Chương 26: Trời không chiếu cố ta, tu tiên vạn cổ như đêm dàii
"Quên mất! Ta quên không hỏi nàng tung tích của hai kẻ đã hủy đi làng của chúng ta." Từ thúc trong Từ phủ ngồi ở chính đường hậm hực nói ra: "Thật không biết hai kẻ kia bị Thiên Kiếm Môn giết như thế nào?"
Trịnh Thiên ngồi phía dưới một bên im lặng không trả lời.
Sự tình tiên môn cũng không phải phàm nhân biết được, có chăng những việc ảnh hưởng đến quốc gia mới lọt gió đôi ba điều. Trước kia hay tin Thiên Kiếm Môn nộ họa vì Linh Hoài đạo nhân cùng Phương Hằng tĩnh nữ đấu pháp mà phá huỷ hơn trăm dặm Đại Việt, dẫn đến Đại Việt cùng Thanh Minh chiến hỏa dấy lên, về sau người của Thiên Kiếm Môn đứng ra hòa giải trừng phạt thích đáng những kẻ liên quan. Dân chúng lại một mực tin tưởng vào công bằng của Thiên Kiếm Môn, sẽ vì phàm nhân mà trừng phát thích đáng hai người kia. Lấy mạng đền mạng a!
Chỉ là Trịnh Thiên không mấy tin tưởng vào điều này, công bằng cũng chỉ diễn ra dựa trên lợi ích mà thôi. Giết hai vị tiên giả chỉ vì người phàm? Vẫn là thôi đi... Hắn cho là vậy, nhưng không muốn lung lay niềm tin vào Thiên Kiếm Môn của Từ thúc nên một mực giữ trung lập thái độ.
Không tin vào Thiên Kiếm Môn nhưng lại mong Thiên Kiếm Môn vì dân chúng mà thật tạo ra cái công bằng.
Bỏ qua chuyện đó một bên, đã một tháng trôi qua kể từ khi Từ thúc cùng Trịnh Thiên đến Thiên Môn thành này, vốn là một ngư dân sớm nắng chiều mưa quanh năm khổ cực lênh đênh trên biển, giờ phút này Từ thúc xưa đâu bằng nay, hắn sớm đã trở thành đời thứ nhất gia chủ của Từ gia, thành một cái nhân vật ở Thiên Môn thành này. Vì sao a? Vì hắn là thúc thúc của một cái đệ nhất thiên tài, thánh nữ của Thiên Kiếm Môn, đệ tử chân truyền của Dương tông chủ, Từ Ngư tiên tử.
A Ngư có thể nói một tháng này cuộc sống thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, nhập môn về sau đã được Dương Tô, tông chủ của Thiên Kiếm Môn nhận làm đệ tử chân truyền, lại qua một đoạn thời gian được tông môn phong lên làm thánh nữ. Thánh nữ chính đại biểu sau này một đời tông chủ, cũng thay mặt cho toàn bộ đệ tử của Thiên Kiếm Môn mang lên hai chữ thiên kiêu, vì tông môn mà phát dương quang đại, vì chư hùng mà ngạo thế chúng sinh. Thánh nữ hay chính là thế hệ này nhất đẳng thiên kiêu của Thiên Kiếm Môn, địa vị cũng chỉ thua kém tông chủ cùng vài ba vị tại Thiên Kiếm Môn mà thôi. Có thể nói A Ngư bây giờ chính là cao tầng của Thiên Kiếm Môn, nàng bây giờ như mặt trời ban trưa cao cao mà tại thượng...
Nhờ quang huy của nàng mà Từ thúc cũng lên như diều gặp gió, từ bỡ ngỡ chưa ổn định nơi ở thoáng chốc đã được di dời vào một tòa cự phủ, treo lên trên bảng môn hai chữ Từ gia. Từ gia bây giờ nhưng là một trong những gia tộc lớn nhất ở nơi này, dù rằng cũng chỉ có mình Từ thúc mang họ Từ sống ở nơi đây. Một người một gia tộc, cứ vậy thành đại gia tộc ở Thiên Môn thành.
"Trịnh công tử!"
"Trịnh thiếu gia!"
Trịnh Thiên bước ra từ chính đường, một lòng đang suy nghĩ gì đó không để ý đến xung quanh những người hầu chào hỏi.
Hắn là đang suy nghĩ về công pháp tu tiên vừa đạt được kia. Là công pháp tu tiên a, không phải võ công phàm trần.
«Hóa Linh Quyết»
Là A Ngư vừa trở về từ Thiên Kiếm Môn mang đến, bất quá dường như có chuyện gì đó nàng thoáng chốc đã phải rời đi.
Thiên Kiếm Môn công pháp độc môn là không thể truyền đi, bất quá ở tu tiên giới lại thiếu gì các loại công pháp cơ sở tu luyện đâu, giống như loại này «Hóa Linh Quyết» hạ cấp công pháp thật nhiều lắm, tuy không lưu truyền rộng rãi ở phàm quốc nhưng ở tu tiên giới lại như rác đồng dạng nhiều, để trong Thiên Kiếm Môn đều sớm mọc đầy rêu xanh vì vậy vô tư có thể đưa cho Trịnh Thiên tu luyện.
Nhưng để Trịnh Thiên phân vân là, liệu có lên tu luyện loại công pháp này hay không, nếu giống tiểu thuyết trên mạng một dạng nói, một khi đã tu luyện công pháp này lại không thể đổi công pháp khác vậy hắn là xong đời. Tu cái không khí chứ nói gì đến tu tiên.
Hạ, trung, thượng, thiên, thần.
Giống linh căn một loại, công pháp cũng phân chia ra mạnh yếu, giống linh căn một dạng quan trọng, công pháp càng mạnh tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh, đột phá cũng dễ dàng hơn rất nhiều sự tình. Hơn hết tu công pháp nhưng quyết định tương lai sau này của tu tiên giả a. Một cái trung cấp linh căn còn cơ may đột phá tu vi, còn một cái hạ cấp công pháp vĩnh viễn không bao giờ có thể tu luyện đến nguyên anh cảnh giới.
Ví tu tiên như một cái cây vậy linh căn kia chính là hạt giống, hạt giống tốt hay không đều sẽ gây ảnh hưởng đến người ta quyết định có hay không mà bỏ sức ra để ven trồng. Hạt giống tốt mới có thể đâm trồi nẩy lộc, hạt giống xấu ngươi có lại tưới bao nhiêu linh tài địa bảo cũng vô pháp ra hoa.
Nếu linh căn kia đã là hạt giống vậy công pháp kia có thể coi là căn cơ, coi là gốc rễ đi. Căn cơ có tốt, gốc rễ có sâu lại quyết định cho tương lai độ cao của cái cây ấy. Căn cơ vững chắc, gốc rễ lại sâu sớm hay muộn hạt giống kia cũng sẽ đâm trồi nảy lộc , sớm hay muộn cũng trở thành một cây đại thụ với tán lá che trời. Hạt giống cùng căn cơ cứ vậy đi liền một khúc ruột, thiếu một trong hai vô pháp có thể tu tiên, một trong hai xấu lại muốn thành một phương cường giả vậy khác gì người si nói mộng một dạng ngây thơ.
Vậy nên công pháp là rất trọng yếu, điều này để Trịnh Thiên phân vân không thôi.
"Hừ! Tiểu tiểu A Ngư cứ vậy hố ta, đều không kịp hỏi nàng cái gì đã đi mất rồi." Trịnh Thiên oán hận một tiếng.
Mặc kệ, hắn hay là tin tưởng A Ngư đi, hắn dù không biết hắn tu luyện thành công môn công pháp này về sau, có hay không có thể đổi tu một bộ công pháp khác nhưng hắn là tin A Ngư không cứ vậy ngây thơ đi hố hắn.
Sau khi đến nơi này lại ổn định Từ gia về sau Trịnh Thiên đều một mực đầu nhập vào việc tu luyện. Trịnh Thiên đầu nhập vào tu luyện về sau cũng không phải tu luyện «Phần Quy Kiếm» đạt được ở huyễn cảnh kia, hay là Phong trưởng lão nói rất đúng, ở Thiên Môn thành này thực là bảo địa cho những người luyện võ như hắn, không những có đầy đỉnh cấp võ công mà thiên địa nguyên khí cũng dồi dào gấp nhiều lần so với Hà thành, hắn chọn một bộ so với «Phần Quy Kiếm» càng thêm thích hợp với bản thân lại mượn nhờ nồng đậm nguyên khí cùng vài loại tiên đan liệu dược do A Ngư mang về, nhờ đó chỉ trong vòng một tháng mà thôi hắn thật đã nhập vào cảnh giới Tiên thiên mà người đời hay tương truyền trong truyền thuyết kia.
Chỉ là nhập vào cảnh giới tiên thiên về sau hắn vậy mà không cảm nhận được linh khí giống như khi đặt tay lên thủy tinh cầu, bế tắc hắn đành phải nhờ A Ngư tìm kiếm một bộ công pháp tu tiên để cho mình thử đi tu luyện, từ đó mong đột phá trở thành tu tiên giả giống như lời đồn đoán.
o0o
Trở về chỗ mình tu luyện, Trịnh Thiên bắt đầu nghiên cứu «Hóa Linh Quyết», hơi tối nghĩa khó hiểu một chút pháp quyết, bất quá đối với Trịnh Thiên loại này thiên phú tu võ cũng chẳng mấy chốc ngộ ra.
Tu Tiên công pháp cũng giống luyện võ một dạng vậy, đều là cảm nhận cái gì đó của đất trời, khác biệt là tu võ thì cảm nhận nguyên khí, lại dẫn dắt nguyên khí thông qua làn da để rèn luyện cơ thể cùng sinh ra nội lực, còn tu tiên công pháp lại là cảm nhận linh khí, theo nhịp hô hấp mà dẫn vào cơ thể để khai phá linh mạch mở ra đan điền, tựu về sau sinh ra linh lực. Một cái là ngoại một cái là nội...
Hiểu rõ ràng pháp môn về sau Trịnh Thiên bắt đầu nhập định, miệng lẩm bẩm đọc pháp quyết để mong truy tìm linh khí đất trời.
...
Tu luyện không tuế nguyệt chớp mắt đã bảy ngày đi qua, bảy ngày này ngoài ăn với ngủ, thời gian còn lại hắn hay là đều tu luyện. Quả nhiên cố gắng không phụ lòng người, hắn vậy mà thật không cảm nhận được ra một cái gì.
Cặn bã linh căn lấy gì ra cảm nhận?
Trịnh Thiên: "..."
"Hừ! Lão tử cũng không tin ta lại không cảm nhận ra được cái gì." Trịnh Thiên không phục bắt đầu tiếp tục tu luyện, hắn tin tưởng chỉ cần cố gắng hẳn sẽ có thể cảm nhận ra linh khí, một ngày không được vậy mười ngày, mười ngày không vậy trăm ngày, trăm ngày không được... Ngừng! Hắn cũng không lại dư giả như vậy thời gian.
"Hừ! Lão tắc thiên, ngươi không chiếu cố ta, tu tiên vạn cổ sẽ như đêm dàiiiiiiiiiiiiiii a!"
P/s: Lần đầu cầu đề cử cùng gạch đá để xây nhà!!! Mong ae ủng hộ, từ bây giờ ngày 2 chương đều đều.
Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế