• 1,830

Chương 386: CHÚ TỪNG GẶP NÓ CHƯA?


Là một chiếc máy to đùng, ông chủ bỏ ngô vào một đầu này của máy sẽ ép ra được một cây bỏng dài loằng ngoằng từ đầu kia của máy.

Thịnh Đườn8g mua một túi, không nhịn được cơn thèm, ngồi trên đỉnh đầu Giang Chấp mà ăn. Cô nhai bỏng rôm rốp, vừa nhai vừa nói:
Em từng ăn món này từ hồi c3òn rất nhỏ đấy, nhưng được làm từ gạo chứ không phải từ ngô, vị của bỏng ngô ngọt thật đấy.

Bước chân của Gi5ang Chấp khựng lại:
Hình như anh cảm nhận được điều gì đó rồi đấy.


Cảm giác của đàn ông trước giờ không chuẩn đâu, đi thôi, đi thôi.

Chếch phía trước hai bên trái phải của ông ta là một người bán dưa góp cùng các loại kim chi Hàn Quốc và một người bán tranh chữ cổ, vị trí của ba người họ vừa hay hình thành một hình tam giác.
Trong ba người thì vị trí của người ấy là xấu nhất, nhưng số lượng khách đứng trước sạp hàng của ông ta lại đông nhất.
Ông chủ đang quay đầu cò kè với một ông cụ mua hàng khác, chợt nghe thấy một giọng nam trầm rất quyến rũ, thậm chí có thể nói là êm tai.
Ông ta quay đầu lại, nhìn thẳng vào người Giang Chấp.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, béo ục ịch, là kiểu mặt cùng vai gần như dính vào nhau, không nhìn thấy cổ đâu.
Người béo giọng cũng to.
Giang Chấp cảm giác như có một con chuột đang9 bò trên đỉnh đầu mình vậy, anh nhắc nhở cô:
Đường Tiểu Thất, em mà làm rơi vãi lung tung xuống đầu anh thì em chắc chắn sẽ bị liệt đấy.


Không đâu không đâu, em cực kỳ chú ý!

… Mấy miếng vụn cô không cắn cẩn thận, rớt xuống mái tóc của Giang Chấp.
Nói rồi, ông ta cầm một hạt óc chó lên, khẽ đập nhẹ vào tay, rồi chia làm hai nửa.
Phần thịt bên trong đầy ắp, đường nét cực kỳ rõ ràng.
Ông ta nghĩ: Cậu thanh niên này có biết mình đang cõng trên lưng một cô gái không nhỉ?
Thịnh Đường thấy ông chủ mập này cứ nhìn Giang Chấp chòng chọc, bèn nhíu mày, giơ tay huơ huơ:
Này này này, anh ấy đang hỏi chú đó.

Ánh mắt của những người xung quanh cũng hướng cả về Giang Chấp.
Ông chủ mập này có mắt nhìn rất chuẩn, chỉ cần liếc nhẹ một cái như vậy thôi cũng biết cậu thanh niên trước mặt đây tuyệt đối không phải người bình thường, nhưng đồng thời suy nghĩ cũng rất chín chắn.
Thịnh Đường lập tức ôm chặt lấy anh, hai chân quấn chặt vào hông anh, sống chết không tụt xuống!
Hai người vừa đùa vừa nghịch rồi cùng dòng người dài đi về phía trước, khi đi tới một ngã rẽ nhỏ, liền nghe thấy có người đang thô lỗ, to tiếng quát tháo…
Giang Chấp chịu tin cô mới lạ. Anh cúi đầu hất hất mái tóc, vụn rơi lả tả…

Đường Tiểu Thất, em xuống cho anh.

Khách vây kín thành ba vòng trong ngoài.
Đến khi Giang Chấp len lên trước để nhìn thì thấy người này trải một tấm ga gường rách xuống đất, xếp hai chồng óc chó, mà chồng bên trái đã gần thấy đáy rồi.
Giang Chấp không có hứng thú với hạt óc chó, ngược lại Thịnh Đường thì không từ chối bất cứ món ngon nào. Cô đón lấy phần thịt óc chó, bỏ vào miệng. Giang Chấp ngó đầu ra phía sau, cô cười hì hì:
Yên tâm yên tâm, tuyệt đối không rơi vào tóc anh đâu.

Óc chó không tệ, còn thơm hơn óc chó ngoài thị trường, còn ít vị chát.
Nhưng lần này Giang Chấp không còn bận tâm tới việc so đo với cô nữa, anh quay người đi về phía phát ra tiếng nói.
Người đó ở trong một góc.

Đừng có lằng nhằng nữa. Hàng của tôi là hàng cứng từ trong Can Phạn Bồn, bên ngoài không mua nổi đâu! Cứ lần lượt mà lấy thôi, khỏi chọn, mấy người chọn hết cái to, còn cái nhỏ tôi phải làm thế nào?

Giang Chấp dừng bước.
Thịnh Đường cũng đã nghe thấy từ quan trọng, hai hàm răng ngậm lại,
rộp
một tiếng…
Vụn lại rơi đầy đầu Giang Chấp.
Nhất là khi đi tới trước mặt, mỗi lần ông ta cất tiếng nói, Thịnh Đường lại cảm thấy đầu ong cả lên.

Óc chó này ông nhặt được ở trong Can Phạn Bồn ư?
Giang Chấp mở lời hỏi.
Chợt thấy trước mắt sáng bừng lên.
Một cậu thanh niên khá điển trai, cũng rất cao to, đứng giữa một đám đông đã thật sự giải thích thế nào là câu
hạc giữa bầy gà
. Chỉ là… lại cõng một cô bé.
Thế này là… nhìn cái ưng ngay à?
Ông chủ mập sực tỉnh, cười hì hì:
Đúng đúng đúng, chính là nhặt ở trong Can Phạn Bồn, ngon cực kỳ tôi nói cho mấy người biết, để tôi bọc một hạt cho cô cậu nếm thử nhé.

Có người cũng chỉ hóng cho vui, giống như Giang Chấp.
Cũng có người muốn mua thật, vểnh mông ngồi đó lựa óc chó bỏ vào trong túi ni lông.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.