Chương 348: THẬT SỰ COI ANH LÀ LÒ THAN RỒI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1796 chữ
- 2022-02-06 09:30:29
Không cần Giang Chấp phải lên tiếng, chỉ cần nhìn vào gương mặt sắc lạnh đó của anh thôi, bà chủ đã biết thế nào gọi là một lần sảy chân để hận n8gàn đời.
Còn đúng lúc này Giang Chấp lên tiếng, khiến bà chủ càng không biết giấu mặt vào đâu, khóe miệng anh còn nở một nụ cười khẩy lạ3nh lùng:
Đã bị bệnh rồi mà còn gọi là không sao à?
Bà chủ chỉ còn cách liên tục xin lỗi, bảo anh đại nhân xin đừng chấp tiểu nhân, là 9bà muốn kiếm được thêm chút nào hay chút ấy, rồi lại than vãn rằng hai vợ chồng họ mở nhà khách này ra cũng chẳng dễ dàng gì, trên có cha mẹ già6 dưới còn con nhỏ, thu nhập của cả gia đình đều trông cậy vào đúng nhà khách nhỏ bé này mà thôi. Gặp mùa du lịch ảm đạm, ông chủ còn phải chạy t5ới hồ băng giữa đông mùa đông giá rét để câu cá nữa…
Ông hắng giọng, cố gắng xoa dịu bầu không khí ngay lúc này:
Giáo sư Giang, chuyện này nói gì thì nói cũng là lỗi của hai vợ chồng chúng tôi, thế nên cậu giận cũng là điều dễ hiểu. Bây giờ cô bé ấy đã ra nông nỗi này, hay là chúng ta nghĩ cách chữa trị cho cô bé trước đã. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ gánh vác hết mọi trách nhiệm.
Bà chủ là điển hình cho kiểu người miệng cọp gan thỏ, bình thường bận rộn bù đầu thì gào thét, chửi mắng không ngừng nghỉ, bây giờ thật sự gặp phải chuyện lớn, chung quy vẫn không được bình tĩnh như đàn ông. Nghe xong, bà gật đầu lia lịa, nói hùa theo:
Đúng đúng đúng, chúng tôi nhận, chúng tôi sẽ chịu mọi phí tổn…
Sau đó lại lí nhí bổ sung thêm một câu:
Chỉ cần hai người đừng kiện cáo chúng tôi, đừng đánh giá tệ chúng tôi…
Cả hai đều đang nằm trên giường, vốn dĩ đã là một khoảng cách thân mật. Thịnh Đường đang mặc váy ngủ, cũng không biết là do lạnh hay do sợ hãi, cô cứ bất chấp tất cả ôm chặt lấy anh như thế, quả thật khiến cổ họng anh thắt chặt lại.
Trước đó không phải họ chưa từng
ngủ cùng nhau
.
Nhưng cho dù ở trên cùng một chiếc giường, cô cũng chưa từng chủ động sà vào vòng tay anh như vậy.
Giang Chấp sắp không đỡ được nữa nhưng cũng không muốn đẩy cô ra xa.
Thịnh Đường miệng thì kêu lạnh, cổ họng còn hơi khàn, tình trạng bệnh kiểu này nhìn thế nào cũng giống cảm cúm. Anh vòng tay siết chặt cô, chỉ cảm thấy cô gái trong lòng mình thật sự nhỏ bé, vừa vòng ôm.
Người sốt nhẹ không tỏa ra được nhiệt nên bất luận Giang Chấp có ôm cô chặt đến đâu dường như cũng không đủ. Cô càng ôm chặt lấy cánh tay của anh hơn, áp sát cả cơ thể vào anh hút lấy sự ấm áp.
Nhưng nhìn thấy cô như thế này, Giang Chấp rất đau lòng.
Anh muốn cố gắng gạn hỏi xem rốt cuộc cô khó chịu chỗ nào, thì một giây sau Thịnh Đường liền len vào lòng anh, cánh tay vòng qua ôm lấy hông anh…
Giang Chấp cứng đờ người.
Nói tới đây, bà chủ cũng sốt ruột, giật giật gấu áo của ông chủ, ra hiệu cho Giang Chấp nhìn hông của ông…
Ông ấy phải bôi thuốc cao quanh năm đấy, đã để lại mầm bệnh sâu trong người rồi.
Ông chủ tuy rằng cũng đang sốt xình xịch cả lên nhưng ngoài mặt không thể hiện ra sự vồn vã như bà chủ, ông bày ra nét mặt gượng gạo, không để bà chủ vén áo của mình lên cho người ngoài xem.
Cả gương mặt cô bất chấp len lỏi vào hõm vai của anh dụi dụi, hai chân co quắp lại. Ban đầu, đầu gối của cô chạm vào bụng dưới của anh, sau đó có lẽ vì cảm thấy lạnh, hai bàn chân cô lại bắt đầu len vào trong hai bắp chân của anh.
Thật sự coi anh là lò lửa rồi.
Cả cơ thể của Giang Chấp sắp căng ra đến không chịu nổi nữa.
Không phải vì tình người bạc bẽo, thật sự bởi cuộc sống dồn ép, họ buộc phải tránh ra ngoài câu chuyện, giữ mình trong sạch.
Giang Chấp ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp:
Hai người nói hắn là người vùng này, sống ở đâu không biết ư?
Điều này…
Bà chủ có phần ngập ngừng:
Quả thật là tôi không biết, chỉ biết hắn không sống trong phạm vi huyện này. À, lúc hắn vào đặt phòng có từng để lại chứng minh thư và số điện thoại, chỉ không rõ… thông tin ấy có phải thật hay không mà thôi.
Anh đã trở thành khúc gỗ nổi để cô bám vào.
Giang Chấp luôn phải đè nén vô vàn những suy nghĩ khốn kiếp dâng lên trong đầu để một lần nữa ôm chặt cô.
… Không thể tranh thủ lúc người ta đang ốm được phải không?
Nửa đêm, khi Giang Chấp đo nhiệt độ cho Thịnh Đường thì cuối cùng Thịnh Đường cũng tỉnh dậy.
Nhiệt độ cơ thể cô tạm ổn, không sốt cao liên tục nhiều lần, sờ lên kiểm tra chỉ thấy hâm hấp sốt nhẹ. Giang Chấp nằm nghiêng bên phải cô, dựa vào vị trí cạnh cửa. Sau khi đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường và quay đầu lại, anh chợt phát hiện Thịnh Đường đã mở mắt ra.
Anh mừng rỡ trong lòng nhưng lại không dám lớn tiếng gọi tên cô, sợ làm cô giật mình.
Tuy rằng, cho dù anh có thật sự làm điều gì đó với cô… thì cũng hoàn toàn có thể giải thích được.
Giang Chấp khẩn trương dập tắt ý nghĩ đầy nguy hiểm đó.
… Ựa.
Ông chủ quay đầu trừng mắt nhìn bà:
Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến đánh giá tốt với đánh giá xấu hả!
Bà chủ ấm ức, thầm nghĩ trong lòng: Há chẳng phải vì tôi quan tâm tới nhà khách này hay sao?
Giang Chấp cũng không cố chấp mãi những chuyện thị phi đúng sai nữa. Anh vốn dĩ cũng chẳng đòi hỏi hai vị trước mặt đây phải chịu trách nhiệm điều gì, anh chẳng qua chỉ muốn biết chân tướng từ chính miệng họ mà thôi.
Giang Chấp không hiểu:
Không biết có phải thật hay không? Chẳng phải đã xem cả chứng minh thư rồi ư?
Bà chủ chép miệng mấy cái, sắc mặt lại trở nên gượng gạo. Bà cúi xuống, xoa xoa hai tay vào nhau, nhất thời im lặng. Nhìn cảnh ấy Giang Chấp cũng lập tức hiểu ra mọi chuyện, lắc đầu khó xử.
Khi trước anh và Thịnh Đường làm thủ tục nhận phòng, theo một lẽ tự nhiên đã cung cấp giấy tờ tùy thân. Nhưng anh quên mất rằng, nhà khách này làm ăn nhỏ lẻ, bà chủ lại chỉ lấy tiền làm mục đích kinh doanh, thế nên rất có thể trong quá trình làm ăn, thủ tục nhận phòng đã được hời hợt hóa đi rất nhiều.
Anh bèn hỏi hai người họ:
Về sau người đó ra sao rồi? Bị mắc chứng bệnh gì? Đã khỏi hẳn hay chưa?
Một loạt những câu hỏi liên tiếp khiến ông bà chủ lắc đầu nguầy nguậy.
Bà chủ nói:
Câu chuyện về hắn sau khi rời khỏi nhà khách này, chúng tôi cũng chỉ nghe nói. Mấy nhà khách làm ăn nhỏ lẻ như chúng tôi sợ nhất là dính phải mấy chuyện như thế này, thế nên chúng tôi cũng không dám tiếp tục nghe ngóng chuyện này nữa.
Ánh mắt Thịnh Đường chung quy vẫn không thể bừng sáng trở lại, cô lẩm bẩm:
Khó chịu… Khó chịu…
Giang Chấp hơi đè người xuống hỏi cô: Khó chịu chỗ nào?
Nhưng Thịnh Đường hoàn toàn không có phản ứng gì với câu hỏi của anh, chỉ một mực nói rằng mình khó chịu. Nghe xong, nói Giang Chấp không sốt ruột chút nào là nói dối. Căn bệnh của Thịnh Đường tới vừa đột ngột vừa lạ kỳ. Bệnh viện thì nói là cảm cúm, không có chứng tật gì khác, còn thầy thuốc Đông y lại kết luận là do bị hoảng sợ tột độ, cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Bây giờ bà chủ có cả bụng ân hận cũng đã muộn, nghĩ đi nghĩ lại, bà bày ra một chiêu cho Giang Chấp…
Tôi nghĩ là, nếu hắn đã từng vào đồn cảnh sát vậy thì phía cảnh sát nhất định có hồ sơ vụ án, hoặc là hỏi thầy Khương cũng được mà. Thầy ấy là đội trưởng đội khảo cổ, chuyện này chắc chắn là thầy ấy biết.
Giang Chấp rơi vào đăm chiêu.
Nhất là khi hai chân cô còn không chịu yên, lúc cọ lên lúc cọ xuống, thi thoảng lại đụng chạm vào
khu vực gài mìn
. Giang Chấp nghiến răng đẩy cô ra…
Không đẩy nổi.
Thịnh Đường dính chặt vào anh vô cùng, vừa len vào trong lòng anh vừa lẩm bẩm: Sư phụ… Sư phụ, em lạnh lắm, lạnh lắm…
Anh ôm lấy cô, gọi nhẹ nhàng:
Tiểu Thất?
Thịnh Đường coi như không nghe thấy, đưa tay ra khỏi chăn, bắt lấy không khí. Giang Chấp nhìn cô chăm chú, trông bề ngoài thì đúng là tỉnh rồi nhưng cảm giác lại chưa tỉnh táo hẳn, đồng tử vẫn khá mơ màng.
Anh giơ tay nắm lấy tay cô, đồng thời kéo nó về bên cạnh mình, thủ thỉ hỏi cô cảm thấy chỗ nào không thoải mái, cố gắng kéo sự tỉnh táo của cô quay trở lại.
Giang Chấp cúi đầu, ngay trước ngực phồng như một cái bánh bao tròn ủng…
Là Thịnh Đường.
Cô chui đầu vào trong áo phông của anh, sống mũi lạnh lẽo lướt qua lồng ngực của anh, rồi hướng thẳng lên trên. Lần này thực sự là da thịt áp vào da thịt, không còn ngăn cách chút nào bởi lớp vải nữa.
Gương mặt cô cứ thế áp thẳng lên lồng ngực anh, hơi lạnh.
Nhưng lồng ngực của Giang Chấp thì trong khoảnh khắc nóng ran như lửa đốt, không cần chạm vào cũng cảm nhận được, cực kỳ nóng.
Anh khẽ nuốt nước bọt.
Cả cơ thể anh cứng đờ nằm trên giường, không dám nhúc nhích, động đậy. Anh chỉ cảm thấy ngọn lửa nơi lồng ngực đã nhanh chóng thiêu đốt toàn thân, làm sôi sục dòng máu trong người, đốt xương cốt thành than…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.