• 2,010

Chương 406: Hạm đội vô địch của thiểu quân toàn bộ huỷ diệt!


(Chú thích của Bánh: Tình tiết phần tấu chương phía trước trái đất hiện đại rất quan trọng, hãy đọc kỹ a)

Trái đất hiện đại, thành phố HZ, bên trong một khu phố nhỏ.

Trời tờ mờ sáng.

"Reng reeng. . ." Tiếng chuông báo thức réo lên inh ỏi.

Nhâm Dạ Tiểu một phen giật mình, tiếp đó tỉnh lại, lúc này mới không đến sáu giờ đồng hồ.

Đêm qua lau rửa sạch sẽ thân thể, đồng thời sau khi xoa bóp toàn thân, đã hơn mười một giờ.

Mỗi buổi tối nàng cũng chỉ có thể ngủ hơn năm tiếng đồng hồ mà thôi.

Cho nên mỗi sáng sớm, khi tiếng đồng hồ báo thức vang lê, là thời gian nàng cực khổ nhất, hận không thể đem đồng hồ báo thức đập chết.

"Mình sẽ nằm thêm ba phút. . ." Nhâm Dạ Tiểu dịu dàng nói.

Thông thường dưới loại tình huống này, chí ít sẽ nằm nướng đến nửa tiếng, nhất là dạng nữ thần như nàng vậy.

Nhưng mà, nàng liền thực sự chỉ nằm thêm ba phút, lập tức từ trong chăn ấm áp chui ra ngoài.

Trước tiên, dùng thời gian nhanh nhất đi rửa mặt, tiếp đó đi làm điểm tâm.

Bữa sáng sau khi làm xong đã sáu giờ rưỡi, tiếp đó hâm nóng ở trong nồi.

Tranh thủ thời gian này, Nhâm Dạ Tiểu cởi quần của Đỗ Biến, thay loại tã quần (người lớn) đã bị ướt cho hắn.

Tiếp đó bưng tới nước nóng đem cái mông của hắn cùng phía trước lau chùi sạch sẽ, thay tã mới, nhanh chóng mặc quần lót vào.

Người sống thực vật cũng phải cần giải quyết chuyện ỉa đái, Nhâm Dạ Tiểu mỗi ngày đều vì Đỗ Biến xử lý hai lần, dù là bưng phân hay đổ nước tiểu, hơn nữa đã kéo dài suốt gần bốn năm.

Mà Nhâm Dạ Tiểu trước kia, rõ ràng mười ngón không dính nước mùa xuân, từ nhỏ chính là con cưng của ba mẹ, còn chưa có đụng ngón tay làm thủ công.

Hiện tại lại phải giặt quần áo làm cơm, bưng phân đổ bô, còn phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Lúc lau rửa mông cho Đỗ Biến, Nhâm Dạ Tiểu không khỏi nhớ tới thời gian trước kia ân ái.

Người đàn ông này là người yêu tốt nhất, hết sức lãng mạn dịu dàng.

Nhâm Dạ Tiểu dịu dàng xinh đẹp, hiền lành ưu nhã, hơn nữa còn có một kiểu kiêu gợi quyến rũ, nhưng từ nhỏ liền được nuông chiều từ bé, hơn nữa thích làm nũng, còn có chút vênh mặt hất hàm sai khiến.

Thế nhưng lúc yêu, Đỗ Biến thật sự đem nàng nâng niu ở trong lòng bàn tay.

Cái gì là cảm giác làm công chúa, Nhâm Dạ Tiểu hoàn toàn cảm nhận được. Nàng vẫn cảm thấy tình yêu của mình là hoàn mỹ nhất, mà Đỗ Biến cũng là người yêu hoàn mỹ nhất trên thế giới, tương lai cũng sẽ trở thành người chồng hoàn hão nhất.

Cho nên khi Đỗ Biến chia tay, đối với nàng mà nói chẳng khác chi đất trời sụp đổ.

Lúc tình cảm còn mặn nồng, chỉ có hai người ở nhà, nàng và Đỗ Biến như thường lệ trên người không mặc gì cả, hoàn toàn để mông trần.

Bởi vì vóc dáng hai người đều đều, Đỗ Biến thon dài khỏe đẹp, Nhâm Dạ Tiểu dịu dàng gợi cảm.

Đôi bên thích nhất cắn cái mông đối phương, để một dấu răng, tiếp đó nhìn lúc nào hoàn toàn biến mất.

Đây là một cặp đôi vô cùng thân thiết đến mức tận cùng, gần như toàn bộ những chuyện nóng bỏng không biết xấu hổ đều đã làm.

Nhâm Dạ Tiểu nhìn cái mông của Đỗ Biến, đã gầy đến da bọc xương. Mặc dù nàng mỗi một ngày đều giúp Đỗ Biến xoa bóp toàn thân, nhưng vẫn là tránh không được cơ bắp héo rút.

Nàng nhịn không được nội tâm buồn bã, nước mắt chợt rơi xuống, tiếp đó mở cái miệng nhỏ nhắn, ở trên cái mông không có thịt của Đỗ Biến cắn một cái.

Kế tiếp, lại phải đút thức ăn dạng lỏng cho Đỗ Biến.

Hắn là người sống thực vật, không thể tự ăn cái gì, cho nên nhất định phải truyền thẳng bằng ống từ mũi xuống dạ dày.

Quá trình này, động tác Nhâm Dạ Tiểu luôn luôn vô cùng dịu dàng, dùng đến gần mười phút, đem thức ăn lỏng từng truyền vào trong dạ dày Đỗ Biến.

Hơn nữa để thân thể Đỗ Biến có dinh dưỡng nguyên vẹn, Nhâm Dạ Tiểu mua thức ăn lỏng cũng vô cùng đắt, cộng thêm một chút thuốc cùng dụng cụ.

Cái sự sống thực vật Đỗ Biến này mỗi tháng cần rơi hơn một vạn nhân dân tệ của Nhâm Dạ Tiểu.

Mỗi tháng, tiền học phí trường mẫu giáo của Đỗ Hiểu tốn một ngàn rưỡi, căn hộ chung cư hai phòng ngủ một phòng khách có tiền thuê bốn ngàn năm, chi tiêu mỗi tháng cho cả nhà lại ngốn mấy ngàn nữa.

Cho nên tiền chi tiêu một tháng của Nhâm Dạ Tiểu vượt qua trên hai vạn năm, tiền lương nàng ở trường học là một vạn mốt, dạy thêm ở bên ngoài mỗi tháng có một vạn bảy tám gì đấy.

Một tháng nàng kiếm được ba vạn, nhưng mỗi tháng đều còn dư lại bao nhiêu cả.

Đỗ Biến vẫn có căn hộ cao cấp, có xe sang, hơn nữa còn thêm tiền triệu gửi ngân hàng.

Thế nhưng tất cả tiền mặt đều ở bệnh viện dùng hết rồi, nhà cửa cùng xe đang thế chấp chưa chuộc lại được. Mấu chốt là Nhâm Dạ Tiểu cùng Đỗ Biến cũng không có kết hôn, trên chứng minh thư con gái Đỗ Hiểu sinh ra còn chẳng có Đỗ Biến tồn tại.

Cho nên Nhâm Dạ Tiểu không có quyền xử trí nhà cửa cùng xe của Đỗ Biến, hơn cũng bởi vì Đỗ Biến cùng cha mẹ gần như đoạn tuyệt quan hệ, cho nên chỉ có thể dựa vào chính nàng ra sức kiếm tiền nuôi gia đình.

Mỗi một ngày đều mệt mỏi rã rời.

Truyền thức ăn cho Đỗ Biến hoàn tất, đồng thời xoa bóp hết thân thể, vừa vặn là bảy giờ hai mươi.

Lúc này, con gái Đỗ Hiểu rời giường.

Cô bé thật biết điều, sau khi xuống giường tự mặc quần áo, bản thân đánh răng rửa mặt, tiếp đó tự ăn điểm tâm.

"Hiểu Hiểu, con muốn mẹ đưa con đến trường mẫu giáo hay là lát nữa con tự đi?" Nhâm Dạ Tiểu ăn vội, sau đó gấp gáp mặc đồng phục làm việc rồi trang điểm.

Đến tận tám giờ rưỡi, trường mẫu giáo mới có những đứa trẻ, nếu hiện tại nàng đưa Đỗ Hiểu đến nhà trẻ thì có nghĩa cô bé sẽ lẻ loi ở trường suốt một tiếng.

"Lát nữa con sẽ tự đi." Đỗ Hiểu nói.

"Ngoan thật, vậy con chăm sóc ba nhé." Nhâm Dạ Tiểu nói, ở trên mặt con gái hôn một cái, ở trên mặt Đỗ Biến cũng hôn một cái.

Tiếp đó vội vội vàng vàng mang giày cao gót, tranh thủ vừa mở cửa vừa đánh son.

Ở đây không gần chỗ làm, phải ngồi tàu điện rất xa, nàng phải mau chóng ra cửa.

"Bye bye, mẹ." Đỗ Hiểu phất tay một cái.

Sau khi mẹ đi, cô bé sẽ cài cửa cắm chốt bên trong.

Sau khi ăn điểm tâm, cô bé đi đến bên giường Đỗ Biến, ra sức quay cái tay nâng giường lên, làm cho Đỗ Biến có thể ngồi dậy.

Cái loại giường nâng đầu này vốn không tốn nhiều sức, thế nhưng Đỗ Hiểu mới năm tuổi, hơn nữa người yếu ớt lắm bệnh, cho nên phải mất rất nhiều sức lực có thể xoay nâng đầu giường lên.

Để cơ thể Đỗ Biến ngồi thẳng

Đỗ Hiểu lột giày, cầm lấy một quyển truyện cổ tích, tiếp đó bò lên giường, thân thể nho nhỏ rúc vào trong lòng Đỗ Biến.

"Ba ơi, hôm nay con kể chuyện cổ tích Pinocchio có được hay không?" Cô bé hỏi.

Tiếp đó, cô bé ra giọng điệu người lớn, bắt đầu kể chuyện cổ tích《 Pinocchio 》.

Mặc dù biết rằng ba sẽ không cử động, cũng không biết nói chuyện, thế nhưng Hiểu Hiểu nằm ở trong lòng ba vẫn cảm thấy thật ấm áp hạnh phúc.

Cứ như vậy, cô bé lẳng lặng nằm ở trong lòng Đỗ Biến, dùng tốc độ rất chậm kể chuyện Pinocchio, còn muốn tiến hành phân tích cùng giảng giải.

Một giờ trôi qua.

"Hôm nay dừng kể chuyện ở đây, Hiểu Hiểu sắp đi học rồi, ba sẽ không đưa mình đi được, Hiểu Hiểu phải dũng cảm." Cô bé ra vẻ giọng người lớn tự nhủ thầm.

Tiếp đó, cô bé bò xuống giường, một lần nữa quay giường hạ xuống, để người sống thực vật Đỗ Biến nằm thẳng.

Tiếp tục, bé con đút cho Đỗ Biến hai hớp nước.

"Ba, con đi học, bái bai!" Cô bé ở trên mặt ba hôn một cái.

Đeo cặp sách sau lưng, mở cửa phòng ra.

Lúc muốn đóng cửa lại, cô bé còn ngừng một chút, quan sát thật kỹ ba mình trên giường, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, thậm chí cửa khóa trái lại.

Tiếp đó, bóng dáng nho nhỏ của cô bé hướng đến thang máy.

Cửa thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ba hơn bốn mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Đỗ Hiểu, cất giọng sang sảng thân thiết nói: "Hiểu Hiểu lại một mình đến trường, dì đưa cháu đi có được hay không?"

Cô bé lắc đầu, tiếp đó xoay người chạy đi, không vào thang máy nữa, bản thân đi thang bộ xuống lầu, tuy rằng phải đi mấy tầng.

Bởi vì ở trong thang máy, bà dì luôn luôn sẽ nói cô bé đáng thương thế nào, nói ba cô bé sống thực vật ra sao nên cô bé không thích nghe.

"Ba mình tài nhất, ba mình lợi hại nhất, ba mình đẹp trai nhất, ba ba ta là tốt nhất. . ." Mỗi một lần Đỗ Hiểu đều hận không thể hướng những người này hô to lên như vậy.

Bởi vì khi cô bé còn rất nhỏ, mẹ như thường lệ kể chuyện lúc trước ba lợi hại dường nào, rồi cho cô bé xem ảnh của ba, chữ thư pháp ba viết, tranh của ba vẽ.

. . .

Bữa trưa ở trường mẫu giáo không có món Hiểu Hiểu thích, nhưng cô bé ngoan ngoãn đem cơm nước ăn xong.

Nàng cho tới bây giờ chính là đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn nhất, từ ba tuổi bắt đầu tự ăn cơm, không cần những cô dạy trẻ hướng dẫn.

Cô bé sở dĩ vóc dáng nhỏ gầy không phải là bởi vì kén ăn hay thiếu ăn gì cả, mà là bởi vì thể chất của cô bé vốn yếu ớt.

Đây cũng là nghiệp chướng của Đỗ Biến, lúc hắn chia tay, vợ chưa cưới Nhâm Dạ Tiểu đã mang thai, bị đả kích như vậy, ảnh hưởng thai nhi trong bụng, khiến cho Hiểu Hiểu được sinh ra đã mang lắm bệnh.

Không chỉ có như thế, hàng năm vừa đến mùa xuân, cô bé đều dị ứng đủ thứ, thời thời khắc khắc phải uống thuốc dị ứng, bằng không sẽ không thở nổi.

Bốn giờ chiều, trường mẫu giáo tan học.

Toàn bộ phụ huynh đều lục tục tới đón những cô cậu trò nhỏ.

Cô dạy trẻ họ Tưởng ở trước mặt Đỗ Hiểu, nói dịu dàng: "Hiểu Hiểu, hôm nay cô đưa trò về nhà có được không? Nghe nói trong nhà của trò có nhiều thứ chơi rất vui, cô muốn ghé tới đó."

Bởi vì đoạn thời gian trước có người bạn không hiểu chuyện, trên đường về nhà ăn hiếp Hiểu Hiểu, cho nên cô giáo Tưởng lo lắng, muốn đưa cô bé về nhà.

Hiểu Hiểu lắc đầu, không một tiếng động sắp xếp đồ đạc của mình, đeo cặp sách của mình, rời khỏi trường mẫu giáo, dọc theo đường đi cô bé vĩnh viễn cúi đầu nhìn chân của mình.

Trở lại dưới tầng trệt chung cư, trong thang máy lại có người, cô bé lại một mình leo cầu thang bộ.

Bởi vì sức khỏe kém, cho nên sau khi leo cầu thang về nhà, đã thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Ngay lúc cô bé móc ra chìa khoá muốn mở cửa, phát hiện cửa đã mở ra.

Cô bé lập tức chạy vào trong nhà, vọt vào trong phòng của ba, tiếp đó phát hiện ba đã không còn ở trên giường nữa.

Không thấy ba!

Hiểu Hiểu liền khóc lên, tìm khắp hai phòng ngủ một phòng khách trong cả căn hộ, vẫn không có tìm được ba.

Tiếp đó, cô bé cầm lấy điện thoại di động nhỏ xíu của mình, bấm số điện thoại của mẹ.

"Hiểu Hiểu, sao vậy?" Nhâm Dạ Tiểu bèn hỏi.

Hiểu Hiểu mãi khóc nói không nên lời, gần như đều thở không nổi.

"Gì vậy con, thế nào? Không nên hù dọa mẹ nha. . ." Bên kia Nhâm Dạ Tiểu gần như muốn sắp điên.

Ước chừng một lúc lâu, Hiểu Hiểu mới phát ra âm thanh, khóc nói: "Mẹ, không thấy ba, không thấy ba đâu hết."

Lúc đó Nhâm Dạ Tiểu đang dạy ngoại khóa Piano cho người ta, sau khi nghe nói thế, trong đầu nổ vang một tiếng, gần như trống rỗng.

. . .

Trên biển rộng!

Hạm đội vô địch liên hiệp các vương quốc phương Đông, dàn trận hình cánh cung, hướng đội hải quân ăn mày của Đỗ Biến gia tốc tiến tới.

Làm màu như vậy là muốn đem hải quân ăn mày của Đỗ Biến hoàn toàn bao vây, hoàn toàn nuốt phát ăn hết.

Cùng lúc đó!

Tốc Xạ Ma Pháo phòng không phía trên hạm đội Liên hiệp đế quốc phương Đông toàn bộ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, nhắm ngay trên không.

Chỉ cần nghìn con đại bàng không quân của Đỗ Biến tới gần, lập tức bắn chết hết!

Gần nghìn con đại bàng không quân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, chẳng bao lâu đã muốn rơi vào tầm bắn.

Tiền Tổng đốc lưỡng Quảng Cao Đình nói: "Kỳ thực Đỗ Biến này cũng thật quá giỏi, mỗi một lần đều có vũ khí mới, Thánh Hỏa Giáo đại bàng không quân lại có thể để hắn sử dụng."

Liên hiệp các vương quốc phương Đông hải quân nguyên soái Phương Thiên Đức nói: "Đáng tiếc hắn gặp phải là thiểu quân điện hạ thiên cổ không gặp, hắn dù cho xuất sắc đến đâu, cùng so với thiểu quân điện hạ, cũng chỉ là sao bon chen với ánh trăng, hắn sinh ra nhất định là một bi kịch."

Cao Đình nói: "Có vài người là hòn đá nhất định phải đạp bể, khi đạp bể hòn đá Đỗ Biến này càng vinh quang, liền thừa nâng thiểu quân càng vĩ đại."

Tiếp tục, tiền Tổng đốc lưỡng Quảng Cao Đình nói: "Phương nguyên soái, thời gian ngươi theo thiểu quân điện hạ đã rất dài, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?"

Hải quân nguyên soái Phương Thiên Đức nói: "Ngươi hỏi đi, có thể trả lời được thì ta đáp, không thể trả lời thì ngươi coi như không có hỏi."

Cao Đình nói: "Điện hạ vì sao xưng là thiểu quân vậy? Ta phảng phất từ tới đều chưa từng nghe qua chủ quân a? Thiểu quân rõ ràng có thể xưng vương xưng đế, thế nhưng vì sao ngài ấy không làm như vậy?"

Đây không chỉ là Cao Đình nghi ngờ, còn là rất nhiều người không hiểu.

Liên hiệp các vương quốc phương Đông giống như chưa từng có nghe nói qua người nào là chủ quân?

Hải quân nguyên soái Phương Thiên Đức nói: "Vấn đề này không phải kiêng kỵ, nhưng ta thực sự không cách nào trả lời ngươi, bởi vì ta cũng không biết, trên thực tế không có ai biết vì sao thiểu quân tự xưng làm thiểu quân? Chúng ta cũng không biết chủ quân là ai."

Tiếp tục, hải quân nguyên soái Phương Thiên Đức nói: "Còn thiểu quân vì sao không xưng vương xưng đế, vậy chỉ có thể nói ngươi coi thường thiểu quân chúng ta, mục tiêu của ngài là biển rộng trời cao. Không giống thứ con mèo con chó như Đỗ Biến, tùy tùy tiện tiện liền trở thành Trấn Tây vương, trở thành nhiếp chính vương."

Đỗ Hối nói: "Không sai, từ đó lại có thể nhìn ra thiểu quân cùng Đỗ Biến khác nhau một trời một vực. Một là vĩ nhân siêu phàm thoát tục xuất trần, còn một là phàm phu tục tử hèn mọn."

Cao Đình nói: "Hôm nay, chúng ta liền đem tên phàm phu tục tử, nhảy nhót làm trò Đỗ Biến này diệt ngay."

"Đại bàng không quân của Đỗ Biến, sắp tiến vào trong tầm bắn!"

"Khoảng cách một vạn tám ngàn mét."

"Khoảng cách một vạn năm ngàn mét."

"Khoảng cách một vạn mét!"

"Khoảng cách tám cây số."

"Khoảng cách năm nghìn mét!"

"Toàn bộ Tốc Xạ Ma Pháo phòng không bắt đầu ngắm bắn!"

Tức khắc, trên trăm thuật sĩ liên hiệp các vương quốc phương Đông nhấn tinh thể màu đỏ chế tạo thành thiết bị ngắm laser.

Trên trăm tia laser bắn thẳng đến ra.

Trên trăm thuật sĩ ngưng tụ Tinh Thần Lực, nhìn chằm chằm chim đại bàng cách năm nghìn mét.

Hoàn thành ngắm bắn!

Hơn nữa đại bàng không quân của Đỗ Biến đặc biệt ngu xuẩn, lại còn bay thẳng, như thế không phải càng thêm thuận tiện ngắm bắn à?

"Một khi tiến vào trong vòng ba nghìn mét, lập tức khai hoả."

"Bốn ngàn năm trăm mét."

"Bốn ngàn mét!"

"Ba ngàn năm trăm mét!"

Theo khoảng cách tới gần, Đỗ Hối không khỏi từng đợt hồi hộp kích động.

Một ngàn con đại bàng không quân này là đòn sát thủ của Đỗ Biến, sẽ nhanh chóng toàn quân huỷ diệt thôi.

Cho đến lúc này, Đỗ Biến sẽ khiếp sợ cỡ nào? Sẽ phải điên cuồng hộc máu đi!

Trên trăm đạo cụ phòng không Tốc Xạ Ma Pháo, chính là trọn hơn một nghìn cái nòng pháo. Tối đa hai khắc đồng hồ, có thể đem nhánh không quân Đỗ Biến này tiêu diệt sạch sẽ.

"Chuẩn bị khai hoả!"

Thượng tướng Liên hiệp các vương quốc phương Đông Phương Thiên Đức hét lớn!

Tiếp đó, chỗ cao nhất kỳ hạm huy động phất cờ hiệu.

Toàn bộ thuật sĩ đều đưa ngón tay đặt ở phía trên cái nút Tốc Xạ Ma Pháo phòng không.

Nhưng mà vào lúc này!

"Grào. . ."

Bầu trời bỗng nhiên truyền đến kinh thiên động địa gào thét!

Như là tiếng sấm nổ vang vậy.

Ngay sau đó, hơn một nghìn con đại bàng không quân của Đỗ Biến trực tiếp đình chỉ tiến tới, ngược lại hướng nam bắc phân tán bay đi.

Ngay sau đó. . .

Sắc trời thay đổi!

Vốn là trời trong ngàn dặm, lúc này trở nên mây đen cuồn cuộn.

Mặt trời phía trên, hoàn toàn bị che đậy.

Bầu trời sáng trong, trở nên âm trầm lờ mờ.

"Rầm rầm rầm rầm. . ."

Từng đợt nổ, dường như muốn có sấm chớp mưa bão.

Thế nhưng, nghe thấy tiếng sấm, lại hoàn toàn nhìn không thấy tia chớp.

Đỗ Hối đang nhìn bầu trời nói: "Khí trời quỷ quái thật."

Liên hiệp đế quốc phương Đông hải quân nguyên soái nói: "Không có gì đáng ngại, không quân của Đỗ Biến bay đi cũng không sao, hạm đội cặn bã của hắn không thể bay đi."

Không sai, hạm đội ăn mày kia của Đỗ Biến không bay được.

"Ma pháo phòng không thời khắc chuẩn bị khai hoả, hạm đội tiếp tục lấy trận thế bao vây, xung phong tiến đánh hạm đội của Đỗ Biến."

"Bắn nát hạm đội cặn bã của Đỗ Biến, chém sạch quân đội của Đỗ Biến!"

Hải quân nguyên soái Phương Thiên Đức hô to.

Đúng ngay vào lúc này!

Lại một tiếng gào thét kinh thiên động địa.

Lần này mọi người nghe rõ ràng, không phải sấm sét, mà giống như tiếng con thú khổng lồ, từ bầu trời truyền tới.

Mọi người không khỏi ngửa đầu nhìn bầu trời.

Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút.

Đỗ Hối cảm thấy cổ của mình đều có chút mỏi nhừ!

Tiếp đó, một bóng đen khổng lồ chợt từ mây đen chui ra.

Cái bóng đen này càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

Mọi người thấy rõ ràng, dĩ nhiên là một bộ xương rồng khổng lồ.

Đám người Đỗ Hối, Phương Thiên Đức, Cao Đình gần như hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.

Dĩ nhiên là một con rồng, hơn nữa còn là một bộ xương rồng.

Lớn khủng khiếp như vậy?!

Năm trăm thước chiều dài, sải cánh vượt qua ba trăm mét.

Cái này quá thực so với tàu chiến Đế Quốc dưới chân bọn họ còn lớn gấp mấy lần.

Quái vật khổng lồ khủng khiếp.

Đương nhiên lớn gấp mấy lần, Hàng Không Mẫu Hạm lớp Nimitz của đế quốc Mỹ đã có gần 80.000 tấn, và nó cũng chỉ hơn 300 mét mà thôi. Ngay cả khi chuyển sang Siêu Hàng Không Mẫu Hạm Ford nặng 100.000 tấn, cũng chỉ dài 340 mét. ()

(Mèo Thầy Mo chú thích: Hàng Không Mẫu Hạm lớp Nimitz là một lớp mười tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân đang hoạt động trong Hải quân Hoa Kỳ. Với tổng chiều dài 1.092 ft (333 m). Hàng Không Mẫu Hạm Gerald R. Ford (CVN-78) là tàu dẫn đầu của lớp Gerald R. Ford thuộc nhóm siêu mẫu hạm của Hải Quân Hoa Kỳ. Khi được công bố bởi Hải Quân Hoa Kỳ vào ngày 16 tháng 1, năm 2007, con tàu được đặt tên theo Tổng thống thứ 38 của Hoa Kỳ là Gerald R. Ford, là người từng phục vụ Hải Quân trong Đệ Nhị Thế Chiến trên chiếc Hàng Không Mẫu Hạm hạng nhẹ tên USS Monterey ở Chiến trường Thái Bình Dương.)

Con rồng khổng lồ này đáp xuống!

Đỗ Hối cảm giác được tóc gáy toàn thân mình đều phải dựng thẳng lên.

Liên hiệp đế quốc phương Đông hải quân nguyên soái Phương Thiên Đức hét lớn; "Ma pháo phòng không, khai hoả, khai hoả!"

Tức khắc!

Một màn xuất hiện vô cùng hoa lệ.

"Bùm bùm bùm chíu chíu. . ."

Trên trăm đạo cụ Tốc Xạ Ma Pháo phòng không của Liên hiệp các vương quốc phương Đông khai hỏa, hơn một nghìn viên đạn trên không trung xẹt qua một đường quỹ tích sáng rực, như là hơn một nghìn ngôi sao băng, hướng Cốt Long khổng lồ bắn nhanh đi.

Chỉ mấy giây!

Những viên đạn pháo có tốc độ gấp bảy tám lần vận tốc âm thanh liền đánh trúng con Cốt Long khổng lồ này.

"Rầm rầm rầm rầm ầm. . ."

Tiếp đó, đưa tới nổ tung vô cùng dày đặc.

Bầu trời giống như bạo khởi vô số lửa khói, vô cùng rực rỡ hoa lệ.

Ngọn lửa tận trời, hoàn toàn che đậy toàn bộ bầu trời.

Đỗ Hối cùng Cao Đình nhìn mặt nhau.

"Giết chết nó được không? Giết chết nó được không?"

Ngọn lửa tản đi.

Mọi người tuyệt vọng hoảng sợ phát hiện, Cốt Long khổng lồ này bình yên vô sự.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn!

Cốt Long khổng lồ này đáp xuống trên mặt biển, dấy lên cơn sóng thần.

Hai tròng mắt U minh quỷ hỏa, nhìn hạm đội Liên hiệp đế quốc phương Đông, ánh mắt tràn đầy vô tận ngạo mạn.

"Toàn bộ Siêu Cấp Ma Pháo, ngắm bắn con quái vật này. . ."

Tức khắc, hơn hai trăm chiếc chiến hạm, tất cả pháo, toàn bộ nhắm ngay con cốt long này.

Nhất là trên trăm khẩu Siêu Cấp Ma Pháo, dễ dàng dùng thiết bị laser nhắm ngay Rồng Viễn Cổ này.

Khoảng cách không đến cây số, hình thể của nó khổng lồ như vậy, ngắm bắn đương nhiên dễ dàng.

"Khai hoả!"

Hải quân nguyên soái Phương Thiên Đức hạ lệnh.

"Rầm rầm rầm rầm. . ."

Tức khắc hơn một nghìn khẩu pháo bắn chỉnh tề.

Một màn vô cùng hoa lệ.

Nhất là trên trăm khẩu Siêu Cấp Ma Pháo.

Mấy trăm kí lô đạn pháo, lấy gấp năm lần vận tốc âm thanh hướng Cốt Long khổng lồ phóng tới.

Chỉ không đến một giây đồng hồ, liền đánh trúng.

Tiếp đó. . .

Hủy thiên diệt địa một loại nổ tung.

Trên trăm quả siêu cấp lựu đạn nổ tung, gần như muốn khiến cho biển gầm rú.

Ánh sáng trong giây lát đó, đem toàn bộ ngoài khơi đều chiếu sáng, sáng rực vượt qua mặt trời.

"Nó phải chết đi, phải chết đi. . ." Đỗ Hối run rẩy nói.

"Phải chết, uy lực trên trăm Siêu Cấp Ma Pháo, thế giới này không có bất cứ sinh vật nào có thể còn sống sót!"

Nhưng mà, bọn họ căn bản cũng không nhìn thấy!

Mặt ngoài thân thể Cốt Long khổng lồ này, bao phủ một tầng lồng năng lượng to lớn, miễn dịch tất cả nổ tung cùng hoả lực tổn thương.

Sau khi từng đợt nổ tung động trời!

Ngọn lửa cùng khói đặc tản đi!

Cốt Long khổng lồ này, vẫn . . . bình yên vô sự.

Đỗ Hối cùng Cao Đình cảm thấy từng đợt da đầu tê dại.

Cốt Long khổng lồ vô cùng coi khinh nhìn hạm đội liên hiệp các vương quốc phương Đông.

Tiếp đó, nó mở miệng rộng!

Không có bất kỳ phản ứng gì!

"Grào. . ."

Một trận gào thét động trời.

Từ trong cái miệng khổng lồ của nó phun ra lửa âm phủ động trời.

Ngọn lửa xanh lục!

Không có bất kỳ nhiệt độ, một chút đều không nóng, ngược lại là lạnh giá!

Nhưng mà. . .

Chiến hạm liên hiệp các vương quốc phương Đông bị lửa nó đánh trúng, bất kể là gỗ, còn là chiến hạm bọc thép.

Toàn bộ đều chỉ có một kết quả!

Đó chính là hoàn toàn tan nát!

Tan thành mây khói!

Mấy trăm thước hỏa diễm kinh thiên!

"Ầm, ầm, ầm, ầm. . ."

Chiến hạm vô địch của Liên hiệp đế quốc phương Đông, từng chiếc một, như là món đồ chơi hoàn toàn nát bấy.

. . .

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a, cảm ơn mọi người a!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Nam chính luôn có vấn đề với phụ huynh, kiếp trước kiếp này đều vậy! Hự!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thái Giám Võ Đế.