chủ và ông chủ đưa mắt nhìn nhau, ông chủ thở dài:
Thôi tôi đành nói thật vậy. Trước đó tôi đã bảo cậu rồi, tốt nhất là tránh căn phòng đó ra, tránh thật xa, cậu lại không nghe.

Nếu là bình thường, ông chủ nói vậy nhất định sẽ bị bà chủ quạc cho một trận, nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện, bà chủ cũng chẳng còn tâm trí bốc hỏa nữa.
Bà chủ bình thường là một người cởi mở, rộng rãi, gặp phải chuyện này, đằng nào cũng bị phát hiện rồi, bà cũng không muốn giấu giấu giếm giếm nữa. Bà nhìn quanh căn phòng một lượt, vốn định tìm một cái ghế để ngồi xuống nói chuyện với anh cho đàng hoàng, nhưng thấy ghế nằm ngay bên cạnh Giang Chấp, ngẫm nghĩ một chút, bà thẳng thừng đứng trao đổi luôn…

Giáo sư Giang, bùa chú này thật sự không phải để trù ẻo con người. Cậu nói xem, gia đình chúng tôi làm ăn, kinh doanh đàng hoàng, minh bạch, chứ đâu có phải mở nhà khách ‘đen’, dùng mấy thứ đó để hại người làm gì chứ? Cái bùa này ấy à… Nó là của vị khách trước dán vào, trước khi đi người đó đã dặn đi dặn lại chúng tôi rằng tuyệt đối không được gỡ nó xuống vì đó là để trấn tà.

Nghe xong, Giang Chấp cười khinh bỉ, nhướng mày:
Trấn tà?

Nhiều lời ắt lỡ lời.
Câu này chính là để nói bà chủ.
Ý thức được mình đã lỡ miệng, hơn nữa còn bị người ta túm ra ngay tại trận, không cần nói cũng biết sắc mặt của bà chủ ngượng ngập đến mức nào. Muốn bù đắp lại nhưng cũng đã muộn.
Bà chủ bấm bụng nói:
Chẳng phải lúc trước khi ăn cơm, hai người đã nghe mấy người đó kể chuyện tên đạo mộ đó rồi sao? Hắn ấy à, trước kia ở ngay phòng của cô bé này, cả ngày từ sáng tới tối cứ lầm rà lầm rầm, nói là nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy, sau đó có một ngày hắn cầm về một lá bùa… Chính là lá đang nằm trên bàn kia, dán nó lên tường, còn nghiên cứu khá tỉ mỉ về phương hướng này nọ. Hắn nói căn phòng đó không sạch sẽ, lá bùa phải dán… một năm mới được phép cho người vào ở.

Ánh mắt Giang Chấp lại lạnh đi một bậc, khi khóe miệng hơi rướn lên là một nụ cười khích bác rất xa cách:
Một năm mới được phép cho người vào ở? Đã đủ một năm chưa? Chiếc giường này từng bị dịch chuyển đúng không? Cũng tính toán tỉ mỉ đấy.

Khi phát hiện ra lá bùa, anh cũng đã đồng thời quan sát các tình hình xung quanh, chân giường và tủ đầu giường đều có dấu vết bị xê dịch, xem ra là để che kín lá bùa, không cho những vị khách khác phát hiện ra.
Một người tính tình xa cách và kiêu ngạ5o lại bỗng nhiên nói như vậy khiến cả hai vợ chồng ông bà chủ đều không hiểu rốt cuộc anh đang tính toán chuyện gì. Khi họ đi theo anh lên tầng ba, bà chủ quyết định liều mình một phen…

À… Giáo sư Giang này, cậu đừng suy nghĩ nhiều, không phải là chúng tôi không quan tâm tới cô bé ấy, chỉ tại chúng tôi mệt mỏi quá nên mới chơi đôi ba ván cho thoải mái tinh thần chút thôi…

Bà lo lắng Giang Chấp suy nghĩ nhiều, dù sao thì khách cũng đã xảy ra chuyện khi đang ở trong nhà khách.

Trời ơi Giáo sư Giang, cậu tuyệt đối, tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé. Cô bé ấy bị bệnh không phải do bùa của chúng tôi đâu, cái bùa này cũng không phải để trù ẻo người ta sinh bệnh mà…

Bà chủ vội vã giải thích.
Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Giang Chấp, bao nhiêu tự tin trong bà lập tức tan biến sạch sẽ. Bà chỉ cảm thấy đôi mắt anh rất lạnh, lướt qua buốt giá như những lưỡi dao sắc lẹm vậy. Bà không thấy anh nổi giận nhưng lại u ám tới mức khiến người ta phải lạnh gáy.
Ông chủ xoa tay, lần lượt kể lại đầu đuôi câu chuyện về vị khách kia.
Quả thực có một tên đạo mộ.
Lúc trước khi chuyện này xảy ra, đội khảo cổ đều giấu mọi người, chính là không muốn tạo ra những sợ hãi không cần thiết, nhưng đến cuối cùng lại khiến ai ai cũng biết, thuần túy là vì bản thân tên đạo mộ.
Bà chủ cũng nghe ra sự khích bác trong ngữ điệu của Giang Chấp, thái độ nhất thời không thể cứng lên được, bà liên tục xin lỗi:
Thật sự không phải chúng tôi cố tình giấu hai người đâu… Nhà khách chúng tôi vốn làm ăn nhỏ lẻ, nếu cứ đóng cửa một phòng suốt cả năm trời thì tổn thất không ít tiền. Trước đó tôi đã nghĩ, nếu lúc đó người kia đi mà trông như không hề có chuyện gì xảy ra thì nhất định là không sao rồi. Lá bùa được dán ở đó không ai hay biết, cũng không thể ảnh hưởng tới vị khách tiếp theo…

Nói tới đây, ánh mắt bà rơi xuống người Thịnh Đường, sau đó bà im bặt.

Trông như không hề có chuyện gì xảy ra?
Giang Chấp túm được trọng điểm trong câu nói của bà chủ, hơi nheo mắt lại:
Trông như?

Nói điều không may, giả sử Giang Chấp đi rêu rao khắp nơi thì chẳng dám bảo đảm lượng khách tới đặt phòng về sau. Nếu anh không vừa lòng hơn nữa mà lên các trang web công cộng đánh giá một nhận xét kém…
Tuy rằng nhà khách này cũng chẳng mong mỏi được tiếp đón những nhân vật to lớn đến mức nào nhưng dần dà theo sự phát triển của du lịch sinh thái, vùng họ cũng có những mùa khách du lịch đổ dồn, họ cũng muốn kiếm thêm chút tiền mà, phải không?
Suốt dọc đường Giang Chấp không nói tiếng nào, cũng chẳng đoái hoài tới thái độ ân cần của bà chủ.
Giang Chấp vươn tay, ngón tay gầy đè lên lá bùa. Anh gõ hai cái rồi lạnh lùng nói:
Trình bày đi.

Thần thái nữa, trong thờ ơ có mạnh mẽ, không khác gì ra quân lệnh, buộc người ta phải cúi đầu.
… Ai bảo họ đuối lý cơ chứ?
Ông chủ đúng là lực lưỡng, vạm vỡ đấy nhưng trong chuyện này ông ấy cũng nhất thời không biết phải nói sao. Sau khi suy đi tính lại, ông nói:
À thì… Giáo sư Giang à. Cậu xem, chỉ là một mẩu giấy vụn, cũng không cần quá coi trọng như thế chứ…

Ông không nói được hết câu.
Bởi vì nhìn thái độ hiện tại của Giang Chấp cũng không giống như chịu bỏ qua cho chuyện này.
Cánh tay ông ấy lập tức bị bà chủ huých vào một cái.
Lực khá mạnh, khiến ông ấy suýt nữa ngã nhào. Ông chủ chép miệng một cái, quay đầu gào lên với bà chủ:
Tự nhiên bà đẩy tôi làm cái gì vậy hả?

Bà chủ hiếm có dịp lại im lặng không cãi, chỉ đánh mắt ra hiệu bảo ông ấy nhìn về phía bàn. Ông ấy quay đầu, bây giờ mới để ý đến thứ ở trên bàn.
Rồi anh hỏi ngược lại:
Hai người tin sao?


Chúng tôi tin thật!
Bà chủ cảm thấy bất an trong lòng:
Bởi vì, bởi vì…

Cánh tay Giang Chấp chống lên tủ đầu giường. Anh không thúc giục, chỉ nhìn bà chủ chằm chằm, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc.
Chỉ có điều, sắc mặt của anh cực kỳ khó coi.
Vào trong phòng rồi, Giang Chấp tỏ ý bảo họ cũng vào cùng.
Hai vợ chồng ông bà chủ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi cửa phòng đóng lại, bà chủ lập tức tinh mắt liếc thấy lá bùa để trên bàn, mặt cứng đờ lại. Ông chủ thì chưa thấy, cũng không suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ Giang Chấp chỉ đang lo lắng cho tình trạng của Thịnh Đường bèn nói:
Cô gái đó sốt dữ lắm hả? Có phải cần đưa cô ấy tới bệnh viện không? Tôi…

Cũng lập tức im bặt.
Giang Chấp để ý thấy cảnh ấy, lòng lập tức sáng như gương.
Anh ngồi xuống bên giường, cười khẩy:
Được đấy, làm ăn đến mức như hai người coi như cũng cao minh.

Hắn đã gặp ma!

Thật ra người đó không thể coi là kẻ đạo mộ, cùng lắm là hắn phát hiện có điều bất thường nên đào một cái hố mà thôi. Một là tổ tiên hắn không theo nghề đạo mộ, hai là bản thân hắn cũng có công việc đàng hoàng. Đào hố cũng chỉ đơn thuần vì tò mò và ôm mộng gặp may, thế nên cái hố đó hắn đào cực kỳ chuyên nghiệp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.