• 1,907

Chương 217: Hăng Hái


Số từ: 2433
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ:
Ngô Nhị ca luôn rất khoa trương. Trà tứ kia là tộc huynh của ta đề nghị, lại có biểu ca của ta cung cấp trà, cho nên mới nghĩ đến chuyện mở. Có Mẫn Hành trông chừng, đưa ra không ít chủ ý, Ngộ Nhị ca cũng góp ý kiến, nhưng về địa thế tiền tài hạn chế, cũng chỉ có thể tham khảo mà thôi. Nếu nhóm tẩu tử cảm thấy hứng thú, đợi sau khi khai trương, ta liền thết tiệc thỉnh mọi người đến chơi.

Ngô Đại thiếu phu nhân xúc động đáp ứng:
Tốt, trăm ngàn lần nhớ nha, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến cổ động.
Chuyện của Lục Vân tuy rằng huyên náo thập phần không thoải mái, nhưng đã qua nhiều năm, Ngô gia vẫn muốn cùng hai nhà Lâm, Lục giữ quan hệ tốt, mà thân phận của Lâm Cẩn Dung cũng thực đáng để kết giao.
Ngô Đại thiếu phu nhân cầm tay Lâm Cẩn Dung thân ái cùng nàng nói nhảm, nói nhiều đến chuyện của Đào gia:
Đại biểu ca của muội hành tẩu ở Thanh châu, giống như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, ít khi về nhà, hai lão nhân gia vừa đau lòng vừa tưởng niệm, đến khi nào đó A Âm có thể mang theo hài tử trở về thăm viếng thì tốt rồi.

Lâm Cẩn Dung thở dài:
Ta và mẫu thân cũng đã lâu chưa thấy tỷ tỷ, cũng tưởng niệm nàng, Hoan lang còn chưa tới ngoại tổ gia một lần, nề hà tình hình nhà cữu phụ như vậy, nàng cũng khó mà đi.

Ngô Đại thiếu phu nhân thở dài:
Đợi cho Phượng Cử cưới vợ, nàng sẽ thoải mái hơn. Nhưng vẫn còn phải chờ nhiều năm mà? Phượng Đường lại không ở nhà, thật khổ cho nàng.


Là rất vất vả, may mà cữu phụ đau lòng nàng, Phượng Cử kính trọng nàng, trong nhà cũng không có người gây chuyện thị phi, cũng không tính là khó khăn.
Lâm Cẩn Dung thầm nghĩ, lúc này Đào Phượng Đường mặc dù đi xa, Lâm Cẩn Âm một mình trông coi, nhưng luận về tương lai, cũng là thập phần đáng giá.
Hai người nàng nói chuyện, những người khác căn bản không xen vào nổi, liền dần dần tạo thành một vòng nhỏ khác, nói về các đề tài cảm thấy hứng thú, ví dụ trang phục thịnh hành gì đó. Lục Vân cô độc đứng ở giữa, đạm mạc nhìn Lâm Cẩn Dung cùng Ngô Đại thiếu phu nhân liếc mắt một cái. Lại nhìn Lâm gia tỷ muội, ngẩng đầu lên, tịch mịch nhìn cảnh nước non đằng xa.
Lã thị nhìn thấy rõ ràng, lại cười nói:
A Vân, sao không nói lời nào?

Lục Vân thản nhiên nói:
Tẩu tử nói, ta nghe.

Lã thị tròng mắt vừa chuyển, liều mạng khen Lâm Cẩn Dung:
Liền ngay cả Ngô Đại thiếu phu nhân đều khen ngợi nàng có khả năng, quả nhiên đúng vậy. A Vân không bằng cùng tẩu tử muội mở cửa hàng, có nàng che chở, muội chỉ cần kiếm tiền, tương lai đồ cưới cũng nhiều hơn một chút...

Lục Vân có chút không kiên nhẫn nói:
Ta đối với việc này không có hứng thú.

Lã thị che miệng cười:
Nha đầu ngốc này a, có cừu oán với cái gì cũng đều được, chính là đừng có cừu oán với tiền. Ta là ngượng ngùng, bằng không ta thế nào cũng phải quấn quít lấy A Dung.

Lục Vân cúi mắt không nói.
Bỗng nhiên phía sau một trận ồn ào, Ngô Tương thanh âm lớn nhất:
Lâm Tam ca, huynh cũng đến xem náo nhiệt?

Lục Vân quay đầu lại, chính là Lâm Thế Toàn đang nắm tay một tiểu nữ hài tầm bốn, năm tuổi, và một nha hoàn mi thanh mục tú cùng một hán tử vừa đen vừa gầy đứng ở phía ngoài. Thấy mọi người đều chào hỏi, Lâm Thế Toàn liền buông tay tiểu nữ hài kia ra, tươi cười cùng mọi người chào hỏi vấn an. Tiểu nữ hài nghiêng đầu nhìn nhìn, lưu loát đi qua đám người, chạy đến bên cạnh Lâm Cẩn Dung, ôm lấy chân Lâm Cẩn Dung:
Tứ tỷ tỷ.

Lâm Cẩn Dung xoay người cúi đầu, sờ sờ khuôn mặt của tiểu nữ hài, cười nói:
Lưu Nhi đang ngậm gì trong miệng vậy?

Lưu Nhi ngẩng đầu lên, hé miệng, lộ ra một viên kẹo đường:
Tứ tỷ tỷ ăn không?

Lâm Cẩn Dung cười nói:
Đầy nước miếng rồi, ta không cần.

Lưu Nhi nói:
Ta đâu có bẩn như vậy. Đều ở chỗ của Liễu Khê mà.
Rồi vươn tay ra, nha hoàn Liễu Khê liền đưa một túi thêu qua. Lưu Nhi liền cầm kẹo đường phát cho mọi người, nói năng ngọt ngào, gặp ai cũng chào hỏi không sai sót một người.
Ngô Đại thiếu phu nhân nghiêm túc đánh giá Lưu Nhi một phen, cười nói:
Là tộc muội mà mẫu thân muội giữ ở bên người giáo dưỡng sao?

Lâm Cẩn Dung lại cười nói:
Còn không phải sao? Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy.

Lưu Nhi vươn tay chỉ bên ngoài, cười nói:
Tứ tỷ tỷ, ca ca ta tìm tỷ có việc.
Lâm Cẩn Dung theo hướng nàng chỉ nhìn qua, chỉ thấy Lâm Thế Toàn, Lục Giam dẫn theo hán tử vừa gầy vừa đen đứng ở một bên ngoắc gọi nàng, liền tạ lỗi với Ngô Đại thiếu phu nhân:
Mấy người đang gọi ta, ta đi ra ngoài nhìn xem.

Ngô Đại thiếu phu nhân cười nói:
Muội cứ lo việc của mình đi.

Lâm Cẩn Dung nắm tay Lưu Nhi định lui ra, Lục Vân nói:
Tẩu tử, ta đi cùng với tẩu đến nghe một chút.

Lâm Cẩn Dung biết nàng đứng ở chỗ này khó chịu, liền ý bảo nàng đi theo. Tới bên ngoài, Lâm Thế Toàn cũng không nói nhiều, trực tiếp chỉ về phía hán tử cho Lâm Cẩn Dung xem:
Tứ muội muội, đây là Mã trang đầu lúc trước ta đã nói với muội.


Thiếu phu nhân mạnh khỏe.
Hán tử đen gầy kia muốn tiến lên hành lễ với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung ngăn lại, cẩn thận đánh giá hán tử này.
Mã trang đầu, từ lúc hai tháng trước, Lâm Thế Toàn đã nhắc đến với nàng, nói là người này chịu được khổ, có tay nghề rất giỏi, lúc trước chuyên làm quản sự cho người ta, quản lý tình thế thôn trang, trồng hoa màu, nhưng vì xảy ra mẫu thuẫn tranh cãi với tá điền mà bị đuổi. Có điều hắn chào giá cực cao, luận về tiền công, thứ nhất phải thuê ít nhất hai năm, rồi trả đủ tiền trước để tránh khất nợ, nếu cùng gia chủ phát sinh tranh chấp, thì sẽ không hoàn trả lại số tiền trên. Phú gia đều có gia nô, cơ bản không muốn thổ địa sinh kế để lại cho con cháu cứ như vậy tùy tiện ném cho một người ngoài, vì vậy Mã trang đầu này muốn tìm việc cũng khó khăn. Cho nên, thanh danh của hắn mặc dù vang xa, cũng không có bao nhiêu người nguyện ý thuê hắn. Trừ phi là thật sự không còn cách nào khác, không thể không mướn, thì cũng chỉ tròn một kỳ hạn ngắn, tình thế chuyển biến tốt sẽ cắt khế ước.
Lâm Cẩn Dung vốn tưởng rằng là đại hán khỏe mạnh, ai ngờ lại là bộ dạng thế này, không khỏi cười thầm bản thân một hồi, nếu xét về khí lực, là đại hán thì vẫn tốt hơn. Vì thế nhận thức nghiêm túc hỏi Mã trang đầu:
Trang đầu lúc trước đã từng đến xem mảnh đất này?

Mã trang đầu cúi đầu nói:
Vâng.

Lâm Cẩn Dung hỏi:
Vậy ngươi có khả năng quản lý một phiến đất lớn không?

Mã trang đầu ngẩng đầu lên:
Phiến đất này quá rộng, chỉ dựa vào một người khẳng định là không thành, nhưng hạ nhân có huynh đệ, có chất nhi, bọn họ đều là hảo thủ, có thể hỗ trợ cho ta. Chỉ cần thiếu phu nhân tín nhiệm hạ nhân, việc này nhất định có thể thành!

Ý nghĩa là, muốn trả càng nhiều tiền công, mà nàng lại không biết những người này có thật sự đáng giá tin cậy, đáng giá nuôi dưỡng hay không. Lâm Cẩn Dung đang trong lúc do dự, chợt nghe Lục Giam nói:
Mã trang đầu, xin hỏi ngươi vì sao phải đòi ký khế ước hai năm?

Mã trang đầu cất cao giọng nói:
Trồng trọt không phải công lao một sớm một chiều, cũng không phải trong vòng một năm có thể sản xuất ra với số lượng lớn, bàn luận, mưu tính, ít nhất hai năm mới có thể thấy hiệu quả, lão Mã ta đã nhận tiền của người, thay người làm việc, phải chu toàn mọi thứ, không thể hỏng thanh danh đứng đầu của ta.

Lục Giam gật gật đầu, lại nói:
Vì sao phải trả tiền trước rồi mới làm việc? Người ta đều là trước làm việc rồi mới trả tiền, làm không hài lòng sẽ khấu trừ tiền công. Hơn nữa, việc trồng trọt là do tá điền thực hiện cũng không phải do người bắt tay vào làm.
Hắn dù chưa nói rõ, nhưng cũng tỏ vẻ, nếu ngươi làm chúng ta không hài lòng, ngươi cũng sẽ chịu thiệt, vậy chẳng phải là nên có cam đoan sao?
Mã trang đầu nở nụ cười, nghiêm túc nói:
Ta đáng giá với số tiền này, bất quá là hiện giờ thể nhược suy thoái, không thể không làm như thế mà thôi. Việc trồng trọt không thể mướn người linh tinh, nếu ta nói muốn trồng cao lương, chủ gia không nên trồng ngô, ta nói muốn trồng một năm hai vụ, chủ gia dù thế nào cũng phải đồng ý, nếu không thì không phải là lỗi của ta. Chủ gia cũng không thể vì vậy mà khấu trừ tiền công của ta, ta vóc dáng tuy nhỏ, nhưng cũng phải ăn cơm mà. Về phần trồng trọt là tá điền động thủ, cũng không phải là hạ nhân động thủ, hạ nhân thừa nhận như thế, nhưng luận về tiêu phí tâm lực, bọn họ có 100 người cộng lại cũng không bằng ta. Ngay cả ruộng màu mỡ thượng đẳng cũng phải cẩn thận, bằng không chính là lãng phí. Nếu ta quản lý, dạy nhóm hắn nên trồng trọt thế nào, từ năm phần tăng lên thành tám phần, từ tám phần có thể thành mười phần, như thế, chủ gia không phải kiếm được càng nhiều sao? Nhị gia cảm thấy có đáng giá hay không?

Lục Giam nhãn tình sáng lên:
Ngươi cũng biết đạo lý này sao?

Mã trang đầu cười nói:
Biết.

Lục Giam quay đầu nhìn Cẩn Dung, dù chưa nói rõ, kì thực là hy vọng nàng đáp ứng.
Lâm Cẩn Dung ở một bên nghe xong hai người đối thoại, giương mắt nhìn về phía Lâm Thế Toàn, thấy Lâm Thế Toàn cũng là bộ dạng đồng ý, nhân tiện nói:
Vậy thỉnh nghĩ xem Mã trang đầu muốn bao nhiêu tiền công, lại đến cùng chúng ta đàm luận.
Nghĩ nghĩ, lại nói:
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ nhớ ân tình.

Lời này của nàng kỳ thật là ám chỉ, nếu làm tốt, trường kỳ thuê về cũng không phải là không thể được. Mã trang đầu cũng không vì lời này của nàng liền tỏ vẻ vui mừng cỡ nào, không kiêu ngạo không siểm nịnh cáo từ:
Hạ nhân còn mang theo vài người nhà tới xem náo nhiệt, bọn họ còn chờ ở bên kia.

Lâm Thế Toàn đưa tiễn hắn:
Mã trang đầu nghĩ kỹ thì đến cửa hàng hương liệu tìm ta.

Đợi cho Mã trang đầu đi xa, Lâm Thế Toàn mới hỏi ý tứ Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung:
Các muội thấy như thế nào?

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói:
Cứ xem ý hắn thế nào.

Lâm Thế Toàn liền trở lại chuyện trà tứ nói vài câu:
Đã sắp hoàn công, Tứ muội muội khi nào rảnh, có thể đi qua nhìn xem.

Chợt thấy Ngô Tương tới đây, cười nói:
A Toàn, ta nói bên trong nên trang trí nhiều đồ cổ. Huynh đồng ý không?

Lâm Thế Toàn đã sớm nghe kể lại việc ngày đó, liền chỉ
Ha ha a...
cười giả bộ ngớ ngẩn để cho qua.
Ngô Tương bất mãn nói:
Lại là một câu trả lời cho có lệ.
Đảo mắt nhìn thấy Lục Vân cúi đầu đứng ở bên người Lâm Cẩn Dung, liền mỉm cười tiến lên:
A Vân, hồi lâu không thấy muội.

Lục Vân cứng ngắc thi lễ, ngữ khí đông cứng nói:
Ngô Nhị ca là đại ân nhân. Không gặp cũng là bình thường.

Ngô Tương đùa lại:
Cái gì đại ân nhân, rỗi hơi thôi.
Đại để là thấy thái độ Lục Vân có chút lạnh lùng, liền nói:
Không biết hiện tại muội thổi sáo thế nào rồi?

Lục Vân lãnh đạm nói:
Ta đã sớm không thổi sáo.


Nga.
Ngô Tương lại sờ sờ đầu, chỉ trầm mặc một chút, trong nháy mắt liền nở nụ cười:
Tứ muội muội, ta đánh giá hiện tại muội khẳng định không phải là đối thủ của ta.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười:
Lần trước cũng đã thua, còn nhiều lời nữa sao?
Nàng không biết Ngô Tương rốt cuộc có biết chuyện năm đó Dương thị cự tuyệt nghị thân hay không, nếu có thì hắn đối với Lục Vân dù thế nào cũng sẽ có chút không được tự nhiên, nhưng chỉ thấy hắn cố ý tiến lên cùng Lục Vân thân cận, bộ dạng không thèm quan tâm, lại làm như không biết việc gì.
Lục Vân đột nhiên nói:
Tẩu tử thật sự là không có tiền đồ, bị người khác nói như vậy cũng không biết quyết chí tự cường, rõ ràng năm đó thổi sáo hay hơn người ta rất nhiều, thật lãng phí nhân tài.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.