• 1,842

Chương 453: ANH PHẢI CỨU BỨC TRANH QUỶ NÚI CHỨ


Người ở trong mộ chính không đông, ngoài những công nhân đang khôi phục bích họa dựa theo phương án mà Giang Chấp đưa ra th8ì chỉ còn lại Thịnh Đường. Cả một mộ thất rộng lớn như thế này cũng chỉ có vài ba người. Ở trong này thêm một giây, sống l3ưng Thịnh Đường lại râm ran lạnh ngắt thêm một giây.

Không liên quan gì đến thuốc màu trên bích họa, chỉ còn lại m9ột góc nhỏ xíu chưa phong kín lại, gần như không có ảnh hưởng gì tới sức khỏe của con người.

Sư phụ à, anh nên cứu cả bức tranh quỷ núi chứ…
Suy nghĩ ấy vừa chợt xuất hiện thì những tiếng sột soạt trong tai lúc trước bỗng càng lúc càng lớn hơn, sau đó là những âm thanh rào rào, Giang Chấp lao về phía trước, đồng thời cũng quát lên rất to…

Cẩn thận!

Dường như cô nhìn thấy cả một mảng trần mộ rơi thẳng xuống, cũng dường như đã nhìn thấy biểu cảm thảng thốt của Giang Chấp, càng nghe thấy chất giọng điên cuồng của anh!
Anh đang gọi tên của cô.
Mạc Họa đột nhiên rùng mình.
Một Giang Chấp như thế này bỗng cho bà một ảo giác. Dường như bà đã nhìn thấy Tiết Cố Tiên. Sau khi Giang Trân Trân lấy hết quyết tâm lựa chọn rời xa, gương mặt của Tiết Cố Tiên cũng có những biểu cảm như thế này.
Sau đó người ấy lại ngước mắt lên nhìn bức tranh quỷ núi, thảm thiết kêu:
Không phải chứ? Lại dở chứng rồi ư?

Thịnh Đường muốn nói là chẳng liên quan gì tới bức tranh quỷ núi cả thì đã thấy Giang Chấp xuất hiện ở ngay cửa mộ chính. Nhưng anh không hề đi tới mà là lao thẳng vào trong, ánh mắt cũng không hướng về phía cô mà nhìn chằm chằm vào một vị trí chếch phía trên sau lưng cô…
Khi Mạc Họa vội vàng tới nơi, bà đã nhìn thấy một Giang Chấp như vậy, thảm hại, bê bết, giống như một con sói vừa bại trận. Anh đứng dựa vào góc tường, ánh mắt cứ nhìn chòng chọc về phía phòng ICU.
Cô độc, tiều tụy, thậm chí còn có phần bối rối.
Mảng đá núi trên trần mộ rơi xuống trúng vào người cô, cú va đập không hề nhẹ. Ngoài những vết thương ngoài da, cô còn bị tổn thương não bộ. Ca phẫu thuật đã kết thúc, tiếp theo chính là thời kỳ quan sát.
Giang Chấp ở mãi trên hành lang chờ đợi. Từ lúc Thịnh Đường được đẩy vào phòng phẫu thuật sau đó được đẩy ra, anh vẫn cứ túc trực ở đây, đứng ở đó, cả người như mất hết linh hồn vậy. Mọi thứ xung quanh anh đều không nhìn thấy cũng không nghe thấy, trong mắt chỉ có bác sĩ. Chỉ khi nhìn thấy bác sĩ đi ra, anh mới lập tức lao ra, túm chặt lấy đối phương…
Còn nói chuyện được là không sao rồi, vẫn ổn, vẫn ổn.
Cô ít nhiều cảm thấy may mắn.
Cô vô thức quay đầu nhìn bức tranh quỷ núi một cái. Đúng cái nhìn ấy, cô liếc thấy một kẽ nứt ở góc trên cùng trên trần mộ. Hoàn toàn không kịp suy nghĩ nhiều, cô dốc toàn bộ sức lực đẩy Giang Chấp về phía trước!
Nguồn sức mạnh ấy đến quá đột ngột, lại không hề nhỏ bé khiến Giang Chấp loạng choạng, Khương Tấn theo đà giữ vững anh lại.
Cũng may cô đã mặc chiếc áo lông chim dài mà Giang Chấp mua cho, và cũng may Giang Chấp bọc kín cô lại như một con gấu…
Chỉ cần lên tiếng nói sẽ có khói phả ra, nhất thời khiến cô cảm thấy xung quanh mình đầy
tiên khí
.
Cái lạnh này thuần tú6y là lạnh về mặt sinh lý.
Cô coi như đã thật sự được lĩnh giáo mùa đông ở đất Đông Bắc này. Ở trong phòng còn khôn5g cảm nhận được, ngồi ăn bing-su ngắm tuyết trắng rơi lả tả ở bên ngoài còn cảm thấy rất đẹp, nhưng một khi thoát ra khỏi bầu không khí ấm áp ấy thì sẽ thật sự gia nhập vào cuộc chiến giữa con người và trời đất.
Cô giật mình.
Chếch phía trên, là bức tranh quỷ núi!

Khẩn trương, mau rời khỏi đây!
Anh ấy hét lên một tiếng về phía này.
Giang Chấp siết chặt lấy tay cô, đi ra ngoài.

Bác sĩ, bạn gái tôi thế nào rồi?

Cho dù Khương Tấn đã nói với anh, Đường Đường phải nằm trong phòng ICU đủ hai tư tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn hỏi đi hỏi lại bác sĩ:
Bạn gái tôi đã tỉnh chưa?

Chỉ kịp nghe
rầm
một tiếng…
Cảnh tượng tiếp theo đó lọt vào trong đôi mắt Thịnh Đường đã trở thành một cảnh slow-motion.

Khi Mạc Họa và Thịnh Tử Viêm tới bệnh viện, Thịnh Đường đã được chuyển vào phòng ICU.

Có nghe thấy tiếng động gì không?
Cô hỏi.
Người công nhân ấy đúng lúc bước từ trên thang xuống, bị hỏi mà mặt mũi ngơ ngác:
Tiếng động? Tiếng động gì ạ?

Thịnh Tử Viêm đi theo ngay phía sau, giơ tay kéo Mạc Họa, nhưng không buông ra.
Cũng phải rất lâu sau Giang Chấp mới hoàn hồn lại được, sững sờ nhìn Mạc Họa, một lúc nữa anh hơi cúi người xuống, lên tiếng, giọng nói hơi khàn:
Cô ấy đang nằm trong phòng ICU, vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Cú đá này không hề nhẹ, người đó nằm sấp xuống đất, lăn lông lốc ra ngoài khá xa, chỉ ngay sau đó một giây, đá đã rơi xuống lấp đầy vị trí anh ta vừa mới đứng.
Thế nào gọi là đất động núi lay, Thịnh Đường đã cảm nhận được rồi.
Vì sao lại sập chứ? Sập đến mức độ nào?
Hàng loạt những nghi vấn ấy còn chưa kịp hỏi thành lời cô đã bị Giang Chấp kéo dậy. Bên kia, Khương Tấn cùng mọi người khó khăn lắm mới vượt qua được núi đá, kéo những người công nhân làm công tác khôi phục lúc trước ra. Qua màn bụi, nhìn thấy Thịnh Đường được Giang Chấp bảo vệ, cả hai đều không hề hấn gì, cuối cùng anh ấy mới có thể yên tâm.
Loáng thoáng, những tiếng la hét và kêu la đan cài vào nhau, tiếng bước chân hỗn tạp, tất cả đều chìm vào rối rắm.
Ngoài mùi của bụi, Thịnh Đường còn ngửi thấy một thứ mùi tanh ngọt. Cô cố gắng mở mắt ra, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực của Giang Chấp. Tuy rằng đại não rất rối loạn nhưng mùi hương trong khoang mũi vẫn xông thẳng lên não bộ.
Tiểu Thật, Tiểu Thất, cảm giác còn giống thú cưng hơn cả Tia Sét Xanh nữa…
Trước khi mất đi ý thức, cô lại loáng thoáng nghe thấy Giang Chấp gào lên giận dữ:
Cứu người! Mau cứu người!

Tất cả xảy ra quá nhanh chóng, nhanh đến mức Thịnh Đường còn chưa kịp nhận thức được có chuyện gì xảy ra thì đã bị đẩy ngã ra đất, Giang Chấp đè bên trên cô, còn bên trên cơ thể Giang Chấp… thì những viên đá sỏi đủ các loại kích cỡ đang đập xuống, bụi, đất đá bay mù mịt.
Cô được anh bao bọc kín kẽ, mũi sặc vì bụi.

Rầm
một tiếng, có tảng đá từ trên đỉnh đầu rơi thẳng xuống dưới. Người đứng đối diện Thịnh Đường đơ người ra. Đừng nói đến việc đẩy Thịnh Đường ra, chính bản thân anh ta còn tự khó bảo vệ mình, hai chân không thể nhúc nhích được, cứ như bị đóng đinh dưới đất vậy.
Khi đó Thịnh Đường đã cảm thấy hồn phách như lao thẳng ra ngoài. Cô giương mắt nhìn những viên đá lớn nhỏ liên tục rơi xuống. Một giây sau, cánh tay bị Giang Chấp kéo giật lại, cả người bị đẩy ra ngoài. Theo đà, người ở phía đối diện cũng bị Giang Chấp đá một cái.
Trái tim của bà chợt đập lỡ nhịp, một cảm giác bất an cuồn cuộn dâng lên như sóng trào.
Đẩy xe lăn tới trước, bà lập tức giữ tay Giang Chấp, giọng nói run rẩy, khẩn thiết:
Đường Đường đâu? Đường Đường thế nào rồi?

Các công nhân chịu trách nhiệm đối với bức tranh quỷ núi cũng đã thân quen với Thịnh Đường rồi, nhưng vẫn luôn miệng gọi cô là
cô Đường Đường
, khiến Thịnh Đường nghe mà vừa vui vừa gờn gợn trong lòng. Gọi cô là
cô giáo
cô chắc chắn rất vui rồi, nhưng lại nhất quyết gọi cô là cô Đường Đường, khiến câu gọi này trở nên không còn nghiêm túc nữa.
Đang định nhắc nhở đối phương phải gọi mình là cô Thịnh thì cô mơ hồ cảm nhận được có điều gì bất ổn.
Anh còn chưa kịp thay quần áo, bộ quần áo trên người lem luốc, tay áo bị góc cạnh của đá quẹt qua, làm rách một mảng lớn. Trên trán có vết thương, gò má, mu bàn tay đều có những vết xước xát nghiêm trọng.
Cuối cùng, Khương Tấn vẫn buộc phải cưỡng chế kéo anh đi xử lý vết thương.
Là máu.
Mùa đông mặc quần áo dày mà cũng có thể chảy máu, vậy thì chắc chắn đã bị đập vào một nơi yếu hại. Thịnh Đường rùng mình, phản ứng lại định ngẩng đầu lên nhìn nhưng bị Giang Chấp quát:
Nằm im!

Tiểu Thất!
Thật tức muốn chết mà, đã tới lúc nào rồi, không thể gọi tên thật của cô một lần sao?
Giang Chấp buông lỏng cánh tay, như vậy mới khiến Thịnh Đường thở được một chút. Cô xoay chuyển ánh nhìn, bấy giờ mới phát hiện ra vết thương của Giang Chấp ở thái dương, đã có máu chảy xuống. Cô kinh hoàng, anh khẽ nói:
Mộ chính bị sập, mau rời khỏi đây đi!

Mộ chính sập rồi!
Lát sau, tiếng đá núi sạt lở không còn nữa, tất cả dường như chìm vào yên lặng, chỉ còn những màn bụi mù mịt điên cuồng bay trước mắt.
Khương Tấn đã dẫn theo người lao vào trong rồi.
Mạc Họa nhìn anh chằm chằm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.