Chương 454: QUÝ GIÁ HƠN SINH MẠNG
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1675 chữ
- 2022-02-07 11:52:43
Thịnh Tử Viêm đứng bên cạnh không ngờ sẽ xảy ra cảnh tượng ấy, dẫu sao thì bình thường Mạc Họa là một người khá dịu dàng, ôn hòa, tu8y rằng đôi khi vẫn hờn giận nho nhỏ nhưng hành vi giơ tay đánh người này quả thực chưa từng xuất hiện.
Ông vội vàng kéo bà 3lại, cố gắng kéo chiếc xe lăn của Mạc Họa ra xa.
Thế nhưng bàn tay của Mạc Họa vẫn giữ chặt không buông như một chiếc kìm, 9còn Giang Chấp bản thân cũng không muốn trốn, cho dù ăn một cái tát cũng không cảm thấy mình ấm ức. Cộng thêm việc vốn dĩ đã đau lò6ng, anh nhất thời để mặc Mạc Họa lôi kéo mình, đánh đấm mình.
Sau khi tới nơi nhìn thấy cảnh này, Khương Tấn đã giật mình m5ột phen. Bước chân của anh ấy khựng lại nơi ngã rẽ, quên cả việc tiến lên.
Mộ chính bị sập, người bị thương không chỉ có một mình Thịnh Đường, nhưng nặng như Thịnh Đường thì quả thật không còn ai cả. Mấy người trước đó đứng trong mộ chính có người bị thương ngoài da, có người gãy xương, người bị Giang Chấp đá một cái thì bị trật khớp cánh tay nhưng may mắn là đều giữ được mạng sống.
Khương Tấn là người dẫn dắt đội, các thành viên xảy ra chuyện anh ấy cũng phải chịu trách nhiệm, thế nên trước giờ anh ấy vẫn là người giúp đỡ giải quyết các vấn đề thương tích của các thành viên trong đội, giúp họ liên lạc với người nhà, nộp viện phí, làm xét nghiệm, mua thuốc thang…
Giang Chấp lại dựa vào tường giống như lúc trước, cả người cực kỳ chán nản, lớp băng trên mu bàn tay lại rướm máu, có lẽ là ban nãy trong lúc lôi kéo đã bị đụng vào vết thương. Nhưng anh hoàn toàn không biết, chỉ cúi gằm đầu xuống, góc nghiêng chìm vào trong bóng tối của ngọn đèn.
Khương Tấn buông một tiếng thở dài.
Anh ấy biết đôi vợ chồng trung niên đó là ai, là Thịnh Tử Viêm tiếng tăm lừng lẫy và vợ của ông, là một tình yêu truyền kỳ mà ai nghe cũng phải ngưỡng mộ. Còn bây giờ lại là bản chất thật nhất của những người làm cha làm mẹ.
Khi Mạc Họa buông tay, bà vẫn nhìn Giang Chấp chằm chằm, gằn giọng nói từng câu từng chữ:
Nếu Đường Đường có mệnh hệ gì, cậu hãy đền mạng cho tôi!
Nói xong, nước mắt bà lập tức lã chã rơi, khóc không thành tiếng.
Thịnh Tử Viêm thấy vậy, vội vàng đẩy tạm Mạc Họa sang một bên trước.
Giang Chấp cúi gằm mặt xuống.
Rất lâu sau anh mới nói:
Không thể quý giá bằng sinh mạng được.
Khi anh nhấc tảng đá ra, nhìn thấy Thịnh Đường nằm đó thoi thóp thở, anh đã nghĩ nếu nhất định phải bỏ mạng, xin hãy lấy đi tính mạng của anh.
Nhưng người anh ấy nhớ tới nhất trong lòng nhất định vẫn là Thịnh Đường. Lúc trước khi xe cấp cứu tới nơi, Giang Chấp đã gần như phát điên, tuy rằng thời gian anh ấy và Giang Chấp quen biết chưa quá dài nhưng một Giang Chấp với sắc mặt gần như có thể giết người và một đôi mắt tuyệt vọng như vậy Khương Tấn chưa bao giờ bắt gặp trước đây.
Có lẽ cả mấy người thầy có quen biết Giang Chấp ở Cố Cung cũng chưa bao giờ được nhìn thấy.
Bên này, cuối cùng Thịnh Tử Viêm cũng kéo được Mạc Họa ra, ông quát lên bằng tông giọng trầm:
Đừng ồn nữa, Đường Đường vẫn còn nằm bên trong cơ mà, em đánh cậu ta thì có ích gì?
Thịnh Tử Viêm nhìn Giang Chấp một lúc rất lâu, sau đó dịch chuyển ánh mắt, nhìn xuống bàn tay, rất lâu sau mới lên tiếng:
Đi xử lý vết thương một chút đi.
Trông Giang Chấp cứ ngơ ngơ ngác ngác, cũng phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, giơ tay lên quan sát rồi khàn giọng nói nhỏ:
Không cần ạ.
Khương Tấn cảm thấy mình không nên làm một người vô hình nữa, bèn kéo Giang Chấp một cái:
Vẫn nên đi xử lý một chút đi. Anh là người làm khôi phục bích họa, bàn tay đáng quý lắm.
Thịnh Tử Viêm không nói năng gì, sắc mặt cứng đờ và lạnh lẽo.
Khương Tấn chỉ biết đứng bên sốt ruột giùm. Anh ấy rất muốn xông lên bổ sung thêm mấy câu nhưng ngại là cả hai người đứng trước mắt gương mặt đều sa sầm lại, nên anh ấy cũng không nhiều lời thêm, chỉ có thể thầm nhủ một câu trong lòng: Giang Chấp ơi là Giang Chấp, anh nói như vậy, có người làm bố nào dám trao con gái cưng của mình cho anh nữa?
Nhưng ngay sau đó anh ấy lại nghĩ: Cơ mà không nói như vậy thì còn nói thế nào được?
Thế mà cảnh tượng anh ấy nhìn thấy lại là cảnh Giang Chấp và Thịnh Đường đều vì đối phương mà quên đi nguy hiểm của bản thân.
Đây mới là điều khiến anh ấy khó quên nhất, cũng khiến anh ấy sửng sốt nhất.
Khoảnh khắc này đây, Khương Tấn rất thương Giang Chấp.
Thịnh Tử Viêm bặm chặt môi lại, nhìn Giang Chấp chằm chằm, lát sau ông nói:
Đỡ một tảng đá thay cho cậu ư?
Ông gằn giọng nói câu này rất nặng nề.
Vâng, vì cháu nên cô ấy mới bị thương.
Giang Chấp ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ông:
Cháu có lỗi với cô ấy, cháu không thể bảo vệ được cô ấy.
Ở trong điện thoại, họ vẫn chưa kịp tìm hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ biết là Thịnh Đường đã bị thương, còn bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó nghe xong, Mạc Họa suýt chút nữa ngất lịm đi, họ không nói không rằng, lập tức đặt vé máy bay qua đây.
Khương Tấn hắng giọng, đang định tường thuật lại một lượt những gì đã xảy ra trong mộ chính, đặc biệt là nhấn mạnh sự thật Giang Chấp cũng đã liều mạng vì Thịnh Đường, thì nghe Giang Chấp trầm giọng lên tiếng…
Mộ chính bị sập, Tiểu Thất đã đỡ một tảng đá thay cho cháu.
Thịnh Đường xảy ra chuyện, Giang Chấp đau lòng và cũng tự trách.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong mộ thất Khương Tấn đều chứng kiến rõ ràng, một cảnh tượng kinh hồn bạt vía như vậy, e là cả đời này anh ấy cũng khó mà quên được. Mấy năm nay làm khảo cổ, không phải anh ấy chưa từng gặp những tình huống đặc biệt như thế, kể cả những trường hợp sập mộ tương tự cũng đã xuất hiện.
Chỉ có điều, khi nguy hiểm ập tới, bản năng đầu tiên của con người là tự bảo vệ chính mình, còn những người đánh mất ý thức đó thường là những người đã sợ đến đờ đẫn cả cơ thể, giống như người công nhân đã bị Giang Chấp đá ra.
Bố mẹ của Thịnh Đường có thể dồn hết mọi phẫn nộ lên người Giang Chấp, nhưng bản thân Giang Chấp thì sao? Hoàn toàn nhìn ra được, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, Giang Chấp thà rằng người bị đập, người bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện chưa vượt qua được giai đoạn nguy hiểm là chính bản thân anh ấy.
Khương Tấn thở dài nặng nề, tiến lên phía trước.
Lúc này Thịnh Tử Viêm cũng đã đi qua, sắc mặt khá nặng nề. Khương Tấn thấy vậy bèn chào một tiếng
thầy Thịnh
. Sau đó còn chưa đợi Thịnh Tử Viêm lên tiếng hỏi, anh ấy đã giới thiệu sơ qua về bản thân. Vì là người phụ trách dự án lần này, anh ấy cảm thấy rất áy náy về tình hình hiện tại của Thịnh Đường.
Cô gái của anh còn trẻ trung như vậy…
Thấy không khuyên nổi Giang Chấp, Khương Tấn cũng đành bó tay.
Thịnh Tử Viêm thì hờ hững nói một câu:
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Thịnh Tử Viêm trầm mặc một lúc, cũng không biết có đang nghe những lời Khương Tấn nói hay không. Ông chỉ nhìn Giang Chấp không dời mắt. Giang Chấp cúi gằm mặt xuống không nói năng gì, Khương Tấn nhìn thấy rất rõ ràng, trống ngực đập dồn dập liên hồi, đồng thời còn chuẩn bị tinh thần đề phòng. Một khi Thịnh Tử Viêm muốn động thủ, anh ấy nhất định sẽ phải đứng ra giữa chắn lại.
Chí ít không thể giương mắt nhìn Giang Chấp ăn đòn được, phải không.
Nói thật lòng, anh ấy cảm thấy người nên nhận những cú đánh nhất không phải là Giang Chấp, mà là chính mình. Dù sao cũng là mộ chính xảy ra chuyện, dù là Giang Chấp hay là Thịnh Đường đều đã bị anh ấy liên lụy.
Haizz, tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ mong sao Thịnh Đường ở hiền gặp lành, như vậy, con đường sau này của họ mới không quá trắc trở khó đi.
Vì sao lại xảy ra chuyện sập mộ?
Thịnh Tử Viêm hỏi một câu.
Vấn đề này khiến Khương Tấn á khẩu. Sự việc xảy ra quá nhanh, sau khi kết thúc mọi chuyện anh ấy lại vội vã tới bệnh viện, còn chưa kịp điều tra nguyên nhân cụ thể. Nhưng trên thực tế Thịnh Tử Viêm cũng không hỏi Khương Tấn, khi nói câu này từ đầu tới cuối ông chỉ nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp nói:
Hố đào mộ lúc trước, lâu dần sẽ có vết nứt, cộng thêm thời tiết khắc nghiệt và việc thi công dưới mặt đất nên đã xảy ra sập mộ.
Khương Tấn như bị sét đánh bên tai!
Đạo mộ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.