Chương 141:
Thần bám quán vốn nhộn nhịp nhưng hôm nay lai chìm trong im lặng vì chủ nhân chân chính của nó đã biến mất rồi.
Lúc này bên trong chỉ còn lại 4 người Phương Tuyết Mai, Huấn Nhi Lạc Thần và Thanh Lân. 4 người không nói gì cả mà chỉ im lặng.
Cuối cùng là Lạc Thần lên tiếng trước:
- Ta quyết định mình sẽ lên đường về tộc của mình.
Huấn Nhi cũng tiếp lời:
- Muội cũng định về đây.
Phương Tuyết Mai kinh ngạc nhìn 2 người:
- Không phải các ngươi cần ở đây để vững chắc căn cơ hả.
- Căn cơ chỉ cần hết đấu linh là được rồi. Đến đấu vương là bắt đầu lấy cả thiên địa linh khí tức là nó đã vượt phạm trù căn cơ rồi. Không chỉ chúng ta mà bình thường ngoại lai giả chỉ hết đấu vương hoặc cùng lắm là đấu hoàng là đã trở về rồi.Thật ra chúng ta có thể ở lại ít lâu nhưng sau lần này ta mới nhận ra rằng mình còn quá yếu. Trong cuộc chiến này ta chỉ đánh với đấu hoàng đỉnh là đã hơi quá sức. Tuy không phải là tất cả bài tẩy nhưng so với Dược Phong ta còn quá yếu không xứng đáng là chỗ để hắn ăn bám. Cũng chính vì vậy nên tuy phải lộ rất nhiều thực lực nhưng Dược Phong vẫn phải liều mình chống đỡ đấu tông. Chúng ta mang tiếng là bảo vệ hắn nhưng thật ra toàn do hắn cung cấp đan dược bảo giáp cho chúng ta mà thôi. Do đó ta sẽ trở về mà tu luyện rồi nhất định khi hắn tiến vào vũ trụ ta sẽ chân chính để hắn ăn bám. Ta nghĩ Huấn Nhi muội muội cũng như vậy.
Huấn Nhi khẽ gật đầu.Xem ra nàng cũng quyết định như vậy a.
Phương Tuyết Mai cũng khẽ trầm mặc. ánh mắt nàng cũng lóe lên sự quyết tâm.
Và điều đó cũng hiện lên trong mắt của Thanh Lân.
Dường như cả 4 người đều đã có mục đích cho bản thân.
Và cả 4 người trong lòng đều chắc chắn 1 điều họ phải cố gắng để khi tên khốn kia ra, bọn họ sẽ chân chính để hắn ăn bám mình.
………………
Khi Dược Phong từ trong hôn mê tỉnh lại, liền cảm thấy đau đớn tận xương tuỷ.
Gian nan mở cặp mắt có chút mơ hồ, đập vào mặt là một mảng không gian rực đỏ. Ánh mắt chợt trợn to, hắn mới nhìn rõ nguyên lai đó là một dòng dung nham nóng chảy chậm rãi lưu động.
Nham thạch nóng chảy?
Ánh mắt tràn đầy sợ hãi, Dược Phong chợt giật mình, nháy mắt phục hồi tinh thần lại. Đảo mắt qua nhìn, hắn kinh ngạc phát hiện, bản thân hắn lúc này lại ở bên trong dòng nham thạch nóng chảy, hơn nữa lại còn ở sâu tận bên dưới. Mặc kệ cao thấp trái phải, tám hướng đều là dung nham nóng chảy rực lửa.
Ánh mắt mờ mịt, Dược Phong phát hiện ước chừng cách vị trí của mình một trượng, một đoàn vô hình hoả diễm, cuồng bạo thiêu đốt, mà chính bản thân hắn tựa hồ đang bị vây trong nội thể của đoàn vô hình hoả diễm này.
Dùng sức lắc đầu, đầu óc mơ hồ chậm rãi khôi phục thanh tỉnh, thầm đánh giá xung quanh 1 chút. Hắn cũng nắm được 1 chút tình hình.
- Xem rat a cũng bị phong ấn cùng với con súc sinh này đây. May mà thân thể ta biến thái và Thanh Liên Địa Tâm hỏa tự động hộ chủ nên mới kháng cự được đến bây giờ. Nhưng xem ra tình hình này không ổn lắm a. Lần này chơi lớn rồi.
Nhưng trong mắt Dược Phong lại ánh lên nét điên cuồng:
- So kiên trì. Cứ đến đây. Xem ai chết trước.
……………..
Khoảng thời gian từ tràng đại chiến kinh thiên đó đến nay ước chừng nửa tháng hơn, vốn sau đại chiến, nội viện đã thành một mảnh phế tích cũng dần dần chỉnh đốn thay đổi hoàn toàn. Sau đợt đó Luyện khí tháp được mở trở lại, hơn nữa khiến mọi người kinh hỉ hơn là, hiệu quả tốc độ tu luyện tăng lên nhiều.
Thu hoạch này làm cho cả đại trưởng lão Tô Thiên và mọi người kinh hỉ không thôi, nhưng khi bọn họ nghĩ đến, chôn sâu dưới tháp có tro cốt của một thanh niên, khiến tâm tình kinh hỉ dần trở lên nguội lạnh.
Đại chiến tuy đã qua đi, đối với Tô Thiên trưởng lão và mọi người, cái tên của người thanh niên đó là một kí ức khó quên. Có lẽ, nhiều năm sau, đệ tử tốt nghiệp sẽ trở thành cường giả một phương, nhưng vẫn như cũ nhớ tới một đạo nhân ảnh trong tràng đại chiến kinh thiên tại Huyền Vũ học viên… Hắn, đã cứu vớt bọn họ.
Thiên Phần Luyện khí thấp tầng thứ 8.
Một đám lão giả thân phận cực cao bên trong học viện đang vây quanh một lão giả ngồi xe lăn, tóc trắng xoá, bộ dạng hết sức già nua.
- Đại trưởng lão, theo phân phó của ngài, chúng tôi đã phong bế đường vào tầng cuối cùng của đại môn, và đem phong ấn, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.
Một lão giả đứng trước lão giả ngồi xe lăn hơi khom người, cung kính nói.
Nghe xưng hô này, lẽ nào bạch phát lão giả chính là Tô Thiên đại trưởng lão, nhưng xem bộ dạng lúc này so với trước kia có vẻ già hơn rất nhiều, nếu không có đôi mắt thi thoảng loé lên hàn mang sắc bén, thì ai cũng nghĩ hắn chỉ là lão nhân bình thường.
-Lai lịch đám Hỗn Loạn Vực cường giả tham gia tập kích nội viện đều đã điều tra xong rồi à?
Mục quang tạm ngừng nhìn trên cánh cửa đen, thanh âm Tô Thiên khàn khàn chậm rãi vang lên.
-Toàn bộ đã điều tra xong
-Phân phó xuống, một tháng sau, tập trung nhân thủ, đám người mang tới sĩ nhục nội viện, cần từ bọn chúng đòi lại toàn bộ !
Phất tay, Tô Thiên lạnh lùng nói.
-Vâng!!!
Các vị trưởng lão đồng thanh nói, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ. Ngày đó, đám Hỗn Loạn Vực cường giả đột nhiên tập kích, hiện giờ tin này không chỉ truyền khắp Hỗn Loạn Vực, mà đã truyền khắp trên đại lục. Nếu sỉ nhục này không trả, ngày sau liệu Huyền Vũ học viện có thể tại đây hảo hảo sống yên ổn?
Chậm rãi gật đầu, sắc mặt Tô Thiên bỗng nhiên đạm mạc như băng tuyết tan chảy, mười ngón tay nhăn nheo nhẹ nhàng giao nhau, lẩm bẩm nói:
- Các ngươi nói xem hắn liệu còn sống không?
Mội người nhìn nhau, đều không dám mở miệng, bị Vẫn Lạc Tâm Viêm thôn phệ không những thể còn bị kéo xuống sâu bên trong đại địa, cho dù là cường giả đấu tông, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều a.
Tại nơi bọn họ lui bước, nơi không người nào biết, tại địa phương sâu dưới đất ngay chân bọn họ, thanh niên bên ngoài một thân thanh sắc hoả diễm, đang lặng yên chịu đựng dày vò cùng ma luyện.
Có lẽ bất luận kẻ nào đều không biết, tại sâu bên trong dòng nham thạch nóng chảy, thanh niên đang trong sự huỷ diệt hung bạo không ngừng giãy dụa. Đến tột cùng có thể phá kén thành điệp, hay hoá thành tro bụi hay không thì không ai biết. Bởi vì, nơi đây là một tử địa.