• 1,830

Chương 603: CON MẮT


Tiêu Dã không rõ trong đó có ẩn chứa thứ gì, trước khi vào hang động này anh cứ cảm thấy có thứ gì đó mờ ảo đang lang thang giữa các 8bức bích họa, nó giống như là cái bóng đi theo sau anh và Thẩm Dao.

Tuy rằng bích họa ở bốn phía được vẽ rất tỉ mỉ, chi tiế3t nhưng khéo thay mỗi nhân vật trong từng bức bích họa đều quá sống động, bên trong hang lại lạnh lẽo, mang đến áp lực vô hình cho n9gười ta.

Trong lúc quan sát thì không được tự tiện động vào bất cứ thứ gì, đây là quy định khi làm việc của bọn họ.

Giang Chấp!
Thịnh Đường vừa tức vừa lo, chạy theo sát phía sau anh, nhưng một giây sau lại bị Tiêu Dã kéo lại.

Đi theo anh lên trên.
Anh ấy trầm giọng nói với cô.
Thịnh Đường nhìn anh một cái, bấy giờ mới giật mình, sắc mặt của Tiêu Dã trông không được ổn lắm, trán chảy đầy mồ hôi lạnh còn sắc mặt tái nhợt. Cô bèn nhìn Thẩm Dao, cô ấy cũng đang gắng gượng giữ vững tinh thần, trong đôi mắt đầy vẻ sợ hãi.
Dường như Giang Chấp không hề đoái hoài gì đến việc quát Thịnh Đường nữa mà chỉ lo đào lớp đất đá trước mặt, hệt như là đã phát điên. Cô chưa từng thấy anh lạ lẫm như thế này bao giờ.
Bất thình lình, Thịnh Đường mò được thứ gì đó.
Nó không gồ ghề như đá mà có độ cong nhưng lại lạnh lẽo như một tảng đá.
Nhưng rồi cô vẫn gật đầu, lùi về cửa hang với Thẩm Dao. Điều đáng sợ nhất trong làm việc nhóm chính là hành động theo cảm tính, nhất là khi đứng trước thời điểm mà mình chưa thể biết rõ.
Để tạo điều kiện cho Giang Chấp và Tiêu Dã nhìn rõ hơn, Thịnh Đường và Thẩm Dao đứng cạnh cửa hang chiếu đèn sang bên đó. Quãng ánh sáng được nới rộng ra thì sẽ nắm bắt được nhiều điều kỳ lạ trong tầm nhìn hơn.
Rõ ràng là ký sinh vật bên trong hang động này linh hoạt hơn so với những con ký sinh trùng trong hang bích họa Tinh Đồ, còn nguyên nhân vì sao thì chưa được làm rõ.
Thịnh Đường nói rất mơ hồ nhưng Thẩm Dao lại hiểu được, cho nên khi lời được thốt ra, cô ấy bất giác rùng mình, cứ cảm thấy không thoải mái trong người. Đây là lần đầu tiên trong từng ấy năm làm nghề phục chế Thẩm Dao có cảm giác như thế này với hang đá.
Còn chưa kịp nghĩ xong thì đã nghe Tiêu Dã gào lên:
Chạy mau!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hai người bọn cô chỉ thấy Giang Chấp và Tiêu Dã chạy về phía miệng hang đằng này, Thịnh Đường vô thức nhìn lướt vào bên trong, cảnh tượng mà đôi mắt nhìn thấy giữa những chùm sáng lắc lư khiến cô phải hít vào một hơi.
Con mắt kia vẫn im lặng đi theo, nhưng cô chỉ nhìn thấy những cái bóng dài ngoằng ma mị quay xung quanh Giang Chấp, vừa chen lấn xô đẩy vừa thì thầm trò chuyện.
Âm thanh sột soạt đinh tai nhức óc, Thịnh Đường cố chịu đựng cơn đau thấu đến tận màng nhĩ để chạy về phía trước.
Giang Chấp đang di chuyển đá ở trong hố. So với sự thận trọng của anh và Tiêu Dã khi vừa trông thấy cái hố thì bây giờ động tác của anh nhanh hơn hơn rất nhiều, thậm chí là vội vàng. Có tảng đá lăn lông lốc tới cạnh chân Thịnh Đường, cô soi đèn nhìn một cái. Ngạc nhiên thay, toàn là đá.
Cô vừa quay đầu lại thì thấy con mắt kia đã đuổi tới nơi, lại thấy anh đứng sững sờ ở kia, giống hệt như trạng thái của bản thân mình mới nãy. Thịnh Đường lo lắng, cố hết sức kéo anh đi.
Nhưng Giang Chấp vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía mà anh vừa chạy về.
Tiêu Dã và Thẩm Dao đều đã trèo lên trên nhưng thấy vậy thì ngừng lại. Một tay Tiêu Dã bám vào vách đá, hét về phía này:
Còn chờ gì nữa?

Bỗng cổ tay cô ấm áp, Giang Chấp đã giữ cô lại.
Lúc này hai chân của cô mới nhúc nhích được, để anh kéo chạy về phía bên đường hầm, chỉ là khi sắp đến cửa động thì Giang Chấp lại dừng bước.
Thịnh Đường không biết anh định làm gì.

Không được…
Cô níu lấy vạt áo anh không buông, cũng không hiểu sao, chỉ cảm thấy bên trong đó còn đáng sợ hơn cả đầm rồng hang hổ, bất giác không muốn để anh quay trở lại.
Giang Chấp nhíu mày rồi cứng nhắc kéo tay của cô ra, nhìn về phía Tiêu Dã:
Đưa cô ấy lên trên!

Nói xong, anh chẳng hề do dự quay trở lại.
Sau đó Thịnh Đường lại nhìn cái hố mà Giang Chấp và Tiêu Dã mới di dời. Đó là những tảng đá có hoa văn.
Bây giờ Giang Chấp đang dời những tảng đá… chôn đồ sao?
Cô vội vàng bước lên trước soi đèn cho anh thì mới bàng hoàng phát hiện ra anh đang dùng tay không đào đất đá. Cô không nghĩ ngợi gì mà dùng miệng ngậm đèn pin rồi quỳ xuống đào chung với anh.
Thịnh Đường không để ý đến phản ứng của những người khác mà chỉ thấy cái đầu của người phụ nữ kia đang bay về phía mình.
Ngay trong khoảnh khắc này, cô có cảm giác như mình muốn ngừng thở.
Dần dần cô không còn nhìn thấy khuôn mặt của ả nữa mà chỉ thấy độc một con mắt!
Chúng giống như vô số sợi tơ trôi nổi, uốn lượn trên bích họa, khiến người nhìn cảm thấy những sinh vật ở trong tranh đều đang chuyển động.
Chúng đang nhìn chằm chằm từng hành động của bọn họ.
Thẩm Dao đè thấp giọng, nói với Thịnh Đường:
Tôi cứ luôn cảm thấy sinh vật sống mà người ta truyền tai nhau không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Hơn nữa, cô có cảm thấy những bức bích họa này cứ quái quái thế nào không?

Thịnh Đường kéo mãi mà không được cũng lo chết đi được:
Giang Chấp!

Lúc này Giang Chấp mới có phản ứng, anh quay đầu nói với cô:
Em lên trên với Tiêu Dã trước đi!

Giọng nói của anh nghe rất quyết tâm, làm cô cảm thấy hoảng sợ.

Em vẫn ổn, Tiêu Dã, trông Thẩm Dao không ổn chút nào, anh cứ chăm nom cô ấy, đừng để ý đến em.
Nhiều nhất thì cũng chỉ trông thấy một con mắt thôi đúng không? Cùng lắm thì lúc quay lại cô cứ coi như không thấy nó là được.
Cô nghĩ vậy bèn làm luôn, cắm đầu, vắt chân lên cổ quay trở lại. Tiêu Dã ở đằng sau lưng gọi í ới nhưng cô vẫn làm bộ mắt điếc tai ngơ.
Chỉ vào hang thôi mà Thịnh Đường có cảm tưởng như mình sắp vào động vạn yêu.
6Giang Chấp cẩn thận bước lên trước, thấy Thịnh Đường theo sát phía sau mình, anh chợt nói:
Mọi người lui ra sau cả đi, đừng đi cùng5 nhau.

Thịnh Đường biết Giang Chấp là người suy nghĩ chu đáo, nhưng tóm lại là anh vẫn luôn lo có chuyện nguy hiểm xảy ra. Tiêu Dã thấy vậy bèn bước lên thuyết phục Thịnh Đường:
Anh sẽ ở cạnh cậu ấy, hai em đứng bên miệng hang đi, nếu như có gì thật thì chúng ta có thể rút lui một cách có trật tự.

Thịnh Đường nhìn vào mắt Giang Chấp, ánh nhìn của cô rất phức tạp.
Nó gần như đã dán lên trán cô khiến cô cảm thấy giữa ấn đường của mình căng như sắp chết đến nơi. Cô muốn dời mắt đi không nhìn nó nữa nhưng lại không thể cử động được.
Thịnh Đường kêu lên trong vô thức: Giang Chấp, Giang Chấp!
Nhưng cô không nghe thấy giọng nói của mình, đôi môi như dính chặt vào nhau.
Một con quái vật khổng lồ lao lên không trung, nó đuổi sát Giang Chấp và Tiêu Dã. Khi vọt tới đằng này thì lại biến thành phụ nữ, cơ thể vừa dài vừa nhỏ trông không giống như người, trừ đầu với mặt ra thì cả tóc và cơ thể đều dài ngoằng.
Lần này thì không phải là cái bóng.
Thịnh Đường trợn lòi cả con mắt ra ngoài. Cô có thể thấy rõ ràng, khuôn mặt của người phụ nữ trắng đến mức dọa chết người ta, còn tóc và cơ thể thì như hòa lẫn vào trong bóng đêm, trên không trung như thể chỉ có một cái đầu đang bay chăng?
Thật ra Thịnh Đường cũng cảm thấy vậy, bích họa ở đây rất kỳ quặc nhưng cụ thể kỳ quặc như thế nào thì lại không thể miêu tả được.
Suy nghĩ cả nửa ngày, cô mới nhẹ nhàng nói:
Có lẽ là bởi kỹ thuật của họa sĩ vẽ tranh trong hang này quá cao siêu chăng.

Thế nên tất cả mọi thứ trông mới sống động một cách kỳ lạ như vậy chứ không chỉ đơn giản là do bị ký sinh vật bám vào.
Tay cô chậm lại, đưa hòn đá đó lên trên một chút.

Một giây sau, Thịnh Đường hít sâu một hơi, suýt thì làm rơi đèn pin xuống dưới đất. Trong chớp mắt đó, cô dường như nín thở, tim thì đập thình thịch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.