• 1,830

Chương 385: KHUNG XƯƠNG CỦA NGƯỜI LƯỜI RẤT NẶNG


Đã có một thời gian rất dài, Giang Chấp có cảm giác Đường Tiểu Thất trong tình yêu ngốc nghếch và đáng yêu, tuy rằng trong chuyện tình cảm cô không đ8ược nhạy bén và có phần ngố hơn mọi người, nhưng chí ít thì cô nghe lời anh.

… Anh sai rồi, anh đã quên đi bản tính hung ác và giảo hoạt của3 Thịnh Đường.
Giang Chấp cố nhịn cười:
Tiểu Thất cô nương có ý gì đây?


Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy lúc này mà có thứ gì đó chở thì tốt biết mấy, hoặc là…
Thịnh Đường cười tít mắt lại:
Xuất hiện một vị anh hùng cái thế từ trên tầng mây hạ phàm, đưa em bay một đoạn đường.

Thịnh Đường không gạn hỏi, chỉ ngồi ỳ ra đó không chịu đứng dậy. Cô hậm hực:
Mệt lắm, mệt lắm…

Giang Chấp im lặng nhìn cô, chỉ mỉm cười.
Thịnh Đường không quá để ý tới ý tứ và ánh mắt của những người xung quanh, cô nằm rất điềm nhiên trên lưng Giang Chấp.
Anh cao lớn, bờ vai lại chắc chắn, cô cảm thấy cực kỳ an toàn.
Bạn trai: Em còn cõng được anh đấy!


Thế thì ngại lắm.


Không sao, em có thể ngại.
Giang Chấp xoa đầu cô:
Da mặt em mà mỏng quá rất dễ có nguy cơ hủy diệt sư môn.

Hai mắt Thịnh Đường rực sáng, cô đứng lên nằm bò lên tấm lưng rộng lớn của anh, cực kỳ không khách sáo.
… Suốt dọc đường, họ nổi bật cỡ nào.

Đừng nghĩ quá nhiều.
Giang Chấp cười:
Tặng em đấy, chiếc gương trước kia của em cũ quá, anh bỏ đi rồi.

Thịnh Đường không vui:
Anh không thể tặng em cái nào có thành ý hơn à?

Chút tâm tư này.
Giang Chấp quả thực vừa tức vừa buồn cười, anh cũng ngồi hẳn xuống:
Anh hùng cái thế thì không có đâu, chỉ có một sư phụ trông cũng khá điển trai thôi. Lên đây đi, anh cõng em.


Trai gái đủ đầy, đông con nhiều cháu còn không gọi là thành ý à?
Giang Chấp khoác vai ôm lấy cô:
Ý nghĩa biết bao.


Anh cũng mê tín thật đấy.
Thịnh Đường ngắm nghía chiếc gương trong tay, đưa chiếc có hai bím tóc cho Giang Chấp:
Hai chúng ta mỗi người một em bé đi, hai con em nuôi không nổi.

Giang Chấp cười:
Thể lực của Tiểu Thất cô nương không ổn rồi, không chịu nổi cực nhọc, thế mà là…

Nói được nửa chừng anh cảm thấy không thích hợp bèn ngậm miệng lại.
Cũng nhận được không biết bao nhiêu là ánh mắt dõi theo.
Đặc biệt là của các cặp đôi. Các cô gái bắt đầu đấm vào người bạn trai của mình: Nhìn bạn trai nhà người ta kìa!
Thịnh Đường cuộn tròn lại như một chú chim cút, nếu có gặp ai đó từ đằng sau đi lên, cô sẽ giữ nguyên tư thế ngồi xổm xích nhẹ sang bên cạnh, tóm lại là nhất quyết không đứng dậy. Cô nói với Giang Chấp:
Em mệt quá rồi, haizz, thật sự là quá mệt luôn.

Thật sự chưa từng gặp cô gái nào lại có thể làm nũng tới mức vô liêm sỉ như thế này.
Thịnh Đường thực sự không nhấc nổi chân nữa, liên tục xua tay:
Không được, không được, không đi nữa đâu.

Cô ngồi hẳn xuống đất, sống chết không chịu đứng dậy.
Hơn nữa từ góc độ này nhìn ra xung quanh, ừm…

Quả nhiên ở trên cao thật là khác biệt, phong cảnh nhìn thấy cũng khác biệt.
Hai cánh tay Thịnh Đường buông thõng trước mặt anh, cô còn không cần cố tình ôm lấy anh, đôi tay của anh đã đủ đỡ lấy cô một cách vững vàng rồi.
Thịnh Đường vẫn đang ngẩng đầu lên đợi anh nói nốt, thấy vậy bèn hỏi:
Mà là cái gì cơ?


Không có gì.
Giang Chấp hắng giọng, vành tai bỗng dưng đỏ rực. Anh nói:
Em dậy đi, anh dẫn em đi ăn đồ ngon, bồi bổ thể lực.

Rời khỏi sạp hàng, Thịnh Đường bèn cầm hai chiếc gương lên so sánh.

Anh Chấp, em cứ có cảm giác anh bị lừa rồi. Thật đấy, con em bé này trông giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất là một bên buộc tóc thành chỏm, một bên bện tóc thành hai chỏm hai bên… Vả lại, khi nào thì em bé nhân sâm phân ra bé trai và bé gái chứ?

Một chân của Thịnh Đường chới với giữa không trung, cứ thế bị kéo ngược trở lại bên cạnh Giang Chấp. Nhìn kỹ lại, trên sạp hàng ấy toàn là gương, gương to gương nhỏ, đủ loại tạo hình độc đáo, có gương trang điểm, gương đứng sát sàn… đủ cả.
Giang Chấp ngồi sụp xuống cầm một chiếc gương nhỏ lên, là kiểu gương trang điểm có thể mang theo bên người bất kỳ lúc nào, rất giống với một chiếc gương đã cũ của Thịnh Đường trước kia, cũng là kiểu hai cánh gập lại với nhau, chiếc khóa bằng đồng nhỏ xíu ở giữa trông rất độc đáo.

Sư phụ, anh không yêu em nữa sao?
Thịnh Đường chớp chớp đôi mắt to, đứng đó giả vờ vô tội.
Giang Chấp mề6m lòng, nhưng cũng rất nhanh nhớ lại cái cảm giác như ngậm pháo trong miệng. Anh giơ tay đè phần Tteokbokki cay cô đưa tới xuống, dỗ dành:
Yêu em, 5cả đời này thầy cho yêu mình em. Thế nên Tiểu Thất, em ngoan ngoãn tự ăn đi, thầy nhìn em ăn là được rồi.

Giang Chấp đứng ngay trước mặt cô, che chắn hoàn toàn ánh nắng trước mặt cho cô, phì cười:
Vậy phải làm sao? Về nhé?

Thịnh Đường ngước lên:
Em đói rồi, muốn ăn cái gì thật ngon.

Có không ít hình thù khác nhau.
Chim muông hoa cỏ, hình người, hình hoạt hình, còn cả hình một vài diễn viên trên truyền hình.
Giang Chấp chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô, trong đôi mắt là những tia sáng dịu dàng và dài lâu.
Gần trưa, họ mới đi được một nửa chợ phiên, còn cả một đoạn xuống dốc khá dài nữa.
Giang Chấp không nhận mà liếc nhìn cô:
Vậy thì chúng ta cùng nuôi.

Thịnh Đường mím môi, nhét chiếc gương có hình bé nhân sâm tết tóc hai bên vào trong túi áo của Giang Chấp.
Giang Chấp sửng sốt:
Cả dọc đường em chỉ toàn ăn thôi mà.


Vừa ăn vừa tiêu hóa hết rồi.
Thịnh Đường rút di động ra, mở WeChat lên xem số bước chân rồi giơ ra trước mặt Giang Chấp:
Đã đi hơn hai mươi ngàn bước rồi, em đi hơn hai mươi ngàn bước đấy! Chẳng trách em lại đói!

Chiếc ở trong tay Giang Chấp đây chỉ có hình một bé nhân sâm.
Béo béo mập mạp, tóc buộc cao thành chỏm trên đầu, trên chỏm tóc quấn một sợi dây đỏ, trên người mặc một chiếc áo yếm, trông rất nổi bật và vui vẻ.
Tục ngữ nói rất đúng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Còn có một câu gần gũi, chân thực hơn, gọi là: Không sửa đượ9c tính ăn… của chó gì đó.
Giang Chấp gật đầu:
Được.


Thịnh Đường phì cười thành tiếng.
Khi đi ngang qua một sạp hàng bách hóa, Giang Chấp dừng bước lại, tiện tay kéo Thịnh Đường một cái.
Giang Chấp phá lên cười:
Thế này là giao con gái cho anh à?


Con gái cần được cưng chiều, một người thô lỗ như em thích hợp nuôi con trai.
Thịnh Đường giơ tay chọc chọc vào em bé nhân sâm đằng sau chiếc gương:
Mặc áo yếm gì chứ, thích hợp mặc quần ngố.

Giang Chấp đánh mắt nhìn em bé nhân sâm thật nhanh, rồi gập chiếc gương lại:
Được, vậy lấy chiếc này đi.

Chủ sạp nói:
Mười đồng một chiếc, mười lăm đồng hai chiếc, cậu muốn lấy hai chiếc không? Song hỷ lâm môn, cậu đang cầm bé trai, để tôi tìm cho cậu một bé gái, trai gái đủ đầy nhé.

Thịnh Đường cũng ngồi xuống theo, nhìn từng hình vẽ trên những chiếc gương bày ở đó, có hình vẽ trông cũng rất thú vị.

Hình vẽ trên tay cậu là đẹp đấy, đông con nhiều cháu, may mắn phúc lộc.
Chủ sạp nói với Giang Chấp.
Chủ sạp mặc một chiếc áo lông chim bụi bặm, cũng chẳng biết vì bản chất của thứ màu đó hay bị dính bụi bẩn trong lúc dọn dẹp sạp hàng. Người ấy đội một chiếc mũ vỏ dưa, thoạt nhìn giống như một địa chủ thời đại cũ xuyên không tới đây vậy.
Người ấy ngồi trên chiếc ghế gập nhỏ, khoanh tay nói với Giang Chấp:
Mua một chiếc đi, bỏ vào túi dùng khá tiện.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.