Chương 250: Tâm Tư
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2462 chữ
- 2020-05-09 04:30:59
Số từ: 2457
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Giam trầm mặc một lát, nói:
Ta sẽ chú ý.
Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài:
Ta lúc trước vẫn lo lắng nàng vì việc Kim gia oán trách ta, sau đó nàng cùng ta chịu nhận lỗi, lại ghé vào trong lòng ta khóc lớn ta mới có thể nhẹ lòng. Nhưng chàng vừa mới nói, chuyện này định rồi, nếu nàng lại hỏi ta, ta nên nói thế nào bây giờ? Nàng có thể lại tự giận mình hay không đây?
Lục Giam đứng dậy thổi tắt đèn:
Hẳn là sẽ không. Muội ấy thực quan tâm nàng.
Lời này nói ra không hề cho có lệ, còn mang theo vài phần tuyệt đối, thực rõ ràng, lúc trước Lục Vân là tìm hắn nói chuyện rất nhiều. Lâm Cẩn Dung không thèm nhắc lại, yên lặng tính toán sự tình trải qua một lần, đại khái đã đưa ra chủ kiến.
Người có thể ở trước mặt Lục Giam nói việc ngày hôm nay, cũng có thể khiến hắn tin tưởng chỉ có thể là Lục Vân, mà Lục Vân nói tất nhiên thập phần có kỹ xảo, hơn phân nửa là ra vẻ quan tâm nàng. Thí dụ như nói, ta nhìn thấy Ngô Nhị ca đưa cho tẩu tử cái gì đó, có phải tẩu tử có chuyện gì cầu Ngô Nhị ca hay không a, có cần hỗ trợ linh tinh gì đó, tóm lại không có khả năng là, tẩu tử cùng Ngô Tương có tư tình. Lời này không thể nói lung tung, nếu Lục Vân dám nói như vậy, Lục Giam đương nhiên sẽ trở mặt, Lục Vân cũng không ngốc nghếch.
Nhưng chỉ nói mơ hồ như thế, dễ dàng khiến người ta miên man bất định. Không có một nam nhân nào lại hào phóng đến mức độ đó, tùy ý để thê tử của mình cùng một nam tử không có quan hệ huyết thống có bí mật nào đó không để cho mình biết. Từ lúc Lục Giam cùng nàng nói những lời kia, có gì không tiện hay cần hỗ trợ thì cứ bảo hắn, có thể lý giải, hắn cho rằng, nàng gạt hắn thu nhận gì đó từ Ngô Tương rồi lại tiêu hủy, chính là về chuyện sinh ý, không muốn để hắn biết, cho nên giấu hắn hướng Ngô Tương xin giúp đỡ, từ tối nay về sau hắn sẽ không nhắc lại việc này, cũng sẽ không hỏi nàng đốt cái gì, lại càng không hỏi thăm bất cứ ai để chứng thực.
Coi như đã rất bao dung rộng lượng rồi, chừa ra một lối thoát, cũng tin tưởng nàng trừ việc đó ra cũng không có sự tình gì khác, nhưng nhắc nhở của hắn cũng chính là uyển chuyển nói cho nàng biết, hắn không phải không cần, hắn hoàn toàn vô cùng để ý, hắn mới là trượng phu của nàng, mới là nam nhân nàng nên dựa vào, cho nên mới có đánh giá dò xét vừa rồi.
Hắn không phải không biết, hắn cái gì cũng đều biết, cho nên rõ ràng ngửi thấy mùi khói đốt, rõ ràng biết nàng nói dối, nhưng không giáp mặt vạch trần nàng, để nàng mở cửa sổ cho bay mùi, nhìn thấy tro giấy cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gẩy lớp tro giấy kia tan biến.
Hắn kỳ thật không thật sự tin tưởng nàng trong lòng chỉ có hắn, hoặc là thật sự có hắn. Không có ai quên được nàng đã oanh oanh liệt liệt kháng hôn thế nào, đưa ra lời nói sống không bằng chết, người Lâm gia sẽ không quên, người Lục gia cũng sẽ không, nàng không thể, hắn càng không thể. Cho nên mới cố ý ở trước mặt đám người Lệ Chi biểu hiện ra sự thân thiết cùng đánh giá lén lút về nàng, sau khi bị nàng truy vấn cùng trầm mặc, dưới đèn cầu hoan lặp lại cường điệu, mới có giờ phút này nàng đang đặt gối đầu ở dưới thân.
Nàng không còn nhỏ, nếu là người thông minh, nàng nên cảm kích hắn rộng lượng săn sóc, không hề cự tuyệt nàng. Gả cho người rồi, thì không nên có việc gạt trượng phu, nên có suy nghĩ phu thê là một. Cầu người không đáng sợ, nhưng nếu nam nhân khác biết chuyện này, làm trượng phu lại không biết, vậy thật sự là sự sỉ nhục cùng thất bại của trượng phu rồi. Nếu đã là thê tử của người ta, liền thanh thản ổn định sinh hài tử đi.
Lâm Cẩn Dung nghĩ thấu, nhịn không được châm chọc nhẹ nhàng cười, tâm tư của Lục Giam thật sự là cửu chuyển mười tám loan
(trên thực tế, người nào chẳng muốn đi đoán lòng người, nhưng việc suy đoán lòng người không dễ dàng, hơn nữa còn chưa chắc đoán trúng)
, nàng lúc này mới xem như hiểu được. Từ trước nàng không hiểu, cho nên bọn họ càng chạy càng xa, hiện tại nàng đã hiểu, cũng đã không còn nguyện vọng đến gần hắn nữa.
Nàng hiện tại thầm nghĩ một sự kiện, năm ấy, Lục Vân có phải cũng nhìn thấy nàng khóc lóc kể lể với Ngô Tương hay không? Có phải cũng cùng Lục Giam nói gì đó? Không có Lâm Thế Toàn cùng Lưu Nhi ở một bên để né tránh tị hiềm, cô nam quả nữ ở chung, lời trong miệng Lục Vân cùng suy nghĩ trong lòng Lục Giam là thế nào? Tối hôm đó, Lục Giam sau khi trở về là tình hình ra sao? Càng nghĩ, nàng cũng đã không còn ấn tượng đặc biệt nữa.
Nàng chỉ nhớ rõ mùa đông này, Lục Giam đầu tiên là mạc danh kỳ diệu cùng Ngô Tương bất hòa, sau đó Lục Vân khuyên nàng đi hòa giải, Lục Giam trở mặt không kiên nhẫn, ngay sau đó lại truy tìm sáo cổ của nàng, không thấy đâu, lại cùng nàng trở mặt. Sau đó quan hệ của bọn họ càng lúc càng mờ nhạt, Lục Giam trở lại từ chỗ của Chư tiên sinh, thích nhất là bồi Ninh nhi chơi đùa. Phần lớn thời gian, hắn ở Thính Tuyết các đọc sách, cùng Lục lão ông ra ngoài xã giao, ngẫu nhiên lưu lại qua đêm, cũng là không mặn không nhạt, phu thê cùng nhau chơi với Ninh nhi, trong nội dung nói chuyện cũng chỉ liên quan tới Ninh nhi.
Kể cả quan hệ không mặn không nhạt như thế cũng đã bị đứt gãy vào mùa thu năm thứ hai, lúc nàng mười tám tuổi, cũng chính là mười lăm tháng tám sang năm, Ninh nhi ngoài ý muốn chết non ở trước mắt nàng, đến tận lúc đó, quan hệ của bọn họ xem như hoàn toàn vỡ tan.
Hắn không hề đến phòng của nàng, nàng cũng coi như bản thân đang thủ tiết, bọn họ như những người xa lạ, gặp nhau mà như không quen biết.
Kiếp này nàng cố ý đi tìm Ngô Tương, đã có phòng bị trước, lại có Lâm Thế Toàn cùng Lưu Nhi ở một bên, mặc dù chính nàng đốt thư, hắn có suy nghĩ gì đó nhưng muốn chụp mũ cho nàng cũng không dễ dàng. Về phần một ngày nào đó bóng ma trong lòng hắn có mọc rễ nẩy mầm, càng ngày càng cao hay không, kia đã không còn là vấn đề nàng lo lắng hay có thể giải quyết được, nàng chỉ có thể trước vượt qua chướng ngại này đã.
Lục Vân... so với trong tưởng tượng của nàng quá mức đáng sợ. Nàng nghĩ, kiếp trước nàng đã đắc tội với Lục Vân thế nào thì nàng không biết, nhưng kiếp này đúng là có căn cứ, bắt đầu từ ấm lô hội, từ lúc chén trà nóng hắt vào người của Lâm Lục, Lục Vân đã không thể ưa thích nàng cho nổi. Không thích cũng là điều bình thường, ngày thường va chạm, có chút khúc mắc cũng không khó hiểu, nhưng đến trình độ này, không thể làm cho người ta không đề phòng.
Lục Giam nhẹ nhàng nghiêng mặt nhìn Lâm Cẩn Dung nằm bên cạnh, trong màn một mảnh hắc ám, hắn không nhìn thấy gương mặt của nàng, chỉ biết nàng nằm ở đó, hắn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều của nàng, bằng phẳng mà có quy luật, hẳn là đang ngủ. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay nàng, sau đó bình yên đi vào giấc ngủ.
Thật lâu sau, Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, nghiêng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh của Lục Giam ở bên cạnh, chậm rãi rút gối dưới người ra, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, tới gần trước bàn trang điểm quen thuộc mở ra một cái hộp, sờ soạng một lát, lại đi tới trước bàn rót một chén nước.
Tiếng nước vang lên, Lục Giam mơ hồ hỏi:
Nàng làm gì vậy?
Trong bóng tối truyền đến thanh âm Lâm Cẩn Dung uống nước:
Ta khát nước, chàng muốn uống không?
Muốn uống.
Trên giường truyền đến thanh âm sột soạt:
Sao không thắp đèn?
Sợ phiền chàng.
Lâm Cẩn Dung buông chén nước, sờ soạng thắp sáng đèn, Lục Giam thấy nàng chỉ khoác một kiện áo mỏng liền nhíu mày:
Sao không mặc nhiều một chút? Muốn uống nước thì gọi nha hoàn trực đêm là được rồi.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, từ phích nước nóng rót một chén nước ấm đưa cho hắn, nửa thật nửa giả nói:
Thời điểm có chàng ở đây, ta không thích các nàng tiến vào hầu hạ.
Lục Giam đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nâng mắt nhìn nàng ôn nhu cười, uống xong đặt chén ở một bên, xốc lên chăn chuẩn bị kéo nàng vào:
Mau lên đây, cẩn thận không lạnh.
Lâm Cẩn Dung lại thay hắn đắp lại chăn:
Ta đi rửa sạch một chút, nằm hồi lâu chắc đã đủ rồi, để gối đầu dưới thân thật khó chịu, không ngủ ngon.
Lục Giam cũng đồng ý với nàng:
Thuận tiện thì vò một khăn ướt cho ta.
Lúc này đây Lâm Cẩn Dung cũng không trì hoãn lâu, rất nhanh liền đi ra, Lục Giam hàm chứa cười nhìn nàng, hướng nàng vươn tay:
Mau vào để ta ôm.
Lâm Cẩn Dung biết nghe lời lên giường.
….
Đêm càng sâu, gió càng lạnh, gió lạnh nức nở vụt qua ngọn cây, ngọn cây phát ra tiếng động làm người ta phiền chán, tranh cãi ầm ĩ chưa ngừng lại, có hai con mèo ngay trên đầu phòng kêu la chói tai. Ngay cả nháy mắt đã ngừng lại, vẫn khiến Lục Vân phiền chán đến cực điểm:
Không có lúc nào an ổn! Đây là mèo của khố phòng nuôi đúng không? Không có mắt sao, chạy đến nơi đây nháo loạn cái gì?
Vừa nói vừa cầm gối đầu ném lên phía trên, gối đầu bọc lụa cẩm hoa văn như ý xanh biếc vang lên vài cái, cuối cùng trang nghiêm rơi xuống chân của Giản Nhi.
Giản Nhi nửa cúi mắt, xoay người nhặt gối đầu lên, vỗ nhẹ nhẹ vài cái, thật cẩn thận đặt sang một bên, lại lấy gối đầu sạch sẽ khác đặt bên cạnh Lục Vân, cũng không khuyên bảo, chỉ im lặng đứng canh trong phòng. Lục Vân trừng mắt nhìn nàng một cái, đem gối đầu ném vào chỗ sâu trong giường.
Mành tre nặng nề được người nhẹ nhàng vén lên, Châu Nhi, đại nha hoàn khác của Lục Vân đang cầm một bát cháo tổ yến tiến vào, ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt hai người, mang theo tươi cười vừa đúng, ôn nhu nói:
Tiểu thư hôm nay không ăn cơm chiều, giờ phút này đã khuya, hẳn là đói bụng rồi chăng?
Lục Vân không nói gì, cúi mắt bất động, Châu Nhi lá gan lớn tiến lên hai tay dâng cháo, Lục Vân trầm mặc một chút, rốt cuộc vẫn tiếp nhận. Vừa mới uống một ngụm liền phun ra, ném bát xuống, mắng:
Thứ này cũng dám cho ta ăn sao? Ai bảo các ngươi cho nhiều đường như vậy?
Cháo tổ yến văng khắp nơi, bắn tung tóe lên chân váy và hài của Châu Nhi. Giản Nhi có chút kinh ngạc, lại phá lệ đồng tình với Châu Nhi, Châu Nhi không giống với nàng, cũng không phải từ nhỏ đã đi theo Lục Vân, vốn là nha hoàn nhị đẳng ở chỗ Lục lão phu nhân, sau khi Lục Vân trở về từ Giang Nam Lục lão phu nhân đã tặng cho nàng, tính tình rất nhu hòa. Lục Vân mặc dù cũng phát tác với Châu Nhi, nhưng không thể giống như đối với nàng không chỗ nào kiêng kị, hôm nay Lục Vân ném bát Châu Nhi bưng lên thật đúng là lần đầu tiên. Chẳng lẽ cháo này thật sự không ổn?
Châu Nhi không có nửa điểm nan kham ủy khuất. Trong suốt thi lễ, thanh âm không lạnh không nóng:
Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ sẽ hầm lại một bát khác cho tiểu thư.
Lục Vân phiền chán hất mặt.
Châu Nhi ngồi xổm xuống lưu loát thu dọn các mảnh nhỏ cùng cháo văng ra trên sàn, Giản Nhi tìm khăn đến giúp đỡ nàng lau sạch, trong giây lát đã xong xuôi, hai người đi rửa tay, Châu Nhi cảm kích nói:
Đa tạ tỷ tỷ.
Giản Nhi nói:
Không có gì, nhưng cháo kia ngọt như vậy sao?
Châu Nhi nhỏ giọng nói:
Không phải ta cho đường, ta cũng không biết, cũng không dám nếm thử.
Giản Nhi khe khẽ thở dài:
Thôi làm cho nhanh. Trời lạnh đêm dài, ngươi mặc nhiều áo vào, bảo Lan Nhi đi cùng ngươi đi.
Châu Nhi lại cười nói:
Nha đầu kia tuổi còn nhỏ, đã sớm ngủ, tự ta đi, đã quen rồi có gì phải sợ? Chính là bát này bị vỡ, nếu là có người hỏi, tỷ tỷ còn phải giúp ta tìm lý do thoái thác mới đúng.
Vừa nói, vừa kéo áo choàng, cầm đèn lồng rời đi, ra viện môn, rẽ trái rẽ phải, Châu Nhi giơ lên đèn lồng chiếu sáng chung quanh, rồi thổi tắt, cẩn thận hướng tới sân viện của Lã thị.