Chương 384: ĐƯỜNG TIỂU THẤT, EM TRÁNH XA ANH RA MỘT CHÚT!
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1138 chữ
- 2022-02-06 09:31:25
…
Thịnh Đường kéo Giang Chấp đi vào trong, vừa đi vừa nói:
Anh tuyệt đối đừng bồi bổ linh tinh đấy, nếu anh cảm thấy yếu thật th8ì chúng ta quay về Đôn Hoàng mua nhục thung dung, cực kỳ bổ dương khí.
Giang Chấp thở dài:
Anh không yếu.
Trời ơi, anh nếm thử đi mà, có độc chết người đâu.
Thịnh Đường lại giơ cao miếng mì lạnh dí sát vào miệng anh.
Xung quanh có vài người nhìn về phía bên này.
Ngoại hình của cả hai người họ đều rất bắt mắt, Giang Chấp thì cao lớn điển trai, Thịnh Đường thì lanh lợi yêu kiều, dĩ nhiên có ném ra giữa biển người cũng vẫn tỏa sáng.
Giang Chấp phì cười, sao cứ làm như anh chuẩn bị ăn thịt cô vậy, trốn gì chứ?
Chợ phiên, đích thực là nơi rực rỡ muôn màu, có những đồ gia dụng thường gặp, đồ dùng, quần áo, dụng cụ làm bếp, các loại thực phẩm phong phú, các loại đá đặc biệt và hiếm gặp ở vùng Đông Bắc, các sản phẩm thủ công mỹ nghệ, chim muông hoa lá từ khắp các quốc gia lân cận như Nga hay Triều Tiên, những món đồ nhỏ xinh tới từ Hàn Quốc hay Nhật Bản; thậm chí là cả những món đồ cổ quý hiếm ít gặp, những trò tạp kỹ, cả những con cá khổng lồ được đánh bắt dưới hồ lên, bán đấu giá ngay trên phố.
Thịnh Đường nhìn thấy mà phải chép miệng liên tục.
Giang Chấp hết cách, đành mở miệng ăn.
Anh còn chưa kịp nhai đã nghe thấy Thịnh Đường kêu lên một tiếng
Aiya
.
Miệng Giang Chấp khựng lại, anh nhìn cô chằm chằm đầy cảnh giác.
Ý của em l3à… cơ thể yếu, không phải yếu chỗ khác đâu.
Thịnh Đường ấp a ấp úng.
Giang Chấp bấu eo cô, xoay người cô lại, nhấn mạnh từng câ9u từng chữ:
Đường Tiểu Thất, cơ thể anh cũng không yếu.
Không yếu…
À thì…
Thịnh Đường muốn cười nhưng lại không dám cười to:
Em quên mất là món này khá cay, mấy hôm nay miệng nhạt nhẽo quá nên em bảo ông chủ đổi vị ngọt thành vị cay.
Không cần cô giải thích nhiều, Giang Chấp đã nếm thấy rồi.
Vị cay nồng của tương ớt bùng nổ trong khoang miệng. Anh muốn nhè ra, nhưng trước sau trái phải đều có người, nhè như thế không lịch sự chút nào. Anh định nhè lên giấy ăn… Nhưng tờ giấy ăn cuối cùng cũng đã dành cho Thịnh Đường rồi, anh đành bấm bụng nhai mấy miếng.
Á á!
Lạnh à?
Thấy mặt cô đỏ bừng lên, nghĩ là cô bị lạnh, Giang Chấp đưa tay ủ ấm cho cô.
Một giây sau Thịnh Đường né ra, chỉ về phía trước:
Phía trước có hàng thủ công mỹ nghệ rất đẹp, qua xem đi.
!!!
Rốt cuộc mì lạnh nướng có mùi vị gì, vì sao nó có thể làm điên cuồng người dân cả nước thì Giang Chấp không biết. Anh chỉ biết như có pháo nổ trong miệng mình vậy, cay nồng, như có một lưỡi dao nhỏ rạch bung thực quản. Mặt anh trong phút chốc đỏ gay lên, nước mắt chỉ chực trào ra.
Thịnh Đường thấy vậy, bèn mở rộng chiếc khăn giấy còn dính dầu mỡ trong tay mình, chọn một góc sạch sẽ cho anh lau mắt.
Thịnh Đường bất chợt nhớ tới sức mạnh và những đườn6g nét cô cảm nhận được tối hôm đó… vành tai nóng bừng lên trong khoảnh khắc, trái tim hoảng hốt như mọc đầy cỏ dại.
Đúng là khôn5g yếu, còn… khỏe như vâm nữa.
Cô lại nhớ tới đoạn video clip mà Trình Tần gửi tới cho cô, rất kích thích.
Cô thích những món lặt vặt gì, anh lại bỏ tiền ra mua cho cô, cô chỉ cần đi hơi xa một chút, anh sẽ lập tức kéo cô trở về bên cạnh mình.
Giang Chấp cảm thấy với vóc người sinh ra đã nhỏ bé như Thịnh Đường, lạc vào một con đường toàn là người Đông Bắc rất dễ bị nhấn chìm.
… Nhưng Thịnh Đường lại phản bác ý kiến cho rằng mình nhỏ bé, cứ thích len lỏi vào chốn đông người. Cô cảm thấy, những nơi đông người tụ tập nhất định có trò gì đó thú vị. Cô ăn không biết bao nhiêu món ngon vật lạ, những quán đồ ăn vặt đó không tập trung vào một chỗ, đều xen lẫn với các sạp hàng khác, nên muốn ăn gì sẽ lần tìm theo mùi hương.
Thịnh Đường bưng một bát mì lạnh nướng, bên dưới hộp còn lót thêm một phần bánh rán giòn, không cần tả cũng biết cô ăn vui vẻ cỡ nào.
Cô thèm món này lâu lắm rồi.
Từ lúc tới đây, Giang Chấp sợ cô đau bụng nên viện đủ mọi lý do ngăn cấm cô ăn hàng quán ven đường, sau đó lại đúng dịp đổ bệnh, bây giờ cô dũng mãnh và tràn trề sức lực rồi, khẩu vị cũng quay trở lại.
Không biết Giang Chấp khi ở trên giường sẽ như thế nào, sẽ bình tĩnh điềm đạm giống như thường ngày, hay là lưu manh vô sỉ hơn cả thường ngày… Trời đất quỷ thần ơi, các vị tiên gia vùng Đông Bắc ơi, mau mang những suy nghĩ lung tung, hỗn loạn này của con đi đi!
Thùy mị, phải thùy mị… Không được liên tưởng xa xôi!
Liên tưởng… xa xôi!
Có quá nhiều thứ, hai tay cô là không đủ. Cô thậm chí chỉ hận mình không có thêm đôi mắt nữa, để sờ chỗ nọ, ngắm chỗ kia, nhìn thứ gì cũng thấy hiếu kỳ.
Giang Chấp không quá hứng thú với mấy món đồ ở chợ phiên, anh không thích chốn đông người, nhưng vì Thịnh Đường ưa náo nhiệt, anh cũng cảm thấy mấy chỗ như thế này không có gì quá nghiêm trọng, anh nhẫn nhịn được. Chỉ mỗi tội phải trông chừng cô từng giây từng phút.
Ánh mắt anh bám sát cô từ đầu tới cuối, một khắc cũng không dám lơ là.
Giang Chấp kéo cô tới một chỗ ít người hơn một chút, rút khăn giấy cho cô lau miệng rồi cười cưng chiều:
Em ăn từ từ thôi.
Thịnh Đường dùng tăm khều một miếng mì lạnh nướng, đưa lên miệng anh:
Anh nếm thử đi, ngon cực kỳ.
Anh… không ăn.
Giang Chấp luôn có cảm giác đồ ăn làm ngoài đường không vệ sinh chút nào:
Em cũng ăn vừa vừa thôi.
Vừa lau cô còn cố tình chọc tức anh…
Ôi mẹ ơi, sao anh lại khóc chứ? Yếu đuối quá đi.
Tiếng Đông Bắc học không ra đâu vào đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.