Chương 387: CHÚ TỪNG GẶP NÓ CHƯA?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 744 chữ
- 2022-02-06 09:31:20
Ông chủ mập bị hỏi đến cứng miệng.
Thịnh Đường cố nhịn cười: Ôi trời, chiêu này của sư phụ cô quả thật quá đáng đấm 8rồi.
Phải, nhà khác không có đâu.
Ông chủ mập nghe mà mặt mày sung sướng, hỏi Giang Chấp:
Mua ít không? Còn không mua là hết đó.
Lát sau, ông chủ mập phản ứng lại, nói:
Cô cậu tới đây du lịch à? Chưa nghe qua Can Phạn Bồn sao? Tôi nói cho3 hai cô cậu biết. Can Phạn Bồn là nơi tà ma nhất chỗ chúng tôi, vào rồi là không ra được.
Nói tới đây, ông ta lại bổ sung 9thêm một câu:
Tôi là vì nhà gần, từ nhỏ đã chơi quanh đó nên mới dám vào đi loanh quanh. Nhưng những chỗ quá sâu tôi cũng 6không tới, chỉ men theo vòng ngoài nhặt óc chó rồi hạt dẻ rừng gì đó, lâm sản trong đó nhiều vô kể!
Xung quanh có 5người quen biết ông chủ mập, mồm năm miệng mười…
Giang Chấp mỉm cười, quay đầu nói với ông chủ mập:
Chỗ còn lại tôi lấy hết. Tôi không tiện cầm, ông có chuyển hàng được không?
Ông chủ mập sững người, chỉ xuống cái đống dưới đất, quét tay một vòng:
Lấy hết ấy hả?
Giang Chấp gật đầu.
Chuyển chứ! Chắc chắn chuyển. Cậu em thương bạn gái quá nhỉ, yên tâm! Bây giờ tôi dọn hàng rồi chuyển qua cho cậu luôn, xong việc tôi về nhà.
Thịnh Đường vòng tay khoác vai Giang Chấp, nói với ông chủ:
Bởi vì bạn trai cháu biết trừ tà, nên cháu chẳng sợ.
Ông chủ mập phì cười vì cô.
Được.
Giang Chấp mỉm cười.
Thịnh Đường khẽ bấu nhẹ anh một cái, cắn lên vành tai anh:
Anh còn không buồn hỏi bao nhiêu tiền một cân à?
Đúng vậy, lần nào chợ phiên ông ấy cũng tới.
Ông ấy là người bán hàng lâu năm ở đây rồi, lúc nào cũng bán mấy thứ của Can Phạn Bồn.
Giang Chấp đáp không cần.
Thịnh Đường thì khá ngại ngùng, cô vỗ vỗ bả vai Giang Chấp, tự tụt xuống. Thấy vậy, ông chủ mập cười nói:
Cái này gọi là gì nhỉ? ‘Rắc cơm chó’ đúng không? Ngọt ngào quá.
Ai dè, đối với một cô gái vừa bước ra khỏi
tà ma
như Thịnh Đường, lại trải qua chuyện nửa đêm bao vây hù dọa bà mù họ Vương, lá gan từ lâu đã được mạ một lớp vàng, câu chuyện có đáng sợ hơn nữa cũng chỉ đến thế mà thôi, thế nên phản ứng của cô không quá phối hợp.
Cuối cùng, ông chủ mập cười khà khà nói với Giang Chấp:
Bạn gái cậu trông trẻ quá nhỉ, nhưng cũng bạo gan đấy.
Chẳng phải em thích ăn ư, ăn cho đã.
…
Ông chủ mập dùng một chiếc xe đạp thời bao cấp kéo theo một chiếc xe hàng mang đồ tới, nó được cải tiến trông khá ngầu. Óc chó đã bán được hết rồi, không cần nói cũng biết tâm trạng của ông ta hưng phấn cỡ nào.
Ông ta nói với Giang Chấp:
Bạn gái cậu bị trẹo chân à? Hay là để cô ấy ngồi lên xe hàng cho đỡ?
Dọc đường, ông chủ mập nói chuyện như cái máy, mở máy ra là khỏi đóng máy vào, khoác lác rằng thứ mình bán ngon đến đâu, tốt đến đâu. Giang Chấp cố tình dẫn dắt chủ đề hướng về phía Can Phạn Bồn, ông chủ mập cũng được đà nói theo.
Nhưng thật ra nói qua nói lại cũng chỉ có từng ấy nội dung, chủ yếu là ông ta thường xuyên đi thu gom hàng ở một khu vực như vậy, còn thi thoảng kể một câu chuyện đáng sợ cho Thịnh Đường nghe, nói mấy chuyện tà ma người ta gặp trong Can Phạn Bồn.
Giang Chấp nhẹ nhàng hỏi Thịnh Đường:
Thích ăn không?
Thịnh Đường gật đầu:
Thích ăn, mua về một ít, em làm cho anh món nhân óc chó sốt ngọt, cực ngọt cực thơm nhé.
Giang Chấp quay mặt qua nhìn Thịnh Đường, khóe môi khẽ rướn lên.
Hai chữ
bạn trai
bật ra từ miệng cô rất dễ nghe.
Khi gần tới nhà khách, Giang Chấp hỏi ông chủ mập:
Tôi nghe nói trong Can Phạn Bồn có mọc một loại thực vật dùng để trừ tà, chú từng gặp nó chưa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.