• 1,830

Chương 591: Em lại nợ anh một lần


Khúc Phong bám dai như đỉa, thực sự đã chạy theo từ Hàng Châu tới tận Đôn Hoàng.

Lúc Trình Tần đến phòng trọ, gã ta vừa tắm xong, ch8ỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra mở cửa. Thấy cô đứng ở cửa ra vào, gã vội vàng giơ tay kéo cô vào trong, miệng lẩm bẩm:
Tôi nhớ chết đi đư3ợc.
sau đó định ôm lấy cô.
Khúc Phong bị mỉa mai đến mức thẹn quá hóa giận, cánh tay khô quắt khô queo như tay quỷ bóp chặt lấy cánh tay của Trình Tần khiến cô đau đớn. Một giây sau, gã ném cô lên giường rồi đè lên, nghiến răng nghiến lợi:
Con mẹ nó, tôi sẽ hủy hoại cô trước.

Vừa dứt lời, gã lao vào xé quần áo của cô.
Người vừa đến không cho Khúc Phong cơ hội thở lấy hơi, anh bước lên nắm lấy tóc của gã ta, lười biếng nói một câu:
Quay mặt lại nhìn ông đây nào.

Khúc Phong chăm chú nhìn, đúng là Tiêu Dã.

Không có tiền.
Cằm Trình Tần cứng ngắc.
Khúc Phong nghe xong thì cười mỉa:
Em nghĩ rằng tôi thật sự không dám tuồn video lên mạng à?


Chẳng phải anh cảm thấy mình đi chân đất nên không sợ người mang giày sao? Được lắm, bây giờ bà đây lập tức cởi giày chơi cùng anh! Để tôi xem xem cuối cùng anh xui xẻo hay là tôi gặp nạn.
Trình Tần nói với vẻ dữ tợn.
Khúc Phong nheo mắt, nhìn cô chằm chằm:
Em nghĩ nói vài câu độc địa như vậy thì dọa được tôi hả? Em là cô chủ nhà giàu, cho dù bản thân không sợ mất mặt thì bố mẹ em cũng không cần danh dự sao? Còn cả Tiêu Dã…

Gã ta nhìn cô, ánh mắt hằn học thăm dò từ trên xuống dưới:
Tiêu Dã thì khó chơi hơn đám đồng nghiệp ở Hàng Châu của cô hơn một chút nhưng vậy thì đã sao nào? Cho dù biết đánh nhau thì cũng rặt một đám làm công việc văn hóa, nếu thật sự đụng độ với lưu manh cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành. Sẽ bị thương rất nặng đấy. Trình Tần, tất cả là tại em, nếu em ngoan ngoan nghe lời thì sẽ chẳng có ai bị thương vì em đúng không?


Anh muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời à?
Trình Tần mỉa mai,
Khúc Phong, quả thật anh nên soi mặt vào nước tiểu mà xem bộ dạng của mình lúc này như thế nào đi.

Khúc Phong thở hổn hển, nhìn chằm chằm Tiêu Dã như thể đang nhìn một con quỷ, chỉ vào anh với vẻ không thể tin nổi:
Mày, mày…


Sao vậy, nhìn thấy tao thì vui lắm hả? Ông đây nhìn thấy mày cũng thấy vô cùng vui vẻ.
Tiêu Dã vừa nói vừa vung nắm đấm lên.
Khúc Phong vừa nghe thấy câu thì tức giận đứng bật dậy, xông lên kéo cô:
Con khốn!

Gã ép cô vào tường, sau đó cảm xúc thay đổi xoành xoạch, gã cười:
Chẳng phải em có cao quý đến đâu thì cũng phải ngoan ngoãn nghe tôi sắp xếp sao? Trình Tần, kể cả em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho cuộc sống bình yên sau này của Tiêu Dã, há chẳng phải em cũng sẽ phải nghe lời tôi sao?

Không đợi gã kịp sợ hãi hét lên, Tiêu Dã vung thêm một nắm đấm nữa.
Trình Tần ngồi dậy, đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì vội vàng bịt mắt lại:
Ôi trời đất ơi…

Trình Tần hận đến ngứa răng.

Tôi ấy à, tuy rằng không giàu bằng các người, dùng thủ đoạn cũng chẳng ra sao, bỉ ổi một chút nhưng chỉ cần có tác dụng là được.
Khúc Phong dựa lưng vào ghế sô pha, bắt tréo chân, lắc qua lắc lại, cười với vẻ mặt hèn hạ:
Tôi ấy mà, vốn định dạy bảo em một chút trước rồi mới đối phó với thằng cha họ Tiêu kia, nhưng không ngờ em vừa đến thì tên kia đã chạy theo. Trình Tần ơi là Trình Tần, nói gì thì nói em cũng đã từng là người của tôi, sao lại trở mặt vô tình như vậy? Có điều đúng lúc để tôi dễ dàng ném một hòn đá trúng hai con chim.

Nhìn Khúc Phong đang ở trước mặt, Trình Tần thực sự muốn chọc mù đôi mắt của mình đi, tại sao hồi trước cô lại thích thể loại này vậy? Lại còn rơi biết bao nhiêu nước mắt mèo vì bị gã lừa dối nữa?
Bây giờ, thực sự dù chỉ đứng chung với gã trong một căn phòng cô cũng cảm thấy buồn nôn.
Khúc Phong ôm mặt nằm trên mặt đất rên hừ hừ, làm gì mà trả lời được. Trình Tần tốt bụng giải thích giúp gã:
Keo xịt tóc.

Tiêu Dã
đệch
một tiếng, nhận lấy khăn giấy ướt mà Trình Tần móc từ trong túi ra để lau sạch tay.
Trình Tần chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển kinh hoàng của Khúc Phong, ngay sau đó thì gã đã bị người ta đấm cho một cú vào mặt.
Cú đấm này rất mạnh, với cơ thể gầy còm tong teo kia của Khúc Phong, gã gần như văng lên rồi va vào màn hình ti vi gắn trên tường, sau đó bật ngược lại nằm sải dưới đất.
Trình Tần không phải là người sẽ ngoan ngoan chịu trận, vừa định mò lấy bình xịt cay đã chuẩn bị trước rồi tiện đó đạp gã một cú liệt nửa người dưới thì đã nghe thấy tiếng khóa cửa mở ra.
Cô còn chưa kịp biết chuyện gì vừa xảy ra thì đã thấy trên người mình bỗng nhẹ nhàng hẳn.
Có lẽ hai năm đi tù nếm đủ mùi giày vò, nên trông Khúc Phong gầy teo tóp. Mặc dù trước đây gã không có cơ bắp cuồn cuộn nhưng ít ra dáng vóc vẫn còn bình thường, bây giờ ngực phơi ra ngoài trông vô cùng còm cõi, trơ hết cả xương sườn, giống hệt như người mới trốn từ trại tị nạn ra ngoài.
Nhưng rõ ràng, gã vẫn còn rất tự tin về sự quyến rũ của bản thân lắm, gội đầu xong chẳng những sấy khô mà còn vuốt thêm một lớp keo xịt tóc. Sống ở đời, thứ mà Trình Tần ghét nhất là keo vuốt tóc, đặc biệt là những gã đàn ông hay vuốt keo, trông chẳng những dầu mỡ mà còn rất thô tục.

Có chuyện gì anh không dám làm à?
Ánh mắt của Trình Trăn lạnh băng:
Những kẻ nhiễu sự tối hôm qua là người do anh gọi đến đúng không?

Khúc Phong cười đắc ý:
Thích món quà anh tặng em không?

Cú đấm này còn độc ác hơn cả lúc nãy, chỉ thấy cả mũi và miệng Khúc Phong be bét máu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn gã đã rơi mất vài cái răng rồi.
Tiêu Dã lắc lắc cổ tay, sau đó lại xoa xoa bàn tay, cau mày:
Trên đầu mày bôi cái quái gì vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt xem thường mình của cô, Khúc Phong giận mà chẳng biết trút vào đâu. Điều mà gã ghét nhất cái dáng vẻ kiêu ngạo này của cô, đặc biệt là ngay lúc này, gã chỉ muốn dẫm nát lòng tự trọng của cô.
Gã hỏi:
Tiền đâu?

Trình Tần dùng một tay đẩy gã ra, không nương tay chút nào.
Cô gạt tay rất mạnh khiến cho Khú9c Phong lảo đảo. Gã ta chẳng những không tức giận mà còn cười, sau đó bước tới ngồi lên ghế sô pha, hằn học nói:
Đến thì cũng đã đến rồi, 6em vẫn còn giả vờ làm trinh nữ trong trắng với tôi làm gì? Trình Tần, em là cô chủ nhà giàu thì sao nào? Chẳng phải cũng bị tôi bóp chặt tr5ong lòng bàn tay hay sao? Ông đây bảo em quỳ thì em cũng chẳng dám đứng đấy!


Anh cũng nói tôi là tiểu thư nhà giàu rồi đấy, nếu thật sự muốn chơi chết anh cũng chỉ đơn giản như bóp chết con kiến mà thôi, anh nghĩ bố mẹ tôi sợ à? Anh thật sự nghĩ rằng một con gián hôi hám như mình có thể quấy phá được gì sao?
Trình Tần nhìn gã bằng đôi mắt lạnh lẽo,
Không tin thì anh cứ thử xem, tôi cam đoan sẽ tống anh vào tù ngay lập tức nếu video xuất hiện trên mạng. Lần này đi vào đó sẽ không dễ đi ra như vậy nữa đâu. Anh quay lén, có ý định uy hiếp lại còn cố ý gây thương tích, sau khi vào tù cũng sẽ chẳng có quả ngon để ăn đâu.

Nói đến đây cô chợt mỉm cười:
Tất nhiên, không vào cũng được, nhưng mà Khúc Phong à, tôi dám khẳng định nửa đời sau của anh sẽ sống chui lủi chẳng khác gì chuột cống lén lút chạy qua đường, tuyệt đối không bao giờ được yên ổn. Còn nữa, anh mới nhắc đến Tiêu Dã đúng không, được lắm, vậy thì tôi phổ cập cho anh ít thông tin về Tiêu Dã vậy. Anh nghĩ rằng, lần này Tiêu Dã chịu thiệt nhiều như thế thì sẽ dễ dàng tha thứ cho anh à? Anh còn bao nhiêu tiền để đút cho lũ lưu manh kia? Đến lúc đó chỉ e cũng chỉ như vác đá tự đập chân mình, anh gọi ba người thì anh ấy có thể tìm sáu người, muốn so về độ chịu chi à? Anh có nhiều tiền để đập bằng anh ấy không?


Định tung video lên mạng đúng không, tùy anh.
Giọng nói của Trình Tần rất lạnh lùng kèm theo cả sự mỉa mai,
Khúc Phong, nếu anh còn là đàn ông thì hãy đăng video lên mạng ngay bây giờ luôn đi, hay là để tôi đăng giúp anh nhé?

Khúc Phong sững sờ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.