• 1,835

Chương 604: BỐN BỘ HÀI CỐT


Thịnh Đường rơi vào vực thẳm trong giấc mơ, như thể đã rơi vào trong miệng của quái vật, dù làm thế nào đi nữa cũng không thể thoát ra được.
Cô mơ thấy những cái bóng kia.

Chúng có tay có chân, những khuôn mặt trắng bệch ẩn hiện giữa bóng tối, lắc lư trong không trung. Sa3u đó lắc qua lắc lại biến thành những thiếu nữ xinh đẹp rực rỡ làm nao lòng người rồi quấn chặt lấy Giang Chấp giống hệt như rắn.

Cô gái9 kia trông rất quen, cuối cùng trong giấc mơ Thịnh Đường cũng nhớ ra được, cô ta chính là người phụ nữ được vẽ trên bích họa. Sau khi khuôn mặt 6đó sống lại thì càng trở nên đẹp đẽ, rực rỡ hơn. Đẹp đến mức có thể làm cho ánh mắt của Giang Chấp thay đổi.
Trong mắt anh có si mê, có 5quyến luyến, như thể đang nhìn người mà anh yêu.
Nhưng chẳng phải trong lòng anh chỉ có mình cô thôi à?
Thịnh Đường hét to tên của anh nhưng anh ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt chỉ nhìn thấy cô gái kia. Cô muốn bước lên kéo Giang Chấp đi, nhưng mới vừa nghĩ vậy thôi cô đã cảm thấy như có thứ gì đó chặn ngay trước mắt, khiến cô không thể nhúc nhích được.
Lúc cô tỉnh lại thì nhanh chóng phát hiện ra bầu không khí trong ký túc xá rất lạ.
Không ngờ Kỳ Dư đang nấu cơm, trong phòng bếp phát ra đầy tiếng lạch cạch ồn ào. Trước đây, cứ hễ Kỳ Dư muốn nhúng chàm phòng bếp thì La Chiếm luôn kịp thời cản lại. Nhưng bây giờ La Chiếm đang bận rộn chăm sóc khóm hoa hồng quý trong sân chứ không nghiên cứu bản vẽ công trình.
Tiêu Dã cũng ngẩn người ngồi bên máy vi tính, giống hệt như bị điểm huyệt.
Thịnh Đường gật đầu.
Trình Tần tặc lưỡi nói đúng là một nơi ma quỷ. Thịnh Đường giục cô ấy kể lại những chuyện sau đó, còn cả đội nữa, tại sao mọi người đều trở nên kỳ quặc như vậy?
Đúng là kỳ quặc.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, đó là con mắt kia.
Một con mắt khổng lồ lơ lửng giữa không trung, sau đó nó hóa thành vô số con mắt quấn lấy cô, cô đưa tay gạt chúng ra thì đụng phải một trong số những con mắt đó.
Thịnh Đường cảm thấy lạnh buốt…
Sau khi Kỳ Dư về thì cứ nói linh ta linh tinh, khi tỉnh táo hơn chút ít bèn thuật lại tất cả những gì mà mình nhìn thấy. Đại thể tất cả đều là Phi Thiên, anh ấy nhìn thấy vô số Phi Thiên, muôn màu muôn vẻ trông cùng xinh đẹp, thậm chí Kỳ Dư còn nói chắc như đinh đóng cột rằng mình còn chạm vào mặt của Phi Thiên nữa, cảm giác rất chân thực.
Sau đó anh ấy bước vào một không gian được bao quanh bởi bích họa, những bức bích họa này đều là vật sống, trong mỗi bức tranh đều ẩn chứa vô vàn bí mật. Kỳ Dư điên loạn, trong khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn chiếm toàn bộ nơi này thành của riêng.
Còn Thịnh Đường thì được Giang Chấp bế về.
Vẫn đào tiếp sao?
Ký ức của Thịnh Đường dừng tại khoảnh khắc nhìn thấy đầu lâu người, còn những chuyện sau đó thì chẳng còn lại chút gì. Cô cúi đầu nhìn vào ngón tay của mình, chúng sưng tấy, có cả vết rách nhưng đã được xử lý rồi.

Mấy hôm nay cậu phải chăm sóc ngón tay đi.
Trình Tần đau lòng, hỏi lại cô:
Cậu thật sự không nhớ gì cả sao?

Đầu lâu kia là do Thịnh Đường bới ra.
Lúc đó Tiêu Dã không yên tâm nên đã quay lại hang ẩn, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Theo như Tiêu Dã miêu tả thì sau khi Thịnh Đường moi ra đầu lâu người thì như biến thành một người ngớ ngẩn. Sau khi nhìn thấy nó, sắc mặt Giang Chấp đáng sợ như thế nào khỏi cần phải nói nữa, dưới ánh sáng lờ mờ mà Tiêu Dã vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt trắng bệch của anh.
Anh tiếp tục đào bới ở nơi mà Thịnh Đường vừa đào, trạng thái đó của anh khiến người ta nhìn mà phải lo ngại.
Một chốc ngắn ngủi sau, Thịnh Đường có vẻ đã lấy lại được tinh thần, nhưng cô cũng hệt như đã phát điên, bắt đầu giúp Giang Chấp đào bới…
Trình Tần thở dài:
Tiêu Dã nói, hai người lúc đó rất đáng sợ, giống kiểu người sống chớ lại gần ấy.

Không nhìn thấy Giang Chấp đâu cả.
Ký ức của Thịnh Đường rất vụn vặt, cô cố gắng nhớ lại mình về từ hang số 0 như thế nào nhưng không thể nhớ nổi. Trình Tần rót cho cô một ly nước, tiện thể thuật lại cho cô nghe những gì mà Tiêu Dã đã kể cho ấy.
Đã phát hiện ra xương người ở hang số 0.
Cô ngủ tận hai ngày.

Trong hai ngày này, trạng thái của mọi người vẫn như vậy, trong lòng mỗi người như thể đang cất giấu bí mật riêng của bản thân, tất cả đều im lặng không nói gì về những chuyện đã xảy ra trong hang số 0.


Có thể mọi người đều đang đợi Giang Chấp.
Trình Tần vừa nói vừa hất cằm về phía thư phòng.

Thịnh Đường giật mình, nhớ tới đầu lâu trong hang. Trình Tần cũng biết cô đang nghĩ gì, bèn nói ngắn gọn:
Trong đó không chỉ có một bộ xương người thôi đâu, cảnh sát đã vào cuộc rồi, bao gồm cả Giáo sư Hồ nữa, tất cả mọi người đều đang chờ kết quả giám định danh tính.


Thịnh Đường hít sâu một hơi, không chỉ có một bộ xương người…

Cũng ngay trong lúc đó, cô hiểu câu
Tất cả mọi người đang chờ Giang Chấp
của Trình Tần có nghĩa là gì.

Cô hỏi Trình Tần:
Anh ấy nhốt mình trong phòng sách bao lâu rồi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.