Chương 98: Căn nguyên tâm viêm.
Bước nhanh về phía cuối thông đạo, âm thanh của Tô Thiên nhàn nhạt vang lên, nhất thời làm tinh thần mọi người phấn chấn lên, cước bộ vội vàng nhanh hơn tiến về phía trước.
Đi ra khỏi thông đạo tối tăm, đám người Dược Phong khi gặp ánh sáng mạnh liền nhắm hai mắt lại, rồi ngay sau đó liền mở ra, ánh mắt mọi người đảo qua khắp nơi
Đây là một khoảng không gian rộng mở vô cùng khoáng đãng, chiếm địa cực quảng, nhìn xuống dưới, cơ hồ so với mặt trên cứ một tầng đều mở rộng thêm. Hơn nữa, bởi vì nơi này cũng không có nhiều tu luyện thất lắm, nên liếc mắt một cái nhìn quanh thì có loại cảm giác trống rỗng. Dược Phong đảo mắt nhìn xung quanh, một lát sau thì ánh mắt dừng lại tại trung ương .Tại nơi đó có một cái miệng rộng chừng mấy chục thước. Đôi mắt Dược Phong nhất thời híp lại, chỉ thấy tại tầng đỉnh cao tới gần trăm mét, một cái động khẩu cực kì khổng lồ, cực kỳ tinh chuẩn rất giống hắc động phía dưới. Hiển nhiên, Luyện Khí tháp mỗi một tầng tựa hồ đều có một cái động khẩu, hơn nữa, các động khẩu này rất giống nhau.
-Xem ra tại nơi sâu nhất của hắc động là địa phương có bản thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm ?
-Chỉ là không biết, đó là tầng thứ mấy?
Dược Phong trong lòng lẩm bẩm nói.
-Tất cả theo ta lại đây.
Tô Thiên ánh mắt đảo quanh nhìn một lượt, rồi chợt hướng đám người Dược Phong vung tay lên nói. Tô Thiên tiến tới trung tâm vị trí quảng trường. Dược Phong thấy thế, ánh mắt chợt thay đổi, liền bám theo sau.
Càng tiếp cận trung tâm hắc động, Dược Phong càng cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu khác thường bao phủ ở quanh cơ thể.
Khi còn cách động khẩu hắc động chừng 20 lần hô hấp, Tô Thiên dừng cước bộ lại, bàn tay vung lên, nhất thời hai đạo thân ảnh không biết từ chỗ nào vọt ra, cuối cùng đứng cách động khẩu tầm mười thước.
Dược Phong liếc mắt nhìn hai đạo thân ảnh kia một cái. Hai người này rõ ràng cũng là nội viện trưởng lão, chẳng qua tựa hồ cùng bên ngoài không thường lộ diện, cho nên ngay cả hắn cũng không thấy qua.
-Tất cả ngồi xuống đi
Tô Thiên chỉ xuống một chỗ trên mặt đất, nơi đó có mười một cái ngọc thai đặc chế, nhìn qua tất cả đều xanh biếc như phỉ thúy.
Dược Phong đặt mông ngồi trên ngọc thai, nhất thời cảm giác thấy một cỗ ôn hàn nhàn nhạt thẩm thấu vào. Ngồi ở chỗ này, tựa hồ ngay cả cái nóng cháy của ngoại giới đều bị ngăn cách lại.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã ngồi trên ngọc thai, Tô Thiên lúc này mới xoay người cùng một vị trưởng lão thấp giọng nói vài câu, rồi sau đó, hai gã trưởng lão chậm rãi đến gần động khẩu hắc động kia, hai tay nhanh như thiểm điện kết xuất thủ ấn, cuối cùng giọng quát trầm xuống.
Theo tiếng quát của hai người dần hạ xuống, chỉ thấy tại hắc động trống trải, bỗng nhiên nổi lên một trận dao động.Ngay lập tức có một tầng năng lượng hư ảo hiện lên, chậm rãi xuất hiện ở nơi mọi người đang nhìn chăm chú.
-Nguyên lai nơi này có năng lượng đặc thù phong tỏa. Xem ra nội viện đối với Vẫn Lạc Tâm Viêm phòng vệ thật sự nghiêm mật a.
Nhìn tầng năng lượng hư ảo nhưng lại cực kì vững chắc kia, Dược Phong trong lòng chợt nhủ.
Sau khi tầng năng lượng kia hiện lên, hai vị trưởng lão tay xuất nhất chiêu, nhất thời, một đạo hào quang màu trắng nhàn nhạt chậm rãi từ bên trong hắc động phiêu đãng mà ra. Cuối cùng, vầng năng lượng thẩm thấu, huyền phù cách mặt đất hai thước. Sau khi vầng hào quang màu trắng xuất hiện không lâu, lại liên tiếp có một vầng hào quang nữa bay ra. Một lúc lâu lúc sau, tổng cộng có mười luồng sáng xuất hiện ở trước mặt đám người Dược Phong.
Mọi người mở trừng hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn vầng hào quang màu trắng đục trông giống quả trứng gà kia.
Nhìn sắc mặt mờ mịt của mọi người, Tô Thiên ảm đạm cười, tay áo bào nhẹ huy động, nhất thời, vầng hào quang mờ ảo kia cấp tốc trở nên trong suốt, cuối cùng, đem vật bên trong hiện ra trước mặt mọi người.
Vầng hào quang dần trở nên trong suốt làm hiện ra bên trong một đoàn năng lượng vô hình, dùng mắt thường có thể thấy nó giống như một đoàn hoả diễm. Đoàn hoả diễm này lượn lờ bốc lên, bất quá nhiệt khí tựa hồ toàn bộ đều bị vầng hào quang kia cách ly. Bởi vậy, đám người Dược Phong đều là không phát hiện ra một chút nhiệt lưu nào.
-Đó là căn nguyên tâm viêm.
Tô Thiên chăm chú nhìn vào ngọn lửa vô hình đó, nhàn nhạt nói.
-Loại căn nguyên tâm viêm này rất khó đạt được, hàng năm hao tốn của chúng ta nguồn nhân lực lớn, mới có thể có được 3 đến 4 phần hoả diễm. Hơn nữa, việc này còn phải xem vào vận khí. Thứ này đối với những người Đấu hoàng trở lên tác dụng không quá lớn, nhưng dưới Đấu hoàng có thể dựa vào năng lực để tấn cấp Đấu hoàng. Đương nhiên đây là khó khăn không nhỏ, thân thể sẽ chịu đau đớn lớn, phải rất kiên trì nhẫn nại, nếu chỉ có một chút sơ suất sẽ không chỉ thất bại mà còn tạo cho thân thể tổn hại không nhỏ a
-Đại trưởng lão, căn nguyên tâm viêm đoán thể này, một năm xác suất thành công là bao nhiêu a?
Lâm Diễm duỗi tay ra, thật cẩn thận hỏi.
-Mỗi lần đều có mười người đứng đầu Huyền Vũ Bảng tới đây tiếp thụ đoán thể. Thất bại cũng không thấp. Mỗi lần đều có hơn 50% thất bại mà từ bỏ.
Tô Thiên khinh miêu đạm tả - thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến một số người trán toát mồ hôi lạnh, một nửa thất bại có vẻ khó a?
-Đấu vương, đấu hoàng giai cấp, đừng nói là đại lục cường giả một ranh giới, muốn tấn chức giai cấp này có khá nhiều khó khăn. Các ngươi hiện chủ yếu là đấu vương. . . hẳn là cực kỳ rõ ràng, từ đấu vương lên đấu hoàng là 1 quá trình. Không cảm ngộ đầy đủ thiên địa thì đừng hòng tấn cấp. Nhưng nếu có căn nguyên tâm viêm thì lại có thể hỗ trợ các ngươi cảm ngộ để nhất cử đột phá. Nhưng đau đớn thì không phải ai cũng đỡ được đâu. Ai muốn rút lui bây giờ còn kịp a/
Mọi người nghe vậy hai mặt liền nhìn nhau. Mọi người tự nhiên không muốn rút lui, cũng theo như lời Tô Thiên, tấn chức đấu hoàng quá mức khó khăn, có cơ duyên như vậy, nếu là buông tha thì ngày sau sẽ hối hận.
-Nếu không có ý kiến gì nữa. Như vậy, mọi người nhắm mắt dưỡng thần a, không được phân tâm, vạn nhất xuất hiện vấn đề, chúng ta sẽ ra tay .
Tô Thiên nhìn đám người không nói lời nào, liền vung tay lên, mười một luồng sáng đó bay vút đến đỉnh đầu mọi người, cuối cùng dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người:
- Thình thịch
Một tiếng vỡ tan mở ra, ngọn lửa vô hình trong đó liền cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống rồi theo đỉnh đầu mọi người chui vào.
Theo đoàn ngọn lửa vô hình kia tiến vào đỉnh đầu đám người Dược Phong, nhất thời, thân thể mười người đều xuất hiện run rẩy ở các mức độ khác nhau. Ngay sau đó, khuôn mặt dần đỏ lên giống như bị than lửa nung, thậm chí còn có nhè nhẹ sương trắng, thẩm thấu ra từ trên đầu mọi người.
Nhìn khuôn mặt đỏ lên của mười một người kia, Tô Thiên khẽ gật đầu, hướng về hai gã trưởng lão dặn bảo, nói:
-Giám sát chặt chẽ một chút. Đừng để xảy ra sự cố .
Hai gã trưởng lão khom người nhận lệnh. Trong đó một vị trưởng lão áo bào tro thở dài nói:
-Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người có thể thành công vượt qua đây?