Chương 374: CẬU CẢM THẤY TỐT LÀ ĐƯỢC RỒI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1695 chữ
- 2022-02-06 09:31:12
Sau khi vào trong nhà, anh thấy La Chiếm đang ngồi ngoài phòng khách chơi game.
Cậu ta có vẻ cũng chẳng định ra ngoài lượn lờ, nhưng vẫn tắm8 rửa vệ sinh sạch sẽ như mọi ngày, bộ đồ ở nhà cũng đã được thay bằng một bộ đồ đi chơi thoải mái.
Thấy vậy, La Chiếm bật cười:
Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?
Kỳ Dư thành thật bày tỏ:
Chỗ này tốt thì tốt thật đấy, nhưng chỉ là… không chuyên nghiệp. Phương án khôi phục của tôi đã làm lâu như vậy rồi, kết quả ông ta còn chẳng buồn xem đã bắt tôi sửa màu chàm thành màu đỏ đồng, nguyên nhân chỉ vì cô tình nhân bé nhỏ của ông ta thích vậy.
Diện tích gần bốn trăm mét vuông, còn là mặt sàn, bước vào cửa nếu như không quen thuộc địa hình chắc chắn sẽ lạc đường, cũng giống như anh lúc vừa mới vào đây sống vậy.
Về mặt thiết kế càng khỏi cần nói, rất phù hợp với một người vừa có kiến thức, vừa có địa vị, vừa có thần thái như anh, không phải kiểu hào nhoáng xa hoa cấp độ đại gia, tất cả thiết kế và đồ trang trí đều nghiêng về sự kín đáo, nội hàm, cũng lại né tránh sự u uất, trầm buồn.
Kỳ Dư nói với La Chiếm: Cậu bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu cũng phải để tôi nhìn thấy cậu.
La Chiếm tức đến muốn chửi anh: Cậu nghĩ hai chúng ta là một thể đấy à?
Bao nhiêu đêm nằm mơ, khi ngồi bật dậy khỏi giường, Kỳ Dư cũng phải bần thần một lúc rất lâu, không thể nào phân biệt rõ được mình đang ở trong một biệt thự xa hoa hay trong căn nhà chung cư thi thoảng vẫn nghe được tiếng lục lạc, đến mùa gió thổi cát vẫn có thể ùa vào trong qua khe cửa sổ ấy.
Kỳ Dư không hiểu mình bị làm sao nữa.
… Thôi đành vậy.
Tôi không nói ra được.
Kỳ Dư thở hắt ra một hơi:
Tóm lại tôi cảm thấy chỗ này tốt hơn Đôn Hoàng quá nhiều, quá nhiều!
Anh của bây giờ, có lẽ sẽ được rất nhiều người cùng ngành ngưỡng mộ chăng?
Cho dù ra ngoài tìm bạn gái thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Ví dụ như hai hôm trước khi anh cùng thương nhân kia tham gia một buổi tiệc rượu, sau khi mọi người biết anh là một nhà khôi phục bích họa, không cần nói cũng biết tại đó xuất hiện bao nhiêu ánh mắt sùng bái anh, còn có không ít các cô gái trẻ ra sức muốn xin số điện thoại của anh…
Ý cậu muốn nói thích điều gì? Hoàn cảnh làm việc? Hay là thù lao?
Kỳ Dư ngẫm nghĩ:
Thì là, tất cả mọi thứ ở nơi đây đi.
La Chiếm 6ấn nút cho tạm dừng, quay đầu nhìn anh:
Có đặc biệt thèm ăn món gì không? Tôi ra ngoài mua cho cậu cũng được.
Kỳ Dư chỉ đơn thuần là khôn5g muốn ăn uống gì, anh ấy lắc đầu, cầm chiếc gối ôm kê ngay dưới cổ, rất ủ dột:
Tôi ấy à, bây giờ nhìn thấy cái gì cũng không muốn ăn, ghê người lắm, không sao đâu, cậu cứ chơi đi.
Thương nhân đó nói ông ta thích sưu tầm đồ cổ, những bức bích họa này đều được ông ta mua về với giá cao sau nhiều năm. Đương nhiên trong bảo tàng không chỉ có mỗi bích họa, còn có vô số các bức tranh chữ nổi tiếng không sao đếm hết.
Ngoài sở trường khôi phục bích họa, thì việc khôi phục sách cổ, văn thư cổ đối với Kỳ Dư cũng khá dễ dàng. Thế nên thương nhân đã thuê anh với một cái giá gần như trên trời, đồng thời dọn căn nhà trước mắt đây cho anh ở, muốn ở tới khi nào thì ở tới khi đó. Tóm lại, muốn Kỳ Dư coi cả nơi đây như địa bàn của mình.
La Chiếm là một người sống khá phóng khoáng, bất cần, hơn nữa đi tới đâu cũng có thể ổn định được. Cậu ta không có cảm giác hốt hoảng, ngẩn ngơ gì, tối tối lên giường là ngủ khò. Điều duy nhất cậu ta không hài lòng chính là bảo tàng tư ấy không có nhiều chỗ cần tới cậu ta. Cậu ta tìm riêng một công việc khá ổn thì lại bị thương nhân ngăn cản. Ý của thương nhân là, cậu ta theo Kỳ Dư tới đây thì cũng là nhân viên của bảo tàng tư, không thể tới làm ở những chỗ khác.
Thế nên khi đó La Chiếm từng nổi giận, chất vấn:
Ý cậu như vậy là sao hả? Bao nuôi à?
Sau khi rời khỏi Đôn Hoàng, Kỳ Dư đã tới chỗ này.
Một thương nhân sở hữu một bảo tàng tư đã thuê anh làm nhà khôi phục, chủ yếu phụ trách việc khôi phục, sửa chữa các bích họa cũ kỹ. Cái gọi là bích họa cũ kỹ, cũng chỉ toàn do thương nhân đó tự nói, sau khi tiếp xúc rồi Kỳ Dư mới phát hiện ra, có không ít bức bích họa đã có tuổi đời rất xa xưa, tới từ khắp nơi trên thế giới, ở đủ các thời đại.
Nhà ư?
Nói thật, nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ tâm tâm niệm niệm muốn sống trong một căn nhà như thế này.
Nghe thấy tiếng động, La Chiếm không buồ3n quay đầu lại, giữ chắc cái điều khiển trên tay, hỏi:
Cậu ăn cơm chưa vậy?
Chưa.
Kỳ Dư ném tập tài liệu trong tay lên sô pha, bản thân9 anh cũng nằm nhoài ra sô pha, nhìn chằm chằm hình ảnh trò chơi trên màn hình ti vi, rất chán nản, cũng rất ủ ê:
Không muốn ăn.
La Chiếm hỏi anh:
Còn cái gì nữa?
Kỳ Dư vắt óc suy nghĩ.
La Chiếm dừng tay lại, quay đầu nhìn anh, ánh mắt khác lạ.
Kỳ Dư bị La Chiếm nhìn đến mức toàn thân gượng gạo, mông cũng không thể ngồi yên, phải lắc trái lắc phải:
Ý của tôi là… sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã theo sư phụ tới Đôn Hoàng làm việc, cũng chưa từng thay đổi công việc, không còn đối tượng nào khác để so sánh nữa.
La Chiếm không trả lời mà hỏi ngược lại anh:
Thế cậu thì sao? Thích nơi đây hay thích Đôn Hoàng?
Nơi đây thôi.
Kỳ Dư ngồi thẳng lưng lên:
Hoàn cảnh làm việc tốt biết bao, điều kiện trong bảo tàng cũng ổn. Đâu có giống như hang đá Đôn Hoàng, mùa đông lạnh muốn chết, mùa hè nóng muốn điên. Hơn nữa… lương còn cao! Như vậy, bố tôi sẽ không phải vất vả như thế nữa, còn có…
À đúng rồi.
La Chiếm lên tiếng, ấn điều khiển lạch cạch:
Buổi sáng tôi đã gửi tiền qua cho chú Kỳ rồi, yên tâm nhé.
Kỳ Dư
ừm
một tiếng.
Kỳ Dư nói: Có cậu ở bên cạnh, tôi mới cảm thấy ngày tháng trôi qua thực tế một chút, nếu không tôi sẽ không có cảm giác an toàn.
Kể từ ngày đó, La Chiếm tuyệt nhiên không còn nhắc đến chuyện ra ngoài tìm công việc nữa. Khi Kỳ Dư vào trong bảo tàng khôi phục, cậu ta ở bên cạnh bầu bạn. Khi Kỳ Dư không làm việc thì cậu ta ở nhà, hoặc là ra ngoài lượn lờ, hoặc có thể giống như bây giờ, chơi game.
Kỳ Dư
ừm
một tiếng.
Ánh mắt anh được kéo thoát khỏi màn hình trò chơi, anh nhìn bốn phía xung quanh một vòng.
La Chiếm nhìn anh chăm chú, không rời mắt dù chỉ một phút.
Còn nữa… cậu nhìn căn nhà này đi, quá to luôn, đâu có giống căn chung cư trước kia của chúng ta, ba thằng đàn ông còn phải tranh nhau một cái nhà vệ sinh! Còn nữa… còn nữa…
Ghê? Mang thai hay sao mà thấy ghê?
La Chiếm thấy anh không có vẻ giống như bị ốm, nên cũng không quá lo lắng, quay đầu lại tiếp tục chơi game.
Khi nào đói thì bảo tôi, cùng lắm thì trong nhà vẫn còn mì tôm.
Nghe xong, La Chiếm nhún vai:
Cậu cảm thấy tốt là được rồi!
Kỳ Dư cụp mắt xuống, nằm lại xuống sô pha.
Phải, còn cái gì nữa đây?
Rõ ràng mọi thứ ở đây đều rất ổn, rõ ràng anh đang sống một cuộc sống mà anh vẫn luôn mong ước, rõ ràng anh đang ở đây với thân phận một chuyên gia có nhiều năm kinh nghiệm, không giống như ở Đôn Hoàng, có biết bao nhiêu nhà khôi phục có cùng trải nghiệm với anh, họ cũng chỉ là những nhà khôi phục không tên không tuổi, không có cái gọi là vinh quang quanh người…
Sống trong căn nhà hiện tại, anh luôn có một cảm giác hốt hoảng đến ngẩn ngơ.
Trước đây, anh từng hỏi La Chiếm.
Cũng tạm thôi, không thể nói là thích, cũng chưa đến mức là ghét.
Trong lúc nói, La Chiếm đồng thời tung một chiêu lớn, nhưng lại đánh hụt, cậu ta tức giận chửi thề: Shit!
Thế còn Đôn Hoàng thì sao?
Hai người họ không ai nói gì nữa, cả căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng âm thanh phát ra từ máy chơi game.
Rất lâu sau, Kỳ Dư ngồi dậy khỏi sô pha, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của La Chiếm và hỏi:
Cậu có thích chỗ này không?
La Chiếm không có nhiều tâm trạng và cảm xúc như anh:
Nếu là ở Đôn Hoàng, cậu mà dám sửa bích họa theo sở thích cá nhân, Giáo sư Hồ nhất định sẽ đánh chết cậu. Nhưng ở đây, sở thích của ông chủ mới là tiêu chuẩn của cậu.
Kỳ Dư lắc đầu:
Đây không phải là đạo đức nghề nghiệp cần có ở một nhà khôi phục bích họa chuyên nghiệp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.