Chương 375: VẬY EM MUỐN HÔN Ở ĐÂU?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1202 chữ
- 2022-02-06 09:31:11
Anh ấy chơi game cũng có gì lạ lùng đâu? Còn là cao thủ nữa đấy, ai đụng vào anh ta là xúi quẩy người đó, xúi quẩy khủng khiế8p luôn.
Kỳ Dư suýt xoa, chẳng phải bình thường bận rộn lắm sao.
Kỳ Dư hít một hơi thật sau, hỏi cậu ta với vẻ đăm chiêu phần nào:
Vậy cậu có nhớ Đôn Hoàng không?
La Chiếm đang chơi game hăng say chợt khựng lại, rồi cũng tiếp tục điên cuồng trở lại một cách nhanh chóng, đáp một câu:
Vớ vẩn.
Nhưng cứ thi thoảng, ở trong mơ Thẩm Dao vẫn cứ trở lại với Đôn Hoàng cát vàng rợp trời ấy, trở về với Gobi mênh mông không một bóng người.
Và còn cả căn nhà chung cư.
Vậy mà…
Bây giờ có phải đang quá yên ắng không?
Quán thịt nướng lấy danh nghĩa của Đại Tây Bắc.
Người đồng nghiệp đó nói, đây là quán chính tông, được thực khách đánh giá rất cao ở Quảng Nguyên.
Không khí làm việc bên phía Quảng Nguyên này rất tốt, quan hệ giữa mọi người với nhau rất thoải mái, nhưng Thẩm Dao lại luôn nhớ tới sự ồn ào khi ở cùng với Sáu Viên Thịt Bằm, thậm chí có lúc chỉ vì một vị trí khởi giáp cũng có thể gân cổ cãi đến mức đỏ mắt tía tai.
Điều kiện ký túc ở Quảng Nguyên bên này cũng không tồi, chí ít là tốt hơn khu chung cư ở Đôn Hoàng, nhưng Thẩm Dao lại luôn nhớ tới căn chung cư cũ kỹ đó.
Nội dung bích họa Đôn Hoàng rất phong phú, lên cao tận tới Phật thần và những khung cảnh lộng lẫy chốn Thiên đình, xuống dưới thấp tới tận nhân tình thế thái các triều đại, ăn uống ngủ nghỉ, săn bắn, đấy là chưa kể tới muông thú trong rừng, điềm lành thượng cổ.
Thế nên, nội dung của những buổi triển lãm như thế này cũng giúp cô tăng cường thêm kiến thức và hiểu biết.
Quảng Nguyên, Tứ Xuyên.
Chân núi phía nam dãy Tần Lĩnh từ xưa tới nay chính là con đường quan trọng nhất để vào Tứ Xuyên, vừa là thị trấn quan trọng thời Tam quốc cũng là nơi sinh thành của Võ Tắc Thiên.
Thẩm Dao vốn dĩ định tới trung tâm thương mại mua thêm ít quần áo, nhưng nhìn thấy poster buổi triển lãm di chỉ sinh vật khảo cổ chỉ còn lại một ngày cuối cùng, nghĩ bụng hiếm khi có một ngày nghỉ, chi bằng đi xem triển lãm, thế là cô bèn đổi xe đi xem.
Người tham gia buổi triển lãm không nhiều.
Cũng thật là kỳ lạ, căn chung cư ấy cô đã sống rất nhiều năm, nhưng dường như lại chưa bao giờ… nhung nhớ như lần này.
Hôm đó đồng nghiệp cứ nghĩ cô muốn ăn thịt nướng, bèn kéo cô vào trong quán.
Điều kiện sống tồi tệ, ầm ĩ ồn ào; điều kiện làm việc kém, mỗi lần từ trong hang đá chui ra là nhem nhuốc,5 bẩn thỉu, gặp phải ngày nào thời tiết khốc liệt chưa biết chừng còn nguy hiểm, cũng không phải chưa có trường hợp nào mất mạng; điều kiện làm thí nghiệm cũng chẳng khá khẩm gì, chật chội như tù ngục, chỉ hận không thể có một phòng kho để đồ nào đó được dọn ra để sử dụng thêm…
Tất cả, tất cả những điều ấy đúc kết bằng một chữ: Tệ!
Vốn dĩ đây cũng là một buổi triển lãm khá kín đáo, có một số người là phụ huynh dẫn con em tới xem để nâng cao kiến thức, hoặc một số người khác thì cầm theo máy ảnh. Thi thoảng còn có thể nhìn thấy một vài đôi yêu nhau, tuy không quá ầm ĩ nhưng tình cảm mặn nồng, rõ ràng là coi đây như nơi hẹn hò rồi.
Thẩm Dao rất hứng thú.
Trong lòng thầm bổ sung thêm một câu: Nhưng lại thiếu đi một mùi vị của Sa Châu, một thứ… hương vị rất thân thiết.
Khoảng thời gian này, nhiệt độ ở Quảng Nguyên đã rồi.
Có một ngày, Thẩm Dao cùng đồng nghiệp đi tìm chỗ ăn khuya, khi đi ngang qua một quán bán xiên nướng, cô bèn đứng lại.
Cô nhớ về căn nhà chung cư ở Đôn Hoàng.
La Chiếm.
Kỳ Dư bất ngờ lên tiếng.
Ừm?
La Chiếm không quay đầu lại.
Làm trợ giúp kỹ thuật ở Quảng Nguyên nhàn nhã hơn rất nhiều so với công việc ở Đôn Hoàng.
Chí ít thì ở đây không có những kiểu thời tiết khắc nghiệt như Đôn Hoàng.
Vớ vẩn!
Anh lại nhớ về những tháng ngày còn ở Đôn Ho3àng.
Chỉ có một chữ thôi, bận.
Trong đó quần thể chữ viết và tạc tượng trên vách núi Thiên Phật Nhai chính là văn hóa hang đá nổi tiếng tại Quảng Nguyên.
Thẩm Dao xưa nay vẫn khá hứng thú với văn hóa nước Thục, đây cũng là nguyên nhân khi đó cô nhận lời Giáo sư Hồ tới đây làm trợ giúp kỹ thuật một cách thoải mái.
Hồi đó mỗi khi đêm xuống, chỉ cần mở cánh cửa sổ ra là mùi thịt nướng lại bay vào trong nhà. Nó bay từ chợ đêm tới, giống như mùi củi lửa dân dã của cuộc sống thường nhật, cho dù có đóng cửa sổ lại, nó vẫn len lỏi được một chút vào phòng qua những khe hẹp.
Kỳ Dư lúc nào cũng chửi bới là khu chung cư đó quá cũ kỹ rồi, nói có cửa sổ hay không có cửa sổ cũng chẳng khác gì nhau, sau đó anh ấy lại hào phóng, rộng rãi tuyên bố: Sau này mà anh có tiền, anh sẽ… sẽ thay tất cả các ô cửa sổ mới cho mọi người!
Kỳ Dư tỉ mỉ ngẫm nghĩ về hai chữ của cậu ta, ngẫm mãi, ngẫm mãi chợt mỉm cười.
La Chiếm lại ấn nút tạm dừng trò chơi, quay đầu hỏi anh:
Muốn chơi không?
Thật sự là vậy, bận đến mức còn không biết chữ mệt mỏi phải viết thế nào, bởi 9vì chỉ cần về tới căn nhà chung cư, chuyện duy nhất muốn làm chỉ là nằm ngủ.
Nghĩ lại thì điều kiện ở Đôn Hoàng thực 6sự rất tệ.
Kỳ Dư đánh mắt một chút về phía màn hình, gật đầu ngay.
La Chiếm nhướng mày, lục từ trong tủ ti vi ra thêm một chiếc điều khiển khác rồi nói một câu:
Ngồi qua đây, tôi dạy cậu.
Kỳ Dư không nói không rằng, lập tức đứng lên, ngồi sát lại.
Sau khi ngồi xuống, La Chiếm giơ bàn tay lớn, vuốt lại mái tóc đã dựng đứng lên của Kỳ Dư, sau đó nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi lại bật cười rồi lặp lại câu nói ban nãy…
Sau khi ăn xong, đồng nghiệp hỏi cô thế nào rồi.
Cô cười nói: Cũng khá chính tông đấy.
Khu triển lãm cũng không quá rộng lớn, chỉ là một tòa nhà có diện tích khoảng trăm mét vuông.
Bên trong bao gồm giới thiệu về các di chỉ động thực vật, hóa thạch đã từ lâu đời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.