• 195

Chương 23: Tạp chất linh căn? Phế vật?


Trịnh Thiên tự tin sải bước đến trước thủy tinh cầu, hai tay dở thẳng lên bên trên mà nhắm mắt cảm thụ linh khí đất trời.

Luyện võ cần cảm thụ nguyên khí trời đất để hóa làm nội lực của bản thân, mà tu tiên thiết yếu nhất chính là cảm thụ linh khí đất trời, khai thông khí hải phá mở đan điền từ đấy siêu thoát phàm nhân nhập bước tu hành. Hiển nhiên thủy tinh cầu này là công cụ trợ giúp cho phàm nhân có thể cảm thụ linh khí mà không cần đến công pháp.

Hạ, trung, địa, thượng, thiên, thần.

Linh căn cấp bậc phân chia, càng về sau linh căn càng mạnh. Linh căn càng cao tốc độ tu luyện càng mạnh mà đột phá đến tầng thứ cao hơn càng sẽ thêm phần thoải mái. Vì vậy một cái thiên cấp linh căn so với mười cái thượng cấp linh căn còn muốn chân quý... Đây đều là từ linh cầu kia đạt đến một bộ phận tin tức về linh căn.

Chỉ cần làm thủy tinh cầu chuyển màu vậy chứng tỏ ngươi có thể tu luyện, có thể đạp bước mà tu hành. Mà muốn phân chia mạnh yếu linh căn, đơn giản chỉ cần nhìn màu sắc tinh cầu biến đổi là được. Màu sắc càng đậm linh căn sẽ càng mạnh mẽ.

Thủy tinh cầu còn truyền đến một thông tin quan trọng nữa là, nếu làm tinh cầu biến đổi màu sắc mà màu sắc ấy còn mang lên các thuộc tính trong thiên địa vậy được gọi là tiên thiên linh căn, giống như Hỏa linh căn, Băng linh căn vậy... Trời sinh thể chất đặc biệt nhóm người. Đương nhiên nhóm này cũng phân chia mạnh yếu...

Trịnh Thiên để tay lên tinh cầu về sau thật có thể cảm nhận được linh khí trời đất, bất quá chỉ mơ hồ không quá rõ ràng.

Ông!

Ông!

Một thanh âm thanh thúy vang lên phá vỡ Trịnh Thiên cảm nhận linh khí, chỉ thấy thủy tinh cầu vốn đang trong suốt vậy mà tỏa ra quang mang màu đen nhàn nhạt, bên trong còn có năm loại màu sắc khác biệt, nhìn rất hỗn tạp.

Trịnh Thiên nhíu chặt cặp lông mày, từ tận đáy lòng xông lên một cảm giác xấu, trực giác nói cho hắn biết thiên phú của mình không mấy cao. Đây đều từ đọc tiểu thuyết đem đến cho hắn loại trực giác này.

Mỗi lần thiên tài kiểm trắc không phải đều là quang trụ cuốn lên trời cao, lấp lánh như ánh sao trời làm kinh tâm động phách một nhóm người nhìn khi nhìn thấy một màn này hay sao? Mà hắn vậy mà chỉ nhàn nhàn hắc sắc quang mang, không những vậy còn hỗn tạp đủ các loại màu.

Quả nhiên!

Trịnh Thiên chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, lão giả tiên sư một bên đã thở dài: "Tạp chất ngũ hành linh căn... Ài! Đáng tiếc cho một mầm mống tốt."

Từ khi nhìn thấy Trịnh Thiên, lão giả tiên nhân đã mượn nhờ trận pháp xem tiểu tử này có hay không gian lận, vì sao có thể vượt qua thang trời chỉ trong vòng hai tiếng thời gian. Để hắn ngạc nhiên là tiểu tử này thật không có gian lận, cứ vậy đơn giản từng bước từng bước vượt qua khảo hạch, thật có khó khăn cũng chỉ ở sắc dục huyễn cảnh đôi chút mà thôi. Bất quá Trịnh Thiên tiểu tử này cũng không phải u mê trầm luân trong đấy, hắn thế mà vác ghế ngồi thưởng thức một đám mỹ nhân một thân lõa lồ câu dẫn chính mình, xem chán xem chê thì một quyền phá tan huyễn cảnh. Cái này cách làm để lão giả tiên nhân thưởng thức không thôi.

Nghị lực, tâm cảnh, ngộ tĩnh, không nghi ngờ gì tiểu tử này là nhất đẳng, chỉ cần có thiên phú tu luyện về sau ắt sẽ thành đại khí. Để hắn đáng tiếc là thiên phú của Trịnh Thiên quá thấp, thấp đến thương cảm.

Tạp chất ngũ hành linh căn so với phàm nhân mạnh hơn một chút mà thôi, để tu tiên thật vô pháp có thể nhập môn.

Đây là để lão giả tiên nhân tiếc nuối!

"Ài! Đáng tiếc, chỉ cần trung cấp trở lên linh căn mà thôi... Ài! Đáng tiếc, đứa nhỏ ngươi không có tiên duyên rồi, từ nơi nào đến trở về nơi đó đi thôi."

Trịnh Thiên: "..."

Hắn giờ khắc này nghe không hiểu tiên sư lời nói là gì. Không có tiên duyên? Ha ha, đùa không có vui.

Tạp chất linh căn? Ngũ hành cái gì?

Chó má! Đều là giả.

Hắn là người xuyên việt lại có thân sinh lão cha là tu tiên giả, thiên phú luyện võ siêu quần sớm đã được chứng thực, giờ lại nghe người nói hắn là phế vật? Tin ngươi cái tà!

"Không! Ta không tin, tiên sư, ngươi thử lại một chút, ta thế nhưng là tu võ thiên tài, thế nào có khả năng hội là phế vật?" Trịnh Thiên đang mất ý chí cố gắng phủ nhận.

Hắn còn muốn đi tu tiên còn muốn trở thành một phương cường giả, càng hơn hết muốn về lại trái đất, không lý nào chỉ vì một câu nói, ngươi không có tiên duyên mà từ bỏ giữa chừng được. Hắn không cam!

"Ài! Tu võ và tu tiên là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, tu võ không cần cái gì thiên phú chỉ cần ngộ tĩnh cao là đủ rồi, mà tu tiên cần lại là thiên phú, ngộ tĩnh cao cũng vô dụng mà thôi."

Tiên sư vẫn không có nổi giận với Trịnh Thiên mà giải thích ra. Có lẽ hắn vẫn có hảo cảm với cái cách Trịnh Thiên vượt qua khảo hạch thang trời nên không nổi giận.

"Ta..." Trịnh Thiên ấp úng không nói lên lời, muốn xin một cơ hội lại không biết lời ra thế nào.

"Đi đi thôi." Lão giả bỗng phất tay một cái, một đoàn ánh sáng bao bọc lấy Trịnh Thiên mang hắn rời đi.

"Đáng tiếc một cái hạt giống tốt."

o0o

Hà thành dưới chân thành, giờ phút này tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn lên bậc thang, đã hai tiếng trôi qua kể từ khi bắt đầu kiểm trắc. Số người tham gia kiểm trắc bị loại là nhiều lắm, vừa mới bắt đầu đã đếm không hết người bị truyền tống xuống.

Giờ phút này đủ loại cảm xúc vang lên xung quanh, có kẻ tiếc hận cũng có người vui mừng, có lo lắng hồi hộp cũng có chờ mong ngóng trông, người tiếc vì thân nhân mình bị loại, kẻ vui vì chưa thấy người truyền tống trở về.

Từ thúc cũng không ngoại lệ, hắn từ lúc bắt đầu đều mang một lòng lo lắng, bất quá nghĩ lại Trịnh Thiên cùng A Ngư thực lực lại giảm bớt đi rất nhiều lắng lo. Hắn thế nhưng một năm này chứng kiến hai con người này dần phát triển đâu. Giờ phút này hắn thực kích động, đã hai tiếng trôi qua đều không thấy con cháu của mình bị truyền tống xuống, vậy hẳn là tin vui. Từ thúc vốn không biết kiểm trắc là gì vì mỗi lần đều khác biệt, nhưng hắn biết Thiêm Kiếm Môn kiểm trắc chỉ kéo dài nửa ngày mà thôi, chỉ cần thêm một chút thời gian khả năng có thể tu tiên e rằng rất cao a.

Vì vậy hắn kích động.

Đột nhiên lại một nhóm bị truyền tống xuống, trong đó có một kẻ rất nổi bật với một thân lục bào, thêm khuôn mặt thanh tú cùng ánh mắt có thần thiếu niên. Không phải Trịnh Thiên thì là ai?

Từ thúc nhìn thấy vậy vốn định hô lớn kêu gọi, chỉ là thấy sắc mặt Trịnh Thiên về sau ngạch sinh nuốt xuống.

Trịnh Thiên giờ phút này mặt còn xám hơn tro, một đôi mắt không cam lòng đứng đó nhìn lên trời cao, nắm tay bóp chặt đến chảy cả máu.

Nhìn đều biết hẳn là tạch rồi, vô pháp có tiên duyên...

"Tiểu Thiên...Không sao đâu." Từ thúc thở dài một tiếng đi đến bên cạnh Trịnh Thiên an ủi.

Chỉ là thực không biết nói lời nào cho phải, trước đó đến nay đều là Trịnh Thiên an ủi bọn hắn, bây giờ ngược lại thực không biết làm thế nào.

"Ta... Phế vật... Ha ha..." Trịnh Thiên bỗng cười to không cam lòng.

Hắn vẫn không tin tưởng, hắn vẫn không cam nguyện. Cho hắn xuyên không thật cho hắn làm cái phế vật? Ha ha, lão tặc Thiên, ngươi chơi ta sao?

"Không cho ta tu tiên? Ha ha, Ta nghịch thiên mà đi, Thiên gia ta cũng không tin lại không tu được." Trịnh Thiên mắng lớn một tiếng trong lòng.

Hắn đột nhiên nhớ đến Tiên thiên cảnh giới, nhớ đến «Phần Quy Kiếm» đoạt được võ công cao hơn ở huyễn cảnh kia. Trước đó hắn nghĩ đây hẳn là môn võ công có thể tu đến Tiên thiên cảnh giới, bất quá hắn không bao giờ nghĩ đến có ngày hắn lại phải sử dụng.

"Từ thúc ta không sao, đi thôi, chúng ta xem một chút A Ngư kết quả." Trịnh Thiên nhìn Từ thúc cười một tiếng.

"A? Thật không sao rồi." Từ thúc kinh ngạc.

Hắn thế nhưng lần trước tham gia kiểm trắc thất bại, một năm sau đều chưa có thể về lại trạng thái bình thường a.

Tiểu tử này là đang trang sao?

Từ thúc nghi vấn, bất quá vẫn cũng Trịnh Thiên một chỗ trông chờ vào A Ngư kết quả.

Trịnh Thiên cũng cuời không đáp lại Từ thúc, hắn đã nghĩ thông rồi, con đường này dập tắt hẳn sẽ có con đường khác mở ra cho hắn.

Hắn nhưng mà là cái người xuyên không, cho hắn xuyên làm cái phế vật có trứng mà dùng.

Hắn đã nghĩ thông.

Hắn hẳn là có song linh căn mới đúng, một cái phế vật một cái cao cấp, bây giờ hiện ra phế vật chỉ là không biết do cái linh hồn nào mà thôi. Hắn tin tưởng trong người hắn còn một cái thiên cấp, không, phải là thần cấp linh căn một loại nữa. Giống các quyển tiểu thuyết a, bét nhất không cho hắn linh căn cũng nên cho hắn ngón tay vàng hay gì đó tương tự hệ thống mới là hợp thói xuyên không a.

Hắn cho là vậy.

Hừ! Lão tắc thiên chơi đùa ta? Đợi ta có thể tu luyện, lão tử nghịch lại ngươi!

Thiên: ???

Lão tử lại không trêu chọc ngươi a...


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.