• 200

Chương 24: Thiên cấp linh căn


Trịnh Thiên bị truyền tống xuống đã vài giờ trôi qua, chiều tà bắt đầu bao trùm lấy Hà thành, trong khoảng thời gian này người bị truyền tống xuống là nhiều lắm, đếm cũng không hết đầu người. Để mọi người nghi ngờ là không một ai bị truyền tống xuống mà vui vẻ, đều như Trịnh Thiên trước đó một dạng thất bại. Có lẽ những người đã thông qua khảo hạch hẳn tại vị trên bầu trời kia đi, giống như từ đây đường chia đôi ngã, người cao cao tại thượng tu tiên giả, kẻ thường thường không có gì lạ trốn nhân gian.

Tiên phàm cách biệt!

Bỗng một khắc này, bầu trời rực rỡ những tia nắng hoàng hôn thoáng chốc lại được tô điểm thêm bởi một màu đen huyền bí, thô to hắc sắc quang trụ quấn lên tận trời xanh, phẳng nhất như tinh hà một dạng chói lóa làm cho cả ánh nắng hoàng hồn phải điểm sắc phai mờ.

"Là... Thiên cấp linh căn."

Có người như nhận ra gì đó kích động hét lớn lên.

"Ông trời của ta! Thật là Thiên cấp linh căn."

"..."

"..."

"Ha ha, Đại Việt ta trường tồn! Ha ha..." Việt Vương ngồi trên tường thành nhìn thấy một màn này, kích động không thôi đứng lên mà cười lớn.

"Chúc mừng bệ hạ! Đại Việt ta vĩnh tồn!"

"Chúc mừng bệ hạ! Đại Việt ta vĩnh tồn!"

Các vị đại thần, bao quát tướng sĩ ba quân đều quỳ gối mà hô vang.

Như nhận ra điều gì đó, dân chúng dưới thành đều cũng đồng loại hạ gối cất tiếng chúc mừng.

...

Thần cấp linh căn ngàn năm có một, thiên cấp linh căn trăm năm hiện thế.

Mười năm một lần Thiên Kiếm Môn lễ điển, không chỉ bao quát dừng lại ở Đại Việt, Thanh Minh, Thái Hòa,... Còn vô số các quốc gia khác thuộc quản hạt của Thiên Kiếm Môn đều sẽ có thượng tiên đi ra để tuyển chọn nhân tài. Mỗi nước đều sẽ có một địa điểm khác nhau để tuyển bạt, chỉ tính riêng ở Đại Việt đã mấy chục vạn người tham dự, vậy các quốc gia khác cộng lại cũng là con số trên trời. Mà thiên cấp linh căn lại ròng dã qua một trăm năm, qua vài chục lần tổ chức lễ điển mới xuất hiện một người, hỏi xem có quý hay không?

Chỉ cần quốc gia nào xuất hiện vị thiên tài này, không nghi ngờ chính là có được kim bài miễn tử, được Thiên Kiếm Môn người càng thêm ưu ái bao bọc từ đó mà phát triển, sớm hay muộn cũng trở thành một quốc gia lớn mạnh một trong. Mà từ đó làm bậc thang để trở thành Đế quốc, một khi trở thành đế quốc vậy cũng không phải như bây giờ hướng lên tông môn mà cầu sự che chở, đế quốc thế nhưng có thể sánh ngang với bất kỳ tông môn tu tiên nào trên đời. Đương nhiên các thánh địa kia lại không nhắc tới... Đó là đẳng cấp khác biệt so với phần còn lại, so sánh đế quốc với thánh địa tu tiên thực lệch nhau quá nhiều.

Chính vì vậy Việt Vương mới kích động như vậy, từ khi thấy hắc sắc quang trụ này hắn như thấy được trước tương lai của Đại Việt, 500 năm sau... Không, 200 năm mà thôi, chẳng sớm hay muộn Đại Việt hắn cũng trở thành một quốc gia lớn mạnh, thậm chí có thể thành đế quốc, trở thành vạn quốc chi vương.

Còn về Thần cấp linh căn? Ha ha, ngàn năm rồi chưa nghe thấy xuất hiện qua, có chăng xuất hiện cũng không đến lượt Thiên Kiếm Môn nhúng tràm.

Tông môn tu tiên cũng không phải đều ở thế bình đằng, giống phàm quốc một dạng đều có sự phân chia. Mạnh yếu phân biệt, phàm quốc bên dưới, tiên môn phía trên, thánh địa trên đỉnh đầu.

Đỉnh cấp quốc gia gọi là đế quốc.

Tận cùng của tiên môn chính là thánh địa.

Còn lại đều tự ngầm hiểu lấy sức mạnh của bản thân mà phân biệt.

Yếu một chút nên gọi là phái, mạnh một chút thì gọi là tông. Diện tích nhỏ thì vua nên tự xưng là vương, diện tích rộng hơn vua lại chính là hoàng, đến cuối cùng phong đế mà tồn vong theo sách sử.

Hiển nhiên Đại Việt Quốc cũng hiện chỉ là đất nước nhỏ mà thôi, mà phía trên Thiên Kiếm Môn cũng chỉ là một phái. Nhưng đừng xem thường, một khi Thiên cấp linh căn xuất hiện chẳng mấy chốc sẽ nhập làm tông mà thôi, mà Đại Việt cũng từ đó hưởng lợi, chẳng mấy chốc Việt Vương cũng nên đổi xưng làm Việt Hoàng đi.

Bất quá nhiêu đó thôi vẫn chưa thể nào nói ra hết được tiềm lực của Thiên cấp linh căn, nếu thật trưởng thành lại mang theo đại vận khí, một người gánh lấy một tiên môn phong làm thành địa cũng không phải không thể.

Cùng là linh căn nhưng thiên cấp cùng thần cấp đẳng cấp lại hoàn toàn khác biệt.

Vì vậy toàn bộ người còn tại ở Hà thành này vui mừng là không thể nghi ngờ.

...

Trịnh Thiên giờ lại hoài nghi một chút mấy ông thần tác giả của các bộ truyện tiên hiệp huyễn huyền, có hay không đều là lão quái xuyên không một dạng làm cái tiểu thuyết gia?

Viết cứ vậy mà thật dính dáng đến tu tiên giới.

Ngay cả thiên tài lộ diện, kinh ngạc chúng sinh đều như vậy mô tả chân thật lên.

Mà thực không biết kẻ nào vận khí nghịch thiên như vậy, trời sinh đã được vạn chúng chú mục thành tựu thiên cấp linh căn.

Kinh động đi qua sớm trở lại bình thường, trăng cũng đã bắt đầu lấp ló muốn đi ra. Hẳn khảo hạch sắp kết thúc thời gian, người bị loại là nhiều lắm, phải hơn chín thành trở lên, vì lúc này Trịnh Thiên thấy đâu đâu cũng là đầu người, li nha lít nhít cảnh tượng so với giờ trưa không mấy khác biệt.

Ông!

Đột nhiên mười bậc thang trời biến mất chỉ còn lại một, trên trời dần hiện ra đống lớn người mang theo bạch vân mà hạ xuống Hà thành. Dẫn đầu là mười người mặc cùng một loại bào phục, trong đó còn có lão giả tiên nhân khảo hạch qua Trịnh Thiên kia, hiển nhiên những người này đều là người của Thiên Kiếm Môn, mà phía sau bạch vân lại chắc là đám thiên tài đã thông qua khảo hạch.

Giờ phút này bên dưới Hà thành vô số ánh mắt bắn lên nhìn chằm vào đám thiên tài được tuyển chọn. Có thân nhân tìm kiếm người mình tung tích, có vui mừng, có hâm mộ lại cũng không thiếu đi những ánh mắt đố kỵ.

Người và người cứ vậy khác biệt, số mệnh cũng dần theo thời gian mà biến đổi. Mới một ngày trong đám người này có kẻ còn đang là bạn với nhau, thoáng chốc thôi kẻ ở phương trời người lại dưới đất. Cũng có kẻ hôm qua còn đang là tỳ nữ nô bộc, hôm nay thôi đã trở thành tiên trong người để người người truy phủng, mà những chủ nhân trước kia của bọn hắn đâu? Sớm đã căm phẫn oán than đất trời, không cam lòng đem lòng đố kỵ. Vì cái gì bọn hắn sinh ra ở vạch đích, vì cái gì đám người kia vốn chỉ là kẻ hầu người hạ của mình, một ngày thôi thân phận đã nghiên trời lệch đất.

Tiên duyên a! Khiến cho người người ai oán bi than, cũng cho người hỷ tiếu vô sầu.

Có kẻ hôm qua còn cao cao tại thượng, hôm nay thôi đã hóa thành bình thường, có người hôm qua đang làm cóc ghẻ bây giờ đây đã là long phụng trong loại người.

Thế sự vô thường, tiên duyên huyền ảo.

Thiên mệnh khó dò a!

Trịnh Thiên cùng Từ thúc cũng không ngoại lệ trong đám người kích động, vì bọn hắn thấy được hình bóng A Ngư. Chỉ là đi qua nửa ngày thời gian mà thôi dường như rất khác biệt, vốn trước còn cảm giác gần gũi thân quen bây giờ lại giống như xa lạ vô cùng...

"Đại Việt Quốc người! Việt Vương ở đâu?"

Dòng người đang đủ loại tâm trạng, bỗng trên thượng khung phát ra âm thanh làm mọi người trấn tĩnh trở lại.

"Đại Việt Việt Tiễn cung nghênh thượng tiên tiếp dẫn." Việt Vương đứng trên tường thành ôm quyền cúi người thủ lễ.

Hắn cũng không xưng làm vương như thường gọi mà gọi thẳng tên mình ra, hiển nhiên trước những tu tiên giả này kẻ làm vua làm chúa như hắn cùng thường thường mà thôi. Bất quá hắn vẫn là một nước chi chủ, không thể thật quỳ đi tiếp đón được. Phong phạm vẫn phải có.

"Rất tốt! Làm không tệ."

Nói ra là một người so với lão giả tiên nhân tóc còn trắng, cũng là trung tâm đám người.

"Đại Việt Quốc, tổng có 483 người đủ tư cách nhập vào Thiên Kiêm Môn hàng ngũ đệ tử, 50 kẻ thượng cấp linh căn, 400 kẻ trung cấp linh căn, 32 người hạ cấp linh căn."

Hắn nói tiếp.

Toàn bộ người dân Hà thành lẫn Trịnh Thiên nghe vậy đều hít vào một ngụm khí lạnh, người Đại Việt còn tốt, Trịnh Thiên lại sửng sốt không thôi, mấy chục vạn người tuyển ra đến lại chưa tới 500 người, cái tỷ lệ đào thải này cỡ nào hiệu quả a?

Còn có hạ cấp linh căn? Hắn không phải chính là hạ cấp linh căn sao? So thành tích mọi thứ đều vượt trội, tại sao hắn không được chọn?

Trịnh Thiên thắc mắc.

Đây cũng là đa phần mọi người ý nghĩ.

"Thiên Kiếm Môn luôn là công bằng tuyển chọn, ta biết các ngươi ý nghĩ. Ba mươi người này cũng là hạ cấp linh căn vì sao được tuyển chọn phải hay không?" Lão giả đứng đầu tâm trạng dường như rất vui vẻ, vuốt râu hỏi ra.

"Bọn hắn là dị linh căn, tiên thiên một loại ngũ hành a."

Lão giả nói tiếp.

Thì ra là vậy, Trịnh Thiên cũng mọi người dường như hiểu đôi chút, đều là từ thủy tinh cầu đạt đến tin tức.

Tiên thiên linh căn, dù chỉ hạ phẩm linh căn cũng có thể tu luyện. Mà đám dị linh căn này chỉ có một loại ngũ hành, về sau tuyển chọn một bộ công pháp ứng theo ngũ hành là có thể tu hành. Trịnh Thiên cũng là tiên thiên linh căn nhưng là tạp chất ngũ hành linh căn, muốn tu luyện phải đem cả năm thuộc tính ngũ hành đồng thời tu luyện mới được, đây khác gì vô pháp tu luyện một loại đâu...

Hạ cấp nhập môn đã khó, lại bắt hắn tu đến năm quyển công pháp cùng lúc, đến hết thọ nguyên e cũng chưa nhập môn được đi.


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.