Chương 49: Để cho hắn nổ lô không phải được sao.
Trần trưởng lão cũng cứng người rồi. Nhưng thân là một giám khảo hắn vẫn lên tiếng :
- Dược Phong, luyện chế thành công một viên nhất giai đan dược thành công. Ngươi còn 2 lần luyện chế , ngươi có muốn….
- Không cần vậy là đủ rồi.- Dược Phong bình thản nói như là chỉ cần vậy là có thể chiến thắng rồi.
Toàn trường im lặng rồi, đây có phải là tự luyến giai đoạn cuối không. Nhất giai đan dược muốn chiến thấng. Như vậy không cần Đan VŨ mà chỉ cần 1 nhị phẩm đan sư là có thể a. CÁc lão đại hối hận xanh ruột rồi, biết vậy mình thách đấu trước có phải hơn k. Biết tên này não tàn như vậy thì….
Toàn trường lại một hồi khinh bỉ:
- Cho lão tử lên, lão tử có thể luyện tốt hơn hắn vạn lần. Dm, nhất giai đan dược, mang về cho chó a.
- Cút xuông đê. Lên cho nhục mặt à
- Tính tạo
sờ căng đan
để nổi tiếng a
…………..
Nhưng chấn chính các lão đai của các thế lực lớn thì hoài nghi. Rõ ràng món ăn của hắn rất hiệu quả, không lý nào không biết luyện đan. Tất nhiên có thể là hắn không biết thật nhưng tỉ lệ rất nhỏ a.
Y như rằng, Dược Phong lập tức đáp trả.
- Yên lặng nào, chỉ cần tên kia nổ lô là được a.
Yên lặng trong dây lát:
- Hahaha, chết cười ta mất, tên kia muốn VŨ đan sư nổ lô kìa.
- Về luyện thêm đi, chém Gió như vậy không ai tin đâu.
Dược Phong vẫn không them để ý mà về chỗ mình
Khẽ mỉm cười tà ác rồi
Chỉ là hi vọng một hồi ngươi đừng khóc.
Dược Phong từ giới chỉ lấy ra một cái bình gốm, đem bình gốm bày ở trên đài.
Trừ bình gốm, hắn còn lấy ra không ít nguyên liệu.
Đây thật là món ăn a. . . Không phải cái gì biết tên linh dược.
.
Xuy xuy xuy! !
Đổ vào dầu nước, Dược Phong ngón tay nhất câu, cây hắc đao gia truyền chính là rơi vào trong tay hắn, thái đao xoay tròn, đem nguyên liệu nấu ăn cắt hết 1 lượt.
Những cái kia đã được xử lý nguyên liệu nấu ăn rơi vào trong nồi, bị Dược Phong tiến hành lật xào, tản mát ra mùi thơm.
Dưới đài không ít quan sát người đều là dở khóc dở cười.
Thật đúng là tại làm đồ ăn!
Thi đan dược mà làm đồ ăn a. Thật là định dùng đồ ăn làm Đan Vũ nổ lô à?
Mẹ nó thế giới thật lớn a dạng nào kỳ hoa đều có a.
Dược Phong bắt lấy bình gốm, đang chuẩn bị để lộ này phong đắp, bỗng nhiên cảm ứng được này người trọng tài nhìn mình, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi có thể lùi xa ra không?
A?
Có ý tứ gì, tại sao phải lui xa một chút?
Trần trưởng lão cười lạnh:
- Ngươi định giở trò gì a. Ta sẽ đứng đây coi chặt ngươi
‘
- Dược Phong dùng ánh mắt để đối đãi kẻ ngốc nhìn trọng tài, trong tay chân khí dâng lên, nâng bàn tay lên, đập vào này bình gốm phía trên.
Ông. . .
Một tiếng vù vù, người trọng tài ánh mắt sáng lên, chắp lấy tay, đứng tại Dược Phong thanh đồng trước sân khấu, gắt gao nhìn chằm chằm này Dược Phong trong tay bình gốm.
Ở trong đó đồ,vật chẳng lẽ cũng là gia hỏa này cậy vào?
Người trọng tài cổ càng lên càng dài, trong lòng bỗng nhiên có chút hiếu kỳ.
Băng một thanh âm vang lên.
Phong đắp phóng lên tận trời.
Này người trọng tài rướn cổ lên nhất thời cứng đờ, trên mặt hiếu kỳ như mặt nước tán đi.
Một cỗ mùi vị lảo đảo từ này bình gốm bên trong phiêu đãng ra, trong nháy mắt chui vào hắn trong lỗ mũi.
Lúc này bình gốm bên trong vị đạo phiêu đãng đến trọng tài, mùi thối phảng phất là trong nháy mắt bạo phát, chui vào trọng tài trong lỗ mũi, này nháy mắt ấp ủ mà phun ra đến mùi thối, để Trần trưởng lão trên mặt hiếu kỳ trong nháy mắt liền cứng đờ.
Khuôn mặt lấy mắt trần có thể thấy tốc độ đang thay đổi sắc, trước biến vàng, lại biến tím, sau cùng biến thành đen. . .
Đen thui, gần như muốn nôn mửa!
Cái này mẹ nó hương vị gì a, trọng tài nâng lên miệng, đôi mắt trừng lớn, liên tục sau lùi lại mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất, mặt mũi tràn đầy sinh không thể luyến.
Dược Phong liếc này trọng tài liếc một chút, khóe miệng kéo một cái, không nhanh không chậm từ này bình gốm bên trong vơ vét ra mấy khối đậu hũ thối.
Rầm rầm, đen nhánh lỗ nước vương vãi xuống, tản mát ra một cỗ nồng đậm hôi thối.
Cái này mùi thối phiêu đãng đi ra, càng tung bay càng xa. . .
Trọng tài rốt cuộc biết Dược Phong vì sao hỏi vấn đề kia, vì cái gì không lùi xa một chút, ta làm sao biết ngươi cái này bình gốm bên trong chứa là loại này quỷ đồ,vật!
Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì? Cứt a? !
Dưới lôi đài,gần lôi đài nhất có mấy đạo nhân ảnh trừng to mắt nhìn lấy.
Bọn họ nhìn thấy Dược Phong lại là xuất ra này bình gốm, con mắt đều là trừng lớn!
Cũng là bởi vì này tràn ngập mùi thối bình gốm, làm đến bọn hắn vô pháp chấp nhận được!
Bọn họ không nghĩ tới, Dược Phong thế mà trên lôi đài còn dám xuất ra dạng này tràn ngập ác đồ quỷ sứ, hắn chẳng lẽ không sợ gây nên công phẫn? !
Theo giơ tay lên, chân khí bao trùm ở đậu hũ thối, bắt đầu đối đậu hũ thối tiến hành xử lý.
Đậu hũ thối vị đạo dần dần bắt đầu trên lôi đài lan tràn.
Vị thối tràn đến chỗ Đan Vũ đang luyên đan. Đúng chỗ quan trọng là dung hợp dược hiệu. Hắn không khỏi trừng mắt:
-
- Đậu, thối như vậy, ai ỉa bậy hả?
Và chỉ trong chút ít sơ suất đó thì
- BÙM.
Nổ lô, nổ lô rồi. Tiếng nổ đặc biệt to làm mọi người trợn mắt há mồm. Vốn dĩ đang thuận lựi sao lại nổ lô:
- Dược Phong.
Đan Vũ hét lên căm phẫn khi nhận thấy căn nguyên mùi thối là cái hũ trong tay hắn a. cùng lúc ấy, mùi thối đã lan tỏa xuống hêt khan đài. Và cơ hồ như cùng một lúc, mọi người bịt mũi lại:
- Vô sỉ.
- Dm, sao hắn dám đầu độc mọi người a.
- Loại hắn đi.
….
Các lời bi phẫn vang lên liên tục.
Và TRần trưởng lão cũng lên tiếng:
- Dược Phong sao ngươi lại làm vậy.
- Tại sao a. chẳng lẽ ở đây cấm a.
- Ngươi mang độc dược lên sàn đấu là bị cấm. Đó là luật bất thành văn.
- Nhưng đây không phải độc dược a.
- Hừ, đừng giảo biện ở đây ai tin.
- Đây là đồ ăn a.
- Hừ, đừng nói láo
Nhưng lúc này Đan Vũ lại nói:
- Trần trưởng lão, nếu là món ăn sao không để vị Phong học đệ ăn a
Bên dưới mắt sáng lên cổ vũ:
- Đúng a, bắt hắn ăn.
- Bắt hắn ăn.
………..
Đây quả thực là một đòn độc a nhưng rất tiếc số bọn họ quá nhọ. Dược Phong vui vẻ cầm mấy miếng đậu hũ lên ăn vui vẻ. Lại còn nói:
- Ừm, ngon. Các vị món đậu hũ thối sẽ được bán trong tiệm sau vài ngày nữa mong các vị hưởng ứng.
- Dm, ai thèm ăn
- Ghê tởm.
Trong mắt mọi người đây là Dược Phong đang giả vờ chứ cái đó sao mà ăn. Mọi người trong lòng không khỏi phỉ nhổ 1 tiếng.
Đan Vũ cũng thầm tức dận nhưng hắn đã ăn rồi thì cũng không thể bắt bẻ được đành quay sang Trần trưởng lão nói:
- Trưởng lão, mong người cấm Dược Phong không được làm trò đồi bại, không được để cái hương thối kia phá ta a.
Trần trưởng lão khẽ gật đầu một tiếng rồi quay sang Dược Phong:
- DƯợc Phong từ giờ đến lúc thi đấu xong cấm ngươi lại nâú món thối đó nữa nếu không sẽ phán ngươi thua.
- Vâng, ta sẽ không nấu món thối nữa a
Dược Phong cung kinh đáp. Nhưng ánh mắt lóe lên tia sáng.
Trong khi đó Trần trưởng lão khẽ gật đầu hài lòng. Xem ra mình cũng có uy a. Ông thấy chỉ cần Dược Phong không nấu món thối như vậy nữa thì sẽ không sao a.\
Nghe Dược Phong cam đoan, Đan Vũ cũng yên lòng mà ngồi điều chỉnh 1 chút rồi bắt đầu luyện lò thứ 2.
……….
Trò hay mới bắt đầu.