• 732

Chương 140: Phong ấn,


Dược Phong hét lớn, bất quá do vừa phóng ra Phật Nộ Hoả Liên, đấu khí trong cơ thể lúc này trở nên hư nhược, hắn chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

Thanh âm Dược Phong vừa vang lên, Tô Thiên lập tức động thủ, thân hình loé lên như quỉ mị xuất hiện cách Vẫn Lạc Tâm Viêm tầm mười thước, bất quá hắn chưa kịp làm gì tiếp , một đoàn hoả diễm vô hình hướng về phía hắn bắn tới, khiến hắn vội vàng lắc mình tránh né.

Tốc độ thôn phệ của Vẫn Lạc Tâm Viêm cực kì khủng bố, ngay khi Tô Thiên xoay mình né tránh, đám mây hoả diễm cực đại giống như khí cầu xì hơi, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bị đoàn vô hình hoả diễm bên trong thôn phệ.

Một luồng năng lượng hoả diễm bàng bạc tiến vào, vô hình nguyên thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm tựa hồ càng thêm sáng loáng, một cỗ năng lượng cuồng bạo chậm rãi từ trong nội thể bùng ra, lan khắp nội viện.

Cảm thụ được luồng năng lượng cuồng bạo của Vẫn Lạc Tâm Viêm, tất cả mọi người đều biến sắc, Kim Ngân nhị lão không dám ở lâu thêm nữa, thét to một tiếng, một đám đông nhân ảnh hướng phía ngoài nội viện mà chạy.Một thanh âm không chút hảo ý từ chân trời vọng lại :

- Khặc khặc, Tô trưởng lão, thứ này lưu cho các ngươi giải quyết, hy vọng ngày mai không nghe thấy tin nội viện bị diệt.

Sắc mặt đầy âm hàn nhìn Hỗn Loạn Vực cường giả bỏ chạy, Tô Thiên quay đầu về phía đám đệ tử cách đó không xa, lớn tiếng quát :

-Tất cả rời khỏi nội viện, tiến vào thâm sơn nhanh !

Nghe được tiếng quát của Tô Thiên, nội viện đệ tử chạy toán loạn. Trên bầu trời, đoàn Vẫn Lạc Tâm Viêm cực đại phóng ra cỗ lực lượng huỷ diệt cực kì khủng bố. Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu nó rơi xuống, sợ rằng toàn bộ nôi viện sẽ bị thiêu huỷ trong chốc lát!


-Tất cả trưởng lão, kết trận! Tồn vong của nội viện nhờ vào mọi người!

Nhìn đám học viên nội viện chạy nạn như thuỷ triều, Tô Thiên hướng về các trưởng lão trầm giọng quát.

Nghe vậy, chúng trưởng lão vẻ mặt ngưng trọng, thân hình như thiểm lược, kết thành một trận hình kì dị, đem Vẫn Lạc Tâm Viêm vây bên trong.

-Dược Phong, mau rời khỏi đây

Tô Thiên đứng ở trận tâm, hướng về Dược Phong trong trận hình hô lớn.

Thanh âm Tô Thiên vừa hạ xuống, Vẫn Lạc Tâm Viêm vốn sau khi thôn phệ hoả diễm đám mây nấm cực đại lâm vào im lặng, đột nhiên phát ra một đạo âm thanh bén nhọn, mặt ngoài như ngọc, một thanh sắc quang mang chậm rãi hiện len, giống như một đôi đồng tử.

Thanh âm vừa tắt, trước ánh mắt kinh hãi của chúng trưởng lão, Vẫn Lạc Tâm Viêm bỗng nhiên bạo bắn, hướng về phía Dược Phong.

Bị Vẫn Lạc Tâm Viêm bắn tơi, sắc mặt Dược Phong có chút biến hoá, vội vàng điều động tất cả đấu khí trong cơ thể, như thiểm điện phóng ra khỏi trận hình. Nhưng mà sau khi thi triển Phật Nộ Hỏa Liên, tốc độ của Dược Phong chậm lại không ít, trái lại Vẫn Lạc Tâm Viêm sau khi thôn phệ đám mây năng lượng, dị hoả càng trở nên cường đại, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, Dược Phong đã bị Vẫn Lạc Tâm Viêm đuổi kịp.

-Đại trưởng lão, mau kết trận nếu không súc sinh này thoát khỏi trận thì không thể ngăn được!

Nhìn Vẫn Lạc Tâm Viêm bạo bắn về phía Dược Phong, một trưởng lão vội vàng hô.

Tô Thiên mặt trầm xuống, quát khẽ:

-Chờ một chút, chờ Dược Phong thoát ra ngoài đã!!!

-Không còn kịp rồi!!!

Lại một trưởng lão nữa biến sắc, gấp giọng nói.

Tô Thiên thủ chưởng run nhẹ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vẫn Lạc Tâm Viêm càng lúc càng gần Dược Phong.

Liều mạng chạy trốn, trên trán ướt mồ hôi, cảm thụ rõ ràng nhiệt khí nóng cháy phía sau, tâm tình Dược Phong căng lên không dám chút thả lỏng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trận hình, chỉ cần ra khỏi trận, là có thể thoát khỏi sự truy đuổi của tử vong chi hoả.

-Nhanh hơn một chút!!!

Trong lòng không ngừng thúc giục, khoảng cách Dược Phong với lưới trận không quá 10 thước, phía sau nhiệt khí đột nhiên bạo trướng, hắn hoảng sợ quay đầu, con ngươi đen nhìn đoàn vô hình hoả diễm đánh tới, chợt hải diễm dũng động, đem Dược Phong thôn phệ.

- Ha hả, thợ săn và con mồi hoá đổi vị trí, trơi đùa quá trớn rồi. Xem ra bản thần bám gặp hạn rồi.

Trước lúc hôn mê, Dược Phong trong lòng phát ra những lời thì thào chua xót cuối cùng.

Bầu trời một mảng yên tĩnh, tựa hồ như thiên địa chợt đọng lại giây phút này.

Trên đỉnh ngọn cây bên ngoài nội viện, vô số đệ tử nhìn cảnh Vẫn Lạc Tâm Viêm thôn phệ Dược Phong, nhất thời yên tĩnh không một tiêng động, không ít nữ đệ tử che miệng, phát ra từng đạo kinh hô.

Tử Y, Phương Tuyết Mai, Huấn Nhi, Lạc Thần đứng trân chối nhìn lên bầu trời mãi không phát ra được 1 tiếng.

- Thình thịch!!!


Thôn phệ xong Dược Phong, Vẫn Lạc Tâm Viêm vừa muốn trực tiếp lao ra khỏi trận hình xung quanh, một bức tường năng lượng đột ngột xuất hiện trước mặt làm nó phản chấn trở lại.

Thiên không một mảng ảm đạm, Tô Thiên sắc mặt âm lãnh, các vị trưởng lão cũng im lặng không nói, chỉ đem đấu khí trong cơ thể phát ra duy trì bức tường năng lượng cho chắc chắn. Trận đại chiến liên quan đến tồn vong của nội viện, công lao của
Dược Phong cơ hồ không ai bằng. Nếu không nhờ hắn đánh bại hai gã đấu hoàng cường giả, nói không chừng hôm nay nội viện thật sự sẽ bị Hỗn Loạn Vực bất ngờ tiêu diệt.

Nhưng mà, người có công lớn nhất với nội viện, vào thời khắc cuối cùng, ở trước mặt biết bao người, bị ngọn vô tình dị hoả thôn phệ thiêu huỷ.

-Tất cả duy trì năng lượng bích trướng cho tốt a, chuyện phong ấn giao cho ta

Tô Thiên chậm rãi phục hồi tinh thần lại, mặt không chút biểu tình, nhàn nhạt nói. Không chờ mọi người đáp lại, một vòng hào quang như ngọc từ nội thể phát ra.

-Đại trưởng lão!!!

Nhìn Tô Thiên động thủ, một ít trưởng lão đầu tiên ngẩn ra, chợt như hiểu cái gì đó, nhất thời kinh hô.

Không để ý xung quanh, quang mang từ nội thể Tô Thiên bạo phát càng lúc càng mãnh liệt, bất quá theo hào quang mãnh liệt tuôn ra, sắc mặt Tô Thiên càng lúc càng tái nhợt, thậm chí trong suốt.

-Súc sinh, hôm nay cho dù phải mất cái mạng già này, ta cũng đem ngươi phong ấn vĩnh viễn!!!

Âm thanh đầy âm hàn mang theo nộ hoả, từ miệng Tô Thiên bạo rống. Chợt một đạo hắc mang từ nội thể Tô Thiên nhanh chóng trào ra. Cuối cùng trên bầu trời hình thành một đạo hắc võng năng lượng dày đặc, hắc võng ngưng tụ khẽ run lên, xuất hiện như quỉ dị bên trên đoàn Vẫn Lạc Tâm Viêm !!.

Trên Hắc Võng, một tia yên vụ từ Vẫn Lạc Tâm Viêm bốc lên, một âm thanh tê minh vang vọng khắp trời.

Tô Thiên sắc mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh như tơ nhện, ngón tay nhẹ nhàng đem đoàn Vẫn Lạc Tâm Viêm không ngừng dãy dụa chậm rãi tiến về Luyện khí tháp hạ xuống. Tiến tới tháp, như cảm nhận được cái gì đó, nó dùng hết sức giãy dụa kịch liệt phảng kháng, cũng với hắc võng trên đỉnh tháp giằng co, không chịu hạ xuống.
- Phốc xuy!!!

Nhìn Vẫn Lạc Tâm Viêm không ngừng giãy dụa, Tô Thiên trong mắt hiện lên chút tàn nhẫn, một quyền hung hăng nện vào ngực, một ngụm tiên huyết dính lên bàn tay, một đạo năng lượng hắc ám thâm thuý trong bàn tay chợt bắn ra, hướng về Vẫn Lạc Tâm Viêm nện thật mạnh.
- Rít !!!

Một kích liều mạng của Tô Thiên khiến Vẫn Lạc Tâm Viêm một lần nữa lại kêu lên một âm thanh thê lương. Chợt không thể kiên trì được nữa, tại lúc hắc võng vây lại bị một đập tiến vào sau bên trong nham thạch nóng chảy dưới Luyện khí tháp.

-Phong ấn!!!

Cảm nhận được Vẫn Lạc Tâm Viêm đã lọt sau vào nền đất, thủ ấn Tô Thiên vừa động, một luồng hắc mang kì dị từ tháp trung trào ra, rồi tại đỉnh tháp ngưng tụ thành một hắc ám năng lượng tráo thâm thuý, bên trên lúc này những đường văn năng lượng kì dị như tiểu xà uốn lượn, ở chỗ phong ấn trên đỉnh tháp ngưng kết lai, tại tầng dưới nền Luyện khí tháp, hắc mang nồng đậm chậm rãi khởi động, cuối cùng hắc mang trào ra giống như hắc hải, đem toàn bộ tầng dưới cùng bao đặc lại. Ngày sau nơi này, sẽ không ai dám tiến vào nữa, Vẫn Lạc Tâm Viêm bị phong ấn sâu dưới lòng đất, cũng không còn cơ hội để xuất ra nữa.

Phong ấn thành công, trên trời thân hình Tô Thiên nhất thời rơi xuống đất, bất quá một trưởng lão nhìn thấy lanh lẹ đỡ lấy, lúc này mới ổn định được thân hình.

Chậm rãi mở cặp mắt mơ hồ ra, khí tức Tô Thiên lúc này cùng lão nhân bình thường không khác biệt là mấy, hắn nhìn thoáng qua phong ấn Luyện khí tháp, hạo kiếp của nội viện rốt cũng đã tránh được. Nhưng trên đại lục lại mất đi một thanh niên thành tựu rộng mở.

- Sau một ngày, phong toả tầng cuối Luyện khí tháp, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiến vào, kể cả ta .

Thanh âm suy yếu già nua nhàn nhạt vang lên. Phía chân trời trở nên yên tĩnh, nội viện trở thành một đống hỗn độn khiến cho mọi người xung quanh lâm vào trầm mặc.

-Còn nữa, hãy nhớ kĩ nội viện đã mất đi một tiểu tử không có hắn thì nội viện đã không còn tồn tại nữa, các ngươi không chừng cũng sẽ bị Vẫn Lạc Tâm Viêm làm thành yên phấn, tất cả sẽ thành phế tích.

-Hắn là học viên xuất sắc nhất của Huyền Vũ học viện từ trước tới nay chưa từng có nhưng lại không may đã chết.

- Nhớ cho kĩ cái tên này, ha hả, tiểu tử năm một kỳ quái kia.

-Dược Phong !!!!

…………
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.