Chương 407: Đỗ Hối chết! Thiểu quân hộc máu!
-
Thái Giám Võ Đế
- Cao Điểm Trầm Mặc
- 4626 chữ
- 2019-03-13 04:09:35
Trái đất hiện đại, thành phố HZ.
Nhâm Dạ Tiểu sau khi nhận được điện thoại, cả người dường như muốn điên loạn.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . ."
"Hiểu Hiểu vẫn là một đứa bé, nếu mình không tỉnh táo, nó sẽ ra sao?"
Nhâm Dạ Tiểu dùng sức hít thở, để cho mình tỉnh táo lại.
"Xin lỗi, nhà ta ra việc gấp, muốn lập tức trở về gia một chuyến." Nàng hướng về các học viên bổ túc giải thích, tiếp đó trực tiếp cởi giày cao gót lao nhanh ra ngoài.
Trực tiếp chạy đến ngoài cửa, cũng không kịp dừng lại chỗ nào, trực tiếp đón xe.
Sau khi trở lại khu phố, Nhâm Dạ Tiểu chạy vội tiến vào trong nhà, một tay ôm đứa con gái bị hù dọa hết hồn ôm vào trong ngực.
"Cục cưng, mẹ về đây, mẹ ở đây."
Lúc này cô bé đã khóc đến mức không thở ra hơi.
"Mẹ, con muốn ba, con muốn ba. . ." Đỗ Hiểu kêu khóc nói.
"Được rồi, mẹ sẽ đi tìm ba, con ngoan ngoãn ở nhà nhé." Nhâm Dạ Tiểu nói.
Mở ra một chiếc bánh kem cho con gái, thay một đôi giày đế bằng, Nhâm Dạ Tiểu rời nhà, đi đến trung tâm giám sát khu phố để quan sát camera khu vực
Hình ảnh theo dõi trong đó rõ ràng, có người dùng chìa khoá mở cửa, tiến vào trong nhà Nhâm Dạ Tiểu, đem Đỗ Biến sống thực vật mang đi.
Trên đường còn có vệ sĩ tuần tra, đối phương bảo là muốn đem Đỗ Biến đưa đến viện điều dưỡng.
Tiếp tục, trong hình một người khác xuất hiện, chính là mẹ của Nhâm Dạ Tiểu - Hứa Minh.
Là mẹ của nàng đem Đỗ Biến mang đi.
Nhâm Dạ Tiểu tức giận đến toàn thân run rẩy, lập tức bấm số điện thoại của mẹ.
"Mẹ đem Đỗ Biến đến nơi nào? Lập tức trả về ngay." Nhâm Dạ Tiểu nói.
Hứa Minh là giáo sư đại học, cho tới nay đều là vô cùng nghiêm túc, là một người mẹ tràn ngập quyền uy.
"Nhâm Dạ Tiểu, con nói như vậy với mẹ à?" Hứa Minh tiếp: "Cái sợi dây Đỗ Biến trói buộc, mẹ đã thay con xử lý xong rồi. Bởi vì nó không có cha mẹ người nhà, cho nên mẹ tìm được người từng giám hộ nó, cũng chính là viện trưởng cô nhi viện, hơn nữa đưa tới luật sư đem nhà và xe hơi của nó rao bán lấy tiền mặt. Tiền bán đi một đồng chúng ta cũng không tham mà thành lập một quỹ từ thiện. Đủ để nó ở trại điều dưỡng nằm hai mươi năm."
Nhâm Dạ Tiểu cao giọng nói: "Anh ấy là chồng con, tại sao mẹ có thể đối xử với anh ấy như thế. Người ở trại điều dưỡng sẽ không tắm rửa cho anh ấy mỗi ngày, cũng không xoay trở hay xoa bóp cho anh ấy, cũng sẽ không rót thức ăn lỏng. Thế thì chẳng bao lâu sẽ lở loét toàn thân và mau chóng chết đi."
Mẹ Hứa Minh nói: "Đó cũng là báo ứng của nó, nhà của chúng ta có điểm nào phải xin lỗi nó? Nó chỉ là một đứa trẻ mồ côi, căn bản là không xứng với nhà của chúng ta, chúng ta có nửa điểm nào ghét bỏ nó không? Tên súc sinh này sau khi con mang thai mà vẫn chia tay, nó có kết cục hôm nay chính là báo ứng."
Nhâm Dạ Tiểu khóc ròng nói: "Đó là anh ấy không biết con đã mang thai, sau khi anh ấy biết con mang thai nhất định cũng không bỏ đi, dù cho chia tay cũng sẽ về nhà quỳ xin ta tha thứ. Anh ấy yêu con nhiều lắm, chẳng qua là khống chế không nổi lòng hiếu kỳ của mình."
Lời này vừa ra, bà mẹ Hứa Minh gần như muốn bùng nổ cơn giận.
Bà ta làm sao sinh ra một đứa con ngu ngốc như thế? Não bị úng nước à?
Tên súc sinh kia đã ngoại tình, còn muốn nhận nó làm gì?
"Tên súc sinh kia dù cho ưu tú, nó cũng đã là một người sống đời sống thực vật, đời này đều phế bỏ." Hứa Minh nói: "Con chẳng lẽ muốn để lỡ cả đời à? Con còn trẻ, lại vô cùng xinh đẹp ưu tú, con còn có thể lập gia đình, con còn có thể có hạnh phúc cả đời."
Nhâm Dạ Tiểu la lớn: "Hiện tại con cũng rất hạnh phúc, chúng con bây giờ ba người một nhà sinh hoạt cũng rất hạnh phúc, mẹ không nên chia rẽ tụi con. Van cầu mẹ trả lại Đỗ Biến cho con, hắn trên thế giới này một người thân cũng không có, hắn sẽ chết!"
Bà mẹ Hứa Minh run rẩy nói: "Con đã điên rồi, sao mẹ lại có thể sinh ra một đứa con gái ngu xuấn như thế này. Nhưng mà con nói nữa cũng không có tác dụng gì đâu, Đỗ Biến đã bị mẹ đưa đến một nơi đặc biệt hẻo lánh, chắc chắn con không tìm được đâu. Chờ một trận điên cuồng này của con kết thúc, bình tĩnh lại thì tất cả tốt thôi. Còn có Triệu Ngạn Bình vừa trở về từ nước Mỹ, nó đã cầm trong tay bằng tiến sĩ y khoa đại học Havard, mấy bệnh viện tốt nhất Thượng Hải đều trải thảm mời nó về, trong lòng nó vẫn còn nhớ thương con, cũng không ngại con đã có con riêng."
"Nhâm Dạ Tiểu, con nên hiểu rõ tính của mẹ. Vĩnh viễn là nói được thì làm được, tuyệt không thay đổi." Hứa Minh nói: "Ngươi đời này sẽ không còn được gặp lại Đỗ Biến, con vĩnh viễn cũng sẽ không biết mẹ đem nó giấu tới đâu, không nên uổng phí thời gian, uổng phí lòng mình!"
Dứt lời, Hứa Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Nhâm Dạ Tiểu ra sức gọi điện thoại, bà mẹ không nghe, thậm chí trực tiếp tắt điện thoại.
Khi gọi đến điện thoại của cha, cũng trực tiếp tắt điện thoại.
Cha mẹ quyết tâm muốn cách ly Đỗ Biến cùng Nhâm Dạ Tiểu, không cho sợi dây ràng buộc này để lỡ cả đời nàng.
Nhâm Dạ Tiểu trong lòng giống như một hòn đá khổng lồ đè nặng, đần độn mà đi trở về nhà.
Trong lòng nàng có thế giới riêng.
Khi nàng cùng Đỗ Biến đắm say, cảm thấy tình yêu của mình là hoàn mỹ, là một cái vòng tròn.
Sau khi chia tay Đỗ Biến, cái tình yêu này liền không hoàn mỹ, hình tròn này liền xuất hiện một lỗ hổng lớn, thế giới tình yêu này liền hoàn toàn hủy diệt sụp đổ.
Thế nhưng Đỗ Biến biến thành người thực vật, toàn bộ thế giới hắn không có một người thân, chỉ có thể tự thân tự diệt. Nhâm Dạ Tiểu cảm thấy nàng là thân nhân duy nhất của Đỗ Biến, hơn nữa hắn là cha của con mình, nàng có nghĩa vụ cùng trách nhiệm đi chăm sóc Đỗ Biến.
Hơn nữa. . . Nàng thậm chí cảm thấy tình yêu của mình lại một lần nữa viên mãn, lại một lần nữa trở thành một cái hình tròn.
Tuy rằng mỗi ngày đều mệt mỏi rã rời, nhưng một nhà ba người đúng là hạnh phúc.
Đỗ Biến mặc dù là người thực vật, thế nhưng ở trong lòng của nàng đã là một thứ không thể thiếu. Hơn nữa con gái Đỗ Hiểu cũng căn bản không thể rời bỏ ba ba, tuy rằng sẽ không cử động, cũng không biết nói chuyện.
Thế nhưng ở trong đầu cô bé, ba chẳng qua là đang ngủ mà thôi. Hắn vẫn là một người bố lợi hại, đẹp trai, nhạy bén, tốt nhất.
Bà mẹ Hứa Minh làm như vậy dù muốn tốt cho nàng, nhưng lại muốn hủy diệt một nhà ba người bọn họ.
Hơn nữa Nhâm Dạ Tiểu biết, bà mẹ Hứa Minh tính cách mạnh vô cùng, dù cho ở nhà, bà ấy cũng nói một không nói hai.
Bởi vì Đỗ Biến bỏ rơi, Hứa Minh cũng không thích cháu ngoại Đỗ Hiểu, lúc đó Nhâm Dạ Tiểu bị kiểm tra ra mang thai, bà cũng luôn luôn kiên trì để Nhâm Dạ Tiểu xoá sạch đứa bé này, thậm chí ở trong nước uống của nàng lén pha chút thuốc phá thai.
Nhâm Dạ Tiểu vẫn rời nhà, ở tạm tại nhà bạn thân, mới thuận lợi đem con sinh được.
Trời thấy còn thương, lúc đó bé Đỗ Hiểu sinh non, mới sinh không đến ba cân (1,5kg), phải ở trong lồng kính hơn cả tháng.
Lúc Nhâm Dạ Tiểu đần độn đi tới cửa, một người đàn ông anh tuấn xuất hiện ở cửa, thanh âm đầy truyền cảm hô lên: "Nhâm Dạ Tiểu, đã lâu không gặp."
Nhâm Dạ Tiểu ngẩng đầu, ước chừng một lúc lâu mới phản ứng được.
Đây là Triệu Ngạn Bình người ở trung học điên cuồng theo đuổi nàng, so với thời trung học, gã cao thêm mười mấy cm, hơn nữa cũng cường tráng rất nhiều, cả người có vẻ đặc biệt cao lớn đẹp trai, đã là nam thần tuyệt đối.
Không chỉ có như thế, phía trên cổ tay gã mang chính là đồng hồ đeo tay tích hợp thiên văn địa lý trái đất Jaeger-LeCoultre, giá cả chừng hai mươi vạn, là một chiếc đồng hồ rất trang nhã.
Hơn nữa mặc dù quần áo mặc trên người có vẻ bình thường, cũng là hãng Givenchy, giá cả ở ba vạn trở lên.
"Chừng mười năm không gặp, tôi cũng đi toàn thế giới, vốn tưởng rằng đã đủ mở rộng tầm mắt, cũng trông thấy nhiều cô gái xinh đẹp khắp nơi, thế nhưng thật không ngờ đứng ở trước mặt của em, cảm giác trong lòng mười mấy năm trước không có khác nhau, thậm chí càng thêm khẩn trương." Triệu Ngạn Bình nói: "Hai tay của tôi ở bên trong túi không phải là không lễ phép, mà là bởi vì để bên ngoài sẽ run rẩy mất."
Ở thời trung học, Nhâm Dạ Tiểu vẫn là hoa khôi của trường, siêu cấp nữ thần miễn tranh cãi.
Mà ngay lúc đó Triệu Ngạn Bình lại đặc biệt nhỏ gầy, mặc dù điên cuồng mà thầm mến nàng, nhưng lại là chưa bao giờ dám mở miệng. Thế nhưng gã mỗi ngày sẽ làm một chuyện đặc biệt điên cuồng, đó chính là đem tên Nhâm Dạ Tiểu viết trên giấy, tiếp đó ăn vào trong bụng.
"Có thể mời em ăn một bữa cơm không?" Triệu Ngạn Bình bèn hỏi tiếp: "Có thể có thể mời tôi ăn bữa cơm à? Tôi từ nước Mỹ bay về, vẫn chưa có ngủ, còn chưa có ăn cơm đâu."
Nhâm Dạ Tiểu gật đầu một cái nói: "Anh chờ tôi một lát, tôi đi xem con gái mình ra sao."
Triệu Ngạn Bình nói: "Đúng, nên mang cục cưng theo, anh thích trẻ con, nhất là con gái. Nghe nói thân thể con bé có chút yếu, phương diện y học hiện giờ tiến tiển, có thể chăm sóc cải thiện sức khỏe con bé."
Nhâm Dạ Tiểu không trả lời, trực tiếp lên lầu.
Nàng cố nén sự khó chịu trong lòng, làm một chén mì trứng, bỏ thêm thịt xông khói cho con gái cưng.
Sau đó nhìn con gái ăn xong.
"Cục cưng, ở nhà chờ mẹ được không? Nếu như đến lúc muộn mà mẹ vẫn chưa về, liền gọi điện thoại cho cô giáo Tưởng, được không?" Nhâm Dạ Tiểu ôn nhu nói.
Cô bé Đỗ Hiểu gắng sức gật đầu nói: "Mẹ, nhớ mang ba về nha."
"Đương nhiên." Nhâm Dạ Tiểu đáp!
. . .
Tiếp đó, Nhâm Dạ Tiểu tắm, thay đổi quần áo, trang điểm, có vẻ càng thêm diễm lệ loá mắt.
Làm xong hết chuyện này sau đó, đã hơn bảy giờ tối.
Triệu Ngạn Bình ở bên ngoài có một chút không nhịn được, lúc nhìn thấy Nhâm Dạ Tiểu xuất hiện, cả người lập tức gần như không cách nào hít thở.
Nữ thần trong lòng gã vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí đẹp hơn.
Gã mở rộng cửa cho Nhâm Dạ Tiểu, thậm chí đem tay đặt ở trần xe, tràn đầy phong độ quý ông.
Gã lái là một chiếc Porsche Panamera, hơn nữa còn là loại cao cấp, giá cả chừng hai triệu nhân dân tệ.
Đi tới nhà hàng trên tầng thượng của một tòa nhà tráng lệ ở rìa Hồ Tây.
Triệu Ngạn Bình gọi hai phần beefsteak, phân lượng không nhiều cũng không ít.
Nhâm Dạ Tiểu không nói hai lời, cầm lấy dao nĩa, ưu nhã dùng thức ăn.
Hơn nữa bưng rượu vang, thường xuyên cùng Triệu Ngạn Bình chạm cốc, nghe những câu chuyện lý thú của gã trong quá trình học ở nước Mỹ, cũng biết đại khái điều kiện kinh tế ưu việt của gã là thế nào tới.
Ở lúc học thạc sĩ, gã có độc quyền hạng nhất, bán thành tích lấy một khoản tiền, hơn nữa còn ở một cái công ty y dược kiêm nhiệm cố vấn.
Tóm lại lúc còn chưa chính thức bắt đầu công việc, Triệu Ngạn Bình đã thu được tài vụ tự do tuyệt đối, là tuyệt đối ưu tú.
"Thời gian còn chưa quá muộn, tôi đã chuẩn bị quà cho Hiểu Hiểu, là ở Châu Âu trong lúc vô ý phát hiện, tôi cảm thấy cô bé nhất định sẽ thích." Triệu Ngạn Bình uyển chuyển đưa ra ý định muốn để Nhâm Dạ Tiểu mời vào nhà, đồng thời muốn trông thấy con gái của nàng.
Nhâm Dạ Tiểu nói: "Triệu Ngạn Bình, nể tình bạn học cũ, có chuyện xin anh giúp một tay."
Triệu Ngạn Bình nói: "Nghĩa bất dung từ!"
Nhâm Dạ Tiểu tháo xuống giày cao gót, nhanh chóng hướng sân thượng tầng cao nhất tòa nhà chọc trời này, vừa rồi lúc ăn cơm, nàng đã để ý đường tắt.
Một hơi trực tiếp vọt tới sân thượng tòa nhà chọc trời.
Triệu Ngạn Bình kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
Hai người đi tới trên sân thượng.
Ở đây rất cao, gió cũng mạnh, có thể nhìn xuống toàn bộ Tây Hồ.
Nhâm Dạ Tiểu đi thẳng tới bên rìa sân thượng tòa nhà chọc trời, hướng Triệu Ngạn Bình hô lên: "Anh đừng tới đây, chắc chắn anh có cách liên lạc với mẹ tôi."
Lúc này, Triệu Ngạn Bình gần như hồn phi phách tán, lớn tiếng nói: "Được, được, em hãy bình tĩnh, nghìn vạn lần không nên xúc động!"
Tiếp đó, gã bấm số điện thoại mẹ của Nhâm Dạ Tiểu - Hứa Minh.
Điện thoại reo vang, Hứa Minh bắt ngay: "Thế nào Ngạn Bình? Cùng tiếp xúc với Tiểu Tiểu như thế nào?" Giọng của Hứa Minh đối với Triệu Ngạn Bình tràn đầy dịu dàng, như là mẹ vợ nhìn con rể vậy.
Triệu Ngạn Bình vội vàng đem màn ảnh điện thoại di động nhắm ngay Nhâm Dạ Tiểu bên rìa sân thượng.
Nhâm Dạ Tiểu đứng ở ranh giới sân thượng, kêu khóc nói: "Mẹ, đây là sân thượng tòa nhà chọc trời sáu mươi tầng, mẹ đem Đỗ Biến trả lại cho con, trả lại cho con đi. . . Bằng không thì con liền từ nơi này nhảy xuống, con nói được thì làm được! Hiểu Hiểu con đã giao phó cho cô giáo Tưởng ở trường mẫu giáo, sau khi kết hôn thì cô ấy không có con, vô cùng thích Hiểu Hiểu."
Bà mẹ Hứa Minh hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Nhâm Dạ Tiểu lớn tiếng nói: "Đem Đỗ Biến trả lại cho con, bằng không thì con liền nhảy xuống!"
. . .
Trên mặt biển!
Cốt Long khổng lồ tiếp tục điên cuồng mà phun hơi thở.
Ngọn lửa ngập trời.
Hoàn toàn phá hủy từng chiến hạm của liên hiệp các vương quốc phương Đông.
Bất luận cái chiến hạm gì quả thực không có một chút sức đánh trả.
Nguyên bản chiến hạm vững chắc vô cùng, hoàn toàn nát bấy. Người trên chiến hạm, thì là trực tiếp tan thành mây khói.
Mấy chiếc, mười mấy chiếc, mấy chục chiếc, một trăm chiếc!
Ngắn ngủi một khắc đồng hồ.
Một nửa số chiến hạm Liên hiệp các vương quốc phương Đông, toàn bộ bị phá hủy.
Mà một nửa chiến hạm còn sót lại, quan chỉ huy cũng hoàn toàn hồn phi phách tán.
Mà lúc này, Cốt Long khổng lồ đình chỉ phun hơi thở.
"Chạy, chạy, chạy. . ."
Trên soái hạm nguyên soái hải quân Phương Thiên Đức hét lớn: "Toàn bộ thuyền, phân tán chạy mau, phân tán chạy ra. . ."
Còn dư lại hơn một trăm chiếc chiến hạm, toàn bộ ra sức chạy trốn.
Kỳ hạm hải quân nguyên soái Phương Thiên Đức, Đỗ Hối cùng Cao Đình cũng gia tốc đến mức tận cùng, điên cuồng mà chạy trốn.
Nhưng mà vào lúc này!
Cốt Long khổng lồ này chợt lao xuống trong nước biển.
Dù cho ở trong nước, tốc độ của nó cũng vô cùng nhanh.
Trực tiếp từ trong nước biển lẻn vào bên dưới hạm đội còn lại liên hiệp các vương quốc phương Đông, tiếp đó điên cuồng mà xoay tròn, điên cuồng mà cắn cạp, điên cuồng mà múa may móng sắc.
Tức khắc, một màn càng thêm quỷ dị xuất hiện.
Những chiến hạm của Liên hiệp các vương quốc phương Đông kia, như là những chiếc thuyền đồ chơi trên mặt biển
Từng chiếc từng chiếc bị ném đi, bị đôi cánh của Cốt Long khổng lồ đập lộn xộn, bị móng vuốt to lớn xé nát.
"Grào. . ."
Chợt mở miệng rộng, trực tiếp đem một chiếc Tuần dương hạm cắn ở trong miệng, tiếp đó chợt ngậm lại.
"Răng rắc. . ."
Cả chiếc tuần dương hạm, trực tiếp bị cắn lộn xộn.
Hai cái lợi trảo to lớn, chợt bắt được hai tàu bảo vệ, tung lên mấy nghìn thước trên cao, tiếp đó hung hăng ném xuống.
Hai chiếc tàu bảo vệ, từ mấy nghìn thước trên cao rơi xuống, dưới ảnh hưởng của trọng lực, rơi xuống càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
"Bùm!"
Hung hăng nện ở trên mặt biển.
Trong nháy mắt, hai chiếc tàu bảo vệ trực tiếp bị chấn nát.
Cốt Long khổng lồ này đang điên cuồng tấn công, điên cuồng tàn sát.
Nó vô cùng phẫn nộ.
Hơn nữa, sự phẫn nộ này ước chừng kìm chế hơn một ngàn năm, lúc này muốn hoàn toàn bộc phát ra.
Điên cuồng mà xé rách tất cả thuyền liên hiệp các vương quốc phương Đông.
Điên cuồng tông vào.
Tiếp đó, lại mở miệng rộng, phun ra ngọn lửa tăm tối tận trời.
Trong phút chốc!
Mấy trăm cây số vuông khắp nơi đều có lửa, khắp nơi đều có mảnh vụn hạm đội liên hiệp các vương quốc phương Đông ở trên mặt biển.
Toàn bộ hình ảnh, tựa như tận thế.
Mà kỳ hạm Phương Thiên Đức, Đỗ Hối, Cao Đình, trước sau bình yên vô sự.
Cốt Long khổng lồ này giống như cố ý tránh ra chiếc kỳ hạm này ra.
Ngay từ đầu, Đỗ Hối cùng Cao Đình còn bị một màn trước mắt này hoàn toàn chấn động.
Nhìn hạm đội vô địch liên hiệp các vương quốc phương Đông từng chiếc một bị phá hủy huỷ diệt, cả người đều đang run rẩy run, tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng mà, dần dần bọn họ đã tê dại.
Nhất là Đỗ Hối!
Nói thật ra, tuy rằng trước kia ông ta luôn mồm bảo không đem Đỗ Biến để vào mắt, giống như dễ dàng có thể đem Đỗ Biến chém tận giết tuyệt.
Thế nhưng, lúc trước mỗi một lần những tưởng có thể đem Đỗ Biến chém tận giết tuyệt, thế nhưng mỗi một lần đều bị Đỗ Biến phản đòn, mỗi một lần Đỗ Biến đều sáng lập thần tích.
Như vậy lúc này đây, có phải cũng không ngoại lệ hay không?
Đỗ Hối đương nhiên là tràn ngập lo lắng.
Thế nhưng nghe nói đòn sát thủ của Đỗ Biến là đại bàng không quân, mọi người lại yên tâm, đây mặc dù là đòn sát thủ, thế nhưng đã bị thiểu quân sớm dự liệu, đã chuẩn bị đại sát khí, có thể đem không quân gĐỗ Biến iết sạch.
Thế nhưng thật không ngờ, đòn sát thủ của Đỗ Biến không phải đại bàng không quân, mà là Cốt Long khổng lồ kinh thiên này.
Liên hiệp các vương quốc phương Đông chuẩn bị đại sát khí, hết thảy đều trở thành trò cười.
Lúc này, Đỗ Hối ngược lại thở dài một hơi!
Lúc trước sự lo lắng bất an sâu trong nội tâm cuối cùng cũng hoàn toàn buông được.
Đỗ Biến, quả nhiên có đại sát khí, chân chính đại sát khí a.
Lúc này đây Đỗ Hối là chân chính hoàn toàn tuyệt vọng!
"Dựa vào cái gì? Vì cái gì?"
Ở trong đầu của ông ta chỉ còn lại có sáu chữ này!
Tuyệt vọng đến mức ngay cả chuyện không cam lòng cũng chỉ còn tí tì ti!
"Rầm rầm rầm rầm. . ."
Trên mặt biển khắp nơi đều có tiếng nổ mạnh kinh người.
Đỗ Hối xoay người nhìn lại!
Tất cả chiến hạm Liên hiệp đế quốc phương Đông, toàn bộ đều bị phá hủy, chỉ còn sót lại mỗi tàu chiến Đế Quốc dưới chân ông ta.
"Vù vù. . ."
Cốt Long khổng lồ này từ trên trời giáng xuống, lơ lửng ở ngoài khơi, nhìn chăm chú vào kỳ hạm Liên hiệp đế quốc phương Đông.
Lúc này, nó cách Đỗ Hối gần như vậy, cũng chỉ có mấy chục mét mà thôi.
Hai con mắt lửa như ma quỷ, nhìn chăm chú vào đám người Đỗ Hối trên thuyền, tràn đầy coi khinh, tựu như cùng thấy mấy con kiến hôi vậy,
Một lát sau!
Mấy cái chấm đen từ tít trên trời giáng xuống!
Đỗ Biến, Kỷ Âm Âm, Nghê Thường, còn có mấy chục tên cao thủ đáp xuống trên soái hạm Liên hiệp đế quốc phương Đông.
. . .
Đỗ Biến chậm rãi đi tới trước mặt ba người Đỗ Hối!
Đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt?
Nói cho đúng là lần đầu tiên chân chính gặp mặt gần gũi.
Lúc trước lúc kinh thành, Đỗ Biến cố ý tránh Đỗ Hối, mà Đỗ Hối cũng cố ý tránh Đỗ Biến.
Hiện tại cuối cùng mặt đối mặt nhìn cho rõ.
Đỗ Biến từng cho rằng Đỗ Hiến không phải con trai ruột Đỗ Hối, mà đại loại là con của một ông hàng xóm nào đó, cho nên Đỗ Hối mới có thể thống hận đứa con trai này đến mức đưa hắn đi đày, để hắn tự sinh tự diệt.
Mà hiện tại xem ra tuyệt đối không phải vậy.
Đỗ Hiến lớn lên giống mẹ Cơ Mẫn Chi, thế nhưng cũng có chút giống Đỗ Hối.
Đây rõ ràng là hai cha con ruột thịt.
"Tại sao lại như vậy?" Đỗ Biến bèn hỏi.
Đỗ Biến từng cho là, Đỗ Hối sở dĩ sẽ đem con trai ruột đi đày, thậm chí đưa đến một hoang đảo cho chết đói, hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân Phương Thanh Y. Sau đó phát hiện không phải, bởi vì Đỗ Hối mặc dù chính là thủ hạ của Phương Trác, thế nhưng Phương Trác lại đặc biệt dựa dẫm vào tài mưu lược của ông ta.
Đỗ Hối hoàn toàn có thể tìm một châu phủ xa xôi, làm một căn nhà kha khá, đem đứa con trai này lén lút nuôi nâng, rời khỏi tầm mắt kinh thành là được, không đến mức phải đi đày chết đói.
"Thầy bói nói ngươi khắc cha, nói một ngày nào đó ta sẽ chết ở trên tay của ngươi." Đỗ Hối thản nhiên đáp.
Thì ra là thế.
Tiếp tục Đỗ Hối cười nói: "Xem ra, thầy bói vẫn chuẩn vô cùng."
Đỗ Biến nhìn về tiền Tổng đốc lưỡng Quảng Cao Đình.
"Chao ôi. . ." Vị đại nhân này chẳng qua là nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Đỗ Biến nhìn về nguyên soái hải quân Phương Thiên Đức của Liên hiệp đế quốc phương Đông, ông ta vẫn đứng thẳng tắp, lạnh giọng nói: "Lý tưởng thiểu quân là biển rộng trời cao, dù cho ngươi thắng một trận chiến này, cùng so với thiểu quân điện hạ, vẫn là khác nhau một trời một vực."
Đỗ Biến nói: "Đem ba người, chém đầu hết đi!"
"Vâng!"
Tiếp đó, mấy vị cao thủ tiến lên, đem ba người Đỗ Hối, Cao Đình, Phương Thiên Đức đặt trên boong thuyền.
"Xoẹt!"
Chợt chém xuống một đao!
Đầu ba người rơi xuống đất!
Trước khi chết, Đỗ Hối muốn nói một điều gì đó, nhưng cuối cùng đều nói không nên lời.
Sau khi chết, hai mắt rất lâu không cách nào khép lại, chết không nhắm mắt!
. . .
Thủ đô Liên hiệp đế quốc phương Đông.
Đây là một thành phố cực kỳ tràn ngập cảm xúc nghệ thuật trên thế giới, mặc dù là một thành phố trẻ và rộng lớn nhưng lại yên bình vô cùng.
Thiểu quân thích rừng vàng biển bạc trải dài vô tận, thế nhưng lại không thích thủ đô mình quá mức phồn vinh cùng bát nháo.
Cho nên, đây là một tòa thành thị cao quý.
Lúc này, gã ngồi thật ưu nhã ở trước Harpsichord, vừa diễn tấu, vừa phổ nhạc.
Đệ nhất mỹ nhân thế giới phương Tây, công chúa Annie thánh đế quốc La mã, chính đang ngưỡng mộ mà nhìn gã.
Một chân của Phương Trần bị nàng ôm vào trong ngực, dùng một bộ cắt móng tay đầy đủ, tỉ mỉ sửa chữa mỗi một cái móng chân cho Phương Trần.
"Được rồi, giờ đến phiên người ta!"
Bên trong, còn có một nữ tử tuyệt thế vô song, nghiêng nước nghiêng thành, ngồi trên ghế, thân thể mềm mại liền khoác một tầng sa mỏng, thiên thể dịu dàng mê người như ẩn như hiện, xinh đẹp đến trình độ cao nhất, tràn đầy vẻ thánh thiện thiên sứ cùng sự mê hoặc của ma quỷ.
Nàng, chính là người yêu An Kỳ Nhi của thiểu quân, cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới.
Nàng vẫn bày cái tư thế này đợi thiểu quân vẽ tranh rất lâu rồi, mà thiểu quân Phương Trần vẫn đang mải suy tư về bản nhạc.
Hai mỹ nhân tuyệt thế này, đều là gã độc chiếm, cho nên thiểu quân đối với những cô gái khác gần như hoàn toàn chán ghét.
Những người đàn bà của Đỗ Biến tuy rằng vô cùng đẹp, thế nhưng sau bị loại người hèn mọn như Đỗ Biến đụng chạm rồi, thiểu quân liền không còn khẩu vị chút nào.
Gã cực kỳ kén chọn, đòi hỏi sự trong sạch tuyệt đối.
Nhưng mà vào lúc này!
Một thân ảnh vọt tới thật nhanh.
Là nữ vương Mạc Hàn!
Ả trực tiếp đem một phong mật thư đưa cho thiểu quân Phương Trần.
Sau khi mở, phía trên viết một hàng chữ giản đơn.
"Hải quân vô địch Liên hiệp đế quốc phương Đông, toàn quân huỷ diệt, Đỗ Hối, Cao Đình, Phương Thiên Đức toàn bộ chết thảm!"
Ánh mắt Thiểu quân nhìn chằm chằm tờ giấy này, vẫn không nhúc nhích.
Cả người giống như hóa thành pho tượng vậy.
Ước chừng một lúc lâu.
"Phụt. . ." Một ngụm máu tươi, chợt phun ra, đem tờ giấy trắng phía trước này hoàn toàn nhuộm đỏ!
. . .
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, cảm ơn mọi người a!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Thiểu quân hộc máu rồi :3
Bình luận vờ lờ trong ngày: Ghét nhất hệ thống văn, ăn uống tiêu tiểu bắn pháo, toàn bộ bị hệ thống thấy, tựa như trang bị một cái cameras 720 độ toàn cảnh, không góc chết đi live stream! =))