• 1,835

Chương 590: Bị đánh nên tâm trạng không tốt lắm


Chuyện xăm hình khiến cô nghĩ tới nghĩ lui, do dự hết mấy bận. Hai năm trước, cô tới tiệm xăm hình này vài lần nên thợ xă8m biết cô, nói:
Em gái, em muốn xem hình gì cứ nói cho tôi biết, đừng ngại.


Còn khiến người ta hiểu lầm.
<3br>Tối đó cô nằm mơ, trong giấc mơ lại là cảnh tượng trong quán bar ngày hôm ấy, cô đã chiến thắng vì idol của mình, mà 9người kia nắm lấy tay cô đi qua đám đông. Ngón tay thon dài đặt lên ngực cô rồi nói: xăm tôi lên đây.

Sau khi th6ức dậy, cô gọi điện cho Trình Tần nói rằng mình đã giác ngộ rồi, muốn xăm hình nên muốn Trình Tần đi chung.
Lời này khiến Tiêu Dã không biết nên nói thoải mái hay cạn lời, anh liếc mắt nhìn điện thoại di động của cô rồi hỏi:
Là Khúc Phong à?

Lúc nãy cô ra ngoài nghe điện thoại, quay lại thì có hai tin nhắn WeChat được gửi tới, tuy sắc mặt của cô không có gì nhưng Tiêu Dã cảm thấy không ổn.
Trình Tần tắt điện thoại,
Không phải, anh đừng đa nghi quá.

Giang Chấp trong trạng thái dưỡng thương, có vẻ ngủ rất ngon, hôm sau mặt mày sáng sủa, còn nghĩ thoáng về chuyện đóng cửa hang động. Anh nói đấy chỉ là tạm thời, mọi người nên làm gì thì làm đó.
Thịnh Đường ngáp liên tục, lúc ăn sáng thì cứ mơ mơ màng màng, nhìn chằm chằm vào Giang Chấp. Thấy cô ngáp tới lần thứ năm, Tiêu Dã không nhịn được nói với Giang Chấp:
Cậu đã bị nội thượng mà vẫn sung sức như thế à?

Giang Chấp chưa kịp trả lời thì đầu Thịnh Đường đập xuống bàn cái cạch. Lúc này cô mới mở mắt ra, thấy cô ăn cơm còn có thể ngủ gục khiến mọi người rất ngạc nhiên.

Cút đi.
Trình Tần đứng dậy về giường mình,
Ngủ.


Hôm sau, Giáo sư Hồ thật sự dẫn người tới đóng cửa hang động, chọc Tiêu Dã tức đến mức mắng trong ký túc xá: sao lão già này lại bướng bỉnh như thế chứ!
Một lúc lâu sau, anh mới vòng tay qua eo cô, dịu dàng hỏi:
Sao thế?


Không sao, chẳng qua em thấy...
Trình Tần lẩm bẩm, chưa nói hết câu thì cổ họng nghẹn lại, hai mắt đỏ hoe, may mà cô úp mặt vào ngực anh.
Tiêu Dã đợi một hồi không thấy cô nói tiếp, bèn nghiêng đầu muốn nhìn cô:
Em... khóc đấy à?

Thịnh Tử Viêm đau lòng xoa đầu cô, dịu giọng an ủi:
Con muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.


Không phải, hình xăm đau quá... hu hu hu...

Tại sao lại nghĩ quẩn đi xăm hình? Lại còn xăm trên ngực?
Tối nay phải ngủ thế nào...

Trong một căn phòng khác, Tiêu Dã nằm rên rỉ trên giường, nằm kiểu nào cũng thấy khó chịu. Anh dứt khoát dựa lưng vào đầu giường. Thấy Trình Tần lướt điện thoại xong thì tiếp tục rên đau.
Trình Tần ngồi xếp bằng trên giường đối diện, thở dài nói:
Anh đừng rên nữa, chỉ bị thương nhẹ thôi mà đâu đến mức đó?

Tiêu Dã đặt gương xuống, nói với vẻ vô cùng đau đớn:
Tuy không bị thương nặng, nhưng tính sỉ nhục rất cao. Anh làm sao dám gặp ai trong mấy ngày tới?


Chúng ta đã bị phạt đóng cửa kiểm điểm rồi, anh cũng có gặp ai ngoài bọn em đâu, chỗ sa mạc mênh mông, anh tính gọi bạn tới à?
Trình Tần chọt trúng tim đen.
Yên tâm đi, bọn em nhớ rõ dung mạo điển trai trời cho của anh.

Tiêu Dã thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, có phần ngại ngùng,
Sở thích của em cũng lạ nhỉ? Lúc anh đẹp trai thì chẳng thèm nhìn, giờ...

Nói chưa dứt lời thì Trình Tần cúi người xuống, ôm lấy anh, đầu tựa lên ngực anh.
Tiêu Dã ngây người ra.
Trình Tần hít sâu một hơi, kìm nén hai mắt đang đỏ hoe rồi buông anh ra, lúc ngồi dậy thì nét mặt lại như ngày thường,
Em khóc? Em vừa thấy gương mặt sưng húp của anh đã mắc cười rồi. Em muốn nói với anh nên kiềm chế tính tình lại. Lớn rồi, anh tưởng mình là trẻ con à?

Lòng bàn tay Tiêu Dã vẫn còn vương chút mềm mại của eo cô, trong ngực anh dấy lên cảm giác khó tả, vừa xa lạ vừa tốt đẹp.
Thấy cô lại trừng mắt nhìn mình, anh thở dài.
Em không thể dịu dàng quá ba giây à? Lúc nãy tốt biết mấy, dịu dàng cỡ nào. Lại đây, để anh ôm cái nào.

Trình Tần như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, thở dài nói:
Xem ra quên còn khó hơn nhớ.

Lúc chính thức xăm hình, hai chữ cứ lặp đi lặp lại trong đầu Thịnh Đường: Fan... Forget, cô suy xét một hồi.
Kết quả, sau khi xăm xong chữ F thì Thịnh Đường nhất quyết không xăm tiếp nữa.
Trìn5h Tần lấy làm kinh ngạc trước quyết định này của Thịnh Đường. Bình thường Thịnh Đường thích khoe về bản thân mình, nào là da trắng xinh đẹp chân dài, da trắng nõn nà các kiểu. Kiểu người này tuyệt đối không chịu xăm bất kỳ thứ gì lên cơ thể.
Sau khi gặp nhau ở tiệm xăm hình, Trình Tần hỏi cô muốn xăm gì. Thịnh Đường nói: forget.
Trình Tần cảm thấy tình yêu khiến người đau lòng.
Thợ xăm hình thấy Thịnh Đường đã hạ quyết tâm thì rất vui, nói:
Chữ cũng nhiều đấy.

Thịnh Đường vừa nghe xong lại căng thẳng:
Có phải ít chữ thì đau ít không?

Chữ cái it chút, cũng chẳng phải không xăm, ví dụ như Fan....
Kỳ Dư giơ điện thoại về phía Tiêu Dã.

Anh lặp lại lần nữa để tôi quay lại, gửi cho sư phụ.

Tiêu Dã không dám.
Có lẽ thợ xăm hình đã thấy rất nhiều
chuyện tình yêu
, bèn nói:
Cho dù là xăm cái gì, chỉ cần xăm trên ngực cũng thấy tình cảm sâu nặng đến nhường nào.

Khi ra khỏi cửa tiệm, Trình Tần nói với cô đầy ẩn ý:
Chữ F cậu xăm cao thâm lắm.

Sau khi về nhà, Thịnh Đường ôm Thịnh Tử Viêm khóc một trận, vô cùng thê thảm. Cô nói với Thịnh Tử Viêm:
Bố ơi, con đau quá, ngực con đau quá...

() 柒 (âm Hồng Kông/Quảng Đông): (Danh) Bảy, cùng nghĩa như chữ thất 七.
() 七 (Danh) Số bảy, thứ bảy.
Thịnh Đường giơ tay sờ mặt, cảm giác mặt mình nóng như nước đun sôi.
Chữ Thất, nét bút nhiều hơn nhỉ.
Có bị đần không vậy, chỉ cần ghi chữ
Thất
() đơn giản là được rồi mà.
Chú thích:
Tiêu Dã vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.

Em nói này Tiêu Dã, anh muốn tác hợp cho Thịnh Đường với Giang Chấp cũng đừng kéo em vào.
Trình Tần đổi chủ đề.
Tiêu Dã cười cười lại động tới vết thương bên miệng, đau tới nghiến răng,
Trước đây em cũng không tiếp xúc gì nhiều với Thẩm Dao, nếu ngủ chung thì ngại lắm, chẳng thà chăm sóc anh.

Trình Tần trợn mắt,
Người khác thấy lại nghĩ quan hệ của chúng ta có vấn đề.

Tiêu Dã quay đầu nhìn cô, hỏi một cách chân thành,
Thế cô Trình đây có xem anh là đàn ông không?

Thế thì...
Thịnh Đường chẳng quan tâm Tiêu Dã mới nói gì, cô xua tay,
Không được rồi, em phải ngủ bù đây, trừ phi trời sập xuống, bằng không mọi người đừng gọi em dậy.

Trong phòng có tận hai chiếc giường nhưng Giang Chấp lại kéo cô ngủ chung một cái, anh còn hù cô:
Anh bị đánh nên tâm trạng không tốt lắm. Em còn trốn nữa thì anh sẽ trút hết lên người em.

Nghe anh nói thế, Thịnh Đường cảm thấy con người lưu manh này cũng có thể làm ra mấy trò thô bỉ luôn lắm.
Thật là, đau muốn chết luôn.
...
Thịnh Đường nhớ lại khoảng thời gian xăm hình đẫm máu và nước mắt, ngực lại đau. Cô cứ nghĩ tới lồng ngực dính nước của Giang Chấp.
Trình Tần mím môi cười,
Chẳng thà cậu xăm cả chữ ‘quên’ cho rồi.

Nét bút cũng không ít.
Thịnh Đường thầm đếm xem số nét chữ
Giang
, có thể bớt một nét...

Được rồi được rồi ngủ thôi nào.
Trình Tần có vẻ lơ đễnh.

Lại đỡ anh nằm xuống.
Tiêu Dã nghiêng người lại rên đau vài tiếng.
Trình Tần cũng không chế giễu anh nữa, bèn đi qua chỉnh gối xuống, sau khi cẩn thận đỡ anh nằm xuống, cô ngồi bên giường không định đứng dậy.
Ban đầu cô vẫn chưa ngủ say thì cảm giác như có người đang hôn mình, sau đó cô mê man chìm vào giấc ngủ. Đến rạng sáng tỉnh dậy thì cô lại thấy mình nằm trong lòng Giang Chấp. Thật ra tối qua ngủ rất ngon nhưng chính cảm giác thoải mái này như lôi hết mệt mỏi trước đây ra, mí mắt nặng muốn chết.

Ngày thứ ba, mọi người đều bận rộn.

Trước khi Trình Tần ra ngoài không nhìn thấy Tiêu Dã và Giang Chấp, cả Kỳ Dư và La Chiếm cũng chẳng thấy đâu. Thẩm Dao nói với cô, có lẽ đang bận bịu trong phòng làm việc rồi, lại hỏi cô đi đâu.

Cô ấp úng rồi bảo mình muốn đi thăm chợ.

Mượn một chiếc xe trong kí túc xá, chạy xuyên qua thành phố Đôn Hoàng đến thẳng núi Minh Sa, lái tới một khách sạn trang hoàng lộng lẫy.

Sau khi đỗ xe, Trình Tần siết chặt điện thoại, mím môi nhìn chằm chằm vào khách sạn trước mặt.

Thỉnh thoảng có khách du lịch ra vào sảnh, nghỉ ở đây để tiện đi tới núi Minh Sa, khách sạn này thuộc hàng bậc nhất ở Đôn Hoàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.